Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Yêu Thì Biến

Chương 44

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

“Không phải như em nghĩ đâu”. Hắn cố gắng kéo tay tôi, tôi bước sang bên cạnh một bước, tránh khỏi bàn tay hắn.

“Bàn tay đã đụng vào người khác thì đừng chạm vào tôi nữa, cái miệng đã từng hôn người khác thì đừng nói chuyện với tôi, đôi mắt đã nhìn hình bóng của người khác thì đừng nhìn tôi như thế nữa”. Tôi lạnh nhạt nói, “Tình cờ là, tôi có thể không quan tâm tới những chuyện khác, nhưng với chuyện này thì tôi sợ bẩn”.

Tay hắn khựng lại, rồi khẽ khàng thở dài: “Giữa tôi và cô ấy không hề có gì cả…”.

Tôi cười nhạt: “Hai người ở bên nhau tới nửa năm, chuyện nắm tay yêu đương thuần khiết chỉ trong cổ tích mới xảy ra, tôi sẽ tin sao?”. Lời nói cứ tuột ra khỏi miệng, nhưng đã khiến lòng dạ tôi xoắn lại trước, giờ tôi mới nhớ ra khi Tần Mạch mới về nước, Dịch Tình tới sân bay đón hắn, khi chạm mặt tôi thì sững sờ, thêm nữa là biểu hiện bình tĩnh lạnh nhạt gật đầu chào tôi của Tần Mạch… Có lẽ là hắn ngại Dịch Tình đang có mặt ở đấy.

Hắn nhìn tôi chằm chằm: “Đây là sự thực, em phải tin”.

“Anh Tần”. Tôi cúi gằm mặt nhìn đầu ngón chân, “Tôi không thể chơi đùa với những thứ như tình cảm được, tôi không theo nổi anh”.

Tôi quay người bỏ đi, hắn vẫn có chấp kéo tôi lại: “Tôi chưa bao giờ chơi đùa với em”. Hắn nói rất nghiêm túc chân thành, ngón tay siết lại rất chặt, như thể sợ rằng chỉ hơi thả lỏng ra thì tôi sẽ hóa thành làn khói rồi biến mất.

“Thế là anh chơi đùa với cô giám đốc xinh đẹp của anh à?”. Tôi nhẹ nhàng chọc ngoáy, “Anh Tần, tôi còn nhớ anh từng mượn lời của cụ Mao để nhắc nhở tôi, yêu đương mà không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là đùa giỡn lưu manh, anh là quý ông, sẽ không đùa giỡn lưu manh…”. Hồi đó nghe hắn nói như thế, dù ngoài mặt tôi ra vẻ hết cách rồi, nhưng trong lòng thì cảm thấy ngọt ngào vô kể, vậy mà giờ nhớ lại, tiếng nào cũng thấy chối tai, từ nào cũng thấy như đang đục khoét vào tim mình. Tôi cười hỏi, “Anh Tần, anh đang đùa giỡn lưu manh với cô giám đốc xinh đẹp của anh sao?”.

Hắn im lặng, mãi sau mới lên tiếng: “Tôi và cô ấy đã chia tay rồi”.

Đã chia tay, nhưng đã từng yêu nhau, cùng ở bên nhau và lấy kết hôn làm mục đích…

Tần Mạch vẫn kiêu ngạo, kiêu ngạo tới một câu nói dối cũng không chịu nói cho tôi nghe. Sự thật cứ bày ra rành rành ngay trước mắt tôi, hóa ra khi hắn và Dịch Tình thành đôi với nhau hắn đã thật sự muốn kết hôn với cô ta.

Mà giờ đây, tôi lại càng muốn nghe hắn nói rằng: “Đúng thế, tôi cô đơn trống vắng lạnh lẽo, tôi cặp với cô ta chỉ là muốn chơi bời” hơn là những lời như thế.

Mong chờ sao mà ti tiện quá.

Tôi thừa nhận, hắn đối xử chân thành với người phụ nữ khác mới là đòn trí mạng nhất đối với tôi.

Cổ họng tôi nghèn nghẹn, khí lạnh bốc lên từ trong dạ dày, tay chân lạnh lẽo cứng đờ, không khỏi run rẩy. Tôi chỉ cảm giác mình lúc này đây chẳng khác gì một tên hề phá nát vở diễn, nực cười mà bối rối: “Tôi vốn còn nghĩ, phạt anh ăn hết cái bánh này là tha thứ cho anh. Rốt cuộc là tôi tự mình đa tình cho rằng mình hiểu nhầm hai người…”.

Tôi gỡ từng ngón, từng ngón tay đang nắm chặt lấy cổ tay mình ra.

Tần Mạch cứ giằng co với tôi không chịu buông, khớp ngón tay ra sức tới trắng bệch khiến tôi phát đau, dù tôi có gỡ ngón tay hắn như thế nào, hắn vẫn luôn có cách để tới gần tôi lần nữa. Tôi dốc hết sức, móc tay cào rách da hắn, máu từ từ chảy ra.

Hắn có chấp như một tên vô lại, mà điều đáng xấu hổ là lại khiến tôi không thể hạ quyết tâm ra tay tàn độc thêm nữa.

Cuối cùng tôi đã không thể giữ nổi được nụ cười, lạnh lùng nói: “Bỏ tay ra”.

“Hà Tịch…”. Hắn hạ giọng kêu tên tôi một tiếng rồi không nói gì nữa, giống như không thể tìm được lời giải thích. Tôi nghĩ cũng phải, chuyện như thế này còn có gì mà giải thích nữa chứ.

Thế nhưng điều nằm ngoài dự kiến của tôi là hắn lại đôt ngột đập vỡ chai rượu vang đỏ để trên bàn, tôi kinh ngạc nhìn hành động của hắn, lập tức dùng tay kia làm tư thế phòng bị, cao giọng nói: “Tần Mạch! Giờ là anh có lỗi trước nên tôi mới đá anh, có giết người vì tình cũng phải là tôi giết anh mới đúng”.

Tần Mạch không để tâm tới tôi, vẫn dùng một tay kéo tôi, tay kia lần tìm trong đống thủy tinh vỡ trên sàn nhà đầy rượu, tôi nhìn bàn tay vốn đã bị tôi cào cấu thảm thương lại thêm không ít vết thương nữa, tới cuối cùng, thứ hắn tìm ra được lại càng khiến tôi ngạc nhiên đến nỗi quên cả cử động.

Hòa cùng ánh đèn trần dịu dàng, mang theo màu đỏ của rượu vang, chiếc nhẫn kim cương hắn đang cầm trong tay lấp lánh ánh sáng quyến rũ lòng người.

Sực tỉnh táo lại, tôi cười nhạt: “Anh có ý gì?”.

“Vốn dĩ… hôm nay tôi muốn dùng cách tốt hơn để tặng em…”.

Tôi đánh một cái lên tay hắn, hắn hoàn toàn không hề đề phòng, tay buông lỏng, chiếc nhẫn chẳng biết đã rơi vào chỗ nào trong căn phòng.

Tôi nhìn Tần Mạch chằm chằm, thấy sắc mặt của hắn chợt khó coi tới trắng bệch.

“Tôi đã từng nói, tôi chê bẩn”. Tôi nói, “Dù là tay, miệng, mắt, hay là trái tim đã từng mất đi, tôi đều chê bẩn”.

Hắn dán mắt nhìn tôi một lúc, yết hầu cử động, dường như đang liều mạng kiềm chế lại thứ tâm trạng nào đó, cuối cùng nhẫn nại lên tiếng: “Nếu đánh giá theo tiêu chuẩn của em, nó mới là thứ sạch sẽ nhất đối với em”. Hắn kéo mạnh tay tôi, ấn lên vị trí trái tim mình, “Nhưng Hà Tịch à, em chưa bao giờ chịu tin tưởng tôi”.

Tôi cụp mắt cười lạnh nhạt: “Tần Mạch, đừng làm ra vẻ thâm tình như thế nữa đi, tôi phát hoảng rồi”. Lần này, tôi dễ dàng rút ra khỏi vòng kiềm tỏa của hắn.

“Tôi và Dịch Tình đã chẳng còn quan hệ gì nữa, đã là quá khứ hết rồi”. Hắn rũ mắt, siết chặt nắm tay, “Hà Tịch, tôi không bẩn”.

Có tia sáng yếu ớt lộ ra trong đôi mắt đen đang cố hết sức giả vờ bình thản lạnh nhạt của hắn, khiến tôi gần như mềm lòng, nhưng cuối cùng tôi vẫn cứng rắn. Có lẽ tôi chỉ như chiếc bánh mình đã làm kia, bề ngoài trông thì thuần khiết vô hại, nếm vào chẳng mùi chẳng vị, nhưng ở nơi sâu nhất lại ẩn giấu toàn sự cay độc.

“Anh Tần”. Tôi nói, “Anh đã quên rồi, chúng ta cũng không còn quan hệ gì nữa. Những điều anh nhớ cũng đều là quá khứ rồi”.

Vẻ mặt của hắn vẫn trốn tránh, nhưng sắc mặt đã tái nhợt đi, yếu ớt như một đứa trẻ chẳng ai đứa tay giúp đỡ.

Tôi xách túi lên, lặng lẽ đi về phía cửa nhà.

Khi tôi mở cửa rời đi, tiếng hắn hòa vào gió đêm có chút lạnh lẽo bên ngoài, thổi vào tai tôi: “Hà Tịch, nếu tôi cứ không trở về, em sẽ cưới người khác sao?”.

Tôi không biết hắn hỏi vậy vào lúc này là có ý gì, nhưng cũng thành thật đáp lại: “Sẽ chứ. Dù giờ anh đã quay về”.

Hắn không lên tiếng nữa, tôi quả quyết đóng cánh cửa lại.

Đêm ấy, tôi cứ men theo con đường dài như không có điểm cuối mà đi, đi từ vùng ngoại thành vào trong thành phố, đi từ đêm khuya tới sáng sớm, sương sớm trên đường gần như đóng băng trên mi mắt tôi, tôi gần như là tự ngược đãi bản thân cứ thế đi bộ về nhà.

Công nhân quét đường đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc.

Nhưng chỉ mình tôi biết, mình đi bộ ven đường suốt một đêm, đầu bù tóc rối chẳng khác gì kẻ điên, chẳng qua chỉ muốn xem thử xem người ở phía sau mình liệu có đuổi theo không, thấy dáng vẻ này của tôi liệu có áy náy đau lòng hay không, liệu có vừa thành khẩn nhận lỗi, vừa nghĩ hết cách để lấy lòng tôi không.

Tần Mạch mãi mãi sẽ không biết, tôi mềm lòng với hắn tới mức nào.

Thế nên, chỉ có mình tôi đi hết con đường này mà thôi.

Và rồi tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi về nhà rồi chỉ tắm rửa sửa soạn qua loa, chẳng buồn trang điểm, cứ vác nguyên bộ mặt xanh mét đó tới công ty.

Đồng nghiệp thấy sắc mặt của tôi đều rất lo lắng, ân cần hỏi han tôi một hồi, sau đó tôi đi gặp Tạ Bất Đình với cái bản mặt như mắc bệnh nan y này. Đúng lúc ông ta cũng mới đến không lâu, vừa treo áo khoác lên mắc áo, quay đầu lại thì trông thấy mặt tôi, cái bụng phát phì của ông ta rung lên, nhìn tôi nhỏ nhẹ hỏi: “Có phải cô không khỏe ở chỗ nào không? Dù công việc quan trọng nhưng cũng không thể phá hoại sức khỏe được, người trẻ tuổi…”.

“Tổng giám đốc Tạ”. Tôi nói, “Venus nói cho tôi biết, nếu hai hôm nay mà tôi không xin nghỉ phép thì tháng sau sẽ biến mất một cách thần bí”.

Lần này Tạ Bất Đình không mắng chửi, nhìn tôi một hồi rồi nói: “Ừ, hôm nay cô bàn giao công việc đi, tôi thấy mấy thực tập sinh cô đang dẫn dắt làm ăn cũng không đến nỗi tồi đâu, lần này cô cứ yên tâm về nhà nghỉ dưỡng nhé, giao công việc cho bọn họ cũng xem như là rèn luyện”.

Tôi nói cảm ơn, quay người ra khỏi văn phòng, nhưng Tạ Bất Đình đột ngột gọi tôi lại: “Tiểu Hà này, lần này cô… Lại thất tình à?”.

Tôi khựng lại: “Người đàn ông tôi muốn kết hôn… anh ta đã chết rồi”.

Tạ Bất Đình sợ hết hồn, cứ ú ớ mãi mà chẳng nói ra được lời nào khác nữa. Thế là tôi đẩy cửa ra khỏi phòng ông ta.

Bàn giao công việc xong xuôi, tôi về nhà tìm sổ tiết kiệm của mình trước, nhìn số dư trong sổ, tôi cười ngu ngơ một hồi cuối cùng quyết định, lần nghỉ phép này mình phải đi du lịch, đích đến là Tam Á có nước biển xanh thẳm và ánh dương rực rỡ.

Tôi mua vé máy bay mà gần như chẳng thèm suy nghĩ, không hề chuẩn bị gì đã bay tới Tam Á. Tôi nghĩ cuộc đời của mỗi cô gái đều phải điên cuồng vài lần, đặc biệt là khi thất bại trong tình yêu.

Tối hôm sau, mẹ gọi điện tới, nói cho tôi biết thứ bảy tuần sau lại có một người đàn ông muốn xem mặt tôi, bảo tôi sắp xếp thời gian đi gặp người ta. Lúc này tôi đang ngồi trong phòng khách sạn, ăn hoa quả nhiệt đới mua ở chợ hồi sáng, qua loa đồng ý với bà, mẹ lại càm ràm bảo tôi phải thể hiện cho tốt, bảo người này tốt lắm tốt cực, tìm được anh ta vất vả biết bao. Khó khăn lắm tôi mới ngắt được điện thoại của mẹ thì Trình Thần lại gọi điện tới.

Tôi nhủ thầm, mấy người này thậl kỳ lạ, người nào cũng phải canh đúng lúc tôi đi chơi bời du lịch thì gọi tới. Nóng nảy bắt máy, tôi mới biết hôm nay Trình Thần đi bệnh viện kiểm tra, chị đã mang thai rồi.

Trình Thần và Thẩm Hy Nhiên đã kết hôn được hai năm, vẫn luôn mong có một đứa con nhưng mãi chẳng thấy tín hiệu gì, dù hai người không nói ra, nhưng trong lòng thì vô cùng nôn nóng. Giờ cuối cùng họ đã có em bé rồi, cũng xem như được thỏa tâm nguyện.

Tôi nói chúc mừng, lại nói chuyện với Trình Thần thêm vài câu, tới lúc sắp ngắt máy, chị chợt nói với tôi một câu: “Tịch Tịch, hôm nay chị gặp Tần Mạch ở bệnh viện”

Tim tôi chùng xuống, nhưng ngoài miệng chỉ thản nhiên đáp ừ một tiếng.

“Hình như anh ta bị bệnh, rất nghiêm trọng đấy”.

“Ừ, rồi thì sao?”.

“À… Không có gì, chị chỉ nói thế thôi”.

Kết thúc cuộc điện thoại, tôi nhìn quả măng cụt mới ăn được một nửa, đột nhiên mất hứng.

Mấy ngày sau đó, tôi đi xem hai hòn đá gần sát với nhau nhưng lại có tên là Chân Trời – Góc Biển, tôi tới vịnh Á Long trứ danh, phơi nắng trên bờ cát, ngắm các mỹ nữ mỹ nam vóc dáng tuyệt vời, tôi trèo lên Ngũ Chỉ Sơn, thăm thú phong tục tập quán của các dân tộc thiểu số, cuối cùng tôi đến vườn văn hóa Nam Sơn, đứng trước tượng quan âm Nam Hải cao một trăm linh tám mét, chẳng nén nổi ý nghĩ muốn về nhà.

Lần du lịch này vốn là hứng lên thì đi, thế nên thủ tục khi về cũng làm khá thuận lợi, tôi ở khách sạn thu dọn vài thứ đặc sản mua trong mấy ngày nay, sau đó xách tới quầy tiếp tân trả phòng. Chẳng ngờ đến chỗ này tôi lại chạm mặt một người mà mình không ngờ tới.

“Cô Hà”.

Tôi quay đầu qua, toàn thân chợt đờ đẫn, Dịch Tình buông tay người đàn ông ngoại quốc đang ở bên cạnh ra, tươi cười đi về phía tôi.

Tôi chớp chớp mắt, nhìn Dịch Tình hồi lâu, lại nhìn sang người đàn ông ngoại quốc phía sau cô ta một lúc, Dịch Tình mỉm cười chào hỏi: “Chào cô, lâu rồi không gặp, tôi là Dịch Tình, đây là vị hôn phu của tôi. Cô còn nhớ tôi không?”.

Mấy hôm trước mới gặp cô mà…

Tôi lịch sự nở nụ cười: “Chào cô, đương nhiên là tôi nhớ rồi”.

“Cảnh tượng chia tay ở sân bay hai năm trước đến giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng, sau này khi ở Mỹ còn không ít lần nghe Eric nhắc tới cô, không ngờ đến đây lại gặp được cô”.

Tôi cứng nhắc cười cười: “Tôi cũng không ngờ”.

Cô ta quan sát sắc mặt của tôi rồi nói: “Cô Hà, chúng ta có thể nới chuyện chút được không?”.

Bình luận