Editor: Mi Trần
Dung Thi Âm nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười: “Đây là em thể hiện sự tôn trọng, nếu không có người ngày nào đó mất hứng đuổi việc, em chẳng phải là không còn nơi để mà làm việc !” Nói xong, nàng1liền che miệng cười lớn.
Nhìn nàng kiều mỵ ôn nhu lúm đồng tiền, Tề Bồi trong lòng rộn ràng nhìn say đắm, hắn kìm lòng không đậu định vươn tay khẽ vuốt ở trên vai của nàng:
“Không đâu, ở trong lòng anh, emlà ưu tú nhất không có8người thứ hai, cho nên, anh làm sao có thể bỏ được em đây?”
Tề Bồi nhẹ nhàng nói, trong mắt hiện lên nóng bóng đối với nàng yêu say đắm.
Hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên Dung Thi Âm tới bệnh viện phỏng vấn, nàng rất khả ái ngây2thơ, không một chút làm dáng, từ đó trở đi, hắn liền yêu nàng, cũng phá lệ vấn đề trình độ học vấn, luôn luôn tìm cách lưu nàng lại trong bệnh viện.
Sự thật chứng minh quyết định của hắn đúng, mặc dù Dung Thi Âm không có trình4độ học vấn chuyên môn cao, chỉ là tốt nghiệp khoa chính quy trung cấp, nhưng nàng làm việc rất chăm chỉ, nàng chuyên nghiệp trong công việc làm toàn bộ mọi người nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Đối với Tề Bồi mà nói…, Dung Thi Âm tựa hồ không nghe được lời nói mập mờ hàm nghĩa, trời sanh tính nàng đơn thuần , nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, cười ngọt ngào nói:
“Tốt lắm a, đây cũng là anh nói nga, nếu như đến lúc đó đổi ý lời mà nói…, em có mang thù nga!”
Tề Bồi nhẹ nhàng cười một tiếng: “Như vậy không tin anh à, như vậy nha chúng ta cùng hứa với nhau nhé !”
“Hả? Thực hiện hứa hẹn?” Dung Thi Âm không rõ anh ta nói gì, nạc nhiên
Tề Bồi đáy mắt mang theo thật sâu quyến luyến, nhẹ nói: “Âm nhi, em tới bệnh viện cũng có một thời gian ngắn rồi, trong khoảng thời gian này thật tình anh cũng quan sát em rất nhiều, đúng lúc anh thiếu một vị phụ tá, cảm thấy lấy năng lực của emi hoàn toàn có thể đảm nhiệm người chức vị này, anhmuốn đem emở lại bên cạnh anh!”
Anh ta một câu hai ý nghĩa nói.
“Phụ tá Viện trưởng á?” Dung Thi Âm kinh ngạc che lại miệng, trời ạ chức vị này cũng không phải là người nào cũng có thể làm, ngay cả nàng cũng không tin mình có năng lực, làm sao anh ta cứ như vậy tự tin giao cho nàng?
“Không được a…” Một lát sau, nàng mới khó khăn từ trong cổ nặn ra một câu như vậy nói: “Chức vị này em đảm nhiệm không được a, hơn nữa em cũng không có kinh nghiệm…”
“Không có kinh nghiệm thì không cần gấp gáp, anh sẽ từ từ dạy em, Âm nhi …” Tề Bồi kìm lòng không đậu nhích tới gần nàng, cúi đầu xuống ngửi lấy trên người nàng mùi thơm tự nhiên, nhẹ nói: “Tại sao không tin mình, em thật ra rất ưu tú…”
Đột nhiên lấn đến gần hơi thở phái nam làm Dung Thi Âm tim đập mạnh, nàng lúng túng muốn hướng về sau lui bước, nhưng sau một khắc, liền bị Tề Bồi kéo về …
“Âm nhi, anh hi vọng em có thể lưu ở bên cạnh anh, hơn nữa anh quả thật cần trợ giúp của em, thật tình là một trợ lý cần có tố chất, mà em vừa vặn có cái này tố chất! Đồng ý nhé?” Ánh mắt của hắn lóe lên, giọng nói chân thành tha thiết khiến người ta không cách nào cự tuyệt.
“Em… em muốn trở về suy nghĩ một chút!” Dung Thi Âm cảm giác có chút là lạ, nhưng là ở chỗ nào, nàng lại nghĩ không ra.
“Âm nhi …” Tề Bồi không nghĩ cứ như vậy buông nàng ra, bàn tay to của hắn theo bản năng nắm giữ lại tay nhỏ bé của nàng …
“Tề viện trưởng…” Dung Thi Âm một trận bối rối không biết làm sao.
“Buông nàng ra!”
Đang lúc hai người còn giằng co, một đạo thanh âm băng liệt vang dội cả hành lang, ngay sau đó, trong mắt 2 người nhìn thấy A Nhị!
“A Nhị?” Dung Thi Âm vi ngơ ngác một chút, hắn làm sao sẽ tới bệnh viện đây?
Lăng Thiếu Nghị mặt âm trầm, bước nhanh tiến lên, đi tới trước mặt Dung Thi Âm, khi hắn thấy hai người nắm tay nhau, trong mắt tối sầm lại, âm u …
“Thi Âm, theo anh trở về!” Hắn một tay lấy Dung Thi Âm kéo vào lòng, âm thanh lạnh như băng
Trong lồng ngực hắn lửa giận đang đang thiêu đốt, hắn cũng không biết mình là tại sao, thế nhưng hắn lo lắng những tên côn đồ kia đến bệnh viện tìm nàng gây phiền toái. Hắn tự mình đến nơi này đón nàng tan việc, không nghĩ tới thế nhưng để cho hắn thấy trước mắt một màn này!
“A Nhị, anh làm sao vậy?” Dung Thi Âm cũng phát giác biểu tình trên mặt hắn biến hóa, trong lòng không khỏi một trận lo lắng
“Vị tiên sinh này …” sau một phen đánh giá , Tề Bồi tiến lên, ngăn ở Lăng Thiếu Nghị trước mặt: “Mời tạm thời trước buông ra Âm nhi, chúng ta có chuyện trọng yếu cần nói!”
Nói xong, hắn liền vươn tay muốn từ trong lòng ngực của Thiếu Nghị đem Thi Âm kéo về …
Lăng Thiếu Nghị mâu quang tối sầm lại, ngay sau đó, hắn chụp lấy bàn tay to của Tề Bồi, mà cánh tay kia thì đem Thi Âm ôm chặt vào trong lòng.
“Viện trưởng tiên sinh đúng không? Nếu như ta nhớ không lầm, bây giờ là lúc Âm nhi tan việc, nếu quả thật có công việc cần gấp…, hay là lưu vào ngày mai, trễ như thế Âm nhi không trở về nhà, ta sẽ lo lắng!”
Lăng Thiếu Nghị làm như vẻ ngây thơ nói, thực chất lời nói là bá đạo tràn đầy khí thế quý tộc không cho phép ai cản lại
Hắn là đàn ông, nhìn một cái liền có thể nhìn thấu tên Viện trưởng này có ý đồ!
Tề Bồi quan sát xem kỹ người nam tử trước mắt này, ngũ quan thuộc loại tuấn mỹ, rõ ràng là người xuất sắc, ánh mắt sắc bén thâm thúy, hắn cảm giác người mang đến một loại áp bách!
Người nam nhân này mặc dù một thân ăn mặc xuề xoà, nhưng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản!
Tề Bồi trong lòng nhấn chuông báo động cực đại, nhất là khi thấy hắn nắm chặt Thi Âm, còn có lời nói gay gắt khi nãy, trong lòng tự nhiên cũng hiểu bảy tám phần.
Dung Thi Âm tựa hồ cũng cảm giác được không khí gay gắt chung quanh ở hai nam nhân trong lúc, nàng lập tức mở miệng phá vỡ cục diện lúng túng: “Tề viện trưởng, đã muộn,em đi về trước, về phần chuyện kia em sẽ xem lại!”
Tề Bồi gật đầu, trong mắt là tình thế bắt buộc
Dung Thi Âm lần nữa hướng hắn cười cười, nhưng ngay sau đó lôi kéo Lăng Thiếu Nghị nói: “A Nhị, chúng ta đi thôi!”
Mặc dù nàng không biết Lăng Thiếu Nghị tại sao phải tới bệnh viện, nhưng mới vừa rồi hắn nói đến rước nàng làm trong lòng nàng thấy ấm áp, hắn thật là lo lắng cho mình sao?