Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phần 27

Tác giả: Thiên Địa

Tối hôm đó, tôi như trút được gánh nặng trong lòng, cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cũng chả còn cảm thấy mệt mỏi gì, giờ đây tôi chả còn buồn vì điều gì nữa, chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất trong đầu là chờ ngày chị trở về thôi, và mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp như xưa, trưa nay do mệt nên ăn vớ ăn vẩn, tối đói quá, đánh 1 lèo 3 bát cơm + thêm nguyên nửa quả dưa hồng, mùa hè mà được ăn dưa hồng (có nơi gọi là dưa Mỹ, dưa Vàng đó, gọt vỏ, dưa màu vàng, giòn và rất thơm , ) bỏ tủ lạnh thì thôi rồi luôn, mẹ tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên, trưa nay ăn uống uể oải thế mà tối ăn nhiều thế, mẹ tôi vui lắm, cứ thế bắt tôi ăn thêm, bố tôi chỉ lắc đầu cười cười, mẹ tôi còn dò hỏi xem là tại Linh sang chơi nói gì mà làm tôi vui như thế, rồi lại đoán hay là tại Thủy, tôi chả nói gì, chỉ đáp qua qua. Ăn uống xong xuôi, đang ngồi xem thời sự với bố, tự nhiên có chuông điện thoại của tôi reo, tôi cầm lên nghe, giọng Linh ở bên đầu dây :
– Sao rồi, cậu đã khỏe lên chưa .

 

Tối nay đang ốm dở, chắc không đi đâu được, ở nhà cũng chả có ai, hay là kêu Linh sang nữa nhỉ, tôi cười cười, rồi giả vờ thều thào trong điện thoại :
– Tớ không biết nữa..tớ…tớ vẫn thấy mệt lắm… mẹ tớ phải mời bác sĩ… mới về rồi.
Giọng Linh bên kia hốt hoảng :
– Sao lại nặng lên như thế, hồi trưa khỏe lên nhiều rồi mà.

Tôi lại thều thào :
– Ai biết được, chắc chiều muộn ra hóng gió nên trúng gió rồi, tớ đang chuyền nước nữa nè, tớ.. tớ mệt quá.
– Trời ơi, ai lại ốm còn hóng gió làm gì không biết, sao cậu lại ngốc vậy, thế giờ tớ qua nhà cậu nhé.
– Thôi, qua là lây ốm đó, ở nhà đi, tớ ở một mình được rồi
– Không sao mà, tớ qua luôn đây, đừng có mà ngủ đó, nhớ chưa..tút tút .

Tôi cười hé hé, thế là chút xíu nữa là có người nói chuyện rồi, ở nhà chả có ai, thật ra kêu nó sang cũng được thôi, nhưng mà tối rồi, chả lẽ léo nhéo năn nỉ nó qua, mà lỡ nó lại nói đi đây đi đó, chẳng hóa ra mình ăn quả đắng àh, chơi thế này mới hay này, ha ha, tôi chạy xuống bếp, tôi bảo mẹ :
– Mẹ này, tý mẹ lên nhà, Linh nó mà đến, mẹ bảo con đang ốm nặng nằm trên giường nhé .
Mẹ tôi nhìn tôi cười cười :
– Cái thằng này, lại bày trò trêu Linh hả, mẹ thấy Linh nó rất ngoan, sao con cứ bắt nạt nó hoài thế.
Tôi nói :
– Bắt nạt cái gì đâu, con ở nhà buồn quá, nên nói thế để kêu nó sang chơi thôi mà, thế nhé mẹ nhé, nó phi qua bây giờ đó, con lên nhà đây.

Tiếng mẹ tôi cười rồi cũng gật đầu, tôi tủm tỉm cười chạy lên phòng. Chạy là lan can đứng ngóng, y như rằng là hơn 5p sau đã thấy tiếng xe máy trước cửa, rồi tiếng Linh chào bố mẹ tôi, tôi chạy vào phòng, tắt hết điện đi, đứng ngóng, thấy có tiếng bước chân đi lên, có tiếng mẹ tôi ở dưới nói lên :
– Linh ah, cháu sách bịch gì mà to thế, cho cô xem là cái gì nào .
Tiếng Linh cười, nó bảo :
– Bí mật cô ạ, cháu lên tầng đi, hi hi.
Tiếng bước chân rõ thêm, nó gần lên phòng rồi, tôi nép ở sau cửa, thấy bóng nó bước vào, đèn tối nên nó hơi rụt rè, nó bước vào trong rồi gọi nhỏ :
– Sơn ơi, ngủ rồi ah.
Thấy cái bóng nó đang lom khom tìm công tắc, quay lưng lại với tôi, tôi đóng sầm cửa lại. Thấy nó giật thót nguời, tôi chạy lẹ ra, 1 tay bịt mồm nó, tay kia vòng qua bụng, kéo nó vào người, rồi ghé vào tai nó nói :
– Im mồm , cướp đây, động đậy là chết.

Cả người nó áp sát vào tôi, mùi thơm của dầu gội đầu, sữa tắm, mùi thơm con cái, tất cả hòa quyện vào nhau thành mùi thơm tuyệt nhất trần gian, người nó thơm thiệt, tôi cứ nghĩ làm vậy thì nó sẽ hét ầm lên, hung hăng chống trả, rồi sẽ có trò vui để xem, ai dè nó đừng im, chả thấy động đậy gì cả, hay là sợ quá nên ngất cũng nên, bàn tay tôi đang ấp lên môi nó, từ từ buông ra, khẽ với tay bật điện xem thế nào, lớ ngớ nó giật mình rồi sợ quá đứng tim thì chết, ánh đèn điện sáng lên, soi rọi cả căn phòng, Linh khẽ gỡ bàn tay đang quàng qua bụng nó, quay lại nhìn tôi, tay kia đang sách cái túi màu đen, nó trừng mắt nhìn tôi, rồi “bịch”, cái túi rớt xuống , nó hung hăng nhè tay tôi, eo tôi, vai tôi, tóm lại chỗ nào có thịt trên người là nó véo, vừa véo nó vừa nói :
– Này thì ốm này, cướp này, hay lắm hả, làm người ta tưởng thật chạy vội đến đây, này thì ốm này, cho ốm thật luôn.

Tôi dãy nảy lên, nó tức thật nên bấu mạnh tay, cứ như kiểu cắn răng cắn lợi mà bấu ý, làm tôi đau quá, kêu đau thành tiếng, vội phản kháng kịch liệt, mở cửa chạy xuống cầu thang, dụi dụi mấy chỗ bị nó véo, miệng xuýt xoa không ngừng,nhìn nó đầy trách móc, nó đừng ở trên thở hồng hộc, ấm ức nhìn tôi, mẹ tôi nghe thấy tiếng tôi kêu, nói với lên :
– Mấy đứa làm cái gì mà ầm ầm thế hả ?
Tôi nói vọng xuống :
– Không có gì đâu mẹ ạ.
– Không có gì mà la ầm lên thế là làm sao hả. – Tiếng mẹ tôi lại vọng lên.
– Ah…
Tôi ậm ừ:
– À, chuột, chuột đó mẹ ah, Linh nó thấy chuột nên nó la làng đó mà.
– Chuột, làm sao lại có chuột trên nhà được chứ hả. – Tiếng mẹ tôi gần hơn, hình như chuẩn bị lên.
– Có đó cô ah, có con chuột cống mấy chục cân đang ở đây này.
Tồi nhìn thấy tôi đang cố nhăn mặt cười, nó bĩu môi :
– Nhìn cái mặt mà thấy ghét.
Rồi đi xuống cầu thang, đi ngang qua tôi, tôi hơi ngợ ngợ, tôi kéo tay Linh lại, tôi nói :
– Đi đâu vậy.
– Đi về chứ đi đâu. – Linh hơi dừng lại.
– Về, đến đây rồi, sao tự nhiên lại về chứ. – Tôi kéo người nó lại gần thêm.
Linh quay người lại nhìn tôi, vẻ mặt ấm ức, nó nói :
– Tức nên về, ghét nhất ai cứ có cái kiểu nói vớ nói vẩn, khỏe rồi còn nói ốm nặng.

À, thì ra là vậy, tôi cười cười, nói :
– Thôi đừng giận, lên phòng đi rồi tớ nói cái này.
Đi lên phòng, kéo theo cả Linh, nó chả nói năng gì, cũng lên theo, con gái là thế, cứ hay thích giả vờ làm nũng, tôi kéo nó lên phòng, đặt nó ngồi xuống ghế, tôi nhìn nó :
– Thôi đừng làm mặt giận nữa mà, thấy tớ thế này chả lẽ làm cậu thật vọng.
Nó ngẩng lên nhìn tôi, vội thanh minh :
– Không phải thế, tớ chỉ bực là cậu giả bộ nặng thêm thôi.
– Ồ, thế ah, thế bữa nào có người nghĩ ra cách kêu thằng Tuân giả vờ bị tai nạn thế nhỉ.
Tôi nhìn nó, bộ mặt rất là nghiêm chỉnh.
– Nhưng mà, cái đó khác, cái này khác. – Nó ấm úng
– Khác, khác cái gì, thậm chí còn nặng hơn nữa kìa, hứ, người ta chưa hỏi tội là may rồi, lại còn nói gì nữa ….
Tôi nhìn Linh, nó cúi đầu nhận tội, tôi cười thầm, tôi nói tiếp :
– Thôi, nói thật là tớ muốn cậu đến nhà chơi với tớ thôi, sao, không thích đến nhà tớ chơi ah.
Tôi nhìn nó, thấy nó vẫn cúi đầu, lắc đầu không nói, tôi tủm tỉm :
– Thôi mà, đã đến rồi lại còn đòi về nữa, không thích ở lại nói chuyện với tớ ah.

Nó lại lắc đầu, tôi cười cười :
– Thế là được rồi, ngồi yên đó, tớ xuống lấy nước uống nhé.
Linh kéo tay tôi lại, nó chỉ vào cái túi, giờ tôi mới chú ý, cái túi nó xách đến đang nằm ở gần cửa ra vào, nó bảo :
– Tớ mang đến đầy đủ cả đó, có cả nước uống đó.
Tôi tò mò, đi ra mở, bên trong nào là sữa mút, nào là bổng ngô, mấy chai C2, vài quả cam, tôi tròn mắt, cười cười quay lại hỏi nó:
– Tớ đoán là thứ duy nhất cậu mua trong này chắc chỉ có bổng ngô hả, lại mang từ nhà sang đây chứ gì.

Linh cười nói :
– Ừ đó, của nhà trồng được mà, ăn không hết nên mang cho ai đó giả vờ ốm ăn cho mau mau khỏe mà đi làm cướp.
Tôi cười hì hì, nhìn cái môi đánh đá cong lên, tôi trêu nó:
– Nghề của chàng mà, cướp bóc gì, trêu cậu cho vui thôi.

Linh đong đưa trên ghế, đôi mắt tinh nghịch nhìn tôi móc từng món lỉnh kỉnh trong cái túi nó mang đến, tôi chẹp miệng, không biết là nó có ý gì, thăm người ốm mà nào là bỏng ngô với C2 lạnh, sữa mút cũng lạnh, mấy quả cam, ở dưới đáy túi có mấy quả mận chín nữa, tôi reo lên thích thú, tôi thích ăn mận lắm, mà mẹ tôi cứ sợ nóng nên không cho tôi ăn nhiều, Linh cười tít mắt, nó bảo ở nhà còn có mấy quá mận mang sang đây hết, nó không biết chọn mận nên không dám mua, sợ tôi chê không ngon, còn khoe là cô nàng ngoài bổng ngô ra còn mua thêm mấy chai C2, cứ như là sợ mình quên công lao không bằng. Tôi hỏi:
– Này, có ý gì đây hả, mua bỏng ngô với C2 lạnh thăm người ốm, có phải muốn đầu độc tớ không hả, hay là muốn tớ ốm nặng thật.
Linh cười rất là tươi, khuôn mặt đã hết giận từ khi nào, nãy h cứ lặng lẽ nhìn tôi ăn mận, Linh bảo :
– Ừ đó, tớ muốn cậu ốm thật nặng vào.
Rôi lại cười tít mắt, tôi làu bàu :
– Thế tớ ốm thì cậu chăm cho tớ nhé.
– Được thôi, không vấn đề gì, tớ biết cậu cũng thích ăn bổng nên mua qua đây, tính ăn chung luôn với cậu cho vui, C2 thì tất nhiên là để uống rối, uống lạnh mới ngon, cậu ốm đau họng thì để 1 lát cho bớt lạnh rồi uống, nào, mang lại đây cho tớ 1 chai C2 đi.
Tôi nhần ngừ, thôi mang cho nó vậy, đưa chai C2, Linh lại chỉ vào cái quạt:
– Sơn, quay cái quạt lại chỗ tớ, đang nóng muốn chết này.

“Ơ giỏi, được đà là lấn tới, chưa gì đã sai khiến mình như thật”. Tôi quay ra bật quạt, rồi nhìn kỹ lại, thây nó ăn mặc khá chỉnh tề, 1 cái áo phông màu xanh nhạt cộc tay kín đáo, 1 chiếc quần jean dài màu đen, tôi thấy kỳ kỳ, có bữa nào nó đến nhà tôi chơi mà mặc quần áo lại chỉnh tề thế này đâu, áo không hở vai thì cũng cổ rộng, quần thì toàn là quần ngố hay quần đùi sock, tôi nói ở đây không phải nó ý nói nó show hàng hay gì cả, mà ý là đối với tôi, nó khá là thoải mái trong ăn mặc, không thích ý tứ với tôi nữa, toàn là mặc theo ý nó, tôi thấy lạ lạ nên hỏi :
– Sao hôm nay lại mặc đồ chỉnh tề vậy, tính đi đâu ah.

Linh đang uống nước, thấy tôi hỏi, nó vội ngừng, khẽ gật đầu :
– Ừh, lẽ ra là tối nay có người rủ đi chơi đó, nhưng thấy cậu nói ốm nặng thêm nên qua coi thế nào nên lại không đi nữa.

“Có người rủ đi chơi” tôi thấy hơi lạ, tôi hỏi :
– Ai vậy, trai hay gái.
Nó nhìn tôi, đôi mắt tinh nghịch, nó hỏi :
– Ai thì hỏi làm gì.
Đang định nói tiếp thì tự nhiên có tiếng chuông điện thoại, Linh nhổm người, khẽ móc điện thoại, rồi đi ra ngoài ban công, tôi trật tự cố lắng nghe xem có chuyện gì.

– Vâng, em đây, sao anh lại dùng số này. – Tiếng Linh nhỏ nhẹ, dịu dàng.
– Dạ, em đi thăm bạn ốm, nên không đi được, em nhắn tin cho anh rồi mà, hì hì, anh không giận em chứ
– Rồi, em biết rồi mà…… anh cũng thế nhé.
Rồi như có gì đó, tiếng Linh cười giòn tan, như kiểu rất là vui, rồi lại tiếp :
– Không được đâu, chắc em về muộn…. không, bạn thân của em mà, ừm, hẹn anh hôm khác nhé, em xin lỗi, dạ… vâng….em cúp máy nhé, bye bye anh.

Từng âm thanh một tôi đều nghe rõ, rất là dịu dàng và thân mật, như một Linh hoàn toàn khác, tôi tự nhiên cảm thấy ngờ ngợ, thấy hơi không quen và 1 chút gì đó hơi hơi ghen tỵ, trước nay tôi lại cứ nghĩ đối với Linh, tôi là đứa con trai có tầm ảnh hưởng lớn nhất, vì tôi có nghe Linh kể về mấy anh muốn kưa cẩm nó, nhưng nó nói đều không thích cả, và với lại có chuyện gì buồn , hay vui, nó thường tâm sự với tôi mà, sao tự nhiên mọc ra 1 cái “anh” gì đó lạ hoắc thế này. Linh bước vào nhìn tôi cười, tôi hỏi :
– Ủa, có anh nào gọi àh.
Linh nhìn tôi nói :
– Ừh, anh Hiếu đó, cậu có biết không, cái anh mà học trên mình 1 khóa, là người hay làm MC cho trường mỗi khi cắm trại hay văn nghệ đó.

Tôi thì tôi quan tâm quái gì 3 cái trò văn nghệ hay cắm trại, hôm nào văn nghệ là tôi thường ngồi cuối cùng để nói chuyện cho dễ, ngồi xa nên nào thấy rõ mặt, cắm trại thì toàn trốn đi phá linh tinh, nào có biết MC là thằng nào, nên cố nhớ cũng chả ra, tôi hỏi :
– Hiếu MC ah, uh, lão đó, thì sao, sao cậu lại biết hắn vậy.
Linh tủm tỉm cười rất là tươi, nhìn tôi nói :
– Àh, nhà anh ấy ngay gần nhà mình, thế mà từ đầu mình không biết, mãi đến khi anh ấy chuyển chỗ trọ gần chỗ tớ, tớ mới biết, công nhận anh ấy đẹp trai thật đó, nói lại có duyên nữa, mấy chị cùng chỗ trọ tớ toàn nói là ghen với tớ đấy, hi hi

“Anh ấy” ,“anh ấy” nghe ngọt thế không biết, lại còn ghen cái gì với Linh nữa, tôi hỏi :
– Ghen, ghen cái gì với cậu.
– Thì chả là anh ấy chuyển đến chỗ tớ, cũng mới được mấy tháng thôi, 2 anh em cùng quê cùng trường nên gặp nhau cũng vui, anh ấy hay sang phòng mình chơi, còn giỏi máy tính nữa, lần nào cái lap của tớ mà bị làm sao, anh ấy sửa được hết, không có mà trước giờ ốm tiền sửa máy rồi.

Linh vừa kể vừa cười cười. Tôi lại hỏi tiếp :
– Chỉ có vậy thôi ah, còn gì nữa không
– Thì tất nhiên là cũng có, đôi khi anh ấy rủ tớ đi chơi, đi xem phim với đi ăn nữa, bận thì tớ từ chối, còn rảnh thì tớ cũng đi, mà anh ấy hài lắm ý, nói chuyện buồn cười lắm.

Càng nói Linh càng lộ ra vẻ thích thú, nghe những lời kể của Linh, tôi từ từ tưởng tượng ra cảnh 2 người ở bên nhau, cười cười nói nói thân mật, tôi cảm thấy ngực hơi tức tức, một cảm giác như là hơi ghen tỵ, cảm giác là người độc tôn của tôi trong Linh bị lung lay dữ dội, cố làm ra vẻ bình thường, về khoản này thì tôi khá tốt, cảm xúc thật rất ít khi bị lộ , tôi hỏi tiếp :
– Vậy lẽ ra là tối nay là anh ấy rủ cậu đi chơi ah, đi được nhiều lần chưa.
Linh lẩm nhẩm, rồi gật gù :
– Ừhm, cũng mới được 2 hôm, tại vì tớ về quê mới ra mà, nếu mà tối nay đi nữa là 3 hôm, nhưng tớ nghĩ cậu ốm nên thôi, hẹn anh ấy hôm khác rồi.
Tôi lại tiếp :
– Thế đi những đâu, và làm gì thế
Linh nhìn tôi, đôi mắt như dò hỏi, Linh nói :
– Ủa, sao mà hỏi nhiều vậy.
Tôi tặc lưỡi :
– Thì chả phải có cái gì cậu luôn nói cho tớ là gì, nên quen miệng, hỏi cho hết mà thôi, mà sao trước giờ cậu nói có mấy người nói thích cậu mà cậu không thích, sao lại không thấy nói đên lão này.
Linh ngơ ngác nhìn tôi, nó nói :
– Có mà, có lần tớ có kể về anh Hiếu mà, tớ có nói anh ấy rất tốt với tớ, lại nói chuyện hợp còn gì, tớ chỉ nghe thấy cậu ậm ờ rồi chả nói gì nên tớ không thèm nói nữa còn gì.

Tôi cố nghĩ lại xem nó có nói thật không, hay là mải nghe nó nói quá nên tôi lơ mơ ngủ chăng, tôi giả vờ :
– Àh ừh, nhớ rồi, thế lão ấy 2 lần trước đưa cậu đi đâu.
– Thì đi lượn phố, ăn chè, ăn kem, xem phim, rồi nói chuyện linh tinh, thế thôi, còn cái gì khác nữa đâu, anh ấy cũng hay sang nhà tớ chơi, tớ với anh ấy ngồi ngoài phòng khách xem tivi và nói chuyện.

Trời, hắn còn mò tận sang nhà sao, trắng trợn đến thế là cùng rồi, càng nghe tôi lại thấy càng tức, cục tức càng lớn dần, như 1 ngọn lửa từ từ cháy, mỗi lúc 1 to, tôi không biết thế nào nữa, chả phải tôi luôn chỉ coi nó là bạn thân thôi sao, mà thấy nó kể về người con trai khác thích thú như vậy lại thế này, Linh thì vẫn thế, nó chả bao giờ giấu diếm tôi cả, tôi hỏi cái gì nó cũng nói hết, say sưa kể, khuôn mặt rất là vui vẻ, đôi mắt sáng lên khi nhắc đến từ “anh ấy”, tự nhiên thấy giọng Linh hơi bé, nó nói rồi hình như hơi ngại ngại, nó bảo :
– Anh ấy còn hay khen mình xinh nữa, nào là mặc bộ này đẹp, bộ kia đẹp, anh ấy còn nói… nói…. mà thôi, không nói nữa, ngại bỏ xừ, hì.

Linh nhìn tôi cười soi mói, tôi đang định hỏi là : ”Có phải hắn nói hắn thích cậu không” nhưng cổ họng tôi như nghẹn lại, tôi không nói ra được câu đó, nó như là 1 cục xương gà, tắc nghẹn ở cổ họng, không thể nói ra được, tại sao, tại sao ư, tôi sợ cái gì, sợ rằng Lính sẽ xác nhận điều đó, sợ cái gật đầu của Linh sao, cảm giác này thật là lạ, tôi không quen , tôi sợ điều gì đó làm gì chứ, ảnh hưởng gì đâu nào, cố ra vẻ bình tĩnh, cười cười :
– Có gì mà cậu phải ngại cơ chứ, không muốn nói ah.

Linh lắc đầu :
– Thôi, không nhắc đến anh Hiếu nữa, nói hoài, để tớ xem nào, cậu thấy hết hẳn ốm chưa.

Linh giơ tay, khẽ định sờ lên chán tôi, nhưng tôi né tránh, tôi hơi lùi về sau, h không như trước, 1 cái gì đó không còn tự nhiên nữa giữa tôi và Linh, tôi nhìn Linh như 1 người khác, đã khác, trước nay tôi đã lầm, không phải tôi là người độc tôn cao nhất trong Linh, mà là 1 người Hiếu nào đó, Linh nhìn tôi như không hiểu, tôi cười cười, cố che đi cảm giác :
– Hết ốm rồi, tay cậu cầm chai C2 lạnh, áp lên chán tớ là sao, có cả nước ở tay kìa.
Linh nhìn tôi, khẽ nhíu mày nói :
– Không cho coi thì thôi, nhìn cậu vậy chắc là khỏe rồi chứ gì.

Nói rồi Linh đứng lên, đi ra ngoài ban công, lặng lẽ ngồi lên ban công, 2 chân vắt chéo, hơi hướng người ra phía ngoài, tôi đi theo, ra đến bên ngoài, không khí mát hơn hẳn, gió thổi từng cơn, từng cơn, đường phố sáng loáng ánh đèn, Linh nhìn ra ngoài đăm chiêu, hơi thở mang theo cả tiếng thở dài. Tôi đứng ngay bên cạnh, Linh quay đầu nhìn tôi, Linh hỏi :
– Lúc nãy kể về anh Hiếu nhiều rồi, theo cậu như vậy, anh ấy có được không?

“Được, được cái gì cơ chứ, tôi thì liên quan cái gì chứ” , tôi lắc đầu mỉm cười, tôi nói :
– Cái này là tùy ở cậu chứ, làm sao tớ biết được giữa 2 người
Linh vẫn nhìn tôi, ánh mắt như thăm dò điều gì đó từ thằng “bạn thân này”, mãi rồi nó cũng nói :
– Đôi khi, đôi khi tớ cũng cảm thấy… cảm thấy có chút tình cảm với anh ấy.

Tôi như chết lặng khi nghe thấy Linh nói thế, tôi không biết, tôi không hiểu, 1 sự việc tưởng chừng như không thể lại xảy ra, trước giờ chẳng có gì hết, giờ đùng 1 cái có 1 anh nào đó trên trời rơi xuống và Linh nói thích người đó, tự nhiên tôi càm thấy mất mát 1 thứ gì đó , thứ mà tôi chứ chắc như đinh rằng nó mãi ở bên tôi, nhưng như người ta nói, có thì không thấy quan tâm, lúc mất đi rồi mới hối tiếc, cố nở 1 nụ cười mà mồm méo sệch, tôi nói :
– Ừh, đó là chuyện của cậu, tớ cũng không thể nào xen vào được, dù sao… dù sao tớ cũng chỉ là bạn thân của cậu thôi, chuyện tư vấn này tớ không rành lắm.

Đôi mắt Linh nhìn tôi, như cố tìm gì đó trong tôi, 2 chữ bạn thân giờ tôi nói ra nghe sao có vẻ xa xôi quá, như 2 người ở 2 thế giới vậy, nó không còn gần gũi như mọi lần nữa, tôi cố che giấu, giờ tôi bấm loạn quá, tôi vẫn cười cười như không có gì sảy ra cả, rồi thì đôi mắt ấy cũng rời đi, nhìn ra ngoài, tôi không nói gì nữa cả, trong lòng muôn vàn cảm xúc đan xen, không thể giải thích được, lẫn lộn hết cả, tôi nhìn Linh, tôi cũng chả biết nói gì nữa, cứ thế mặc cho thời gian trôi qua, ngắm xe cộ cứ thế đi đi lại lại, màn đêm dần dần buông xuống, cái lạnh đã từ từ thấm vào da thịt, theo làn gió, xuyên qua từng sợi tóc, từng manh áo, khẽ rung mình, tôi lắc đầu ngao ngán, ngày mai, tôi phải hỏi rõ xem Hiếu là ai, hình dáng thế nào mới được.

Bình luận