Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phần 28

Tác giả: Thiên Địa

7h10p sáng.
Tôi trở mình ngồi dậy, vận động nhẹ nhàng cho tỉnh ngủ. Tối qua, tôi với Linh ngồi xem phim cả tối, nó khoe kiếm được trên mạng 1 đống phim hay, thế là tôi cò cưa nó mãi, cuối cùng nó cũng chịu về nhà, vác cái Lap qua, cô nàng xem ra chả thèm để ý những gì đã nói trước đó, cứ thế vui vẻ xem phim, ban đầu tôi còn nghĩ vẩn vơ, nhưng sau rồi tôi tặc lưỡi kệ tất cả, tôi có chị là đủ rồi, tôi cũng vui vẻ xem phim, phim lại hài hước nữa, con gái có khác, toàn kiếm phim hài và tình cảm, nhưng nói thật là cũng khá hay, trước giờ tôi với Linh có khá nhiều điểm chung, điển hình như là âm nhạc, ăn uống và xem phim, rất hợp nhau, ngoài ra còn khá nhiều sở thích nhỏ nhỏ khác, như chạy bộ, thích yên tĩnh trong bóng tối rồi suy nghĩ vẩn vơ, khi buồn là phải ăn cái gì đó thật nhiều như kem, bim bim, đồ ăn vặt … Giờ khi tôi lớn lên còn có thêm mục nữa là thuốc lá và bia lạnh, nếu không có đồ ăn thì nghe nhạc buồn, càng buồn càng tốt và tĩnh lặng trong bóng tối, không bị ai quấy rầy…

 

Ngáp vài cái, tôi uể oải đứng lên, ngoài hơi rát họng và ho khan 1 chút thì tôi đã hoàn toàn khỏe hẳn, đầu óc không còn đau nữa, tay chân đã hết mỏi mệt, tối qua Linh nói là sáng nay không cần sang rủ nó đi chạy nữa, cứ ở nhà ngủ, tôi cứ nghĩ tối qua thức muộn, tối nay chắc làm giấc đến 9h quá, thế mà 7h hơn, đã tỉnh rồi, lật đật xuống nhà, thấy mảnh giấy mẹ tôi để lại:
“ Con nhớ phải ăn sáng đấy, đồ ăn trưa mẹ để trong tủ lạnh cả rồi, nhớ phải ăn và uống thuốc đấy”

Ngó sang bên cạnh là bát nước chấm, vài miếng chả và đĩa bún. Tôi tự nhiên nhớ ra điều gì đó, tôi đoán sáng nay không phải dậy sớm, thế nào Linh cũng đang ngủ nướng, gọi dậy trêu 1 trận mới được, tôi bấm số và cười khẩy, hình dung ra cái giọng ngái ngủ của nó, bị phá chắc lại akay mình lắm đây. Tiếng nhạc chờ khẽ ngân nga, rồi tiếng Linh vọng vào, nhưng không phải là giọng ngái ngủ, mà lại là cái giọng choe chóe vang lên :
– Sơn ah, có chuyện gì thế, ốm mà cũng dậy sớm thế.
Rồi xung quanh, tiếng xe cộ, tiếng phố xá ồn ào, tôi thấy kỳ kỳ, quái lạ nhỉ, tôi bảo:
– Tớ tưởng cậu đang ngủ nướng chứ, đang đi đâu vậy.

Tiếng Linh cười hì hì :
– Đang ăn sáng với Hương, còn có cả anh Hiếu nữa, mọi người đang ngồi ăn.
Lại Hiếu, mới sáng ra đã nghe cái tên này, đen rồi, chưa gì đã gặp phải quẻ, tôi hỏi :
– Hương rủ đi ăn ah, thế thằng Tuân có ở đó không.
– Không có, có mỗi 3 đứa mình thôi, ăn ở hàng gần nhà thôi mà, anh Hiếu mời 2 đứa, hi hi.

Mịe, tôi rủa thầm, thằng đó được đó, rủ luôn cả 2 em đi ăn sáng, tôi đoán nó chỉ rủ Linh thôi, chắc Linh kêu cả Hương đi, mà cái con Hương thì chê cái gì thì chê chứ ăn thì chả thấy nó chê cái gì bao giờ, không biết đi chơi với thằng Tuân thế nào, chắc quanh quẩn mấy hàng ăn, tôi nói đôi ba câu rồi cũng cúp máy, tôi đang tự hỏi, tại vì tôi gọi điện thoại nên mới biết là Linh với Hương đang đi ăn sáng với tên đó, vậy nếu như là tôi không gọi thì tất nhiên là không biết rồi, vậy trừ hôm nay, còn hôm nào khác nữa không, theo kiểu tình hình này, thì không chỉ là 1 hôm rồi, mà nãy quên đéo hỏi là thằng ôn kia mời ăn cái gì, nhưng gần nhà Linh thì toàn mấy quán bún với phở thôi, mịe, phải ông thì ông cứ chơi phở xào giòn cho chết cha mày, hứ, rồi hét thêm mấy chai sting cho sau chừa , đéo giám gọi đi nữa, mới nghĩ đã thấy ghét rồi.

Đánh xong bữa sáng, tôi uể oải cầm điện thoại, khóa cổng đi ra ngoài, lượn lờ 1 chút cho đỡ mỏi người, ngó sang nhà chị, nhà chị im lìm, thế là chị đã đi được 1 ngày rồi, không biết giờ đã ngủ dậy chưa hay lại vẫn mèo lười ngủ nướng nhỉ, không biết đã ăn gì chưa, hôm qua đi có mệt không, hic, nếu không phải chị dặn là không muốn bị quấy rối, làm phiền , muốn bình tâm suy nghĩ thì cứ cách 1 tiếng tôi gọi cho đỡ nhớ, thôi, sang nhà thằng Tuân chơi vậy, hỏi xem tình hình nó với em Hương ra sao.

Bước vào nhà nó, cổng mở toang, không thèm khép, tôi khẽ chốt cổng rồi đi vào, ló ngó xung quanh, tôi gọi :
– Tuân ơi, có nhà không mày ơi .
Tiếng thằng tuân vọng ra :
– Sơn hả, vào đi, tao trong này nè.
Tôi mở cửa đi vào, thấy nó đang lúi húi trên bàn máy tính, vãi cứt thằng này, sáng ra đã ngồi vào máy, trăm phầm trăm lại xem sex rồi, tôi lại vỗ lên đầu nó :
– Bố cái thằng, biết tao sang mà vẫn còn cố xem sex hả.
– sex cái đầu mày ý, tao đang xem chế, Song Long dạo này đánh team hay vl mày ah, xem thích vãi.

Tôi ngó ngó cái màn hình, chế thì tôi thích đánh, nhưng mà xem thì tôi không thích lắm, chán chả có gì làm, thôi thì đành ngó ngó xem với nó vậy, được cái thằng bình luận giọng nói nghe cũng được (Hình như hồi đó Gman bình luận thì phải, chứ cách đây mấy hôm xem thì toàn mấy ông giọng thì ngọng còn bày đặt bình luận, nghe chán vãi), được một lúc tôi nhớ ra, tôi hỏi :
– Mấy hôm nay mày với Hương có đi đâu chơi không.
Nó vẫn chăm chú, lắc đầu :
– Mấy hôm nay tao ở nhà, thỉnh thoảng mới qua nhà Hương chơi thôi. – Nó quay sang nhìn tôi :
– Nghe nói mày bị ốm hả, thế hết chưa.
– Không hết mà tao sang đây chơi ah, ah mà mày có biết thằng nào khóa trên ở cấp 3, tên là Hiếu không. – Tôi hỏi nó, cố ra vẻ vu vơ.
Nó nghĩ nghĩ:
– Hiếu á, Hiếu đéo nào nhỉ.
– Hiếu mà ngày trước làm MC cho văn nghệ của trường mình ý, cả tổ chức cắm trại nữa ý, trên mình một khóa.
– MC cái đéo gì, văn nghệ thì tao ngồi với mày, cắm trại thì mày kéo vải lều, tay tao rạch dao lam, kè kè bên mày, mày không biết thì tao biết thế đéo nào được, mà sao tự nhiên mày lại hỏi đến nó làm gì.

“Rồi xong, ĐM, thằng điếc hỏi thằng mù”. Tôi nói tiếp :
– ĐM, thế là mày cũng đéo biết rồi, không có gì cả, tự nhiên bữa trước có người hỏi tao có biết thằng đó không ?
– Ai, mà thôi, quan tâm đéo gì thằng đó.
Rồi nó quay sang xem tiếp, cứ mở mồm ra là khen chém hay, điều quân, đánh cung R giỏi, tôi bảo :
– ĐM, sáng ra ăn dân, ăn quả chắc no mẹ rồi chứ gì, ăn sáng chưa.
– Ăn rồi, mẹ tao rang cơm từ sáng, ah.
– Hiếu ah, tự nhiên tao nhớ có lần Hương nói là dạo này Linh hay nhắc đến một thằng cũng tên là Hiếu, ở gần nhà Linh, nghe nói có mầy lần Hương sang nhà Linh toàn thấy thằng đó đang ngồi chơi bên nhà Linh.

“Đúng rồi, chắc chắn là thằng Hiếu đó rồi” tôi thầm nhủ, cố ra vẻ ngạc nhiên :
– Thế ah, thế nó còn nói gì nữa không .
– Cũng chỉ sơ sơ thôi, tại thỉnh thoảng Hương hay hỏi tao rằng là có hay thấy Linh đến nhà mày không thôi, rồi tiện miệng, nó nói vậy thôi, tao cũng không hỏi.
– Vậy ah, cái này hay nha, mày thử sang nhà Hương chơi, hỏi thêm chút thông tin được không, cái này được đó, lớ ngớ Linh nhà mình có bạn trai mà anh em mình đéo biết đó.

Chữ “có bạn trai” nói ra khỏi miệng tự nhiên thấy có cái gì đó không được tự nhiên, kèm theo chút hơi lo lo.
Thằng Tuân nhìn tôi nói :
– Sáng nay tao cũng định sang nhà Hương đây, tý nữa qua phải hú hí 1 phen, bị cấm mất 2 hôm nên giờ tự nhiên thấy nhớ nhớ, há ha.

Tôi nhìn nó bằng ánh mắt “khinh bỉ”, bố cái thằng, cố chèn tý vào cái đầu chả biết có đang nghe tôi nói không :
– Ừh, sang rồi hỏi dò xem thế nào nhá.
Nó gật đầu, ĐM, tôi chả thế nào mà tin được cái thằng này, sang rồi hú hí đéo biết có nhớ gì không, thôi coi như là méo mó có hơn không.

Lại nghe nó ba hoa 1 hồi, bình luận về đế chế, mãi rồi nó cũng vào nhà và chuẩn bị phi qua nhà Hương, trước khi đi còn rủ tôi có đi không, bố khỉ, cho mình đi theo để mà quay phim cho 2 đứa nó ah. Rồi chắc như kiểu nó cố tình hỏi đuổi, nhăn răng cười rồi phóng đi.

“Sáng nay làm gì bây giờ nhỉ, chả lẽ lại về nhà”, thôi, đi chơi cho khuây khỏa, ở nhà chán chả có gì làm cả, thế là cả ngày hôm đó tôi vi vu đến mấy nhà thằng bạn, hết đọc truyện lại tán phét, trưa thì bò về nhà ăn cơm, chiều nắng nóng thì đóng cửa, bật điều hòa phưỡn bụng ra ngủ cho sướng, cuối chiều mát mát lại ra ngoài đường hóng, tám phét với mấy thằng em, kể chuyện sinh viên năm nhất, ăn chơi xả láng, những vụ nhậu nhẹt thâu đêm, lượn phố mà chả bị ai quản, đi chơi thích về lúc nào thì về, thích ăn lúc nào thì ăn, sướng như ông vua con, cuối tháng lại có lương, thỉnh thoảng có thêm phụ cấp, đều như vắt chanh, mấy thằng bé nghe mình kể mà thèm dỏ cà nước dãi, ông đéo nào cũng ước năm sau đỗ ĐH được thoát kiếp người trần lên kiếp “Tiên”.

Hàiz, nghe cái miệng anh mày kể thì đúng là chả khác gì thiên đường, nhưng chủ yếu là đầu tháng thôi, lúc đó thì anh em có nhau vl ra, ăn uống suốt ngày, còn cuối tháng, nhà chú nào khá khá tí còn đỡ, chứ chú nào chót tiêu hết lương mà đéo có trợ cấp thì rách mồm, sống vật vờ, nợ thì chồng chất, thi cử học hành thì càng vl hơn, chú nào có tý chất xám còn đỡ, chú nào não phẳng 1 tý thì tiền đi thầy, tiền thi lại quá mẹ nó tiền lương, đầu tháng cầm tiền được mấy tiếng, lẩm nhẩm trả nợ, tiền nhà, tiền mẹ, tiền con, tiền cháu chắt ông bà nội ngoại tổ tông, tính ra đéo còn mấy chục, cầm tiền mà mặt dài như cái bơm, cố ngửi mùi tiền thêm 1 tý, ngắm cho no mắt, chụp ảnh tự sướng, rồi cất vào đýt cho thật dày, cố lượn lờ xung quanh xóm 1 tý cho mấy thằng ngồi chai đýt ở nhà trầm trồ ngưỡng mộ, gọi 2 tiếng đại gia, rồi tối len lút đi “giải ngân”, ĐM, không giải sớm sau vay sùi bọt mép lại đéo có ai cho vay, lúc đó lại khốn nạn, cảm giác cuộc đời như là 1 chuỗi đánh vật với việc xoay tiền và bản năng sinh tồn gắn liền với 2 chữ “Mỳ Tôm”, tiền tiền tiền, đéo biết đến bao giờ mới được cầm nắm tiền $ ném vào mặt con phò và nói :
– Bo cho em, lấy anh ly lọc đá =)).

Cũng may là tôi là con 1, nên cũng không phải là quá thiếu thốn, tóm lại là được cái biết tiêu đúng chỗ nên chỉ thỉnh thoảng mới nhẵn đýt thôi :)), nhìn mấy thằng bé tranh cãi nhau om xòm chuyện bàn kế hoạch ăn chơi sau này mà buồn cười, được 1 lát cả lũ kéo nhau đi bơi, tôi cố ngoái lại, quái lạ nhỉ, sao thằng Tuân chưa về nhỉ, đang rủa đéo biết chết chỗ nào thì thấy nó phi về, cố nán lại đợi nó đi cùng, nó đã thấy bọn tôi túm tụm lại thế này, chắc chắn là biết đi bơi, thế nào chả ra.

Mới đó đã thấy cái mặt hớn hở chạy ra, ánh mắt “dâm quang” chói lòa, chắc bữa nay xơ múi không ít, nhìn cái mồm toe toét cười kia, đéo biết là khi nãy có làm gì không, lớ nhớ nước nhờn của con Hương đanh dính trên mép cũng nên, thằng này là chúa bẩn, chắc chắn là chưa lau rồi, tôi lân la hỏi chuyện, cu cậu ấm úng mấy câu rồi xì xòa không nói, ái chà chà, tôi tặc lưỡi, con Hương nó vuốt mông cho có khác, não đã có tý nếp nhăn luôn, cũng biết giấu diếm , giữ ý cho người yêu, không như xưa, toe toe tả hết.

Thằng Toàn là chúa moi chuyện của thằng Tuân, 1 thằng thì tò mò đéo biết gì nên muốn nghe, lại gặp ngay cái thằng chúa nổ, cái đéo gì cũng thích khoe. Để ý thấy cu cậu liếm môi mấy lần, tự nhiên thấy sởn cả da gà, lưỡi to và dày thế kia mà vét máng em nó thì chắc tuốt cả da em nó ra mất thôi, cố đánh trổng lảnh linh tinh 1 chút rồi mới vào chuyện chính, may mà thằng này khá, vẫn nhớ ra chuyên tôi nhờ, thông qua nó dò hỏi cái Hương, tôi biết thêm được là thằng Hiếu này thật sự là muốn tán Linh rồi, qua lời Hương kể, thằng đó hay đến nhà Linh chơi lắm, ăn mặc rất chỉnh tề, chiều nào cũng rủ Linh đánh cầu lông, đánh thì ít, mà cười nói thì nhiều, dạo này Linh cũng hay kể chuyện về Hiếu, suốt ngày anh Hiếu nói thế này, anh Hiếu nói thế kia, rồi chuyện cười, chuyên phím, Linh cười rất tươi khi nhắc đến mỗi khi nhắc Hiếu…

Tôi tặc lưỡi, cũng chả có gì nhiều lắm, toàn thứ tôi biết, xem ra có khi tôi phải đến nhà Linh chơi rồi gặp mặt xem hắn thế nào, rồi lại tự nghĩ “Tại sao tôi phải làm thế chứ, hắn thì có gì liên quan đến tôi, chuyện của hắn và Linh, tôi quản làm gì, chẳng phải giữa tôi và Linh chỉ là bạn thôi sao, với lại chả phải tôi đang có tình cảm với Thủy rồi sao” nhưng mà vẫn cứ cảm thấy không nguôi, vẫn muốn biết, như kiểu là 1 bản tính của đàn ông, tham lam và hay ích kỷ, tôi cảm thấy không thoải mái với mối quan hệ này, tối nay tôi sẽ qua nhà Linh chơi vậy.

Ăn cơm xong, lượn lờ 1 chút là tôi phi lên xe luôn, tự nhiên tôi cứ có cảm giác cần phải xen vào, nói trắng ra là thích phá, cảm giác nóng mũi khi thấy thằng lạ hoắc như người nhà trời đi bên cạnh Linh, cười nói âu yếm và thân mật, đéo biết tự bao giờ, chính tôi lại là cái thằng thọc gậy bánh xe, cái nghề mà thế gian này khinh bỉ, dào, kệ cha tụi nó, nói như người dân Vũ đại khi bị Chí phèo chửi “ chắc nó chừa mình ra =)) ”, để anh coi xem thằng Hiếu là thằng nào, mặt mũi ra sao mà Linh khen nó đẹp trai , tối qua Linh đã không đi chơi với nó, chắc tối nay nó sẽ qua, anh sẽ đến sớm, phỗng tay trên của nó cho bõ ghét, hứ, tôi không tin là Linh sẽ từ chối tôi, nghĩ là làm, cố phi nhanh đến nhà Linh.

– Linh ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii – Tiếng tôi gọi.
– Ai đấy, ai gọi Linh vậy?
Tiếng mẹ Linh trả lời, rồi tiếng dép lạch bạch đi ra :
– Sơn hả cháu, Linh nó đi chơi từ chiều, đã về đâu.
“Cái gì, đi chơi từ chiều vẫn chưa về”, tôi hơi hơi bối rối, tôi hỏi :
– Ơ thế Linh đi với ai vậy bác, bạn ấy không về ăn cơm tối sao ah.
– Nó xin đi dã ngoại với bạn, nói là ăn tối bên ngoài nên không về, cháu vào nhà đi, chắc nó cũng sắp về thôi.

Mẹ Linh mở cổng, tiếng bố Linh vọng ra :
– Sơn vào đây cháu, lâu lắm không gặp, Linh nó đi với bọn thằng Hiếu con nhà ông Khanh chứ bạn nào, nghe đâu như là mấy đứa đi sông suối gì ý mà, rồi câu cá, câu cọt gì ý , chắc cũng sắp về thôi.

Bình thường 2 bác nói thế là tôi cũng vào đó, dù gì bác cũng đã có ý, lại quý tôi, nhưng nghe nói Linh đi câu cá với bọn thằng Hiếu mà tôi thấy nóng cả tai, bực cả mình, hóa ra là mình mới là thằng bị phỗng tay trên, khốn nạn thật, ngồi ở đây mà chờ 2 đứa nó chở nhau về sau, tôi khịt mũi, cố chào hỏi mấy câu rồi kiếm cớ về, lượn lượn ngoài đường 1 lúc, cứ thấy lòng nao nao khó tả, ức ức 1 cái gì đó không nguôi, khó chịu, bực dọc, muốn phá 1 cái gì đó, mẹ kiếp, tự nhiên tôi giật mình, 1 cái bóng áo trắng, áo thun trắng dài quá mông, kiểu áo mà Linh rất thích mặc khi đi chơi, chiếc quần ngố caro nó hay mặc, mái tóc dài đang bay bay theo gió, cái bóng cao cao, thon gọn đó ngồi sau 1 thằng nhìn khá là to con, đang ôm xiết lấy, tôi như chột dạ, tình cảm đến mức này rồi sao, có phải là Linh đây không, phải là Linh không nhỉ, nếu thật thì thế nào, tôi nhìn thấy rồi thì làm sao, tôi hoang mang quá, cảm thấy hơi sợ sợ 1 sự thật vô hình, cố hết can đảm, phóng ga vụt lên, ngó qua nhìn mặt cái bóng trắng đó. Là ai, là ai, là Linh chăng.

ĐM “Nhìn xa cứ tưởng nàng Kiều, nhìn gần mới biết người yêu chí phèo”, chỉ được cái dáng là giống Linh thế, cao dàn thoáng mát, cũng gồ ghề, đồng bằng núi non, thế đéo nào mà mặt trông như là bị xủi cảo, cười toe tóe, đúng là cái thể loại “Răng tung tăng đi trước, môi lướt thướt theo sau”, cười mà ĐM, nói khó nghe 1 tý, như là ác quỷ trần gian, mồm có cái đéo gì là khoe ra cả, răng môi đã đành, cả lợi và lưỡi cũng cố mà chìa ra, đéo thế nào mà bắt trước được ah, thấy mình ngó sang, lại nhìn mình, khẽ nhếc mày lên đá nheo, ôi vãi lúa, tý thì bị em này bắn rơi tại trận.

Em này chơi ác vl, tý thì làm mình ngã, cố vượt lên , đéo giám ngó mặt thằng người yêu nó, thằng này đéo phải loại Trương Phi thì cũng gần gân Võ Tòng, to đéo chịu được, mà người ta nói nồi nào úp vung đó, nhìn đều nó tát cho lại lệch mồm, vội rẽ luôn sang đường khác, lượn lờ thêm 1 lúc rồi tự lầm bẩm, hôm nay thế đéo nào mà nhìn đôi nào ôm nhau cũng thấy đứa con gái đằng sau giống Linh hoài vậy ta.

Về, chốt lại là về, lượn mà không có ai đằng sau ôm thì lượn làm gì, mang theo cả cục tức, tôi trở về nhà. Căn phòng tối om, tôi cũng không muốn bật đèn, tôi nằm vật trên giường bắt đầu suy nghĩ miên man, tôi cảm giác như đang chờ 1 cái gì đó vậy, câu nói của bố Linh cứ quanh quẩn bên tai “Linh nó đi với bọn thằng Hiếu con nhà ông Khanh” mà lại đi từ chiều nữa, giờ này vẫn chưa về, xem ra mọi chuyện đúng là hơi đi xa so với cảm giác của mình rồi, ngồi nghĩ miên man đủ thứ , về mọi chuyện vui,thế mà cục tức nuốt mãi không trôi, mở mắt ra nhìn căn phòng tối om, cố gắng bình tâm trở lại, hay là xuống nhà lấy hộp kem lên ăn vậy, đanh tính nhỏm dậy, tự nhiên có tiếng điện thoại reo, đang nhìn trong bóng tối, nhìn màn hình điện thoại tôi thấy hơi lóa không rõ, nên trả lời :
– Alo, ai đấy.
Tiếng Linh đầu đây :
– Hứ, ai đấy….. nói nữa là cúp máy đó.

Cục tức vẫn trong người, nghe thêm câu nói đó tôi lại càng bực bực, tôi cúp máy luôn, vứt điện thoại trên giường, tôi đi xuống nhà lấy hộp kem. Lúc bê lên tầng, màn hình điện thoại nháy sáng, báo có cuộc gọi nhỡ, ấn mở máy, 3 cuộc gọi nhỡ từ Linh, tôi mở nắp hộp kem, ăn mấy thìa, vị ngọt và mát lan dần trong miệng, làm thêm mấy thìa nữa, thấy đỡ đỡ tức rồi, tôi gọi điện thoại lại, mới reo có 1 tý thì đầu bên kia tắt máy luôn.

“Á à, dỗi rồi đây” tôi cũng cố ấn điện thoại, gọi thêm 1 lần nữa, vẫn không nhận máy, “không nhận thì thôi, chả thèm” tôi cũng kệ luôn, ném điện thoại lên gối, cứ thế thong thả ăn kem, định ăn cho bõ tức, thế mà gọi 2 cuộc không thèm nhận lại càng tức thêm, tôi đi ra ngoài ban công, ngắm phố phường 1 lát, rồi lại vòng ra đằng sau , đi ra khu phơi quần áo nhà Thủy, đêm rồi, bóng tối tràn về, cứ lúc nào cô đơn tôi lại nhớ Thủy, tôi nhớ Thủy quá, nhớ bóng dáng thân thương, cái miệng hay cười, tự nhiên nhớ đên hôm Thủy được tôi mát xa lưng, Thủy đau quá bật khóc thút thít như trẻ con vậy, tự nhiên tôi bật cười, nhứ lúc đó Thủy làm nũng, nhớ lúc đó tôi dỗ dành, nhớ tấm lưng trần đáng yêu mịn màng, nhờ cặp núi đôi to tròn, nhớ đôi môi căng mọng ngọt ngào, đôi mắt Thủy đẹp nhất khi khóc, đôi mắt vốn long lanh lại phủ thêm 1 màn nước mỏng càng thêm phần huyền bí, xa xăm nhưng dịu dàng, gần gũi đôi mắt ướt lệ đó như làm tan chảy trái tim sắt đá, hàng mi dài ướt lệ cong vút, cái mũi nhỏ xinh xinh, cái miệng cong lên ương bướng, tôi nhớ, nhớ Thủy quá, khẽ mỉm cười, hộp kem đã tan từ khi nào, tôi cầm lên uống, khẽ khà 1 tiếng rồi, trở về, chắc có lẽ chỉ có Thủy mới làm cho tôi cảm thấy yên ổn và vui vẻ trở lại.

Bước vào phòng, cái điện thoại lại nháy sáng, tôi cầm lên xem, lại 2 cuộc gọi lỡ từ Linh, hứ , chắc là chịu không nổi nên gọi lại đây mà, tôi bấm số gọi lại, hết 1 hồi chuông vẫn không thấy tiếng trả lời, lại thêm 1 hồi chuông nữa, lần này Linh tắt máy, rồi hồi chuông thứ 3, được mấy chục giây rồi, không thấy nhấc, tôi bực lắm, lại chơi nhau nữa, không thèm nghe phải không, lần này mà nó không nghe thì tôi tắt nguồn luôn, cho khỏi gọi, tự nhiên Linh nhấc máy, nhưng không nói gì, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhè từ đầu dây bên kia, tôi cũng chả thèm nói luôn, cứ thế im lặng, rồi cuối cùng tôi nói :
– Có việc gì mà gọi vậy, gọi không nói gì là sao.
– Sao nãy tớ gọi lại không nghe máy.
– Tớ đi xuống nhà nên không biết.
Tôi là tôi nói thật, tôi cũng không cố chấp, hỏi vặn lại nó chuyện nó dám tắt máy không nghe lúc trước.
– Không muốn nghe thì cứ nói thằng ra, việc gì phải nói vậy.

“Không muốn nghe mà tôi lại gọi lại, đó mọi người xem lý lẽ bọn con gái nó dở dở ương ương thế đó”. Tôi nói :
– Tớ nói rồi, tớ xuống nhà, chẳng phải là ….. – đang định nói tiếp rằng là “chẳng phải là tớ gọi lại đó thôi” thì Linh cắt ngang :
– Cậu không cần phải nói gì nữa, tớ hỏi lúc nãy đang nói chuyện sao tự nhiên cúp máy.
Tự nhiên đang nói lại bị chèn nguyên cục đá vào mồm, bực quá, tôi bảo :
– Tức nên không thích nghe, có thế thôi.
– Tức, cậu tức cái gì, có tức bằng tớ không.
– Cậu thì tức cái gì, không phải cả ngày nay đi câu cá với thằng Hiếu điên rồ nào đó hay sao, vui lắm mà, tối mới về cơ mà.
Tôi không nhịn được, tuôn ra 1 tràng.
– Cậu không được gọi anh Hiếu như thế, anh ấy hơn tuổi tụi mình đó.
– Tớ chả cần quan tâm thằng đó, hơn có 1 tuổi thì làm gì được nhau, đi chơi chán rồi về gọi điện thoại chửi tớ sao.
– Cậu làm sao thế, dở hơi ah, cậu mà nói thế nữa là tớ cúp máy đó.
– Thì cúp đi, đang đêm gọi điện phá người ta còn nói. – Lửa giận ngút đầu, tôi nói không còn khách khí gì nữa.
– Cậu… cậu quá lắm, không phải là phá, mà là… mà là tớ gọi để hỏi xem tối nay cậu đến nhà nhớ có việc gì không.
Giọng Linh như kiểu run run, nói không rõ nữa.
– Chả có gì cả, chán chả có gì làm thì đi lượn thôi, ai dè còn có người lượn từ chiều mà tối chưa thèm về – tôi nói đểu.
– Cậu quá lắm rồi đó, tớ không thèm nói chuyện nữa.
– Thì cúp máy đi, nói từ nãy rồi mà sao chưa cúp, thèm vào mà nói chuyện nữa.- Tôi bĩu môi.

Trước khi bên kia tắt máy, 1 tiếng thút thít nhẹ nhẹ vang sang đầu dây, dội vào tai tôi, Tôi ngơ ngẩn cả người, tôi làm sao thế này nhỉ, tôi nhìn cái điện thoại, sao tự nhiên tôi lại quát nó cơ chứ, thật ra thì có phải nó đã làm gì sai đâu, mà là tôi, cục tức tràn não, chiếm hết lý trí, cứ thế mắng nó, rồi nói đểu nó xa xả, tôi lặng cả người, nhớ lại mấy lời mình vừa nói, chả hiểu lúc đó nghĩ gì nữa, sao lại nói nó thế nhỉ, tự nhiên cảm thấy ân hận quá, thấy mình đúng là thật sự quá đáng quá rồi, sao bây giờ nhỉ, tôi bấm số, giờ tôi bình tĩnh rồi, tôi muốn gọi lại xin lỗi nó, gọi đến khi nó nhấc mày thì thôi, nhưng đầu dây bên kìa là tiếng tổng đài :
– Thuê bao quý khách vừa gọi ……

Tôi chán nản lắc đầu, chết rồi, nó giận thật rồi, khuya rồi chứ không phi xe qua nhà nó quá, giờ muộn rồi qua đó bố mẹ nó lại nói cho, tôi lẩm nhẩm tự chửi mình, chẳng qua chỉ là đi dã ngoại, có gì đâu mà mình lại cứ nghĩ linh tinh rồi lại đâm mắng oan nó, nó đã có lòng gọi điện cho mình ngay sau khi về nhà rồi còn gì, càng nghĩ càng tự chủi rủa mình, cố nghĩ cách làm lành, tay vẫn đang mân mê cái điện thoại, ah đúng rồi, ngày kia là sinh nhật của Linh rồi, tôi sẽ mua 1 món quà thật đẹp tặng cho nó, nó sẽ sướng rơn lên và thế là hòa thôi, tôi cười cười đắc chí, mà mua gì được nhỉ, tôi nằm mà cứ nghĩ ngợi mãi, chả biết mua cái gì, lan man thế nào lại nghĩ sang vụ mua quà cho Thủy, ah, đúng rồi, Linh đã rất thích mua váy, cái váy mà lẽ ra tôi chọn cho Thủy, thế mà dám hớt tay trên rồi tự cho là tôi mua tặng nó, nó tỏ ra rất thích, lần này tôi phải đường đường chính chính tặng nó cái váy đẹp hơn, chắc chắn nó sẽ rất thích rồi, gật gù đắc chí, thế là xong được 1.2 rồi, mai tôi sẽ đi chọn mua đồ, rồi tự tưởng tượng ra viễn cảnh vào ngày sinh nhật, tôi tặng món quà đó, Linh sẽ rất thích món quà, và có khi còn ôm tôi nữa chứ lại, thầm mỉm cười và dần dần đi vào giấc ngủ 1 cách yên bình, bởi vì tôi đâu có ngờ, hôm sinh nhật đó, tôi đã phải chấp nhận 1 sự thật cay đắng.

Bình luận