Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Yêu Thì Biến

Chương 43

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Quà tặng cho Tần Mạch, tôi cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định tự làm.

Tôi kết thúc công việc sớm, tới cửa hàng bánh ngọt mà Phương Dĩnh làm thêm. Tôi biết Tần Mạch có bệnh dạ dày, chắc chắn đã nhiều năm không được ăn bánh sinh nhật, hắn lại thích ăn thịt, thế nên tôi tính làm tặng cho hắn một cái bánh ruốc không đường.

Tôi nghĩ theo hướng tích cực, hắn nhất định sẽ mừng tới mức tay chân lúng túng cho mà xem, đương nhiên, nếu hắn dám nói không thích, tôi sẽ đập mặt hắn vào trong cái bánh liền.

Cậu cửa hàng trưởng đẹp trai đúng là người tốt, biết tôi muốn đích thân làm bánh sinh nhật cho bạn, không những dành cho tôi một chỗ tung hoành ở trong bếp, mà còn vào chỉ bảo cho tôi vài ba câu những khi vắng khách.

Trong cả quá trình làm bánh, tôi vô cùng vui vẻ, khi bỏ bánh vào trong lò nướng, cậu cửa hàng trưởng và Phương Dĩnh đứng ngay cửa liên tục cổ vũ khích lệ tôi. Tôi hãnh diện chống nạnh cười lớn: “Cửa hàng trưởng Lý, sau này anh cứ thẳng tay thuê tôi vào làm đi, chuyện làm ăn trong cửa hàng chắc chắn sẽ vô cùng phát đạt”.

Cửa hàng trưởng Lý mỉm cười hiền lành: “Là có thiên phú có thể bồi dưỡng, nhìn cánh tay của chị chuyển động còn nhanh hơn máy trộn bột tới mấy phần, nhất định có thể tiết kiệm được điện cho cửa hàng tôi”.

Phương Dĩnh che miệng lén cười.

Tôi không để ý tới đả kích của bọn họ, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào lò nướng, cửa hàng trưởng Lý cười nói: “Mắt chị sắp nhảy ra rồi kìa, không nhanh như thế đâu, cứ ra ngoài ngồi một lát trước đi”.

Lúc này khách trong cửa hàng không đông, tôi và Phương Dĩnh bèn ngồi xuống chỗ gần cửa sổ nói chuyện với nhau, cô bé nhìn tôi đầy vẻ mờ ám: “Chị cố gắng như thế này, ngườỉ bạn mà chị nói với em chắc hẳn không phải bạn bình thường chứ gì?”.

Tôi chỉ cười mà không đáp.

Phương Dĩnh cười gian nói: “Chắc chắn là cái anh phi dao bằng mắt rồi, em chỉ biết…” Tiếng nói chuyện của cô bé chợt dừng lại, hồ nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng tôi thấy lạ sao cô bé chỉ nói một nửa, thấy Phương Dĩnh chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi cũng dõi theo ánh mắt của cô bé.

Vừa nhìn ra, tôi cũng hiểu tại sao Phương Dĩnh lại ngẩn ra như thế.

Trong khu mua sắm ở bên kia đường, một chiếc xe việt dã quen mắt khéo sao lại đậu ngay ven đường, một nam một nữ bước ra khỏi xe khéo sao lại cùng là người tôi quen biết, Tần Mạch và Dịch Tình.

Hình như họ đang nói chuyện gì đó, Tần Mạch quay lưng về phía tôi, tôi không biết nét mặt của hắn thế nào, nhưng dáng vẻ của Dịch Tình thì tôi thấy được vô cùng rõ ràng, cô ta hòa cùng ánh dương ấm áp, tươi cười rạng rỡ, khiến tôi cảm thấy chói tới… lóa mắt.

Dịch Tình nhẹ nhàng kéo tay Tần Mạch, chân mày tôi không kiềm chế được mà nhướn lên, rồi lập tức nheo mắt lại.

Tần Mạch không hề gạt hai tay Dịch Tình ra, sau đó cô ta chợt nhón chân lên, đưa mặt lại gần, tôi không biết cô ta hôn vào chỗ nào, nhưng thấy động tác đột ngột lùi lại một bước của Tần Mạch, tôi nghĩ chắc hẳn là giật mình, hoặc có thể nói là giật mình thích thú.

Tôi bình tĩnh quay đầu đi, đón nhận ánh mắt có chút lo lắng của Phương Dĩnh, móc di động ra, ấn số gọi cho Tần Mạch. Tôi thấy hắn cầm di động lưỡng lự rất lâu, cuối cùng Dịch Tình xua xua tay, đi vào khu mua sắm môt mình, Tần Mạch mới nhận cú điện thoại “cụt hứng” này.

“Hà Tịch?”. Từ khi hắn quay trở về, tôi chưa hề chủ động gọi điện cho hắn lần nào, lúc này hắn nhận điện thoại đương nhiên giọng nói có chút ngập ngừng.

Tội thản nhiên lên tiếng: “Anh đang ở đâu đấy?”

“Ở công ty”.

Tôi cười: “Tần Mạch, không phải anh nói hôm nay muốn tôi đón sinh nhật với anh à?”

“Em hết giờ làm rồi à?”

“Tôi đang chuẩn bị quà cho anh, lát nữa sáu rưỡi anh tới cổng công ty đón tôi về”.

Bên kia ngừng lại một chút, tôi nghe thấy được sự hân hoan không thể giấu giếm được trong giọng hắn: “Được”. Ngắt điện thoại xong, hắn nắm chặt di động, đi qua đi lại mấy hước, tôi nhìn nét mặt hắn như một đứa bé lấy được món đồ chơi mình thích nhất, toét miệng cười ngu ngơ.

Đương nhiên tôi biết tại sao hắn vui như thế, bởi hắn đang được hưởng cái phúc mỗi tay ôm một em của con người. Là tôi, tôi cũng vui tới ngu người luôn.

Dõi mắt nhìn Tần Mạch lái chiếc xe việt dã rời đi, tôi hỏi Phương Dĩnh: “Gần đây có chỗ nào bán ớt cay không?”.

Phương Dĩnh quan sát sắc mặt tôi, bất an lên tiếng: “Chị ơi… chị muốn làm gì?”.

Tôi vẫn mỉm cười dịu dàng: “Chị muốn mua loại ớt cay cay nhất ấy”.

Tôi cắt ngang chiếc bánh ra, khoét rỗng ở chính giữa, sau đó gọn ghẽ trút hết nửa cân bột ớt vào trong phần rỗng, rồi đặt phần bánh gato kia lên phía trên, lấy bơ trát xung quanh, hoàn toàn che đi dấu vết chiếc bánh gato đã từng bị cắt ra rồi bỏ thứ lạ vào, tôi lấy siro hoa quả màu đỏ viết lên chiếc bánh gato trắng mịn hai chữ “Tần Mạch”.

Phương Dĩnh bất an tiễn tôi, tôi chỉ nhìn cô bé rồi cười: “Chị biết đại khái điều em đang nghĩ tới là gì, trong lòng chị cũng rõ, chuyện thế này đa phần là hiểu nhầm, nhưng làm thế nào được đây”. Tôi siết chặt nắm tay, cơ mặt run run, “Chị ghen tới phát điên lên rồi”.

Phương Dĩnh không dám khuyên tôi nữa, tôi gọi xe taxi, tới cổng công ty.

Tần Mạch đã đợi tôi ở đó từ lâu, thấy tôi vừa xuống xe taxi, tay xách một hộp bánh gato, hắn nhếch môi lên rồi đằng hắng một tiếng, không nhìn tôi: “Hà Tịch, chẳng lẽ em không biết tôi không thích ăn đồ ngọt”.

Tôi biết, hắn có bệnh dạ dày, căn bản là không thể ăn bánh ngọt, thế nên tôi mới hao hết tâm tư muốn tự tay làm tặng hắn một chiếc bánh gato ruốc thịt không đường.

Tôi im lặng không lên tiếng, Tần Mạch liếc mắt nhìn tôi, rồi tiếp tục nhìn về nơi xa, cứng miệng dối lòng nói: “Nhưng em đã mua rồi thì tôi miễn cưỡng ăn một chút vậy”.

“Đây là bánh tôi tự làm”. Tôi nói, “Không thích thì anh cứ vứt đi là được”. Nói xong bèn làm bộ định vứt nó đi.

Tần Mạch giật lại chiếc bánh, trừng mắt nhìn tôi, cẩn thận đặt nó vào băng ghế sau, tôi thấy hắn lén vuốt vuốt lên hộp bánh như đang đối xử với thứ gì quý giá lắm. Mãi một lúc sau hắn mới quay lại nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Về nhà thôi, đã muộn rồi”.

Lúc đó, tôi gần như nghĩ rằng mình đang lấp lánh tỏa sáng trong mắt hắn.

Suốt quãng đường tôi không hề mở miệng nói một câu, Tần Mạch vốn là người ít nói, tâm trạng có lên cao tới mức nào cũng sẽ không thể hiện ra ngoài, thế nên lái xe về tới tận nhà, hai chúng tôi cũng chẳng lên tiếng. May mà âm nhạc vẫn vang lên dịu dàng, có lúc tôi cũng ậm ừ theo vài câu điều chỉnh lại tâm trạng, bầu không khí cũng không quá ngượng ngùng.

Về đến nhà, Tần Mạch xách bánh vào trong nhà trước, thấy tôi mãi mà không vào, mới đứng trong gọi vọng ra: “Em không vào à?”.

Tôi hít thật sâu, nặn ra một nụ cười, theo hắn vào.

Vừa vào cửa tôi đã có chút sững sờ, tôi vẫn còn nhớ, sáng nay lúc ra khỏi nhà, trong nhà có hơi bừa bộn, mà giờ, sàn nhà được lau tớỉ sáng bóng, bàn ghế chai lọ cũng đang đua nhau phát sáng.

Tần Mạch thản nhiên giải thích: “Hôm nay người quét dọn tới”.

Tôi gật đầu, Tần Mạch vào nhà bếp, hắn lấy một ly rượu vang đỏ ra trước, tôi nói: “Ăn bánh trước đi đã”, nói xong bèn mở hộp, lấy chiếc bánh gato xinh xắn ra.

Tần Mạch đưa mắt nhìn chiếc bánh, nhướn mày: “Hà Tịch, em lập bia mộ cho tôi đấy à?”.

Trên bánh trống hoác, chính giữa mặt bánh viết hai chữ “Tần Mạch” đỏ như máu. Tôi nói: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong, bánh cũng không thể nhìn bề ngoài, tôi cắt một miếng cho anh nếm thử trước”.

Nói xong, tôi nhanh nhẹn cắt một đường lên chiếc bánh, nhưng lúc này tôi vẫn mềm lòng, nhát dao kia hạ xuống lui lại phân nửa, miếng bánh được cắt ra phần lớn là lớp bơ ở ngoài và gato, bột ớt trong bánh chỉ có thể xem là dính được chút chút. Tôi không để Tần Mạch nhìn rõ thứ gì ở trong bánh, thô lỗ nhét cả miếng vào miệng hắn.

Vẻ mặt Tần Mạch từ hoang mang đến phát cáu vì động tác thô lỗ của tôi, cuối cùng là sắc mặt thay đổi hoàn toàn, vội vàng lao vào trong phòng bếp uống nước, tiếng hắn ho sặc vang lên không dứt.

Điều bất ngờ là, tôi không hề cảm thấy vui sướng hay thích thú trước sự khó chịu của hắn, chỉ sầm mặt xuống, đứng ở đó chờ hắn giận dữ trách móc.

Tiếng ho dần dần nhỏ xuống, Tần Mạch uống nước, cay tới nỗi mặt mày đều đỏ bừng lên, hắn đi ra nhìn tôi: “Hà Tịch, em ngốc quá”. Hắn nói, “Lại bỏ nhầm bột ớt vào trong bánh”.

Chẳng biết tại sao khi nghe hắn nói mấy lời ấy, tôi lại có chút cảm động. Tần Mạch không tin tôi sẽ hại hắn, hắn chưa từng nghĩ rằng tôi cố ý…

“Tôi cố ý đấy”. Tôi nói.

Hắn ngẩn ra.

Tôi bước tới, nắm lấy cằm hắn, hung dữ hỏi một câu: “Hôm nay cô ta hôn vào chỗ nào? Cắt miếng thịt đó ra cho tôi”.

Tần Mạch đờ người, ánh mắt hơi tối đi: “Hà Tịch, em đang ghen đấy à?”.

“Hay là tôi cũng đi tìm một gã đàn ông để hôn một cái nhỉ?”.

Tôi nghĩ rằng Tần Mạch sẽ tức giận, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, cong môi lên cười: “Em đang ghen”.

“Đúng đấy, tôi ghen đấy, thế rồi sao, anh Tần, anh chưa ghen à?” Tôi lạnh lùng cười, “Nhưng anh biết thứ tôi ghen là cái gì không? Anh nói thích tôi, muốn dùng mọi cách theo đuổi tôi, nhưng cuối cùng lại phản bội tôi, lằng nhằng, mập mập mờ mờ với những người phụ nữ xinh đẹp khác sao? Anh Tần, sức quyến rũ của anh đúng là quá lớn, Hà Tịch tôi không chơi được”.

Hắn cau mày: “Hà Tịch, tôi với mấy cô xinh đẹp…”.

“Được rồi, xem như tôi phóng đại sự thực đi, anh chỉ lằng nhằng, dây dưa không dứt với Dịch Tình thôi!”. Hắn càng nhăn mày, nhưng không hề hé răng nói một câu nào phản bác. Nhìn đôi mắt hắn tối sầm đi, lòng tôi tự dưng trống rỗng, im lặng hồi lâu, tôi cố nén run rẩy, hỏi từng tiếng: “Tần Mạch… Anh đã từng có gì đó với Dịch Tình chưa?”.

Hắn không trả lời.

Tôi nghĩ mình đã hiểu được ý của hắn, hắn đã im lặng thừa nhận rồi.

Tôi gật đầu: “Hai người đã từng cặp”. Tôi cười, “Đã lên giường rồi”.

Chân mày hắn xoắn lại, nặng nề phủ nhận: “Không có”.

Trong lòng tôi có chút trống rỗng, trong đầu rối như tơ vò, đặt câu hỏi hoàn toàn theo bản năng: “Lúc nào?”.

“Ở Mỹ”.

Tôi nhìn hắn, không nén được nụ cười mỉa mai trên môi: “Quen nhau được bao lâu?”.

Hắn im lặng, cuối cùng đáp: “Nửa năm”.

“Rất lâu đấy”. Tôi lên tiếng, “Còn dài hơn khoảng thời gian chúng ta yêu nhau”.

“Hà Tịch, em nghe tôi nói đã, đó chỉ là…”.

“Cô đơn trống vắng lạnh lẽo à?”. Tôi gật đầu cười: “Tôi hiểu mà”.

Bình luận