Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 9

Tác giả: Laura Kinsale

Nàng lưỡng lự.

Trên lối đi nhỏ dưới bụi thược dược, gã cúi xuống nâng một chú mèo con nữa lên, bế cả hai trong một lòng bàn tay, một con lông đốm, một con đen tuyền. Con nọ khe khẽ kêu với con kia, rồi lóng ngóng cọ nhau, ở yên trên lòng bàn tay gã. Maddy tới gần hơn, cẩn thận né những con nằm dưới chân gã. Gã giữ cặp mèo trong lúc ngón trỏ của nàng ve vuốt bộ lông mềm mại của chúng. Khi gã đưa con mèo đốm về phía nàng, nàng đón lấy nó, cảm nhận những đầu móng tí hin nhọn nhọn.

Khoảng không gian dưới bụi thược dược gợi nhắc nàng về thuở còn một đứa trẻ cuộn mình dưới tấm khăn trải bàn bằng len tuyết trong phòng khách, được vây bọc bởi những nếp gấp rủ đến tận sàn nhà, tạo thành một căn phòng tôi tối của riêng nàng. Lúc này đây, căn phòng trong mơ ấy được xây bởi cây cỏ và gạch thay vì vải len, bức tường xanh rì rào xao động. Không có mùi nhân tạo, ngọt ngào và phù phiếm, mà chỉ thuần hương đất đai và vị của đất trời.

Nàng ngẩng đầu, ngước nhìn Jervaulx từ dưới vành mũ. Công tước đứng dựa vai vào tường gạch, một tay nâng con mèo, nhịp nhàng vuốt ve ngón cái lên đầu sinh vật nhỏ bé kia.

Trên mặt gã vẫn thấp thoáng nét cười. Gã nâng con mèo đen về phía nàng, áp nó gần như kề sát má nàng. Bàn tay gã hơi trượt xuống khiến lông mèo se sẽ cọ vào da nàng từ thái dương tới đôi môi.

Nàng có thể cảm thấy con vật nhỏ bé cựa mình trong lòng bàn tay gã. Cái mũi xinh xinh của nó chạm vào mũi nàng, đầy khám phá. Đôi mắt mèo con, to và xanh biếc, nhìn thẳng vào mắt nàng cách có đôi phân. Một cái móng chìa ra, đưa lên, bám vào vành mũ cứng của nàng, dù quá yếu để làm vành mũ suy chuyển nhưng vẫn sẵn sàng chơi đùa. Hàm răng và những móng vuốt bé xíu giương cả ra, cố bám lấy diềm mũ.

Jervaulx khe khẽ thốt lên thích thú. Gã đột ngột rút tay lại. Ngoao lên một tiếng the thé, mèo con bám hụt vành mũ, kéo cái mũ tụt xuống che cả mắt Maddy. Những con còn lại hòa điệu với nhau trong bản hợp xướng gào rít, nhưng trước khi kẻ bị nạn kia rơi xuống, Jervaulx đã đón lấy nó an toàn trong lòng bàn tay gã.

Maddy sửa lại mũ. Nàng đẩy vành mũ lên, chỉnh trang lại cho gọn gàng, một công việc khá gian nan vì chú mèo con trên bàn tay kia của nàng bắt đầu cố bò lên người nàng.

Jervaulx đưa tay ra. Nàng nghĩ gã định giải cứu nàng khỏi con mèo tam thể đang bận rộn trèo lên người nàng, nhưng thay vào đó, gã nắm lấy dây mũ nàng, gã xoắn nó giữa những ngón tay và kéo nhẹ. Nút buộc bung ra. Gã kéo chiếc mũ và giữ nó lơ lửng trên tay.

Maddy ép mèo con vào váy, nhìn xuống, cố tránh nhận thức mới mẻ vừa đột ngột ập đến, cái cảm giác bị tước đoạt vũ khí. Nàng đưa tay với lấy chiếc mũ, nhưng gã ngả vai lên tường và giấu chiến lợi phẩm sau lưng. Khi nàng bắt gặp ánh mắt gã, gã mỉm cười. Rồi gã nâng cánh tay, trêu chọc nàng.

Khi gã giơ cái mũ lên, Maddy vội chộp lấy nó, bị mất thăng bằng vì cố rướn người tới mà không di chuyển để tránh nguy hiểm cho lũ mèo con dưới chân nàng. Nàng bị hụt. Gã giơ cái mũ thật cao. Maddy cố rướn người. Búng nhẹ một cái, gã ném nó qua tường. Con mèo đốm khẽ kêu lên khi nàng suýt đánh rơi nó và ngã dúi vào gã.

Gã chẳng làm gì để giữ nàng. Nàng tự vùng mình một cách kỳ cục khỏi người gã, đứng thẳng lên. Gã ngoác miệng cười, trong khoảnh khắc ánh mắt thẳm xanh phá phách và giễu cợt đâm xuyên nàng. Thoáng chốc sau, như một cậu học trò hư, gã lại trở về ngay vẻ nghiêm trang ngoan đạo.

“Mũ của tôi!” Lời khiển trách hùng hổ của nàng gặp trò tinh quái của gã chẳng khác gì đá ném vào sương mù: nỗ lực thì nhiều nhưng kết quả thì ít. “Anh thât vô đạo đức!”

Gã nhìn nàng. Nàng thấy cái nhíu mày rất nhẹ thoáng qua mặt gã rồi biến thành vẻ thờ ơ ngạo nghễ. Gã không hiểu từ ngữ, nhưng không chấp nhận việc ấy.

“Xấu xa,” nàng thêm vào, làm lớn chuyện hơn.

Gã nhìnt hẳng vào vòm xanh rắm rối của bụi thược dược. Gã nghiêng đầu, như thể đang nghĩ ngợi xem có nên chấp nhận đánh giá kia không.

“Một kẻ vô lại,” nàng tiếp tục. “Đồ xỏ lá.”

Điều đó làm vui lòng gã, kẻ tồi tệ nhỏ mọn, nàng có thể thấy rõ điều đó. Gã nâng niu con mèo trên tay, vuốt ve bộ lông huyền của nó bằng ngón cái.

Maddy cúi xuống đặt con mèo của nàng dưới đất, kéo những con khác khỏi váy nàng. Khi nàng đứng thẳng lên và lùi một bước, gã chộp lấy cánh tay nàng.

Đáng lẽ nàng không nên để cử chỉ ấy giữ mình lại. Ngay khi gã chực nắm lấy cánh tay nàng, nàng chỉ cần quay đi tránh cái động chạm kia, ra khỏi chỗ núi dưới những bụi hoa này. Nhưng nàng lưỡng lự và cái áp lực đang đè lên cánh tay nàng trở thành một thứ gì đó như vòng kim cô. Không chặt, nhưng hiện hữu.

Gã dựa vào tường, đầu cúi về phía nàng. Chú mèo đen quyết định bám vào áo ngoài của gã mà leo lên. Maddy dán mắt vào nó. Nàng cảm thấy mình không thể nhìn lên, rời mắt khỏi hành trình loạng choạng của nó. Gã tóm lấy con mèo bằng bàn tay còn để không và kéo nó khỏi ngực gã.

Gã thả nàng ra, thôi dựa vào tường. Maddy đã nghĩ đến chuyện lùi lại, nhưng nàng không làm thế. Nàng quan sát gã trong lúc gã quỳ xuống đón lấy lũ mèo vào lòng bàn tay. Con mèo tam thể lông đốm, con lông huyền, hai con mèo mướp vàng óng và một con ngộ nghĩnh có cụm lông màu bạc ở đầu tai: năm con mèo đầy khắp hai bàn tay gã và bám lấy áo chẽn của gã với những tiếng ngoeo ngoeo be bé nhặng xị khi gã đứng lên.

Một con mèo mướp vàng ngã xuống. Maddy thót tim giơ váy đón lấy nó. Khi nàng đứng thẳng dậy, gã đặt con mèo đen lên vai nàng. Những cái móng cắm xuyên qua làn vải. Gã đặt con mèo tam thể lên vai kia của nàng, đặt con mèo mướp thứ hai dưới một tai nàng và con có cụm lông bạc dưới tai kia, xách con mèo đang nằm trên váy nàng đặt nốt lên đỉnh đầu nàng.

Maddy, nửa giận phát điên, nửa buồn cười, cố hứng lũ mèo con khi chúng lảo đảo, rền rĩ và ngã xuống. Nàng bị hụt một con nhưng gã đã ra tay kịp thời, đặt nó lại chỗ cũ, cọ những thân thể ấm nóng mềm mại vào cổ họng nàng. Con ở trên đỉnh đầu nàng vẫn trụ vững nhưng không ngừng kêu gào, cắm móng xuống khiến nàng phát đau.

Cuối cùng con mèo mướp và con có cụm lông xám bạc cũng trụ được trên vai nàng. Con màu đen và con tam thể bị ngã ngửa nhưng gã nâng cả hai con, đặt chúng như những chiếc khăn quàng mềm mại và buồn buồn vào cổ nàng, giữ ở đó.

Gã cứ giữ lũ mèo như thế. Những tiếng ngoeo ngoeo đầy năng lượng và nhịp điệu tràn ngập tai nàng. Những cơ thể uyển chuyển châm vào váy, tóc và da nàng hơi nhoi nhói.

Miệng gã kề sát miệng nàng. Thậm chí nếu nàng có cố lui lại cũng không được nếu không muốn lũ mèo con ngã bổ nhào tứ phía. Nàng cảm thấy mình kẹt cứng, bị gã đóng băng tại chỗ.

Gã khẽ lướt miệng mình qua miệng nàng, thật nhẹ và chóng vánh đến nỗi đó chỉ là một hơi thở, một làn hơi ấm, một cái đụng chạm và nhanh chóng biến đi trước khi môi nàng kịp mở ra phản đối. Gã mỉm cười với đôi môi nàng, với nàng, áp mèo con vào tai nàng, ve vuốt lũ mèo đang chống cự dọc theo hai má nàng. Nàng thở một hơi gấp gáp khi nnmosng vuốt tí hin cắm vào trán nàng và con mèo trên đỉnh đầu cố trèo xuống mũi nàng.

Jervaulx lùi lại. Cười khùng khục trong cổ họng, gã đón lấy con mèo bị rơi. Hai tay gã lùa vào bộ lông đang uốn éo. Những con khác bị động tác giật mình của nàng làm mất thăng bằng, cũng bắt đầu trượt ngã, cố cắm những cái móng bé tí tuyệt vọng vào xống váy nàng để trụ lại. Maddy cúi nhanh người, bò toài ra để tránh cho lũ mèo rơi xuống. Một cơn mưa mèo con tràn xuống mặt đất mềm khi nàng ngã. Jervaulx quỳ xuống bên nàng và để lũ mèo đang nằm đầy hai tay gã lăn xuống. Lũ mèo tự đứng dậy chạy vụt đi với dáng điệu loạng choạng tức cười, con này nối tiếp con kia khuất vào bóng tối giữa những thân thược dược to lớn.

“Em họ Maddy?”

Tiếng gọi của vị bác sĩ khiến nàng quay lại, nàng bỗng cảm thấy tội lỗi vì mình và Jervaulx đang quỳ dưới bóng những cụm hoa.

“Em họ Maddy?” Tiếng gọi đanh lại. “Cô ở đâu?”

Nàng đứng dậy, phủi đất bẩn dính trên váy. “Ở đây.” Nàng lanh lẹ bước ra khỏi bóng thược dược. “Chúng tôi ở đây.”

Anh họ Edward vội vội vàng vàng phi đến, phóng vụt qua nàng mà tới chỗ Jervaulx. “Cô bị tấn công hả? Ngài ấy đang lên cơn phải không?”

“Không! Đợi đã… không phải…” Maddy cố giữ anh ta khỏi giẫm nát bụi thược dược ở lối hẹp kia. Phía bên kia anh ta, Jervaulx đứng dậy nhưng nàng không thể thấy mặt gã.

“Nổi điên?” anh họ Edward ngắt lời mà không rời mắt khỏi Jervaulx.

“Không! Không hề.”

Edward thả lỏng một chút. Anh ta quay lại liếc nhìn nàng. “Cố bỏ trốn?”

“Ở đây có mấy con mèo con. Bọn em đang chơi với mèo con.”

“Ở đây?” Anh họ nàng vẫn giữ Jervaulx trong tầm ngắm, rõ ràng là lo lắng về bệnh nhân của mình. “Đáng lẽ cô không nên rời khỏi tầm quan sát từ cửa sổ. Tới đây nào, ngài Christian, đến lúc về nhà rồi. Ngài lại đây nhé?”

Maddy thấy khó chịu với cái giọng điệu phỉnh phờ của anh ta. Nàng quay đi, trở lại ngôi nhà. Nàng lấy túi xách của mình trên ghế trong phòng khách và đứng đợi ngoài tiền sảnh với Larkin cùng Cha Pemper.

“Mũ của cô đâu ạ, Thưa cô?” bà quản gia hỏi.

“Nó bị bay qua tường mất.”

“Ôi.” Bà quản gia có vẻ hơi khó hiểu. “Để tôi sang đất nhà hàng xóm tìm nhé?”

“Không sao. Nếu ai tìm thấy, phiền gửi tới lâu đài.” Nàng cúi đầu, duỗi thẳng vai: một trợ lý hoàn hảo, lặng lẽ, đúng chức trách.

Có anh họ Edward lẽo đẽo theo sát đằng sau, Jervaulx sải bước từ ngoài vườn vào tiền sảnh. Gã lấy mũ và găng tay trên bàn, tặng cho Cha Pemper một cái gật đầu kẻ cả hoàn hảo của bậc bề trên rồi xoay người ra cửa trước. Bà quản gia vội vã giữ cửa mở.

Jervaulx dừng lại bên Maddy. Nàng lưỡng lự giữa vị trí hộ lý và cánh tay đang chìa ra của gã, giữa những mong đợi hợp lẽ và đúng quy tắc của anh họ Edward với cảm giác mèo con áp vào cổ, khuôn mặt lặng lẽ tươi cười của Jervaulx ở thật gần ngay phía trên. Lúc này gã nhìn xuống nàng việc một quyền lợi từng chính đáng thuộc về gã ở một khoảng thời gian và không gian khác: một quý ông đòi hỏi toàn bộ sự tồn tại của một quý bà – bàn tay nàng tựa trên cánh tay gã, y phục của nàng, niềm vui thú của nàng, thời gian, tình cảm và cả sinh kế của nàng.

Trong khoảnh khắc sáng rõ ấy, Maddy nhận ra rằng chính Ma quỷ đang nhìn nàng bằng cặp mắt màu hoa long đởm: rằng Thiên khải của nàng về việc giúp đỡ Jervaulx không phải không có những mê dụ nguy hiểm và thực tế.

Nàng đã phù phiếm ngu ngốc khi cho rằng tai ách này hoàn toàn là một bài học của thánh thần dành cho Công tước, chẳng có gì trong đó nhằm hạ thấp nàng. Rất dễ tự cho rằng mình đã quả cảm, và tự hào huyễn hoặc về điều đó, mà vượt qua vực thẳm khoảng cách địa vị xã hội: một quý tộc và một cô trinh nữ Giáo hữu sống ở Chelsea. Nhưng Chúa đã kéo Công tước Jervaulx xuống ngang hàng với Maddy Timms. Từ ưu thế về bình đẳng, Ác quỷ mỉm cười với lũ mèo và với nàng… và Maddy cảm thấy gai nhọn của nó cắm vào tim nàng như những chiếc móng nhỏ xíu đã từng bám lấy nàng để khỏi ngã.

Nàng không hề đưa tay đón lấy tay gã. Có vẻ như gã không hiểu ra ngay, gã đứng đó thật lâu rồi sụp mắt xuống và đội mũ lên. Gã nắm lấy găng tay. Maddy biết gã không thể tự đeo găng. Nàng chực giúp gã, nhưng gã ngăn nàng lại bằng một cái nhìn tàn bạo, siết chặt lớp da dê non màu vàng sang trọng và sải bước khỏi cửa trước nàng.

Anh họ Edward đứng bên bàn, húp trà xì xụp trong khi đọc những ghi chép Maddy viết hôm đó. Anh ta gật đầu, đặt tách trà xuống bàn và đập mạnh cuốn sổ lên mặt bàn bóng lộn. Chất lỏng màu vàng sánh khỏi tách.

“Anh thực lòng tin rằng chúng ta đã đạt được thứ gì đó. Anh tin chắc vậy! Ngài ấy tiến bộ rất nhiều. Anh chưa bao giờ ngờ rằng chúng ta có thể có một ngày thành công như vậy ngay trong lần thử nghiệm đầu tiên.”

Maddy nhặt cuốn sổ lên. “Em viết thế này đã ổn chưa?”

“Rất đầy đủ. Hơn hẳn ngày hôm qua. Cô cần bổ sung tương đối nhiều chi tiết về việc ngài ấy đã tự chủ bản thân như thế nào khi đi dạo trong vườn. Rõ ràng là ngài ấy theo chân lũ mèo đến bụi hoa, nhưng cô có thể thêm một ít chi tiết mô tả về sự chú ý của ngài ấy với đám mèo. Ngài ấy tỏ ra hung bạo hay dịu dàng với chúng? Ngài ấy có thử nói gì đó không? Ngài ấy có vẻ thích một con đặc biệt nào trong đó không và nếu có thì nhớ tả nó. Những thứ tương tự như vậy.”

“Em hiểu rồi.”

Vị bác sĩ uống một ngụm trà nữa. “Anh có một trực cảm về chuyện này, em họ Maddy ạ. Về việc thử nghiệm việc cô làm hộ lý chính của ngài ấy. Chưa từng có tiền lệ nhưng anh bắt đầu thấy rằng đây có thể là cách phát triển tự nhiên trong phương pháp xã hội hóa của chúng ta. Nếu một sự phối hợp hài hòa về giới tính hữu dụng trong việc khuyến khích điều khiển những bệnh nhân phi bạo lực thì vì sao nó lại không có giá trị tương tự, thậm chí mạnh mẽ hơn, trong trường hợp điều trị bệnh nhân bạo lực nhỉ?”

Giọng anh ta bắt đầu ngân lên như hát. Mắt anh ta hướng vào góc xa, cằm hơi rướn lên, cơ hồ đang tưởng tượng ra bài thuyết trình sẽ viết về chủ đề này.

Anh ta lại nhìn vào Maddy. “Đã có một số lời đàm tiếu về chính sách hòa trộn giới tính của chúng ta ở đây. Anh tin rằng đó chỉ là thói ganh tỵ về nghề nghiệp, nhưng một bài học thực tiễn về sự hữu dụng của kỹ thuật này với một bệnh nhân thực sự khó trị sẽ trừ bỏ hết mọi nghi ngờ. Ngày mai, cô nên đưa ngài ấy ra ngoài đi dạo quanh ngôi nhà và vườn tược.” Anh ta sốt sắng gõ lên cạnh bàn. “Và anh nghĩ rằng chúng ta sẽ giữ Larkin ở khoảng cách xa hơn. Thời gian qua chúng ta vẫn để anh ta kèm sát nhưng nếu ra bên ngoài, chuyện đó sẽ đậo ngay vào mắt thiên hạ.”

Maddy không chắc liệu nàng đã sẵn sàng làm việc đó mà không có Larkin ở bên chưa. Nàng trượt ngón tay trỏ vào giữa những trang sổ, mân mê chúng. “Có lẽ thay vì ra vườn, em sẽ đưa anh ta đi thăm cha em.”

“Một ý tưởng tuyệt vời. Bắt đầu như vậy đi, một chuyến thăm ở phòng khách gia đình. Và hãy cố khiến ngài ấy hiểu rằng đây là một phần thưởng. Rất, rất ít bệnh nhân từng được mời tới phòng khách gia đình, chỏ có những người biết cư xử nhất thôi. Nếu ngài ấy phản ứng tốt, cô lập tức phải đưa ngài ấy ra ngoài. Việc tặng thưởng ngay rất quan trọng. Đưa ngài ấy về phòng quá sớm có thể đảo ngược tác dụng tích cực.”

“Ừm.”

Anh ta ngước nhìn nàng. Maddy sợ rằng nét mặt đã tiết lộ nghi ngờ của mình, vì anh ta ngừng nói và cau mày. Nàng nghĩ về Thiên khải và trọng trách của nàng với Jervaulx. Điều này rõ ràng là vì lợi ích của gã. Nàng không thể quay đi chỉ bởi vì bỗng nhận ra bản thân sợ ở một mình cùng gã.

Anh họ Edward kéo một ngăn kéo ra. Anh ta lấy một chuỗi dây bạc ra đẩy về phía nàng. “Mang theo cái còi này bên mình.”

Danh dự của gã giờ nằm cả ở đây. Gã đã hạ quyết tâm. Christian thấy rằng mình đã đạt được tiến bộ, không hẳn bởi biểu cảm thích thú của nàng với lũ mèo con mà chính là cách nàng không chạm vào gã hay nhìn gã sau đó.

Được thôi. Gã đã chán tua đi tua lại, cố vắt óc một mình. Tất cả họ đều nói nhanh hơn, líu ríu những mớ âm thanh tạp nhạp, gã đã thấm thía nỗ lực nắm bắt mỏng manh của mình với đám từ ngữ đang trượt đi. Gã đã mặc chúng đi, cơn đau đầu rõ ràng mịt mờ mệt lử, mờ dần. Đôi khi không để ý, chỉ… không.

Sáng ra, gã đã lấy lại năng lượng và cả bé-Maddy. Từ trên ghế, gã quan sát nàng cúi xuống giường gã, vuốt ga giường phẳng lì đến vô nghĩa. Gã ngồi đó nghĩ về khoái lạc, hai cánh tay ngả trên tay vịn. Đầy thỏa mãn, gã cho phép mình tưởng tượng – một sự xa xỉ mà gã đã không dám nuông mình ấp ủ ở nơi này.

Cứ để mặc nàng giả vờ là y tá của gã, hầu gã đi găng trước mặt những kẻ khác. Hôm qua gã đã để mặc cho cơn nóng giận bìng phát, gã biết: đó chỉ là phản ứng bẩm sinh của phụ nữ, một sự rút lui tự nhiên trước đòn tấn công đầu tiên của gã. Trong phòng khiêu vũ, đó sẽ là một cú vẩy quạt và cợt nhả phù phiếm với những gã trai khác, theo đuổi và đáp ứng chậm rãi, một trò tiêu khiển mà gã hiểu rõ đến xương tủy.

Nàng đứng thẳng người quay về phía gã. Gã biếng nhác mỉm cười với nàng, nụ cười có đúng cái tác dụng mà gã muốn: một thoáng bối rối khiến nàng chuyển sự chú ý sang một công việc ngu ngốc khác, lần này là chùi lấy chùi để tạp dề lên chiếc bàn đã lau. Hôm nay nàng không đội cái “muỗng xúc đường” trên đầu. Mặt trời vẽ một đường cầu vồng trên mái tóc vàng lấp lánh bị giam hãm trong cái búi bà cô cổ lỗ.

Gã cho phép mình mơ tưởng nó tự do chảy tràn xuống đôi vai trần của nàng.

Nàng vuốt nếp váy. “Sang nay anh co muon di tham ơng tims khơng?”

Hư ảnh kia vỡ ra trong cơn rối trí. Gã siết chặt tay vịn. “Chậm.” Gã cố gắng buột ra, gầm gừ với nàng.

“Chhaa,” nàng nói. “Timms.”

“Timms,” gã nhắc lại, khốn kiếp, trong khi đáng lẽ gã định lệnh cho nàng nói chậm hơn.

“Toán. Timms.”

Ánh dương bừng sáng. Gã vật lộn nói ra cái tên. “Tóa – Timms. Euclid; cái… cái… a tiên đề về đường thẳng song song độc lập với những tiên đề Euclid khác. Không thể suy ra nó từ đó.”

Nàng nhìn gã như nhìn một kẻ điên. Nhưng gã không điên. Gã có thể nói mạch lạc khi dính tới toán học, chỉ có vậy.

“Đi?” nàng hỏi. “Timms?”

Tới chỗ cha nàng ư? Gã thốt lên một âm thanh tán thành đầy ngạc nhiên và đứng ngay dậy. Hôm nay Đười Ươi mặc quần áo tử tế cho gã, quần áo của chính Christian. Maddy thì cài khuy cổ tay áo cho gã.

Gã vừa hy vọng vừa do dự, sợ rằng những kẻ kia sẽ khiến gã tin vào trò bất chợt đối xử gần giống như với con người thế này.

Nàng mở cửa, bước ra và giữ cửa mở. Gã theo sau nàng. Khi họ đi qua, tên đàn ông ở phòng đối diện lầm bầm giận giữ, giơ tay về phía Maddy qua chấn song cửa. Christian lao người tới nhưng nàng đã bước ra khỏi tầm với của tên kia. Thay vì Maddy, tên điên tóm được cánh tay Christian.

Những ngón tay cắm sâu vào, rồi đột nhiên buông ra, vỗ vỗ, túm lấy ống tay áo gã. Biểu hiện giận dữ của tên điên đã biến thành hoang mang như thể hắn không thể hiểu vì sao Christian lại đứng ở đó. Hộ lý đã chải đầu cho hắn nhưng một bên tóc xù ra bờm xờm nom như hắn vừa vò đầu bứt tai.

Hắn bắt đầu lẩm bẩm thứ gì đó mà Christian không hiểu nổi, một bài kinh rì rầm truyền những “Gi-đép, gi-đép”. Đôi mắt trống rỗng nhìn trừng trừng vào mắt Christian, một cơn bão, vừa vô hồn vừa sống động.

Christian trừng trừng nhìn lại.

Trông giống thế này?

Thế này?

Gã hoảng loạn.

Không phải thế… không!…

Gã quẩn trí nhìn Maddy, giằng cánh tay khỏi tên điên. Gã muốn nói với nàng, muốn nàng hiểu rằng gã không điên, nhưng chẳng có gì buột ra cả: không có những âm tiết trầy trật mà gã mới đạt được gần đây, thậm chí không cả tiếng vọng lại ngốc nghếch những gì gã nghe được. Tất cả đều rời bỏ gã, tất cả những thứ vừa mới bắt đầu quay lại. Khi nàng nói, những lời đó trở nên vô nghĩa, hoàn toàn không thể hiểu nổi trong sự lẫn lộn của âm thanh.

Không điên không không không không không phải!

Gã không cử động nổi. Nàng đang nói với gã. Gã không nhúc nhích, gã chỉ biết rằng phải làm dịu cơn điên cuồng bên trong xuống. Phải cư xử như một người đàn ông tỉnh trí; phải làm thế, phải. Khoảng khắc này chính là điều cốt yếu nhất trong sáng tạo của Chúa: gã sải bước dọc hành lang, bề ngoài hoàn toàn bình thản và tỉnh táo.

Trong một tam giác vuông, bình phương của cạnh huyền bằng tổng các bình phương của hai cạnh góc vuông.

Những định lý giúp gã tự chủ.

Gã tỉnh trí. Gã là chính mình. Gã sắp cùng nàng đi thăm cha nàng.

Tổng bình phương các hình chiếu của một hình phẳng lên ba mặt phẳng vuông góc với nhau từng đôi một bằng bình phương diện tích mặt phẳng đó.

Nhẩm lại định lý Pitago thì dễ, chuyển sang hình học giải tích thì gian nan hơn. Gã có thể bước tới một cách bình tĩnh. Gã có thể đưa tâm trí vượt khỏi hình học xạ ảnh để đến với niềm đam mê của mình: hình học ảo ngoài Euclid.

Qua một điểm C nằm ngoài đoạn thẳng AB, có thể vẽ trong mặt phẳng nhiều hơn một đường không giao với AB.

Nó tồn tại: một hình học logic mô tả những thuộc tính của không gian vật lý, được xây dựng trên những xung khắc trực tiếp với tiên đề về đường thẳng song song. Tiên đề Euclid về đường thẳng song song không đứng vững, mặc dù các nhà toán học đã cố gắng tìm một bằng chứng chính xác của nó kể từ thời Hy lạp cổ. Gã biết có những người còn điên loạn hơn gã, những người đã đốt cháy cả đời mình để đi tìm một minh chứng không thể bác bỏ, phí hoài bản thân, gia đình và cả sức khỏe cho bài toán này. Những người thông minh hơn thì từ bỏ – và chính gã với Timms đã thử đặt vấn đề ngược lại để thử tìm thấy câu trả lời đảo nghịch.

Gã nhớ ra điều gì đó, điều gì đó bên lề một sự mơ hồ lớn… mưa trời tối âm thanh… sấm sét! Gã nhớ những gương mặt, những bàn tay cùng đưa lên, chuyển động… tiếng, tiếng bàn tay đập vào nhau… những bàn tay ở Hiệp hội Giải tích.

Timms. Bài thuyết trình, phải. Phải rồi.

Timms. Christian thấy mình đã có thể cử động. Gã đi xa khỏi tên điên. Gã rõ ràng đang khống chế được bản thân, bước xuống các bậc cầu thang của tòa dinh thự nông thôn bài trí xa hoa. Timms sẽ hiểu, và Christian sắp được gặp ông.

“Cha, anh ta đến rồi. Công tước ấy.”

Maddy đóng cửa phòng khách sau lưng họ. Trước khi nàng kịp làm gì khác, Jervaulx đã sải bước qua nàng tới ghế của cha nàng. Gã nhìn xuống những khối chữ và số bằng gỗ nằm trên bàn. Trong khoảng khắc, gã chăm chú quan sát cách sắp xếp của một phương trình lượng giác. Rồi gã chộp lấy bàn tay cha nàng.

“Ái hữu!” Cha nàng mỉm cười nói với vẻ ấm áp thẳm sâu khiến nét mặt Jervaulx có chút thay đổi. “Tôi đã rất nhớ anh.”

Công tước quỳ xuống. Cả hai tay gã ấp lấy bàn tay cha nàng và áp trán mình vào đấy.

Gã quỳ ở đó, yên lặng. Cha nàng quay mặt về phía gã. Ông đưa bàn tay còn lại ra chạm vào nắm tay của hai người rồi xòe tay, lần sờ gương mặt Jervaulx.

“Ái hữu,” ông lại nói.

Jervaulx khẽ kêu lên trong cổ họng, một tiếng gừ nho nhỏ mà bằng cách nào đó có thể diễn tả nhiều tình yêu và niềm hứng khởi hơn bất cứ từ ngữ nào Maddy từng nghe trên đời. Gã mở mắt, đứng dậy, buông tay cha nàng ra. Gã chạm vào phương trình bằng gỗ. Ngón trỏ của gã vuốt ve nó.

Rồi gã nói, “Tang của một phần hai góc biên pi. X ở đây mũ âm.” Gã đặt một dấu trừ vào. “Phải không?” gã nhìn cha nàng.

Cha lập tức rờ tìm những biểu tượng bằng gỗ để sửa lại. “Phải. Tôi đồng ý.”

“Thay với một. X bằng 1.” Gã yên lặng một lát, săm soi mặt bàn. “Góc biên, bốn mươi độ, hai mươi tư phút.” Gã lại nhìn cha nàng, nom căng thẳng.

“Cho bào thuyết trình?”

“Thuyê…” Jervaulx siết hàm. “Thuyế-hừ.” Gã vùng khỏi bàn, đi khắp phòng. “Phải, phải, phải. Thuyế-hừ.”

“X bằng một,” cha nàng đáp. “Tôi sẽ tính trong bài thuyết trình.”

Jervaulx dừng lại bên cửa sổ. Ngoài kia, bóng mây trôi theo đường xe ngựa và thảm cỏ. Chúng phủ bóng lên mặt gã rồi lại lướt đi. Nom gã có vẻ đang quan sát những hình khối hay bầu trời.

Gã liếc nhìn về phía Maddy. Rồi gã trở lại trong phòng nhưng gần bàn hơn như thể nó bị hút. Gã lại dừng bên phương trình lượng giác. “Tính trong không gian vật lý. Không phải lý thuyết. Thị sai. Khai triển. Không gian vật lý.”

“Với ví dụ nào được? Khoảng cách quá lớn.”

Jervaulx cố nói. Không có gì buột ra. Gã bước nhanh đến bên cửa sổ và chỉ tay ra ngoài, hướng lên trên, nhìn về phía Maddy.

“Bầu trời?” nàng đánh bạo lên tiếng.

Gã đột ngột gật đầu. “Bầu trời. Tối.”

“À,” cha nàng nói. “Sao, phải không?”

“Sao,” Jervaulx đáp.

Bình luận