*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có hình ảnh, bạn bật hiển thị hình ảnh để đọc nha.
Vừa đưa tay móc tờ giấy trong túi quần jean, trong nháy mắt sờ tới tờ giấy, thở phào nhẹ nhõm.
Đem tờ giấy đưa cho tài xế người Anh, quơ tay múa chân nói, “Go here!”
Tài xế là một người đàn ông trung niên, nụ cười của hắn có chút thật thà, nhận lấy tờ giấy liếc nhìn, tay ra dấu “OK”, “I know! I know!”
Đồng Thiên Ái rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi cười, cảm kích nói, “Thanks!”
Xe chậm rãi lăn bánh trên đường Luân Đôn, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa xe. Bên đường náo nhiệt, đầy người. Đàn ông cùng với phụ nữ Anh quốc rất cao lớn, trẻ con Anh quốc đáng yêu giống như Thiên Sứ.
Chợt có cảm giác như đang đến gần hạnh phúc, là bởi vì gần hắn sao?
Tần Tấn Dương! Xin lỗi! Tới trễ mười giờ, anh có thể hay không trách em tham ngủ đây?
Bờ sông Thames.
Taxi chậm rãi đi về phía trước, đi qua công viên xinh đẹp cùng với màu đỏ đỉnh ngói. Cũng không lâu lắm, rốt cuộc ở một biệt thự khí thế rộng lớn cách đó không xa dừng lại, động cơ cũng không có tắt.
“This is the place you want to go!” Tài xế nghiêng đầu sang nói, chỉ chỉ tờ giấy, vừa chỉ chỉ biệt thự to lớn kia, sau đó đem tờ giấy trả lại cho cô.
Đồng Thiên Ái hiểu ý tứ của hắn, đưa tay đem tờ giấy nhận lấy. Cảm kích lấy ra tiền cho hắn, vừa chỉ chỉ tờ giấy, vừa phất tay, ý tứ chính là không cần tiền thối!
Không đợi tài xế nói gì, trực tiếp mở cửa xe, hướng căn biệt thự kia chạy như điên.
Càng gần, nhịp tim càng đập loạn.
Cô thật khẩn trương, cảm thấy tim của mình cũng muốn nhảy ra ngoài. Nếu không, làm sao sẽ cái bộ dáng này đây? Chưa bao giờ có kích động cùng với bất an như thế này.
Rốt cuộc, đi tới trước đại biệt thự này.
Mà trước cửa sắt đang khép chặt, làm cho mình lần nữa cảm thấy dị thường nhỏ bé.
Đồng Thiên Ái cắn răng, cũng là lấy hết dũng khí, ngay sau đó, đi tới trước cửa nhỏ biệt thự. Nhấn chuông cửa, mô hình nhỏ trên màn ảnh, sáng lên màu xanh ngọc ánh sáng.
Cô nín thở, chờ đợi người sắp xuất hiện.
Cơ hồ là trong nháy mắt, trong màn hình thoáng hiện một nam nhân có tuổi. Hắn mặc tây trang, đeo nơ, bộ dáng quản gia. Mà hắn đeo kính, cùng với khuôn mặt cứng nhắc, cũng làm cho người cảm thấy cứng rắn.
Người Trung Quốc? . . . . . . Người Nhật Bản? . . . . . .
Nhưng có thể xác định, người quản gia này tuyệt đối không phải là người Anh!
Đồng Thiên Ái nghĩ một lát, dùng Trung văn hỏi, “Xin hỏi nơi này là Tần gia sao?”
Bên đầu kia, quản gia lộ ra một tia thần sắc kì lạ, hỏi tiếp, “Xin hỏi tiểu thư có chuyện gì không? Nơi này là Tần gia!”
“Thật tốt quá!” Đồng Thiên Ái thở nhẹ ra một tiếng, vừa trấn định thần sắc.
Khắc chế tâm tình càng ngày càng kích động của mình, trầm giọng nói, “Ông mạnh khỏe! Tôi là tới tìm Tần Tấn Dương đấy! Hi vọng ông thông báo một tiếng, nói có một cô gái gọi là Đồng Thiên Ái tìm đến anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đi ra gặp tôi đấy!”
“Thiếu gia?” Quản gia càng thêm kì lạ, thiếu gia không phải không trở về Anh sao?
Nhưng là, nghĩ tới tình hình không đúng, còn cần bẩm báo lão gia. Lời nói của vị tiểu thư này, làm cho hắn nghi ngờ! Thiếu gia nhất định sẽ đi ra gặp cô? Cùng thiếu gia là quan hệ như thế nào đây?
Quản gia lễ phép nói, “Tiểu thư xin chờ một chút!”
Trong màn hình, bóng người biến mất.
Đồng Thiên Ái kiên nhẫn chờ đợi, ngẩng đầu nhìn về cửa sắt lớn, không nhịn được đưa tay sờ sờ. Cảm giác lạnh như băng, xuyên thấu qua ngón giữa, nhắn nhủ tới trong lòng.
Nhưng mình một chút cũng không có cảm thấy cửa sắt lạnh lẽo, một chút xíu cũng không có.
Tựa hồ cũng có thể cảm giác đến, Tần Tấn Dương chỉ cách mình một cánh cửa sắt lớn này.