Dung Thi Tinh không tin anh có thể không nhìn tới mỵ lực của mình như thế!
Lần đầu tiên, là lần đầu tiên cô ta nghĩ muốn cùng một người đàn ông không danh1không phận xảy ra quan hệ, chỉ là tình một đêm cũng tốt!
Lăng Thiếu Nghị cau mày lại,từ trên cao nhìn xuống Dung Thi Tinh, lạnh lùng nói:
“Tôi lặp lại một lần nữa,tôi đối8với cô….Một tia hứng thú cũng không có, tránh ra!’’
Nếu không phải cô ta là chị của Dung Thi Âm, anh đã không cư xử khách khí như vậy rồi!
“Tôi cũng không tin anh2thật sự là Liễu Hạ Huệ!”Con mắt đẹp của Dung Thi Tinh chợt lóe,quyết định phải có bằng bất cứ giá nào.
Chỉ thấy cô ta chủ động nhào vào trong ngực của anh,thân thể4lúc này không có một tia ngăn cách, nụ hoa duyên dáng dán thật chặt vào cơ ngực ngăm đen to lớn của anh, từ từ chèn ép đến biến dạng,bày ra một hình dáng vô cùng hấp dẫn giữa hai người.
“A Nghị, chẳng lẽ anh không muốn có nó một chút nào sao?’’
Cô ta nói xong liền kéo bàn tay anh qua,ngay sau đó đặt lên phần đẫy đà của mình,cảm nhận nhiệt độ do bàn tay anh truyền đến.
Lăng Thiếu Nghị vừa định đẩy cô ta ra,lúc này khóe mắt đột nhiên liếc thấy một bóng dáng…
Anh đột nhiên cả kinh,lập tức nhìn về phía bóng dáng đó,mà Dung Thi Tinh càng thêm hoảng sợ,đồng thời cũng nhìn về hướng đó…
Là Dung Thi Âm!
Chỉ thấy cô mặc một bộ quần áo ngủ bảo thủ,bóng dáng kéo dài trên mặt đất,bộ tóc dài xõa ra,cô kinh ngạc nhìn một màn mập mờ trước mặt,hiển nhiên là bị dọa sợ đến ngây người.
Nhất là khi cô thấy quần áo Lăng Thiếu Nghị xốc xếch,bàn tay to vẫn đặt trên bộ ngực sữa của chị mình,mà chị mình còn có một tia mịt mờ, từ nét mặt thẹn thùng của chị,Dung Thi Âm có thể nhìn ra hai người đang sắp tiến hành trò chơi người lớn.
“Âm Âm…’’
Lăng Thiếu Nghị sâu sắc cảm giác không ổn,nội tâm càng thêm lo lắng,anh hất tay Dung Thi Tinh ra,mấy bước đã đi tới trước mặt Dung Thi Âm,bàn tay cầm lấy hai bả vai của cô.
Thật lâu sau, Dung Thi Âm mới từ trong khiếp sợ của mình đi ra.
Cô ngẩng đầu nhìn con ngươi lo lắng của Lăng Thiếu Nghị,lại nhìn vẻ mặt lúng túng của chị, cô không có cách nào biểu đạt sự không thể tưởng tượng nổi trong lòng lúc này,chỉ lắc mạnh đầu, sau đó thoát ra khỏi bàn tay Lăng Thiếu Nghị,che miệng chạy ra khỏi nhà.
“Âm Âm…’’
Lăng Thiếu Nghị thấy thế,thất kinh,bây giờ đã là nửa đêm,cô chạy đi như vậy rất nguy hiểm.
Mà Dung Thi Tinh hình như cũng ý thức được quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, mặc dù tức không chịu được, nhưng cũng mặc quần áo vào.
“Đã xảy ra chuyện gì? Các người…’’
Ba Dung bị đánh thức,khoác áo ngủ đi ra,nhìn Lăng Thiếu Nghị đang muốn đi ra ngoài kỳ quái hỏi.
“Ba, không có gì, ba đi ngủ đi!’’
Dung Thi Tinh bị em gái làm cho tức chết,lập tức khuyên ba Dung quay lại phòng,tức giận ngồi trên sofa phòng khách,nha đầu chết tiệt kia,không nghĩ tới bình thường đần độn, xuống tay với A Nghị cũng thật nhanh.
Lăng Thiếu Nghị vẻ mặt lo lắng đuổi theo,lại phát hiện bóng dáng Dung Thi Âm đã sớm biến mất trong màn đêm,chẳng biết đã đi đâu.
“Âm Âm…’’ Thanh âm của anh tựa như muốn đâm thủng bầu trời.
Ánh trăng lẳng lặng chiếu sáng các vùng đất,dưới ánh đèn đường nhàn nhạt,Dung Thi Âm giống như du hồn không ngừng chạy,chỉ thấy cô sơ ý một chút,dưới chân lảo đảo một chút,ngay sau đó ngã nhào trên mặt đất.
“Ô ô ô…..’’
Cô không lập tức đứng lên,vô lực chống tay trên mặt đất,từng dòng nước mắt chảy ra.
Một màn kia lần nữa xuất hiện trong đầu cô,giống như một cơn ác mộng, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo lại,rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cô quá mức khiếp sợ nên không để ý đến cái gì,chỉ muốn rời đi cái nơi làm mình hít thở không thông ấy.
Cô từng ngụm từng ngụm hô hấp, mỗi một lần hô hấp,nước mắt lại rơi xuống một giọt,tựa như trân châu đứt chỉ, óng ánh rơi xuống.
Tại sao phải như vậy?
Chị gái và A Nghị, hai bọn họ thế nhưng….
Nghĩ tới đây, Dung Thi Âm lại cảm thấy tim đau giống như bị dao đâm,cô ôm chặt ngực,muốn giảm bớt đau đớn lại không biết phải làm gì.
Thật tàn nhẫn!
Tại sao nửa đêm mình lại muốn đi uống nước chứ?
Tại sao nhìn thấy phòng chị gái vẫn còn sáng mà không tự chủ đi tới chứ?
Tại sao lại nhìn thấy một màn kia?
Hai người bọn họ đã sớm cùng một chỗ sao?Đã như vậy, A Nghị tại sao còn phải chạm vào mình?
Đột nhiên, Dung Thi Âm nhớ tới Lăng Thiếu Nghị đã từng nói qua một câu:
“Âm Âm, nếu như em phát hiện anh không hề tốt giống như em nghĩ, thậm chí… Anh chính là một người cực kỳ độc ác, thì em có còn yêu anh không?”
Lúc ấy cô đã trả lời như thế nào,Dung Thi Âm vẫn nhớ mồn một trước mắt.
Chẳng lẽ đây chính là ý tứ A Nghị muốn biểu đạt sao?
Anh và chị gái đã sớm tốt lắm, không phải sao?
Nếu thật sự là như vậy,cô nên vui mừng chúc phúc cho hai người họ mới đúng,chỉ là…Tim của mình tại sao không cam lòng như vậy,cô không tin Lăng Thiếu Nghị là loại người chân đạp hai thuyền.
“A Nghị, tại sao, tại sao anh gạt em…” Cô cắn chặt cánh môi,lòng đau như nứt ra.
Như là bị lây nhiễm sự thương tâm của cô,bầu trờ ban đêm vốn sáng sủa lại đột nhiên nổi gió,tựa như đang phối hợp với tâm tình của cô.
Chẳng bao lâu sau,bầu trời đột nhiên lóe lên một tia chớp,mưa hình như sẽ tới rất nhanh,ngay sau đó,những giọt nước mưa nhẹ nhàng rơi trên má cô,hòa với nước mắt của cô cùng nhau chảy xuống
Dung Thi Âm không chút nào muốn tránh mưa,cô giống như mất đi hồn phách, mặc kệ cho mình ngồi dưới đất,gương mặt buồn bã,ngược lại cô muốn trận mưa này to hơn chút nữa,để cô có thể tỉnh táo lại.