Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Yêu Thì Biến

Chương 35

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Tôi siết chặt nắm tay, có chút căng thẳng, cúi gằm mặt xuống nhìn chằm chằm chiếc dép bông đầu thỏ một lúc, cuối cùng bình ổn lại tất cả tâm trạng trong lòng.

Tôi chẳng có lỗi gì với Tần Mạch, tôi nghĩ, hồi đó người nói hãy ở bên nhau là hắn, người nói chia xa cũng là hắn, người nói thích tôi cũng là hắn, người quyết định chia tay cũng là hắn. Giờ ngoảnh lại nhìn tình cảm dành cho hắn, tôi mới phát hiện bản thân mình vẫn luôn đứng ở vị trí bị động.

Tôi chưa từng để hắn phải mang vết thương gì, mà khoảnh khắc này, khi chúng tôi mặt đối mặt với nhau, tôi việc gì phải lo âu hồi hộp?

“Anh Tần”. Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt hắn, “Hôm nay đã phiền anh rồi”.

Cặp mắt của hắn dưới ánh đèn đường có chút lấp lánh, im lặng hồi lâu, hắn thản nhiên lên tiếng, mang theo chút ý cười: “Phiền? Đây là lần đầu tiên tự em thừa nhận nhỉ”. Giọng điệu bình thản như hôm qua chúng tôi vừa mới gặp mặt, “Nếu muốn cảm ơn tôi thì mời tôi ăn bữa cơm đi”.

Tôi nghe câu nói ra vẻ thân thiết của Tần Mạch, lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, rồi rành rọt nói thẳng ra: “Anh Tần, chúng ta chia tay nhau… đã hai năm rồi”. Gay gắt như nói cho hắn biết, cũng là tự nói cho bản thân tôi, “Giữa hai chúng ta chẳng còn bất cứ liên hệ nào, tôi tin rằng sau này cũng sẽ không có liên hệ gì nữa. Hôm nay anh giúp tôi, tôi rất cảm ơn, tiền bảo lãnh anh trả giúp, tôi sẽ gửi lại cho anh. Thế nhưng, tôi nghĩ chúng ta đã không còn tình cảm gì để ngồi ăn cơm cùng nhau nữa”.

Tần Mạch nhìn tôi chăm chăm, ánh đèn vàng vọt khiến tôi không phân biệt được sắc mặt của hắn. Một lát sau, cuối cùng hắn cũng dời ánh mắt đi, “Được rồi”. Hắn mím môi, rồi nghiêm túc nói cho tôi biết, “Đã như thế thì trả tiền cho tôi đi, ngay bây giờ”.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vậy mà tâm trạng trong ánh mắt lại như một đứa trẻ giở trò ương bướng vì không lấy được kẹo. Tôi sửng sốt một lúc lâu, rồi gật đầu: “Được”. Để tránh sau này gặp mặt rồi lại dây dưa không dứt, tôi lên tiếng nó, “Nhưng tôi phải về nhà lấy tiền”.

“Ừ”. Hắn không làm khó tôi, gật đầu nhanh gọn, “Lên xe, tôi đưa em về”.

Đồn Cảnh sát này rất gần nhà tôi, đi hai, ba phút đã tới nơi, tôi xuống xe, chợt nghe hắn ngồi trong xe hạ giọng nói: “Tôi ở nước ngoài chưa bao giờ lăng nhăng với cô gái nào, đàn ông cũng không”.

Ký ức hai năm trước dường như gạt tan đi tầng tầng lớp lớp sương mù, dần dần rõ ràng trong đầu tôi.

Thực ra khi ấy tôi muốn chờ hắn, muốn cố chấp như một cô nương trinh tiết thời cổ đại, như hồi tôi đã chờ Dương Tử.

Thế nhưng, thời gian và khoảng cách quá mạnh nẽ.

“Thật đáng tiếc”. Tôi nhếch môi lên cười, “Còn tôi đã có người đàn ông khác rồi”.

Không quay đầu lại, tôi đi thẳng lên nhà, thay đồ tham dự bữa tiệc xem mặt, lấy tiền trong ngăn kéo, tôi nhìn cụ Mao đỏ chót mà ngẩn ngơ một lúc, mặt đã gặp, lời cũng nói rồi đấy, đưa tiền này cho hắn xong thì cắt đứt mọi tơ tưởng còn sót lại đi.

Tôi xuống nhà, Tần Mạch vẫn ngồi trong xe, không hề thay đổi tư thế. Tôi mở cửa ghế phụ lái ra, đặt tiền lên chỗ ngồi.

Lúc này hắn mới lạnh nhạt liếc nhìn tôi, nhìn không rõ thần sắc: “Đi hẹn hò à?”.

“Phải”.

Hắn im lặng một lát: “Tôi đưa em đi…”.

“Không cần”. Tôi đóng cửa xe lại, nói: “Tôi sợ anh ấy nhìn thấy lại không vui”.

Cửa kính xe đục mờ ngăn cách gương mặt hắn, tôi gõ gót giày, đứng thẳng lưng đi vòng qua đầu xe hắn. Tôi không nói tạm biệt với Tần Mạch, chỉ đơn thuần vì không biết mở miệng như thế nào.

“Tạm biệt”, là một câu đa nghĩa biết bao.

Vẫy một chiếc taxi, tôi nói địa điểm cho tài xế. Nhưng khi xe chạy chưa xa, tôi không kìm được mà ngoái đầu lại nhìn, chiếc xe việt dã màu đen vẫn đậu ở đấy, không hề chuyển động.

Nên là như thế, tôi hít thật sâu, cố ép bản thân nhìn về phía trước, tự nói với chính mình, đúng thế, nên là như thế,

Khi đến bữa tiệc, nhân viên rất nhiệt tình chào đón tôi nhập tiệc, nói cho tôi biết anh chàng họ Phương kia đã đợi tôi rất lâu rồi. Trong lòng tôi chỉ cảm thấy anh luật sư đó là người kỳ quặc, lần trước rõ ràng đã ra vẻ không hề có hứng thú gì, thế mà lần này lại muốn tới tham dự bữa tiệc. Nhưng cũng nhờ phúc của anh ta, tôi có thể danh chính ngôn thuận tới ăn bữa tiệc tối miễn phí này.

Khi nhân viên đưa tôi tới trước mặt vị luật sư tên Phương Thư kia, tôi sững sờ một lát.

Trên bàn ăn hình chữ nhật đang có ba người ngồi ở phía đối diện, một thiếu niên, một thiếu nữ đang cười tươi xán lạn, mà đối tượng xem mặt của tôi ngồi ngay giữa, mặt mày kiêu căng nhìn tôi: “Cô Hà, cô tới muộn gần một tiếng rồi”.

Khóe miệng tôi giật giật: “Thế thì sao… Trong một tiếng mà anh còn cho tôi xem mặt tới hai người khác nữa, anh cho là tôi nhạc gì cũng nhảy được à?”.

Phương Thư lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tôi chỉ tới ăn bữa cơm thôi, nhờ phúc của cô, chúng tôi đói tới tận bây giờ”. Cô bé ngồi cạnh Phương Thư đột nhiên đánh một cái lên vai anh ta, mắng: “Anh! Sao anh có thể ăn nói như thế chứ”. Cô bé quay đầu lại cười với tôi, “Em chào chị dâu, em tên là Phương Dĩnh, em gái anh ấy”.

Cậu thiếu niên kia cũng xáp lại gần: “Chào chị dâu, em là Phương Kiệt”. Cậu nhóc giải thích với tôi, “Anh trai em xưa nay đều ăn nói khó nghe lắm, chị đừng để tâm”.

Điều khiến tôi còn chóng mặt hơn mấy câu chị dâu, chị dâu là quan hệ gia đình của anh ta: “Anh… Anh nói nhà anh có ba người ý là anh, em trai, và em gái à?”.

Nghe tôi hỏi câu ấy, Phương Thư đột nhiên cau mày: “Cô có ý kiến à? Tôi có thích cô đâu, nhà tôi có mấy người thì liên quan gì đến cô?”.

“Anh!”. Hình như cô em gái Phương Dĩnh hơi bực mình. Phương Thư lườm tôi một cái, bảo nhân viên mang thức ăn lên. Phương Dĩnh vội vàng phân bua với tôi, “Chị dâu, ngại quá ạ, bố mẹ bọn em mất sớm, một tay anh ấy nuôi hai đứa bọn em tới lớn, thế nên khó tránh khỏi việc bảo vệ bọn em hơi quá đà…”.

“Không sao”. Khóe miệng tôi giần giật: “Dù sao chị cũng không tính kết hôn với anh trai em. Mấy đứa cũng đừng gọi chị là chị dâu”. Người nhà chỉ là thứ yếu, cái chính là tính cách nhạy cảm quá đà này, ai mà chịu được.

Phương Kiệt là cậu em út trong nhà, xem chừng cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, cậu nhóc nghe tôi nói thế bèn vội vàng hạ giọng ghé lại gần hỏi: “Chị cũng tới vì bữa cơm miễn phí à?”.

Mặt tôi hơi đỏ lên, hắng giọng đáp: “Vì ở nhà có một mình, không muốn nấu cơm…”.

Phương Thư lạnh lùng lên tiếng: “Một tiếng cô tới muộn đã đủ cho cô nấu cơm rồi đấy”.

“Anh Phương”. Trong lòng tôi cũng có chút oan ức, đói cả ngày trời, còn xảy ra chuyện mất mặt như thế, giờ tới ngồi xuống ăn cơm thôi cũng bị người ta mỉa mai. Tôi trừng mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt nói, “Đến muộn là lỗi của tôi, nhưng nếu anh đã đợi thấy sốt ruột hết kiên nhẫn thì có thể đi, không ai ngăn anh cả. Mà hôm nay tôi đâu tới đây để nghe anh càm ràm? Bữa cơm này là anh mời tôi à? Hai chúng ta có quan hệ gì à? Anh dựa vào cái gì mà ra vẻ cao quý chỉ trích tôi?”.

Sắc mặt Phương Thư sầm xuống, Phương Kiệt ngồi cạnh lập tức kéo anh ta lại. Phương Dĩnh vội vàng nói với tôi: “Chị, chị đừng nóng, đừng nóng mà, tính tình anh em là như thế đó”. Phương Kiệt ở bên cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh, anh nhịn đi mà, vất vả lắm mới có bữa đại tiệc miễn phí, em không muốn về nhà nấu mỳ ăn đâu”.

Tôi từ từ nhận ra được sự khác lạ trong lời của cậu nhóc, dựa vào sáu câu hỏi mẹ đã đưa cho tôi, điều kiện gia đình của anh ta hẳn phải rất tốt mới đúng, đã như thế thì sao còn phải đưa em trai em gái cùng tới ăn chực bữa cơm này chứ, dù có đợi một tiếng cũng cố cắn răng đợi, với tính tình của Phương Thư, quả thực anh ta không phải là người sẽ làm chuyện như vậy.

“Anh…”. Tôi vốn định hỏi thẳng Phương Thư, nhưng nhìn sắc mặt anh ta, tôi lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nói chuyện với cô em gái, “Không phải anh cả em là luật sư à? Sao mà…”. Về sau tôi không biết nên sắp xếp từ ngữ như thế nào, đành dừng lại ở đó.

Nhưng Phương Dĩnh không hề cảm thấy xấu hổ, tươi cười thoải mái đáp lời: “Thực ra thu nhập của anh em cũng không ít, nhưng giờ em đang học đại học, em trai cũng mới lên cấp ba, tiền học phí có hơi nhiều, thế nên cuộc sống của nhà em cũng không được dư dả lắm”.

Là có chút túng bấn mới đúng…

“Vả lại với tính của anh em thì không được người ta thích cho lắm, thế nên…”

“Phương Dĩnh”. Cuối cùng Phương Thư cũng lên tiếng, lạnh lùng lườm cô em một cái, Phương Dĩnh bĩu môi, ngoan ngoãn không nói gì nữa.

Đúng lúc này, thức ăn được bưng lên, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt tôi đã rơi trên miếng bíp-tết thơm ngào ngạt, làm gì còn hơi sức mà nghĩ ngợi về hoàn cảnh gia đình nhà anh ta nữa. Cầm dao nĩa lên, bốn người trên bàn chợt chìm vào yên lặng, không ai mở miệng nói chuyện thêm câu nào.

Đến khi tiếng dao nĩa chạm vào đĩa rất nhanh lúc đầu dần dần chậm lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện bàn ăn lúc này là một cảnh hỗn loạn. Chỉ có Phương Thư cầm cốc vang đỏ, gương mặt dịu dàng nhìn hai em mình ăn như hổ đói.

Sống cùng hai đứa nhóc quả là không hề dễ dàng. Tôi nghĩ, người có tính tình như anh ta, chắc chắn đã chịu nhiều uất nghẹn vì hai đứa em, thế nên dù bề ngoài không đến nỗi nào, anh ta cũng vẫn chưa tìm được bạn gái. Nhất thời trong tôi lại nổi lên đôi phần thông cảm với anh ta.

“Cô Hà”. Anh ta hờ hững quét mắt nhìn tôi, “Bỏ cái mặt trông như thấy gà mẹ ấp trứng xuống ngay”.

Tôi đằng hắng, dời ánh mắt đi một cách phối hợp.

Ăn xong bữa cơm, chúng tôi bước ra khỏi khách sạn trong ánh mắt có chút thán phục của nhân viên. Gật đầu với nhau, tôi quay người bước đi, nhưng chưa đi được mấy bước, chợt nghe thấy tiếng Phương Kiệt kêu lên: “Anh ơi, hình như bụng em hơi đau”.

Tôi thấy lạ quay lại nhìn, thấy Phương Dĩnh cũng cúi người xuống: “Anh, em cũng hơi…”.

Phương Thư bỗng nhiên có chút hoảng hốt, lóng ngóng tay chân không biết nên đỡ ai mới được, tôi quay trở lại: “Anh cõng Phương Kiệt, tôi dìu Phương Dĩnh, tới bệnh viện”.

“Không, không đi đâu”. Phương Dĩnh vội lắc đầu, “Tiền đăng ký sổ bệnh thăm khám thuốc thang đắt lắm”.

“Nhưng mà…”. Tôi mở miệng định khuyên thì Phương Thư chợt sực tỉnh, hỏi tôi một câu khá có lý trí: “Bụng cô có đau không?”.

Tôi lắc đầu nói không đau. Phương Thư đỡ trán: “Tôi biết rồi… chúng nó ăn nhiều quá…”.

Khóe miệng tôi giật giật, lại quét mắt nhìn hai đứa đang ngồi dưới đất: “Thật đúng là hai con gấu con”. Tôi đề nghị bắt xe về nhà. Phương Dĩnh nhất quyết không chịu, cuối cùng tôi dìu con bé, Phương Thư đỡ Phương Kiệt, chậm rãi đi bộ về nhà họ.

Ba người họ sống trong một căn phòng cũ rộng chừng sáu mươi mét vuông, khi đi cầu thang lên nhà, đèn hành lang nhập nhòe rất đáng sợ. Tôi nhìn thấy xe của Phương Thư ở dưới nhà – chiếc Benni của hãng Changan. Khi ấy tôi đã nghĩ rằng, sáu câu hỏi khi xem mặt của mẹ tôi đều phải nâng cấp lên thôi…

Cuối cùng cũng đưa hai đứa nhóc về tới nhà, tôi mệt lử ngồi phịch lên chiếc sofa, tiếng “Đừng!” của Phương Thư còn chưa lọt vào tai, tôi đã cảm thấy sofa kêu lên một tiếng rắc, cảm giác mất trọng lực dâng lên, chỉ nhoáng cái tôi đã thụt vào giữa chiếc ghế… bị kẹt luôn.

Tôi nghĩ, nhất định là hôm nay thần xui xẻo cứ lượn vòng trên đầu tôi rồi.

Phương Thư mất khá nhiều sức mới kéo tôi ra khỏi cái sofa kia được. Tôi đỡ trán thở dài: “Sao sofa nhà anh tàn tạ mức ấy mà anh vẫn muốn giả như nó lành lặn mà bày trong nhà thế hả? Để hại những người chưa được phép đã ngồi xuống như tôi sao?”.

Phương Thư thấy cái mặt tôi trông xui xẻo đến độ sắp bật khóc, cuối cùng cũng cho tôi một câu giải thích khá nhân tính: “Vì sofa đó là bố mẹ tôi mua trước đây. Phương Dĩnh không cho vứt”.

Cổ họng tôi nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói gì.

Cho hai đứa bị bội thực uống thuốc tiêu hóa xong, tôi xách túi lên bảo phải về, Phương Dĩnh vội vã lớn tiếng nói: “Hôm nay cảm ơn chị ạ! Giờ đã muộn như thế này mà chị về một mình thì nguy hiểm lắm! Anh, anh tiễn chị ấy về đi!”.

Tôi lắc đầu từ chối.

Nhưng Phương Thư liếc nhìn tôi, cầm áo khoác lên: “Giờ đã hết xe bus rồi, để tôi đưa cô về”.

Ngồi lên chiếc xe Benni, tôi có chút hiếu kỳ, nói: “Đã như thế rồi sao anh còn phải tham gia vào cái hội mai mối ấy? Tôi nhớ hình như hội phí không hề thấp”.

“Phương Dĩnh đăng ký giúp tôi”. Anh ta vừa lái xe, vừa nói, “Nó nói sang năm nó đã tốt nghiệp rồi, bảo tôi cứ an tâm đi tìm bạn gái, sau đó kết hôn”.

Tôi gật đầu: “Anh có một cô em gái rất tốt”.

Anh ta gật đầu, im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng: “Hôm nay cảm ơn cô”. Tôi nhận ra anh ta không thường ăn nói như thế này, hai từ cảm ơn nghe rất ngượng miệng.

Nhưng tôi nghe lại thấy buồn cười: “Anh rất giống một người tôi quen. Nhưng anh ta còn cao ngạo hơn cả anh, không bao giờ biết cúi đầu”. Từ nhỏ Tần Mạch đã chẳng phải lo cơm áo, sự kiêu ngạo của hắn vừa là do trời sinh, lại vừa là do sau này tạo thành, hắn có cơ sở để kiêu ngạo, thế nên dưới vẻ bề ngoài lạnh nhạt lại ẩn giấu sự ngạo mạn. Muốn là phải lấy được, như tôi của hai năm trước, như hai năm sau trả thù người đã hại hắn hồi đó.

Thế nhưng Phương Thư không hề có điều kiện như vậy, có lẽ vì cuộc sống mà anh ta đã phải cúi đầu rất nhiều lần, dù có thanh cao đi nữa cũng không thể không bị hiện thực giày xéo thành tầm thường…

Chưa suy nghĩ được bao lâu đã về tới nhà, tôi xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Phương Thư. Nhưng anh ta lưỡng lự một lát, nửa như thăm dò, nửa như chần chờ nói với tôi: “Phương Dĩnh rất thích cô, nếu như…”.

“Anh Phương”. Tôi ngắt lời anh ta, “Anh đã quên những gì tôi nói với anh lần đầu chúng ta gặp mặt rồi”.

Có một người đàn ông, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng, dù rất rất muốn đá hắn ra khỏi đầu mình.

Anh ta im lặng một lát rồi lên tiếng: “Là tôi đường đột. Tạm biệt”.

Dõi mắt nhìn anh ta quay đầu xe rời đi, tôi đứng ở bên đường một lát, cuối cùng thở dài một tiếng quay người về nhà. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ lại là, chiếc việt dã màu đen kia vẫn đậu ở dưới nhà tôi. Người đàn ông mặc áo khoác đen vẫn đứng tựa bên xe, nhìn tôi bằng ánh mắt u ám.

Tôi chết sững, chạm phải ánh mắt của hắn trong bầu không khí lạnh lẽo, qua ánh đèn đường vàng vọt.

“Anh Tần”. Tôi cười nói, “Tôi còn thứ gì chưa trả lại cho anh sao?”.

Hắn im lặng rất lâu: “Không có, lúc nãy tôi quên chưa nói một câu”.

Tôi mỉm cười chờ hắn, hắn nói: “Hà Tịch, tôi đã về rồi”. Khóe môi cong cong của tôi chợt cứng đờ, hắn lạnh lùng mỉa mai, “Thế nhưng, giờ chắc hẳn tôi không cần nói câu ấy nữa”.

Hắn mở cửa, khởi động xe, để lại một vệt khói trắng rồi lao đi.

Tôi vén những lọn tóc mai rơi xuống trước mặt ra sau tai, khẽ khàng nói: “Tạm biệt, không tiễn”.

Bình luận
× sticky