Ông Jean đứng ở một bên cười nói:
“Đúng rồi, bởi vì mùa này trong năm thường rất nóng, nhiệt độ bình quân cao tới 40 độ. Hơi ẩm ở Địa Trung Hải đặc bịêt phong phú, hơn nữa một năm nay hiếm khi có thể thấy bình minh ở Provence, vì rạng sáng thường1đổ mưa, sau đó cả một ngày đều nắng ấm. Thời tiết như vậy giúp nho có thể sinh trưởng tốt. Đương nhiên tình yêu của Evita đã đem lại một vườn ngập tràn nho cho Saint Tropez”
Ông dừng một chút, sau đó nói với Kỳ Hinh:
“Nếu không ngại thì cô nếm thử xem,8rượu vang năm 1953 ở Provence vô cùng quý đấy!”
Kỳ Hinh mỉm cười, đưa ly rượu lên miệng nhẹ nhàng nhấp một chút, một mùi thơm trực tiếp thấm vào trong lòng cô.
Kỳ Hinh uống một ngụm, hình như rượu này mới ủ hôm qua, có vị chua nồng đậm như lại ngọt lành2tươi mới.
Thậm chí cô còn cảm thấy vị cam thảo hòa cùng với mùi vị của hoa Violet. Cả khoang miệng của cô đều tràn ngập mùi rượu.
Dưới ánh đèn, ly rượu có màu hồng nhạt lãng mạn.
Cô sắp chìm đắm trong sự lãng mạn này, vì thế, cô tựa đầu vào ngực Lăng4Thiếu Đường, nhẹ giọng nói:
“Đường, uống này rượu bỗng nhiên em nhớ tới một câu danh ngôn của Roman Roland!”
Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường đặt trên lưng Kỳ Hinh, môi của anh cuồng nhiệt chạy đến bên tai: “Câu danh ngôn gì?”
Kỳ Hinh nhẹ nhàng cười, nói:
“Sở dĩ người Pháp lãng mạn, là vì ở đây có Provence! Mà em đựơc hạnh phúc như vậy, là vì – – em có anh!”
Bên môi Lăng Thiếu Đường gợi lên một nụ cười, anh yêu thương vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói:
“Anh mới chỉ nghe qua nửa câu đầu!”
Kỳ Hinh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, con ngươi dịu dàng trong như nứơc, đôi môi anh đào của cô hé mở:
“Câu sau – – là do em thêm vào!”
Nói xong, cô chủ động hôn lên môi Lăng Thiếu Đường.
Mùa hạ như càng thích hợp để yêu thương hơn, không chỉ ngập tràn mùi thơm của hoa Lavender, mà còn có cả những mảnh màu tím cực kì lãng mạn, ai đang yêu nhau lại càng yêu nhau hơn, ai nuối tíêc nhau lại càng nuối tiếc hơn…
Khí nóng vây quanh, cảnh xuân xao động trước mắt, ái muội mà lại kiều diễm.
Thân thể của Kỳ Hinh mềm mại như nước, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên làn da trắng mịn của cô càng khiến người ta phải mê muội, ở ngoài trời hai ngày liền cũng không thể cướp đi làn da trắng mịn của cô.
Kỳ Hinh cực kì yêu thích Provence, hai ngày nay cô đi chơi nhiều đến muốn phát điên luôn rồi, vườn hoa Lanveder mộng ảo, rượu đỏ thơm ngát, Provence đẹp long lanh, thậm chí cô còn tự tay chế tạo nứơc hoa.
Quả thực cô cảm thấy rất vui sướng!
Hôm nay là buổi tối cuối cùng cho cuộc cạnh tranh đấu thầu, Lăng Thiếu Đường mới mang cô trở về khách sạn ChateauDeLaPi-oli-ne.
Kỳ Hinh ngửa đầu, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác những giọt nứơc tạt vào mặt.
“Hinh Nhi, lâu như vậy anh chờ không đựơc!”
Chẳng biết từ lúc nào, Lăng Thiếu Đường đã xuất hiện trong phòng tắm, tiếng nói trầm thấp tà mị lộ vẻ khó nhịn đựơc khát vọng của bản thân.
Đôi mắt anh dán chặt trên thân thể mê người của cô, cô giống như một nữ thần khiến người ta phải si mê.
“A – – “
Bỗng chốc Kỳ Hinh mở mắt, kinh ngạc quay đầu lại – –
Lồng ngực rắn chắc mê người của Lăng Thiếu Đường lộ ra ngoài, mặt Kỳ Hinh đỏ lên, cô ngượng ngùng nhìn xuống đất.
“Đường – – anh đáng ghét, anh mau đi ra ngoài!” Cô vội vàng nói.
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên nụ cười quỷ dị, trong mắt đều chứa đựng vẻ cưng chiều – –
“Vật nhỏ đáng yêu, em đã là người phụ nữ của anh rồi, mà vẫn còn thẹn thùng như vậy sao?”
Ngay sau đó, anh tiến về phiá trứơc vài bước, bàn tay to duỗi ra, anh ôm Kỳ Hinh ra khỏi phòng tắm.
“Đường…”
Kỳ Hinh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng lên của mình dính sát vào ngực anh, nhịp tim vững vàng của Lăng Thiếu Đường truyền đến bên tai cô.
Lăng Thiếu Đường đặt cô lên trên giường, anh mỉm cười cúi đầu, bỗng nhiên anh hôn lên đôi môi non mềm của cô, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô.
“Đường…” Trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy ấm áp.
Lăng Thiếu Đường bá đạo giữ chặt cô, thừa lúc cô đang nói chuyện, chíêc lưỡi ấm áp xâm nhập vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Anh bừa bãi đùa bỡn bốn phiá, dùng sức hút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng cô, hấp thu toàn bộ mật ngọt của cô, khiến cô bất lực chỉ có thể thì thào rên rỉ.
Kỳ Hinh mở đôi mắt mê ly ra, đôi mắt nhiễm một tầng sương mù, cực kì mê hoặc nhìn anh.
“Đường…em rất yêu anh…”
Cô nhỏ giọng nỉ non, giống như giọt nứơc thẩm thấu vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của Lăng Thiếu Đường.
“Cô bé ngoan…để anh yêu thương em thật tốt…”
Cô gái nằm ở bên dưới đẹp như vậy khiến dục vọng của anh đã đạt đến điểm cao nhất.
Thân thể của Kỳ Hinh dần dần bị hòa tan, cánh tay trắng mịn không tự chủ đựơc đặt lên cổ anh, cô mê loạn đáp lại, trầm luân trong thứ tình cảm điên cuồng mà Lăng Thiếu Đường đem lại…
Tình cảm mãnh liệt tạm dừng, Kỳ Hinh lười nhác ghé vào khuôn ngực nóng bỏng của Lăng Thiếu Đường, từng đợt chiến đấu hăng hái khiến cô như người bị gây mê.
“Vật nhỏ, mới như vậy đã mệt mỏi?”
Lăng Thiếu Đường hôn lên tấm lưng trắng nõn của cô, anh nỉ non hỏi, bàn tay to nhẹ vỗ về lên da thịt trơn nhẵn của cô giống như muốn đòi hỏi thêm thứ gì đó.