Beta : Ha.chi
Ăn cơm tối xong bốn người hài lòng đứng dậy đi ra ngoài đại sảnh, hai đôi ngồi ôm nhau trên ghế salon.
Vương mụ bắt đầu dọn dẹp bãi chiến tích. Nhìn thấy những chiếc đĩa ăn sạch sẽ, khuôn mặt đôn hậu tràn ngập ý cười quay đầu nhìn hai đôi nam nữ trong đại sảnh.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, đồ ăn có hợp khẩu vị không?” Bà ân cần hỏi.
Đồng Thiên Ái nghe thấy như vậy vừa cau mày, nói “Vương mụ, đồ ăn thực sự rất ngon đó, tài nấu ăn của Vương mụ thật tốt. Nếu Vương mụ không gọi con là thiếu phu nhân, con nghĩ con sẽ cảm thấy tốt hơn.”
Tay cô đột nhiên bị người nào đó dùng sức nắm. Không cần nghĩ cũng biết người này là ai, chính là người ngồi bên cạnh cô, đang cầm quả táo trong tay định gọt vỏ cho cô, Tần Tấn Dương.
Đồng Thiên Ái cúi đầu không mở miệng chỉ như vậy khẽ liếc hắn một cái. Người nào đó cảm nhận được ánh mắt của cô, cực kỳ thức thời thu ta, ủy khuất cúi đầu cầm con dao gọt trái cây lên bắt đầu chiến đấu với quả táo trong tay.
“Thiếu phu nhân thật là thích nói giỡn.” Vương mụ cười một tiếng, bưng cái mâm đưng đầy bát đĩa xoay người vào nhà bếp.
“Cho em. Ăn thừ từ thôi, mới vừa ăn cơm xong.” Quan Nghị đem quả táo đã được gọt vỏ cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào một cái đĩa nhỏ đưa lên trước mặt Du Ty Kỳ.
Du Ty Kỳ cầm cây tăm xiên một miếng bỏ vào miệng, nở nụ cười ngọt ngào.
“Oh, Ăn thật ngon, Anh Quan Nghị kỹ thuật gọt vỏ của anh thật tốt nha.” Cô liếc thấy vỏ quả táo từ đầu đến đuôi không đứt đoạn, ngược lại nhìn Tần Tấn Dương thì thật buồn bã.
Quả táo trong tay Tần Tấn Dương hiển nhiên thảm không nỡ nhìn.
“Uy, anh thật kém , gọt quả táo cũng không xong. Còn đâu là tổng tài của một công ty lớn nhất Đài Loan nữa, em đi với anh ra ngoài thật mất mặt.” Đồng Thiên Ái chộp được nhược điểm của hắn, không quên hung hăng đả kích một phen nhưng trong lời nói không có nửa điểm châm chọc.
Tần Tấn Dương nghiêng đầu nhìn bà xã đại nhân của hắn, vừa thê thảm nói: “Anh có thể làm tất cả những việc khác, nhưng những việc như thế này em phải làm nha, anh không làm được đâu.”
Ai mà biết trong đầu cô ấy cả ngày nghĩ những gì. Trước đi Provence, kết quả muốn hắn đi hái hoa, hắn làm sao biết hái ở nơi nào.
Đồng Thiên Ái không để ý đến hắn, đôi với hắn chỉ thờ ơ một tiếng: “Để xem ”. Cầm điều khiển TV lên, cô quyết định xem một chương trình giải trí để tiêu khiển.
Trên màn hình TV, các kênh được bật lướt qua. Cuối cùng, ngòn tay của cô dừng lại ở kênh tin tức trong ngày.
Người dẫn chương trình nở nụ cười rực rỡ, biểu cảm phong phú cùng bạn dẫn nam phối hợp ăn ý với nhau, đột nhiên trên mặt nữ chủ trì lộ vẻ hồ nghi nói tiếp: “ Anh biết không, hôm nay tin tức sẽ rất thú vị.”
“Tin tức gì cơ? Để tôi đoán xem. Nhất định là có liên quan đến đạo diễn Yohji.” Nam chủ phối hợp ăn ý tiến vào chủ đề.
Tiếp, nữ chủ trì nở nụ cười thần bí hướng về ống kính nói: “ Theo thông tin nhận được, chiều hôm qua đạo diễn nổi tiếng thế giới Yohji bất ngờ mở họp báo tại khách sạn Sương Cảnh tuyên bố dừng chân lần này để khai mạc “ thần thâu”.
“Mời quý vị xem báo cáo trực tiếp của phóng viên tại hiện trường.”
Ngay sau đó, ống kính bất ngờ chuyển đổi.
Chỉ thấy hiện trường huyên náo, rối mù. Trong đại sảnh tráng lệ, chen chúc toàn người là người. Các phóng viên đang chen lấn bị một đám vệ sĩ áo đen ngăn cản. Chỉ thấy toàn đầu người, càng nhìn lên phía trên là làm cho người ta có cảm giác khó thở. Ống kính bất ngờ thoáng qua, màn hình hiện lên khuôn mặt đàn ông. Hắn khí thế bức người mặc dù chỉ là gò má. Đôi mắt hắn trong lúc lơ đãng bắn ra những tia lạnh băng làm cho người ta không khỏi run rẩy, không cần gặp trực tiếp chỉ nhìn qua ống kính thôi cũng có cảm giác như vậy.
Satan trong truyền thuyết là như thế sao? Nhưng so với Satan hắn làm cho người ta có cảm giác càng lãnh khốc hơn.
“Cực giỏi lại rất đẹp trai.” Du Ty Kỳ trong miệng còn nửa miếng táo cũng không nhịn được mà thốt lên.
Người đàn ông ở trước mặt cùng Tần Tấn Dương và Quan Nghị hoàn toàn bất đồng, đó là loại thần bí hơn nữa còn mang cảm giác quỷ dị, rõ ràng là khí chất lạnh lùng nhưng lại làm cho người ta không nhịn được muốn lại gần.
Đồng Thiên Ái vốn có chút nhàm chán, phụ họa nói: “Ừ, rất là……..”
Bởi vì hình ảnh tiếp theo bất ngờ xuất hiện khiến cho cô ngây ngẩn cả người lời kế tiếp nghẹn lại ở cổ họng, con ngươi trong nháy mắt mở lớn như không dám tin vào mắt mình.
Người đàn ông trên màn hình trong ngực hắn là một người ăn mặt giống nam sinh chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt. Đôi mắt kia, lại lóe sáng.
Nhưng là có thể biết rõ người này là ai. Lại là Tiền YY,sao lại là cô ấy?
“…………” Đồng Thiên Ái chợt từ trên ghế salon nhảy lên nhìn chằm chằm màn hình TV, nỉ non nói: “ Cô ấy rốt cuộc ở nơi nào? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trên bản tin?”
Cô nhớ rõ ràng ngày đó lúc ở sân bay đã nhìn thấy thân ảnh cô ấy. Nhưng khi hoàn hồn tiếp tục tìm kiếm thì làm thế nào cũng không tìm được.
Tần Tấn Dương thấy cử động khác thường của cô vừa nhìn chằm chằm màn hình không buông. Giờ phút này màn hình đã chuyển đến trên người đàn ông kia nhất thời hắn bắt đầu nảy sinh đố kỵ.
“ Bà xã.” Hắn gọi một tiếng muốn kéo suy nghĩ của cô trở về.
Đồng Thiên Ái không để ý đến hắn vẫn như cũ sững sờ mất hồn, nức nở tự nói: “Làm sao lại như vậy? Nhưng chắc chắn không sai !”
“ Bà xã.” người nào đó tiếp tục gọi.
“…………..” Vẫn không có người đáp lại.
Hắn không thể nhịn được nữa đi tới bên người cô, bất ngờ ôm ngang lấy cô.
“A……………” Đồng Thiên Ái lúc này mới ý thức được hắn đang làm gì, đỏ mặt hét lên: “Buông em ra, Tử biến thái, có nghe thấy không hả, anh đang làm cái gì vậy?”
Nơi này còn có Du Ty Kỳ và Quan Nghị nha.
Tần Tấn Dương không đem người khác đặt vào mắt như trốn không người dịu dàng hôn cô, nụ cười trên khuôn mặt có chút tà ác.
“ Bà xã, chúng ta mời từ xa trở về chắc hẳn đã mệt mỏi rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.” Hắn mở miệng nói một tiếng “chúng ta” đến cực kỳ sung sướng.
Vừa nói vừa hướng cầu thang đi đến.