Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Yêu Thì Biến

Chương 23

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Khi tôi gọi điện tới, bên Tần Mạch rất ồn ào, hình như hắn đang ở bữa tiệc xã giao nào đó.

Tần Mạch nghe thấy lời yêu cầu của tôi, chẳng hề hỏi han nhiều, nói giờ công ty đang tổ chức tiệc cuối năm, bảo tôi tới khách sạn tìm hắn trước, sau đó sẽ cùng về.

Tôi nghĩ thầm, công ty tổ chức tiệc cuối năm thì cũng chỉ ăn cơm uống rượu thôi, tôi đợi hắn ở khách sạn là được rồi. Cũng không nghĩ ngợi nhiều, tôi tung tăng đi xe bus tới khách sạn hắn đã bảo.

Khi tay trái xách một túi đồ ăn vặt, tay phải cầm di động và một tệ còn thừa lại sau khi đi xe bus, đi dép bông đầu thỏ tới dưới khách sạn hắn đã nói, tôi đần người ra, sau đó đón nhận ánh mắt kinh ngạc pha lẫn khinh bỉ của nhân viên tiếp tân ở cửa, biết điều đi tới cạnh bồn hoa trong một góc tối mò.

Đang định gọi điện giục Tần Mạch thì vừa hay nhìn thấy một đoàn người đang nối đuôi nhau đi ra từ trong khách sạn, mặt mày ai nấy đều đỏ bừng bừng nói cười với người bên cạnh, rất khoáng đạt vui vẻ.

“Ai dà, đáng tiếc, năm nay giám đốc Dịch vẫn không chuốc rượu cho tổng giám đốc Tần thành công. Thật không biết người đàn ông bình thường nghiêm túc cẩn thận như thế sau khi uống say thì sẽ ra sao nhỉ”. Ba cô gái khoác tay nhau đi qua chỗ tôi. Cô gái mặc bộ váy màu xanh trong số ba cô cảm khái nói câu ấy, cô khác nghe vậy bèn trêu chọc, “Tiếc cái gì, dù tổng giám đốc Tần có say, cô thấy cũng chẳng có phần nhé. Cô nghĩ giám đốc Dịch chỉ đùa thôi hả, phụ nữ sắp ba mươi ai không sốt ruột muốn gả đi chứ. Tổng giám đốc Tần nếu có say thì cũng chỉ có một kết cục…”.

“Kết cục gì?”.

“Nữ trên nam dưới đó”. Cô gái kia xòe tay ra, “Sau khi chuyện như thế xảy ra, vị trí sếp bà của chúng ta có người ngồi rồi”.

Bọn họ đi xa dần, cũng không nghe được tiếng nói nữa, tôi suy nghĩ, hóa ra Tần Mạch lại là một tên rất có giá, nữ giới trong công ty từ nhân viên tới cấp quản lý đều có ý đồ với hắn. Quả nhiên giống như lời hắn nói, hắn thực sự không thiếu người để chọn.

Tôi cứ nghĩ ngợi như thế, người ra khỏi khách sạn dần dần ít đi, cuối cùng chỉ còn ba người sóng vai nhau cùng bước ra, Tần Mạch, Lisa, và một cô gái tôi không quen. Lisa đỡ cô gái đã uống tới say mèm kia, trông mặt mày có hơi khó xử vì cô gái kia còn túm lấy ống tay áo Tần Mạch mà nói: “Eric, năm nay tôi, tôi nhất định phải làm anh bò về nhà”.

Tần Mạch bình tĩnh gỡ tay cô kia ra, vẫn lạnh lùng như thường lệ: “Lisa, hôm nay cô chăm sóc cho cô ấy nhé. Tôi còn có việc”.

Lisa vội vàng đáp vâng, dỗ dành cô gái kia đi tiếp: “Giám đốc Dịch, Dịch Tình… bà cô ơi, chúng ta về nào… nhà cô ở đâu?”.

“Tôi… Nhà tôi ở thành phố B, về thành phố B đi”.

“Giờ đang độ Tết, không mua được vé, chúng ta cứ về nhà cô ở thành phố A thôi”.

“Thế gọi taxi đi, bảo tài xế cho về nhà tôi”.

“Thế mới hỏi nhà cô ở đâu chứ?”.

“Ở thành phố B…”.

Tôi suýt nữa không nhịn được cười, đến khi Lisa phát rồ đỡ cô gái kia đi xa rồi, tôi ngoái đầu lại tìm Tần Mạch, nhưng không thấy bóng dáng hắn ở cửa khách sạn, tôi tìm xung quanh, thấy Tần Mạch đang vội vã rẽ qua một khúc quanh của khách sạn, không biết hắn muốn đi đâu.

Tôi nhất thời tò mò theo sau hắn. Còn chưa nhìn thấy người đã nghe được tiếng nôn ọe như lôi cả ruột ra ngoài, tôi thầm kinh hãi, bước nhanh đến đấy, đúng lúc thấy hắn vịn tường, sắc mặt khó coi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi định mở miệng gọi Tần Mạch, nhưng thấy hắn ôm bụng từ từ khuỵu xuống. Rõ ràng là đau tới đổ cả mồ hôi lạnh mà còn cố không kêu lên tiếng nào, tự lôi thuốc ra bỏ vào miệng, rồi lặng lẽ ngồi xuống, chờ thuốc phát huy tác dụng.

Thấy dáng vẻ đó của hắn, trái tim tôi không khỏi xót xa, có chút đau đớn.

“Tần Mạch”.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi vịn tường đứng dậy, “Ừ, tới rồi à. Về đi”. Giọng hắn vẫn bình thản vững vàng như thường lệ. Nhưng tôi biết hắn đã say lắm rồi, vì hắn vừa nói dứt câu, người đã lảo đảo trông như sắp ngã vậy. Tôi vứt đồ đang cầm sang bên cạnh rồi nhào tới, ôm chặt lấy eo hắn để hắn đứng vững. Dán sát vào cơ thể lạnh lẽo của hắn, trong trái tim xót xa của tôi lại sinh ra cơn tức chẳng biết tên, không cầm lòng được mà đánh mấy cái lên lưng hắn: “Có bệnh dạ dày còn uống như thế à, anh muốn chết hay chán sống vậy?”.

Tôi ôm chặt lấy Tần Mạch, cả người hắn cứng đờ, rồi dần dần thả lỏng, tôi cảm giác trên đầu nằng nặng, là hắn đang gác cằm lên đỉnh đầu, rồi vòng tay ôm lấy tôi.

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài như cảm khái, lại như thả lỏng.

Được hắn ôm vào lòng, mặt tôi chẳng mấy chốc đã đỏ lên, bực bội nói: “Tần Mạch, bỏ tay ra”.

Có lẽ vì uống say, hắn không phản ứng theo lý trí như ngày thường nữa, mà cứ cọ cọ lên đầu tôi, vùi đầu vào vai tôi, nói: “Hà Tịch, cô ấm quá”.

“Ấm cũng không thể sàm sỡ tôi được, bỏ tay ra”.

“Không bỏ”.

“Á… anh muốn tôi ra tay hả?”.

Hắn càng ôm siết tôi vào lòng, bảy phần ngang bướng, ba phần bất đắc dĩ: “Không bỏ ra được”.

Mặt tôi nóng bừng, đang định thể hiện ra một chút e thẹn của thiếu nữ mới lớn, ưỡn ẹo trong lòng hắn mấy cái, đột nhiên cảm giác bụng dưới bị cái gì đó cưng cứng chậm rãi chọc vào. Tiếng hít thở của Tần Mạch cũng dần dần nặng nề hơn, hắn nói khẽ bên tai tôi: “Hà Tịch, đã lâu lắm rồi tôi chưa đụng vào phụ nữ…”.

Nghe nói đàn ông sau khi say sẽ rất dễ dàng có khao khát gì gì đó, Tần Mạch cũng là người đàn ông bình thường, đương nhiên…

Nhưng mà, giờ đang ở giữa đường nha! Cạnh đây còn có mùi từ bãi nôn của hắn nữa!

“Anh muốn tôi giúp anh không?”. Tôi hỏi.

Bàn tay đang đặt trên lưng tôi chầm chậm vuốt ve, giọng nói khàn khàn mà quyến rũ: “Nếu có thể…”.

Và thế là tôi đã giúp hắn.

Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Tần Mạch, bàn tay đang cấu eo hắn xoán một vòng hoàn mỹ, tôi nghĩ, mai khi hắn tỉnh rượu hẳn sẽ phát hiện eo mình bị tím xanh một mảng lớn.

Hắn đẩy tôi ra gần như là phản xạ có điều kiện, ôm lấy eo xuýt xoa hít hà. Tôi xòe tay ra ý bảo: “Đấy, không phải là bỏ ra rồi sao”. Đau đớn khiến hắn tỉnh táo lại không ít, hắn ôm eo trừng mắt nhìn tôi mãi không thốt nổi nên lời.

“Tôi đi gọi xe, anh ở đây chờ”.

Khi kéo hắn tới nhà thì đã hơn mười giờ đêm, hắn còn tự đi tắm, với kết cấu của căn hộ này, tôi còn quen thuộc hơn cả hắn, nhân lúc Tần Mạch tắm, tôi tìm quần áo để hắn thay, rồi lại nấu một nồi cháo hoa cho hắn, chẳng khác gì một bà mẹ, vừa nấu vừa tự tát mình: Mày đúng là đứa con gái quá hiền lành tốt bụng!

Tần Mạch về phòng nằm, tôi bưng cháo ngồi bên giường lay hắn dậy: “Này, ăn chút gì rồi hẵng ngủ, không mai dậy dạ dày lại đau”.

Mắt hắn mở ra được một cái khe hẹp, nhìn bát cháo hoa trong tay tôi, ngoan ngoãn ngồi dậy, ngoan ngoãn ăn hết. Tôi bưng bát định ra ngoài, chẳng biết hắn trúng phải gió gì mà đột nhiên túm lấy tay tôi, tôi chỉ có cảm giác trời đất đảo lộn, bên tai nghe thấy tiếng bát rơi vỡ trên đất, gương mặt Tần Mạch đang đối diện với tôi, nheo mắt lại quan sát tôi một cách nguy hiểm.

Tôi có ép bản thân bình tĩnh hỏi: “Anh muốn làm gì?”.

“Cô tới để đồng ý hả?”.

Hắn đột ngột hỏi câu ấy, tôi nhất thời không phản ứng lại được, nghĩ rất lâu mới hiểu Tần Mạch đang hỏi chuyện lần trước hắn nói, tôi có đồng ý hay không.

Tôi trấn tĩnh lại một chút, nhìn gương mặt hắn đang lặng lẽ chờ câu trả lời, nghiêm túc đáp: “Anh thích tôi à?”.

Hắn nhíu mày, chần chừ mãi mới trả lời, có chút chán nản: “Tôi không biết”.

“Nhưng làm thế nào đây?”. Tôi thở dài bất đắc dĩ, “Hình như tôi hơi thích anh rồi. Có hơi… rất thích”.

Ánh mắt hắn sáng lên, ánh đèn màu sắc ấm áp ở đầu giường rọi vào mắt hắn, tôi nhìn mà tim đập loạn nhịp. Đôi môi hắn từ từ hạ xuống, cọ cọ bên tai tôi: “Đã như thế thì chúng ta cứ ở bên nhau đi”.

“Không muốn”. Tôi tỉnh táo đáp: “Vì thích anh nên tôi không muốn”.

Hắn hơi cứng người lại: “Tại sao?”.

“Tần Mạch à”. Tôi thở dài, “Tôi nên giải thích với anh thế nào đây, tôi luôn cảm thấy có giải thích thế nào thì anh cũng không hiểu”.

Hình như hắn có hợi bực bội vì bị xem thường, im lặng nhìn tôi chòng chọc. Tôi đẩy đẩy ngực hắn, nói: “Thôi vậy, chờ mai anh tỉnh dậy rồi hẵng nói”. Tôi quay người định thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.

Hắn ôm lấy eo tôi: “Đừng cử động”.

“Không cử động thì sao ra được, anh tránh ra đi”.

Hơi thở của hắn nặng nề, cúi đầu xuống bịt miệng tôi lại. Tôi ngẩn ra, ngoan ngoãn không động đậy. Tay hắn luồn vào trong áo tôi, ngón tay hơi lạnh lẽo làm tôi nổi da gà.

Tôi phản ứng lại, dùng sức đẩy ngực hắn, hắn kéo tay tôi lên đỉnh đầu, nắm thật chặt: “Đã nói với cô rồi, đừng động đậy…”.

“Tần Mạch, không được”.

Hắn không để ý tới tôi, dường như đã hạ quyết tâm phải làm cho bằng được. Chân tôi đá loạn xạ, chưa được mấy chốc đã bị đè xuống, hắn lại hôn tôi lần nữa, lần này lưỡi đã luồn vào trong, tưa như đang đùa bỡn với môi lưỡi của tôi.

“Tần Mạch…”. Khi hắn kéo giãn khoảng cách, khi lưỡi hắn vẫn còn ở trong miệng mình, tôi mơ hồ thốt ra một câu: “Anh nhớ đấy, tôi có phản kháng”.

Hắn như đang cười: “No cơm ấm cật…”.

… Rậm rật đủ trò.

Bình luận
× sticky