Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 34

Tác giả: Laura Kinsale

Trong bóng tối lạnh lẽo của khu chuồng ngựa tại dinh thự cổng tước, một hàng tám chú ngựa dáng hình hết sức hợp nhau làm nổi bật những gót chân sau trắng muốt của đàn ngựa mới tậu. Chúng cựa quậy với những tiếng loảng xoảng cảnh giác và tiếng thở phì phò, đánh hoi kẻ đột nhập khi Maddy dừng lại, rời khỏi những ồn ào của vũ hội và bóng tối trong khoảng sân vườn để bước vào bóng tối đậm đặc hơn này.

Lớp váy của nàng bắt lấy chút ánh sáng ít ỏi nơi đây, lóe lên láp lánh. Nàng nâng váy lên đi về phía xe ngựa nằm ở cuối lối đi, rồi quay người bước trở lại, cố gắng trấn an mình để tìm kiếm Ánh sáng và câu trả lời chắc chắn.

Lại thêm một dấu hiệu khác cho thấy nàng đã lạc lối chừng nào, khi giờ đây thật khó tĩnh tâm để lắng nghe tiếng nói tĩnh tại, nhỏ nhẹ. Nàng đã lạc đường, trong một thời gian dài, nàng không tới các buổi Suy niệm, nàng không cầu nguyện, nàng biết rằng thậm chí mình còn không thực sự cố gắng. Tất cả những đêm lo lắng kia chỉ là vậy: bồn chồn, đau khổ và ao ước rằng mọi thứ khác đi. Tất cả những kháng cự bướng binh chủ quan trước Sự thật.

Nàng không thuộc về nơi này. Nàng đã ở lại – vì sao? Richard đã khẩn cầu nàng rời đi, chính những bậc trưởng bối của nàng cũng đã ngầm ỷ rằng nàng có thể quay lại – vậy mà nàng vẫn ở đây.

Bởi vì Jervaulx cần nàng.

Bởi vì họ đã khiến đám cưới không thể hủy bỏ được nữa.

Nhưng gã không cần nàng và đám cưới không phải là không thể hủy bỏ.

Những khung cửa sổ vòm trông ra lối đi dần hiện ra rõ nét. Mông của đôi ngựa non màu kem tạo thành hình dáng mờ mờ phía sau chúng, hai chuồng ngựa đứng đó đen sậm và trống không. Khi mắt nhìn rõ hơn, nàng có thể thấy ánh sáng mò mò của cỗ xe ngựa dùng để đi trong thành phố và một cỗ khác xa hơn một chút. Có thứ gì đó quệt qua váy khiến nàng nhảy dựng lên, nhưng đó chỉ là một con mèo, nó đang gừ gừ rõ to.

Hôn nhân không phải hôn nhân – một đám cưới chỉ là trò hề, trò lừa đảo, nỗi giận dữ nhanh chóng dâng lên trong nàng và nàng giật chiếc nhẫn mắt mèo khỏi ngón tay. Nó chưa bao giờ rời London, Fane đã công nhận vậy – và Maddy nhớ lại, rất rõ ràng, Jervaulx nói rằng gã vừa mới đưa nó cho viên đại tá trước lễ cưới. Dối trá và dối trá. Những nông phu được thuê để đập cửa! Để khiến nàng nghĩ rằng gã đang gặp nguy hiểm, để lợi dụng nàng, để hủy hoại cuộc đời nàng bởi vì gã không nghĩ đến ai và thứ gì ngoài bản thân mình.

Lúc đó gã cần nàng, cần đến mức đó.

Nàng dừng lại bên cửa sổ nhìn ra trại ngựa, ở tầm mắt nàng, những chuồng ngựa khác đều tối đen, ánh sáng duy nhất rải xuống nền đá lát trên những quảng trường mù sương tỏa ra từ gác xép của những người chăn ngựa ở các tầng trên.

Đám cưới có thể hủy. Nàng có thể về nhà. Nhờ thế mà nàng thậm chí có thể đem lại lợi lộc cho gã – gột đi vết nhơ khủng khiếp mà đám cưới với một tín đồ Giáo hữu gây nên trong trí óc gã. Họ hứa với nàng sẽ không có phiên tòa nào, không bao giờ, nếu nàng rời bỏ gã. Nàng đã cảm thấy sự căm ghét ở Manning, có lẽ nàng sẽ lôi nó theo cùng với mình, cái cách mà một con cáo kéo đám thợ săn khỏi bầy con thơ.

Nàng lại sải bước trên lối đi, qua những cái mông ngựa lạnh lùng. Nàng không thể tin những kẻ đó. Nàng không thể tin họ. Chính thế giới của Jervaulx, chính Jervaulx, đã dạy nàng hiểu thấm thìa điều ấy.

Nàng nhớ lại cái đêm mà nàng bỏ gã lại đây và sau mỗi dặm đường lại trở nên bất an hơn cho tới khi nàng quay lưng lại với cha mình, quay về đây để thấy Jervaulx bị họ dồn vào chân tường. Chắc chắn sự bất an ấy là giọng nói rõ ràng của Chúa, giọng nói ấy chỉ cho nàng việc nàng cần làm.

Nếu nàng, người vợ hợp pháp của gã không ở đây, thì thứ gì sẽ ngăn những kẻ kia cố gắng lặp lại điều ấy? Nhưng nếu nàng không phải là vợ hợp pháp, vậy thì thứ gì có thể ngăn chặn họ đây?

Làm sao nàng có thể rời bỏ gã, nào biết họ có thể làm gì, bằng vũ lực, luật pháp hay mưu mẹo?

Làm sao nàng có thể ở lại?

Nàng ấn chiếc nhẫn giữa hai bàn tay lạnh buốt và đưa lên miệng. Làm sao nàng lại tới nông nỗi này – lại đi yêu gã bất chấp lý trí và lẽ phải?

Elias Little có thể chỉ cho nàng. Đó là bởi vì nàng đã rời xa khỏi Sự thật để lạc lối vào ý chí chủ quan và cám dỗ xác thịt. Nàng đã không quay về với Ái hữu Hội, nàng đã không nghe lời khuyên của Richard ở trạm xe, nàng đã luôn luôn bước theo con đường của một người đàn ông xấu xa và trần tục.

Nhưng gã cần nàng.

Nhưng gã đâu có cần.

Bên ngoài, một ngọn đèn mới lóe sáng, tiếng cửa kèn kẹt khiến cả khu chuồng ngựa bùng sống dậy.

Những giọng nói tràn ra ngõ phố và một cánh cửa lớn mở ra dẫn vào một chuồng ngựa còn chỗ.

Một hình dáng nãy giờ vổ ảnh lao vô tầm mắt của nàng rồi lại trượt vào bóng tối, một bóng phụ nữ đội mũ choàng và quàng khăn. Maddy đứng đó nhìn qua cửa sổ trong giây lát.

“Cô muốn gì?” một người giữ ngựa nói với bóng đen kia và chỉ nhận được tiếng đáp lúng búng không ra tiếng. “Vậy đi đi.” anh ta nói. “Ngựa của chúng tôi đang về đây.”

Quảng trường này luôn tập hợp đủ loại người rách mới và ăn xin, một trong những sự trớ trêu của nơi đây, điều mà Maddy chưa từng phải trực tiếp chứng kiến.

Bây giờ nàng cảm thấy thấm thìa thất bại của mình, một sự mù quáng hợp lẽ nổi bật trên cái nền của vũ hội này, bàn tiệc ngồn ngộn và những tràng cười bí tỉ.

Tiếng móng sắt vang vọng trên đường. Chiếc xe ngựa quay lại lộc cộc trên nền đá, khuấy động bầu không khí hối hả lặng lẽ.

Ánh đèn xe ngựa phản chiếu khung kính cửa sổ trên gác trong khi người đánh xe quay lại lái cặp ngựa với vẻ khéo léo dày dạn kinh nghiệm. Khi cỗ xe ngoặt được một nửa về phía cửa, một gia nhân lao xuống. Anh ta với lấy ngọn đèn trên giá, soi sáng thêm cho những người giữ ngựa đang ghìm đoàn ngựa lại.

Hai thở đông giá của họ hòa lẫn với luồng hơi đàn ngựa phả ra. Những chú ngựa xám được dẫn đi từng con một. Mấy người giữ ngựa quay lại nắm lấy càng xe và khẽ cất tiếng hò cùng đẩy cỗ xe vào.

Tay gia nhân giư đèn kiểm tra nhanh quanh những phiến đá lát khiến ánh sáng lướt qua hình bóng lặng lẽ của người đàn bà ăn xin. Anh chàng dường như chẳng để ý tới cô ta. Hơi thở của anh ta trắng lóa lên một khắc khi anh ta quay người vào trong túm lấy tay nắm cửa. Cánh cổng lớn ầm ầm đóng lại.

Con phố nằm đó tối tăm lặng lẽ, chỉ còn tiếng lao xao từ bữa tiệc trôi tới trên những phiến đá hoang lạnh.

Maddy đứng bên cửa sổ. Cảm giác nóng ran sau chuyến đi bộ vừa nãy đã nguội lạnh, nàng run rẩy ngay dưới mái chuồng ngựa. Dù không thấy người ăn xin, nàng vẫn cảm nhận rõ ràng người phụ nữ ấy đang đứng chìm khuất trong bóng tối.

Hít một hơi sâu, Maddy day hai cánh tay lạnh giá. Nàng mở cửa chuồng ngựa đi ra ngoài phố.

Người đàn bà đứng lên, lập túc đi về phía nàng như thể đang đợi sẵn. “Tôi phải làm gì đây ạ?” cô ta hỏi.

Maddy khựng lại, kinh ngạc trước sự tiếp cận quá đỗi mạnh bạo kia. “Cô có đói không?” nàng hỏi, đứng lùi lại vài bước.

Dáng người trùm mũ áo choàng bước tới. Cô ta cũng dừng lại với nét mặt choáng váng không kém: cô gái trẻ hơn Maddy tưởng nhiều, đôi má bầu bĩnh và hai vành mắt đỏ hoe.

“Ôi,” cô ta nói, lập tức nhún người.

“Xin thứ lỗi cho tôi, thưa bà. Tôi không có ý… tôi tưởng bà… tôi được bảo đợi ở đây. Xin thứ lỗi cho tôi.” Cô ta lùi lại vào bóng tối, ghì chặt cái bọc mang theo vào người.

“Cô có đói không?” Maddy hỏi lại. “Cô có muốn vào bếp không?”

“Ôi không, thưa bà! Tôi được bảo là không được vào nhà!”

Maddy đi tới, cảm thấy rối trí. “Cô không cần phải sợ tôi. Tôi là… tôi là nữ chủ nhân ở đây. Nếu tôi nói cô vào được, thì là được.”

Cô gái lập tức ngùng lui bước, “ôi, thưa bà… bà là quản gia ạ?” cô ta nhẹ người kêu lên. Cô ta lại nhún gối và tới gần, chìa một phong thư ra, vẫn ôm chặt cái bọc vào người. “Nếu bà vui lòng lắng nghe, thưa bà, tôi được sai tới đây báo với Đức ông rằng gói hàng của bà Sutherland ở đây ạ.”

Maddy cầm lấy phong thư. Nó không dán; cô gái chìa thẳng lá thư đã mở để nàng nhìn thấy chữ viết trên đó. Gửi gói hàng cho tôi, trong thư viết, nét chữ dễ nhận ra là của gã.

“Ôi,” Maddy nói. “Vậy cô mang vào nhà ngay đi. Không cần phải đợi ngoài này…”

Một tiếng la khóc vang lên từ cái bọc trong tay cô gái. Cô ta nâng nó lên vai, dịu dàng ngâm nga và liếc nhìn Maddy với nụ cười xin lỗi.

Trong một khắc, Maddy đứng bất động. Nàng cảm thấy như mình đang bị treo trên đỉnh một ngọn thác lớn – không nghĩ ngợi nổi, không thở nổi.

Rồi nàng thì thào, “Từ bà Sutherland?”

Cô gái nhún gối. “Vâng, thưa bà.”

Maddy bắt đầu run lên. Cái lạnh đột ngột choán lấy nàng. Nàng vòng tay ôm chặt lấy bản thân. “Một gói hàng? Đây là gói hàng?”

Giọng nàng run rẩy dữ dội. “Đây là… gói hàng?”

“Vâng, thưa bà.” Cô ta lại mỉm cười, thoáng chút buồn. “Họ thật khủng khiếp phải không, những người quyền quý ấy, ai lại gọi như vậy? Tiểu thư đây là một cô bé đáng yêu lắm. Tôi là vú em, hai tháng trước, tôi vừa mất đứa con trai của chính mình.”

Lời thú nhận đơn giản này đã phá vỡ trạng thái lơ lửng mơ hồ vẫn bao quanh Maddy. Dòng thác đổ xuống, một dòng thác thật sự, một cú rơi thẳng tuột xuống vực nhận thức khiến ruột gan lộn tùng phèo.

Eydie. Bà. Sutherland.

Họ từng là tình nhân.

Họ có con.

“Bà có sao không, thưa bà?” cô gái hỏi.

Maddy chớp mắt. Nàng không thể ngăn nổi những cơn run rẩy đang hành hạ mình. Lệ dâng lên khóe mắt nàng. Nàng thấy cô gái qua tấm màn nhoẹt nhòe ánh sáng và bóng tối.

“Tôi không sao” nàng đáp bằng giọng thều thào. Nàng hắng giọng. “Tôi không sao!”

Họ có một đứa con, gã đã làm… với nàng… với Eydie…

Tất cả những nụ hôn của gã. Gã biết quá nhiều, gã biết mọi thứ – và Maddy, mụ mị, bị bỏ bùa – nàng đã nghĩ rằng thật xấu xa khi giữ một lọn tóc và một bức tiểu họa.

Nàng đã mù quáng. Nàng đã mù quáng, lóa mắt và hoàn toàn lạc lối. Nàng nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ và thay vì mối ác cảm chính đáng, nàng chỉ cảm thấy tình yêu, nỗi đau đớn và thống khổ trào lên như muốn nhấn chìm nàng – bởi vì nó là của gã, bởi vì nó thuộc về gã, và nàng thậm chí yêu cả những thứ ô uế và trái đạo lý nếu nó là của gã.

“Bà lạnh hơn chúng tôi, thưa bà, bà run thế cơ mà. Liệu chúng ta có nên vào nhà không ạ?”

Với tiếng leng keng như chuông báo cháy, chuông chuồng ngựa bắt đầu rung nhức óc. Cả Maddy và cô gái đều nhảy bật ra sau khi những ngọn đèn quét qua và đám người giữ ngựa dường như lao tái từ mọi hướng. Đứa trẻ bắt đầu gào khóc. Phía sau cô gái, một luồng sáng chói lòa xuất hiện ở cuối con đường. Một cặp ngựa phi tới dưới cổng vòm, hai kỵ mã mặc đồ đỏ tươi và vàng, tay cầm đuốc, báo trước sự xuất hiện của một cỗ xe đang quẹo nhanh từ khúc ngoặt tới. Người đánh xe ngồi trên ghế bọc đệm màu xanh lam và tím, đội tóc giả và đeo cầu vai, nom đầy vẻ hoàng gia. Nhà vua đã tới.

Tại lối vào, Christian vừa lặng lẽ bối rối lại vừa phấn chấn hoan hỉ đỡ hoàng thượng cất những bước nặng nhọc từ lề đường lên bậc thềm. Christian ở một bên và Wellington ở bên kia.

Wellington, vì Chúa. Christian thấy mình kẹt giữa những tính toán chính trị – gã có thể lợi dụng nhà vua, vây nên nhà vua cũng có thể lợi dụng gã. Christian không chú ý nhiều lắm tới báo chí nhưng gã xem đủ để biết những luồng tư tưởng mạnh mẽ đang cuộn chảy và có vẻ sẽ cuốn trôi luôn cả nội các hiện tại. Và không còn cách thể hiện sự hàn gắn rạn nút nào khác giữa

George với Công tước Sắt đá[1] ngoài việc dọn đường cho Wellington gánh lấy chức vị thủ tướng.

[1] Biệt danh của Công tước Wellington.

Họ chọn vũ hội của Christian để quảng bá cho sự kiện này, một cơ may không ngờ, nhưng gã không có thời gian mà thưởng thức, gã không biết Maddy đã đi đâu – nàng đáng lẽ phải ở bên gã để đón chào nhà vua bên xe ngựa của ngài – lúc này nàng đáng lẽ phải ở đây – nàng phải ở đây – quỷ tha ma bắt nàng đi, nàng ở đâu?

George đặt cẳng chân sưng vù lên bậc thang thứ hai, nắm chặt láy cánh tay trái của Christian, ở bên kia,

Wellington làm nhiệm vụ của mình, đỡ lấy thể trọng quá tải của nhà vua. Mùi dầu tóc nồng nồng xộc lên từ những lọn tóc già màu nâu hạt dẻ bóng loáng của George hòa với mùi nước hoa đậm đặc từ chiếc khăn tay trong túi ngài. Christian quay mặt đi để hít chút không khí trong lành rồi ngước nhìn lên. Lòng gã ngợp tràn cảm giác nhẹ nhõm phấn khích.

Nàng đã ở đó, đứng trên ngưỡng cửa cùng với Calvin và một cặp gia nhân cao ráo phía sau. Chiếc vương miện tỏa sáng; má nàng là hai đốm đỏ trên nền trắng bệch, môi nàng hoàn toàn không một giọt máu.

Gã thầm cầu nguyện Chúa để nàng đừng có ngất ra bây giờ.

Gã mỉm cười để tiếp thêm sức mạnh cho nàng rồi quay lại với phận sự của mình mà không đợi phản ứng nào. Những người theo hầu nhà vua tràn lên phía trước, gã mất dấu nàng khi ba người lên tới bậu cửa và George bước qua cửa.

Nhà vua vỗ tay Christian. “Cảm ơn cảm ơn, chàng trai. Ta có thể tự lo từ đây, nhỉ? Gậy của ta đâu?”

Nhà vua tựa vào gậy chống. Trong sảnh đông nghẹt khách khứa – những người biết mình có quyền tiếp kiến Đức ngài đã nảy ra sáng kiến xuống tầng dưới. George hài lòng bắt tay khắp một lượt trong khi Calvin và gia nhân kín đáo hướng ngài tới phòng dành riêng cho ngài.

Christian có thể nghe thấy phản ứng trước sự xuất hiện của Wellington. Nó dâng trào lên gác như một đợt triều lớn, tiếng xì xào nho nhỏ biến thành âm thanh ồn ào. Treo cổ hết. Treo cổ cả lũ – Đười Ươi, tay thầy thuốc, Manning và gia đình gã.

Wellington đứng lùi lại sau nhà vua trong khi hoàng thượng có khách vấn an. Christian vốn chẳng ưa gì lão anh-hùng-ngựa-chiến đảng Bảo thủ này, gã cảm thấy bản thân bị săm soi bởi đôi mắt xanh sáng rực nổi tiếng kia, đôi mắt đã định liệu mọi trận chiến trong một cái liếc nhìn.

Công tước sắt đá cúi đầu. “Hoàng thượng ra lệnh cho tôi hộ tống ngài tối nay. Tôi hy vọng việc này không gây bất tiện?”

Christian chìa tay ra. “Đây là một vinh hạnh,” gã đáp và quả thực có ý vậy. Gã thấy đối phương nhanh chóng nhận ra cách nói của gã.

“Tôi đã khác”, gã thẳng thùng thêm vào, xét thấy Wellington, với đôi tai bao quát hết cả chính phủ sẽ chẳng lạ lùng gì vái thất bại của gã tại Tòa Đại pháp. Gã nở một nụ cười khô khốc yếu ớt. “Ngài hơn ai hết… biết thử thách năng lực… thay đổi.”

Wellington ném cho gã một cái nhìn chế nhạo, khắc nghiệt khi bắt tay. Christian chịu đựng điều đó. Gã đã chiến thắng trong hành trình vượt qua địa ngục riêng của mình, gã không cho là mình phải nhìn đi chỗ khác chỉ bởi quan điểm chính trị của bản thân.

Wellington nhướng mày. “Ý kiến về tự do của anh có gì thay đổi không?”

Christian nhún vai. “Năng lực sai.”

Viên chỉ huy khịt mũi. “Anh làm chủ bản thân mình, ít nhất là vậy. Tôi trao cho anh quyền ấy.” ông ta mỉm cười dứt khoát. “Một visage de fer[2]. Đó là lựa chọn duy nhất trong cuộc sống, phải không?”

[2] Tiếng Pháp, có nghĩa là mặt sắt.

Christian xòe hai bàn tay, ngụ ý vũ hội xung quanh gã – khuôn mặt sắt của chính gã. Wellington chẳng phải kẻ ngốc, bèn nghiêng đầu với cái nhìn thấu hiểu, ông ta đặt tay lên vai Christian siết chặt trước khi quay lại với nhà vua.

George cuối cùng cũng tới phòng khách phía sau nhà và chiếc ghế sofa, ngài liền ngồi phịch xuống khiến tấm áo chẽn kêu rin rít. Ngài cho gọi Christian, mỉm cười như một chú bé thiên thần với đôi má phình.

“Cậu không mang nữ công tước tới ra mắt chúng ta sao?”

Christian quay người. Maddy vẫn nấn ná gần cửa, hầu như khuất lấp giữa khách khứa và người hầu của nhà vua trong khi Phu nhân Conyngham và Knighton đã an tọa.

Gã chìa tay ra. Maddy không ngước nhìn gã nhưng đi tới đứng trước nhà vua. Tiếng trò chuyện rầm rì trong phòng tắt lịm.

“Archimedea.” Christian nói. “Nữ công tước Jervaulx.”

Nàng chìa tay ra, không cúi đầu hay nhún gối. “Tôi chào mừng ngài tới đây,” nàng nghiêm trang nói.

George bật cười phá lên. “Ồ! Một tín đồ Giáo hữu thứ thiệt! Họ đã kể với ta như thế nhưng ta không tin nổi.” Ngài nắm lấy tay nàng, hôn lên đó và không buông ra.

“Ta rất yêu mến cộng đồng của cô, rất rất yêu mến. Những con người tử tế, tốt lành, chân thật Trường học. Kinh Thánh. Ngân hàng. Cô đem lại vẻ vang cho họ đấy.”

Nàng khẽ nói vẻ cứng cỏi. “Tôi phải nói với ngài rằng tôi không còn là một Ái hữu đáng trọng nữa.”

Nhà vua vỗ tay nàng. “Đám cưới của cô, phải không? Chà chà, những quy tắc tôn giáo đôi khi đè nặng lên chúng ta, nhỉ? Nhưng cô đã có sự an ủi từ ông chồng xứng đáng của mình rồi?” Ngài nhìn Christian.

“Cậu phải nhớ lấy tình bạn của ta, anh bạn thân mến. Ta luôn sẵn sàng bất kể khi nào cậu chọn nhờ cậy ta.”

Christian cúi mình. Gã phải nỗ lực lắm lắm mới kìm nén được tiếng cười ha hả phấn khởi. Nhà vua… và Wellington.

Kệ thây mắt mũi chúng nó, giờ cứ đến mà thử chạm vào gã xem.

Gã khai mạc dạ vũ đơn giản bằng cách đưa Maddy lên đầu phòng, cúi người trước các vị khách và trước nàng rồi ra hiệu cho dàn nhạc bắt đầu. cần cóc khô gì lý do lý trấu hay giải thích lằng nhằng. Cả thế giới có thể thấy hài lòng với một nữ công tước không khiêu vũ.

Có một khắc họ rời khỏi sàn khiêu vũ, khi các cặp xếp thành hàng và mọi người đều hướng vào điệu vũ, Christian và vợ thấy mình không bị ai nhòm ngó nơi sảnh cầu thang.

Gã tràn trề thành công tới nỗi siết bàn tay lạnh như băng của nàng trong tay mình, kéo nàng vào sát mình và hôn nàng giữa tiếng nhạc.

Gã hít thở không khí ban đêm, một hòn đảo thanh khiết sảng khoái giữa bầu không khí nặng trịch, nồng mùi nước hoa. Nàng không một lần nhìn thẳng vào gã nhưng gã chả quan tâm; giờ gã đang cảm thấy bất khả xâm phạm, gã cảm thấy rằng không gì có thể sai lệch được.

Trong một khoảnh khắc tàn nhẫn, cơ hồ gã đã nhầm. Nàng cứng đờ, vùng mình đẩy gã ra. Gã buông nàng.

Nàng bước đi rồi quay lại nhìn gã, bé-Maddy của gã, nàng Athena thông thái tỏa sáng của gã, đẹp đẽ lấp lánh ánh bạc trong mắt gã ngay cả khi khe khắt nhất. Nàng nhìn gã trừng trừng qua hàng mi biến đổi mắt xanh lục của nàng thành sắc vàng, vừa trong trắng vừa gợi tình, khiến máu gã nóng lên và chảy mạnh trong huyết quản.

“Tôi yêu em,” gã thì thầm, lời nói chìm khuất trong tiếng nhạc. Gã biết rằng nàng không thể nghe thấy. Gã không muốn nàng nghe thấy, Gã không muốn nàng trả lời, không phải đêm nay, đêm của gã, khi mọi thứ, thậm chí bản thân sứt sẹo của gã, cũng là một chiến thắng.

“Giờ anh an toàn rồi chứ?” nàng hỏi, đứng cách xa gã.

Christian không tiến tới gần hơn. “Đười Ươi… ở đây,” gã bảo nàng.

Bàn tay nàng nắm lại. Nàng vội bước một bước về phía gã, rồi dừng lại.

“Đười Ươi,” gã nói, “Bác sĩ… từ nhà thương điên. Calvin tìm thấy chúng… bọn khốn lén lút… giữa khách.”

Cơ thể nàng căng lên, hai bàn tay nàng siết thành hai nắm đấm trắng bệch trên nền váy bạc.

Gã mỉm cười ranh mãnh. “Bắt giữ. Bọn xâm nhập. Kẻ trộm.”

“Bắt giữ?” Mắt nàng mở to sũng sờ. “Anh họ Edward, anh đã bắt giữ anh ấy như một tên trộm?”

“Xích lại… ném vào tù.” Môi gã cong lên vì thỏa mãn trước ý nghĩ ấy. “Xem chúng thích việc đó thế nào.” Gã có thể thấy nàng không hề thích thú, nàng đang nhìn gã trân trân với nét mặt mà gã không thể giải thích. Gã nhún vai.

“Có thể ngày mai… có thể một tuần… rút lại buộc tội. Tôi là người tốt hơn. Vì em. Thả họ đi.”

Có gì đó thay đổi trên mặt nàng. Sự nghiêm nghị rời bỏ nàng. Nàng tiến tới chỗ gã, ôm lấy gã, hai bàn tay nàng đưa lên kéo gã về phía mình khi nàng rướn miệng áp vào miệng gã.

Christian thốt lên phấn khích và hân hoan, đáp lại nàng. Nàng nép vào vòng tay gã với vẻ tự nguyện khiến gã choáng váng, hé mở đôi môi mà hôn gã điên cuồng, như thể nàng chưa từng làm điều ấy trước đây và sẽ không bao giờ làm lại sau này, như thể chẳng có ai nhìn, chẳng có ai dán mắt vào. Gã quên tiệt vũ hội và âm nhạc, chìm đắm trong cảm giác về nàng, cơ thể của nàng áp vào gã với ham muốn mới khơi dậy, một lời hứa hẹn mà gã thấy mình khó mà trì hoãn.

“Bé-Maddy, Maddy…” Gã ép mình rời nàng ra. Gã cảm thấy nụ cười ngu ngốc của mình nhưng gã không thể ngăn lại, gã quá mừng vui, hạnh phúc hơn bất cứ thời khắc nào gã có thể nhớ được trong đời.

Nàng cắn môi dưới, đăm đắm nhìn gã. Trông nàng như ngã bệnh đến nơi với vẻ bợt bạt và đôi má hồng rực.

“Sớm thôi,” gã nói, áp tay lên khuôn mặt nóng bừng của nàng. “Đầu tiên… thoát khỏi nhà vua.” Gã di ngón tay xuống mũi nàng và hôn lên chóp mũi. “Rồi chỉ còn em… và tôi.”

Nàng cụp mi. Không nói một từ, nàng rút tay khỏi tay gã và quay người xuống cầu thang.

Hoàng thượng, quỷ tha ma bắt ông ta đi, nán lại đến tận sáu giờ sáng. Tới thời điểm đó, Christian đã hoa mày chóng mặt vì kiệt sức. Gã phấn chấn đến độ gần như quá khích: gã không tin mình đã làm bất cứ thứ gì đúng lễ tắc, nhưng bằng cách nào đó, phút này qua phút khác, gã vẫn vượt qua được.

Maddy làm gã ngạc nhiên, Gã nhìn nàng cả trăm lần và trăm lần đều nghĩ rằng nàng thật đẹp. Trong bộ váy bạc giản dị, với vẻ duyên dáng điềm tĩnh của mình, nàng níu chặt gã. Gã tự hào về nàng: nàng không nhún gối trước nhà vua, nàng không từ bỏ nguyên tắc của mình, nàng không đánh mất sự trung thực hay bản thân lấy một ly. Nàng thậm chí còn nói chuyện suốt nửa giờ liền với Wellington, lạy Chúa, chắc chắn là tranh cãi với ông ta về những thiệt thòi chính trị của người không theo quốc giáo. Hai người họ là một cặp, cả hai đều giàu phẩm cách và trang nghiêm – nàng khiến Christian phải mỉm cười.

Nhìn quanh là gã có thể thấy cả tá phụ nữ gã dễ dàng lấy làm vợ, nhưng chẳng thể tưởng tượng ra ai trong số đó có thể ở bên mình vượt qua chuyện này. cần quái gì biết khiêu vũ hay không. Điều đó chỉ khiến nàng độc đáo hơn.

Gã tiếp tục đưa mắt tìm Manning và Stoneham nhưng không hề thấy chúng. Không sao, chỉ là gã thích nhìn thấy bộ mặt chúng lúc này. Sáng ra, khi những chiếc xe ngựa cuối cùng lăn bánh khỏi cửa trong ánh mai lạnh lẽo, để lại ngôi nhà nồng nặc mùi rượu và nước hoa, gã chỉ muốn nằm xuống để cho giấc ngủ êm ái cuốn mình đi.

Gã thấy Calvin đóng cửa và cúi người nhặt một mảnh lông chim rơi trên sàn. Maddy đã biến mất từ nãy, gã không trách nàng. Đến gã cũng gần như chẳng thấy nổi bàn tay mình nữa, gã quá mệt.

Gã lết lên gác, đi qua phòng khiêu vũ nơi những người hầu khác đã tới quét dọn. Một tầng nữa hầu như quá sức gã nhưng phòng thay đồ nơi gã từng ngủ trong suốt tháng qua đầy ghế và hoa.

Người hầu riêng của gã xuất hiện từ cầu thang sau nhà. Christian lắc đầu, cho y lui. Gã dựa vào tay vịn cầu thang và nhìn lên. Thêm một tầng nữa. Và Maddy sẽ ở đó, trong phòng dành cho khách. Gã muốn nằm xuống bên nàng và thiếp đi. Những khoảng cách lạ lùng giữa họ thế là đủ lắm rồi.

Nụ hôn kia. Mạch gã đập mạnh lên. Đêm nay…

Thực ra thì đã sáng bảnh rồi. Gã mỉm cười với bản thân, kéo nơ cổ ra và trèo lên cầu thang.

Ở sảnh tầng trên, một dải ánh sáng ban mai hình quạt trải trên thảm, hắt ra từ cánh cửa phòng cho khách để mở. Gã ngập ngùng bên ngoài, cố gắng sắp xếp ý nghĩ hỗn độn của mình. Bỗng nhiên gã lại thấy hơi xấu hổ khi vào với nàng, sau một quãng thời gian dài như thế. Có lẽ gã nên giả bộ là đã quên lệnh cho chuẩn bị hai phòng. Có lẽ gã chỉ cần lại hôn nàng – một ý tưởng đầy hưng phấn – chỉ cần ngả nàng xuống giường và hôn nàng. Dù sao tinh thần thì muốn lắm.

Gã lắng nghe tiếng nữ ỉ ôi bên trong. Gã gồng sức nhấc mình rời khỏi tường.

“Bé-Maddy?” Gã nhìn vào, hơi ngượng ngùng, chẳng một lời lý do lý trấu – không hẳn là một trong những đấng sáng thế mà ai cũng biết.

Phòng cho khách được trang hoàng hợp với nữ giới, tuyền vải hoa sắc hồng rực rỡ chưa hề qua sử dụng. Trong một góc chiếc ghế bành phủ vải hoa, một cô gái mà Christian chưa từng thấy đang ngồi co ro.

Cô ta ôm một đứa trẻ, nguồn cơn của tiếng ỉ ôi kia, tay nó lóng ngóng giật những sợi ruy băng trên mũ của cô gái.

Trong một khắc, gã có cảm giác kỳ lạ là mình vào nhầm nhà. Căn phòng không quen, cô gái lạ mặt và đứa trẻ…

Gã trân trối nhìn họ.

“Mẹ kiếp! “ gã kêu lên và bước hai bước vào phòng. Nằm gọn trên giường là tấm váy màu kim loại lóng lánh, trang phục vũ hội của Maddy, phía trên là chiếc vương miện và một lá thư dán keo.

Gã quay người nhìn cô gái. “Là thế nào… chuyện này?”

Nghe giọng gã, đứa trẻ thôi bập bẹ. Cô gái kia, vẫn bất động, liếm môi nói:

“Bà chủ bảo tôi đợi Đức ông ở đây.”

Cô ta đứng dậy, nâng đứa bé lên vai và nhún gối.

“Đây là tiểu thư, thưa ngài. Hôm qua bà Sutherland rời đi và bảo tôi mang cô ấy đến cho ngài.”

Christian tóm lấy phong thư mà xé mở. Bàn tay phải gã thật lạ lùng, run bắn, gã xé thư thành hai mảnh ngay chính giữa và dường như không thể ghép chúng lại với nhau. Gã không thể khiến não bộ mình giải mã được chúng. Gã nghe thấy mình thốt lên những tiếng quẫn trí và nuốt nước bọt trong cơn hoảng loạn, nghiêng người lên bàn viết, vuốt phẳng tờ giấy, nhưng những con chữ cứ trượt đi nghiêng ngả khi gã nhìn chúng. Christian.

Gã đọc thấy tên mình. Gã nhìn thấy những con chữ nói điều gì đó, những điều mà gã không muốn nghe. Giờ tôi phải rời bỏ anh. Mọi chuyện đều sai trái. Thế giới của anh, đám cưới, bất hợp pháp, hủy hôn. Con gái anh.

Gã nhắm mắt lại, đầu vẫn cúi trên phong thư. gã thấy ngạt thở như bị một cú đấm khủng khiếp giáng vào ngực.

“Ra… ngoài,” gã ra lệnh. “Phòng bên. Cút. Cút xéo.”

“Vâng, thưa ngài.” Cô gái lanh lẹ đi qua gã. Gã nghe thấy tiếng cửa mở ra và đóng lại.

Maddy, gã nghĩ. Maddy, Maddy…

Christian giật dây chuông. Gã phải đuổi theo nàng. Mang nàng trở lại. Giải thích, gã rời phòng đi về phía cầu thang, đóng sầm cửa lại sau lưng.

Trong phòng kia, đứa trẻ bắt đầu khóc thét lên. Âm thanh đó khiến gã dừng khựng lại. Gã có một suy nghĩ điên rồ rằng tất cả sự việc này chỉ là lầm lẫn, rằng Maddy chắc chắn sẽ nghe gã nếu gã có thể nói chuyện này là lầm lẫn. Đứa trẻ là của Eydie, ả đáng lẽ phải mang nó đi, nhưng có một sự hiểu lầm… một sự không may… không may… hiểu lầm.

Gã mở toang cửa phòng ngủ. Cô gái hoang mang nhìn lên khi đứa trẻ gào khóc vào mặt gã.

“Tôi xin lỗi!” Cô ta nhúc nhắc đứa trẻ trên đùi. “Tôi sẽ không để tiểu thư khóc nữa đâu ạ! Tiểu thư rất ngoan, thưa Đức ông.”

Vẻ kinh hãi của cô gái khiến gã dừng lại ở bậu cửa. Bất ngờ, tiếng gào khóc lắng xuống. Cô gái nâng đứa trẻ dậy, cho nó ngồi dựa vào mình, để lộ ra khuôn mặt nhỏ bé.

Đứa bé thổn thức. Đôi mắt tròn như bi ve ngấn nước mắt nhìn Christian, dán chặt vào gã với nỗi âu lo khắc khoải. Trán nó nhíu tại thành một câu hỏi ngập ngừng, như một hành khách đi xe buýt vừa xuống xe thì nhận ra mình đang kẹt ở nhầm bến đỗ.

Và với một sự nhận diện sắc sảo không hiểu nổi, một sự khám phá, Christian thấy chính bản thân mình. Không phải trong khuôn mặt sơ sinh tròn trịa, chưa rõ đường nét, mái tóc lơ thơ, không phải ở hình dáng bề ngoài có thể thấy ở bất kỳ đứa trẻ trong bất kỳ cái nôi nào. Điều gã thấy là cái vẻ thất vọng âu lo bé bỏng kia: khởi thủy nhận ra rằng thế giới này là một nơi lạ lùng và thất thường, cảm giác có chiều ngốc nghếch, bất lực khi bước vào cát lún.

Gã biết nó, cảm giác ấy.

Bàn tay gã duỗi ra. Gã buông cửa và tiến gần hơn một bước. Đôi mắt tròn không chớp dõi theo từng hành động của gã với vẻ bối rối vô chừng. Đứa bé nhìn chằm chằm vào ngực áo sơ mi và áo khoác đen của gã, quan sát gã như thể gã là một đối tượng vĩ đại nhưng không dò được tầm quan trọng.

Nó nhìn lên mặt gã. Và rồi bất ngờ nụ cười bừng sáng trên mặt nó, nom như cái cách của người yêu khi khám phá ra gã trong đám đông. Cha ở đây! Thông điệp không lời ấy thắp sáng khuôn mặt nó như một ngọn nến và cũng lập tức hút hồn gã. Hóa ra cha ở đây!

Hai cánh tay đứa trẻ gia ra và nó bắt đầu phấn khích ê a.

Christian lùi lại, choáng váng vì xúc cảm vừa choán lấy gã.

“Quỷ tha ma bắt mày đi.” gã nói nhỏ và đứa trẻ cười phá lên với gã.

“Thưa ngài?” Giọng của tên hầu riêng vang lên sau lưng khiến gã giật nảy mình quay lại.

Christian khổ sở tập trung vào y. “Nữ công tước…” Gã nhận ra rằng gã sẽ phải chịu đựng việc cả nhà này biết chuyện ấy. Cơn nóng giận bừng bừng trong gã. “Khi cô ấy đi! Tìm ra.”

“Thưa Đức ông, người đầu bếp nói rằng hai giờ trước thấy bà chủ rời đi bằng lối xuyên qua bếp và cấm không cho ai theo sau.”

Christian biết nàng đi đâu. Tới chỗ những Ái hữu của nàng – những kẻ nghiêm chỉnh bí ẩn cổ lỗ đã ở đây hổm qua.

Hoặc tới chỗ Richard Gill.

Cơn phẫn nộ thầm lặng bùng nổ trong gã. Vậy cứ để nàng đi! Để nàng đi, để tên kia có nàng. Christian đấm vào cửa bằng tay phải, khiến cánh cửa đập mạnh vào tường và bật ra. Đứa bé lại bắt đầu khóc thét.

“Suỵt, suỵt.” cô gái dỗ dành nhưng nó còn gào lên to hơn. Cô ta đứng dậy, đưa nó lên vai. Đứa trẻ tiếp tục gào khóc.

“Tiểu thư sẽ nín ngay nếu được đặt xuống,” cô gái cố nói át tiếng gào khóc.

“Nếu tôi có thể đặt cô chủ xuống đâu đó. Tôi đã bế cô ấy suốt đêm.”

“Vậy đặt xuống!” Christian vẫy tay về phía giường. “Đó.”

Khi cô gái làm theo lệnh gã, gã với tay về phía dây chuông. Đứa bé này, đứa bé quỷ ám này. Richard Gill, Maddy… nàng sẽ không phải chịu đựng tên con hoang đó, phải không? Thằng đần đạo đức giả, y sẽ không biết làm thế nào để…

Christian ngập chìm trong thịnh nộ, những ý nghĩ và mường tượng khiến gã tê dại.

Của gã, nàng là vợ gã. Gã sẽ không chấp nhận chuyện Gill chạm vào nàng. Gã giật dây chuông. “Áo choàng của ta,” gã cáu kinh nói với tên hầu riêng. “Gọi xe ngựa.”

Bên dưới một trong những cửa hàng trưng bày mái vòm dài dằng dặc của vườn ươm Butterfield Lambeth, hai bên hông là hàng dãy chậu hoa, Christian đứng đợi, chân ghếch lên đuổi ghế băng. Gã tựa lên đầu gối, khe khẽ quật roi ngựa vào chân khi tên Ái hữu kia từ nhà kính đi lại phía gã.

Gill dừng lại. Christian không đứng thẳng lên, chỉ đưa mắt nhìn anh.

Tiếng bước chân cuối cùng của người làm vườn đã tắt dưới vòm kính cong. Anh đáp lại cái nhìn của Christian với nét mặt kiềm chế, có chiều thắc mắc – không đắc thắng, không thách thức – và Christian biết rằng nàng không có ở đó.

Gã cụp mắt, ngón tay buông lỏng roi ngựa, Gã dúi đầu roi giữa đám cẩm chướng hồng pha trắng, im lặng nhìn chằm chằm những cánh hoa. Gã có một khao khát cháy bỏng là được vung chiếc roi lên, quất thẳng vào tất cả luống hoa trong tầm với.

Gã không làm thế. Gã cúi đầu xuống và chùi tay lên mắt.

“Cô ấy đã rời bỏ anh,” Gill nói.

Qua kẽ tay, Christian chỉ thấy lớp áo lụa đen tuyền mà gã đang mặc nổi bật trên nền những cánh hoa sọc đỏ trắng sặc sỡ. Gã vung roi, khuấy động tán lá. Gã nghĩ rằng mùi hương ẩm ướt của đất đai và cẩm chướng sẽ khiến bản thân nhức nhối vì hổ thẹn và giận dữ trong suốt phần đời còn lại.

“Cô ấy không đến với tôi.” tay tín đồ phái Giáo hữu nói. Anh có biết cô ấy tham gia tiểu hội Giáo hữu nào không?”

Christian lắc đầu.

“Tôi có thể tìm hiểu,” Gill nói. “Nếu anh muốn, tôi sẽ gửi giấy nhắn cho anh biết cô ấy an toàn.”

Christian cảm thấy bản thân bị bỏ rơi bên ngoài một bức tường cao ngất, những cánh cổng đóng chặt, những bóng người trầm mặc khoác áo đen kéo cổng đóng sầm lại trước mặt gã.

Bé-Maddy, gã tuyệt vọng thầm nghĩ. Maddy.

Nàng đã vượt qua tâm nguyện của chính mình mà bỏ gã lại đây. Gã không thể học theo con đường của nàng, gã không bao giờ có thể là người mà nàng kính trọng; bằng chứng sờ sờ kia đang ra sức gào khóc trong phòng khách ở dinh thự của gã.

Cuộc sống của gã khiến nàng ghê tởm, chính vị Chúa nghiêm túc này, tay làm vườn đáng sợ này, kẻ tìm kiếm đức hạnh mẫu mực và mộc mạc này mới là thứ nàng muốn.

Gã nhìn Gill nghĩ: mi sẽ không bao giờ khiến nàng bật cười, phải không?

Mi sẽ tử tế, kiên định và khôn ngoan – khôn ngoan hơn ta – và nàng sẽ tôn trọng mi. Quỷ tha ma bắt mi đi. Quỷ tha ma bắt mi. Một tên đàn ông tốt hơn ta.

Christian gạt áo choàng ra sau và đứng thẳng lên. Gã quay người. Rồi gã dừng lại khi đẩy cửa mở, giữ roi ngựa và mũ trong tay. “Nàng sợ sấm sét,” gã nói, điều mà mi hẳn không bao giờ tự tìm ra được.

Và ma, gã thầm nghĩ khi bước đi trong màn sương sớm – nhưng gã không trao cho Richard Gill bí mật ấy.

Ánh sáng ban ngày chiếu qua khe rèm của phòng khách, hắt một vệt sáng rực rỡ lên giường và mấy chiếc gối chèn đứa trẻ. Christian đặt tay lên cột giường.

Gã đưa mắt nhìn cô gái đang ngồi trong góc, lần đầu tiên để ý thấy cô ta mệt lử chừng nào.

“Ăn?” gã nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi vừa cho cô chủ bú và lau rửa cho cô chủ nửa giờ trước, thưa ngài.”

Gã thậm chí còn không nghĩ đến chuyện đó. “Cô… ý ta vậy.”

Cô ta khẽ nói, “Tối qua. Bà chủ đã cho tôi ăn khi chúng tôi vào nhà.”

“Lui đi.”

“Ôi thưa ngài, tôi không thể bỏ cô chủ một mình.”

“Ta ở đây.”

“Ngài, thưa Đức ông?” Trong căn phòng tối, nom cô ta bối rối thấy rõ.

“Mười phút.” gã nói. “Ăn.”

Cô ta cúi người hối hả ra cửa.

Christian đóng cửa lại. Gã đi tới chân giường và đứng đó nhìn xuống đứa trẻ đang nằm ngửa trên giường. Gã đã đánh thức nó, hai cánh tay nhỏ vẫy vẫy và một tiếng ư ử chực biến thành tiếng khóc.

Thỏa thuận. Scotland. Gã đã biên thư cho nhà Sutherland. Ý nghĩ về chuyện này và việc cố gắng viết thư khiến gã mệt mỏi. Chỉ đứng lên thổi là gã đã thấy mệt mỏi rồi.

Cô gái kia có vẻ tin cậy được, có thể trả tiền cho cô ta đi cùng để chăm sóc đứa trẻ. Tiếng rên rỉ của đứa bé mỗi lúc một to, như cánh cửa cọt kẹt, và nó bắt đầu há mồm khóc.

Gã rời khỏi giường tới bên rèm cửa, kéo rèm lại để vệt sáng kia biến mất. Trong bóng tối dày đặc hơn, đứa trẻ vẫn khóc, không gào thét, nhưng là thứ tiếng oa oa cô độc, như một con cừu trơ trọi trên đỉnh đồi.

Trên mình đứa trẻ chỉ khoác có chiếc khăn của cô gái. Cảm thấy căn phòng này khá lạnh khi không đốt lò sưởi, gã bèn rũ áo khoác trên người xuống. Khi gã đắp áo lên mình nó, đôi mắt tròn như bi ve quay về phía gã. Tiếng khóc ngưng bặt, thay vào đó là cái nhíu mày âu lo ngốc nghếch kia. Gã lùi lại và nó lại bắt đầu thút thít.

No nê, sạch sẽ, ấm áp: gã không biết một đứa trẻ còn cần cái quái quỷ gì nữa. Bế lên, có lẽ – gã không định tiến xa đến vậy. Gã sẽ gọi một cô hầu nào đó, gã muốn nằm xuống trước khi cả cơ thể và bộ não suy sụp kiệt sức.

Gã nghĩ đến việc bỏ nó ở đây – trông nó đủ an toàn rồi. Gã có thể nằm xuống giường ở phòng bên. Cô gái kia sẽ quay lại trong vài phút nữa.

Đứa bé vẫn khóc: những tiếng thút thít dai dẳng, mong manh, não lòng. Gã lại cúi xuống nó, cố nhìn xem có gì không ổn thật không hay chỉ là trò lừa đảo nào đó mà tất cả phụ nữ đều rành từ thuở nằm nôi.

Nó nhìn gã, thổn thức như thể cả thế giới này quá khổ đau không chịu đựng nổi. Giường lõm xuống dưới sức nặng của gã, gã tì lên khuỷu tay.

Đứa bé ngậm miệng lại, mở to mắt nhìn gã đầy hy vọng với những tiếng nấc khe khẽ.

“Quỷ thật,” gã chửi thề. Gã nằm xuống giường, kéo gối xuống dưới đầu và kéo cả mớ gồm áo khoác, khăn và đứa trẻ áp vào ngực áo sơ mi. Một bàn tay tí hon nắm chặt lấy ren áo gã. Một tiếng nức nở đang bật ra rồi nửa chừng đổi thành tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Ôi phụ nữ, gã mỉa mai nghĩ, rúc vào chăn, cơn buồn ngủ trở lại làm đầu óc gã mịt mùng. Gã lướt ngón tay, cảm nhận bầu má mềm mại như lông tơ.

Tên con là gì?

Hỏi cô gái kia. Nhớ điều đó…

Maddy…

Mọi chuyện đều sai trái. Giờ tôi phái rời bỏ anh.

Đừng khóc. Đừng khóc, bé con… Ta đã mệt mỏi quá rồi. Ta chưa bao giờ xứng với em, phải không? Maddy… nhưng ta yêu em.

Ta luôn yêu em…

Bình luận