Trans & edit :tranngocbicstrong24
Brenna tết mái tóc của cô lại khi cô bước trên con đường đến chuồng ngựa, sau đó đi vào trong tìm thấy Erin đang bận rộn chăm chú đắp thuốc cho một con ngựa cái bị thương ở chân.
“Tôi đã bắt đầu tự hỏi rằng cô đã mất hứng thú trong chuồng ngựa, cô gái,”ông nói trong khi cô tiến lại gần ông.”Tôi có thể cần đến sự giúp đỡ của cô vào sáng nay để làm con ngựa non yên lặng sau khi con ngựa đực hung bạo đá nó trong sự háo hức của nó để được đi khỏi đây.”
Brenna chà xát mõm của con ngựa cái dịu dàng.”Tôi nghĩ ông sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của tôi trừ khi Garrick đưa ra sự cho phép của anh ta.”
“Cậu ấy đã làm vậy, chiều hôm qua.”
”Thật sao?” Brenna ngạc nhiên hỏi, sau đó cô cười vui vẻ.”Bởi vì tôi đã thắng!”
“Tôi không biết về chiến thắng,”Erin đáp với một tiếng cười thích thú.”Cậu ấy nói tôi làm việc với cô cho đến khi cô gục xuống.”
“Tuyệt, tôi không nghĩ anh ta đã đánh mất sự duyên dáng,”Brenna cười toe tóe, cảm thấy hết sức hài lòng với bản thân mình.”Tuy nhiên, tôi sẵn sàng làm việc chăm chỉ.Ở đây,hãy để tôi kết thúc điều đó cho ông.”
Erin từ từ đứng lên và cô hạ thấp đầu ngối của mình xuống để lấy vị trí của ông bên cạnh con ngựa cái.Ông quan sát cô với một con mắt khó tính trong khi cô làm việc, nhưng cô không để ý.Cô biết nó sẽ như vậy trong một lúc để chứng minh cho người đàn ông lớn tuổi rằng cô có năng lực.
“Mùa đông nhanh chóng đến gần,”Brenna suy đoán.”Cơn gió lạnh làm cánh tay trần của tôi ớn lạnh trong khi tôi đi lên ngọn đồi.”
Erin cười khúc khích,”Cô sẽ vui thích với thời tiết đẹp này, cô gái, sau khi cô đã được trải qua một mùa đông ở đây.Nhưng đúng vậy, nó sẽ sớm đến với chúng ta.Những vụ mùa sẽ được thu hoạch trước 2 tuần lễ và mặt trời sẽ hạ thấp hơn ở phía chân trời.Trước khi kéo dài, cô sẽ ước với ngọn lửa của địa ngục để sưởi ấm cô.”
“Không bao giờ có chuyện đó,”Brenna cảnh báo.”Có lẽ tôi có thể ngủ ở đây với những con ngựa một khi tuyết rơi.”
“hừm!” ông lẩm bẩm.”Những ý định của cô phải đưa ra, cô gái.Cậu chủ Garrick sẽ không bao giờ cho phép điều đó.”
Brenna mỉm cười ranh mãnh.”Ông đã nghĩ anh ta sẽ không cho phép tôi làm việc ở đây, nhưng anh ta đã làm.Garrick không quá khó để thuyết phục.”Tò mò cô hỏi,”Anh ta làm gì vào mùa đông, để làm cho thời gian của anh ta bận rộn?”
“Không nhiều như bất cứ người nào làm một khi tuyết rơi.Phần lớn Cậu chủ đi săn và tụ tập với bạn bè của cậu ấy để uống rượu.Thường thì cậu ấy đi gặp anh trai của cậu ấy Hugh trong một tháng, để lái thuyền xa hơn về phía bắc với việc tìm kiếm gấu bắc cực.”
“Giờ anh ta ở đâu?”
“Đã đi khỏi vì cuộc cưỡi ngựa buổi sáng của cậu ấy.”
“Anh ta cưỡi ngựa tất cả các buổi sáng ư?”
Erin nhìn cô kì quặc.”Tại sao có quá nhiều câu hỏi vậy, cô gái?Cô theo dõi ông chủ à?”
”Chắc chắn không!”Brenna đáp lại.”Nhưng nếu tôi ở đây, vậy thì tôi sẽ phải biết tất cả cái tôi có thể biết về người đàn ông là chủ nhân ở đây.”
“Nếu ư?”ông nhướng một bên lông mày.”Cô không có lựa chọn, cô gái.”
Brenna đứng lên, nhiệm vụ của cô với con ngựa đã kết thúc, và phủi rơm khỏi váy cô.”Tôi có một chọn lựa,Erin.Không nghi ngờ gì về nó,”cô tự tin nói.
Một cái cau mày được thêm vào với nếp nhăn ở trên trán ông.”Điều quỷ quái gì ở trong tâm trí của cô vậy, cô gái?Giờ tôi cảnh báo cô vì tốt cho chính cô, ông chủ trừng phạt rất khắc nghiệt với những ai chạy trốn.”
“Nếu anh ta tìm thấy họ.Không ai ở đây tìm kiếm sự tự do cho mình ư?”
“Đúng, có 2 người.Người phụ nữ tên là Hope đã cố gắng trốn thoát từ ngọn đồi vào giữa mùa đông, nhưng ông chủ tìm thấy cô ấy dễ dàng và mang cô ta quay trở lại.Cô ấy đã bị trừng phạt 2 ngày trong xà lim và gần như đóng băng đến chết khi cuối cùng cũng được thả ra.Cô ấy đã bị mang đi cùng với những nô lệ khác để bán.”
“Ông nói 2 người?”
“Một người đàn ông trẻ vừa mới chạy trốn năm ngoái.Hugh đã giải quyết anh ta khi Garrick không ở đây .Chàng trai bị đánh đến chết trước tất cả mọi người.Hugh thích thực hiện một lời cảnh báo để nhớ đến.”
Brenna rung mình.”Xà lìm trừng phạt đó.Nó thực sự như một nơi ở?”
Erin gật đầu dứt khoát.”Nó ở bên dưới căn nhà , quay mặt về phía vịnh Fio.Ulric đã xây dựng nó để trừng phạt, từ khi ông ấy không quan tâm đến việc đáng phạt.Nó chỉ là một căn phòng nhỏ được tạc trong đá với một cánh cửa nặng nề để đóng kín nó.Một ô bé xíu mở ra trên cánh cửa, với một chấn song sắt được thêm vào, và cái đấy cho phép chỉ một chút không khí đi vào, nhưng nó cũng để vào trong không khí lạnh của mùa đông.Nó không phải một căn phòng dễ chịu, nhưng Cậu chủ sử dụng khi có dịp.”
“Tuyệt, không bao giờ phải sợ hãi cả, Erin.Tôi sẽ không nhìn thấy căn phòng đó. Nếu một khi tôi đi, tôi sẽ rời bỏ mảnh đất này và không bao giờ bị tìm ra.”
“Bằng thuyền ư?”ông cười cộc lốc.”Như thế nào, cô gái?Chỉ có 3 chiếc thuyền ở vịnh Fio này.Một cái của ông chủ, một của cha cậu ấy, và một thuộc quyền sở hữu của bộ tộc ở phía bên kia vịnh Fio.Sẽ không một ai lại lái thuyền cho tới mùa xuân, và một mình cô không bao giờ có thể điều khiển được tay lái của chính cô.”
“Tôi không tưởng tưởng tôi có thể,”Brenna kiên quyết đáp, cảm thấy một sự thất vọng đôi chút xuất phát từ cô.
Ngay sau đó họ nghe thấy một người cưỡi ngựa đang đến gần.Một lúc sau con ngựa đực to lớn bước đi vênh váo theo cách của nó vào trong chuồng ngựa.Garrick ngồi thẳng và cao lớn trên lưng con ngựa, mặc một chiếc áo chẽn màu nâu tối và quần, mái tóc vàng của anh rối bù do cuộc cưỡi ngựa.
Ánh mắt Brenna đánh giá tán dương con ngựa và người cưỡi ngựa.Con ngựa khỏe mạnh bóng mượt, một con vật rất đẹp.Nhưng sau đó, với người cưỡi ngựa, cô không xấu hổ tự thừa nhận.Anh có một cơ thể với sức mạnh lớn rõ ràng từ những cơ bắp phồng lên trên cánh tay trần, một cơ thể hết sức thú vị để nhìn lên.Và gương mặt anh có thể khiến một cô gái yếu đuối ngất xỉu, bởi vẻ trẻ con khi mỉm cười, bởi vẻ đẹp trai xù xì khi nghiêm nghị.Quả thực, Brenna chưa bao giờ biết đến một người đàn ông như thế này.Cô nghĩ, một chút rối loạn, rằng cô có thể nhìn anh vài giờ và không thấy chán với cái cô nhìn thấy.
Garrick ngồi bất động một lúc lâu, tự hỏi về sự táo bạo của Brenna khi nghiên cứu anh.Anh nhanh chóng để ý thấy rằng cô dường như quá hài lòng với bản thân mình.Không nghi ngờ gì cô nghĩ cô đã dành được một thắng lợi ở anh.Cô ấy có không?
Dần dần đôi môi của Garrick uốn cong thành một nụ cười và anh xuống ngựa, sau đó quăng dây cương đến Brenna.Cô giữ lấy chúng, và không nói gì, dẫn con ngựa đến chuồng, cô đã nhìn thấy rõ anh lúc đó.Erin đến phía trước tháo cái yên ngựa nặng nề, nhưng Garrick cầm nó lên bằng một tay và xua ông đi.Người đàn ông lớn tuổi quay trở lại đằng sau chuồng ngựa, lẩm bẩm rằng những chiếc xương của ông có thể sử dụng tốt khi được nghỉ ngơi.
“Con ngựa cần được trải lông, em yêu,”Garrick cuối cùng nói, giọng anh hạ xuống.
“Nhìn nó đi”
“Anh nghĩ tôi không thể ư?”cô đáp trả, hơi giận dỗi.”Cái này là một bài kiểm tra ư?”
”Không, nó là một mệnh lệnh, em yêu.Em đã được giao một nhiệm vụ -làm nó đi.”
“Anh – ôi!”
Cô không nói nữa và thay vào đó trao cho anh ánh nhìn chết người, trước khi cô túm lấy yên ngựa.Đẩy lên vài sự căng thẳng cần thiết trước khi chịu thua, sau đó trọng lượng nặng nề gần như đẩy cô về phía sau.Cô lúc đó lắc lư với sự tức giận đến vị trí cái yên ngựa ở trên tay vịn chuồng ngựa.Ngực của cô nâng lên với sự cô gắng, cô nhìn anh thắng lợi.
“Đấy!”
Ngập cánh tay lại trên ngực mình, Garrick nghiêng người chống vào một thanh xá của chuồng ngựa.”Đấy là cái gì?Em chưa hoàn thành.Thế mà em nói với ta, em đã làm trước đó?”
“Tôi có thể chăm sóc những con ngựa tốt hơn anh, Viking.Tôi đánh cuộc tôi có thể điều khiển chúng cũng tốt như vậy!”Cô cáu kỉnh, cô chụp lấy mảnh vải để lau chùi phía dưới bộ lông đẫm mồ hôi của con ngựa.”nếu Tôi ở trên nó sáng nay, thì nó sẽ không đá con ngựa cái!”
“Em nắm lấy mọi cơ hội để hành động như đàn ông,”anh chế nhạo cô.”Nhưng ta đã nhìn thấy một mặt khác của em , cô gái.”
“Anh đi đi!”Brenna điên tiết hét lên, gương mặt cô ửng đỏ.”Tôi không cần anh trông chừng tôi!”
Garrick cười vui vẻ.”Giờ em muốn ra lệnh cho ta ra khỏi chuồng ngựa của mình.Sự táo bạo của em là không có giới hạn phải không?”
Cô nhìn anh và không thể giữ cho mình cười toe tóe.Cô đã đi qua giới hạn của mình lúc này, cô biết.
“Anh đúng,”cô nói, sự tức giận của cô đã đi khỏi.”Ở lại nếu anh thích, mặc dù tôi không biết vì sao anh muốn vậy.”
Anh kìm lại để không chỉ ra rằng anh không cần sự cho phép của cô.Thay vào đó anh quan sát cô yên lặng, chú ý rằng cô quả thực biết những gì cô làm.Khi cô mang yến mạch đến cho con ngựa, Garrick lại nói.
“Tình hình của em tối qua thế nào?”
Cô nhìn anh từ góc mắt, nghi ngờ sự lo lắng của anh.”Đủ tốt.”
“Em không thấy thiếu sự êm ái trên giường của ta sao?”anh hỏi cô, ánh mắt anh lóe lên ranh mãnh.
Cô cười toe tóe vào câu hỏi của anh.”Tôi phát hiện thấy chiếc giường mới của tôi nhiều hơn là tôi yêu thích, từ khi tôi không cần chia sẻ nó.”
Anh di chuyển đến gần cô, sự quyến rũ giúp cho tâm trạng cô dịu đi, và cúi xuống nâng cằm cô lên.”Cái gì làm em nghĩ em sẽ không chia sẻ nó với ta?”
Trước khi cô có thể trả lời, cánh tay anh vòng quanh cô và hạ thấp miệng anh xuống cô.Nụ hôn là một sự bất ngờ với ý thức của cô.Nó là nụ hôn đầu của cô, bởi vì cô không thể tính đến nụ hôn được trao bởi Hugh.Miệng Garrick nhẹ nhàng tỳ vào miệng cô, và di chuyển dịu dàng.Sau đó lưỡi anh hé mở môi cô và thăm dò dịu dàng miệng cô, đưa cho cô cảm xúc choáng váng khác nữa.Brenna phát hiện với sự kinh ngạc của cô rằng sự thân mật êm ái này rất dễ chịu.Máu cô dường như tăng tốc trong tĩnh mạch và làm đầu óc cô quay cuồng.Cô cũng phát hiện ra cô còn muốn gần hơn vào người đàn ông này và quàng cánh tay cô quanh cổ anh, áp mạnh cơ thể cô tỳ vào cơ thể rắn chắc của anh.Cô cảm thấy anh giật mình ngạc nhiên, và sau đó cánh tay anh dường như ép chặt cô trong khi nụ hôn của anh trở lên đòi hỏi hơn, như thể anh muốn ăn ngấu nghiến toàn bộ cô.
Cô đơn giản chỉ di chuyển kích thích anh để cuộc tấn công này mãnh liệt hơn ư? Cô thích nó và không muốn anh dừng lại.Cô cảm thấy ngọn lửa đam mê thiêu đốt trong cô.Anh là kẻ thù, nhưng cái đó dường như không là vấn đề để cô phản bội lại cơ thể mình. Sự đụng chạm của anh giống như một thứ thuốc kích thích, che kín cô khỏi mọi thứ khác.
Điều này không đúng, cô tự nói với bản thân mình,ngay cả đúng như vậy cô thích thú quay cuồng trong cảm xúc của mình.Cô phải dừng anh lại; cô phải.Cuối cùng cô lấy được sức mạnh để kéo đôi môi của cô ra xa và dùng thời gian cô cần để lấy lại sự sáng suốt của mình, điều đó cô phải làm nhanh.Khi anh không muốn buông cô ra, cô cười dịu dàng bên tai anh.
“Anh muốn giữ tôi ở đây, đẩy ngã tôi trên cỏ khô với Erin ở đây sao?”
Cánh tay anh nhanh chóng rời khỏi cô, cô bị đẩy về phía sau một bước.Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu sau, một cái quắc mắt đen tối trên gương mặt anh.Sau đó anh quay gót và đi ra, và cô nén lại tiếng cười bởi vì anh không muốn nghe thấy nó và trở lên giận hơn nữa.Cô đã dành chiến thắng một lần nữa, mặc dù chiến thắng này khó khăn hơn nhiều.