Lăng Thiếu Đường, Lãnh Thiên Dục, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước, từ nhỏ bốn người đã phải ở trong các tổ chức đứng đầu thế giới, được huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, bởi vậy, bọn họ thấy quen với sự sống và cái chết, thấy quen với mùi máu tươi.
Lăng Thiếu Đường – – võ nghệ tinh thấu, có sở trường lợi dụng các loại vũ khí để đánh nhau, anh còn1có thể “một chiêu chế (ngự) địch”, thông thạo các môn võ: Jeet Kune Do, Karate, có tính công kích mạnh, ngay cả các sát thủ bên trong tổ chức mafia cũng gần như không thắng nổi anh.
Lãnh Thiên Dục – – do hắn và Lăng Thiếu Đường là đồng môn (bạn cùng học một thầy), bởi vậy, võ nghệ của hai người tương tự nhau, chỉ có đúng một điều bất đồng, lực công kích8và lực phòng ngự của hắn đều rất dũng mãnh, ngoại trừ thông thạo môn võ Judo, Jeet Kune Do, còn thông thạo kungfu Trung Quốc.
Hoàng Phủ Ngạn Tước – – trời sinh là chuyên gia tài chính, sống nhàn hạ, tao nhã như một vương tử, ngoại trừ bản lĩnh đánh nhau quyết liệt, hắn còn có thể dùng các loại vật biến thành phi đao, hơn nữa bách phát bách trúng, cực nhanh làm2người ta “sét đánh không kịp bưng tai“.
Còn Cung Quý Dương thì không cần nói, ngoại trừ tinh thông võ thuật, hắn còn có thể chế tạo ra các loại máy móc, súng ống, đạn dược, hắn được coi là thiên tài sáng chế, một “bậc thầy phá nổ” và giỏi lái nhiều loại xe và máy móc khác.
Mà lúc này, bốn người đều ở trong mưa bom bão đạn tranh thủ dùng ba phút để4đánh cuộc.
Đám sát thủ này đều đã chuẩn bị từ trước, súng trên tay bọn chúng cũng không phải hạng vừa. Lúc mấy tên sát thủ nhắm vào Lăng Thiếu Đường, Lăng Thiếu Đường nhanh chóng lắc mình, né tránh súng tự động trên tay bọn chúng, anh rút đai lưng của một tên sát thủ, ngay sau đó, anh nâng cánh tay lên, trong nháy mắt đai lưng biến thành vũ khí chiến đấu. Chỉ nghe thấy tiếng “bốp bốp – -”, dây lưng mang theo sức mạnh, điên cuồng hạ gục những tên sát thủ cầm súng . Vài tên sát thủ còn khóc thét lên, Lăng Thiếu Đường xoay người cầm vũ khí lên, lúc đó bọn chúng còn chưa kịp nhìn thấy hình ảnh tử thần đang mỉm cười với mình, thì đã mất mạng rồi!
Mà ở bên chỗ Cung Quý Dương còn náo nhiệt hơn, theo tiếng súng vang lên, những viên đạn điên cuồng, cấp tốc bắn về phía Cung Quý Dương, rất may hắn phản ứng rất nhanh, bình tĩnh né tránh những viên đạn, sau đó khoé môi hơi nhếch lên, hắn cầm súng trên tay, nhắm chuẩn xác, bỗng chốc đã giải quyết xong mấy tên sát thủ.
Ở một chỗ khác, để ngăn ngừa bão đạn, khi mỗi một tên sát thủ tiến lại gần, Lãnh Thiên Dục mạnh mẽ nắm lấy tay tên đó, tay hắn dùng lực rất lớn, kết liễu tính mạng của tên đó, lập tức, súng tên tay tên sát thủ rơi xuống, hắn nhanh chóng đón lấy, rồi bắt đầu bắn phá, từng tiếng kêu gào, người đứng trước mặt hắn đã là một thi thể.
Ở góc tây nam Hoàng Phủ dùng cúc áo thuỷ tinh làm phi tiêu, cực kỳ nhanh gọn giải quyết xong mấy tên sát thủ, sau đó hắn tao nhã cười, vẫy tay với một tên sát thủ đang cầm súng, chỗ hắn đứng vừa vặn là chỗ lúc nãy Lăng Thiếu Nghị ném con dao găm, con dao sắc bén, sáng chói cắm vào yết hầu của tên sát thủ, tên sát thủ còn chưa kịp kêu lên đã hít vào một hơi, trước khi ngã xuống đất, tên đó nhìn thấy Hoàng Phủ cười lạnh lùng.
Chỉ trong đúng ba phút, không nhiều không ít! Cả căn phòng nhỏ bị máu tươi nhuộm đỏ, nơi này như là địa ngục trần gian, xung quanh đều là thi thể bọn sát thủ!
Bốn người đàn ông chậm rãi đi ra phía trước, ném vũ khí trong tay xuống đất – –
Áo sơmi của bốn người bọn họ đều bị nhuộm đỏ, nhất là Lăng Thiếu Đường.
Anh thô lỗ cởi áo sơmi dính đầy máu ném xuống dưới đất, lộ ra tinh da thịt màu đồng, lồng ngực rắn chắn. Giờ phút này bốn người bọn họ hoàn toàn thoát khỏi thế giới văn minh, khoác áo nhân vật thét gió mà đi, giống như một con quái vật tái sinh từ “chiến tranh ma”, đi đến nơi nào, nơi đó đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Ánh mắt của bọn họ, tràn ngập vẻ tà ác, không thuộc về con người. Thời gian cứ trôi, bốn người bọn họ vẫn như bốn con quỷ khát máu, họ lại nhớ tới những ngày ở trong tổ chức, cho đến khi —
“Đường – – “ Giọng nói mềm mại mang theo sự sốt ruột của Kỳ Hinh vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, cũng xua tan đi mùi hương của ma quỷ.
Kỳ Hinh mặc áo cưới màu trắng nhìn những thi thể trên mặt đất, sự sợ hãi càng tăng lên gấp bội, nơi này là trần gian (xã hội loài người) sao? Cô nghĩ mình đang ở trong địa ngục!
Ngay sau đó, cô bị một cơ thể ấm áp mang theo mùi máu tươi ôm vào trong lòng, tiếng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, cố gắng trấn an Kỳ Hinh: “Hinh Nhi, tất cả đã kết thúc, không phải sợ!”
Kỳ Hinh run rẩy, đây là lần đầu tiên – – lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều người chết như vậy! Mà người giết những người này, chính là người đàn ông mình yêu mến, còn có, ba người bạn tốt của anh nữa! Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh cảm thấy kinh hãi – – bọn họ – – bọn họ giết người không đền mạng sao? Kỳ Hinh khiếp sợ đến nỗi nói không ra tiếng.
“Hinh Nhi…” Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng trấn an, anh đau lòng, anh biết cô sợ hãi. Từ nhỏ bốn người bọn họ đã quá quen thuộc với những xác chết, nhìn nhiều cũng quen, nhưng Kỳ Hinh lại khác, cô đơn thuần, cô lương thiện, thì làm sao có thể chịu đựng được khi nhìn thấy cảnh tượng này đây?
Nghe được tiếng nói quen thuộc của Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh ngẩng đầu: “Đường, anh có làm sao không?” Ánh mắt tràn ngập vẻ sốt ruột, giọng nói cũng tràn ngập vẻ thân thiết, tuy rằng cô sợ hãi, nhưng cô hiểu rõ, nếu hôm nay những người này không chết, như vậy, người nằm ở đây có thể là Lăng Thiếu Đường hoặc cả bốn người bọn họ!
Lăng Thiếu Đường nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của Kỳ Hinh, ra vẻ uất ức: “Không sao, anh đã nói anh sẽ còn sống để gặp em!”
Kỳ Hinh ôm Lăng Thiếu Đường thật chặt, khóc không thành tiếng, cô run rẩy trốn ở trong lòng anh, cũng không phát hiện hai mắt anh hiện lên tia sáng kì dị, cũng không chú ý đến hai tay cứng ngắc của anh đang khoát lên phía sau lưng cô- –
Niềm vui vì giết được nhiều người vẫn còn đọng lại trong đầu chưa kịp bay hơi, nhưng khi những giọt nước mắt của cô thấm ướt lồng ngực anh, nó như một cơn mưa mát mẻ, nháy mắt dập tắt đi sát ý (ý định giết người) còn đọng lại trong mắt anh.
“Thực xin lỗi, hôm nay là hôn lễ của chúng ta mà anh lại khiến em phải hoảng sợ như vậy!”
Lăng Thiếu Đường áy náy nói một câu, lập tức, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy phần áo cưới bị xé rách của cô, bất đắc dĩ cười nói: “Xem ra còn phải làm phiền Vera một lần nữa rồi!”
Kỳ Hinh nghẹn ngào nói: “Chỉ cần chú rể là anh, cho dù không có áo cưới để mặc em cũng rất hạnh phúc!”
“Hinh Nhi ngốc!” Lăng Thiếu Đường đau lòng hôn lên trán cô.
“Thiếu Đường, tớ muốn mang tên này đi!” Lãnh Thiên Dục cao giọng nói, ngay sau đó, Lăng Thiếu Nghị bị hắn ném tới trước mặt Lăng Thiếu Đường. Lúc này Lăng Thiếu Nghị đang hôn mê, hắn vừa mới bị Cung Quý Dương đánh bất tỉnh.
Kỳ Hinh dính sát vào trong ngực Lăng Thiếu Đường, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, Lãnh Thiên Dục muốn mang hắn đi?
Lăng Thiếu Đường nhìn Lăng Thiếu Nghị, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, một lát sau, anh trầm thấp mở miệng nói: “Thiên Dục, dù sao nó cũng là em trai tớ, coi như tớ nợ câu một ân tình, giao nó cho cục điều tra quốc tế xử lý!” Anh tức giận vì những việc Lăng Thiếu Nghị làm, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bị Lãnh Thiên Dục mang đi, anh biết Thiếu Nghị đã khiến người trong tổ chức mafia tức giận, cũng biết chỉ cần Thiên Dục nhúng tay vào chuyện này, thì Thiếu Nghị chắc chắn sẽ phải chết, cho nên, anh tình nguyện giao Thiếu Nghị cho cục điều tra, cũng không muốn nhìn hắn chết!
Lãnh Thiên Dục đi lên phía trước, nhìn Lăng Thiếu Đường bằng ánh mắt lạnh như băng, gằn từng tiếng hỏi: “Đây là quyết định cuối cùng của cậu?”
“Không sai, Thiên Dục, tha cho hắn một lần!” Lăng Thiếu Đường đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục, kiên định nói.
Lãnh Thiên Dục nghe xong, nhíu chặt mày, mở miệng lần nữa hỏi: “Vì hắn, cậu muốn tớ phá vỡ quy tắc?”