Tần Tấn Dương nhìn cô, tròng mắt lóe ánh sáng, cười có chút lười biếng, “Mới vừa rồi đã nói, nhớ em, bảo bối!”
Mặc dù biết là một câu nói đùa, nhưng vẫn làm cho lòng của Vu Nhuế ngọt ngào.
Có thể nói không có bất kỳ một người phụ nữ nào, có thể ngăn cản thế công dịu dàng của anh. Chỉ cần một câu nói của anh, một ánh mắt, hoặc chỉ là thoáng cười tùy ý kia.
Trực tiếp, đem tiếng lòng kích thích.
Sơ ngộ thấy anh thì cũng đã mê mẩn. Hơn nữa vô cùng hiểu, anh sẽ không vì mình thay đổi. Cho nên thoải mái, chỉ làm chuyện mà tình nhân cần nên làm là được.
Lúc chia tay, mặc dù mất mác, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm tư sẵn hết. Có lẽ là cô đạm bạc, để cho anh không có cảm thấy chán ghét. Rất vinh hạnh , không có tính vào danh sách đen của anh.
Cô vẫn luôn sẽ nghĩ, đến tột cùng là dạng phụ nữ nào mới có thể để cho anh dừng chân dừng lại đây.
Đây chính là vấn đề, hơn nữa vẫn không có đáp án.
“Cửa nhà em, chưa bao giờ khóa lại với anh, lên đây đi.” Giọng Vu Nhuế đầy ẩn ý.
Những lời này của cô, nói như vậy bất cứ người nào cũng sẽ nghe rõ. Trực tiếp tiết lộ ra ý của cô, thẳng thắn cùng với sáng rỡ như vậy.
Trong lòng Tần Tấn Dương càng thêm biết được, lại giả vờ ra vẻ vô sự. Lạnh nhạt cười cười, ngay sau đó thu ánh mắt. Lúc này mới mở ra bước chân, đi vào căn biệt thự này.
Lúc Vu Nhuế đi xuống lầu, Tần Tấn Dương đã ngồi ngay ngắn một mình trên vị trí chủ nhân ở bộ ghế salon bằng da thật. Âu phục đã cởi xuống, tùy ý đặt ở một bên trên ghế sa lon.
“Muốn uống rượu không?” Đến gần bên cạnh anh, săn sóc hỏi.
Tần Tấn Dương hứng thú nhìn cô, cảm thán nói, “Bảo bối, em thật là hồng nhan tri kỷ của anh.”
Vu Nhuế giận trách liếc anh một cái, ở trên gò má của anh rơi xuống một nụ hôn, “Ba hoa!”
Tần Tấn Dương nhìn cô xoay người đi về phía quầy Bar, mang theo ánh mắt xem xét, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.
Chợt, khóe mắt liếc về mấy tạp chí trên khay trà.
Đưa tay cầm lên một quyển tạp chí, nhìn chằm chằm bờ lưng trọn vẹn cô lộ ra trong tạp chí.
Trong nháy mắt, nhiệt độ lòng bàn tay có chút cao. Hồi tưởng lại mới vừa rồi anh còn ôm ấp lấy cô, vuốt ve sống lưng của cô. Có cái gì đó ở đáy lòng tán loạn, đảo loạn thần chí.
Vu Nhuế cầm một ly rượu, đi trở về bên cạnh anh, đem ly rượu đưa tới trước mặt anh, tò mò hỏi nói, “Cô ấy là trò chơi mới của anh sao?”
Một ngày kia, gần như tất cả trang đầu đều là thông báo này. Bỏ ra số tiền lớn như vậy, vì tìm một người phụ nữ, thật đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Tần Tấn Dương đem tạp chí thả lại chỗ cũ, nhận lấy ly rượu cạn một hớp, “Bảo bối, giúp anh làm một việc nhé.”
“Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, Tần tổng giám đốc cứ tùy tiện phân phó.” Vu Nhuế nghịch ngợm nháy nháy mắt.
Tiếng cười trầm thấp, Tần Tấn Dương nhạo báng nói, “Anh đâu nỡ để để cho bảo bối của anh làm mấy chuyện này.”
“Ngày mai anh sẽ gửi một khoản tiền vào tài khoản của em, lấy danh nghĩa của em, đem khoản tiền này quyên tặng cho một Cô Nhi Viện tên là ‘ Nhân Ái ‘ ở Đài Bắc.”