Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phần 17

Tác giả: Thiên Địa

Tôi cười cười, chưa gì đã thấy nhớ tôi sao, cũng hay, tôi cũng đang chả có gì làm, ngồi không chắc tôi nhớ chị chết quá, chỉnh lại quần áo 1 chút, tôi sang nhà chị, chả có ai ở ngoài, tôi đi thẳng vào bên trong, đã thấy cái bóng dáng quen thuộc đó, chị mặc 1 bộ quần áo ngủ màu vàng chanh, đang nhảy nhảy cố với mấy cái dây bóng bay treo trên tường, nghe ra rất khó khăn,chị không với tới, cặp vú rung ring mỗi khi chị nhảy lên chụp, áo bị kéo lên 1 đoạn, lộ cái rốn bé bé cùng cái bụng phẳng lỳ, tôi mỉm cười, mới có tý buổi sáng, giờ mới gặp lại thân hình thân thương đó, tôi thấy nhớ vô cùng, đúng là ở nhà chả có gì làm, cảm giác thời gian trôi lâu thật.

 

Vừa thấy tôi đến, chị quay lại, quệt quệt mồ hôi, nhắn nhó cái mặt , chị bảo :
– Em vô phòng, kéo hết bóng bay lại cái coi, cao quá, chị không với tới.

Tôi cười hì hì, nhảy lên, túm hết mấy quả bóng bay lại, tôi nhìn vào chùm bóng bay nói :
– Tội chúng mày lớn lắm, tối qua dám nhìn lén, phải cho nổ hết.
Chị nghe xong nhảy dựng lên, lao vào người tôi, tính đánh tôi một trận, tôi cười hi hi, luồn lách không cho chạm vào người, chị ngượng ngượng, chị bảo :
– Đứng lại đó, chạy là đừng có mà trách.
– Thôi, em lỡ lời, chị đánh đau lắm, chị mà lại gần là em châm nổ bóng đó. – Tôi cười cười, tay cầm chùm bóng.
Chị ngồi lên giường, chị bảo :
– Thôi không đùa nữa, đừng chọc làm nó nổ linh tinh, rác nhà lắm, hay ra ngoài thả nó đi, làm nổ thấy tiếc tiếc.
– Không được đâu, thả nó ra mọi người nhìn thấy thì chết, đưa cái khăn to đây, em làm nổ cho, không rác nhà đâu.

Một lát sau, căn buồng ngủ đã lại như cũ, tất cả các vết bẩn được lâu cẩn thận, bàn ghế đã được kê lại hết, tôi cũng hơi mệt, nằm lên giường, nửa chân vẫn để dưới đất, chị đi vào, lau lau khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, rồi đưa tôi cái khăn, ý nói lau mồ hôi, tôi cầm cái khắn tiện thể kéo cả người chị xuống, chị ngã dúi vào người tôi, nhưng không phản đối, ngoan ngoãn nằm im, khẽ cầm cái khăn lau mặt cho tôi, tôi trở người, dụi mặt vào ngực chị, cảm nhận sự mềm mại, ngửi mùi thơm quen thuộc biết bao.

Tự nhiên nghe thấy tiếng ọc oc, tôi phì cười, xoa xoa cái bụng của chị, chị nhéo tai tôi 1 cái nói :
– Ăn gì chưa, chị thấy đói quá , nãy giờ chưa ăn gì nè.
Tôi ngẩng mặt lên :
– Em ăn ở nhà rồi, nhà có gì ăn không, không sang nhà em, em nấu cho mà ăn.
Chị cười nói :
– Sao, em cũng biết nấu ăn ah, nhà còn mấy gói mỳ đó, xuống nấu cho chị ăn đi, giờ nóng, chỉ thích ăn mỳ thôi.

“Trời ơi, sai bảo rất chi là thành thục, giờ tôi nghi ngờ không biết ông Hùng suốt ngày đi chơi đúng hay là tôi muốn ở bên chị là đúng đây.”
Tôi bảo:
– Là sinh viên, không biết nấu ăn có mà chết đói, có điều, em chưa làm không công bao giờ cả, phải có gì trả công chứ.
Chị lườm tôi:
– Chưa làm mà đòi trả công, lý nào có cái lý đó, cứ làm đi rồi trả công sau, nhanh lên, chị làm nãy giờ, mệt không đi được đâu.

“Mẹ kiếp, chả lẽ số mình là thế này sao, chưa gì đã bị dắt mũi, nhưng mà không sao, đang tán đành chịu thiệt, chả xấu mặt nào”.

Tôi ngồi lên, hôn lén lên má chị 1 cái, coi như là trả trước 1 nửa, chị bật dậy định lùa theo mà, mà tôi nhanh hơn, chị chỉ chỉ ngón tay 1 cái rồi nằm xuống cười cười.

Tay chống cằm, nhìn cái miệng bé bé đang ăn mỳ, tôi thấy vui vui, nhìn chị ăn mà cũng vui vui thế này sao, cái miệng chu chu lên thổi thổi, đang ăn ngấu nghiên, tôi trêu :
– Chị cứ từ từ mà ăn, ai ăn tranh của chị mà lo, ăn gì mà chả có dịu dàng gì cả.
– Sao! Giờ mới biết đây không dịu dàng ah, quay đầu vẫn kịp đó.

Rồi lại như ban đầu, thổi thổi mấy sợi mì, hình như thấy tôi không nói gì, sợ tôi hiểu nhầm,cười cười vội chữa :
– Tại chị đói quá đó mà, lâu lắm ăn mỳ mới thấy ngon ngon thế này.
– Ah, em quên chưa nói cho chị biết, em vốn như kiểu là gia vị thức ăn ý, cô gái nào thấy em cũng nói là ăn ngon hơn hẳn, em cũng chả biết tại sao, hay chị nói xem, sau này em có nên làm người mẫu cho người ta ngắm khi ăn không nhỉ?
Chị bĩu mồi :
– Thôi đi, tại chị bữa nay dọn nhìu thứ quá, em bầy linh tinh cả, mệt nên tất nhiên sẽ ăn ngon rồi.

“Gớm, không có mấy thứ bầy linh tinh đó thì không biết ai sẽ khóc bao nhiêu lần đấy, giờ lại chê nó, hứ”.
Đang nghĩ đã thấy chị bê tô mỳ lên húp, tôi lắc đầu bó tay rồi, tôi bảo :
– Chị thấy em có nên mở 1 tiệm mỳ không, khách nào cũng như chị, ăn cả nước lẫn cái thế này, chắc là đắt hàng lắm.

Chị như không thèm nghe tôi nói, đặt tô mỳ xuống, cười cười, nhìn tôi :
– Thôi chị ăn xong rồi, em mang xuống nhà rửa đi nha, nhớ đừng làm bắn linh tinh, mà có bắn thì lau sạch sẽ mới được lên nhà đó.

Tôi há hốc mồm, ở nhà mẹ tôi cũng chưa từng sai bảo tôi thế này, tôi nhảy dựng lên :
– Ah, em nhớ ra rồi, nhà em còn 1 số việc , em về làm trước đây.
Tôi muốn chuồn ngay lập tức, không làm thì không được , làm thì bà ấy thấy mình ngoan thế này, sau dắt mũi mình chết quá, chả biết làm sao, chuồn là thượng sách rồi.

Thấy tôi muốn chuồn, chị gọi giật lại :
– Ê… ê… Chiều nay chị tính ra công viên tập thể dục, rồi uống nước, muốn đi cùng thì quay lại rửa bát, không thì thôi, chiều đây đi một mình , hi hi..

“Mịa kiếp, tiến thoái lưỡng nan, bó tay rồi, khó nghĩ quá đi mất, thôi đành vậy, dù sao cũng chỉ là cái bát thôi mà, chiều còn có cái mà đi chơi, thôi thì hi sinh đời bố, củng cố đời con, giờ chịu thiệt 1 tý, tối nay anh tính cả gốc lẫn lãi lên người ”.

Như đã được thông não, tôi cười cười, cầm cái bát đi vào nhà, nhìn cái mặt đang hớn hở kia, lại còn nói đểu nữa chứ :
– Ngoan lắm, phải thế chứ hi hi.
“A, dám cười, tối nay anh cho biết tay”.
Tôi nhìn khuôn mặt đang cười cười kia, ác quỷ nổi lên, nhớ cái mặt, để tính xem tối nay nên làm gì, cắn cho kêu trời thì thôi.

Xong viêc, tôi lên nhà, thấy chị đang lúi húi gõ chữ, chắc đang phải đánh văn bản nữa, tôi lại gần thấy bên cạnh là mấy trang văn bản, chị nghe thấy tiếng tôi vào, chị quay sang nói :
– Này, chút nữa chị mỏi tay, gõ giúp chị nha, được không.
– Thôi đi, hôm nay sang chơi có tý mà chị kêu em làm mấy thứ liền, em không gõ đâu.

Tôi càu nhàu, ngồi đằng sau chị, nhìn kiểu chị gõ là biết chậm hơn tôi nhiều, chị lại nói :
– Chị được về sớm là để đánh xong tập văn bản này đó, tý mà chị gõ chậm, chiều sợ không đi chơi được đâu.

Rồi liếc liếc sang tôi, khẽ mỉm cười, rõ ràng là đang chơi trò thả mồi bắt cá đây mà, cứ lôi chuyện tý đi chơi ra làm mồi câu mới đau chứ. Tôi tặc lưỡi, đã thế đây cũng chơi lại, tôi đi ra đằng sau, cúi người ngửi lên mái tóc thơm thơm, lặng lẽ ngắm chị, nói đến chuyện gõ chứ, tôi lại nhớ đên 1 chuyện.

Hôm đó tôi cũng gõ chứ hộ chị, rồi chị ngủ quên, lần đầu tiên tôi đã sờ trộm chị, nghĩ đến đó tôi rợn tóc gáy, tôi vẫn hoài nghi, không biết chị lúc đó, đã tỉnh hay vẫn ngủ, tôi thì tôi nghĩ lúc đó chị đã tỉnh, nhưng đang định hỏi chị, dù sao giờ chúng tôi cũng chả có gì cầm kỵ chuyện đó, giờ hỏi cũng chả sao, nhưng mà hỏi được rồi thì sao, với lại giờ cũng không phải lúc lắm, thôi, tối nay tôi sẽ nhớ hỏi xem lúc đó thế nào. Mới được 1 tý đã thấy vươn vai, nhổm dậy nói :
– Ôi đâu cả lưng rồi, em vào gõ đi nè, chị đi kiếm cái gì về ăn nhé.

“Trời ạ, chưa gì đã thấy trốn việc rồi, toàn nghĩ đến ăn thôi.” Chả biết thế nào, đành ngồi vào gõ vậy, gõ nhanh chiều còn đi chơi, phải nhịn, phải nhịn, làm đại sự bất chấp tiểu tiết, khốn nạn thật.

Nói thật là với chuyện gõ văn bản, nếu nghĩ mà gõ còn lâu chứ nhìn mà gõ thì tôi gõ nhanh lắm, đang chả hiểu vì sao cái bản word của tôi, cứ có 1 vài chỗ, ấn cách (Space) lại mất dấu chứ không cũng ít khi sai chính tả.

Ngồi gõ 1 lúc thấy bà ấy vác về 1 túi xoài xanh, bà này nghiện xoài xanh chắc, dù sao cũng giống mình, lại thêm chút, đã thấy lon ton bê ra, ngồi bắt đầu tám, vừa tám vừa gọt, cái cảm giác nhìn người khác làm việc của mình chắc sướng lắm nhỉ, tôi vừa nghĩ vừa tức vừa buồn cười. Kể đủ chuyện trên trời dưới biển, làm tôi gõ nhiều khi không tập trung, nhưng mà không dám nói, sợ chị không nói gì lại càng buồn thêm, chị lại càng được đà, liếng thoắng không ngừng, tôi phục sát đất, dân văn phòng có khác, buồn chuyện thì thôi rồi.

Rồi tự nhiên thấy :
– A ra nào , chị đút cho mà ăn nè, cứ gõ đi nhé.
Tay cầm miếng xoài đưa gần miệng tôi, đang cười tươi lắm, cái điệu cười này, chắc chắc là cười kiểu mê hoặc, khiến người khác phục tùng làm việc cho mình, giờ tôi cười khổ, không biết là chăm lo cho tôi thật hay là bóc lột sức lao động đây, giờ tôi lại phân vân, không biết là chị cắn câu tôi hay tôi cắn câu chị nữa, cứ cái đà này, chắc là tôi mới là người bị cắn câu quá, lắc đầu khổ não, cắn 1 miếng xoài mà tay vẫn phải gõ đều đều, tức nổ óc, đúng là hối lộ mà.

Chị nhìn tôi gõ, mắt tròn xoe :
– Oaaa, gõ nhanh gớm vậy, mới đi 1 lát mà được dài thế này rồi cơ ah, thôi để chị gọt tiếp cho mà ăn, ăn rồi mà viết tiếp.

“Mịa, tý là lộn khỏi ghế”.

Cứ thế cả buồi chiều, tôi thì gõ muốn gãy tay, chị thì ngồi bên tôi tám chuyện, chả cần quan tâm tôi có nghe không, cười khúc khích cả buổi, tôi thì tai trái vào, tai phải ra. Chả nghe được câu nào, chỉ nghe được tiếng chị cười thôi, làm tôi vui lây, cố nhìn đồng hồ, cố gắng nhanh, cũng gần 4h30 rồi, xong còn đi chơi chứ, mai ông Hùng về là hết cơ hội rồi.

Tạch!
Chữ cuối cùng đã gõ xong, muốn gãy cả tay luôn, chị hứng chí lắm, ngồi xuống bắt đầu soát chính tả, tôi hậm hực, ngồi xuống bên giường, cho mấy miếng xoài chị đã gọt từ nãy ăn ngấu nghiến, nhìn cái bộ dạng hí hửng kia đang soát chính tả mà “ghét” thế không biết, cả chiều nay ngồi chơi mà, thích quá mà, hận không kéo lên giường, cắn cho mấy cái.

Chị save cẩn thận, copy vào Usb, xoay ghế nhìn tôi :
– Em gõ nhanh thật đấy, sau có gì sang gõ giúp chị nha.
Tôi bảo :
– Thôi đi, lần này là lần thứ 2 đó, chị toàn bóc lột sức lao động không, sau có mời em cũng chả gõ đâu.
Chị cười hi hi :
– Đố dám không gõ.

“Càng ngày càng lấn tới, giờ thì tôi biết rồi, tôi mới là thằng cắn câu, bó tay”.
Chị bảo :
– Mà lần trước, sao cũng lâu như vậy mà em gõ chậm thế, làm chị tối hôm đó mãi mới gõ xong đó .
Tôi hơi nghi nghi, tối hôm đó chị ngủ không biết gì sao, sao kỳ vậy :
– Thì anh Hùng về làm em không gõ tiếp được chứ sao.

Chị gật gù, hình như tối hôm đó không biết tôi đã làm gì chị thật, bó tay, tý thì khi nãy tôi đang định hỏi, chị quay ra nhìn đồng hồ, cười nói :
– Thôi thế là xong rồi, chiều nay vậy là đã hoàn thành công việc, đi ra công viên thôi.

Cứ như là chính bà ấy hoàn thành không bằng, chị kéo tay tôi bảo :
– Ra dắt xe đi, chị vào thay đồ chút.

Tôi đứng lên, vòng tay ôm trọn lấy chị, chị tròn xoe mắt nhìn tôi, tôi bảo :
– Cả chiều em làm không công ah, trả công đi chứ.

Chị cười cười :
– Thì đó, tí chị khao nước là được chứ gì.
Tôi bảo:
– Cái đó là đương nhiên, không nói cũng tự phải làm, cái khác kia.
– Thế muốn cái gì nào. – Chị nhìn nhìn tôi.

Tôi nhìn chị, nhìn lên đôi môi nãy giờ liến thoắng liên hồi kia, hôn 1 cái, 1 kiểu hôn của Hàn Quốc, chạm nhẹ bờ môi, chị lại nhéo tôi 1 cái, đang định nói gì, tôi tham lam hôn lần nữa, lần này thấy chị hé bờ môi, tôi luồn lưỡi qua, tham lam tìm lưỡi chị, đôi môi tận hưởng hương vị ngọt ngào, chua chua của xoài còn vương vấn trên làn môi chị, chị cựa quậy chống cự, nhưng rồi như buông xuôi, ôm ghì lấy tôi, cuồng nhiệt đáp trả, tay tôi vuốt ve bờ mông căng mọng, qua lớp quần ngủ mỏng tanh, cảm nhận sự đàn hồi, và mịn màng vô vùng của nó.

Cảm thấy đã đủ, lưu luyến rời khỏi bờ môi chị, tôi ghé vào tai chị, cắn nhẹ 1 cái rồi bảo:
– Chị thay quần áo đi, chút ra đầu đường đợi em, nhớ lấy khẩu trang chống nắng nhé, vẫn còn nắng mà, em lấy xe em đi cho chắc, nhớ nhé, em về trước đây, mà nhanh lên đó.
Thơm 1 cái nhẹ nhàng lên má chị, tôi quay người đi ra.

Sửa soạn 1 chút, mặc đồ thể dục, tôi leo lên chiếc xe máy, khóa cổng rồi lao ra ngoài đường, ra ngoài đầu đường được 1 lát, đã thấy bóng chị đi ra, chị mặt 1 cái áo phông bó sát người, tôn lên những đường cong thật là đẹp, ngực nở eo thon, mông căng đét, cái quần đen bó sát, nhìn đôi chân thon dài đang lon ton chạy đến chỗ tôi. Tôi mỉm cười, coi như là cũng biết điều đó, không làm tôi chờ lâu. Xe nhún nhẹ 1 cái, 1 đôi tay mịn màng khẽ ôm nhẹ qua eo tôi, tôi mìm cười, phóng xe, thằng tiến công viên nào.

Chị cười cười nói nói 1 chập, xe vi vu trên đường, tôi muốn loanh quanh 1 lát, trời vẫn còn hơi nắng, lượn 1 vòng rồi đi qua công viên chưa muộn. Đang cười tự nhiên gương xe phản chiếu 1 khuôn mặt đốt ra tro tôi cũng nhận ra, đang nhăn nhở cười cười đi đằng sau, thôi chết tôi rồi, đúng là xui ơi là xui mà, chắc là nãy đi ra ngoài bước chân trái rồi, thầm trách mình khổ quá, sao lại gặp nó cơ chứ, may mà nãy bảo chị bịt khăn chống nắng, ít ra giờ nó cũng chưa thấy mặt, mà nó đi sau, chắc gì đã nhận ra tôi đi trước, thằng mắt lác này, đi đường cũng hay ngó gái lắm, sợ nó thấy chị ngồi sau nên chú ý thôi. Thấy tôi không nói gì chị bảo :
– Sao thế, có chuyện vậy em.
Tôi làu bàu :
– Thằng Tuân đang đi ngay phía sau kia kìa.
Tôi tiếp luôn :
– Đừng nhìn về phía sau, kệ nó, chắc nó chưa nhìn ra đâu, nếu nó nhận ra em, nó đã lên ngang xe nói chuyện rồi.

Chị rướn lên gần tôi như muốn tôi nghe rõ hơn :
– Kệ nó đi, chị em mình đi thể dục ở công viên thôi mà .
Giá mà nó cũng nghĩ được như thế thì tốt quá, tôi im lặng, khẽ kéo ga, chiếc xe lao nhanh hơn, tôi nói :
– Nhưng em không thích nó nhìn thấy.

Cố gắng trổ tài, xe luồn lách, đã bỏ được nó được 1 quãng khá xa, chắc thằng mắt lác đó ngó gái, nó chưa nhận ra tôi đâu, tự nhiên phía trước có đèn đỏ, bực không chịu được, để thằng ôn đó đứng gần xe quá, nó chắc chắn sẽ nhận ra dáng của tôi từ đằng sau. Đầu tôi toan nghĩ kế, nếu để thằng ôn đó nhìn thấy, tôi sẽ nói thế nào, mà thằng ôn đó, chuyện này để nó nhìn thấy không hay chút nào, mặc dù nó là bạn thân tôi, nhưng mà tôi không muốn cho ai biết hết, biết thêm 1 người là nguy hiểm thêm 1 phần, nếu để nó nhìn thấy, sợ có nói gì nó cũng không tin, rồi mồm nó tuy kín nhưng là với mọi người, mà với con Hương thỏ thẻ 1 tý sợ nó lại phun hết mất, mà con hương là ai, đâu đầu thật.

Thôi, chả muốn nghĩ nữa, chuồn thôi, tôi bất chấp. Phi lên vỉa hè, rẽ phải luôn, nghe tiếng hoooétttttt, một anh công an trong bot phi ra, tay cầm gậy chỉ thằng vào xe, mẹ kiếp , lại gặp cảnh sát, đen vãi lúa, nước này thì cố mà chạy thôi chứ biết làm sao, để nó túm được là rách việc lắm, mong sao nó không có xe lùa, với lại tầm chiều đang đông xe, thách kẹo cũng không giám bỏ bot, chỉ sợ bọn cơ động tuần sớm, nó thấy là toi ngay.

Vọt xe được 1 quãng , không thấy thằng Tuân cũng xe công an lùa theo, tôi thở phào nhẹ nhõm, phân vân xem thằng Tuân có thấy mình không, chắc là không, nhưng nãy nhìn qua gương, thấy nó dán mắt vào xe tôi mà, có lẽ nó nhìn chị, dáng chị ngon thế cơ mà, lại mặc đồ thể dục, cố gắng trấn an mình, tiếng chị nói
– Cái thằng này, sao chạy xe ẩu vậy, việc gì phải chạy chứ, lại còn bị công an thổi còi nữa, quá lắm rồi .
Tôi không muốn làm chị mất vui, tôi bảo:
– Thằng Tuân nó mà thấy em, nó đòi đi theo, chị thích có nó đi theo không.
– Nhưng mà cũng không đến nỗi phải chạy công an như kẻ cướp thế. – Chị càu nhàu.

“Trời ah, vượt có tý cái đèn đỏ mà đã ví mình là cướp, tôi làm thế cũng là vì lo cho chị thôi” Tôi quay lại cười nói :
– Rồi, sau để chị đèo, được chưa, lâu lâu không vờn mấy anh công an nên thấy nhớ nhớ thôi.
– Ah, cũng đầu gấu nhỉ, trêu cả công an, ah thế đi đâu vậy, đi đường nào thế. – Chị ngơ ngác hỏi.

Tôi chưa muốn quay lại công viên, giờ lăng quăng trên đoạn đường đó, sợ gặp lại thằng ôn kia lại khốn, tôi định ra ngoài thành phố, tôi cũng chả thèm trả lời chị, cứ thế lao đi, giờ tôi lo lắm, mọi chuyện không như tôi tưởng, hôm nay gặp thằng Tuân, may mà nó không chú ý. Nhưng mà lần sau thì sao, rồi người bắt gặp chúng tôi không phải là Tuân, mà là Hương, là Linh, hay trầm trọng hơn là người trong cơ quan chị, cơ quan ông Hùng hay chính là ông Hùng thì sao, trước đây thì đúng là trong sáng thật, chả có gì mà sợ, cùng lắm thì nói là 2 chị em gần nhà rủ nhau đi chơi, nhưng mà giờ không còn trong sáng nữa, tâm lý cũng ngại hơn nhiều, nhỡ bị bắt gặp thì cũng không hay lắm, mặc dù cũng chả thiếu gì lý do, nhưng nhỡ bị bắt gặp quá nhiều cũng không ổn lắm, sau phải cố nghĩ ra nhưng chỗ ít người thôi. Hôm nay là 2 chị em mặc đồ thể dục, có bị gặp cũng có cái mà nói, nhưng bữa sau mặc đồ đàng hoàng thì đúng là khó ăn nói rồi.

Gió bắt đầu thổi mạnh, mát lạnh cả người, gió mang theo hơi nước, làm cho con người ta sảng khoái, tôi đã lái xe ra ngoại thành, ra gần sông. Hiện giờ xe đang đi trên 1 cái cầu cũ, vì cầu mới đã được xây từ lâu, xe cộ đi hết bên đó, cây cầu này gơpf chỉ còn cho xe lửa đi mà thôi, xung quanh người dân cũng ít đi, tôi dừng xe giữa cầu, chị hỏi:
– Ơ hay, sao không ra công viên, ra đây làm cái gì?

Tôi mỉm cười không nói, lặng lẽ đi ra lan can, chống tay xuống, nhìn xuống con sông lớn đang cuồn cuộn chảy, nước đục ngầu, trải rộng 2 bờ, từng con thuyền đang thưa thớt đi lại, gió bốc lên mát từng hồi, cũng cuối chiều rồi, hơi nóng đã giảm bớt, mặt trời đã ở chân trời, phát ra anh sáng vàng nhàn nhạt. Chị đứng ngay gần tôi từ lúc nào, gió thổi làm mái tóc ngắn của chị tung bay, chị đang nhắm nghiền mắt, đầu hơi ngẩng cao, ưỡn ngực lên như cảm nhận từng đợt gió sông mát mẻ, 2 tay chống trên lan can, vẻ cũng thích thú lắm, tôi hít 1 hơi thật dài, tôi nói :
– Sao, rất yên tĩnh phải không.

Chị gật gật đầu không nói, tôi cười cười :
– Chiều mát mà không biết làm gì, ra đây ngắm nước sông chảy, vừa mát lại vừa yên tĩnh, cũng không phải là 1 ý tồi, phải không nào.?

Chị lại gật gật đầu, cũng chả nói gì, đang tủm tỉm cười, mắt vẫn nhắm nghiền, tôi liếc xuống đôi chân của chị, chị mặc quần ngắn quá gối thôi, không thấy cái vòng đeo chân đâu, tôi hỏi:
– Sao lại không đeo vòng đeo chân em tặng.
Rồi không nghe thấy chị đáp, vẫn im lặng, tôi đoán ra được câu trả lời, tôi nói :
– Có gì thì chị bảo là sinh nhật không có ai ở nhà, tự mình thưởng cho chính mình, không được sao, người đâu mà kém ăn kém nói thế.
Chị lại vuốt bờ tóc rối, vẫn im lặng, vẫn không nói gì, tôi không biết chị đang nghĩ gì cả, tôi nói :
– Em thích chị đeo cái vòng đó, nó rất hợp với chị.

Tiếng ừm nho nhỏ vang lên trong không khí. Được thêm 1 lát, tôi quay sang kéo tay chị bảo :
– Thôi, thế thôi, đi tập thể dục, không lại béo ú lên h, em không thích béo đâu.
Chị nắm tay tôi cười rất là tươi, tiếng cười dòn tan, chị nắm chặt tay tôi, rồi quay sang bờ sông hét lớn : A A A..a a.a a.a a……..

Rồi chợt nhớ ra điều gì, chị dùng 2 tay đưa lên miệng như kiểu cái loa, chị hét lớn :
– TÊN SƠN LÀ TÊN DỞ HƠI, DỞ HƠI NHẤT QUẢ ĐẤT NÀY….
Rồi tiếng cười dòn tan vang lên, như vang vọng mãi vậy, tôi tức lắm, phải trả thù, tôi hét to hơn :
– THUỶ HÂM, THUỶ THẦN KINH, THUỶ DỞ HƠI.A A. A.a.a…..a
– Thằng kia, cấm chạy, đứng lại đó, đứng lại coi nào.
Tiếng chị cười nói la lên, 1 người chạy trước, 1 người chạy sau, náo loạn cả cái cầu vốn đang yên tĩnh, dưới kia, những dòng nước vẫn cuồn cuồn chảy, nhưng dòng thời gian vậy, mãi mãi không ngừng, không bao giờ chờ ai.

– Ê, nhanh lên, người đâu mà yếu như sên thế. – Tiếng tôi vang lên.
– Cái gì, em là con trai, tất nhiên là khoẻ hơn rồi, với lại lúc nãy chạy trên cầu mệt quá rồi.
Chị đang đi bộ đằng sau, đang thở hộc hộc, mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt, và ngực áo, hình như đã chán chạy rồi, tính bỏ cuộc.

Tôi bĩu môi :
– Thế mà khoe khoang chạy thi, còn nói nào là chạy được hơn 1 vòng hồ, mới chưa được nửa hồ đã mệt.
– Cái gì, điêu vừa vừa thôi, hơn 1 nửa rồi nè, tại nãy chạy trên cầu mệt quá chứ bộ.
Giờ thì ngồi hẳn lên ghế đá rồi, đang lấy tay phe phẩy làm quạt, mồm thổi phù phù.
– Gớm, cứ lôi chuyện trên cầu ra, chạy được có tý mà cứ kể mãi thôi, yếu thì nói yếu, ai bảo sao mà cứ nổ hoài.
Tôi trêu trêu, cười nói.

Chị chả thèm nghe, ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo, kiểu lừa tình:
– Ê, ra mua nước đi nha, chị đợi, mệt quá không đi được nữa đâu, mà chị khát lắm rồi.
Tôi giả bộ ngó quanh, tôi bảo :
– Em có thấy thằng Ê nào xung quanh đây đâu.?

Chị nhổm dậy tính đập tôi 1 cái, may mà tôi tránh được, tôi cười cười :
– Thôi, chút nữa ra cổng uống, ai lại bắt em 2 tay cầm 2 túi nước bao giờ, trông hài lắm.

Chả thấy chị nói gì, tôi lại tiếp :
– Với lại mới chạy xong, mồ hôi ra nhiều, uống nước lạnh là cảm đó ah nha.

Chị bĩu môi :
– Thôi không cần, tý mời đây cũng không thèm uống, nhờ có tý mà cũng không chịu đi.

Nhìn cái mặt vênh lên, cái mũi chun lại, cái môi cong lên, tôi bật cười, cái này gọi là làm nũng sao, tôi ngồi xuống gần chị, ngửa mặt ra đằng sau, thở dài :
– Em cũng mệt lắm, tý ra cổng uống nước cho đàng hoàng, lớn rồi lại cầm cái túi mút mút, không thấy giống trẻ con àh.

Được 1 lát, cảm thấy đỡ mệt rồi, tôi kéo tay chị đi :
– Thôi đi, đến hàng nước em khao, lẹ lên, sắp tối rồi.

Bóng tối đã dần dàn buông xuống, lác đác vài chiếc đèn đường đã bật, giờ đi gần may ra mới thấy rõ mặt nhau, xe đang lướt trên đường, tôi và chị nãy giờ im lặng, chẳng ai nói tiếng nào, sợ chị về trễ, tôi bảo:
– Muộn rồi rồi, hay là về nhé.

Một vòng tay quàng qua, ôm chặt lấy người tôi, 1 bờ ngực mềm mại dán chặt trên lưng tôi nóng hổi, khuôn mặt chị áp má lên lưng tôi, 1 tiếng nhè nhè như lẫn vào trong tiếng gió :
– Cứ đi đi, chị chưa muốn về nhà.

Tôi lặng im, cứ thế cảm nhận tiếng thở nhè nhẹ của chị đằng sao, thu 1 tay về, nắm bàn tay mềm mại mát lạnh, khẽ vuốt ve mấy cái, cứ thế cảm thấy thật nhẹ nhàng mà tình cảm, tôi nói :
– Ừm, vậy đi thêm 1 lát, mà nhà còn gì ăn không, em đèo đi mua luôn, không tý về lại không có gì mà ăn.
– Ừhm, chị không biết nữa, nhà hết đồ ăn rồi, chả lẽ lại ăn mỳ, em tính xem nên ăn gì bây h nhỉ.
– Ăn bánh mỳ donkey không, em thấy ăn cái đó được đó
– Ừhmmmmm… cũng được, mua đi, lâu chưa ăn cái đó, mà em có ăn luôn không.
– Chị ăn thì chắc em cũng mua vậy, dù sao 1 cái cũng chả thấm gì, tý về nhà ăn thêm cơm.

Chị cười hi hi, xe lượn lờ , đến quán mà tôi thích nhất, mua 2 cái bánh , hồi năm đó, bánh này công nhận ngon, giờ càng ngày càng chán.

Tôi và chị ngồi đó, ngắm hàng người đi lại nấp tập, cảm nhận sự bình lặng, tôi đã phải gọi điện về nhà báo về muộn để bố mẹ ăn trước, đành tiếp chị trọn vẹn hôm nay, từ mai, có muốn cũng chả được nữa rồi. Đoạn đường về nhà như là đoạn đường ngắn nhất vậy, sao hôm nay nó ngắn 1 cách kỳ lạ thế nhờ, chị đã xuống xe từ lúc nào, hương thơm như còn quanh quẩn đâu đây, vòng tay siết chặt như vẫn đang còn ở trên người tôi, cặp ngực mềm mại đó như vẫn còn mềm mại, nóng hổi ấn lên sau lưng. Lắc đầu mỉm cười, dắc xe về nhà, thầm tiếc nuối ngu quá, biết thế nãy lượn thêm mấy vòng có phải ngon không, dù sao cũng chả đói.

Bình luận