Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Yêu Thì Biến

Chương 22

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Mấy hôm nay tôi có nhiều chuyện cần lo nghĩ.

Một là chuyện của Tần Mạch, từ hôm hắn nói cho tôi thời gian để suy nghĩ thì không hề liên hệ lại nữa, cho tôi tự do hoàn toàn, có lẽ hắn rất bận, căn bản không hề xem trọng chuyện này. Hoặc có lẽ trong lòng hắn đã chắc chắn tôi sẽ đồng ý từ lâu rồi.

Nhưng đồng ý thì…

Tôi không rõ cảm giác rung động trước Tần Mạch trong tim mình rốt cuộc là cái gì, nếu tôi đã có tình cảm với hắn mà hắn lại xem hai chúng tôi chỉ là hợp tác, tôi tin rằng tôi và hắn cũng chẳng dài lâu.

Mà tôi đã không phải là cô bé mười tám, mười chín tuổi, chẳng có tuổi xuân mà tiêu xài lãng phí được.

Chuyện lo lắng thứ hai là Trình Thần. Cảnh tượng Thẩm Hy Nhiên đi cùng với một người phụ nữ xa lạ tôi nhìn thấy ở siêu thị lần trước cứ lởn vởn trong đầu óc, tôi cứ cảm giác rằng, nếu không nói cho Trình Thần biết, sau này có lẽ chị sẽ chịu tổn thương, đến lúc đó, sự giấu giếm hiện giờ của tôi với chị mà nói chính là một sự phản bội. Nhưng nếu chuyện này chỉ là hiểu nhầm, tôi nói cho chị biết, thì chẳng khác nào gieo hạt giống nghi ngờ vào giữa hai người họ.

Tiến thoái lưỡng nan…

Nhưng tình huống này không duy trì được quá lâu, hôm ấy tôi tan làm về nhà, đi lên cầu thang đã thấy một cô gái đang ngồi đáng thương ở trước cửa nhà mình, mặt mũi đầy nước mắt, đầu tóc rối bù, trông rất nhếch nhác.

“Tịch Tịch”. Chị gọi tôi, “Chị… chị phải làm sao đây?”.

Tim tôi thịch một tiếng, chẳng lẽ Thẩm Hy Nhiên thực sự làm chuyện có lỗi với Trình Thần?

Chị khóc vô cùng thương tâm: “Thẩm Hy Nhiên… anh ta có tình nhân ở ngoài, anh ta không cần chị nữa”.

Tôi đành thở dài một tiếng, bước tới đỡ chị đứng lên: “Chúng ta vào nhà rồi hẵng nói được không? Chị nín đi đã, có lẽ là hiểu nhầm thôi”.

Chị nức nở ngoan ngoãn để mặc tôi kéo vào trong nhà. Tôi biết giờ trong lòng chị chắc chắn rất hỗn loạn, nếu là bình thường, chị vẫn còn lại chút ít tinh thần, nhất định là không dễ dỗ dành như thế này.

Tôi đặt túi khăn giấy trước mặt Trình Thần, vỗ lên lưng chị, nói: “Được rồi, em đã chuẩn bị xong, chị nói đi, đã xảy ra chuyện gì”.

Trình Thần không khách sáo mà rút một tờ khăn giấy ra, đầu tiên là lau nước mắt, sau đó xì mũi, thút tha thút thít mãi, cuối cùng cũng nói rõ ràng chuyện đã xảy ra.

Trưa nay chị nấu cơm đưa tới cho Thẩm Hy Nhiên, nhưng Thẩm Hy Nhiên không ở công ty, chị vốn cũng không để ý lắm, nhưng lúc về lại trông thấy Thẩm Hy Nhiên đang ngồi cùng một cô gái xinh đẹp trong quán café đối diện công ty, hai người nói nói cười cười xem ra trò chuyện rất vui vẻ, Trình Thần sinh nghi, bèn gọi điện thoại qua hỏi Thẩm Hy Nhiên đang ở đâu, anh ta lại nói mình ở công ty.

Trình Thần chưa bao giờ là một cô vợ lành tính, lúc ấy chị ba máu sáu cơn xông vào quán café lôi Thẩm Hy Nhiên ra ngoài, chất vấn cô gái kia là ai, nhưng Thẩm Hy Nhiên lưỡng lự không trả lời, đúng lúc cô gái kia cũng đi ra khỏi quán, khi ấy Trình Thần phát cáu, tát một cái lên mặt cô ta, đánh cho người ta loạng choạng ngã xuống đất. Thẩm Hy Nhiên khuyên can, Trình Thần trở tay cào một phát lên mặt Thẩm Hy Nhiên, làm cho ba vệt rớm máu. Thẩm Hy Nhiên cũng phát hỏa, che chở cho cô gái kia, quay đầu lại lớn tiếng mắng Trình Thần mấy câu…

“Anh ta nói, nói chị bướng bỉnh lại không biết lý lẽ. Nói chị từ trước tới giờ chỉ biết có bản thân… nhưng, nhưng mà, nếu đổi lại là chị ngồi trong quán café với gã nào đó nói nói cười cười… anh ta sẽ, anh ta sẽ cảm thấy thế nào chứ? Cũng… cũng có lẽ chẳng có cảm giác gì hết, anh ta đã không còn yêu chị nữa… Tịch Tịch, anh ta không còn yêu chị nữa…”.

Tôi nhức đầu xoa Thái Dương, xét từ chuyện đã xảy ra thì việc Thẩm Hy Nhiên có bồ là thật rồi, nhưng tôi cứ cảm thấy trong chuyện này có hiểu nhầm gì đó.

Trình Thần khóc mãi cũng mệt, tôi bèn bảo chị tắm rửa rồi ngủ đi, có lẽ sáng mai thức dậy, chuyện có thay đổi gì đó cũng không chừng.

Trước khi ngủ, Trình Thần nằm úp lên gối, nhìn tôi rồi nói:

“Tịch Tịch, em biết không, hôm nay khi anh ấy che chở cho người khác mà quát lên với chị, chị đã tuyệt vọng biết bao. Chị mới biết bình thường chị dữ dằn với anh ấy, sai bảo anh ấy làm cài này cái nọ, anh ấy chịu thu bớt tính công tử mà nhẫn nhịn cái tính nóng nảy và bướng bỉnh và xấu xa của chị, đều là vì anh ấy thương chị, nếu anh ấy không còn thương chị, chị chẳng còn là gì với anh ấy nữa, cũng chẳng có đặc quyền gì với anh ấy nữa”.

“Tịch Tịch, chị… chị sợ lắm, nếu anh ấy thực sự bỏ rơi chị, chị vẫn yêu anh ấy như thế, vậy trái tim này của chị phải vứt đi đâu đây?”.

Tôi vỗ vỗ lên lưng chị an ủi: “Nếu thật như thế thì vứt cho Thẩm Hy Nhiên là được rồi, dù sao thì…”. Tôi chỉ vào nơi trái tim chị, “Anh ta đã không còn là của chị nữa”.

Bàn tay Trình Thần nắm lấy áo tôi siết lại thật chặt: “Nhưng chị không thể thiếu anh ấy”.

Tôi cười xấu xa: “Thế thì móc tim của anh ta ra, đến lúc ấy em giữ anh ta lại, chị dùng dao, móc tim anh ta ra mà ăn, làm anh ta có muốn cũng không lấy lại được nữa”.

Trình Thần cười, cuối cùng cũng chịu nhắm mắt ngủ.

Tôi nhìn gương mặt đang ngủ của Trình Thần, thở dài một tiếng, mất đi trái tim còn có thể làm thế nào được đây, hoặc là mạnh mẽ hồi sinh từ đau đớn, hoặc là tuyệt vọng để mặc người ta xâu xé.

Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng, một cú điện thoại đã lôi tôi tỉnh giấc, tôi bực bội mò điện thoại, mơ mơ màng màng nhận máy, “Hà Tịch, Thần Thần có ở chỗ cô không? Hôm qua cô ấy có tới chỗ cô không?”.

Tôi nhìn Trình Thần vẫn đang ngủ say ở bên cạnh, hầm hầm đáp: “Không có”. Giờ mới biết nóng ruột, vậy lúc trước anh đã làm gì.

Tôi vừa đáp lại thì bên kia đã cúp máy cái rụp, nghe chừng rất nôn nóng.

Trình Thần bị tôi làm cho giật mình tỉnh giấc, mất kiên nhẫn khàn khàn hỏi tôi: “Ai đấy? Mới sáng ra đã gọi điện tới”.

“Thẩm Hy Nhiên”.

Ba giây im lặng, chiếc chăn ấm áp đắp trên người tôi bèn bị người ta lột ra, Trình Thần bấu chặt lên cánh tay tôi, nhìn tôi chằm chằm, ba phần mong đợi, ba phần mừng rỡ, ba phần sợ hãi: “Anh ấy gọi tới à? Tìm chị hả? Nói thế nào?”.

Tôi giật chăn lại, làu bàu: “Hỏi chị có đây không, em nói không thì anh ta ngắt máy”.

Trình Thần chưng hửng buông tôi ra: “Thế à? Không nói gì khác sao? Anh ấy… anh ấy có nói xin lỗi chị không?”.

Tôi đang ngủ ngon thì bị Trình Thần làm ồn không ngủ được, đành xốc chăn ra nhìn chị: “Trình Thần, chị biết giờ chị đang diễn vai nào không? Chị đang diễn vai người vợ gia đình tử tế căm phẫn bỏ nhà ra đi, Thẩm Hy Nhiên là ông chồng khiến chị tức giận bỏ đi, cả đêm anh ta không tìm thấy chị, chắc đã cuống tới đỏ cả mắt lên từ lâu rồi, quýnh quáng gọi điện tới hỏi em chị có ở đây không, em nói không có, đương nhiên anh ta phải chuyển sang mục tiêu khác mà hỏi thăm rồi, sao còn phải lãng phí thời gian xin lỗi chị với em chứ. Mấy chuyện này phải chờ anh ta tìm được chị rồi hai người mới nói với nhau chứ”.

Nhưng cũng vì cú điện thoại này mà trong lòng tôi lại càng chắc chắn, lần này nhất định là hiểu nhầm, dù sao tôi vẫn chưa nhìn thấy người đàn ông nào sau khi công khai ngoại tình còn quan tâm tới vợ cũ như thế.

“Sao em không nói chị ở đây”. Trình Thần hơi cáu, “Thế thì sao anh ấy nói xin lỗi với chị được”.

Tôi lườm chị một cái: “Thế em gọi điện thoại nói cho anh ta biết chị đang ở chỗ em, được chưa?”.

“Không được”. Chị vội vàng kéo tôi lại, “Chị tắt di động là không để Thẩm Hy Nhiên tìm được chị, để anh ấy tìm được chị, nói mấy câu thì chắc chắn chị lại mềm lòng, hôm qua anh ấy hung dữ với chị như thế, chị không tha thứ đâu”.

Tôi thở dài: “Rốt cuộc chị muốn thế nào?”.

Chị nhăn nhó mãi mới e dè hỏi tôi: “Em nói… em nói anh ấy còn yêu chị không?”.

“Yêu”.

Trình Thần chợt nở nụ cười kiêu ngạo như tiểu nhân đắc chí, rồi lại nén xuống: “Thế thì không thể dễ dãi với anh ấy được, vất vả lắm chị mới có một lần bỏ nhà đi như thế này, đương nhiên phải khiến anh ấy nóng ruột đủ mới thôi. Tịch Tịch, em đi làm đi, hôm nay chị ở đây dọn dẹp nhà cửa giúp em”.

“Chị không đi làm à?”.

“Chị xin nghỉ, anh ấy nhất định sẽ tới công ty tìm chị, chị không đi, để anh ấy khỏi tìm ra”.

Tôi lặng lẽ nói một tiếng “Thẩm công tử bảo trọng” rồi vùi đầu ngủ tiếp.

Lúc đi làm Thẩm Hy Nhiên lại gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa, nội dung chẳng có gì mới lạ, chỉ hỏi tôi có gặp Trình Thần không, chị ấy có liên lạc với tôi không. Sau khi tôi phủ nhận lại vội vàng ngắt máy. Từ giọng nói tôi có thể nhận ra người đàn ông luôn luôn bình thản đó đã cuống cuồng gần như phát điên lên.

Nhưng nghĩ cũng phải, với thế lực của nhà họ Thẩm mà nói, lâu như thế mà không tìm được một người phụ nữ thì hoặc là người ấy mất tích, hoặc là đã xảy ra chuyện rồi.

Tối về nhà, Trình Thần đã dọn dẹp nhà cửa sạch bong, nhưng chị đói tới sắp ngất đi rồi, Trình Thần nằm trên sofa, thấy tôi về thì giơ ngón giữa lên: “Hà Tịch, đồ độc ác, đến lương khô mà trong nhà cũng chẳng có, chị làm việc nhà giúp em mệt tới dở sống dở chết cả nửa ngày trời mà cũng không tìm được lấy một gói mỳ để ăn”.

Tôi xấu hổ toát cả mồ hôi, vì công việc nên tôi rất ít khi ăn ở nhà, dẫu sao tôi chỉ sống một mình nên cũng chẳng để tâm làm gì, hai ngày trước vừa xử xong gói mỳ cuối cùng rồi, lúc về quên không mua ít đồ ăn cho Trình Thần.

“Sao chị không xuống nhà mua gì mà ăn?”.

“Không được, nhỡ Thẩm Hy Nhiên sai người mai phục ở dưới nhà thì làm sao, chị không thể để lại bất cứ dấu vết nào được”.

Tôi thở dài: “Được rồi, chị muốn ăn gì, em đi mua, nhưng chị phải đợt một lát đấy, sắp Tết nên mấy quán ở dưới nhà đã đóng cửa rồi, em phải tới siêu thị xa một chút”.

“Tùy em”. Chị khoát tay, “Đi nhanh về nhanh, nếu em không muốn về nhặt xác chị”.

Tôi lấy mấy chục tệ tiền lẻ và di động rồi ra ngoài: “Em không mang chìa khóa đâu, lát nữa mở cửa giúp em nhé”.

Chị uể oải đáp lại tôi một tiếng.

Siêu thị hơi xa, cả đi cả về có lẽ phải mất nửa tiếng đi bộ, tôi chọn đồ mất thêm một lát nữa, lại mất khoảng hơn chục phút. Về đến nhà, vừa định gõ cửa thì chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ mờ ám vang lên qua khe cửa.

Tôi chấn động, bàn tay cứng đờ. Nhìn cánh cửa nhà mình cũng đang rung lên khe khẽ.

“Thẩm… Thẩm Hy Nhiên…”. Tiếng Trình Thần mê loạn, mà gợi cảm, “Không được… lát nữa Hà Tịch sẽ về… không, không được! Ưm…”.

Cánh cửa lại vang lên một tiếng trầm trầm, người tôi lại chấn động mạnh thêm lần nữa. Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thẩm Hy Nhiên: “Thần Thần… anh không chịu được…”, nghe có vẻ vô tội.

Tiếp đó, cửa nhà tôi bắt đầu vang lên tiếng động có quy luật.

Ngay… ngay chỗ cửa nhà, vợ chồng hai người thật đúng là!

Tôi thẹn đỏ mặt, tuyệt nhiên không dám chạm vào cánh cửa đang kêu lên sung sướng của nhà mình, ôm mặt xấu hổ chạy xuống dưới lầu.

Gió lạnh bên ngoài tòa nhà thổi tới, mang theo cái cảm giác nóng bức trong lòng tôi.

Tôi nhìn lương khô trong tay phải mình, lại mò mẫm được năm tệ còn sót lại trong túi, mặt méo xẹo. Tôi phải ở đây hít gió lạnh chờ bọn họ làm xong hay tìm cách khác nhỉ?

Lề mề thêm năm phút, gió đêm đông lạnh tới thấu xương, thổi qua làm gương mặt tôi đau không chịu nổi. Tôi rút di động trong túi ra, tìm trong danh bạ hai chữ “Cầm Thú”. Rồi chần chừ rất lâu, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm gọi một cú điện thoại. Chẳng mấy chốc, bên kia đã vang lên giọng nói khiến tôi an tâm đến khó hiểu.

Tôi khụt khịt chiếc mũi đã lạnh cóng tới đỏ bừng lên.

“Alo, cưu mang tôi một đêm thì thế nào?”.

Bình luận
× sticky