Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Fires Of Winter

Chương 4

Tác giả: Johanna Lindsey

Trans :tranngocbicstrong24

Edit :Wallace0708

Nằm ở phía đông của sông Volga, là bến cảng lớn Bulgar. Đây là nơi những con tàu Viking buôn bán cùng với những đoàn người hành hương từ những thảo nguyên ở Trung Á và những người Ả – rập chuyên chở hàng từ lãnh thổ phía đông. Từ Bulgar tiến thẳng về hướng đông là con đường tơ lụa huyền thoại của Trung Quốc.

Ở Bulgar có rất nhiều loại người, từ những tên trộm cắp, giết người cho đến những nhà buôn và cả vua chúa. Bắt đầu vào mùa hè, Garrick Haardrad cho neo con thuyền tráng lệ của mình ở đây, và trưng bày thêm những của cải mà anh tích lũy được trong những chuyến du hành của mình, một việc buôn bán kỳ lạ.

Có một điều bất ngờ trong mùa đông qua đối với bộ lạc của những người dân du cư Slavic, đó là việc Garrick không có ý định ở lại Bulgar lâu. Anh lo lắng trở về nhà. Anh vẫn phải dừng lại ở Hedeby để sắp xếp cho 20 nô lệ mà anh trao đổi từ Aleksandr Stasov vì thế anh có thể khởi hành về nhà với tốc độ nhanh hơn. Mặc dù chuyến đi đầu tiên của anh đến phía Đông có đầy sự bất ngờ nhưng anh rất hài lòng.

Sau khi dời Na Uy năm trước với hàng hóa là những bộ lông thú và những nô lệ đã được anh lựa chọn để bán, Garrick cùng toàn bộ 9 người trong thủy thủ đoàn dong buồm tiến về Hedeby – một thị trấn buôn bán lớn trên sông Schlei, là nơi anh đổi một nửa số nô lệ của mình để đổi lấy số hàng hóa thủ công tinh xảo được làm bởi thợ thủ công ở đây. Anh mua những chiếc lược, kẹp tóc và cả những viên súc sắc, tất cả chúng đều được làm bằng xương thú,cũng như những hạt cườm và mặt dây chuyền làm bằng hổ phách được mang đến từ vùng Baltic.

Từ Hedeby đoàn thuyền tiến thẳng đến Birka, một đảo trung tâm buôn bán ở khu vực hồ Malar. Brika ở chính giữa Thụy Điển và nằm đối diện với thị trấn Jumne của người Xla-vơ. Birka là một khu buôn bán nổi tiếng; ở bến cảng có thể tìm thấy những con tàu thuộc sở hữu của Đan Mạch, Xla- vơ,Na Uy và những người Scythian. Ở đây Garrick đổi lấy những đồ thủy tinh Rhinish, vải Frisian – 1 loại vải rất được ưa chuộng vì nó rất mềm và mượt, những chiếc bàn đạp được nạm đá quý và rượu vang Rhine, Phần nhiều những thứ đó Garrick giữ lại riêng cho mình.

Từ Brika, Garrick và toàn bộ thủy thủ đoàn tiếp tục đến Uppland, đi đến Gulf ở Phần Lan rồi sau đó họ tiếp tục tiến về phía Neva, băng qua biên giới của Anh và Scotlen và tiếp tục đến vùng hồ Ladogo. Ladogo trước đây cũng là một trung tâm buôn bán sầm uất, được đặt ở nơi cửa ngõ của Volkhor, ở đây họ dừng lại để lấy thực phẩm dự trữ bởi sau đó là giữa mùa hè, và họ vẫn có 1 quãng đường dài phải đi. Garrick cùng thủy thủ đoàn dong thuyền về phía Đông và tiến vào vùng đất của người Xla-vơ , họ băng qua vùng đất Svir đến hồ Onega, vượt qua vài con sông nhỏ hơn và tiếp tục băng qua vùng hồ Beloya, cuối cùng Garrick cùng thủy thủ đoàn cũng tới được nhánh rẽ phía Bắc của con sông lớn Volga.

Đi được khoảng nửa đường tới Bulgar, họ chợt bắt gặp 1chiếc tàu đang bị tấn công bởi 1 nhóm những người Xla-vơ sống dọc bờ sông.Tiếng hét của cả đàn ông và những người phụ nữ xé nát bầu không khí tĩnh lặng.Garrick thúc thủy thủy đoàn khua nhanh mái chèo và nhảy lên con thuyền trước khi cuộc tấn công đẫm máu kết thúc.Anh và một số thủy thủ nữa nhảy lên boong tàu của con thuyền và tiêu diệt những tên cướp không chạy trốn đủ nhanh khi chúng kịp nhìn thấy con thuyền Viking vĩ đại của anh.

Chỉ có một người phụ nữ trẻ và đứa con của cô ấy là còn sống sau cuộc tấn công vừa rồi, bởi vì họ đã trốn xa trong một thùng rượu lớn đã rỗng. Haakorn, một trong những thủy thủ của Garrick và một người dày dạn kinh nghiệm nói với người phụ nữ bằng ngôn ngữ Xla-vơ. Anh khám phá ra rằng cô ấy là con gái của một thũ lĩnh có thế lực của một bộ tộc Xla-vơ. Chồng cô ấy đã bị giết, và cô ấy đang khóc lóc bởi cơ thể của chồng cô phải chịu rất nhiều vết chém sau cuộc thảm sát. Những kẻ tấn công chúng đều là thành viên của một bộ lạc thù địch với mục đích là giết chết cô và đứa trẻ để trả thù cho những việc làm của cha cô. Đây không phải là lần đầu tiên họ bị tẩn cống bởi những kẻ kia.

Ngay lập tức Garrick liền hội ý với những thủy thủ của anh để quyết định xem họ nên làm gì với người phụ nữ này. Perrin – người bạn thân của Garrick và cũng gần như là một người anh em ruột của anh đưa ra lời khuyên. Bởi vì trước đó họ đã có đủ những kẻ thù rồi, họ không cần phải tăng thêm nhiều kẻ thù hơn nữa.Vì vậy hãy đưa cô gái này đến bộ lạc của cô ấy và tạo một mối quan hệ tốt với bộ lạc của cô ta. Họ sẽ còn qua lại con đường này nhiều lần nữa, vậy thì sẽ rất tiện lợi khi có thêm những người bạn ở vùng này.

Vì vậy họ đưa người phụ nữ và đứa trẻ về với cha cô mà không đòi tiền thưởng. Những bữa tiệc được chiêu đãi với lòng kính trọng và biết ơn, những ngày sau đó ngày lại nối ngày, và những ngày trở thành những tuần. Những cơn mưa đã đến, tạo thêm cho họ một lí do nữa để nấn ná ở lại nơi này bởi Aleksandr Stasov là một chủ nhà tốt bụng và ở nơi này họ không thiếu bất cứ thứ gì. Cuối cùng thì lại đã quá muộn để đi đến Bulgar và trở về nhà trước khi trời lạnh, vì vậy họ ở lại nơi này qua mùa đông.

Vào mùa xuân, vị tù trưởng hiếu khách tiễn họ đi để họ có thể tiếp tục với chuyến hành trình của mình với 20 nô lệ và 1 túi bạc cho mỗi người trong đoàn thủy thủ. Có thế nói thời gian mà họ đã đánh mất khi ở lại nơi này không phải là vô nghĩa.

Cuối cùng họ cũng đặt chân tới Bulgar, hàng hóa đã sẵn sàng để bán .Riêng những bộ lông thú mang lại cho Garrick một món tiền lớn, đặc biệt là bộ lông trắng của gấu bắc cực và Garrick có 4 bộ lông thú loại này. Mỗi người còn lại trong đoàn đều bán những hàng hóa của riêng mình, bởi vì giữa Garrick và những người trong đoàn là tình cảm bạn bè, mặc dù con thuyền là của Garrick.

Và như vậy, những người đàn ông trẻ này bắt đầu chuyến du hành đầu tiên của họ về phía đông(trước đây chỉ có mình Haakorn là đã từng đi xa như thế), họ vẫn tiếp tục kéo dài những cuộc chè chén say sưa mới lạ và khác thường. Garrick mua rất nhiều quà tặng cho gia đình anh. Một vài món anh sẽ tặng vào ngày trở về; còn những thứ khác anh sẽ để dành cho những dịp đặc biệt và các ngày lễ. Anh có những chiếc vòng cổ và vòng tay làm từ những châu báu quý giá mà anh mua được với giá rẻ từ những người Ả-rập và những tấm lụa quý của người Trung Quốc cho mẹ anh. Đối với cha mình, anh tìm thấy một thanh kiếm tuyệt vời như thanh kiếm của chính anh vậy, với lưỡi kiếm được người Rhenish đánh giá cao, và chuôi kiếm lộng lẫy được chạm trổ công phu đồng thời được dát vàng và bạc. Đối với anh trai anh – Hugh, anh mua một chiếc mũ bằng vàng, một biểu tượng cho khả năng lãnh đạo.

Anh mua quà tặng cho bạn bè và một vài món nữ trang rẻ tiền cho Yarmille, người phụ nữ quán xuyến toàn bộ gia đình và chỉ huy những người hầu trong lúc anh vắng mặt. Anh mua cho mình những mảnh lụa lạ lùng thuộc về Lã mã phương đông và những miếng vải thêu kim tuyến để may những chiếc áo choàng đẹp, những tấm thảm Phương đông cho ngôi nhà của anh, và những một chiếc thùng dụng cụ bằng sắt sẽ khiến cho những nô lệ của anh vui sướng. Mỗi ngày họ ở lại Bulgar, Garrick lại tìm thấy cái gì đó mới để thêm vào bộ sưu tập của mình. Cuối cùng bạn bè anh bắt đầu đánh cuộc xem trong chuyến đi này anh đã bỏ ra bao nhiêu tiều.

Đang là những ngày giữa mùa hè, bầu trời với những đám mấy trắng xóa, Garrick bước vào căn nhà của người thợ khắc, Bolsky cùng với anh bạn Perrin.

Người đàn ông nhỏ bé ngước lên nhìn từ chiếc bàn làm việc của ông ta ở chính giữa căn phòng và đứng yên đưa mắt nhìn vào 2 người đàn ông Na Uy trẻ tuổi,người mặc áo ngắn, những chiếc áo chẽn không có tay với chiếc xà cạp dài bó sát.Cả 2 bọn họ có chiều cao vượt hơn hẳn với vòm ngực vạn vỡ; cơ bắp cuồn cuộn dọc theo cánh tay trần của họ.Cơ thể họ căng và mạnh mẽ không có 1 ao-xơ thịt thừa nào (1 ao-xơ = 28,35g). Một người có mái tóc nâu vàng và một bộ râu được tỉa gọn; người kia với mái tóc vàng hoe và nhẵn nhụi.Người có mái tóc vàng có cái nhìn lạnh lùng và hoài nghi đối với một người còn quá trẻ. Đôi mắt của người này có màu của nước, giống như vùng nước nông vào một ngày tươi sáng. Người kia có đôi mắt cười giống như những viên ngọc lục bảo rực sáng.

Bolsky đang chờ người Viking tóc vàng hoe, bởi vì anh đã yêu cầu người thợ khắc làm cho anh một mặt dây chuyền nhỏ với một bức ảnh của một cô gái xinh đẹp được khắc ở mặt bên trong. Anh đã đưa cho Bolsky một bức vẽ phác họa của cô gái này, và người thợ khắc tự hào vì đã hoàn thành xong công việc .Ở mặt trước là một con thuyền Viking lộng lẫy với 9 mái chèo, và trên đầu thuyền là một chiếc búa với những chiếc cánh đan chéo nhau và một cây đao.Ở mặt sau của sợi dây chuyền là cô gái, hình ảnh của cô được làm một cách tỉ mỉ, giống hệt bức phác họa. Đó có lẽ là người yêu, hoặc một người vợ?

“Nó đã được làm xong chưa?”Garrick hỏi.

Bolsky mỉm cười, và mở một chiếc túi nhỏ, đưa ra mặt dây chuyền với sợi dây bạc dài “Nó đã xong rồi.”

Garrick ném một túi bạc lên bàn và cầm lấy sợi dây chuyền, trượt nó qua đầu anh mà không cần kiểm tra lại. Nhưng Perrin, với bản tính tò mò hay châm chọc của mình, nâng mặt dây chuyền từ ngực Garrick lên và xem xét một cách kỹ lưỡng. Anh ngưỡng mộ biểu tượng của sự giàu có, quyền lực và sức mạnh, nhưng khi anh quay mặt sau của sợi dây lại, anh cau mày với vẻ phản đối và lên tiếng hỏi.

“Tại sao?”

Garrick nhún vai và bắt đầu đi ra cửa, nhưng Perrin đã đóng cánh cửa lại bằng gót chân của mình và kéo anh dừng lại. “Tại sao lại làm khổ bản thân mình bằng cách này?” Perrin hỏi. “Nó không xứng với điều đó.”

Garrick nhướng mày ngạc nhiên.”Cậu muốn nói điều này?”

Perrin nhăn nhó.”Đúng, tôi muốn nói vậy.Con bé là em gái của tôi, nhưng tôi không thể tha thứ cho những gì con bé đã làm.”

“Ồ, đừng bực tức, anh bạn của tôi. Những tình cảm của tôi với Morna đã chết- từ lâu rồi.”

“Vậy thì tại sao?” Perrin hỏi, hướng ánh mắt của mình về phía sợi dây.

”Một lời nhắc nhở,”Garrick trả lời,giọng anh gay gắt.

“Một lời nhắc nhở rằng không có người phụ nữ nào có thể tin được.”

“Tôi sợ rằng em gái tôi đã để lại một ấn tượng tồi tệ trong cậu, Garrick.Cậu không như thế này từ khi nó kết hôn với tên lái buôn béo tốt.”

Một thoáng tối sầm trong đôi mắt màu xanh lá sâu thẳm của người đàn ông trẻ hơn, nhưng một nụ cười hoài nghi méo đi trên đôi môi anh.

“Tôi chỉ đơn giản là khôn ngoan hơn.Tôi sẽ không bao giờ rơi vào sự quyến rũ của một người phụ nữ một lần nữa. Tôi đã để trái tim tôi mở một lần,và sẽ không làm vậy lần thứ 2. Giờ thì tôi đã quá biết về họ rồi.”

“Tất cả phụ nữ không phải đều giống nhau,Garrick.Mẹ của cậu khác.Tôi chưa bao giờ biết một ai ân cần và biết cho đi nhiều hơn là nhận như bà.”

Nét mặt Garrick mềm lại.”Mẹ tôi là trường hợp ngoại lệ. Nhưng đến đây là đủ rồi.Hôm nay là đêm cuối cùng của chúng ta, Tôi dự định sẽ uống một thùng rượu- và cậu, bạn của tôi, sẽ phải mang tôi quay trở lại con thuyền khi tôi say.”

Bình luận