Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Famous Heroine

Chương 5

Tác giả: Mary Balogh

Đó là một sự xấu hổ nhỏ khi vực dậy trong sự choáng váng tìm lại bản thân đang kiệt sức nằm trên bờ cỏ bên đường Rotten Row trong Hyde Park, nhìn lên bầu trời xanh được bao quanh giống như khung của một bức tranh tạo nên bởi những khuôn mặt lo lắng đến cả tấn. Còn một điều đáng xấu hổ hơn nữa rằng sự méo mó tầm nhìn của nàng còn do chiếc mũ mới, cái mũ trông đã rất đẹp lúc chiều, giờ đây thì nó đang lệch hẳn sang một bên.

Cora còn không dám nhìn xuống trang phục của mình. Nàng nhận ra rằng mình là người đang được nói đến. Họ đang gọi nàng là một nữ anh hùng – một lần nữa. Bởi nàng đã cứu sống một con chó xù hoặc hai từ dưới móng của một con ngựa. Nàng phá ra cười.

“Nếu mọi người làm ơn” ai đó lên tiếng rất kịch như được bộ phim đang chiếu rất gần chính giữa trời “cần một chút không gian cho quý cô đây. Cô ấy đang thở gấp, tôi tin là vậy và bên cạnh đó cô ấy cũng đang bị chấn động”

Giọng nói của Lord Francis Kneller. Nàng cảm thấy vui mừng cực độ khi nàng nhớ lại rằng nàng đã cùng anh lái xe. Nàng sẽ cảm thấy xấu hổ khủng khiếp về điều này nếu như với một quý ông khác. Dĩ nhiên, nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ dù sao đi nữa. Nàng lại phá ra cười lần nữa.

Ai đó đang nhỏ nước mắt vào tay nàng. Lady trong bộ đồ màu hồng – chủ nhân của những con chó xù. Những con chó xù! Chúng có an toàn không? Nhưng chúng phải an toàn nếu như nàng là một nữ anh hùng. Có phải nàng đang là một nữ anh hùng? Nàng dám chắc rằng đúng như vậy. Và sau đó Lord Francis đang cúi xuống trên nàng, Tóc anh trông rối bù một cách đag yêu. Áo khoác của anh đầy bui. Khuỷu tay đầy cỏ. Ôi, chúa ơi, anh sẽ khó chịu khủng khiếp cho xem. Chiếc áo khoác đã thật sự tuyệt đẹp với màu hồng. “Cô Downer” anh nói “Nàng ổn cả chứ?”

“Ồ, hoàn hảo” nàng nói và ngồi dậy, nâng cánh tay lên đúng điểm để chihr lại chiếc mũ và cố gắng để trông đàng hoàng nhất có thể. Cha nàng, nếu đang ở đây, sẽ ngước mắt lên trời. Edgar sẽ gọi nàng là quý cô vụng về ngốc nghếch hoặc một từ nào đó kém hiệu quả hơn. Bầu trời và khung tranh quanh vòng vòng trong đầu nàng trước khi chậm lại “Oops” nàng thêm vào. Có những tiếng rì rầm từ trung tâm của khung hình.

Lord Francis giúp nàng đứng vững lại trên đôi chân chủa mình và gạt một số cỏ ra khỏi váy áo của nàng. Có một làn sóng âm thanh, giống như một lời chúc mưgf, từ đám đông đang tụ tập – có lẽ chúc mừng cho việc nàng đã đứng thẳng lại được.

“Không, không” Lord Francis nói “Tôi sẽ tự mình hộ tống Miss Downes về nhà. Nếu ai đó có thể giữ con ngựa của tôi trong một lúc”

Nàng dựa một cách nặng nề vào cánh tay anh – đó là một cách tay rắn chắc và đẹp đẽ – trong khi nàng cố gắng điều khiển đầu óc mình để mọi thứ xung quanh không xoay vòng vòng thêm lần nữa. Nàng không hoàn toàn chắc chắn sau đó làm cách nào nàng trở lại được chỗ của mình trên cỗ xe ngựa. Nàng thay vì tin rằng anh đã trèo lên với nàng trên tay mình dù điều đó đã được thực hiện vượt quá sự hiểu biết của nàng. Rõ ràng đó là con đường anh đã lái qua – một con đường mòn sáng sủa, với những hàng khán giả mở đường cho anh – với nàng vừa vặn áp vào bên cạnh, một cánh tay vòng qua nàng ngăn nàng nghiêng ngả về phía trước, một điều gì đó nàng đã làm có vẻ là tốt đẹp.

Có điều gì đó đang làm phiền nàng – một sự đau nhói phía sau đầu nàng. Nàng đã không còn đủ can đảm để cảm nhận lại nó, nhưng nàng nghi ngờ rằng nàng sẽ có một quả trứng ngỗng ằm phía sau đầu. Nàng thoáng cau mày.

“Ngài đã cứu tôi” nàng nói “Đó thật là sự dũng cảm tuyệt vời của ngài. Ngài có thể đã bị thương mất”

Anh nhìn xuống nàng – bằng cách nào đó mà đầu, mũ và tất cả của nàng đang nép vào vai anh “Cô Downes” anh nói lạnh lùng “Nàng làm chô tôi không biết phải nói gì” Nhưng đó không phải là những lời có thể thật sự làm phiền nàng. Nàng cau mày thêm lần nữa “Lord Francis” nàng nói “Những con chó có phải thật sự gặp nguy hiểm không?”

Edgar sẽ không chờ để trả lời – anh ấy đã không làm vậy sau sự cố của Henry. Nhưng sau đó Edgar thể hiện tất cả sự khó chịu là đặc quyền của người anh trai. Lord Francis thì lịch sự hơn nhiều.

Anh không trả lời một lúc. Trong kho đó, Cora kinh hoàng nhận ra sự không hợp lý rằng họ đang cưỡi ngựa trên đường phố London như hiện tại. Nàng cảm thấy biết ơn một lần nữa rằng đây chỉ là Lord Francis. Cánh tay và bờ vai anh thật sự quá thoải mái và an toàn.

“Những con chó chắc chắn là hoảng sợ” cuối cùng anh nói “cũng như con ngựa. Ai đó hoặc một vài sinh vật có thể đã bị thương. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng đã là mình đã hạ cánh bằng mông để không bị đập đầu xuống đất. Tôi tự hỏi làm cách nào tôi có thể giải thích được với người bảo trợ của nàng rằng nàng đã bị thương dưới sự hộ tống của tôi”

“Ồ” nàng nói, cố gắng ngồi dậy và vội vã thay đổi tâm trí “nhưng ngài đã cứoi tôi khỏi sự thiệt hại tồi tệ nhất, như việc tôi chắc chắn sẽ giải thích lại. Sẽ không có nguy hiểm gì cả, thật đấy, nếu tôi đã không nhảy xuống. Những con chó sẽ không bị hoảng sợ và những con ngựa cũng vậy” Đó là một lời thú nhận thạt kinh khủng ngay cả với chính bản thân nàng. Thành thật mà nói nàng bắt buộc phải thừa nhận điều này.

Ngạc nhiên là anh đang cười cùng cục “Đó là một điều gây tranh cãi” anh nói “nhưng nó cũng như thực tế là giữa hai chúng ta, cô Downes. Hình ảnh của nàng như một nữ anh hùng lại lớn hơn nữa trong buổi chiều ngày hôm nay. Điều đó có thể không hề gây tổn hại cho nàng trong việc kết hôn”

“Ồ” nàng nói, xấu hổ “liệu nó có tăng thêm giá trị của tôi?”. Anh cười cùng cục một lần nữa. Anh nghe có vẻ cực kỳ thích thú, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cuối cùng thì anh cũng không cảm thấy quá khó chịu với nàng.

“Chúng ta chỉ cần nói” Anh lên tiếng “rằng điều đó sẽ không gây tổn hại gì cho nàng khi được xem như một nữ anh hùng. Và không nghi ngờ gì được về việc nàng đã làm với cháu trai của Bridgwater” – Cora nhăn nhó “Ngài nên nói chuyện với anh trai tôi về điều đó” nàng nói. Anh nhìn xuống nàng lần nữa. Cách anh điều khiển con ngựa chỉ với một tay khá là ấn tượng, nàng nghĩ.

“Không phải sao” Anh hỏi lại – “Edgar nói rằng đứa trẻ có thể tự bơi vào bờ mà không cần sự trợ giúp của tôi” nàng nói “Anh ấy đã nói rằng tôi gần như đã dìm cậu bé xuống”

Giọng nói của Lord Francis nghe có vẻ cực kỳ thích thú khi anh lên tiếng, nhưng anh không cười lần nữa “Đó chỉ là do anh ta không nghĩa hiệp thôi” anh nói – “Phải” nàng trả lời “Anh ấy là anh trai tôi, ngài biết đấy. Ngài có anh chị em không, Lord Francis?” Sau đó nàng nhớ ra rằng anh có một người anh trai, người mà đang là công tước hiện tại.

“Một anh trai và hai chị em gái” anh nói “Hai trong số họ lớn hơn tôi. Tôi biết những điều như vậy. Nhưng đừng phá hỏng hình ảnh nữ anh hùng của nàng trong mắt chúng tôi, Miss Downes. Những anh anh hay tán tỉnh sẽ rất hoan nghênh điều đó. Chúng tôi quá nhàn rỗi mà, nàng biết đấy. Chúng tôi liên tục phải tìm kiếm sự mới lạ và những thú tiêu khiển. Hình ảnh một nữ anh hùng thật khó mà cưỡng lại được” – “Vậy thì chúng ta phải nói dối à?” nàng hỏi anh trong sự nghi ngại.

“Không hẳn” anh nói “Chúng ta chỉ cần không nói gì cả. Có một tá nhân chứng đã chứng kiến hành động anh hùng ban chiều. Miss Downes, và có khoảng hơn một trăm người sẽ tự thuyết phục rằng mình là nhận chứng. Họ sẽ mô tả những gì họ thấy, và mỗi người sẽ cố gắng là người đầu tiên kể lại câu chuyện của mình. Nàng được miêu tả là đã cứu bốn con chó xù vô tội và đáng yêu từ cái chết gần kề – chưa đề cập đến việc đã cứu Lady Kellington khỏi môt trái tim tan vỡ”

“Ồ” nàng nói, nhưng cùng lúc nàng đang bị sao lãng “Tại sao tôi lại cảm thấy con đường đang đổ về phía mình khi mà ngài đang giữ tôi an toàn tại chỗ?” – “Nhắm mắt lại đi” anh nói, ghì chặt cánh tay mình hơn quanh về phía nàng.

Nàng không nhận thức được cho đến khi nàng đang đứng trong sảnh lớn trong ngôi nhà trên phố của gia đình nữ công tước Bridgwater rằng nàng đã để cho anh bế nàng vào đây. Điều này đang trở thành thói quen mất thôi – một điều rủi ro cho anh. Nàng tự hỏi rằng anh đã sử dụng xà phòng hay nước hoa. Nó thật thơm. Thật tinh tế. Phải, nàng nghĩ, nàng phải thừa nhận một cách công bằng rằng với bất cứ ai khác nàng cũng sẽ không nhận xét như vậy. Và nàng thật sự nhận ra rằng Lord Francis Kneller thật sáng chói, một anh công tử bột đầy màu sắc, và có cách xử sự thật tao nhã. Nàng thích anh như hiện tại.

Edgar đã mắt nàng rằng đã không ngừng gây nguy hiểm cho cuộc sống của người khác cũng như cho chính mình. Anh ấy sẽ làm vậy ngay cả khi biết rằng nàng đã bị đập đầu và không cảm thấy gì nhiều.

“Cô ấy đã có một tai nạn nhẹ” Lord Francis nói với người bảo trợ của nàng “Tôi tin rằng nó hoàn toàn có thể hiểu được khi cô ấy có một khối u sau đầu cần lưu ý. Nếu được phép, ma’am, tôi sẽ phải đưa nàng về giường” – “Được rồi” Tiếng người bảo trợ của nàng khiến nàng bình tĩnh hơn. “Ngài sẽ gọi ông Calvin Pennard và hỏi ông ấy cho sự chăm sóc không chút chậm trễ, xin vui lòng”

Ông Calvin, Cora đoán, chắc phải là bác sĩ của nữ công tước. “Hãy theo thôi, Lord Francis” người bảo trợ của nàng cho biết, vẫn trong cùng tông giọng đó “Tôi hy vọng có một lời giải thích hợp lý cho những việc đã xảy ra”.

“Tôi tin rằng bà sẽ được nghe lời giải thích trong tất cả các phòng khiêu vũ trong thành phố vài ngày tới đây, thưa bà” anh nói “Miss Downes đã bị thương trong việc thực hiện một hành động quả cảm phi thường”

Cora nhìn lên mặt anh một lần và giữ lại sự yên bình của mình. Nàng đang cảm thấy chóng mặt thật sự. Và nàng nhớ rằng các ngón chân của mình vẫn còn khá đau.

***

Miss Downes vẫn đang bị giới hạn trong phòng mình, hai ngài say sự cố xảy ra trong công viên. Ông Calvin Pennard, bác sĩ riêng của nữ công tước, đã khẳng định rằng, điều này là vì lợi ích của tổn thương trên đầu của nàng nhưng cũng vì lợi ích của cả đôi bàn chân nàng.

Nàng đã không được tiếp khách trong hai ngày vừa qua. Nữ bá tước, Elizabeth và Jane tiếp tất cả khách đến thăm nàng. Chỉ có trường hợp ngoại lệ là công tước Bridgwater, người đã đến thăm nàng vào buổi chiều, hỏi thăm sức khỏe của nàng và chúc mừng hành động dũng cảm của nàng, và Lord Francis Kneller, người đã có một cử chỉ lịch sự đáng chú ý ghé thăm và đã được mời vào phòng riêng của Miss Downes, nơi mà người hầu gái của nữ bá tước đã ở đó như một người đi kèm.

“Tôi thấy thật ngớ ngẩn” Cora nói, đưa hai tay cho Lord Francis và kéo anh vào phòng nàng khi anh có ý định chỉ đứng bên cạnh cánh cửa vài phút. Sự thật là nàng đã mặc đầy đủ váy áo và tóc tai gọn gàng, mặc búi tóc hơi lỏng và rối hơn anh đã từng thấy, nhưng nàng đã gục vào chiếc gối dựa và anh cảm thấy mình phải chặn lại những suy nghĩ không đúng đắn. “Tôi không bao giờ bị bệnh và không bao giờ phải nằm liệt giường. Làm sao ngài có thể đòi hỏi điều gì. Và ngài phải thấy tôi khó chịu đến mức nào”

Anh ép chặt đôi tay nàng, rồi nhẹ nhàng thả ra, và ngồi lại trên chiếc ghế cạnh nàng. Nàng đã nói chuyện một cách hoàn toàn thẳng thắn và không có ý định để từ chối hoặc trông chờ một lời khen ngợi từ anh.

“Ngược lại” anh nói “Tôi rất vinh dự thừa nhận rằng nàng đã đồng ý gặp ta sau rất nhiều người đã tới đưa ra những tấm thiệp, Miss Downes” – “Tất cả mọi người đều thật tử tế” nàng nói “Đặc biệt sau sự dại dột của tôi. Tôi còn nhận được cả hoa. Nhìn chúng xem. Phòng tôi trông như một khu vườn vậy”

Nàng đã nói với sự nhiệt tình và nhẫn mạnh vào một vài từ qua trọng mà không phải tất cả đều quý phái. Hầu hết những người phụ nữ mà anh quen biết sẽ hành xử với sự duyên dáng tiều tụy trong những hoàn cảnh như thế này. Cora Downes đã chỉ rõ rằng nàng cực kỳ phiền muộn nến không được hoạt động.

“Nàng là” anh nói “một nữ anh hùng, ma’am. Tất cả các quý ông trong thành phố đều mong mỏi được cúi chào trước nàng. Tất cả quý cô thì mong muốn được hôn vào má nàng”

“Điều này thật vô lý” nàng cười lớn, giật mạnh đầu và khoe ra hàm răng trắng và không hề nỗ lực làm bất cứ điều gì để giảm sự vui thích của nàng với tiếng cười đó. “Lady Kellington đã tới hai lần và đã cử một người hầu tới đây ba lần để thăm hỏi tôi sau đó”

“Lady Kellington” anh nói “có tin đồn về tình yêu chó xù của bà ấy cho hơn bất cứ ai, bao gồm cả người chồng trước và bốn đứa con”

“Đó là bởi vì những con chó không thay đổi tình cảm với chủ nhân của chúng” nàng khiến anh ngạc nhiên khi nói vậy. Anh đã mong đợi một phản ứng hoài nghi hoặc bị sốc hoặc vui thích “Đôi lúc khi tôi muốn làm tổn thương Edgar – đó thường là khi anh ấy trách mắng tôi về một cái gì đó hay điều gì đó – tôi đã nói với anh ấy rằng tôi yêu những con chó của cha nhiều hơn tôi yêu anh ấy. Anh ấy đã nói với tôi rằng đó là bởi vì những con chó không đủ sức để chỉ ra những thiếu sót của tôi.

“Những người anh và chị” Lord Francis nói, sự chuyển hướng tuyệt vời “ họ như một loại bệnh dịch vậy” – “Phải, họ đúng là như vậy” nàng nói “Nhưng tối nhơ Edgar và cha. Tôi đã đề xuất với người bảo trợ của mình sáng rằng bà có thể gửi tôi về nhà ngay khi tôi đủ khỏe để có thể đi một chuyến xa. Tôi chẳng có gì cả nhưng tôi cảm thấy rắc rối và xấu hổ với bà. Nhưng bà đã nói tôi phải ở lại đây đến khi tìm được cho tôi một người chồng. Tôi nghĩ rằng điều đó là không thể. Không có quý ông nào muốn kết hôn tôi”

Lord Francis tự hỏi nếu tất cả những tiểu thư trẻ, người mà thường không thảo luận những vấn đề này một cách tự do với người lạ. Nhưng anh sẽ không đánh cược điều đó. Quý cô Cora Downes là một trong số đó, đấy là điều anh nghi ngờ.

“Tôi tin rằng cuối cùng nàng sẽ thấy ngạc nhiên” anh nói “Có lẽ nàng nên được cảnh báo, Miss Downes, rằng nàng rất thời trang”. Nàng nhìn thẳng vào anh với một cái nhìn đầy ẩn ý “Thời trang ư?”

“Thật vậy” anh nói. Điều đó khá đúng. Anh đã mong đợi nó, đặc biệt là và cuối mùa vũ hội và tất cả mọi người đều trông chờ một sự mới lạ. Nhưng nó đã xảy ra và còn mạnh mẽ hơn cả anh dự đoán “Phòng tranh và phòng khiêu vũ và những câu lạc bộ là trung tâm của những thứ nhỏ nhặt khác nhưng nàng và những hành động anh hùng của nàng trong hai ngày qua, nó là một điều thật sự to lớn cho những tấm thiệp được chất đống dưới nhà khi nàng xuống đấy. Tôi tin rằng khi nàng ra ngoài, Miss Downes, hoặc thậm chí chỉ cần ở dưới nhà, nàng sẽ thấy mình đang bị bao vây”

Nàng trông tái nhợt “Tôi ghét trở thành người quá bị chú ý đến” nàng nói.

Trong đó, trong ánh sáng của những hành động của nàng trong công viên vào chiều hôm trước, là một điều khá hài hước để nhắc đến. Anh không cười “Tôi tin rằng” anh nói “người bảo trợ của nàng hi vọng rằng nàng có thể ra ngoài sớm. Và nàng cũng phải thừa nhận. Tôi có thể giả sử rằng nàng muốn một người chồng?”

“À, được” nàng nói “nhưng không phải người muốn tôi chỉ vì tôi là một nữ anh hùng, hoặc bởi vì cha tôi giàu có. Không phải người sẽ nhắc nhở tôi mỗi ngày cho phần còn lại của cuộc đời tôi rằng anh ta sẽ nâng tôi lên một địa vị xã hội cao hơn. Sẽ là ai đó muốn tôi và có lẽ là yêu tôi đủ. Và ai đó tôi có thể cảm thấy rung động, và tôn trọng, và không quá già. Không phải ai đó quá tốt – ồ, 30 là nhiều nhất. Và cũng không phải là kẻ ăn chơi trác tán. Tôi sẽ muốn ai đó có thể cười lớn, ai đó với những ý nghĩ cho những điều phi lý. Cuộc sống là một sự vô lý, ngài biết đấy. Tại sao ngài lại cười như vậy? Tôi đã nói gì sao?”

“Không có gì” anh đảm bảo với nàng. Tuy vậy, anh đã được tận hưởng với chính bản thân mình. Anh đã thức dậy sáng nay và cảm thấy chán nản, một lần nữa và đã nhận ra rằng điệu waltz với Samantha trong giấc mơ của mình, và nàng đã mỉm cười với anh và nói với anh rằng nàng đang có thai. Chỉ khi anh tỉnh dậy và nhận ra rằng đó không phải là con anh. Ồ, phải, cuộc sống thường xuyên là sự vô lý. Nhiều như anh đã ngưỡng mộ Samantha trong nhiều năm qua, anh đã không dự định sẽ cảm thấy giống một cậu trai phát ốm và thất tình khi nàng cưới ai đó khác. “Tôi đang hình dung, Miss Downes, nàng sẽ có sự lựa chọn cho rất nhiều ứng cử viên. Nàng có lẽ sẽ phải lên một danh sách và tiến hành phỏng vấn từng người.”

“Ngài làm tôi buồn cười quá” Nàng nhìn anh một cách láu lỉnh và sau đó nàng cười lớn không kiềm chế lần nữa “Giờ những gì em nên làm là kết hôn với anh”. Nàng giơ một bàn tay lên ngay khi anh cảm thấy một sự khuấy động nhẹ đáng báo động, và cười vui vẻ một lần nữa “Nhưng tôi sẽ không làm vậy. Anh là Lord Francis Kneller và anh trai anh là một công tước. Anh ở quá cao trên thứ bậc trong xã hội cho sự thoải mái của em. Bên cạnh đó – “ Nàng đỏ mặt, mím môi, và mỉm cười.

Anh chờ đợi với đôi lông mày nhướn cao cho câu nói chưa được hoàn thành, nhưng nó đã không đến.

“Ta lấy làm tan nát bởi lời từ chối của nàng, thưa tiểu thư” Anh nói và đứng dậy. Đây là thời gian thích hợp để rời đi. “Ta sẽ đến nơi khác để chăm sóc cho trái tim tan vỡ của mình” – “Ôi ngài phải rời đi sao?” Nàng trông đột ngột tiếc nuối, nhưng nàng mỉm cười lần nữa “Vâng, tôi cho rằng anh phải rời đi rồi. Anh thật tử tế khi đến và cho em một buổi hẹn đi dạo vào một buổi chiều khác – em đã không có cơ hội để cảm ơn anh lúc đó. Và cả về điệu vũ với em đêm đầu tiêu. Anh là một quý ông rất tử té. Em tin rằng anh phải là một người bạn thân của công tước Bridgwater và sẵn lòng giúp đỡ ngài. Nhưng anh khiến em cũng rất vui. Tạm biệt, thưa ngài” Nàng đưa tay ra.

“Đó là niềm vinh hạnh của tôi” Anh nói, cúi chào và thậm chí còn nâng tay nàng lên môi.

= = =

Anh thích nàng, anh nghĩ khi đi xuống cầu thang một phút sau đó, lấy mũ và gậy của mình từ người quản gia. Nàng quan tâm đến và rất thích sự bầu bạn của anh. Anh thật sự phải thấy rằng đúng là nàng rất tốt để kết hôn. Sẽ không thiếu những lời cầu hôn nữa. Đã sẵn sàng cho một vài người-chồng-tương-lai sẽ được nghe từ anh về chủ đề quý cô Cora và triển vọng tương lai của nàng – và anh thậm chí còn không có quan hệ gì với nàng hoặc là người bảo trợ. Anh đã thảo luận được từ Bridgwater lúc ở trong phòng làm việc sáng nay cùng với những người khác. Cả công tước và mẹ của anh ta đều đã được tiếp cận bởi những người quan tâm.

Nàng có thể đính hôn và kết hôn trong vòng một tháng nếu nàng có thể chọn được người thích hợp. Anh sẽ nhớ nàng – đó là một ý nghĩ kỳ lạ khi mà anh chỉ mới biết nàng được vài ngày. Nhưng nàng là người duy nhất anh đã tìm thấy kể từ hôn lễ của hầu tước và hầu tước phu nhân Carew, người mà đã khiến anh xao lãng khỏi tâm trạng trầm cảm của bản thân và thậm chí còn khiến anh cười lớn.

Điều này thật kỳ lạ, anh đã nghĩ khi đi lang thang trên phố – anh không đem theo xe ngựa. Khác biết giữa hai người phụ nữ – thật khó khăn để tìm ra sự giống nhau giữa Samantha và Cora Downes – về sự tương đồng nhất định của anh với cả hai. Anh và Samantha đã trêu chọc nhau rất nhiều. Anh đã trêu chọc nàng hồi đầu năm nay và là mùa vũ hội thứ bảy. Anh đã nói với nàng rằng nếu nàng còn độc thân sau vũ hội năm nay, nàng sẽ phải dọn dẹp và nghỉ hưu và độc thân vĩnh viễn. Nàng đã trêu chọc anh về diện mạo của anh. Những bộ đồ anh mặc như một phần sự giải trí của Samantha, dù không hoàn toàn là vậy, anh thừa nhận. Anh ghét những màu sắc nhã nhặn trong trang phục của những quý ông và luôn chống lại xu hướng đó. Anh mặc những bộ trang phục để hài lòng chính mình.

Có lẽ lý do Samantha chưa bao giờ tán tỉnh, thậm chí xem xét đến anh như một người để kết hôn nghiêm túc. Một người đàn ông, người luôn trêu chọc và đùa vui có thể được xem xét là người không có chiều sâu và tinh thần trách nhiệm. Anh có thể nhớ anh đã giận dữ đến mức nào khi nghe về ý định hứa hôn của Samantha. Và do đó, anh đã rút lại lời nói của mình, đảm bảo với nàng với một nụ cười rằng anh đã chỉ đơn thuần là cố gắng làm cho nàng cảm thấy tồi tệ – và anh đã thành công.

Cora đã nói với anh với một thái độ nghiêm túc. Tại sao nàng có thể tuyên bố một cách mạnh dạn rằng nàng nên lấy anh? Nàng đã có thể nói vậy với bất kỳ người đàn ông nào khác trên thế giới? Và điều gì tiếp theo sau “Bên cạnh đó – “, sẽ tiếp tục kết hôn với anh? Bên cạnh đó anh là một người đàn ông nông cạn, người mà không bao giờ có thể đưa ra những lời đề nghị nghiêm túc?

Tốt thôi, tất nhiên, rằng Cora Downes cảm thấy theo cách như vậy. Anh muốn không hơn một mói quan hệ vui vẻ với nàng và nàng muốn không gì hơn với anh – khao khát của nàng cực kỳ khiêm tốn. Nàng không có nguyện vọng kết hôn vì địa vị của tầng lớp quý tộc.

Nhưng nó là một cái nhìn sâu sắc đáng lo ngại của chính anh, trong tất cả. Có phải anh đã khéo léo che đậy để không ai thấy được ngoài chiếc mặt nạ bên ngoài? Điều đó cũng tốt. Bridgwater chắc chắn biết tình cảm của anh dành cho Samantha – thậm chí đã cảnh báo anh không nên theo đuổi điều đó. Nhưng anh nghi ngờ rằng bất kỳ ai khác có thể biết đến điều đó, và anh nghi ngờ rằng ngay cả Bridgwater cũng không nhận ra rằng anh vẫn yêu người phụ nữ đó, người mà đã bỏ rơi anh và gần đây đã kết hôn với một người đàn ông thậm chí nàng đã không gặp trong sáu tháng trước.

***

Những suy nghĩ về việc có ai khác biết được khiến anh rùng mình. Điều đó thật không thể tin được, Lord Francis đã cảnh báo nàng. Nàng thật thời trang, như anh đã diễn đạt điều đó. Trong ngôn ngữ của nàng rằng sẽ sớm thôi dường như nàng sẽ bị phơi bày.

Tất cả mọi người đều mong muốn được diện kiến nàng. Đây không phải một từ lịch sự để sử dụng, nhưng Cora đã được học tập một vài điều của tầng lớp quý tộc. Những thành viên của nó cũng giống hệt những người bình thường ngoại trừ việc họ che đậy hành vi của họ tuyệt vời hơn phần nào. Tất cả mọi người sẽ nhìn một cách ngơ ngẩn. Vả tất cả mọi người sẽ mong muốn được tỏ lòng kính trọng và chúc mừng đến nàng.

Câu chuyện trong Hyde Park xảy ra đã được truyền đi nhanh chóng khi nàng xuất hiện lại. Lord Lanting, người đã không kiểm soát được con ngựa của anh ta, một con ngựa dữ, khó thuần hóa, con vật có thể – và sẽ – giẫm chết một đàn chó xù hoặc nửa đàn dưới những chiếc móng to lớn của nó. Những con vật ở Waterloo không biết được sự hung dữ của nó sao? Lord Lanting thật sự đã rất dũng cảm, khổ thân anh ta, nhưng anh ta đã mất kiểm soát.

Những con chó xù của Lady Kellington đã hoảng sợ. Không nghi ngờ rằng trong tâm trí của bất kỳ ai sẽ không có một sự sống sót duy nhất nào nếu sự việc trên diễn ra một cách tự nhiê. Bản thân Lady Kellington đã sẵn sàng thấy trước sự suy sụp sắp xảy đến trong một tâm trạng khích động trong những hơi thở đầu tiên. Cảnh này đã được định sẵn như một thảm họa ngoạn mục.

Tiếp đến là quý cô Cora Downes, một nữ anh hùng ở Bath mà sự thu hút của nàng gắn liền với đứa trẻ dễ thương tội nghiệm, là con trai của Lord George Munro, cháu trai của công tước Bridgwater, Quý cô Cora Downes, đã không suy nghĩ cho cuộc sống và sự an toàn của mình, đã nhảy xuống từ cỗ xe ngựa cao của Lord Francis Kneller – nàng có thể dễ dàng bị tổn thương mắt cá chân, không đề cập đến cổ của nàng trong việc đó, đã ném mình vào giữa những chiếc móng ngựa bất chợt hiện ra và những con chó vô tội đang run rẩy và cứu chúng trong tích tắc.

Miss Downes đã sống sót qua thử thách. Nhưng chỉ có vậy. Ông Clayton Pennard, bác sĩ riêng của nữ bá tước Bridgwater, đã tuyên bố rằng cô gái trẻ đã thực sự gặp nguy hiểm. Chỉ có kỹ năng và sự chăm sóc tận tụy của người bảo trợ và ý chí bất khuất của một nữ anh hùng mới có thể khiến nàng có một sự hồi phục nhanh chóng và kỳ diệu đến vậy.

Một vài lần Cora đã cố gắng nhắc nhở những người hâm mộ nàng rằng Lord Francis mới là người thật sự cứu nàng và những chú chó – giống như khi nàng cố gắng nhắc nhở mọi người ở Bath rằng chính anh trai nàng mới là người cứu nàng và Henry bé nhỏ. Nhưng Lord Francis, ngoài việc là chủ của cỗ xe ngựa thì dường như không có thêm phần nào khác trong câu chuyện này.

Ngôi nhà trên phố của nữ bá tước đã bị bao vây bởi rất nhiều người xin được thăm hỏi, đúng như Lord Francis đã dự đoán. Cora sẽ cảm thấy thật xấu hổ về điều đó hơn nữa nếu như Elizabeth không ra ngoài với mẹ chồng tương lai khi đó, và Jane đã nhận lời mời từ bá tước Greenwald, một người cầu hôn ưa thích của cô. Lady Kellington đã rất nhanh chóng đưa Cora ra ngoài hai ngày liên tiếp cho một buổi picnic ngoài trời ăn tối và đến nhà hát trong ngày thứ hai. Tại buổi khiêu vũ đầu tiên sau tai nạn, Cora đã có thể làm đầy tấm thẻ ghi của mình gấp đôi số lượng có thể hoặc thậm chí là nhiều hơn nữa, với những quý ông tha thiết được khiêu vũ với nàng,

May mắn thay, lúc này công tước Bridgwater đã đến cùng mẹ ngài, không còn chỗ trống trên thẻ nữa dù ngài đã hỏi nàng. Và không hề may mắn rằng đã không còn chỗ trống nào cho Lord Francis. Anh mỉm cười và nháy mắt với nàng khi nàng nói với anh về điều đó.

“Thật là một ly nước chanh đáng yêu” nàng nói một cách tử tế, xem xét đến chiếc áo khoác của anh. Sự nghi ngờ của nàng trước đó hầu như là đúng. Chiếc kính cầm tay anh mang trên một dải ruy băng tối nay được gắn bên trên với hình một con chim ruồi. Anh mang một cái nhẫn cũng hình chim ruồi trên một ngón tay của bàn tay phải.

“Miss Downes thân yêu” anh nói, mân mê chiếc kính của mình và mím môi lại “vẫn như mọi khi, nàng khiến tôi không nói nên mời. Giờ đây tôi không thể khen ngợi nàng mà không sử dụng tới những từ ngữ dễ gây hiểu lầm”.

Người bảo trợ của nàng đã nhận xét rằng buổi tối nay là một sự thành công đáng kể, và Cora cũng đồng ý vậy. Nàng dã không bỏ lỡ bất kỳ điệu nhảy nào ngoài hai điệu waltz đầu tiên – dù vào cuối buổi tối nàng đã được thông báo rằng nàng đã được phép và có thể nhảy các điệu waltz tại các buổi khiêu vũ trong tương lai. Và vào cuối buỏi tối, dù nàng đã cảm thấy mệt và đau chân, đó cũng không phải lý do để nhận sự chăm sóc.

Người bảo trợ của nàng thậm chí còn hài lòng hơn nữa khi ngài Bentley đã gửi tới một lời chào riêng tư và hỏi liệu anh ta có thể có một thỉnh cầu được nắm tay nữ anh hùng hay không. Người bảo trợ của nàng đã trả lời rằng có lẽ anh ta nên nói chuyện trước với Miss Downes khi nàng đủ tuổi. Cora, dưới sự hiện diện của người bảo trợ, từ chối quý ngài Bentley – nàng chưa bao giờ ngạc nhiên hơn thế trong cả cuộc đời mình – điều mà nữ bác tước đã cho biết rằng điều này là đúng đắng và thích hợp khi nàng không cần đồng ý với lời mời đầu tiên nàng nhận được. Dường như có một sự tuyệt vọng nếu như nhận lời một cách quá hăm hở như vậy. Nhưng điều đó đã cho thấy rằng triển vọng hôn nhân của Cora thực sự tươi sáng. Ngài Bentley là con trai thứ ba của một tòng nam tước.

Cora cảm thấy rất biết ơn. Chắc chắn nàng đã không có cơ hội cảm thấy buồn chán kể từ khi nàng được ra khỏi phòng với cái đầu đã hết sưng và những ngón chân như được trẻ lại -và một đôi dép lớn hơn. Và chắc cũng chắc chắn rằng giấc mơ được nhìn thấy London và tham gia những sự kiện xã hội rực rỡ nhất đã trở thành sự thật. Nàng đã nhảy và nhảy ở buổi khiêu vũ thứ hai và đã tận hưởng từng khoảnh khắc. Một vài quý ông nàng đã gặp – kể cả ngài Bentley – dường như rất quan tâm đến nàng như một người bình thường và đã không cảm thấy lo lắng về việc cha nàng là một thương gia và anh trai nàng là một luật sư.

Nàng thật sự cảm thấy rất hài lòng. Nàng đã viết và nói với cha mình về điều đó.

Một phần nào đó trong nàng cảm thấy trống trải một cách kỳ lạ. Náng nhớ đã nói với Lord Francis về một người chồng mà nàng muốn. Nàng đã chưa bao giờ nghĩ đến nó trước đây, nhưng nàng đã nói sự thật với anh. Và nàng cũng nhớ rằng đã nói với anh điều đó như một chuyện đùa – điều mà, tất nhiên, anh đã thực hiện rất tốt – rằng nàng phải kết hôn với anh. Và nàng tiếp tục suy nghĩ về điều đáng xấu hổ rằng là anh đã hoàn toàn bị loại khỏi danh sách những người cầu hôn tương lai. Với lý do nàng đã nói với anh và với lý do nàng đã không nói hết từ những gì định nói.

Làm cách nào mà người ta có thể nói với một quá ông, một quý ông tử tế và tốt bụng như Lord Francis, người ta không kết hôn với anh bởi vì anh không phải là một người đàn ông nam tính? Dường như nàng đã nói to điều đó và nó khiến nàng cảm thấy nóng lạnh cùng lúc.

Nàng không thật sự nghĩ vậy. Nàng thực sự ngưỡng mộ chiếc áo choàng màu chanh của anh. Và nàng ngưỡng mộ vì anh không phải người đạo đức giả, anh mặc những bộ quần áo mà anh muốn mặc.

Giờ nàng có thể tìm thấy tất cả những phẩm chất của anh như một quý ông đủ điều kiện. Đặc biệt là việc anh có thể cười lớn.

Nàng nhớ anh, nàng nghĩ khi nàng quay trở lại vài ngày và chỉ nói chuyện với anh có một chút ở buổi khiêu vũ. Nhưng cách nào mà điều này thật vô lý, đó là suy nghĩ về việc thiếu vắng một người, người mà ta mới chỉ được gặp có 3 lần. Đó là nỗi nhớ cha và Edgar, nàng quyết định. Và cuộc sống của nàng với họ – nơi mà nàng thuộc về.

Nhưng điều đó thât vô ơn, nàng đã nghĩ như vậy!

Bình luận