Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phần 18

Tác giả: Thiên Địa

Làn nước mát xối xả tát vào người từ cái vòi hoa xen, tôi nhắm mắt lại, đầu óc cố gắng không nghĩ gì cả, nhưng mà tôi ý nghĩ đó vẫn vẩn vơ quanh người tôi, ý nghĩ: “Thế là hết rồi sao, sáng mai ông Hùng về, tôi và chị sẽ đi về đâu đây, tôi thì tôi chả mong ông Hùng như cũ, luôn ở nhà chăm sóc chị, vì tôi biết quá rõ ông này tính ham chơi, như vậy chị sẽ lại cô đơn mà thôi, tôi thì có thể làm được gì chứ, tôi muốn quan tâm chị nhiều hơn, nhưng mà cùng lắm là lén lén lút lút, rất nguy hiểm, rồi sau này sẽ đi về đâu chứ, rồi đến 1 ngày nào đó ông Hùng ở bên chị, quan tâm chị, đền bù cho chị, chị chắc chắn sẽ rất vui, rất hạnh phúc, nhưng còn tôi, tôi phải làm sao, lúc đó tôi sẽ mất chị, tôi không biết lúc đó mình hoá thành cái gì nữa.”

 

Thôi, tôi không nghĩ nữa, ở bên chị được lúc nào thì tôi phải trân trọng giây phút đó, muốn chị phải thật vui, tôi vội mặc quần áo, đang tính sang nhà chị luôn, tự nhiên nhớ ra khi nãy ăn cơm mang điện thoại lên tầng sạc rồi, tôi chạy lên, cầm chiếc điện thoại, đang định đi xuống thì thấy đèn tầng 2 nhà chị sáng, tôi tự hỏi không biết bà này hôm nay lên tầng làm gì nhỉ.

Tôi cũng chả thèm xuống dưới nhà nữa, tôi lần mò sang lan can nhà hàng xóm, trèo qua cái hàng rào sắt ngăn cách nhà chị, phắt 1 cái là tôi đứng lên trên khu nóc khu bếp nhà chị rồi, tôi từ từ tiến vào từ trong bóng tối, ngó ngó vào trong mà không thấy gì, tính nhảy qua lan can rồi vào tầng 2 nhà chị luôn, vốn là phòng học của cu BI mà.Đứng trên lan can, tôi giật mình, tý thì la lên, 1 cái bóng đen đang đứng dưới bóng cây, chỗ đó rất tối, quay lưng lại với tôi, đang hướng ra ngoài đường, như nhìn 1 thứ gì đó rất là xa xăm, cái bóng đó im lặng không hề nhúc nhích như đã đứng từ rất lâu rồi.

Tôi mỉm cười, cái bóng thân thương đó ngoài chị ra thì còn ai nữa chứ, tôi chậm chậm tiến lại, vòng tay ra, đột ngột ôm trọn thân hình đó vào lòng, chị giật nảy cả người, quay vội ra đằng sau, thấy tôi, chị phì 1 cái, cốc đầu tôi luôn 1 cái :
– Trời ơi, làm chị sợ hết hồn, sao em lại ra đây được vậy.
– Em ấy ah, em đến đây bằng còn đường tình yêu mà trước kia em nói đó. – Tôi hi hi cười, vẫn ôm nguyên thân hình chị.
– Ah, dám leo trộm nóc nhà, tình yêu cái gì, lần sau chị cấm, ngã hay bị ai đó nhìn thấy thì sao. – Chị càu nhàu, để cho tôi ôm, quay người lại như cũ.

“Chị làm sao mà biết được, tôi đã trèo sang mấy lần liền“.
Tôi nói :
– Em tinh lắm chị ơi, chả ai nhìn thấy em đâu.
Tôi chả nghe thấy chị nói gì cả, giường như không chú ý lắm, tôi lặng im ôm chị, ngửi mùi thơm nhè nhẹ từ tóc chị, cứ thế, 1 lúc sau tôi mới hỏi :
– Chị đang nghĩ gì vậy?
1 tiếng thở dài, 1 lời nói như vừa phấn chấn nhưng như pha lẫn 1 sự nuối tiếc, chị bảo :
– Mai cu Bi về rồi, chị nhớ nó quá.

Tôi nhận ra rằng, chị có suy nghĩ giống tôi khi nãy, cu Bi về thì đồng nghĩa ai đó cũng về theo, tôi thầm than khổ, tôi bảo :
– Ừhm, cu Bi về là tốt rồi, sao lại thở dài.

Im lặng 1 hồi lâu, mãi rồi chị mới nói :
– Chị thấy…. chị cảm thấy… gặp nó …chị….chị….

1 ngón tay chạm lên bờ môi chị không cho chị nói, tôi hiểu, tôi hiểu chị đang nghĩ gì rồi, chắc chị đang đau khổ lắm, tôi phải cố nghĩ cách giúp chị thoát ra lỗi suy nghĩ này, tôi hỏi :
– Chị có thương cu Bi không .
Chị đáp ngay :
– Hỏi kỳ vậy, sao chị lại không thương nó chứ .
Tôi lại nói :
– Em cũng biết Bi rất thương chị, vậy chị có thương yêu cái gia đình này không, có cố vun vén cho nó không, có hết lòng vì nó không, chị hết lòng vì cái gia đình của chị, chăm lo cho cu Bi, cho chồng chị, nhưng mà, em hỏi chị, chị nhận lại được những gì, liệu nó có xứng đáng không.

Không nghe thấy gì cả, mọi thứ vẫn im lặng như thường, cảm tưởng như tiếng gió thổi còn nghe rõ ràng hơn, tôi lại nói tiếp :
– Chị hết lòng vì anh, vì Bi, nhưng mà anh ấy thì sao, anh ấy đã một ngày nào lo cho chị, quan tâm cho chị chưa, em giám chắc ngày Sinh nhật chị ông ấy không gửi cho chị cả 1 cái tin nhắn, em nói đúng chứ.

Chị run lên, tiếng chị khẽ nói :
– Đừng nói thế em, dù sao….
Tôi không cho chị nói thêm, ngón tay lại đưa lên ấn lên bờ môi không cho nói, tôi xoay người chị lại, tôi ghé sát vào khuôn mặt chị, lắng nghe tiếng chị thổn thức, chua xót lại nhìn thấy nước mắt rơi, lòng tôi buốt lại, tôi thì thầm :
– Không đáng, không đáng 1 chút nào, chị xứng đáng có 1 người biết trân trọng những gì chị làm, xứng đáng có 1 người quan tâm chị.

Tôi ôm chị vào lòng, cảm nhận được thân hình đo đang run lên, tiếng chị nhỏ nhẹ :
– Nhưng chẳng phải em lại sắp đi lên trường sao, rồi thì thế nào.

Tôi cười cười, tôi đáp :
– Nhưng mà ít ra chị còn biết ở 1 nơi nào đó có người nhớ chị, còn hơn cái gã lù lù trước mặt chị mà chả có tình cảm gì cả, ái, chị nhéo đau vậy, em nói sai chắc, mà có gì sau em sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho chị, cố dành mấy ngày nghỉ để trở về, chị thấy sao.

Không thấy chị nói gì, như vậy là oke rồi, tôi mỉm cười, tôi cố trêu chị để chị quên đi cái cảm giác này, tôi bảo:
– Sao, thế chiều em nói, đã đeo cái vòng vào chưa.
Chị lườm tôi, chị nói :
– Đeo rồi, nãy chả có gì làm nên đeo vào nghịch cho vui.

“Đúng là đàn bà có khác, cứ thích vẽ lý do ra, ai hỏi cơ chứ, chỉ cần biết có đeo là được rồi”. Tôi trêu :
– Tốt lắm, biết tự xích chân thế là ngoan rồi.
– Cái thằng này, nói vớ vẩn.

Chị đấm nhẹ lên người tôi, tôi cười cười, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đó, kéo lại gần mình hơn, cúi đầu thơm lên đôi môi ngọt ngào, 2 bàn tay chầm chậm kéo chị lại gần, chị ngoan ngoãn nép vào người tôi, hơi rướn người, hôn lên đáp trả.

“Ai chà chà, tối rồi có khác, ngực thả rông” ngực chị không có lớp áo ngực, đang nhẹ nhàng ấn lên ngực tôi, nó vẫn mịn màng như thế, cằng tròn và nóng ấm, đôi tay chị ghì lấy cổ tôi, như muốn kéo hẳn người tôi xuống vậy, tay tôi giờ bắt đầu thám hiểm linh tinh rồi, đang vuốt ve cặp mông tròn lẳn mịn màng, cảm nhận như lớp quần ngủ mỏng quá, gần như cảm thấy sự mát lạnh lan toả khắp bàn tay, rồi từ từ, luồn qua cái quần mỏng manh đó, vân vê cái quần lót bên trong, vuốt khe da thịt của chị, nó mát lạnh, mịn màng và đàn hồi rất tốt, khẽ xoa xoa nắn nắn bờ mông căng tròn đó, rồi thỉnh thoảng lại nhéo nhéo mấy cái, tiếng chị bắt đầu thở mạnh rồi, đã dồn dập thêm rất nhiểu, 2 tay bắt đầu ôm lưng tôi, đang như cào cấu trên đó, tôi chả quan tâm, như kiến cắn mà thôi, 2 tay ở dưới nãy giờ mò mẫm cặp mông tròn lẳn mịn màng, đang muốn tiến ra phía trước, nghịch nghịch cái mu lồn 1 tý, thì thấy chị đẩy tôi ra, tiếng chị hổn hển :
– Thôi…thôi.. thế này thôi.

Tôi không nghe, 2 tay lại vòng lên ôm lấy chị, tôi bảo :
– Đừng mà, cùng lắm thì em không sờ chỗ đó nữa, được chưa.

Rồi ấn chị dựa vào tường, tham lam hôn tới tấp, 2 tay thò vào trong áo, xoa lên cặp vú săn chắc, và cũng rất mịn màng, ôi, nhớ 2 đầu ti bé bé quá đi mất, tôi lại vê vê sờ sờ nó, nghịch mãi mà không chán, khẽ bóp 2 bên vú để cảm nhận nó đang căng cứng lên như mời gọi, tiếng chị rên rỉ khẽ khẽ qua bờ môi, đang hứng tự nhiên có tiếng điện thoại, là bố tôi, chết cha, không biết có chuyện gì không, tôi nghe máy, tiếng bố tôi quát:
– Mày đang ở đâu thế hả, tao mới thấy mày lên nhà mà, sao lên không thấy, xuống chở mẹ mày đi mua chút đồ cái xem nào.
Tôi dạ dạ vâng vâng rồi cúp máy, chị vẫn đang tựa vào người tôi, tôi hôn nhẹ chị 1 cái, rồi thì thầm vào tai chị mấy câu :
– Tối nay nhớ để cửa ban công cho em nhé .

Rồi không đợi chị phản ứng gì, phi luôn về nhà, chậm trễ là to chuyện lắm, vừa xuống đến nhà, đã thấy mẹ tôi mặc quần áo chỉnh tề đợi tôi rồi, tôi hỏi :
– Tối rồi còn đi đâu vậy mẹ.

Mẹ tôi nhìn tôi bảo :
– Mày trốn ở đâu thế, mới thấy chạy lên nhà mà bố lên tìm không thấy là sao hả.
Tôi cười trừ đáp:
– Con sang ban công nhà hàng xóm hóng gió mà, ở nhà mãi nhàm nhàm.

Mẹ tôi lườm :
– Hóng cái gì mà hóng, cẩn thận người ta lại tưởng trộm đó, mặc quần áo vào đi, chở mẹ sang nhà bác Hải, bác ấy ốm được 2 hôm rồi mà chưa sang thăm được, tiện thể mua cho bác ấy ít trái cây tẩm bổ.

Dào tưởng đi đâu, lại sang nhà bà Hải, bà ấy cứ gặp tôi lại cứ nói chuyện linh ta linh tinh, cứ nói là giới thiệu người này người nọ cho tôi, rồi toàn hỏi có bạn gái chưa, yêu ai chưa, làm như mình lớn tuổi lắm ý, suốt ngày ngồi nghe bà ấy khoe về 3 con vịt trong nhà, rồi lại cứ nói phải sang dậy học cho con thứ 3 năm nay lên lớp 11, rồi thỉnh thoảng về thì sang đèo em nó đi chơi chứ, làm như đây sắp ế chắc, mà đèo con đó đi chơi khác gì mang cái thùng nước gạo chứ, cái gì cũng cho vô mồm được, ăn thì như liên thanh bắn ý, mà tầm như nó,với cái tính nết đấy không có thằng theo đuôi thì tôi đi bằng đầu, vậy mà vào mồm bà ấy nào là em nó ngoan lắm, ở nhà suốt, nhắc đến tôi hoài.

Đợt này may quá, bị ốm nên thều thào 1 hồi với mẹ tôi rồi thôi, tôi ngồi bên cạnh cũng chả biết làm gì, nhà bà này có 3 con vịt nhưng mà theo chồng mất 2 con rồi, còn 1 cô lớp năm nay lớp 11 ở nhà thôi, chồng thì nghỉ hưu, lượn như cá cảnh cả ngày. Đang ngồi nghịch nghịch điện thoại, tự nhiên thấy có tiếng con gái nhe nhẹ:
– Anh Sơn và cô sang thăm mẹ cháu ạ.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chắc con vịt thứ 3 đi học thêm về, ờ, cũng hơn 9h rồi, tên nó là Huyền, tên khá đẹp, theo tôi là thế, dù sao nó cũng đang là táo xanh nên tôi không chú ý lắm, con gái lớp 10 sắp lên 11 gì mà phẳng lì, chả có gì cả, nhưng mà được cái nó khá cao, với lại làn da trắng, khuôn mặt rất là hồn nhiên, tính khí thì cũng khá vui vui, ít ra là trước mặt tôi thì như thế, sau lưng thì bố ai biết được, cộng với tính cách của tuổi teen bốc đồng như nó, cũng khó nói lắm.

Nó tươi cười nhìn tôi, đôi má lúm đồng tiền để lộ cái răng khểnh, tôi cá 70% chắc chắn không phải là con ông Kim – chồng bà Hải rồi, bố nó với với mẹ nó, cùng 2 bà chị lùn tịt, tự nhiên nó lại cao vống lên, nhìn mặt nó, chả biết cái điểm lai tạo của ông Kim ở đâu nữa, tôi tặc lưỡi, sản phẩm là nhập ngoại có khác, tốt hơn hàng nội không biết bao nhiêu lần. Tay nó cầm cái khăn ướt, lon ton đến lau lau khuôn mặt của bà Hải, cũng có chút gì đó gọi là biết cách chăm sóc.

Trong phòng thì toàn đàn bà, lại hơi người ốm, trời thì nóng, tôi liền lẻn ra ngoài đứng, nhìn xe cộ đi trên đường thấy còn thoải mái hơn, đang nhìn mung lung thấy tiếng nói :
– Anh Sơn nhá, về nghỉ hè mà chả thấy qua nhà em chơi.

Nhà em thì làm gì có cái gì mà đến chơi cơ chứ, đến tám với bà Hải chăc, tôi cười nói :
– Em đi học suốt, anh sang đây ngồi không hay sao, bố em cũng đi chơi hoài mà.

No đứng cạnh với tôi, cũng đang nhìn ra ngoài đường, tóc cột cao kiểu tóc đuôi ngựa, cũng hơi hơi có màu râu ngô rồi, kiểu tóc này với những đứa đầu tròn như nó là rất hợp, trên người mặc cái áo phông bó sát cổ trễ và quần jean, nhưng mà nó chỉ được cái cao và trắng thôi, họ hàng kém lắm, chả thấy cong lên hay lồi lõm gì cả, tôi tặc lưỡi, lớp 11 đến nơi rồi, thế này thì chán chết, nó bĩu môi nhìn tôi nói :
– Anh nói điêu ý, em đi học thêm tý thôi, vẫn ở nhà hoài mà.
Tôi bảo :
– Anh còn lạ gì nữa khối bọn em, tháng 8 là đi học rồi còn gì, mà em thế này, còn lo không có ai đưa đi chơi sao.

Nó lắc đầu:
– Em không thích đi chơi với tụi nó, toàn thằng ngố thôi, tụi nó cứ nghĩ tụi nó là sành điệu lắm ý, ăn nói thì lấc cấc.

“Con bé này cũng rất là bá đạo ” rồi thấy nó nhìn tôi cười cười, nó bảo :
– Mai anh rảnh không, tối mai đèo em đi chơi được không, ở nhà hoài chán quá.
Tôi nói:
– Thế không định chăm mẹ ốm hay sao mà đòi đi.
Nó đáp luôn :
– Đâu mà, mẹ ốm nhẹ thôi, tại mẹ thấy mẹ anh sang nên làm bộ thôi, chiều nay mẹ còn đi ra ngoài được cơ mà nên tối em mới đi học được chứ, mà anh chưa trả lời em đó.
Tôi cười trừ :
– Được rồi, mai rảnh thì anh gọi cho em liền, nhưng mà không hứa trước được đâu nhé.
Nó bĩu môi:
– Vẫn là cái kiểu nói lấp la lấp lửng, anh nói vậy là để tính bài chuồn chứ gì?

“À, con này giờ khôn lên nhiều quá ta”.
Tôi nói :
– Thì đúng là nếu bây giờ nói thì đúng là tối mai anh rảnh thật, nhưng sợ cả ngày mai có chuyện phát sinh thì sao, hứa trước mà không giữ lời được thì nói làm gì.

Nó nhìn ra đường như mông lung, nó nói nhỏ :
– Anh càng ngày càng nói năng kiểu khó nghe đó, không thích đèo em đi chơi thì cứ nói, chả cần.
Rồi quay lưng đi thằng vào nhà.

“Ô cái con này hay ah nha, lại lên cơn, cứ thích mình đèo nó đi chơi, phải trốn chứ, đèo nó khác gì đèo thùng nước gạo đâu, người đâu mà dữ ác ”.

Mà tôi lẩm bẩm tự hỏi, đi với tôi ăn nhiều thế chắc ở nhà ăn cũng không ít, sao mà người lại chả thấy béo lên là sao nhỉ, đi đâu hết không biết, nó nhìn cũng dễ thương, nếu mà có chỗ nhô chỗ lõm thì cũng thuộc loại là ngon đó, chắc năm sau mới may ra, đang nghĩ linh tinh, tự nhiên thấy có tin nhắn, tin nhắn của con bé Huyền, nó không ra đây nói được hay sao còn bày đặt nhắn tin chứ, tôi đọc tin nhắn :
“Nhưng mà em thích được đi chơi với anh, hôm nào rảnh nhớ đèo em đi chơi đó ”.

Đọc xong tý thì tôi thấy buồn cười, tự nhiên tôi thấy hơi lạ lạ, bọn gái teen giờ bạo dạn thế nào sao, mình chắc già mất rồi, chậc chậc, tôi cười cười, nhắn tin cho nó :
“Ừhm, anh biết rồi, anh hứa trước khi đi sẽ qua đón em đi chơi mấy hôm, okie “.
Rồi đang nghĩ, từ sáng tới giờ không thấy Linh gọi điện thoại hay nhắn tin gì cả, cũng hơi kỳ kỳ ta.

Đứng được thêm 1 lúc mới thấy mẹ tôi đi ra, cũng hơn 10h rồi, trên đường 2 mẹ con nói chuyện linh tinh, tự nhiên tôi nhớ ra cái gì đó, đi lòng vòng tìm kiếm, mãi mới thấy cái xe bán bắp rang, tôi liền mua 1 bịch to luôn, mẹ tôi nói tối ăn nhiều cái đó làm gì, mà làm gì mà mua nhiều thế, nhà làm gì có ai ăn, tôi tặc lưỡi bảo :
– Lâu rồi không ăn nên giờ con thèm thôi, thôi mẹ đừng hỏi nữa, cầm cho con nè.

Giá mà người ngồi sau tôi bây giờ là chị thì hay quá, chắc lượn vài vòng mới về, nhưng mà người ngồi sau lại là mẹ tôi, về nhanh cho nó lành, mà nãy nhớ bảo chị để cửa rồi mà, phải về nhanh chứ, he he.

Chào xong bố mẹ, tôi cũng chả kịp đợi bố mẹ nói thêm câu gì, leo tót lên phòng, khoá kín phòng lại, cho khỏi vào, có gì còn về kịp chứ, cầm gói bắp rang bọc kín lại, đang định cầm theo 2 chai nước, nhưng mà tội gì, mình chi bỏng ngô rồi, bắt bà ấy chi nước chứ, cũng chả thèm thay quần áo, copy xong bộ phim vào USB rồi tôi vội vội vàng vàng trèo sang nhà chị.

Đứng trước cửa ban công mà bình thường tôi vẫn hay vào, lối mà chị hay đi ra để phơi đồ, hơi hồi hộp 1 chút, không biết chị có để cửa cho tôi không nữa, nãy tôi dặn rồi, chắc là để mở thôi, nhẹ nhẹ cầm cái tay nắm, khẽ kéo ra, “Ớ mẹ, sao không ra nhỉ” Tôi toát cả mồ hôi, chắc là kéo nhẹ quá đây mà, hoặc là kẹt, kéo lần nữa xem sao. Vẫn không ra, vậy là chốt trong rồi, ơ hay nhỉ, rõ ràng nói để cửa cơ mà, lạ quá, tự nhiên lại khoá cửa, không cho mình vô là sao nè.

Cầm túi bắp rang mà chán nản, thở dài 1 cái, vậy là chị không cho tôi vào rồi, chán quá đi mất, đang định bò về, vì nói thế mà chị không cho chả lẽ mặt dày kêu chị lên mở cửa sao, người ta không muốn thì thôi vậy, tự nhiên nhớ ra, ah đúng rồi, còn cánh cửa đi ra từ phòng cu Bi mà, không chắc chắn lắm, nhưng còn cơ hội là phải thử, tôi trèo qua lan can lên phía trên, đi ra đằng trước, cầm cái tay khoá, hơi hồi hộp, cái cửa này mà không mở là về thật nè, đêm nay lại ngủ 1 mình roài, toát cả mồ hôi, y như là đi thi đại học ý, khẽ giật cái khoá cửa xuống.

Cạch
Mịa, tý thì lỡ mồm, reo lên vì sướng, hoá ra chị để cửa thật, mà không phải là cái cửa đằng sau kia, mà là cửa đằng trước này, hoá ra chị vẫn rất “ ngây thơ” chưa biết là tôi hay ra vào bằng cái cửa sau kia hơn, nên để cửa trước cho tôi vào.

Len lén khoá cửa lại, không lỡ may đang ân ái lại có thằng trộm dở hơi nó bò vào thì bỏ mẹ, cố gắng nhẹ lắm nhưng tiếng chốt cửa vẫn vang lên 2 tiếng ..tạch..tạch…

Rón rén xuống nhà, thở nhè nhẹ, doạ cho chị giật mình cái chơi, nghĩ đến cảnh chị la toáng lên chắc vui lắm, tôi cố nín cười, ơ mà bà này, ngủ sớm thế nhờ, mới gần 10h30 mà tối om, càng hay, ngủ thì anh chọc cho tỉnh luôn, lén lén nhìn vào cái buồng ngủ, thấy màn đã buông xuống, không thấy động tĩnh gì, tiếng quạt kêu ro ro, tôi chắc mẩm chắc là ngủ say, rón rén tiến đến cái giường, qua ánh đèn ngủ lờ mờ, cố nhìn xem thân hình chị đang nằm như thế nào, tự nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng đóng cạch 1 cái, tôi giật thót cả mình, quay lại, 1 cái mặt trắng nhợt, tóc tai loà xoà, 2 tay giơ ra phía trước, mặc cái áo dài thùng thình tiến về phía tôi…. Ma sao …….

Tôi hét toáng lên, ném cái túi bỏng vào con “Ma” đó, ngã ngửa ra giường, mặt tái nhợt, “ma, ma ma’ rồi như thấy cái gì đó không đúng, con “Ma” kia đang cười gập cả người lại, tiếng cười dòn tan vang lên, cả người con “Ma ” đó run lên bần bật vì cười, đang như bò lăn trên đất vì cười, tôi nhớ ra cái gì đó, chạy ra bật điện, nheo nheo nhìn con “ma” kia, mặt tôi tái nhợt, nhưng lần này là vì thẹn, hoá ra là chị trêu tôi.

Nghĩ vừa tức vừa thẹn, mình lố quá, để bà ấy cười 1 mẻ, tôi kéo cái màn gọn lại, túm lấy cái thân hình đang cười ngặt nghẽo nãy giờ ném lên giường, cứ nhè eo, nhè đùi mông mà nhéo, tranh thủ sờ cho bõ ghét, rồi cù cả lên nách, lên eo, làm chị lăn lộn vì cười, giãy nảy lên chống cự, mặt chị đánh phấn trắng hẳn lên vốn để hù tôi, đang như hồng lên vì cười nhiều quá, mãi rồi chị mới nói được, nhưng mà vẫn còn đang rất khó khăn vì đang cười :
– Thôi… thôi.. bấu đau thế.. thôi thôi.

Rồi lại bị tôi cù léc cho bò ra mà cười, cứ giãy đành đạch, cái áo ngủ bị tốc lên, he hé lộ ra cái quần lót màu trắng quyến rũ, lớp lông đen như ẩn như hiện mờ mờ dưới lớp quần lót, cù léc mà thấy da chị mát lạnh, sờ thật là thích.

Mẹ, cù bà ấy cười mà cũng đến mệt, chị giãy mãi mới bò ra cuối giường được, nhảy xuống đất, vuốt vuốt lại cái áo, mặt vẫn còn cười cười trêu tôi, tôi đang ngồi trên giường, bực lắm, tự nhiên bị làm trò cười, mà còn bị doạ ma mới nhục chứ, lại còn trước mặt chị nữa chứ, bình thường đi nhà Ma suốt không sao, tự nhiên giờ lại thế, 1 là tự nhiên bị giật mình, 2 là trong đêm tối thật, làm tôi cử tưởng là thật chứ, đang không biết chưa thẹn thế nào, thấy chị cố mím cười, chị bảo :
– Cái thằng này, bấu người như con gái thế, đỏ hết lên rồi nè, đau kinh, bảo thôi mà cứ cố.
Tôi bảo :
– Ai bảo tự nhiên doạ ma em làm gì.
Chị lại cười cười :
– Tại ai bảo lúc nãy trên ban công làm chị giật mình, mà ai biết được là em sợ ma.

Vừa dứt lời lại thấy chị ôm bụng cười, tôi tức quá, đang định xuống kéo lên giường cho trận nữa, chị lùi lại xua xua tay, chị cười hổn hển như sắp đớt hơi, thều thào nói :
– Thôi thôi, chị không cười nữa, cù nữa là cười đứt ruột chết đó.
Hừ, nói thế tôi tha, tôi hỏi :
– Sao mà biết em đến lúc nào mà doạ.
– Thì nghe tiếng mở cửa rồi tiếng khoá cửa đó, cửa nhà chị nên chị biết mà – Chị đang vuốt vuốt lại tóc, đã thôi nín cười.

Giờ tôi mới nhìn kỹ lại chị, chị mặc có cái áo ngủ thôi, kiểu áo dài ngang gối ý, cái áo màu đen nhìn quyến rũ lắm, bờ ngực vươn cao , kiêu hãnh, eo thon, cái mông cong lên khiêu khích, đang đứng giữa phòng vuốt lại tóc, nhớ lúc nãy cù chị, áo ngủ tốc lên, lộ cả cái quần lót màu trắng, thật là quyến rũ quá đi, tôi vẫn hơi bực, tôi nói :
– Thế là nãy giờ chả có gì làm, ngồi bôi phấn chờ em về hả, nhìn trắng toát cả mặt, chắc bôi dày lắm hả.

Chị nhìn tôi, mặt vẫn còn nét cười :
– Ừhm đó, thì rảnh mà, hi hi, làm người ta bôi phấn chờ mãi, khó chịu quá, à mà ném cái bọc gì vào người chị thế.
– Bọc bắp rang đó, em mua về tý xem phim, biết bị doạ thế này, chả thèm sang.

Chị ra ngó ngó bọc bắp, rồi cười bảo :
– Khá đó, ý kiến hay, đợi chị đi rửa mặt cái đã, ngứa quá.

Rồi mở cửa đi ra, mịa tý quên, may mà cửa đóng kín, lên nãy giờ tôi la làng hay tiếng chị cười ngặt nghẽo không bị truyền ra ngoài, không sợ hàng xóm nghe được thì chết rồi, mà chắc chị cũng tính cả nên mới cố ý đóng cửa.

Nghe tiếng nước chảy, tôi xuống giường, đi ra ngoài, ra đến bếp, thấy chị đang lom khom rửa mặt, tôi lại gần mà chị không biết, khẽ vòng tay ôm cái bờ eo của chị, cảm nhận bờ mông mềm mại áp chặt lên người mình, ngửi mùi thơm trên cái vai trần của chị, chị ngẩng mặt lên, lau mặt, khuôn mặt tôi và chị chiếu trên chiếc gương, tôi mỉm cười, thơm nhẹ lên mái tóc chị, tôi bảo :
– Nấu cái gì ăn đi, nãy em ăn có cái bánh mỳ rồi về nhà ăn có bát cơm, giờ đói quá.

Chị mỉm cười trong gương thật là xinh, chị bảo:
– Có bắp rang rồi còn gì, tý ăn cái đó mà.

Tôi bảo :
– Cái đó xem phim, làm sao mà ăn nhanh được, ăn cái gì lót dạ chứ, còn mỳ không, nấu cho em đi, hồi chiều em nấu cho chị rồi, mà chị cũng ăn cùng đi, chiều ăn cái bánh mà không đói ah.

Chị gật gù :
– Thôi được, chiều em lắm rồi đó.

Tôi buông vòng eo của chị ra, để cho cái vòng eo đó đi nấu mỳ, ngồi trên bàn, thấy thân hình bé nhỏ đáng yêu đó đang lượn ra lượn vào, có bát mỳ thôi mà cầu kỳ thế không biết, chống tay lên cằm, nhắm nhìn thân hình chị quyến rũ mà không chán mắt, thế mà sao lão Hùng hàng đêm lại ra ngoài được nhỉ, đúng là liệt dương rồi. Tự mỉm cười, thấy chị lon ton bê mỗi cái nồi ra, tôi bảo :
– Ơ, không lấy bát thì ăn thế nào.

Tay chị cầm 2 đôi đũa, đưa cho tôi 1 đôi kèm cái nắp vung nói kiểu rất chi là hồn nhiên :
– Ăn nồi cho đỡ mất công rửa, này , em ăn bằng vung này.

“Bó tay, chiều nay tôi nấu có bát đũa đàng hoàng cho bà ấy ăn, giờ bà ấy lại chơi trò này.” Thôi kệ vậy, đang đói.

Ăn chung cái nồi có khác, mình thì đói thật, bà ấy thì chả biết là đói thật hay trêu ngươi mình nữa, cứ tranh nhau ăn, buồn cười không tả được, cái thói đời, ăn 1 mình có khi chả muốn ăn, nhưng mà cứ có người ăn cùng là tranh nhau ăn. Cảm giác ấm áp vui vẻ chỉ cần thế này thôi, 2 người bên nhau ăn 1 nồi mỳ, vui vui vẻ vẻ, xung quanh im lặng như tờ, đêm đã khuya rồi, lặng lẽ ngắm đôi môi chúm chím mút từng sợi mỳ hay húp thìa nước xì xụp, tôi lặng lẽ mỉm cười, chị đang ngay bên tôi, gần gũi biết nhường nào, tôi nhớ lại mọi chuyện, ban đầu chỉ là cảm giác tò mò thân thể chị, mong muốn được dòm trộm và khám phá nó, rồi từ từ ở bên chị, cảm nhận sự ấm áp vui vẻ khi được ở bên chị, dần dần tôi đã có được chị, muốn cảnh này mãi mãi không trôi, tôi cũng chả muốn nghĩ vẩn vơ, cố mà cảm nhận hết không gian này thôi.

Bình luận