Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phần 35

Tác giả: Thiên Địa

– Thì ra là món đồ anh tặng em, ngoài bó hoa, cái hộp đó là cái váy hả, em có mang theo đó, em cũng muốn giảng hòa trước khi mở nó, hi, cái váy đó trông như thế nào, anh nói cho em biết đi.
– Thì h chúng mình giảng hòa rồi, tý em tự mở là biết mà, mà này, ngày mai, em có muốn ngắm bình minh với anh không .
– Ừmmmmm…. Có, mai nhớ gọi em dậy nhé, em muốn được ngắm bình minh trên biển, chắc là đẹp lắm, lại được ở cùng với anh nữa, hi.

 

Tiếng Linh nhỏ nhẹ, đầu em giờ lại đang tựa lên vai tôi, tôi quàng tay qua vai Linh, ôm ghì em vào lòng, tôi nói :
– Thế nhớ mở hộp quà, hãy mặc chiếc váy đó, anh còn có cái đưa cho em, được không.
Linh gật đầu :
– Cái gì vậy, sao gì không đưa cho em luôn được sao.?

Tôi lắc đầu :
– Cứ mặc cái váy vào rồi khắc biết, không được hỏi – rồi tôi như nghĩ ra điều gì đó, tôi nói :
– Nhưng có cái này anh vẫn không hiểu, đó là tại sao có lần em nói là em có tình cảm với Hiếu với anh.
Linh quay sang nhìn tôi, rồi lại cười cười, quay ra biển, Linh nói :
– Đó là, đó là Hương nói em làm thế, Hương bảo em thử nói như thế xem anh biểu hiện thế nào, nhưng mà lúc đó, em không thấy anh có biểu hiện gì cả, nên em cũng thấy buồn lắm.
– Lại là Hương nữa, xem ra nó là chuyên gia gớm nhỉ, toàn dạy linh tinh, sao cái gì em cũng nghe nó thế, vậy còn vụ sinh nhật, đừng nói là do Hương nói em làm luôn nha – tôi hỏi, cũng thấy hơi bực bực vì cái trò thử nhau này.
– Không, không phải, sinh nhật là khác, em cũng chỉ mời anh Hiếu tham dự thôi, em cũng không ngờ là anh ấy còn mời thêm bạn và kê thêm bàn nữa, rồi lúc anh ấy nói, nói cái đó, em cũng bất ngờ lắm, em không hiểu gì cả, em không biết vì sao anh ấy lại làm như thế nữa, lúc đó em rất bối rối, may mà mẹ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình thế nào, không thì em cũng không biết làm sao nữa, rồi sau đó thì anh biết rồi đó – Linh cúi mặt, không nói gì thêm.

Tôi nâng cằm Linh lên, nhìn vào em, tôi bảo :
– Thôi được rồi, anh hỏi thế thôi, có nói gì em đâu, nhưng mà lần sau không chơi kiểu trò thử này đâu, giả già thật thật, không biết thế nào đâu.
– Kệ, em cứ thích thế, cho anh biết ghen cho nhớ đời, hi hi.
Linh đứng dậy, chạy xuống bãi cát, tôi chạy theo nói lớn :
– Cái gì , em dám làm lần nữa sao, đứng lại đó cho anh.

Đã khuya lắm rồi, chúng tôi trở về phòng trọ, bác Huân còn nhìn chúng tôi cười cười, như kiểu hiểu chuyện lắm, thì cũng đúng thế còn gì, Linh khép nép đi sau tôi, bẽn lẽn cười, mặc cho tôi chống lưng, đối đáp mấy câu xoáy của bác Huân, mãi rồi tôi mới đưa Linh về phòng, đứng trươc cửa phòng Linh, tôi nói :
– Em vào đi, chắc Hương về rồi đó.
– Giờ này nó mà chưa về thì em bắt nó về ý chứ, hi hi, thôi anh cũng về đi, em vào đây.
Linh đưa tay lên vẫy vẫy tôi, tôi cười cười, đang tính quay đi, thì tự nhiên em nắm bàn tay tôi nói :
– Ah , tý quên, em có cái này cho anh nè.
Rồi em dúi vào tay tôi 1 cái gì đó, bọc trong 1 cái túi nhung, cái bọc mà chiều nay lúc Linh với Hiếu trở về, tôi thấy Linh cầm, tôi thấy kỳ kỳ, tôi hỏi :
– Cái gì vậy em.?
Linh nhìn tôi cười :
– Là bùa may đó, chiều nay em với Hiếu lên chùa, em xin cho anh đó.

Tôi như chết lặng khoảng thời gian mà tôi cứ ngỡ Linh và Hiếu đi đâu đó lại hóa ra em đi xin bùa may cho tôi, tôi nhìn em, em vẫn cười, tôi chả biết nói gì, chỉ nói :
– Ừh, cảm ơn em, mai mình lại lên chùa đó nhé, anh muốn tự tay cũng xin bùa may cho em, em thấy có được không.

Linh cười rất tươi, gật đầu lia lịa, Linh nói :
– Xong rồi đó, anh về ngủ đi, muộn rồi, chúc anh ngủ ngon, em vào đây, pp anh nhé.
Linh quay người, nhìn cánh tay em sắp vặn chốt cửa, tôi kéo tay em về phía tôi, ôm em thêm lần nữa, giờ tôi đã thầm thía, cảm giác mất em đáng sợ thế nào, nên giờ xa em, tôi thấy rất khó chịu, ôm em thật chặt, em không nói gì, cũng ôm tôi, cuối cùng tôi đẩy em ra, khẽ đặt 1 nụ hôn nhẹ nhẹ chạm vào đầu môi, rồi cũng đến lúc về, tôi nói :
– Anh về đây, sáng mai nhớ dậy sớm nhé, đừng bắt anh chờ, biết chưa, ngủ ngon nhé, tạm biệt em.

Linh cười ngọt ngào, khẽ đi vào trong, đóng cửa lại, tôi quay người bước về phòng, đút tay vào túi quần, lôi ra bông hoa trắng, tôi thầm cảm ơn nó, không có nó thì không biết giờ đây tôi thế nào, âu yếm ngắm nhìn nó như ngắm nhìn Linh vậy, ngày mai, chính tay tôi sẽ cài nó lên áo cho em, tôi sẽ ngắm nhìn em trong chiếc váy đi dạo trên bờ biển ngắm ánh bình mình. Mỉm cười vì quá hạnh phúc và tràn ngập niềm vui, tôi bước vào phòng, đấm đá với hội nó 1 chút rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ, trong cơn mơ, hình bóng em lại vỗ về, vuốt ve tôi, thật âu yếm, thật nhẹ nhàng và dịu dàng nữa.

Tít tít, tít tít, tiếng tin nhắn nhỏ nhỏ của điện thoại khẽ kêu làm tôi tỉnh giấc, bình thường tôi ngủ cũng không được thính thế này đâu, không biết tự nhiên sao lần này lại bị tỉnh bởi tiếng tin nhắn nhỏ nhỏ này, mắt nhắm mắt mở, tôi mở đt lên đọc :

“Chắc giờ này anh đã ngủ rồi, anh có đang mơ về em không ^^, em vẫn chưa ngủ được, chắc tại em vui quá, em hạnh phúc lắm, anh biết không,hãy ngủ ngon nhé – yêu tinh của em, em nhớ anh lắm!”

“Ái chà chà, chưa gì đã lấn tới, dám kêu mình là yêu tinh” tôi dụi dụi mắt, cố viết đôi dòng tin nhắn :
“Em làm anh tỉnh ngủ rồi đó, đi ngủ đi, không mai không dậy sớm được đâu”

Tít tít :
– Hi hi, kệ anh, em muốn anh tỉnh dậy mà :p, em sẽ cố gắng nhắm mắt, hát ru cho em đi, em mở hộp quà rồi, cái váy rất đẹp, em rất thích, cảm ơn anh vì tất cả, hôn anh :-*

Tôi cười cười, nt lại :
– Ừh, em thích là được rồi, anh không thích hôn qua điện thoại đâu, sáng mai cho anh hôn bù là được rồi, nào, giờ muộn rồi, cố ngủ đi em, bật ít nhạc nhẹ mà ngủ.

Tít tít :
– Em đang nghe nhạc mà, nhưng nhạc càng làm em nhớ anh hơn thôi, em mong đến sáng quá, hi, thôi, anh ngủ típ đi nha, em cũng ngủ đây, pp anh.

Tôi ngẫm nghĩ, không biết nên chốt câu nào trước khi chào Linh nhỉ, mà phải nhanh không Linh lại ngủ mất, xóa đi xóa lại, mãi rồi cũng gửi được :
– Ngủ nhanh lên còn vào trong giấc mơ gặp anh, anh đang đợi em nè, ngủ ngon nhé Linh ngoan của anh.

Tin nhắn đã gửi được 1 lúc mà không thấy trả lời, chắc Linh ngủ rồi, giờ thì đến lượt tôi không ngủ được, tôi nằm mãi miên man suy nghĩ, tự nhiên tỉnh rồi đâm khó ngủ, tôi ngồi dậy, lục cái balo, lấy ra lon bò húc, tôi đi ra ngoài ban công, màn đêm tĩnh mịch quá, gió thổi mát dựng cả chân tóc, tôi nhìn biển đêm trong ánh trắng mờ ảo, chuyện của Linh vậy là đã ổn, tôi không còn hối tiếc gì cả, mọi chuyện đã trở nên quá tuyệt vời, nhìn về phía chân trời, tôi lại nhớ đến 1 người khác, 1 người đã đem lại cho tôi cảm giác được yêu và yêu lần đầu tiên, làm cho tôi biết nhớ, biết ghen, biết cô đơn, biết hạnh phúc và đợi chờ, nều không phải chị đã nói trước, cấm cho tôi gọi Điện thoại hay nhắn tin gì để chị có thời gian suy nghĩ, thì có lẽ tôi đã gọi rất nhiều và cũng nhắn tin rất nhiều, tôi nghĩ, không biết mấy ngày qua, Thủy của tôi đã làm gì, có vui vẻ không, có nhớ đến tôi không, không biết chị đã suy nghĩ kỹ chưa, chị giải quyết vấn đề của tôi và chị thế nào, tôi cảm thấy hơi lo lắng, nếu chị vẫn đồng ý thì tốt quá rồi, nhưng mà nhỡ may, nhỡ may ….. Thì tôi sẽ ra sao, sẽ có người nói, thì tôi đã có Linh rồi, nhưng có bao giờ các bạn nghĩ rằng, 1 khi đã thích hay yêu ai đó rất nhiều, rồi trải qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu kỷ niệm, khi mà mỗi khoảnh khắc, từng lời nói, tiếng cười của người đó như đã khắc sâu vào tâm trí, rồi tự nhiên 1 bên nói chấm hết sẽ thế nào không, nếu ai trải qua rồi, người đó sẽ hiểu, nếu ai chưa trải qua, tôi có nói hết chục trang cũng không hình dung được, rồi cũng có người nói tôi tham lam, tham lam – tôi biết làm sao được, tôi cũng không biết nên cám ơn hay trách tội ông trời, đã trao cho tôi 2 người con gái hoàn hảo, cho đến bây giờ, tôi vẫn hay đặt câu hỏi rằng, tôi yêu ai hơn, Thủy hay Linh, nhưng chẳng bao giờ tôi trả lời được, và tôi cũng chả bao giờ gò ép mình phải trả lời cả, tại sao ư, tại vì cả 2 người đã đem cho tôi tất cả hương vị ngọt ngào nhất của cuộc sống và tôi cũng không muốn phải xa rời bất kỳ ai trong 2 người, cũng không muốn có lỗi với bất kỳ ai.

Rồi lại có người nói, sao tôi phải làm thế, buông tha cho Thủy, Thủy đã có gia đình, phải, đúng là thế, Thủy có gia đình và có con, nhưng tôi đâu có đòi hỏi gì quá nhiều ở Thủy, tôi không cần gì ở Thủy hết, tôi chỉ cần Thủy luôn nghĩ về tôi, hỏi han tôi 1 chút, 1 lúc nào đó ở bên tôi, âu yếm tôi, tâm sự với tôi và cười với tôi nữa, tôi cũng chỉ cần được ôm Thủy trong vòng tay, ngửi mùi thơm trên mái tóc hay đặt 1 nụ hôn ngọt ngào, tôi sẽ cố bù đắp tình cảm thiếu thốn mà Thủy đáng có, chỉ vậy thôi, đối với Thủy, tôi chỉ cần vậy, rất đơn giản phải không nào, có người nói tôi kỳ quái, kỳ quái – tôi không kỳ quái, con tim tôi đã khắc tên Thủy và bóng hình không thể phai mờ được,Thủy sẽ mãi là người con gái đầu tiên của đời tôi, tôi không thể quên được Thủy nữa, tôi tin là tôi có thể nắm được mọi chuyện, khiến nó không thể xảy ra tình huống phát sinh không như ý, vì Thủy, tôi sẽ vắt óc suy nghĩ tất cả tình huống để có phương pháp đề phòng.

Uống hết lon nước, tôi nhìn về phía chân trời, tôi không ngủ nữa, tôi chờ thời gian trôi đến sáng luôn, lon nước làm tôi tỉnh hẳn và sảng khoái, đầu óc cũng minh mẫn hơn. Móc tay vào túi, tôi nhìn bông hoa bằng vải trắng, ánh trăng chiếu lên những viên đá quý lấp lánh, tôi mỉm cười,hình ảnh về Linh lại ùa về, Linh bất ngờ rời xa tôi, tưởng như vụt mất rồi bất ngờ quay về bên tôi, mọi chuyện sảy ra thật quá chóng vánh, tôi hít 1 hơi dài, cố suy nghĩ xem, tới đây, tôi phải làm những gì để bù đắp cho Linh của tôi đây, tôi thầm cảm ơn cô ấy, cảm ơn cô ấy đã luôn quan tâm đến tôi, cảm ơn cô ấy đã luôn bên tôi, cảm ơn cô ấy đã trở về bên tôi và cảm ơn cô ấy đã yêu tôi, Linh ah, cảm ơn em vì tất cả, cảm ơn em vì tất cả, khẽ lẩm bẩm trong màn đêm, ánh mắt trời phía cuối chân trời vẫn chưa xuất hiện, tôi vẫn đứng dưới ban công, hít thở đều đều, chờ cho trời mau sáng.

Bình luận