Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Famous Heroine

Chương 12

Tác giả: Mary Balogh

Đó là một đám cưới lớn kinh ngạc, xét đến thực tế là hôn lễ diễn ra chỉ hai tuần sau sự kiện ở Vauxhall lắng xuống.

Công tước Fairhurst đã rất ngạc nhiên về Lord Francis và đã đến London cùng với vợ mình chỉ hai ngày trước sự kiện. Tốt hơn là họ nên ổn định trước tại ngôi nhà lớn trong thành phố. Ngày hôm sau là các chị em gái của Lord Francis đến cùng với chồng của họ.

Chú rể không hề cho họ cơ hội nào đưa ra ý kiến của họ về hôn lễ. Anh đáp lại cuộc gọi ngắn của họ với Cora đi cùng. Anh không cho rằng sau đó nàng đã để lại ấn tượng đặc biệt nào với bất kỳ ai trong số họ – nàng ngồi thẳng lưng và gần như yên lặng trong suốt buổi trà chiều, chỉ ăn một nửa chiếc bánh nướng và một ngụm trà. Lord Francis nhậ ra rằng nàng không thể uống thêm với một bàn tay run rẩy. Đó quả là một sự thích thú đối với anh rằng một người phụ nữ táo bạo và gan dạ trong những tình huống gần như là những buổi trình diễn lại bị làm cho hoảng sợ bởi sự hiện diện của tầng lớp quý tộc.

Nàng đã không để lại ấn tượng tốt đẹp nào với họ, có lẽ vậy, nhưng cũng không phải nàng đã để lại ấn tượng xấu. Nàng mặc một bộ váy thanh lịch và may mắn rằng có gia đình mình hỗ trợ.

Dĩ nhiên, gia đình anh cũng không tán thành. Anh không cần nói riêng với bất kỳ ai để xác nhận lại những ấn tượng này. Ba người khác đã có những cuộc tranh cãi tuyệt vời. Họ không trông mong ít hơn từ anh. Ít nhất, họ muốn anh kết hôn với một tiểu thư. Nhưng họ là một gia đình, khi mà tất cả đã được nói ra và quyết định. Họ không được chuẩn bị sẵn sàng để thay đổi quyết định của anh bởi vì anh đã quyết định mà không có sự bàn bạc nào cả.

Mr Downes có một người anh trai và một vài cháu trai và cháu gái sống tại Canterbury. Tất cả họ đều là những doah nhân giàu có hoặc kết hôn với những người thành đạt. Tất cả họ đều được triệu tập đến London dự đám cưới và tất cả đều có mặt ngoại trừ một người cháu gái sắp sinh. Họ đều tập trung tại khách sạn Pulteney. Lord Francis và Cora đã có một buổi trà chiều thứ hai với họ sau khi kết thúc tại Fairhurst. Lần này, Cora đã ăn tự nhiên hơn và uống hết hai tách trà. Nàng đã nói chuyện và cười đùa vui vẻ.

Và dĩ nhiên là công tước Bridgwater, cùng với mẹ của ngài và hai người em gái, đều được mời đến dự đám cưới. Thật vậy, người giám hộ của nàng đã mời đến hai người để chuẩn bị cho bữa tiệc trước đám cưới, nhưng bà còn có hai sự cạnh tranh khác. Fairhurst đã làm điều đó. Mr Downes đã không làm vậy ở Pulteney – ông nhấn mạnh. Và do đó, một phòng riêng tư đã được chuẩn bị để dành riêng cho một bữa tiệc lớn.

Bridgwater đã đồng ý làm phù rể cho Lord Francis. Ngài dường như cảm thấy rất tiếc về tất cả những điều này, như thể tất cả đều là lỗi của mình.

“Điều này thật quái quỷ, Kneller” anh nói “Điều này khiến chúng ta nhận ra sự tự do mong manh đến nhường nào và làm thế nào lại có thể bất ngờ trói buộc ai đó một cách đột ngột vậy. Nó khiến tôi khá hoảng sợ, tôi nói thật với cậu đấy”. Anh hít vào một hơi chậm rãi “Sau việc này và sau khi Lizzie và Jane đã kết hôn, tôi sẽ rời bỏ thế giới và trở thành một kẻ ẩn dật. Không kết hôn còn tốt hơn là một cuộc hôn nhân cưỡng chế, sau cùng thì tôi rất lấy làm tiếc cho một phần lỗi lầm của mình trong chuyện này, ông bạn”.

Lord Francis bắt buộc cảm thấy phải đảm bảo với bạn mình rằng cuộc hôn nhân này là do anh lựa chọn, dù cho không phải là lúc thích hợp. Anh cảm thấy bắt buộc phải tuyên bố rằng anh thích Miss Downes – rất thích, như anh đã chỉ ra, chỉ cần không quá thờ ơ với điều đó là được.

Nhưng công tước đã bỏ đi cùng với tuyên bố rằng mình sẽ không bao giờ, không bao giờ để cho nguy cơ kết hôn đe dọa mình. Không trông mong gì về việc hy vọng rằng mắt anh sẽ đột ngột trông thấy một người phụ nữ, người được tạo ra cho niềm vui vĩnh cửu của anh. Không trông mong gì được ngay lúc này. Không hề có một ánh mắt nào với bất kỳ người phụ nữ nào ngoài mẹ anh là người duy nhất.

Bá tước Greenwwald đã tới tham dự cùng Lady Jane. Lord Francis cũng người một vài người bạn của mình cùng người em họ của anh ta, Lord Hawthorne. Lady Kellington, người vẫn đang tuyên bố rằng sẽ mãi mãi biết ơn Cora đã giật lại những con chó tội nghiệp của bà dưới nanh vuốt của tử thần, hơn là đã mời bà dự đám cưới. Lord Francis đã viết một bức thư gửi bá tước Thornhill để thông báo về đám cưới, nhưng không kịp thời gian để người bạn của anh đến từ Yorkshire. Bên cạnh đó, Lady Thornhill đang có thai, và Gabe đã nghiêm cấm không cho phép cô đi du lịch vào những lúc như vậy. Họ cũng không tham dự hôn lễ của Samantha vì thế, mặc dù Samantha như một người chị em của Lady Thorhill.

Ngay cả trong những ngày trước đám cưới, Lord Francis cũng không thể ngừng suy nghĩ về Samantha. Nếu ai có đó có thể nói với anh tại đám cưới của cô với Carew rằng bản thân anh sẽ kết hôn vài tuần sau đó, anh sẽ… Phải, anh không quan tâm để nghĩ về điều đó nữa. Nó dường như là phản bội lại tình yêu anh dành cho Samantha khi mà kết hôn ngay lập tức sau khi để mất cô. Nhưng là sự bất công đối với Cora khi có những ý nghĩ như vậy.

Cora vô tội trong đống lộn xộn này. Anh cũng vậy. Nhưng đống lộn xộn này thì vẫn ở đây, và chỉ có một cách duy nhất để khiến mọi thứ trở nên đúng đắn. Ít nhất, anh đã không phải là không thích người phụ nữ này. Hoàn toàn ngược lại. Và ít nhất, anh đã không tìm thấy sự không hấp dẫn nơi nàng. Không hẳn vậy, anh đã thấy rằng nàng quá hấp dẫn. Thật vẫn chẳng ra gì, anh nghĩ, nếu có những tư tưởng dâm đãng về người phụ nữ mình kết hôn. Không, ít nhất, khi anh không yêu nàng. Không phải khi anh yêu một người khác.

Ít nhất thì anh cũng đã cố gắng, anh quyết định, tiếp tục cùng với Cora. Không hẳn là không thể. Thật vậy, anh đã thích nàng ở một mức độ nhất định. Và anh đã có được sự chung thủy của nàng. Không chỉ đối với cơ thể – mặc dù anh cũng từng chia sẻ sự công bằng đối với những cô nhân tình trước nhưng anh không bao giờ chấp nhận chuyện đó đối với những người đã lập gia đình. Anh cũng sẽ phải chung thủy với Cora. Điều đó có nghĩa rằng anh phải quên đi trái tim tan vỡ, quên đi rằng anh đã kết hôn với nhầm người.

Tuy nhiên, ngay cả khi anh đã quyết định, anh tự hỏi làm cách nào để có thể tiến hành sớm nhất trước khi Samantha nghe được tin từ Thornhill – hoặc từ Bridgwater. Và cô sẽ cảm thấy như thế nào. Hoặc có lẽ cô chẳng cảm thấy bất cứ điều gì.

Đám cưới của anh không phải là một sự kiện rầm rộ với một nửa giới quý tộc tham dự. Nó diễn ra trong một nhà thờ nhỏ với gia đình hai bên và một số bạn bè của họ. Nhiều hơn dự kiến, phải, nhưng vẫn còn lâu mới sánh được với đám cưới của Samantha. Nó là một đám cưới rất ngọt ngào, trang trọng và rất thực.

Cora mặc một bộ váy mùa xuân màu xanh lá bằng vải muslin và trông như một nữ thần, anh nghĩ. Anh rất vui vì nàng đã không mặc đồ màu trắng, màu mà hầu hết những cô dâu thường mặc. Màu trắng không phù hợp với nàng. Nàng có một phong cách riêng, anh nghĩ, khi nắm tay nàng trong tay mình, bằng một cách rất riêng, sự táo bạo của nàng, mái tóc dày và chiều cao bất thường của nàng, nàng thật xinh đẹp. Hoặc có lẽ bởi tất cả những điều đó. Cora Downes thật sự nổi bật, trong cả sự hiện diện và những cử chỉ của nàng.

Cora Downes. Anh lặp đi lặp lại sau sự hướng dẫn của cha xứ về những thủ tục hôn lễ, và nàng cũng lặp lại những từ đó. Anh cầm chiếc nhẫn từ Bridgwater, trượt nó vào ngón áp út của nàng. Và đó là một điều kỳ lạ, bí ẩn và không thể rút lại, nàng không còn là Cora Downes. Nàng đã là Lady Francis Kneller.

Nàng đã là vợ anh.

Anh không quên mỉm cười với nàng.

Sau đó thì mọi việc cũng kết thúc. Anh đã là một người đàn ông có gia đình. Giấy đăng ký kết hôn hợp lê, anh bước ra ngoài với nhiệt độ và ánh sáng mặt trời, và dừng lại trên bậc thềm nhà thờ với nàng để họ có thể được chào đón bởi những người tham dự trước khi lái xe đi. Trong chỉ vài phút ngắn ngủi, cuộc đời anh đã thay đổi và mở ra một cuộc đời mới, và anh vẫn chưa hết hoang mang bởi tất cả những người bạn anh, tất cả đều đang hiện diện tại đây.

“Lord Francis” nàng nói, níu lấy cánh tay anh “Anh trông thật lộng lẫy. Đó là một màu xanh nhạt đáng yêu. Điều đó khiến chiếc váy cưới của em dường như là quá sặc sỡ”

Nàng đã kéo anh ra khỏi sự căng thẳng bằng cách khiến anh cười. Điều đó dường như thật đáng ngưỡng mộ và anh siết nhẹ tay nàng theo cái cách làm yên lòng.

“Cora” anh nói, cười cùng cục “vẫn như thường lệ, nàng làm ta không biết phải nói gì. Nhưng không phải là sặc sỡ, cưng. Sặc sỡ, chói lọi, giống như sự chuyển mùa giữa mùa xuân và mùa hè. Nhưng có lẽ ý ta là về người phụ nữ bên trong chiếc váy chứ không phải là bản thân chiếc váy”

Nàng cười vui vẻ “Oh” nàng nói “Anh thật tử tế với những lời đó. Anh làm em cảm thấy mình thật xinh đẹp.”

Đó là những lời riêng tư cuối cùng họ trao đổi cho đến sau tiệc cưới được tổ chức trên đường Sidley, một tài sản riêng của anh tại Wiltshire.

Cả ngày hôm ấy, từ khoảnh khắc nàng thức giấc trông thấy nữ công tước Bridgwater vén rèm bên cửa sổ phogf nàng, nàng đã giả vờ rằng đây là ngày cưới mà nàng luôn mơ ước.

Nó cũng không quá khác biệt. Ngay khi màn cửa được kéo lên, nàng một lần nữa thấy bầu trời không một gợn mây. Và ngay khi nàng bước chân vào phòng thay đồ nàng đã thấy chiếc váy cưới và nàng khăng khăng quyết định, ngay cả khi người bảo trợ của nàng cố gắng thuyết phục nàng một cách nhẹ nhàng rằng nàng nên chọn màu trắng như phần lớn cô dâu vẫn mặc. Nhưng nàng yêu chiếc váy của mình. Với nàng, màu xanh luôn là màu hoàn hảo dành cho cô dâu, nó gợi ý về một cuộc sống ấm áp và tràn trề năng lượng của mùa xuân.

Sau khi xuống phòng ăn sáng và trở lại phòng thay đồ, người bảo trợ của nàng và Elizabeth cùng Jane đã hoàn toàn đồng ý. Việc mặc váy cưới cho nàng quả là một bài tập thể dục với cả ba người họ, thêm hai người giúp việc và thêm cả rất nhiều cuộc trò chuyện và những tiếng cười.

Sau cùng thì papa và Edgar đã đến – Edgar đã nhấn mạnh rằng anh sẽ đi cùng nàng ngay từ bây giờ và nàng không phải bước vào nhà thờ nguyện một mình – điều này dấy lên một sự phấn khích và cả căng thẳng trong nàng, và thậm chí là cả những giọt nước mắt.

Trong nhà thờ, trong khi Papa hộ tống nàng dọc theo giáo đường, nàng ngay lập tức nhận thấy sự tương phản màu sắc khác nhau của những bộ trang phục của tầng lớp trung lưu và giới thượng lưu, bao gồm cả công tước Bridgwater, người nổi bật nhát, và màu xanh sáng trong bộ trang phục của Lord Francis. Và ánh mắt nàng đang gim chặt vào hình ảnh anh đang đứng đợi và chăm chú nhìn nàng, nàng cảm thấy hoàn toàn được bảo vệ.

Chỉ cần nàng nghe thấy hoặc nhìn thấy chỉ một gợi ý về một nụ cười của anh cũng sẽ khiến nàng thư giãn hơn trong sáng hôm nay, và nàng sẽ hiểu được cảm xúc của mình và thấy rằng đây không phải một sai lầm.

Anh cũng mặc một lượng lớn đăng ten ở cổ tay và cổ áo, và cavat của anh là cả một tác phẩm nghệ thuật vượt trội hơn tất cả những thứ khác.

Và sau đó tiệc cưới diễn ra. Nàng đã nghe tất cả những từ ngữ, theo dõi từng cử chỉ, cảm nhận tất cả sắc thái của không khí xung quanh. Đây là hôn lễ của nàng – một buổi lễ tuyệt vời, nàng đã mơ về đám cưới – và nàng quyết định sẽ lưu hết từng chi tiết vào trí nhớ. Bao gồm cả sự nhợt nhạt của gương mặt chú rể và sự căng thẳng trong giọng nói của anh và cái run nhẹ của tay anh khi lồng chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út tay nàng và đôi môi nhẹ run của anh khi hôn nàng. Và nụ cười của anh sau đó đã nói với nàng rằng anh không đổ lỗi cho nàng về tất cả những chuyện này, cùng nhau, họ sẽ khiến điều này trở nên tuyệt vời.

Nàng nghĩ, rằng bằng một cách rất riêng, anh thật đẹp trai, và nàng sẽ phản ứng lại với bất kỳ ai dám có một gợi ý nào khác. Ngay cả khi đó là Edgar. Đây không phải lần đầu tiên Edgar nắm tay nàng – nàng đã luôn khinh thường việc sử dụng đến móng tay trong những trận chiến của họ bởi điều này sẽ kích thích anh sử dụng nắm đấm của mình. Nàng sẽ bôi đen hai mắt anh nàng nếu anh ấy mím môi quá nhiều trong những lời chỉ trích về Lord Francis.

Chồng của nàng.

Mặc dù giờ đã là cuối buổi lễ – buổi tiệc sau lễ cưới, nhưng việc này vẫn gây sự ngạc nhiên choáng váng cho nàng. Anh là chồng của nàng. Nàng là Lady Francis Kneller.

Và rồi, ở bên ngoài nhà thờ và khi ở Pulteney, nàng đã được ôm và hôn đến ngạt thở bởi bác của nàng và những anh em họ cùng với chồng của chị em họ nàng, tất cả dường như đều là những người đàn ông to lớn như papa và Edgar. Mặc dù công tước Fairhurst có ôm nàng, và người chị chồng có hôn lên má nàng, Cora cũng nghi ngờ rằng không ai trong số họ thực sự hoàn toàn thích nàng. Nữ công tước Bridgwater đã rất tử tế, thậm chí bà còn rơi nước mắt. Bà và Jane đã ôm nàng với cái siết chặt mạnh mẽ dường như có thể nghiền nát xương trong cơ thể nàng.

Ồ phải, điều này cũng không quá khác so với ảo tưởng về một đám cưới trong mơ của nàng. Theo nhiều cách khác nhau thì đây cũng là một điều quá tuyệt vời. Lord Francis đã giữ nàng bên cạnh ở Pulteney và đã từ chối để gia đình nàng mang nàng đi khỏi tầm mắt mình hoặc để gia đình anh làm vậy. Anh đã cư xử như thể họ là cặp đôi mới kết hôn không muốn xa nhau một giây nào. Thật dễ dàng để tin vậy.

Nhưng cuối cùng, sau một vòng những cái ôm và những nụ hôn và những cái bắt tay và những cái vỗ nhẹ, họ đã đến chỗ xe ngựa, một mình – công tước và nữ công tước Bridgwater đã đi cùng họ từ nhà thờ đến Pulteney. Giờ họ đang trên đường đến Wiltshire, Sidley, nhà của anh. Họ sẽ đến đó trước khi trời tối, anh đã đảm bảo như vậy với nàng.

Giờ thì họ đang ở một mình, và nàng thừa nhận với bản thân rằng cuối cùng thì sau tất cả đây cũng không phải cuộc hôn nhân bình thường. Phải không?

Nữ công tước đã có một buổi nói chuyện với nàng vào đêm trước khi mà dì của nàng không kịp đến từ Canterbury. Bà đã cố gắng hết sức để trấn an nàng, mặc dù điều này là không cần theiét. Cora đã biết hoặc hầy như đoán được những gì bà nói, nhưng sự hiểu biết chưa bao giờ khiến nàng có thể sợ hãi, như lẽ ra phải thế. Nó làm dấy lên sự tò mò của nàng để trải nghiệm nó. Và hơn cả là tò mò. Nàng đã luôn muốn tìm hiểu và không thể tưởng tượng làm cách nào mà người phụ nữ có thể khóc với suy nghĩ đó.

Nhưng vấn đề là nàng đã không nghĩ tời điều này cùng với đám cưới của nàng. Phải không? Nàng đã không hoàn toàn chắc chắn, nhưng thay vào đó nàng nghĩ về nó. Và nàng sẽ không quá kỳ vọng hơn nữa để có thể bị thất vọng trong vài tuần tới. Nhưng nếu như nàng không trải nghiệm nó trong cuộc hôn nhân của mình, thì nàng sẽ không bao giờ có thể biết đến nó. Những ý nghĩ này khiến nàng thấy thật khổ sở. Ngay cả việc nàng sẽ không bao giờ có một tá trẻ con cũng khiến nàng cảm thấy rất buồn.

Nhưng đây không phải là lỗi của anh. Nàng sẽ không bao giờ đổ lỗi cho anh. Nàng quay sang nhìn anh. Tuy nhiên, anh cũng đang quay lại nhìn nàng cùng lúc và nắm lấy tay nàng và mỉm cười với nàng.

“Well, Cora,” anh nói “Mọi thứ ổn cả và chúng ta sẽ sống tốt. Nàng có nghĩ rằng chúng ta thật sự sẽ sống tốt bên nhau không?”

“Em cũng nghĩ vậy” nàng đáp. Nàng ngồi thẳng người lại và nhận thấy vai mình đang chạm vào anh. Cả hai đều không cố tránh khỏi sự đụng chạm này. “Em dám chắc rằng nhà của anh lớn và rất lộng lẫy và có cả một đội quân những người phục vụ, nhưng ngài sẽ thấy rằng em sẽ không chùn bước đâu. Em đã từng quản lý Moubley Abbey vài năm và đã từng dự những buổi tiệc chiêu đãi của papa. Em sẽ không cảm thấy xấu hổ trước những người phục vụ và những người hàng xóm của anh, em đảm bảo đấy. Và em hoàn toàn sẵn sàng nhận trách nhiệm về những bất động sản và thái độ của mình. EM sẽ làm tất cả những gì được mong đợi ở bất kỳ người vợ nào. Em sẽ không làm anh thấy xấu hổ. Và em – “

Anh đang cười cùng cục. Nàng đã nói gì sai sao?

“Cora” anh nói “không phải nàng đang chuẩn bị dấn thân vào một trận chiến, cưng. Em không cần phải trông như sẵn sàng lâm trận vậy. Và còn ta thì sao? Sự bận rộn của nàng liệu có cho phép nàng dành bất kỳ khoảng thời gian nào của nàng với ta không?”

“Chỉ khi mà anh muốn vậy, dĩ nhiên” nàng nói “Nhưng em sẽ không phải sống trong sự giam hãm của anh, anh có thể yên tâm như thế. Em biết rằng phụ nữ không được đòi hỏi quyền lợi ở chồng mình. Ngay cả ở chỗ em cũng thế. Đàn ông nghĩ là họ phải dành nhiều thời gian cho những thứ quan trọng hơn, đó là một sai lầm. Họ xem xét những vấn đề trên trời dưới biển, giống như việc làm ra tiền trong khi phụ nữ nhìn vào đó như thể đó là những điều quan trọng, như phần lớn mọi người. Nhưng phụ nữ phải học để chiều chuộng chồng mình và khiến họ cảm thấy họ quan trọng ngay cả khi họ không thật sự xứng đáng. Và em sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh”

Giờ thì toàn thân anh rung lên với những tiếng cười.

“Cora” anh nói “nàng không bao giờ khiến ta thất vọng. Nàng quả thật là một người rất thú vị. Nàng đang bắt đầu sắp xếp cuộc sống của ta theo một trình tự và thậm chí nàng còn không nhận ra điều đó, đúng không?”

Vấn đề là nàng đã không nghĩ về anh như một người đàn ông bình thường. Nhưng nàng đã ngụ ý rằng nàng sẽ để anh tự do mà không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của anh trong khi nàng sẽ trông coi những điều khác thật sự quan trọng hơn.

Nàng cắn môi và nhìn anh – và bùng nổ trong tiếng cười. Họ dựa vào nhau và chìm đắm trong sự vui vẻ của cả hai trọng một khoảng thời gian lâu hơn cần thiết.

Nếu như nàng nói một điều gì đó với Edgar – và đôi khi nàng đã làm vậy, trong sự trêu chọc – nàng sẽ có một cuộc tranh luận sắc bén sau đó. Có lẽ sẽ không làm tiêu tan được sự hài hước trong vấn đề này.

“Liệu ta có phải nài xin về một khoảng thời gian hiếm hoi của nàng không” Lord Francis hỏi.

“Không” nàng trả lời, tiếng cười mờ dần”Nhưng ý em muốn nói là anh không cần phải cảm thấy có nghĩa vụ với em. Em sẽ sớm học được cách làm hài lòng bản thân. Em không phải là một kẻ đáng thương bất lực”

“Chỉ khi nàng đang ở đó với sự hiện diện của hoàng tử và công tước” anh nói

“Anh thật quá đáng” nàng nói “Anh sẽ còn hơn thế nếu như anh chưa bao giờ gặp họ trước đó. Nhưng thật sự anh không phải cảm thấy có trách nhiệm với em. Em biết cuộc hôn nhân này là trái với ý muốn của anh. Em biết anh không lựa chọn chuyện này, cuối cùng thì anh sẽ không kết hôn. Phải, nếu anh có kết hôn, có thể là kết hôn với em. Em sẽ khá hạnh phúc để cho anh sự tự do nhiều nhất, anh sẽ thấy. Em sẽ hoàn toàn thoải mái”

Nàng cảm thấy đau khổ hơn nàng tự thừa nhận với bản thân. Rằng đây có phải là sự cam kết khi nàng kết hôn với Lord Francis? Có phải nàng sẽ sống một cuộc đời cô đơn?

Anh siết chặt tay nàng chặt hơn. Giờ đây khuôn mặt anh không còn hiện lên những nét cười, nàng nhận thấy trong một thoáng liếc mắt về phía anh.

“Nàng đang nói về điều gì, Cora?” anh nỏi “Có phải nàng đang nói rằng nàng kết hôn với ta bởi vì nàng nhận thấy đây là việc đúng đắn phải làm. Nhưng thay vì là cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa? Điều có lẽ tốt hơn là chúng ta sống trong một cuộc hôn nhân tách biệt?”

Ôi không, nàng sẽ không đánh đổi nó với bất kỳ điều gì. Và sống tách biệt sao? Nàng không hề mong đợi điều này. Hoàn toàn không. Họ sẽ không sống với nhau sao? Sự hoảng loạn lấp đầy phổi nàng khiến nàng thấy khó thở “Nếu như anh muốn vậy” nàng nói.

“Ta không muốn thế” anh nói cộc lốc. Có sự lạnh lẽo và cả giận dữ trong giọng anh “Và ta sẽ nói với nàng ngay bây giờ. Cora, rằng nếu đây là mong muốn của nàng, nếu đây là điều nàng nghĩ nàng có thể đòi hỏi, thì nàng sẽ tìm thấy chính mình đang cảm thấy thật sự shock đấy. Ta có thể không phải người chồng nàng chọn và nàng có thể không phải người vợ của ta – ta sẽ trả cho nàng sự tôn trọng và sự trung thực cho nàng, nàng sẽ thấy – nhưng chúng ta là vợ chồng. Ta có ý đihj rằng chúng ta sẽ tiếp tục – cho hết phần đời còn lại. Cứ việc đấu tranh nếu nàng muốn. Ta hứa với nàng nó sẽ là một cuộc chiến, nàng sẽ không thể và không bao giờ có thể giành được chiến thắng”

Nàng lẽ ra nên cảm thấy phẫn nộ với bằng chứng hiển nhiên rằng Lord Francis có thể trở thành một tên bạo chúa và là một ông chủ hách dịch khi thấy rằng mình đang bị thách thức. Nàng chờ đợi cơn giận dữ trào lên. Nhưng tất cả những gì nàng cảm thấy là điều gì đó không phải là tức giận. Không hề là sự tức giận. Chắc chắn càng không phải sự nhu nhược và sợ hãi. Khao khát? Nếu đó thật sự là những gì nàng cảm thấy, nàng tốt hơn là đè bẹp nó trước khi nàng đẩy bản thân mình xa hơn. Nàng không nên cảm thấy khao khát Lord Francis. Đó sẽ là một cảm xúc khiến cho nàng muốn tự vẫn hơn bất kỳ điều gì khác.

Nhưng ý anh là gì? Ý anh muốn gì?

“Đầu hàng rồi sao, Cora?” anh hỏi “mà không hề kháng cự? Nàng thất vọng sao?” Sự tức giận – nếu đó là điều từng có – giờ đã không còn trong giọng anh “Tiếp tục đi, nói gì đi, Cora”

“Em thật sự không muốn chúng ta sống riêng” nàng nói “Em không có ý nói vậy. Em đơn thuần chỉ có ý… Ồ, không có gì cả”

“Ta hiểu nàng muốn gì” anh nói. Sự giận dữ đã quay trở lại “Nàng có ý rằng nàng không muốn ta cảm thấy gánh nặng buộc phải có trách nhiệm và kết hôn với nàng. Nàng can đảm thật đấy, Cora. Nàng can đảm đấy. Nàng thật biết cách đảo ngược tình thế, phải thế không cưng? Ta có trách nhiệm phải đảm bảo với nàng. Nàng quả là một người cao thượng. Ta đảm bảo với nàng. Thay vì việc xé nàng ra. Ta không phải kẻ bạo lực. Nàng muốn thấy kết quả của việc chọc giận ta ra sao?”

Nàng nhìn nhanh sang và đôi mắt anh như đang cười

“Ta ngờ rằng sau tuần đầu tiên của hôn lễ, Ta sẽ không biết mình còn nguyên vẹn từ đầu tới chân nữa không” anh nói “Và ta đoán rằng, Cora, sống với nàng sẽ không bao giờ là buồn tẻ”

“Em không hy vọng vậy. Lord Francis” nàng nói “Em không thể chịu đựng được cuộc sống buồn chán”

“Cora” anh nói “từ khi nào mà nàng lại tỏ ra sợ hãi và kiểu cách vậy, có điều gì trong tâm trí nàng mà ta cần hiểu rõ hơn không?”

“Em không sợ hãi” nàng phẫn nộ “Chỉ ‘hơi hoảng hốt’ – đơn giản là – “

“ – sợ hãi” anh nói khi nàng dừng lại để tìm một từ thích hợp để kết thúc câu “Gọi ta là Francis”

“Francis” nàng nói

Theo sau đó là sự im lặng. Anh ngồi sâu hơn vào ghế và đặt chân lên ghế đối diện. Trong nhiều phút trôi qua, nàng biết rằng anh đang ngủ. Hơi thở của anh đều và sâu. Những ngón tay của nàng vẫn được nắm chặt trong tay anh.

Ý anh là gì? Câu hỏi lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng mà không hề có bất cứ câu trả lời nào thỏa đáng. Ý anh là gì khi anh nói rằng họ là vợ chồng và sẽ ở bên nhau trong suốt phần đời còn lại? Ý anh muốn nói gì?

Bình luận