Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 4

Tác giả: Laura Kinsale

Trong mắt Maddy, lâu đài Blythedale nom giống một chiếc bánh ga tô trang trí cầu kỳ, với gạch màu cá hồi phơn phớt được điểm tô thêm những trụ bổ tường thẳng và vòm cong của lớp phủ bằng đá nhạt màu. Dưỡng trí viện mới của anh họ Edward bao gồm cả một vùng nông thôn rộng lớn của hạt Buckingham, một vườn hồng đang nở rộ vào độ tháng Mười, một đàn hươu sao nhỏ lững thững trong công viên và những con thiên nga đen nhàn tản lướt trên hồ, tất cả là tài sản kế thừa của một tòng nam tước khánh kiệt phải bán tháo đi và giờ đây nó đang được bảo trì cẩn thận nhằm tăng hiệu quả an thần và thụ hưởng lên những bệnh nhân của anh ta.

Cháu họ của cha, bác sĩ Edward Timms điều hành Blythedale theo cách hiện đại và nhân văn nhất. Mỗi bệnh nhân đều có hộ lý riêng, việc quản thúc toàn thời gian chỉ dành cho những trường hợp nặng nhất và sẽ được bãi bỏ ngay khi có thể. Anh ta dành trọn tâm sức cho công việc, say mê miêu tả chi tiết những phương pháp điều trị, quản lý trong lúc xẻ thịt xông khói cho mình và mời cha Maddy dùng thêm cá muối hoặc cà phê.

Maddy có thể nghe thấy tiếng phụ nữ khóc – loại âm thanh dễ gây phân tán và cũng dễ nhận thấy nhất – nhưng anh họ Edward dường như không để ý, lát sau, tiếng khóc kia cũng lặng dần. Nàng nhấp thêm cà phê, cố trang bị cho mình về chuyến viếng thăm trước mắt: cái nhìn đầu tiên của nàng về nơi chốn, con người ở đây và hình dung về vị trí của mình.

Anh họ Edward đã bảo đảm với nàng rằng nhiệm vụ chủ yếu thiên về giám sát hơn là công việc nặng nhọc. Sẽ có một nhân viên kinh nghiệm giúp đỡ cha trong khi nàng làm việc, và nhìn chung không thể từ chối lời đề nghị đến đảm đương việc quản lý vốn là của vợ anh ta nay đang ở cữ đứa thứ ba với triển vọng rằng nếu mọi việc tiến triển tốt, vị trí ấy sẽ thuộc hẳn về Maddy. Lời đề nghị này trở nên đặc biệt phù hợp sau bức thư hồi đáp đáng thất vọng về vị trí giảng dạy toán từ một người có tên là Henry Brougham, báo rằng nguồn tài trợ của Công tước Jervaulx đã bị rút và chức giáo sư kia có một nguồn bảo trợ khác, một quý ông yêu cầu giấu tên và ông ta chọn một ứng viên khác chứ không phải ông Timms.

Và thực ra, hạt Buckingham cùng Blythedale nom thật hoàn hảo vào buổi sáng mùa thu, ánh dương sưởi ấm những bức tường mới được sơn sắc vàng hoa cúc trong phòng ăn, chiếu sáng láp lánh những đồ bạc và sứ hảo hạng mà vị tòng nam tước kia đành nhắm mắt để lại cùng với những bức họa và đồ gỗ. Ngôi nhà tỏa mùi sáp ong và rèm mới. Không một chút tối tăm ảm đạm nào được chấp nhận ở đây, anh họ Edward đã chỉ rõ vậy.

Mọi thứ đều thanh bình và dễ chịu, dù có quá xa hoa so với khái niệm của Maddy về lối sống Giáo hữu giản dị. Nhưng cảnh sắc xung quanh lại hợp với thị hiếu cao của các bệnh nhân của anh họ Edward. Chỉ có tiếng thổn thức xa xôi làm xấu đi khung cảnh lộng lẫy, nó vọng lại qua những khung cửa đóng chặt như một hồn ma lạc lối và sầu thảm giữa ban ngày.

“Chúng ta bắt đầu công việc thôi chứ, cô em họ?” Vị bác sĩ lau miệng đoạn rung chiếc chuông đặt cạnh khuỷu tay. “Janie, gọi Blackwell đưa ngài Timms tới phòng khách của gia đình.”

Chị hầu xòe tạp dề nhún gối rồi biến mất. Một khắc sau, người trợ tá cho cha xuất hiện, toàn bộ quy trình ấy diễn ra trong sự im lặng và chính xác như một cái máy. Maddy tiễn cha xong, Edward bèn đưa nàng vào văn phòng của mình ở tầng trệt.

“Bưu phẩm.” Anh ta hất đầu về phía một chiếc giỏ đặt trên bàn. Anh họ Edward cũng có những nét mềm mại, thoải mái và điềm tĩnh của cha, nhưng đôi mắt đen của anh ta linh hoạt và thông minh, miệng hay mím lại. Anh ta không tuân thủ lắm quy tắc Trang phục Mộc mạc hay Ngôn từ Mộc mạc. Áo ngoài của anh ta dù không có cổ cồn nhưng rõ ràng được may bằng chất liệu đắt tiền. Nếu Edward nom có tự hài lòng với bản thân thì Maddy đoán rằng anh ta cũng có quyền được như vậy, bởi anh ta tư cách là người thành đạt nhất của họ nhà Timms với những hoạt động y tế hái ra tiền và cơ ngơi sang trọng mới mở rộng cải tạo ở Blythedale.

“Một trong những nhiệm vụ của cô đây,” ông anh họ nói, “là phân loại thư từ gửi tới. Thư của anh thì mở ra và xếp vào giỏ kia, còn thư nào gửi cho bệnh nhân thì phải thêm vào hồ sơ của họ.”

Nàng ngước nhìn anh ta. “Sao ra một bản, ý anh là vậy?”

“Không cần. Chỉ cần mở và thêm thư vào hồ sơ. Hoặc nếu cô cảm thấy nội dung quan trọng hay có gì bất thường thì mang cho anh coi. Đôi khi, sửa lại một chút nội dung cũng không phải là sai trái.”

“Xin lỗi, em không chắc…” Nàng chạm vào chồng thư. “Anh không định để người bệnh nhận được thư của mình sao ạ?”

“Có một nguyên tắc bắt buộc là chúng ta phải giữ bệnh nhân luôn ở trong trạng thái hoàn toàn bình lặng và tĩnh tại. Liên lạc thường xuyên với gia đình sẽ dẫn tới việc bị khích động quá độ. Anh thường khuyên thân nhân hoàn toàn đừng có thư từ gì, nhưng như cô thấy đấy, họ cũng bảo thủ lắm.”

“Ồ,” Maddy nói.

“Và anh nhắc cô nhớ rằng không bệnh nhân nào là đối tượng truyền giáo của chúng ta đâu đấy. Anh buộc phải yêu cầu cô tránh dùng Ngôn từ Mộc mạc. Có một số người cảm thấy bị xúc phạm khi nghe gọi thẳng tên mình.” Ông anh họ hơi đỏ mặt trước cái nhìn đanh lại của Maddy. “Tất nhiên là giữa chúng ta thì vẫn dùng cách nói đó, không thành vấn đề. Nhưng có lẽ tốt nhất là dùng hạn chế trong phòng riêng thôi.”

“Em sẽ cố, nhưng…”

“Anh chắc chắn cô có thể làm được. Cứ nhìn anh ra dấu mà làm theo. Để anh lấy cuốn sổ ghi chép đã, đầu tiên anh sẽ giới thiệu cô với từng người. Ở đây chúng ta như một gia đình, việc cô luôn tâm niệm điều ấy rất quan trọng. Anh cảm thấy mình như một người cha với mỗi linh hồn đau khổ tìm đến Blythedale. Rồi cô sẽ thấy các bệnh nhân rất giống trẻ con. Cứ nghĩ về họ như vậy thì cô sẽ không phạm sai lầm.”

“Vâng,” nàng đáp. Ở đâu đó trong ngôi nhà, vài giọng nam cao đang hòa ca một giai điệu vui vẻ thì một người bắt đầu hét lên một cách khó hiểu, cuồng loạn, lạc hết cả nốt.

“Rồi cô sẽ quen,” anh họ của nàng nói, thoáng mỉm cười. “Có những người đang hồi phục nhưng cũng có người còn rất nặng.”

“Vâng,” nàng lại đáp và hít vào. “Em hiểu.”

Hiện có mười lăm bệnh nhân tại lâu đài Blythedale, mười lăm quý ông và quý bà bất hạnh nhưng vẫn đủ may mắn vì gia đình có tiền chi trả cho việc ăn ở và chữa bệnh tại dưỡng trí viện tư xa xỉ nhất nước. Với danh tiếng tuyệt vời về đạo đức và phương pháp trị liệu của bác sĩ Edward Timms, Blythedale còn đắt đỏ hơn cả Nhà thương Ticehurst của bác sĩ Newington ở Sussex. Ở Blythedale, gia đình không được khuyến khích tới thăm, nhưng bất kỳ ai không có quan hệ cá nhân với bệnh nhân đều được đón chào tới đây tham quan bất kỳ lúc nào dưới sự hướng dẫn của nhân viên. Lâu đài chẳng có gì phải che giấu phía sau những bức tường, chẳng có gì phi nhân tính hay hèn hạ. Những liệu pháp điều trị tân tiến nhất như chế độ ăn lành mạnh, tắm nước lạnh, các thói quen giúp an dưỡng tinh thần và những trò thư giãn để khôi phục trí não được thực hiện trong không khí ngăn nắp ở Blythedale.

Các quý bà khâu vá và đi dạo trong vườn hồng, chơi cầu lông, uống trà thảo mộc giúp an thần, đôi khi được phép đứng vẽ ngoài trời. Các quý ông cũng theo chế độ điều dưỡng tương tự, trừ việc thay vì khâu vá thì tập thể dục, chơi cờ, đọc những sách vở được tuyển chọn kỹ càng trong thư viện, và có thể được phép đi xa tới tận khu rừng nhỏ cũng thuộc dưỡng trí viện để hái hoa lá về cho các quý bà vẽ. Người nào đủ sức khỏe có thể đi nghe các bài giảng khoa học hằng tuần, chơi bài, và có một giáo chức Anh giáo lo về phần lễ cho tất cả mọi người, trừ những người ngang bướng nhất.

Blythedale hiện là nơi duy nhất đi trước thời đại trong số các dưỡng trí viện, anh họ Edward thông báo với nàng, về nỗ lực đặc biệt hòa nhập nam nữ trong một môi trường xã hội bình thường, với tỷ lệ hộ lý một-một vừa hợp lý vừa an toàn. Trước tiên, ông anh họ dẫn nàng vào phòng khách, nơi các ca sĩ đang tụ tập quanh một tay thổi sáo. Tiếng la hét kinh dị lúc nãy đã tắt hẳn, nhưng một trong các giọng nam cao mặc áo trói, hai ống tay áo trắng bị cột lại sau lưng. Hộ lý của ông ta, một gã trai trẻ cơ bắp, tóc xoăn, vẻ quê mùa đứng sát bên. Khi Maddy và bác sĩ Timms tiến vào, bệnh nhân kia trân trối nhìn nàng đầy hy vọng.

“Cô đến đưa tôi về nhà phải không?” người đàn ông mặc áo trói hỏi nàng. “Hôm nay tôi sẽ về nhà.”

“Chiều nay,” anh họ Edward đáp, “Kelly sẽ đưa ngài đi dạo.”

Mặt ông ta bắt đầu đổi sắc. “Nhưng tôi muốn về nhà! Vợ tôi sắp chết!”

Anh họ Edward liếc tay hộ lý. Kelly nói, “Chúng ta hãy ngồi xuống nghỉ ngơi nào, ngài John.”

“Cô ấy đang gọi tôi. Tôi là người được cứu rỗi của Chúa Jesus!” Người đàn ông lao mình về phía trước. Kelly khéo léo tóm lấy đai móc sau lưng áo trói mà kéo ông ta lại, đẩy mạnh cho ông ta loạng choạng. “Tôi là người được cứu rỗi của người được cứu rỗi của Chúa! Vợ tôi chết vì tôi! Cô ấy hy sinh tính mạng mình cho tôi! Tôi đã được cứu rỗi, ngài nghe thấy không, thưa ngài? Tôi nói với ngài rằng tôi…”

Tiếng ông ta mỗi lúc một ngân cao, gấp gáp và the thé hơn trong lúc Kelly kéo ông ta ra cửa. Những bệnh nhân còn lại, ba ông và năm bà, có vẻ không để ý, trừ một trong những giọng nam cao, bắt đầu phá lên cười. Một cô gái còn trẻ và rất dễ thương, phục sức sang trọng, ngồi nhìn vô hồn ra ngoài cửa sổ, trong khi ngay bên cô là một phụ nữ đang cúi đầu khâu vá, vừa khẽ đung đưa vừa thì thầm. Tiếng cười của giọng nam cao tắt ngấm và ông ta cắn môi nhìn Maddy vẻ hối lỗi.

Tiếng thét man dại vẫn dội lại, mỗi lúc một xa, nhưng anh họ Edward đã bắt đầu giới thiệu nàng với từng bệnh nhân dù có nhận được câu trả lời hay không, và rồi với hộ lý của bệnh nhân. Anh ta hí hoáy ghi vào sổ rồi đưa cho Maddy đọc.

“Cô Susanna bị chứng trầm uất,” anh ta nói. “Nó ảnh hưởng rất nặng đến cô ấy. Hôm nay cô cảm thấy thế nào, cô Susanna?”

“Tôi ổn,” cô gái thẫn thờ trả lời.

“Cô có muốn hát không?”

“Không, cảm ơn bác sĩ.”

Tâm trí tràn ngập sợ hãi – Maddy đọc. Bị giày vò bởi những suy nghĩ vớ vẩn nhất – chán ăn, mất ngủ – nói về chuyện tự tử, cố gắng hủy hoại bản thân bằng cách trẫm mình – trước đây từng hạnh phúc và mãn nguyện trong các thú vui của nữ giới – chứng trầm uất xảy ra sau rối loạn kinh nguyệt do tâm trí bị kích thích quá mức với việc học hành quá nặng nề, làm chệch dòng chảy của máu nuôi dưỡng cơ quan sinh sản nữ.

Anh ta mỉm cười vỗ vai Susanna rồi đi tiếp. Maddy được giới thiệu với bà Humphrey, người bị bệnh lú lẫn và đang đối mặt với chứng trì độn ngày càng nặng. Người đàn bà mỉm cười vui vẻ và hỏi cô có phải người nhà Cunningham không.

“Không,” Maddy trả lời. “Tôi là Archimedea Timms.”

“Tôi gặp cô ở Ấn Độ rồi.” Từ người bà Humphrey thoảng ra mùi chua của trẻ chưa thay tã. “Cô cởi đồ cho tôi.”

“Ồ không. Bà… bà nhầm rồi.”

“Vào lúc sáu rưỡi.” Bà Humphrey gật đầu. “Cởi mũ.”

Không nhận ra chồng con, trong sổ ghi. Lú lẫn và trí năng ngày càng suy thoái bởi sự tấn công của khủng hoảng mãn kinh ở phụ nữ.

“Đưa bà Humphrey về phòng chăm sóc,” bác sĩ nói với hộ lý của bà. Mày anh ta hơi nhíu lại. “Ta phải yêu cầu cô chú ý hơn tới vấn đề vệ sinh.”

Các bệnh nhân trong phòng khách này đại diện cho những “cư dân” dễ quản nhất của Blythedale, Maddy nhận ra vậy. Ngài Philip, một trong những giọng nam cao ban nãy, luôn cảm thấy lơ mơ, thức ăn có vị lạ.

Ông kể với Maddy rằng mình cười phá lên bất cứ khi nào nghe thấy chuyện buồn và điều đó khiến ông phiền lòng rất nhiều. Ông khúc khích cười trong lúc nói câu đó. Công nương Emmaline một mực khăng khăng rằng cô là trẻ mồ côi, một đứa trẻ bị bỏ rơi đã mất hết gia đình dưới máy chém, thay cho lời gợi ý dịu dàng của anh họ Edward rằng cha mẹ cô là Đức ông và Phu nhân Carthcarte, hiện ở hạt Leicester và vẫn đang sống hoàn toàn khỏe mạnh. “Nhưng rốn của tôi đã biến mất,” Công nương Emmaline thông báo chắc như đinh đóng cột với ông như thể nó chứng minh cho những điều cô nói.

Ngoài số này, các bệnh nhân còn lại đều bị giam trong phòng sau hai lần cửa, lớp ngoài làm bằng gỗ dày, lớp bên trong bằng song sắt. Hầu hết đồ đạc đã được chuyển đi trừ giường bệnh và chỗ ngả lưng cho người chăm sóc.

Bệnh hưng cảm, sổ ghi lại, nguy hiểm và phá hoại – loạn trí và suy nhược bởi tập trung quá độ vào nghiên cứu tôn giáo.

Và một trường hợp khác, Hung bạo động kinh – luôn cần quản thúc.

Rồi trường hợp nữa: Lú lẫn – từ chối nói chuyện – bị ảo giác – không thể kiểm soát – tiêu giảm cảm xúc.

Ngay cả với những bệnh nhân này, anh họ Edward cũng đích thân trò chuyện và nhắc lại với Maddy về lợi ích của lịch trình nghiêm khắc hằng ngày, thức ăn đơn giản, lành mạnh và những thói quen mang tính nguyên tắc về việc thiết lập lại khả năng tự kiểm soát cũng như hướng tâm trí yếu ớt của bệnh nhân ra khỏi những mối bận tâm không tốt cho sức khỏe.

Maddy cố tin ông anh họ. Nàng cố thấm nhuần tính thực tế và khôi hài lạc quan của anh ta, nhưng thật tâm nàng chỉ ước có thể cuộn mình trong giường riêng ở Chelsea mà khóc thương những con người khốn khổ kia. Nàng vốn tưởng mình mạnh mẽ và là một y tá có kinh nghiệm, nhưng cứ thêm một cuộc gặp gỡ, Blythedale lại thêm giống một loại lò luyện ngục tiện nghi nhưng hãi hùng.

“A, đến giờ chúng ta cạo mặt đây,” anh họ Edward nói, nhìn qua bộ song sắt thay cho cửa bình thường ở phòng của những bệnh nhân hung dữ nhất. Anh ta dừng lại trước một cánh cửa không khóa và nghiêng người nói thầm với Maddy, “Đây là một trong những trường hợp bi thảm nhất của viện, anh e là vậy đấy. Một ví dụ của chứng rối loạn đạo đức phát triển thành bệnh hưng cảm.”

Nàng cắn môi, thầm mong giá anh ta đừng nói trước với nàng. Điều ấy khiến nàng còn ngần ngại hơn khi ngẩng đầu nhìn vào cư dân bất hạnh tiếp theo của dưỡng trí viện.

“Xin chào,” vị bác sĩ bước vào phòng và thân mật nói. “Hôm nay ngài cảm thấy thế nào ạ, thưa ngài?”

Bệnh nhân không đáp, tay hộ lý trả lời, “Không đến nỗi, bác sĩ ạ. Không đến nỗi lắm.”

Maddy cuối cùng cũng ép được mình bước qua ngưỡng cửa và ngẩng đầu lên. Tay hộ lý vạm vỡ đang mài dao cạo, nom y hệt một võ sĩ, tóc cắt gần trụi. Cách đó vài bước, một người đàn ông bận quần bó nhạt màu và sơ mi trắng, một tay bị xích vào khung giường đang đứng quay lưng lại họ, nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài.

“Ái hữu,” nàng ép mình nói lời chào với giọng bình thường nhất mà nàng có thể gắng gượng.

Người đàn ông đột ngột quay lại, cử động khựng lại giữa chừng với tiếng loảng xoảng chói tai của xiềng xích bằng thép, mớ tóc đen lòa xòa rũ rượi trên trán, đôi mắt xanh sâu thẳm ánh lên vẻ cuồng nộ mang sắc cô ban thẫm: một tên cướp biển bị giam cầm và xiềng xích, một chiến thuyền mắc cạn.

Cổ họng Maddy nghẹn cứng.

Gã chằm chằm nhìn nàng, im lặng. Không có dấu hiệu nào cho thấy gã nhận ra. Không gì cả.

“Anh!” nàng thầm thì.

Gã hơi cụp mắt, nhìn nàng dưới bóng mi. Cảnh giác, thịnh nộ, cả niềm đam mê sâu sắc và mãnh liệt – tất cả đều phơi bày trên mặt gã, trong tư thế của gã, trong hơi thở tập trung và bất ổn với quai hàm siết chặt và bàn tay không bị xích của gã cứ mở ra rồi nắm lại, cứ thế, cứ thế mãi.

“Anh… không nhớ sao?” nàng ngập ngừng hỏi. “Tôi là Maddy Timms. Archimedea Timms.”

“Hả, hai người biết nhau sao?” anh họ nàng ngạc nhiên hỏi.

Maddy ngoảnh đi khỏi hình dáng man rợ bên cửa sổ. “Dạ, vâng, cha và em… đây là Công tước Jervaulx, phải không ạ?”

Những lời đó được thốt lên một cách khó khăn.

“Ừ. Đúng vậy đấy. Đức ông Christian phải tới chỗ này vì bị nguyền rủa.”

Đức ông Christian nhìn Edward trừng trừng như thể muốn dùng tay không xé cổ họng vị bác sĩ.

Anh họ nàng mỉm cười ôn hòa với người bệnh. “Quả là một trùng hợp thú vị.” Anh ta ra hiệu về phía Maddy.

“Ngài có nhớ cô Timms không, ngài Christian?”

Ánh mắt Jervaulx rời khỏi anh họ Edward, chiếu về phía nàng, rồi đảo lại. Gã tựa vào bệ cửa sổ, ngả đầu lên những tấm kính được gia cố bằng song sắt.

“Nhận thức của ngài ấy bị hạn chế,” anh họ Edward nói. “Trong phạm vi của một đứa trẻ hai tuổi. Như anh đã nói, có vẻ ngài ấy có tiền sử rối loạn đạo đức, bất ngờ suy thoái thành lú lẫn. Rồi thành hưng cảm, đặc biệt là khi nóng giận. Chứng đột quỵ đã khiến ngài ấy bất tỉnh suốt hai ngày và chớm hôn mê, các dấu hiệu sống giảm xuống tới mức người ta tưởng ngài ấy đã chết.”

“Vâng,” Maddy đáp lại bằng giọng khô khốc. “Chuyện đó… nhiều người đã nghĩ rằng anh ta… bị giết.”

“Đó là một câu chuyện thú vị. Tất nhiên hoàn toàn bí mật, cô không được tiết lộ ra ngoài, nhưng sở dĩ ngài ấy ở trong tình trạng này là do là một cuộc chiến vì danh dự, đấu súng. Ngài ấy không hề bị thương, nhưng sự kích động thần kinh trong khoảnh khắc giao đấu có vẻ đã thúc đẩy chứng đột quỵ. Bác sĩ quả đã tuyên bố ngài ấy lìa trần và yêu cầu khâm liệm, nhưng lũ chó của ngài ấy điên cuồng đến mức không một nhân viên tang lễ nào dám đụng vào ngài.” Edward lắc đầu. “Nghĩ mà lạnh gáy, nếu những con vật đó không làm ầm lên như vậy. Tiếng ồn ào bằng cách nào đó đã tác động tới Công tước, tạo ra đủ cử động và mạch đập để chứng tỏ rằng ngài còn sống. Và tất nhiên, theo thời gian ngài tỉnh lại, các cơ cũng bắt đầu hoạt động. Nhưng ngài lại rơi vào trạng thái hưng cảm đần độn này.” Edward hí hoáy ghi chép vào sổ, cẩn thận quan sát Jervaulx rồi lại viết. Anh ta đóng sập cuốn sổ và đưa cho Maddy. “Tất nhiên, cô biết rằng sự nuông chiều và việc thiếu hụt nguyên tắc đạo đức dẫn tâm trí tới những hoạt động phi lý. Ngài ấy không nói nữa và bị những cảm xúc nguyên thủy điều khiển. Điều đó rất phổ biến trong những trường hợp như thế này, khi mà nền tảng tiên quyết lại bị đặt ở sự suy đồi và ngoan cố: nó gây ra suy sụp, mất đi lương tri vốn kiểm soát những khao khát, dục vọng bản năng, xâm phạm nghiêm trọng những thói quen tốt đẹp trước đây. Về thể chất thì ngài ấy rất khỏe, ta nói đúng chứ, Larkin?”

Tay hộ lý khịt mũi. “Ây dà, đúng vậy đấy. Trừ tay phải. Cô thấy đấy, tôi chỉ xiềng tay trái lại thôi, đó là cánh tay mà cô phải coi chừng.” Anh ta đặt con dao cạo xuống.

“Quản thúc tối thiểu,” Edward gật đầu tán thành. “Thể lực ngài ấy rất tốt, nhưng những thứ khác thì bị hạ xuống hàng bản năng thú vật.”

Larkin đi kéo chuông. “Để xem hôm nay ngài ấy thấy thế nào về việc cạo mặt. Hôm qua chúng tôi phải dùng cùng lúc cả áo trói và ghế xích đấy.”

Maddy cụp mắt, không chịu nổi nữa. Phải đối diện với đôi mắt trống rỗng đầy uy lực kia. Nàng thấy bị quật ngã, bị đánh tơi tả, khổ sở. Rằng gã lại ở đây…

Thà gã chết đi. Nhìn gã, nàng biết điều đó.

Nàng áp cuốn sổ vào váy. “Liệu anh ta có khỏi không ạ?”

“A…” Anh họ nàng cắn môi trên. Anh ta nhướng mày. “Anh sẽ không giả bộ là trường hợp này không nghiêm trọng đâu. Mẹ của ngài ấy là một phụ nữ Công giáo rất tốt và nhân từ, thật sốt sắng trong các hoạt động từ thiện và truyền bá trong nhà thờ. Bà ấy đã nói với anh rằng con trai bà có tiền sử dài về bê tha và nổi loạn. Với những thói quen ngông cuồng và vô độ như thế…” ông anh họ thở dài. “Ồ, điều anh định nói là… nếu ở Blythedale mà còn không thể chữa khỏi cho ngài ấy thì chẳng ở đâu chữa được cả.”

Maddy siết chặt cuốn sổ. “Và anh đang dùng liệu pháp gì ạ?”

“Điều chỉnh lịch sinh hoạt là quan trọng nhất, tất nhiên, để gây dựng dần thói quen tự kiềm chế và sự tĩnh tại của tâm trí. Những bài thể dục thường xuyên, hoàn toàn tĩnh lặng để trấn tĩnh ngài ấy, một chuỗi những bài tắm trị liệu, khóa học đọc, chủ đề được lựa chọn để kích thích trí tuệ chậm phát triển và truyền sự ôn hòa vào tâm hồn. Không vẽ. Bút và những thứ dùng để viết lách có vẻ như đẩy ngài ấy tới những trạng thái kích động dữ dội nhất. Phải dùng vũ lực mới buộc được ngài ấy dùng thuốc an thần. Anh e rằng chưa thấy tiến triển nào để trông đợi tới cái lúc có thể yên tâm đưa ngài áy ra phòng khách cùng với những bệnh nhân có kỳ luật, nhưng chẳng bao lâu nữa ngài ấy sẽ được đi dạo cùng những người bị hưng cảm khác để tránh làm cho ngài ấy cảm thấy bị cô lập.”

Jervaulx khoanh tay, dây xích kêu lách cách. Maddy ngước mặt nhìn gã. Biểu cảm của gã đã dịu lại, chuyển từ sự man dại kìm nén thành dấu hiệu giễu cợt. Gã nhìn lại nàng với kiểu cười nửa miệng, một bên mép khẽ nhếch lên.

Thật kinh ngạc. Gã lại có vẻ là mình, tay quý tộc điềm tĩnh, nàng cơ hồ đã đợi gã lên tiếng hoặc gật đầu, nhưng gã chẳng làm gì. Gã chỉ mỉm cười vẻ khoái trá khiến nàng nhớ đến cái lối giảo hoạt của gã khi quan sát nàng đêm đó và tả lại cho cha nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy chắc chắn rằng gã có nhớ nàng.

“Jervaulx,” nàng nói, bước tới một bước. “Cha tôi cũng ở đây. John Timms. Anh… ngài hợp tác với ông trong phát kiến mới về hình học đấy.”

Nụ cười của gã hơi nhạt đi. Gã nhìn nàng thật chăm chú, đầu gã hơi nghiêng về một bên như cách chú chó dõi nhìn khi nó cố xuyên thấu bí mật trong động tác của con người. Nàng để ý rằng gã quan sát miệng nàng khi nàng nói – nhưng gã không điếc, lúc nãy gã đã lập tức quay về nơi có tiếng nói vang lên.

“Anh có muốn cha tôi tới thăm anh không?” nàng hỏi.

Gã lịch thiệp khẽ cúi đầu đồng ỷ.

Maddy cảm thấy niềm phấn khích tuôn trào. Gã vừa đáp lại lời nàng với trí năng hoàn hảo, chắc chắn vậy. Nàng liếc về phía Edward. Vị bác sĩ chỉ lắc đầu. “Ngài ấy đang cố làm cô hài lòng thôi. Người điên đôi khi rất ranh mãnh. Hãy hỏi ngài ấy, dùng đúng giọng cô vừa dùng, xem ngài ấy có phải là vua Tây Ban Nha không.”

Nàng sẽ không làm thế, đó là một trò lừa quá rẻ tiền. Nàng không thể tin rằng ẩn sau đôi mắt kia chỉ là trí não của một đứa trẻ hai tuổi. Thay vào đó, nàng nói, “Anh không bao giờ ngờ sẽ thấy tôi ở đây, phải không?”

Dây xích phát ra tiếng kêu khe khẽ khi gã xoay người. Gã quan sát nàng – và lắc đầu.

Và khi gã làm vậy, nàng nhận ra rằng mình đã dùng giọng phủ định trong câu hỏi và nhắc vở cho gã trả lời không.

“Anh không hiểu tôi nói gì,” nàng thất vọng thốt lên.

Gã ngập ngừng, với cái nhìn như muốn xuyên qua bức màn ngôn ngữ, và rồi chỉ đứng đó yên lặng, miệng gã sưng sỉa cong lại.

“Tôi rất tiếc,” nàng bốc đồng nói. “Tôi rất tiếc là nỗi bất hạnh này lại giáng vào anh.”

Gã lại nở nụ cười nửa miệng, giễu cợt ấy. Đứng thẳng lên, gã đưa bàn tay bị xích ra như thể để đỡ lấy tay nàng và cúi người. Theo phản xạ, Maddy đón lấy nó. Gã ngả tới – và đột nhiên kéo mạnh nàng về phía gã, xoay nàng áp vào ngực gã, bàn tay bị xích của gã trên cổ họng nàng, tay kia ghì chặt nàng vào ngực.

“Dao cạo!” anh họ nàng hét lên. “Lạy Chúa, Larkinr Tay hộ lý quay ngoắt lại, trên tay y là xô nước cô hầu vừa mang tới cửa. Y buông chiếc xô làm đổ nước lênh láng lên thảm và lao về phía họ. Nhưng Jervaulx gầm gừ lạnh sống lưng khi gã áp lưỡi dao cạo vào cằm Maddy.

Larkin dừng khựng lại. Maddy có thể thoáng liếc thấy ngón cái của Jervaulx tì trên lưỡi dao, thấy Larkin, Edward cùng cô hầu gái ở cửa, tất cả trong một khoảnh khắc ngưng đọng. Jervaulx ghì mạnh nàng, cánh tay gã ép chặt eo nàng không thương xót, hơi thở của gã rít qua kẽ răng phả vào tai nàng.

“Đừng chống cự,” anh họ Edward điềm tĩnh nói. “Đừng làm gì hết.”

Maddy không hề có ý định chống cự. Cách gã ôm nàng khiến nàng đau ê ẩm, nàng có thể cảm thấy mình chẳng đáng kể gì so với sức ghì của gã. Gã là một bức tường căng thẳng, cứng như đá, hầm hập nóng và hổn hển sau lưng nàng, cổ tay gã lún sâu vào da thịt nàng khi gã kéo nàng lùi xa cùng mình hết độ căng của dây xích và dùng chân ngoắc lấy bàn cạo.

Gã kéo bàn cạo về phía họ, thật thận trọng, dừng lại khi nó chực đổ và rồi lại nhích nó đến gần. Edward bắt đầu nói bằng giọng rất êm tai nhưng Jervaulx chỉ làm ngơ. Gã bỏ con dao cạo khỏi cổ Maddy, vung khuỷu tay hất chiếc bồn cạo bằng đồng xuống sàn. Dây xích lạch cạch cạnh mép bàn khi gã cứa thẳng lưỡi dao cạo từ ngoài vào giữa mặt bàn đánh véc ni, tạo ra một đường rạch mờ mờ.

Gã vẫn siết chặt Maddy. Nàng cảm thấy các khối cơ của gã chuyển động khi gã vòng cổ tay lại rạch một đường cắt ngang đường đầu tiên kia. Khi Larkin bước một bước tới gần gã, lưỡi dao lại lập tức gí lên cổ họng nàng.

Nàng lắng nghe hơi thở nặng nhọc bên tai mình, cảm thấy sức nóng của nó trên da thịt nàng và nhịp đập thình thịch của chính tim nàng cũng như tim gã.

“Cứ để mặc ngài ấy,” anh họ Edward lẩm bẩm. “Để ngài ấy hoàn tất nốt đi.”

Jervaulx chờ đợi, giữ lưỡi dao cạo chỉ chạm vào da nàng. Anh họ Edward gật đầu với gã.

“Ngài cứ tiếp tục đi ạ, ngài Christian.”

Thoáng sau, bàn tay Jervaulx siết mạnh hơn trên cán dao cạo, rồi gã kề đầu lưỡi dao vào chỗ giao nhau của chữ thập. Với một nỗ lực mà Maddy cảm thấy đang sôi trào khắp cơ thể gã, gã kéo một đường lượn hình chữ S ngoằn ngoèo, đều đặn dọc theo trục của đường kẻ.

Gã thả rơi con dao cạo. Nó đập vào mặt bàn, một tiếng cạch lớn vang lên. Gã ấn tay sau đầu nàng, ép nàng nhìn xuống hình vừa được khắc.

Tay gã lỏng ra. Gã buông nàng. Maddy đứng ngây ra đó, trân trối nhìn chiếc bàn.

Rồi nàng quay người. Sự mong đợi căng thẳng trên khuôn mặt gã, sự tập trung… gã trông chờ nàng hiểu, gã không nhìn bất kỳ ai khác.

Nàng không hiểu ký hiệu đó.

Nhưng nàng biết nó là ký hiệu toán học.

“Đợi đã!” Nàng chộp lấy bàn tay gã. “Đợi đã!” Nàng quay về phía Larkin và anh họ Edward. “Đừng trừng phạt anh ta, đừng làm gì tổn thương anh ta!” nàng vừa kêu to vừa lao ra khỏi phòng.

Nàng tìm thấy cha trong phòng khách, ông đang nghe viên trợ tá đọc sách. “Cha!” Nàng chạy lại vồ lấy tay ông. “Đây là gì ạ?”

Nàng cầm ngón trỏ của cha và di hình chữ thập trên mặt bàn bóng loáng, rồi đến đường lượn sóng dọc theo nó.

“Đó là hàm tuần hoàn,” cha nàng đáp.

Maddy thở phào đoạn chộp lấy giấy bút. “Định nghĩa thế nào ạ?”

“Chuỗi vô hạn, con muốn định nghĩa thứ đó sao?”

“Bất cứ thứ gì! Bất cứ thứ gì về nó. Nếu người ta đưa nó cho cha, cha sẽ trả lời lại như thế nào ạ?”

“Đưa nó cho cha? Là sao…”

“Cha! Con sẽ giải thích sau, nhưng con phải quay lại đó ngay bây giờ! Chỉ cần bảo cho con… hàm tuần hoàn, giống như chuỗi của ông Fourier ấy ạ? Viết ra thế nào cha? Bắt đầu là sin x bằng đúng không ạ?”

“Chuỗi hàm sin. Hay con nhận được chuỗi hàm cosin?”

“Đồ thị khác nhau phải không cha? Với cái này…” Nàng cắn môi và nhắm mắt, cố nhớ lại những vết dao trên lớp véc ni. “Đường cong bắt đầu… ở điểm giao nhau của hai trục.”

“Đó là hàm sin. Sin X bằng x trừ đi x mũ ba trên ba giai thừa, cộng x mũ năm trên năm giai thừa, trừ đi x mũ bảy trên bảy giai thừa, cứ như vậy.”

“Phải, phải rồi!” Maddy viết nguệch ngoạc những biểu tượng quen thuộc, cố viết thật to và dễ nhìn, “Ôi cha, cha không tưởng tượng nổi đâu! Lát con sẽ quay lại kể cho cha!”

Nàng băng qua tiền sảnh làm bằng đá cẩm thạch theo lối kiến trúc Ba rốc rồi vụt lên cầu thang. Sàn nhà trải thảm cọt kẹt dưới chân nàng. Khi tới phòng giam có cửa bằng chấn song của gã, nàng phát hiện ra rằng lời khẩn cầu của mình đã bị bỏ qua. Larkin và một tay hộ lý khác đang thô bạo ép Jervaulx áp mặt vào tường, giữ chặt gã ở đó trong khi thắt nốt hai ống tay áo trói.

Khi Maddy dừng lại ở ngưỡng cửa, họ buông gã ra. Gã không quay người, không cử động, không kháng cự, chỉ cúi đầu, ngả vào tường, một hình bóng trắng toát nổi trên góc nhà mờ tối.

“Giá như các người đừng…”

“Em họ Maddy!” Anh họ Edward quay lại. “Cô bình tâm lại chưa? Cô có muốn nằm một chút không? Quả là thảm họa! Một lỗi không thể biện hộ của Larkin khi để cái dao cạo đó trong tầm với của ngài ấy! Khi chúng ta tối giản xiềng xích, lúc nào cũng phải tuyệt đối thận trọng. Đáng lẽ anh không bao giờ nên cho cô vào đây.”

“Không sao đâu. Đó là hàm sin! Ôi, giá như mấy người đừng dùng thứ đó với anh ta.”

Jervaulx dựa vai vào tường, quay người lại, và Maddy cảm thấy trong ánh mắt gã nhìn nàng có sự kết tội.

“Hình mà anh ta vẽ,” nàng nói, huơ tờ giấy cha đọc cho chép. “Đó là hàm sin.”

“Phải… như anh đã nói với cô… những dụng cụ viết lách, dù ở dạng nào, cũng kích động quá mức bộ não của ngài ấy. Cô không được suy diễn ý nghĩa nào từ việc ngài ấy vừa làm.”

“Nhưng nó có nghĩa! Đây chính là chuỗi vô hạn biểu thị cho nó!”

“Không. Không, anh phải kiên quyết nhắc lại rằng bây giờ chúng ta phải để ngài ấy trong bầu không khí hoàn toàn vô ưu. Đừng… em họ Maddy!” Giọng ông anh họ đanh lại khi nàng bắt đầu cầm tờ giấy đi ngang qua người anh ta. Anh ta giật nó khỏi tay nàng, vò nát. “Không được cho ngài ấy thấy bất cứ thứ gì khiến ngài ấy bị nặng hơn.”

Nàng dừng chân. Jervaulx quan sát nàng.

“Đó là hàm sin,” nàng nói với gã, bất chấp ông anh họ.

Nếu nàng trông đợi một phản ứng, hay sự lĩnh hội nào đó, thì nàng chẳng có gì. Gã chỉ nhìn nàng như thể có một bức tường thủy tinh giữa họ và gã không thể nghe thấy giọng nàng.

Bình luận