Edit: Tiểu Huyền
Beta: Miu
Xe ngựa như mộng ảo gói trọn trong tuyết trắng lãng mạn, đưa đôi vợ chồng mới cưới Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh chậm rãi tiến về “Giáo đường trên trời” từ quảng trường nhà thờ St.Peter!
Thảm tuyết trắng kéo dài từ Giáo đường trên trời đến phía trước xe ngựa, bởi vì khoảng cách như vậy, Kỳ Hinh tưởng như đang đi trên đường bằng. Theo mỗi bước chân của Lăng Thiếu Đường và Kỳ1Hinh, thảm trắng dần thu lại, ngay khi hai người hoàn toàn bước lên trực thăng, thảm trắng cũng biến mất không thấy nữa!
Màu đỏ của mấy vạn hoa hồng đã phủ hết chỗ này, nơi đây có diện tích gần bằng cung điện Versailles, lúc Kỳ Hinh đứng ở chỗ giữa chỗ đó, thật sự sẽ cảm thấy mình đứng giữa nhà thờ St. Peter.
Ở đây là một nhà thờ hùng vĩ với một cách cửa hình vòm, có8chính điện thiêng liêng, và là một đại sảnh chính sặc sỡ đầy màu sắc, ở các cửa sổ lớn, trên mặt kính thuỷ tinh là hình chim bồ câu biểu tượng cho Đức Thánh Linh giáng lâm, sải cánh dài lên đến 1,5 mét. Xu hướng thiết kế tương tự như kết cấu của cây thánh giá (十), đầy ý nghĩa thiêng liêng. Ở chính giữa trung tâm có một nóc nhà hình vòm to lớn giống hệt như2ở nhà thờ St. Peter, đây là kiệt tác của Michelangelo, cấu tạo hai tầng, trong sáng ngoài tối.
Kỳ Hinh hít một hơi dài, dường như ánh mặt đã ngưng lại, lòng cô đang khẩn trương – –
“Thích nơi này sao?” Lăng Thiếu Đường khẽ hỏi ở bên tai cô.
“Vì điều gì…” Kỳ Hinh thì thầm, cô cứ ngỡ rằng buổi hôn lễ này sẽ được cử hành tại nhà thờ St. Peter, không nghĩ rằng Lăng Thiếu Đường thật4khác người “di chuyển” giáo đường lên trên trời!
“Đây là giáo đường trên trời do anh tỉ mỉ chuẩn bị vì anh, bởi anh muốn cho em biết, từ giờ phút này, anh là người đàn ông của em, là chồng em, là trời của em, là – – Thượng Đế của em!” Trong mắt Lăng Thiếu Đường mang theo sự chắc chắn và tự tin, giọng điệu vô cùng điên cuồng và ngang ngược, lại vì cô gái anh yêu thương nhất.
Kỳ Hinh cảm động, hôm nay sẽ là khó quên nhất đối với cô.
20 trực thăng bay lên bầu trời, bay từ bờ biển, mãi đến khi – –
Dừng lại trên một chiếc hàng không mẫu hạm (tàu sân bay) – –
“Đường, đây là…” Kỳ Hinh lại càng kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông mỉm cười bên cạnh mình! Trời ạ, Hàng Không Mẫu Hạm! !
Lăng Thiếu Đường từ từ ôm chặt eo cô, nhẹ giọng nói: “Phía dưới là những vị khách quý của anh và em đến chúc phúc, bọn họ sẽ ở trong chỗ này chứng kiến hôn lễ của chúng ta!”
Kỳ Hinh kinh ngạc dùng tay che miệng, đề phòng mình hét thành tiếng.
Khi giáo đường trên trời vang lên tiếng chuông, Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường và một số người bạn quan trọng đi trên thảm trắng chậm rãi tiến vào giáo đường, hai bên ghế ngồi trong giáo đường, mọi người đều mỉm cười nhìn cô dâu chú rể này!
Khi tiếng chuông vang lên, hoa đồng đáng yêu dẫn đường phía trước, Kỳ Chấn Đông – cha của Kỳ Hinh, nắm lấy tay con gái, chậm rãi bước vào giáo đường- –
Ánh mặt trời theo cửa sổ hoa hồng của giáo đường chiếu xuống, kéo dài đến tận mui xe, mui xe cũng giống thế, đều được tạo nên từ gần 200 bậc thang bằng đá cẩm thạch, cha sứ trang nghiêm ngồi ngay ngắn tại ở mui xe, ông là cha sức quyền uy nhất của nhà thở St. Peter!
Theo Kỳ Hinh bước đi 2000 mét để tiến tới chính điện, khắp bầu trời rơi xuống cánh hoa hồng do trực thăng thả xuống, tất cả bậc thang đuợc tạo bằng đá cẩm thạch tỏa ra hương thơm, mà Lăng Thiếu Đường đứng ở một chỗ khác trong chính điện, ẩn chứa nụ cười, lặng lẽ chờ đợi Kỳ Hinh.
Cả giáo đường vang vọng bài “Love Songs Feast”, bài hát này tượng trưng cho tình yêu trải qua gian khổ cuối cùng sẽ đạt được ước mơ hoàn mỹ và chúc mừng hôn lễ, thiêng liêng mà cũng nhẹ nhàng.
Kỳ Hinh được Kỳ Chấn Đông dắt tay, mang theo vẻ đẹp từ mấy đời trước dần hướng về người đàn ông cao lớn kia- –
Không hề chớp mắt chăm chú nhìn người đàn ông đang cười, cùng với tiếng nói của thánh, Kỳ Hinh tiến từng bước về phía trước, bạn bè hai bên dồn dập đứng dậy, chúc phúc cô dâu chú rể. Kỳ Hinh nghẹn lời, trong lòng vô cùng xúc động, cô không kìm được nhớ lại từng khoảnh khắc mình và Lăng Thiếu Đường quen biết rồi tìm hiểu nhau rồi yêu nhau thêm lần nữa, từng hình ảnh hiện lên cùng với đoạn nhạc du dương trong giáo đường, cô mới chính thức nhận ra, con đường tình yêu của cô và Lăng Thiếu Đường có rất nhiều chông gai khó khăn.
Gió, khẽ thổi qua, mang theo mùi hương hạnh phúc nhất, đưa Kỳ Hinh đưa đến trước mặt Lăng Thiếu Đường.
Một bàn tay to kiên định vươn ra trước Kỳ Hinh – – dường như đường trí tuệ chạy qua toàn bộ bàn tay!
Kỳ chấn Đông khẽ đặt tay Kỳ Hinh vào trong bàn tay to của Lăng Thiếu Đường, nhẹ giọng nói một câu: “Hinh Nhi phải giao cho con rồi!”
Lăng Thiếu Đường khẽ cúi người, lễ độ cung kính nói: “Vâng, bố!”
Khi anh ngẩng đầu lên, một đôi mắt sâu xa mà lại dạt dào tình cảm, bên trong tồn tại sự lưu luyến và cưng chiều Kỳ Hinh chân thật nhất.
Tay Kỳ Hinh hơi run, giờ phút này cô xinh đẹp giống như thiên sứ.
Lăng Thiếu Đường cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh, hai người từ từ bước bậc thang…
Cha sứ trang trọng, mặc bộ quần áo màu trắng, đứng trước nhà thờ đầy hoa trắng tinh khiết, yên lặng đợi cô dâu chú rể bước tới, hiền hậu và yên lặng chúc phúc!
Lăng Thiếu Đường dắt tay Kỳ Hinh đến trước cha sức, thân hình cao lớn rắn rỏi và dáng người nhỏ nhắn mềm yếu tạo nên hình ảnh hòa hợp, càng nhìn càng thấy xứng đôi.