Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Fires Of Winter

Chương 8

Tác giả: Johanna Lindsey

Trans :tranngocbicstrong24

Edit : Wallace0708

Brenna được đưa vào một chiếc thuyền nhỏ giống như một chiếc xuồng, và được đưa ra xa đất liền. Chỉ có một người đàn ông là Ogden đi cùng với cô , và ông ta đã nhận được chỉ dẫn rõ ràng từ vợ của Anselm. Cuộc hành trình này là một chuyến đi ngắn. Chẳng bao lâu sau những vách đá cao tiếp giáp với vịnh Fio một lần nữa hiện ra và toàn bộ thung lũng chìm vào vẻ tối tăm ảm đạm. Sau đó cô nhìn thấy nó; ngôi nhà đá của Ulric Haardrad, ngôi nhà được xây dựng ở trên vách đá, hiện ra như phần mở rộng của chính thiên nhiên bằng đá màu xám.

Tên Viking đi cùng Brenna không thích thú gì với nhiệm vụ của hắn. Khi họ đi đến bến tàu bằng gỗ, anh ta chèo chiếc thuyền nhỏ với tốc độ ngày càng tăng. Hắn ta có vẻ thích thú, và một suy nghĩ chợt vụt qua, cắt cổ họng cô gái và quăng cô vào chiều sâu không đáy của vịnh Fio; không phải bởi vì cô ta đã làm anh trai hắn bị thương mà bởi vì cô chính là nguyên nhân của sự nhục nhã không kể xiết của hắn.

Nhưng sau đó Ogden sẽ phải trả lời sao với Anselm – không kể đến Garrick, người là chủ nhân hiện giờ của cô gái. Và không có chút công bằng hay danh dự nào cả trong việc giết chết một phụ nữ chỉ có một mình, bị trói và không tự giúp được chính mình.Giờ cô ấy không có vẻ gì giống con cáo xấu xa đã đánh nhau và chống lại anh trai hắn một cách khéo léo. Tuy vậy Ogden căm thù cô ta, người phụ nữ này đã ăn mặc và hành động như một người đàn ông và cô nhìn hắn với đôi mắt của một con cọp cái chứa đầy giận dữ và oán hận.

Bến đỗ không hẳn ở dưới căn nhà đá mà nó ngược lên bờ biển, nơi vách đá bắt đầu giảm dần sự hiểm trở. Nơi đây Ogden thô bạo kéo mạnh Brenna từ thuyền và kéo lê cô lên một con dốc đầy đá. Đường mòn hẹp và được làm bởi những nô lệ, họ chở những phiến đá lớn đến vị trí Ulric đã chọn cho căn nhà của ông. Trên đỉnh là một tảng đá khổng lồ được đặt sang một phía. Nếu cần nó có thể trở thành chướng ngại vật trên đường từ vịnh Fio đến nơi này.Ogden thấy rằng ngôi nhà của Ulric sẽ thành một pháo đài lý tưởng trong trường hợp có chiến tranh. Ngôi nhà giống với căn nhà bằng gỗ của Na Uy chỉ có điều đặc biệt là:Nó không có cửa sổ. Mặt khác nó giống như trang viên bằng đá lớn mà Ogden đã từng nhìn thấy ở bờ biển Scotlen; nó có những ống khói xuyên qua để khói có thể thoát ra, và một tầng 2 để ở. Thay vì hướng ra biển hoặc những cánh đồng đằng sau nó, lối vào căn nhà lại ở bên sườn, nơi có những cái cây khẳng khiu và già nua mọc lên. Một nhà kho và chuồng dành cho vật nuôi cũng khá chắc chắn nằm ở phía sau căn nhà; tất cả chúng đều được làm bằng gỗ.

Trước khi chết, Ulric đã để lại ngôi nhà này và một vài cánh đồng màu mỡ cho Garrick với sự có mặt của Anselm, bởi vậy sẽ không có tranh chấp sau này. Dù thế nào đi nữa thì Anselm cũng không muốn có ngôi nhà, bởi những bức tường làm bằng đá sẽ rất lạnh vào mùa đông. Tuy nhiên, đối với Garrick nó là một khoản thừa kế. Mặc dù chỉ nhỏ nhưng nó là thứ duy nhất anh muốn nhận, bởi vì theo truyền thống tất cả những gì Anselm sở hữu sẽ thuộc về đứa con đầu lòng của ông, Hugh.

Garrick không phải là một chủ trang trại như Ogden và những người đàn ông tự do khác, những người có những mảnh đất màu mỡ ở đây, anh cũng không phải là một ngư dân, như hầu hết mọi người. Anh là một thợ săn, khéo léo với tên và giáo, vị trí anh săn bắn là cánh rừng rậm rạp giáp với đất đai của anh. Anh thích những cuộc hành trình đến những mảnh đất không có người ở xa đất liền, nơi có rất nhiều mèo rừng và hươu. Vào mùa đông, anh không phản đối việc chèo thuyền qua phía bắc vùng nước ven biển ấm áp xa tận Bắc Cape , tìm kiếm những con gấu bắc cực. Như là bằng chứng về kĩ năng săn bắn của mình, anh có một thứ hàng hóa có giá trị là những tấm lông thú thu thập được qua 2 năm, đây chính là thứ anh mang đi buôn bán ở những vùng đất phía đông.

Mặc dù Garrick không phải là 1 nông dân, anh cho phép những nô lệ của mình trồng số lượng nhỏ những loại nông sản; từ đó những củ hành và đậu có vinh dự ở trên bàn của anh, bánh mì làm bằng lúa mạch đen, và lúa mạch cho rượu mật ong được tiêu thụ đêm đêm.

Ogden đã từng lưu lại 1 tuần ở nhà của Garrick vào mùa đông trước khi anh lái thuyền về phía đông. Lòng mến khách của anh giống hệt như sự hào phóng của cha anh. Anh rộng rãi trong việc cung cấp thức ăn và đồ uống, thậm chí còn đưa cho Ogden một cô nô lệ xinh đẹp để làm ấm giường của mình, điều đó là vô cùng cần thiết trong ngôi nhà lạnh lẽo đó. Ogden thích Garrick, và cân nhắc một cách thận trọng rằng người đàn ông trẻ đó không cần món quà này từ cha anh ta. Cô gái này sẽ là một cái gai ở bên cạnh Garrick, Thực sự thì cô ta – một con ác quỷ sẽ thích thú với việc cắt cổ họng của anh trong khi anh đang ngủ. Tuy nhiên, cô ta là vấn đề của Garrick, và, hiện giờ là vấn đề cho bà quản gia của anh ta.

Lối vào của căn nhà được mở ra để hơi thở của mùa hè xuyên suốt qua căn phòng. Thời tiết đã thay đổi mát mẻ hơn, một dấu hiệu cho thấy mùa của mặt trời lúc nửa đêm đã bị kéo đi một cách kín đáo và đang chuẩn bị sẵn sàng cho những đêm đông dài, khi mặt trời hoàn toàn rời bỏ vùng này.

“Ồ! Bà Yarmile!” Ogden rống lên lúc hắn ta đi vào trong đại sảnh, kéo mạnh Brenna phía sau hắn ta như thể hắn đang kéo một con bò.

“Ogden!” Ngạc nhiên bởi lời chào đón vang tới từ cánh cửa mở ra phía cuối đại sảnh. Khu vực này đã được đóng kín lại cách đây nhiều năm trước đó với một bức tường tạm, bởi vì với tuổi già của Ulric nên ông không thể chịu đựng được khói từ những ngọn lửa trong nhà bếp, nên ông đã ra lệnh việc nấu ăn phải được thực hiện sau bức tường này. Những người khác đã cố gắng làm điều này, nhưng không lâu sau, hơi nóng của ngọn lửa nhà bếp trở nên đáng mong ước hơn khi không có khói.

Yarmile đứng cạnh khe cửa mở, mặc bộ váy vải lanh màu xanh mềm mại, một chiếc đai vàng giữ chắc mái tóc vàng nhạt của bà trong một cái búi tóc chặt ở gáy nơi cổ bà,”Tôi không biết Anselm đã quay trở về.”

“Vừa mới ngày hôm nay,”Ogden đáp.”Bữa tiệc giờ đang được tiến hành.”

“Thật ư?”Yarmille nhướng một bên lông mày hung hung lên.Người phụ nữ này đã là một người đẹp trong thời của bà, nhưng giờ không có dấu vết gì rằng bà đã gần 50 tuổi. Đó là một điều kì diệu, từ khi bà không phải đương đầu với một cuộc sống quá khó khăn.”Tôi tin rằng cuộc tấn công đã diễn ra rất tốt?”

Ogden càu nhàu và giải thoát Brenna khỏi sự kiểm soát của hắn ta. “Rất tốt đẹp, Chúng tôi có của cải cho tất cả, và 7 tù nhân quay trở về với chúng tôi. Một người đàn ông đi đến Valhalla(nghĩ là chết đó), may mắn của anh ta đáng ca ngợi!Anh trai tôi bị thương, mặc dù không tệ lắm.” Ogden đã không kể lại diễn biến của sự việc ra sao.

“Tôi tin rằng Anselm sẽ trao cho anh ấy một trong số những tù nhân, và người đó sẽ trở thành góa phụ của một chiến binh đã chết.”

“Và người này?” Yarmille ra hiệu về phía Brenna, người đứng thẳng, mái tóc đen nhánh của cô rơi xuống bờ vai trong một mớ lộn xộn.”Anh mang cô ta tới cho tôi?”

Ogden lắc đầu. “Cho Garrick. Cô ấy là người đã đề nghị với anh ấy như một cô dâu.”

Câu chuyện đó đã đi khá xa. “Quý cô Brenna? Tuyệt, tuyệt. Như vậy Anselm đã giữ lời hứa của ông ấy.”

Trước cái nhìn nghi ngờ của tên Viking, bà giải thích, “Tôi đã ở đây sau sự sắp đặt ngớ ngấn đó. Tôi tin những lời Anselm đã nói, ‘một cô dâu sẽ xuất hiện, một cô dâu mà Garrick sẽ nhận được, mặc dù sẽ không có đám cưới nào được tổ chức ở nơi này.”

Ogden cười, bởi vì hắn hiểu lòng căm thù của Anselm cho người Celt, và rằng ông ấy sẽ không bao giờ cho phép một sự liên minh như thế. “Một cô dâu với không lời thề nguyền kết hôn – Tôi thích thế. Nhưng tôi nghi ngờ việc Garrick muốn điều này.”

“Sao lại vậy?Cô ấy trông khá xinh đẹp. Với một vài thứ khác hơn những chiếc cạp xà kinh khủng kia, cô ấy chắc hẳn là một người khá xinh đẹp.”

“Có lẽ vậy, thưa bà. Nhưng sắc đẹp của cô ta không che dấu được sự ghê tởm của cô ta.”

Yarmille đi đến phía Brenna và quay gương mặt cô về phía cửa để nhìn rõ hơn trong ánh sáng, nhưng Brenna đưa đầu cô ra xa, thậm chí không thèm trả lời lại cái nhìn của người phụ nữ.

Yarmille cau mày phản đối. “Cô ta có vẻ là một cô gái ngang bướng nhỉ?”

“Chắc chắn vậy,” Ogden cáu bẳn trả lời.”Cô ta trông có vẻ giống người muốn chạy trốn, và không nghi ngờ rằng cô ta sẽ cố gắng chạy trốn với cơ hội đầu tiên. Cô ta cũng là một chiến binh,sự thực thì cô ta đã được huấn luyện để chiến đấu. Vì vậy hãy cẩn thận, thưa bà.”

“Tôi nên làm gì với cô ấy?”

Ogden nhún vai. “Tôi đã thực hiện xong chỉ thị của phu nhân Heloise. Tôi mang cô gái này đến cho bà. Giờ cô ta ở trong sự chăm nom của bà, từ lâu bà đã vận hành căn nhà của Garrick trong lúc anh ấy vắng mặt.”

“Tôi không cần làm gì cả,” Yarmille ngắt lên cáu kỉnh. “Khi Garrick dời đi cậu ấy mang theo hầu hết tất cả những nô lệ của cậu ấy để bán, để lại cho tôi chỉ một số ít để chăm sóc núi băng trôi này của một ngôi nhà. Và giờ tôi có quý cô này, cô ta sẽ được theo dõi một cách chặt chẽ.”

“Phu nhân Heloise đề nghị bà cứ để mặc cô gái cho đến khi Garrick trở về và quyết định anh ấy sẽ đối xử ra sao với cô ta. Bà ấy sẽ đến để xem xét trong thời gian một tuần nữa nếu quý cô đây chấp nhận số mệnh của mình.”

“Heloise đến đây ư?Ha!” Yarmille cười lớn. “Bà ấy chắc hẳn lo lắng rất nhiều về cô gái này nếu như bà ấy mạo hiểm ở đây khi Garrick không có nhà.”

Ogden biết 2 người phụ nữ này không ưa nhau. Bởi cả 2 đều có với Anselm một đứa con trai. “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Bà sẽ quay trờ lại với tôi để đến bữa tiệc chứ,thưa bà ?Bà đã được Anselm mời.”

Đôi mắt xanh sáng của Yarmille sáng rực lên với niềm vui thích. “Tôi sẽ đến.” Bà đi đến cánh cửa dẫn đến khu nhà bếp và cầu thang. “Janie, đến đây.”

Một lúc sau, một người phụ nữ nhỏ bé trẻ tuổi mặc một chiếc áo len sờn xuất hiện.

“Thưa bà ?”

”Janie, dẫn cô gái này đi với cô. Tắm cho cô ấy, cho cô ấy ăn, sau đó sắp đặt giường ngủ cho cô ấy ở phòng của chủ nhân – ngay bây giờ. Sau đó ta sẽ quyết định sắp đặt nơi ở cố định của cô ấy.”

“Vâng, thưa bà,”người phụ nữ trả lời, tò mò quan sát Brenna.

“Giờ thì,Ogden, nếu cậu đưa cô gái này đến phòng của Garrick và trông chừng cô ấy cho đến khi một nô lệ đến để canh giữ cô ấy, ta sẽ biết ơn lắm.”

Đối với Brenna, tuần lễ trôi đi như một con bướm bay đi vậy, thật là chậm. Cô không nhận thức được thời gian. Căn phòng cô bị giam giữ rộng và lạnh lẽo, không có cửa sổ, và 2 cánh cửa vẫn đóng kín. Sự tức giận của cô đã đến một tình trạng khủng khiếp khi cô bị trói ở chiếc giường rộng trong phòng cô sau ngày đầu tiên, bởi vì Yarmille ngạo mạn quyết định rằng thật là một sự lãng phí nhân lực cho một nô lệ canh giữ cô.

Brenna chỉ được cởi trói khỏi chiếc giường khi ăn, tắm và làm dịu bản thân cô, nhưng những lúc ấy có một nô lệ nam đi cùng Janie, mặc dù anh ta ở bên ngoài căn phòng. Bởi vì 2 ngày đầu tiên, Brenna đã từ chối ăn, đập chiếc khay thức ăn xuống sàn nhà trong sự bùng nổ của một cơn thịnh nộ. Cô cuối cùng cũng nói chuyện, thét lên nguyền rủa như quỷ làm Janie trở nên tái nhợt và chạy khỏi căn phòng, để lại tên nô lệ trẻ trói Brenna vào giường. Hơn thế cô đánh và chửi rủa anh ta, nhưng chỉ có thể làm được rất hạn chế vì cổ tay cô vẫn bị trói.

Sau ngày thứ 3, Brenna cảm thấy yếu vì thiếu thức ăn và bắt đầu ăn lại, mặc dù miễn cưỡng. Cô tiếp tục xa lánh và phớt lờ Janie khi cô gái đến. Hai bữa ăn cô nhận được trong ngày cách xa nhau. Một bữa được phục vụ trước khi Janie bắt đầu công việc của cô ấy; bữa còn lại sau khi cô ấy kết thúc công việc trong ngày. Trong suốt khoảng thời gian dài này, Brenna chống lại những giọt nước mắt gần như rơi xuống với sự bất lực để di chuyển của cô; Sự giận dữ của cô không giúp được gì bởi cơn đói của cô, nó ngày càng tiếp tục lớn lên.

Cô cảm thấy tội lỗi, sau đó tức giận, bởi vì cô như là một gáng nặng của Janie khốn khổ, người đã phục vụ cô. Cô biết cô gái đã làm việc vất vả cả ngày, và từ khi Brenna đến công việc trở nên cực nhọc thậm chí còn vất vả hơn. Janie nói ân cần với cô vào buổi sáng, những khi kết thúc một ngày cô ấy kiệt sức và cũng im lặng như Brenna. Brenna có thể trách mắng nghiêm khắc cô gái bởi thái độ thô lỗ của cô vào cuối ngày.Mặc dù cô chưa nói bất kì lời nào với Janie,Cô cảm thấy thương hại cho cô ấy, một cảm xúc không thường có của Brenna.

Janie nói chuyện bằng ngôn ngữ của Brenna, nhưng cũng bởi đó là điều cần thiết, để dạy bản thân cô tiếng Na Uy. Cô không thành thạo nó một cách hoàn toàn, nhưng đủ để hiểu thứ bậc của cô để không nhận lấy một trận đánh. Brenna cho rằng Janie cũng đã bị bắt làm tù nhân, mặc dù cô không biết Janie đã bị bắt từ khi nào, cô không thể đoán và không muốn hỏi, bởi vì cô óan giận cô gái dù là cô biết Janie chỉ làm theo những mệnh lệnh của Yarmille rằng Brenna bị trói lại. Số mệnh dành cho chính cô giống như của Janie là một điều chắc chắn. Cô có thể không bao giờ điều chỉnh được với cuộc sống của nô lệ – cô biết vậy.Cô muốn giải quyết điều đó khi thời gian tới.Giá mà nó đến và cô sẽ được giải thoát!

Những suy nghĩ của cô quay trở lại Garrick Haardrad – người cô đính hôn, giờ là chủ nhân của cô.Cô luôn ngạc nhiên về anh ta trước đây.Cô biết rằng anh ta trẻ, có thể tưởng tượng chỉ mới 25 tuổi. Rằng anh ta chưa kết hôn và đây chính là điều bất hạnh của cô, bởi nó đưa Fergus đến việc sắp xếp với thị tộc của anh ta một lễ cưới mà cô không bao giờ muốn. Cô cũng biết một điều sau khi nghe anh trai của anh ta Hugh, bởi một vài lí do mà anh ta căm thù phụ nữ. Điều này cô có thể tính đến như một may mắn, cô hi vọng thế. Nó có thể có nghĩa rằng anh ta sẽ bỏ cô, hoặc ngược đãi cô một cách tàn nhẫn. Cô cầu nguyện cho khả năng đầu tiên sẽ xảy đến, rằng sự căm ghét phụ nữ của anh ta làm anh ta tránh xa cô. Nhưng nếu không phải vậy, cái gì sau đó sẽ xảy đến? Trói lại như cô bị bây giờ. Khỉ thật, không có khả năng tự bảo vệ bản thân và có thể bị giết chết.Quỷ tha ma bắt Yarmille với sự đề phòng của bà ta!

Một tuần sau, Heloise đến như đã hứa.Brenna nhận ra giọng nói của bà và của Yarmille lúc họ đến gần căn phòng. Khi họ đi vào, Heloise dừng lại bất ngờ khi bà trông thấy Brenna bị trói lại trên giường, nhưng Yarmille tiếp tục đi vào căn phòng.

“Bà nhìn đó,”Yarmille nói, giọng bà ta hạ xuống. “Như tôi đã nói với bà, cô ấy chỉ là một mối phiền toái.”

Heloise đến gần, ánh mắt bà lạnh lùng.”Đây là cách bà đối xử với vật sở hữu của con trai tôi ,trói cô ấy lại như một động vật sao?” Bà trở lên giận dữ.

“Ogden nói cô ta muốn chạy trốn,” Yarmille giải thích. “Tôi chỉ muốn chắc chắn cô ấy ở đây lúc Garrick trở về.”

“ Chạy trốn ư?”Heloise lắc đầu bực tức. “Cô ấy sẽ đi đâu?Không có nơi nào cả.Cũng không biết khi nào Garrick sẽ quay trở lại.Nó có thể đến vài tháng.Bà sẽ giữ cô gái như thế này vô thời hạn ư?”

“Tôi – “

“Nhìn cô ấy này!”Heloise nói gắt gỏng “Cô ấy nhợt nhạt và trở lên gầy hơn chỉ trong vòng một tuần. Bà không cảm thấy sao? Cô gái này sẽ là một tài sản quý giá của con trai ta. Nó có thể bán cô ấy ở chợ với giá cao, hoặc nó có thể giữ cô ấy lại cho khoái lạc của chính nó, nhưng nó sẽ không cảm kích cách bà đã giữ cô gái này dưới sự chăm nom của bà trong lúc nó vắng mặt.”

Yarmille có thể trông thấy sự thật trong việc này và bà yếu ớt nhợt nhạt đi. Việc này sẽ không làm cho cô gái mất giá trị trong sự giam cầm của bà. Một lần nữa bà bắt đầu giận dữ với cô gái bởi đã đặt bà vào tình trạng khó khăn này, nhưng bà che dấu điều đó một cách thành công , bà đưa cho Heloise nụ cười khó khăn.

“Bà đã đúng. Tôi sẽ trông chừng cô gái từ giờ về sau. Cô ấy sẽ rất làm hài lòng Garrick.Cô ấy thậm chí có thể làm cậu ấy quên đi Morna, bà đồng ý với tôi không?”

“Như vậy nhé, không nghi ngờ gì , bà bạn già,” Heloise đáp một cách kiên quyết trước khi quay trở lại với Brenna.” Cô sẽ được cởi trói, cô bé, nhưng cô không nên cố thử trốn khỏi đây.Cô hiểu chứ?”

Bà nói một cách dịu dàng.”Không có bất cứ nơi nào cho cô đi cả.”

Brenna không thể đáp lại những lời ân cần của Heloise, bởi vì chúng đưa lại ít hi vọng cho cô, đặc biệt là sau khi 2 người phụ nữ vừa mới tranh cãi về cô như thể cô là một thứ tài sản. Cô quay đầu ra xa.

Heloise ngồi xuống giường.”Sự im lặng ngang bướng của cô là không tốt, Brenna.Ta hi vọng cô tối thiểu sẽ có một sự hòa hợp với nơi ở mới của cô hiện giờ. Anselm nghĩ cô sẽ làm Garrick vui thích. Nếu cô cố gắng làm thử, điều này sẽ mang đến những sự tốt đẹp cho cô.”

Brenna không quay lại, nhưng Heloise không từ bỏ.”Nếu cô có những nỗi sợ, hãy nói chúng cho ta. Có lẽ ta có thể làm dịu chúng đi,Brenna?” Bà ngập ngừng, sau đó thêm vào,” Con trai ta sẽ không khó để phục vụ.Nó không đòi hỏi khắt khe hoặc độc ác.Có lẽ cô thậm chí sẽ thích nó và tìm thấy hạnh phúc ở đây.”

Đầu của Brenna đột ngột quay, ánh mắt cô rực sáng như bạc đánh bóng.”Không bao giờ!”Cô rít lên, cả 2 người phụ nữ ngạc nhiên với âm giọng của cô và thực tế rằng cô quả thật có một giọng nói.”Tôi không có sợ hãi, phu nhân. Đó là bà, người sẽ có lí do để sợ hãi, bởi bà sẽ hối hận vào ngày bà cố gắng biến tôi thành 1 nô lệ của bà! Máu sẽ chảy, và không nghi ngờ rằng là của Garrick yêu quý của bà !”

“Cô ta đã nói gì?” Yarmille hỏi

Heloise lắc đầu và thở dài. “Cô vẫn quá đau đớn, nhưng nó cuối cùng cũng hết. Cô sẽ sớm nhận ra rằng cô không có lựa chọn nếu không cúi người – một chút,dù thế nào đi nữa.”

“Và trong lúc ấy?” Yarmille hỏi.

Heloise nhìn Brenna trầm ngâm, bắt gặp cái nhìn chằm chằm thách thức của cô.”Cô sẽ cư xử ra sao nếu cô được trao cho sự tự do ở căn phòng này?”

“Tôi không hứa!” Brenna kịch liệt cãi lại và lại quay đi.

“Có lẽ cô không biết điều?”

Brenna không muốn nói nhiều, và Heloise từ bỏ lần cuối cùng và bỏ đi.Yarmille, tuy vậy, vẫn ở lại.

“Tuyệt, Brenna Carmarham, giờ thì sự cao quý của cô đã ra đi, Cô vẫn chưa cần tự do. Đêm nay sẽ đủ sớm,”Yarmille nói cứng, mặc dù bà đã nói cho cô lợi ích của bảnthân cô, và bà không bao giờ mơ rằng Brenna nắm được điều đó hoàn toàn. “Ngày mai, cô sẽ được mang thêm bữa phụ để tăng vài cân thịt cho bộ xương của cô, và đưa ra ngoài hóng gió – với một cái chăn, Cô có thể nói. “Bà cười với lời chế nhạo của mình trước khi bước ra khỏi phòng.

Brenna sẽ giết chết người phụ nữ này nếu cô có một thanh kiếm trong tay và không bị cản trở bởi sợi dây thừng đáng nguyền rủa. Tất cả đều đạo đức giả, hèn hạ, những sinh vật đáng nghê tởm! Sau cùng cô sẽ tự do, ít nhất, và vào ngày hôm sau cô sẽ thực hiện những kế hoạch để trốn thoát .Họ là những kẻ ngu ngốc khi tin vào cô!

Bình luận