Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Fires Of Winter

Chương 16

Tác giả: Johanna Lindsey

Trans :tranngocbicstrong24

Edit : phuongxu989

Hai tuần đã trôi qua kể từ khi Brenna bắt đầu làm việc ở chuồng ngựa. Cô và Erin trở nên thân thiết từ khi đó, ông đối xử với cô như con gái, và cô thích làm việc với ông.

Brenna kết thúc việc chải lông cho con ngựa cái trắng và vỗ về hông nó. Khi công việc của cô ở chuồng ngựa hoàn thành, đôi lúc Erin để cô đưa những con ngựa ra ngoài một giờ hoặc lâu hơn. Lúc này cô chọn một con ngựa đực màu nâu. Vẫy tay với Erin, cô trèo lên lưng ngựa và rời khỏi sân. Brenna thúc ngựa đi nước kiệu, và khi họ xuyên qua cánh đồng cỏ bằng phẳng, cô thúc mạnh nó phi nước đại một cách nhanh chóng. Lần đầu tiên trong ngày cô cảm thấy thật tự do. Với mái tóc sẫm màu được bện chặt sau lưng và dây cương giữ lỏng trên tay, cô phóng qua hàng cây hướng về phía mảnh đất nằm giữa những vách đá và vịnh Fio. Cô quên đi tình trạng bị giam cầm và cuộc chiến với những người xa lạ trên mảnh đất khác biệt. Một cảm giác vui vẻ đã từ lâu Brenna không cảm nhận thấy nắm giữ lấy cô. Bầu trời xanh ngắt, và với khoảng cách này cô có thể nhìn thấy được nước vịnh Fio sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời trong khi cô và con ngựa chạy đua dễ dàng qua mặt đất thô cứng.

Một nụ cười nở nhẹ trên môi, Brenna cảm thấy toàn bộ cơ thể đang sống với sự tự do mới tìm thấy và niềm vui sướng. Cô đánh mất tất cả cảm giác về thời gian. Dường như cô đã cưỡi ngựa nhiều giờ, nhiều ngày nhưng cô không hề cảm thấy mệt mỏi, và con ngựa cũng vậy, hăm hở khỏe khoắn giống như nó vốn có khi lần đầu tiên họ rời khỏi chuồng. Khoảng một giờ sau, nụ cười rời khỏi gương mặt Brenna bởi ở phía xa, cô trông thấy hai người cưỡi ngựa đang tiến nhanh về phía mình. Họ vẫn còn quá xa để nhận ra. Cô tự hỏi những người đó có thể là ai? Không phải Garrick, bởi anh ta đã quay trở lại không lâu sau buổi cưỡi ngựa sáng trước khi cô dời đi và để cô chăm sóc con ngựa giống của anh ta. Có thể là Hugh? Hay Anselm? Gương mặt cô thoáng cứng lại mặc dù cô muốn giáp mặt kẻ thù đáng nguyền rủa của mình. Nhưng khi những người đó đến gần hơn, cô ngạc nhiên nhận thấy rằng họ không biết cô. Khi trông thấy người phụ nữ với mái tóc đen, hai người quay sang nhìn nhau, mỉm cười và ghìm cương ngựa lại. Hai người này có vẻ ngoài cao lớn, tóc vàng. Brenna không thích ánh nhìn của họ. Một người có ánh mắt mà cô cảm thấy không nên tin tưởng, và người khác có vết sẹo dài lởm chởm chạy ngang qua gò má làm cho anh ta có tia nhìn ác độc.

“Cô không phải là một Viking với mái tóc này,” Người có vết sẹo nói. “Một nô lệ bị bắt giữ, có lẽ vậy?”

Sự giận dữ lướt qua gương mặt Brenna. Cô với lấy con dao giấu trong giầy và giữ nó thấp, đợi đúng thời điểm để tấn công. Bọn chúng trông thấy tia sáng lóe lên và ra hiệu với nhau, sau đó nhanh chóng cưỡi ngựa sang hai bên, một người chộp lấy cương ngựa, người khác cố gắng giật con dao khỏi tay cô. Brenna đá bất ngờ với con dao, rồi đột ngột chém một đường vào tay một tên. Hắn ta chửi rủa khi thấy máu chảy ra từ vết thương.

Một cái quắc mắt giận dữ và đáng sợ xuất hiện trên gương mặt kẻ đi cùng.

Hắn kéo cô khỏi con ngựa khi cô quay lại. Brenna rơi xuống đất và nằm choáng váng một lúc, trong lúc đó hắn giật lấy con dao và ghìm chặt cánh tay cô phía sau đầu. Tên còn lại quấn một mảnh vải quanh vết thương và giờ, một cái nhìn nhăn nhó dữ tợn trên gương mặt, hắn hung dữ trói chặt cánh tay cô.

“Bởi vì cô đã khiêu khích tôi, cô gái.” Tên bị thương nói với một giọng gầm gừ trong khi gã giữ chắc đôi chân cô và hạ thấp cơ thể, bắt đầu di chuyển tỳ vào cô. Brenna cảm thấy vật đàn ông của hắn, cô chống lại quyết liệt, nhưng với sức nặng ghim chặt cơ thể, cô không thể khiến gã xê dịch. Hắn kéo mạnh phần trên áo sơ mi của cô và xé toạc nó xuống tận thắt lưng, phơi bày bộ ngực trắng và hình dáng hoàn hảo của Brenna. Cô đá và cắn nhưng nó chỉ làm tăng thêm sự thích thú của hắn, và hắn lần mò vào quần để bộ phận sưng phồng của mình tự do. Đột nhiên, trong khi đi vào trong cô, hắn nghe thấy âm thanh của tiếng móng ngựa tiến lại gần và hoảng sợ nhìn lên.

Làm ơn, chúa kính yêu, hãy để đó là một người bạn, không phải một kẻ thù – Brenna âm thầm cầu nguyện. Cô lợi dụng sự lưỡng lự của hắn và cố gắng hất ngã nhưng trọng lượng to lớn của gã vẫn không hề xê dịch. Một giây sau, cô ngạc nhiên thấy hắn ta xuống khỏi cô và hoảng sợ nói với tên đi cùng “Chúng ta đi khỏi đây thôi.” Hắn túm lấy chiếc quần, kéo nó lên trong khi vội vã chạy lại trèo lên lưng ngựa. Sau đó bọn chúng thúc ngựa phi nước đại rời đi nhanh chóng.

Brenna quay đầu lại và trông thấy Garrick ghìm cương ngựa cách cô vài bước. Cô nằm đó không di chuyển, gương mặt đỏ bừng bẽ bàng, nỗi sợ một vài phút trước bị lãng quên. Oh, anh cứu cô như thể cô là một trong những phụ nữ yếu đuối không tự lo liệu được, điều mà cô luôn luôn xem thường. Và hiện tại cô bị trói như một con gà tây. Brenna khép chặt mắt trong sự nhục nhã. Một lúc sau, cô mở mắt và ngạc nhiên thấy Garrick cúi xuống với ánh nhìn lo lắng trong đôi mắt trong như nước của anh.

“Em không bị tổn hại chứ, Brenna?” Anh nhẹ nhàng hỏi khi cúi xuống.

“Hãy để tôi lại một mình!” Cô hét lên, mặt đỏ bừng giận dữ.

Anh giật lui lại phía sau như thể vừa bị ai đó tát mạnh, một cái nhìn khắc nghiệt trên gương mặt anh. “Đứng dậy!” Anh nói và kéo cô đứng lên. Anh đưa cho cô chiếc áo bị xé rách để che lại cơ thể, sau đó đẩy cô lên phía trước cạnh con ngựa. “Đây là lần cuối cùng em cưỡi ngựa một mình.” anh khẳng định chắc chắn.

“Ai là người cho phép em rời sân hoàn toàn?” Cô không trả lời.

Anh nhìn ra xa. “Ta không nhận ra kẻ tấn công em, mặc dù vậy ta sẽ gửi đi những người đàn ông sau khi chúng ta trở về. Bọn chúng có thể là nhà buôn đi từ nơi này đến nơi khác hoặc kẻ cướp. Có khả năng chúng sẽ rời khỏi vịnh Fio sau đó và không thể tìm ra. Em có thể đã bị giết.” Anh thêm vào một cách giận dữ, quay lưng lại với cô. “Giờ hãy trèo lên con ngựa của em,” và anh đẩy cô đến phía trước con ngựa. “Ta bắt đầu nghĩ rằng ta tốt nhất nên bán em tại chợ nô lệ lần tới ở Hedeby.”

Anh không nói chuyện với Brenna hay công nhận sự có mặt của cô suốt phần còn lại khi cưỡi ngựa trở về. Và khi họ bước vào sân, anh ném sợi dây cương của anh vào cô rồi sải bước đi.

Mỗi buổi sáng Brenna đều nhìn thấy Garrick khi anh đi cưỡi ngựa như thường lệ, và cũng tương tự như vậy vào hầu hết buổi chiều hàng ngày. Mỗi lần anh quay trở về, anh sẽ chuyển con ngựa đực đẫm mồ hôi qua cô. Họ không nói chuyện. Sự thực là anh đã không nói một lời nào với cô từ ngày đó khi anh cứu nguy cho cô. Anh thậm chí còn không thừa nhận sự có mặt của cô, ngoại trừ việc quăng cho cô dây cương của con ngựa đực, rồi rời đi ngay lập tức.

Brennna thường thấy khó hiểu về việc tại sao anh lại cố ý phớt lờ cô, và tự hỏi điều anh nói có phải là thật, rằng anh không làm phiền phụ nữ trừ khi cơ thể anh yêu cầu anh phải làm. Đôi lúc nó dày vò cô rằng cô không có ảnh hưởng lên anh, bởi vì cô đã bắt đầu nghĩ khác đi. Anh, mặt khác, vẫn có sức mạnh để làm cô nhận thấy rõ ràng sự có mặt của anh. Cô nhận thấy anh ở trong tâm trí cô khi cô rảnh rỗi, và điều này không tốt đối với Brenna. Hầu hết sự khó chịu là thực tế rằng cô không thể quên được cái ngày đó anh tìm kiếm để sỉ nhục cô, nhưng hoàn toàn không phải. Có thể thấy rõ ràng Garrick đã xua đuổi nó ra hoàn khỏi tâm trí toàn.

Brenna ngâm mình trong chiếc bồn tắm nhỏ. Đầu cô nghỉ ngơi trên mép bồn, và mái tóc đen dày của cô trôi bồng bềnh trong làn nước ấm. Suy nghĩ của cô được thoải mái, tâm trạng cô thư giãn. Cô ở một mình trong căn nhà nhỏ; và một ngọn lửa cháy đỏ trong lò sưởi gần đó. Janie và Maudya vẫn ở căn nhà lớn, không nghi ngờ gì đang phục vụ bữa tối cho Garrick.

Brenna không nghe thấy tiếng cánh cửa khi nó nhẹ nhàng mở ra, nhưng cô cảm thấy sự xâm nhập khi không khí lạnh chạm vào gương mặt cô và làm cô rùng mình. Cô ngước lên và trông thấy một Viking rất cao đứng bên trong ô cửa, đôi mắt màu lục bảo ngạc nhiên nhìn xuống cô.

“Quay lại con đường ngươi đã đến, Viking, và đóng cánh cửa lại trước khi ta cảm lạnh!”

Anh ta đóng cánh cửa, nhưng lại tiến vào bên trong và di chuyển đến gần cô. Brenna nhìn xuống để chắc chắn rằng mái tóc của cô bao phủ lấy cơ thể tránh khỏi tầm nhìn trước khi cô nhìn lại kẻ xâm nhập đáng ngờ. Cô chưa từng trông thấy anh ta trước đây, nhưng chiều cao và khổ người của anh ta nhắc cô nhớ về Garrick, đôi mắt cô chậm rãi quan sát. Gương mặt anh toát lên vẻ đẹp trai ưa nhìn, và cô chú ý thấy sự hài hước, thậm chí là cả lòng tốt ở đó. Nụ cười di chuyển dần từ bờ môi lên đôi mắt, làm nhăn khóe mắt ngoài của anh.

Anh rõ ràng không hiểu chỉ dẫn của cô. Rào cản ngôn ngữ này thực sự là một mối phiền toái. Cô có thể khiến mọi chuyện dễ hiểu hơn, nhưng cô sẽ không. Thay vào đó cô ra hiệu bằng tay để anh đi, nhưng anh chỉ lắc đầu, nụ cười mở rộng.

“Hãy đi khỏi đây, tên khốn khiếp!” Cô hét lên trong sự thất vọng.

“Nó không cần thiết để cô cảm thấy khó chịu, cô gái.”

Mắt cô mở to. “Ngươi nói được ngôn ngữ của ta?”

“Đúng vậy, Garrick đã dạy tôi khi chúng tôi còn là thiếu niên,” Anh đáp, thích thú với sự rối loạn của cô.

“Anh là ai?” Cuối cùng Brenna hỏi.

“Perrin.”

Sự biểu lộ của cô trở nên hiểu biết. “Nếu anh đến vì Janie thì cô ấy không có ở đây.”

“Tôi có thể trông thấy điều đó.” Anh đáp và di chuyển gần hơn. “Vậy cô là nô lệ mới của Garrick.” Anh nói điều đó như một sự thật hiển nhiên, mà không nhìn thấy sự giận dữ bùng lên trong ánh mắt Brenna. “Tôi có nghe nhiều về cô.”

“Và về anh,” Brenna đáp trả giận dữ. “Tôi không tôn trọng một người đàn ông, người không thừa nhận con trai của anh ta, hay giữ mẹ của đứa con trai đó bên cạnh mình.”

Perrin nhìn cô kinh ngạc, sau đó anh cau mày. “Vậy là Janie đã có một cuộc nói chuyện.”

“Đừng trách Janie!” Brenna lạnh lùng đáp. “Cô ấy chỉ nói về anh với tình yêu và sự hãnh diện, và không lấy tính hèn nhát của anh để chống lại anh. Anh không để ý rằng những người đàn ông khác ngủ với mẹ của con trai anh hay sao?”

Một cái nhìn vô cùng đau đớn lướt qua gương mặt Perin. “Tôi để ý. Nhưng vô ích thôi, tôi có thể làm gì được chứ. Cô ấy thuộc về Garrick.”

“Và anh sợ hãi để đề nghị với anh ta?” Brenna nói với sự coi thường rõ ràng.

“Điều tôi sợ hãi là sự từ chối của anh ấy, bởi vì sau đó tôi sẽ không thể hỏi lại.”

“Nếu tôi là anh, tôi sẽ mang đi cái tôi muốn. Những người Viking các anh dường như luôn sẵn lòng làm điều đó.”

Perrin bất ngờ cười, cô gái đã khiến anh ngạc nhiên. “Vậy là cô kiêu ngạo và thẳng thắn đúng như họ nói. Tôi thấy rằng Garrick đã không chế ngự được cô.”

Brenna mỉm cười với lời lăng nhục khiến cô tức giận trước đó. “Nếu anh quan sát kĩ hơn, anh sẽ thấy rằng Garrick mới chính là người bị chế ngự. Anh ta không phải là đối thủ của tôi.”

“Tôi nghi ngờ nếu Garrick đồng ý với điều đó.” Anh đáp và di chuyển đến cạnh cái bồn. Brenna nhìn chằm chằm vào sự tinh quái của anh. “Anh muốn nhìn gì, Viking?” Cô trêu tức anh, rồi kinh ngạc với bản thân vì mình đã nói như vậy.

“Phần lớn, tất nhiên.” Anh trả lời.

“Tốt thôi, nếu anh có ý định nhìn nhiều hơn, anh có thể quên nó ngay bây giờ. Tôi sẽ chọn người yêu cho mình chứ không phải họ chọn tôi. Và anh chắc chắn sẽ không là một trong số đó.”

Anh cười vui vẻ, đôi mắt xanh lấp lánh. “Đó là những từ ngữ can đảm cho một cô gái, người tự tìm thấy sự khoan dung của tôi.” Anh lướt một ngón tay qua mặt nước, cười nhăn nhở.

“Cẩn thận đó, Viking.” Giọng cô dần trở nên lạnh lẽo. “Janie sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nếu tôi gây tổn hại tới anh.

“Ha!” Anh cười khúc khích. “Và cô không nghi ngờ gì sẽ nói với cô ấy, đúng không?

“Tôi sẽ”

Anh bước ra sau. “Tốt, cô đã không sợ tôi, cô gái. Tôi cũng sẽ không chạm vào cô.”

Cô mỉm cười với anh. “Tôi không sợ anh, Perrin. Tôi không sợ đàn ông.”

Lông mày anh nhướng lên. “Không, ngay cả Garrick?”

“Đặc biệt không phải là Garrick,”

“Cô sẽ tỉnh ngộ, cô gái.” Anh nghiêm túc nói. “Đừng bắt anh ấy nhẹ nhàng như cô mong muốn.”

Anh quay đi và rời khỏi đó, để lại cho Brenna sự nghi ngờ qua lời cảnh báo không mong đợi của anh.

Garrick ngồi một mình ở chiếc bàn dài, chuẩn bị kết thúc món thịt hầm thịnh soạn và suy nghĩ về tình trạng cô đơn của mình. Con chó nằm cạnh chân anh, đuôi nó đập liên tục ồn ào trên nền nhà lạnh, kiên nhẫn chờ đợi một mảnh thịt thừa. Hầu hết thời gian, Garrik thích sự yên tĩnh thanh bình, nhưng vào các thời điểm khác như bây giờ, anh gần như mong muốn anh vẫn còn ở lại nhà cha mẹ thay vì chuyển đến căn nhà trống rỗng, lạnh lẽo này. Anh cảm thấy thiếu vắng sự ấm áp của một gia đình, những cuộc nói chuyện tuyệt vời hay tình bạn thân thiết. Thậm chí anh cũng không có Yarmille để bầu bạn vào những bữa ăn, bởi bà chỉ ở nhà anh khi anh đi xa. Khi Garrick ở đây, bà sống ở nhà với cậu con trai. Và hiện giờ anh cũng có ít nô lệ hơn cho bà giám sát, vì vậy bà chỉ đến 2 lần một tuần để mang cho họ những lời hướng dẫn.

Garrick lơ đãng xiên một khoanh thịt nai và đưa nó cho con chó. Chẳng bao lâu nữa những người hầu sẽ kết thúc nhiệm vụ và quay trở lại nhà của họ vào ban đêm.

Sau đó anh sẽ hoàn toàn đơn độc trong căn nhà lớn, chỉ có con chó theo anh đến giường ngủ.

Ba năm trước Garrick từng suy nghĩ nó sẽ khác. Thật sai lầm. Anh đã hi vọng có một gia đình mới, và sẽ khiến cho cuộc sống của anh trở nên thú vị hơn. Những đứa con trai để anh hạnh phúc dõi theo nó dần dần trưởng thành, một người vợ thương yêu để sưởi ấm chiếc giường của mình. Không có sự ngu ngốc nào lớn hơn thế. Bây giờ anh sẽ không bao giờ có một người phụ nữ để cùng chia sẻ cuộc sống. Anh sẽ không bao giờ tin tưởng ai đủ để trao tình yêu của anh cho cô ta. Anh sẽ không mở rộng tâm hồn để lại bị tổn thương lần nữa.

Con chó ngẩng đầu lên khi tiếng cười lanh lảnh của Janie vọng đến từ khu bếp. Một lát sau Perrin đi vào đại sảnh với một nụ cười thỏa mãn trên môi. Anh chào Garrick và tiến đến chiếc bàn.

“Tôi thề rằng cậu dành nhiều thời gian với cô gái đó khi cậu đến thăm hơn là cậu dành cho tôi.” Garrick nói, vui mừng vì suy nghĩ của anh đã bị gián đoạn.

“Tôi thừa nhận tôi tìm kiếm sự bầu bạn từ cô ấy nhiều hơn là từ cậu. Tâm tính của cậu thường quá cáu bẳn, khi mà cô ấy thì, ồ, rất ngọt ngào.” Perrin cười.

“Hừm! Tôi phải biết chỉ có cô ấy mới là lý do khiến cậu đến đây” Garrick đáp, làm ra vẻ sỉ nhục. “Vậy thì, đi đi. Tôi giải thoát Janie khỏi công việc của cô ấy để đem đến cho cậu sự vui thích.”

“Cậu làm tổn thương tôi đấy, Garrick.” Perrin nói, đưa bàn tay anh đến trái tim để nhấn mạnh vấn đề. “Thật là một ngày đáng xấu hổ khi một người đàn ông tìm kiếm sự bầu bạn của phụ nữ trên sự tin cậy của bạn bè.”

“Đúng vậy.” Garrick thôi không chọc ghẹo nữa. Anh mỉm cưởi. “Vậy cái gì giữ cậu lâu vậy? Tôi không trông thấy cậu ở bữa tiệc và cũng không nhìn thấy cậu kể từ khi chúng ta quay trở về.”

“Tôi phải thu hoạch một vài cánh đồng mà tôi có. Không giống cậu, tôi không có nhiều nô lệ để không cần phải bận tâm với vụ mùa của mình.”

“Đáng nhẽ cậu nên nhờ giúp đỡ, Perrin. Các cánh đồng của tôi đã được thu hoạch từ tháng trước. Những nô lệ tốt hơn là để làm việc này, chứ không phải tôi.”

“Có thể năm sau tôi sẽ có – nhưng với một mức giá.”

“Chà! Cậu muốn đặt giá trong tình bạn ư? Giờ cậu là người làm tổn thương tôi đấy!”

“Tôi sẽ lấy của cậu sau đó, Garrick, nếu cậu quay trở về từ phía Đông trong thời gian đó.”

Sự ngạc nhiên trên gương mặt Garrick. “Cậu không đi biển với tôi vào mùa xuân sao?”

“Tôi vẫn chưa quyết định.” Perrin trả lời điềm tĩnh. “Mẹ tôi đã không ở trong tình trạng tốt khi tôi đi xa trong mùa đông.”

“Chúng ta đã có sự khởi đầu rất tốt trong việc kinh doanh.” Garrick đáp. “Có lẽ chúng ta đã nán lại quá lâu với người Slav khi chúng ta ở lại. Nhưng chuyện đó sẽ không diễn ra lần nữa.”

“Điều đó chỉ có Odin mới có thể nói chắc được.” Perrin thừa nhận, “Chúng ta sẽ xem xét.”

Janie đi vào với những cốc rượu và cả hai người đàn ông trở nên im lặng. Garrick trông thấy cái nhìn thoáng qua giữa Perrin và cô gái, và gần như ghen tỵ với mối quan hệ họ đã chia sẻ. Anh mong muốn anh có thể giữ một cô gái nhẹ nhàng bên cạnh mà không phải từ bỏ bản thân.

Khi Janie rời đi, Perrin cười nhăn nhở và nghiêng người lại gần Garrick. “Tôi tình cờ gặp nộ lệ mới của cậu trên đường tới đây.”

“Oh?”

“Đúng. Tôi dừng lại ở căn nhà đầu tiên của những người phụ nữ để gặp Janie nếu cô ấy ở đấy, nhưng thay vào đó tôi phát hiện ra người đẹp tóc đen trong bồn tắm của cô.” Mắt Garrick sẫm lại. “Và?”

“Tôi tự hỏi tại sao cậu lại để cho cô ấy cách xa khỏi cậu khi chiếc giường của cậu đủ rộng cho 2 người.”

“Hừ!” Garrick lẩm bẩm. “Cậu hẳn phải không nói chuyện với cô ấy hoặc cậu không hỏi điều này. Cô ấy quả thật là một bông hồng, nhưng những chiếc gai của cô ấy quá sắc cho sự yêu thích của tôi.”

“Ồ, tôi có nói chuyện với cô ấy – một ít,” Perrin mỉm cười “Thực ra, cô ấy đã liều lĩnh trêu chọc tôi, chỉ để tôi quay lại và đe dọa tôi nếu tôi chạm vào cô ấy.”

“Cậu đã?” Garrick quắc mắt.

“Không, nhưng tôi đánh cuộc tên đàn ông tiếp theo sẽ làm vậy khi tình cờ trông thấy. Cậu không có ý định chia sẻ với người đó chứ?”

“Tại sao tôi phải làm vậy? Có lẽ tôi sẽ để cô ấy ở đúng vị trí của cô ấy.” Garrick bực tức nói.

Perrin cười. “Cậu có còn giữ lời hứa cậu nói ở bữa tiệc không? Cô gái chưa được thuần hóa, nhỉ?”

“Cậu không nhớ rằng tôi đã say khi hứa ư?” Garrick nhăn mặt. Anh nhớ nó rõ ràng bởi vì anh không say rượu lúc đó, đơn thuần chỉ tức giận bởi người anh trai thường xuyên trêu chọc rằng anh không bao giờ có thể xử lý một người thích phụ nữ thích gây gổ như Brenna. Garrick đặt hai tay trên con lợn giáng sinh dâng cho chúa Frey và uống rượu từ chiếc ly thần thánh, rồi hứa trước tất cả rằng anh sẽ thuần phục cô ấy.

Vấn đề nhỏ này sau đó anh mới biết là một việc khó khăn anh đã tự đặt ra cho mình. Cách giải quyết anh đưa ra đã thất bại. Cô không hề tỏ ra nhún nhường, nhưng khá hài lòng, và kể từ khi đó không phải là mục tiêu, nó đã giày vò anh. Mặt khác anh biết, đánh đập đối với cô là vô ích, hơn nữa, trái tim anh sẽ không cho phép điều đó. Mặc dù Brenna không cúi mình theo ý định của anh, nhưng ít nhất cô phục vụ anh, dù là nó không được như anh đã ra lệnh ban đầu.

“Vậy cô ấy sẽ không làm việc cho cậu?” Perrin hỏi.

“Không, cô ấy làm việc ở chuồng ngựa.”

“Cậu cho phép điều đó?” Perrin nhìn anh ngạc nhiên.

“Đó là thứ duy nhất cô ấy đồng ý.” Garrick miễn cưỡng thừa nhận, vẻ mặt càng thêm cau có.

Tiếng cười của Perrin vang lên xuyên qua đại sảnh. “Vậy cô gái đã đúng! Cậu là người bị thuần hóa chứ không phải cô ấy.”

“Cô ta nói như vậy ư?”

Tiếng cười của Perrin tắt dần và anh cau mày với cơn thịnh nộ đen tối đang giữ chặt lấy bạn anh. “Nào Garrick. Tôi không muốn gây ra cho cô gái sự tổn hại vì những lời nói của tôi.”

“Cô ta sẽ không bị tổn hại, nhưng có Thor biết, cô ta sẽ không lấy làm vui thích với bản thân vào ngày mai.”

Một đám mây đen dường như đã bao trùm lấy Garrick. Perrin quan sát anh và thở dài. Anh vô cùng hối hận bởi những lời nói hấp tấp của mình, và hi vọng chúng sẽ không gây ra điều gì xấu cho cô gái.

Bình luận