Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Fires Of Winter

Chương 26

Tác giả: Johanna Lindsey

Trans & edit : tranngocbicstrong24

Brenna khơi đám lửa nhỏ cho cháy to lên và thêm vào nhiều củi hơn trước khi cô nằm xuống để ngủ vài giờ.Cô đã hoàn toàn no nê sau khi chia sẻ một con thỏ rừng nướng béo ngậy với con chó.Willow được che phủ và ổn định đêm nay, con chó nằm trong cái ổ bằng lông thú cũ để ở dưới chân cô.

Cô đã không gặp phải khó khăn gì cho đến giờ.Thú rừng phong phú trong những khu rừng, và cô đã phát hiện một vài dòng chảy mùa xuân nơi cô có thể bổ sung nguồn nước dữ trữ của mình.

Cô chỉ phải chịu đựng sự khó chịu là những cơn gió bấc lạnh lẽo, lướt vun tút qua chỗ hạ trại của cô.Ngay bên cạnh đống lửa cô vẫn không thể tìm được sự ấm áp hoàn toàn.Ít nhất không có tuyết rơi thêm vào chỗ tuyết đã để lại trên mặt đất từ cơn bão trước.Nơi nào trong rừng, cũng có nhiều chỗ có tuyết như nơi mà cô cắm trại.

Đã 4 ngày rồi từ khi cô rời khỏi Garrick.Sau 3 ngày cưỡi ngựa, cô chợt có ý nghĩ khác về vịnh Fio , điều trở ngại cho con đường của cô.Vậy nên sau cùng cô đã ép mình quay về phía đông, nhưng cô không nghĩ nó sẽ quan trọng lúc này.Cô đã phủ những dấu chân của Willow đến 2 ngày.Garrcik sẽ không bao giờ tìm thấy cô.

Khoảng cách 2 ngày phải đủ rồi.Sau đó Brenna sẽ tìm được vùng ẩn nấp tương đối – có lẽ là những khu rừng rập rạp, hoặc một thung lũng hẹp, sâu.ở đó cô sẽ dựng một túp lều nơi mà cô có thể chờ cho qua mùa đông.

Nó dường như rất dễ dàng, Brenna nghĩ, trong khi giấc ngủ gần kéo đến.Cô sẽ dời khỏi Garrrick sớm hơn nhiều tháng.

Garrick đến khu cắm trại vào nửa đêm, nhưng anh đã quá kiệt sức để cảm thấy bất cứ điều gì chỉ là một chút hài lòng rằng việc tìm kiếm của anh đã kết thúc.Con ngựa giống của anh gần như sụp xuống, bởi vì Garrick đã chỉ nghỉ 2 lần từ khi khởi hành, và lãng phí 1 ngày tìm kiếm qua những cánh đồng phía đông.

Anh đã mong tìm thấy Brenna gần chết; chết đói và đóng băng.Anh an tâm phát hiện rằng cô đủ tốt, nhưng cô sáng bừng lên với sự hài lòng trong lúc cô ngủ không đúng kiểu với anh.

Garrick xuống ngựa và buộc ngựa anh chắc chắn bên cạnh con ngựa cái xám, sau đó di chuyển qua ngọn lửa.Anh nằm xuống cạnh Brenna mà không đánh thức cô dậy.Ngày mai sớm thôi nó sẽ hoàn toàn đủ với cô.Anh ngủ.

Brenna nhúc nhích khi sức nặng trên ngực cô cản trở cô cử động.Như ý thức đựợc điều xảy ra cô nhận ra rằng trọng lượng nặng nề cô cảm thấy không phải một giấc mơ, và mắt cô vụt mở để trông thấy một cánh tay vắt ngang qua ngực mình, giữ chặt cô dưới đất.

Cô đấu tranh với thôi thúc để thét và chầm chậm, sợ hãi, quay lại để nhìn phần còn lại của cơ thể nằm dài bên cạnh cô.Cô gần thét lên với sự giân dữ.Điều này là quá nhiều, quá nhiều để chịu đựng!

“Anh!” cô hét, ném cánh tay anh khỏi cô, và trườn xuống dưới chỗ nằm .

Garrick tỉnh dậy trong sự ngạc nhiên, và theo bản năng chạm vào cán thanh kiếm của anh.Giữ nó ở xung quanh anh, anh thư giãn, sau đó cau mày khi ánh mắt anh rơi trên Brenna, đang đứng với 2 chân đứng dạng ra, tay chống hông, mắt cô tối lại với cơn giận dữ và sự điên tiết.

“Vậy là em đã dậy?”

“Làm thế nào anh tìm thấy tôi?”cô hỏi, cơ thể cô gần như rung lên với sự tổn thương.”Như thế nào?”

Anh phớt lờ cô một lúc khi anh ném đi chiếc áo choàng nặng nề và phủi bụi quần áo anh.Sau đó anh không trả lời câu hỏi của cô nhưng khinh khỉnh nói,”Em đã xác nhận sâu sắc quan điểm của ta về giới phụ nữ.Không có ai trong số đó là người có thể tin tưởng.”

“Anh hình thành sự phán xét quá sớm.Tôi không nói tôi sẽ ở lại với anh.Nếu tôi đã, tôi sẽ không chạy trốn.Giờ thì anh tìm thấy tôi như thế nào?”

“Em quên rằng ta là một thợ săn à, Brenna,”anh nói với giọng nói bình thản đến ngạc nhiên.

“Ta làm tốt điều mà ta làm.Không con thú nào,”anh tạm nghỉ, mắt anh tối lại,”cũng không nô lệ bỏ trốn nào có thể trốn thoát khỏi ta.”

“Nhưng tôi đã phủ dấu vết của mình!Anh phải ở phía Nam.Cái gì mang anh đến phía Bắc vậy?”

“Ta thừa nhận ta đã mất một ngày cưỡi ngựa về phía những ngọn núi, nhưng không có dấu hiệu nào em ở đó, ta quay xung quanh.”Anh bắn một cái nhin chết chóc về phía con chó, kẻ đã cúi đầu xuống với sự hối lỗi.”Từ lúc ta không thể tìm thấy con chó lai phản bội ở bất cứ đâu, ta biết nó đã đi với em.Em phủ dấu vết của con ngựa cái đủ tốt , nhưng em quên mất về con chó.”

Đã quá muộn để hét lên với sai sót của cô.Tuy nhiên, Brenna có thể trông thấy Garrick giận dữ với con chó, và cô không muốn con vật đau đớn bởi vì cô.

“Đừng trách mắng nó bởi đã đi với tôi.Tôi đã dỗ ngọt nó đi,”Cô nói dối,”Nên anh không thể dùng nó để tìm ra tôi.”

Garrick cười cộc lốc.”Giờ con cho đã dẫn ta đến chỗ em sau tất cả.”

Cô đối mặt với anh kiên quyết, vẻ chịu đựng bướng bỉng của cô.”Và giờ thì sao,Viking?”

“Giờ, ta sẽ mang em về nhà.”

“Để trừng phạt tôi?’

“Em đã được báo cho biết điều gì sẽ xảy ra nếu em chọn cách cư sử này.Em nghĩ rằng bởi vì em đã làm ấm chiếc giường của ta , ta sẽ khoan dung với em sao?”

Cô cảm thấy một cục nghẹn đau đớn trong cổ họng cô lần nữa.”Không, tôi không mong muốn điều đó từ anh,”cô nhẹ nhàng nói, môi cô hạ thấp hơn, gần như run lên.”Tôi nghĩ anh sẽ không tìm thấy tôi.Và tất cả láng giềng của anh cũng đã ra ngoài tìm kiếm?”

“Ta đến một mình,”anh đáp với một giọng nhẹ nhàng, gần như một tiếng thì thầm.

“Tuyệt, tôi sẽ không quay trở lại để đối mặt với sự trừng phạt của anh,Viking,”cô đáp, giọng cô nhẹ nhõm.

Anh nhún vai và nhặt chiếc áo choàng của anh lên, đã sẵn sàng để rời đi.”Em có ít lựa chọn.”

“Anh đã sai.”

Những lời nói lộ ra chầm chậm, bởi vì nó làm trái tim cô đau nhức khi nói ra chúng, nhưng anh đã bỏ cô đi mà không có cách giải quyết nào khác.Cô ném đi chiếc áo choàng lông thú nặng nề , cái đã che dấu những vũ khí của cô và đặt tay cô trên cán kiếm.

“Tôi có một chọn lựa, Garrick.”

Anh nhìn cô với sự ngạc nhiên thực sự, mắt anh chiếu lên cơ thể cô từ đầu tới chân, cuối cùng dừng lại trên những vũ khí.”Em kiếm được chúng ở đâu?”

“Tôi đã trộm chúng.”

“Ai đã giúp em?”

“Không ai cả,”cô nói dối.”Tôi lấy chìa khóa nhà kho của Erin khi ông ấy ngủ, rồi sau đó trả nó lại .”

“Và những quần áo này, chúng là của em à?Nhưng dĩ nhiên là vậy,”anh chế nhạo.”Chúng

Rất phù hợp.Không phải là một chiếc áo quyến rũ, nhưng đã hấp dẫn như vậy.”

“Dừng lại!”cô hét lên, thấy sự thèm muốn trộn với sự tức giận trong đôi mắt của anh.

“Vậy em lại muốn đóng vai một người đàn ông à, Brenna,”anh suy đoán, sự thích thú trong giọng nói của anh.”Em muốn chiến đấu cho sự tự do của mình à?”

“Để tôi đi, và chúng ta không cần phải đánh nhau.”

“không,”anh cười toe tóe, và rút thanh kiếm của anh ra.”Lời thách thức được chấp nhận.”

Brenna lẩm bẩm và cầm thanh kiếm của cô trên tay trong khi Garrick xông vào cô.Trái tim cô không ở trong cuộc chiến đấu để tiến tới.Bây giờ Không có sự tức giận trong cô , chỉ có duy nhất sự hối hận rằng đã đi đến điều này.Anh nhanh chóng tấn công, cố gắng để hất thanh kiếm khỏi tay cô, nhưng Brenna di chuyển sang một bên.Sườn anh để lộ cho cô đâm, nhưng cô không thể làm điều đó.Anh lại tấn công.Anh khéo léo với thanh kiếm, và anh có sức mạnh phía sau cú ra đòn, nhưng anh không có sự thành thạo của cô, cũng không có sự láu cá của cô.Tuy nhiên cô không thể tận dụng lợi thế của anh.Cô không thể khiến bản thân cô lấy máu của anh mặc dù anh đã cho cô rất nhiều cơ hội để làm điều đó trong khi anh cố gắng để tước vũ khí của cô.

Giết chết anh, nhìn thấy Garrick chết – ý nghĩ đó làm cô cảm thấy ốm.Cô chỉ muốn tước vũ khí của anh, như anh đã kiên quyết làm với cô lúc này, và sau đó cô sẽ đi tiếp.

Brenna đã không có cơ hội, tại thời điểm đó một con gấu khổng lồ, như những điều mà cô chưa bao giờ được thấy trước đây, đứng ngay đằng sau Garrcik.Cô thét lên, nhưng đã quá muộn.Con gấu đã đến một cách bất ngờ và nó chỉ ở cách một chút từ chỗ Garrick khi anh quay lại để xem cái gì đã làm Brenna sợ hãi.Với một cú đánh mạnh bằng tay của nó, con gấu đánh Garrick qua một bên.Anh ngã đập vào một thân cây,đầu anh bị đập vào.

Garrick không di chuyển. Brenna nhìn chằm chằm không tin được khi con gấu đến gần anh, gầm lên chiến thắng.Brenna thét lên và tấn công con gấu trong cơn giận dữ mù quáng.Cô giữ thanh kiếm trong tay cô với cả 2 tay và nâng nó lên trên đầu , sau đó đâm vào lưng con gấu với tất cả sức mạnh của cô.Nhưng con thú không ngã xuống hoặc thậm chí lảo đảo.Nó gầm lên trong cơn thịnh nộ dữ dội và quanh tròn lại nhìn Brenna, đang tái mặt đi với nỗi sợ hãi kinh khủng nhất mà cô từng trải nghiệm.

Con dao của cô đã trở lên vô dụng, nên cô chạy đi với sự sợ hãi đến bên Willow và lấy cung tên từ bao tải.Con gấu đến gần với cô quá nhanh.Cô chạy sang bên trái, xa khỏi con ngựa, và sẵn sàng để bắn tên khi cô di chuyển.Cuối cùng cô cúi mình và nhắm bắn.Mũi tên xuyên vào cổ họng con gấu và sau một vài lúc đau đớn quằn quại, nó cuối cùng cũng ngã xuống.

Sự khuây khỏa của cô rất lớn và cô đã quỳ xuống trên đầu gối của mình để thầm đưa lời tạ ơn.Dẫu cho cơ thể cô hoàn toàn run lên, cô đi trên đôi chân run rẩy đến bên Garrcik và giữ hơi thở của cô cho đến khi cô đã chắc chắn anh còn sống.Bờ vai anh đang chảy máu ở nơi con gấu đã đánh anh, để lại một rãnh sâu trên da.Nhưng cú đáng trên đầu anh đã không làm rách da, mặc dù nó bắt đầu sưng lên.

Brenna đi đến con ngựa và xé một mảnh vải từ lớp chăn phủ của Willow, thấm ướt nó với nước và quay trở lại với Garrick.Cô làm ướt mặt anh và bắt đầu lau sạch những vết máu khỏi vai anh.

Anh rên lên và sờ lên đằng sau đầu anh, sau đó thận trọng nhìn Brenna.”Em luôn luôn giúp đỡ kẻ thù của mình sao?”

Cô lờ đi câu hỏi của anh và kiểm tra vết cắt của anh.”Nó đau không?”

“Không, nó tê cóng.Con gấu đã bỏ chạy rồi à?”Brenna lắc đầu.

“Tôi đã giết chết nó.”

Mắt anh mở to.”Con gấu đã tấn công em à?”

“không, nó đã muốn vậy,”Brenna nói điềm tĩnh, tránh ánh mắt của anh.

Garrick nhận thông tin với một sự tức giận.”Đầu tiên em cố gắng giết chết ta, sau đó em cứu sống ta.Tại sao?”

“Nếu tôi đã cố gắng để giết chết anh, Garrick, anh giờ đã chết rồi.Tôi không thể làm điều đó.”

“Tại sao không?”anh cay nghiệt hỏi ngay khi cô băng vết thương trên vai anh.”Em sẽ giành được sự tự do của mình.”

Brenna nhìn vào Garrick bằng ánh mắt đó với một màu xám dịu.”Tôi không biết tại sao.Tôi chỉ không thể tìm thấy lý do gì để anh chết.”

Anh túm lấy cổ tay của cô và kéo cô lại với anh, sau đó kéo con dao găm khỏi thắt lưng cô.”Trong trường em có 2 suy nghĩ với vấn đề này, ta sẽ giữ cái này.”

Cô không nói gì khi anh đứng lên và lắc sự choáng váng khỏi đầu mình.Với tay anh vẫn ở xung quanh cổ tay cô, anh lôi cô đi với anh qua con gấu.Anh nhận thấy con vật giống như con anh đã quấy rối khỏi giấc ngủ một vài ngày trước.

“Dường như ta không hiểu được em, Brenna,”anh miễn cưỡng nói, xem xét cái xác.”Em có năng lực như em đã tuyên bố.”Anh nhìn cô lạnh lùng.”Đó là một sự thương hại ta không thể tin tưởng em từ cái nhìn của ta.”

“Nếu tôi trung thành với anh, vậy thì anh có thể tin tưởng tôi, Viking,”cô nói gần như cay đắng.

Anh nhướng một bên lông mày thắc mắc vào cô.”Em sẽ đưa cho ta lòng trung thành sao?”Sau đó anh kéo cô đến bên anh, kẹp chặt lấy vai cô một cách đau đớn.”Em muốn gì ở ta, Brenna?”

“Sự tự do!”

Anh lấc đầu giận dữ.”Một phụ nữ tự do có rất nhiều quyền, trong số chúng đó là quyền khước từ một người tình.”

“Không hợp pháp để chiếm đoạt một phụ nữ tự do?”

“Đúng vậy.”

Brenna cứng rắn.”Tất cả những cái anh quan tâm đến là – chiếm đoạt tôi!Tại sao nó rất quan trọng rằng anh có tôi và không ai khác có?Anh không cần tôi như một phụ nữ.Anh đã không nghĩ đến cảm giác của tôi.Anh đã chứng minh rất nhiều lần.Nên vì sao nó phải là tôi?”

“Cơ thể em là điều vô cùng thích thú, Brenna.Nó đủ để ta thích có em khi ta muốn.”

“Có lẽ nếu anh là một người đàn ông tốt bụng, điều đó là đủ, Garrick,”cô bình thản nói.

“Nhưng anh là kẻ thô lỗ, và độc ác trong nhiều phương diện.”

Cái nhìn qua nét mặt của Garrick là sự khủng khiếp.Anh ép chặt cô vào anh, ôm chặt cô với 2 cánh tay mạnh mẽ khắt khe.”Ta có em , em yêu.Ta sẽ có lời hứa của em rằng em sẽ không bỏ trốn khỏi ta lần nữa.”

“Anh bắt tôi hứa với anh, Garrick, bởi vì nếu anh làm, nó sẽ không mang lại sự thoải mái và tôi sẽ không thực hiện đúng nó.”

“Vậy thì em giữ số mệnh của mình,”Anh nói.

Anh kéo cô lên ngựa và giữ cô ở trên Willow.Cô ngoan ngoãn chờ đợi trong khi anh lấy áo khoác và vũ khí của họ.

Khi Garrick trèo lên, anh giữ thắt lưng cô, không thậm chí tin cô đi theo anh.Cái số mệnh gì cô giữ cho bản thân cô với sự kiêu hãnh nganh bướng của mình?Brenn rùng mình, nhin chằm chằm vào tấm lưng cứng đờ của Garrick.Cô sẽ biết ngay thôi.

Bình luận