Tầng cao nhất của tòa nhà, thang máy vừa mở ra, Quan Nghị vội vàng bước đi nhanh lên phía trước, mở cánh cửa phòng tổng giám đốc.
Âm thầm liếc mắt nhìn Tần Tấn Dương đi vào văn phòng.
Tần Tấn Dương tuy rằng bất trí nhất từ, đôi mắt vẫn hiện ra tia đắc ý cùng sung sướng.
“Đồng tiểu thư?” – Quan nghị nhìn thấy nàng đứng yên tại chỗ tức khí ra mắt, anh đành nhỏ giọng gọi.
Đồng Thiên Ái đi theo phía sau Tần Tấn Dương, nhìn hắn đi vào văn phòng, thấy đôi chân thật giống như rễ cây vậy, chậm chạp không muốn bước theo.
Nàng gắng sức làm một cuộc đấu tranh tư tưởng cho bản thân.
Vào gian văn phòng này, đồng nghĩa với việc nàng sẽ phải nhận điều kiện của tên biến thái kia đưa ra, kể cả điều kiện không hợp ý tới độ nào.
Chính là – “Trở thành nữ nhân của hắn”!
Chạy trốn ư?
Không, không thể!
Nếu hiện tại nàng chạy trốn, như vậy Từ mama phải làm sao bây giờ?
Bao nhiêu bé gái bé trai trong cô nhi viện về sau phải ở đâu đây?
Lưu lạc đầu đường xó chợ?
Nghĩ đến đây, Đồng Thiên Ái cố lấy hết dũng khí, kiên định ngẩng đầu, đối với quan nghị mỉm cười.
Quan nghị nhìn thấy nàng tươi cười, cả người ngẩn ra.
Nhìn nàng chậm rãi lách qua bên người, sau đó mở cửa lớn văn phòng đi vào.
Khoảnh khắc xoay người, bỗng nhiên có chút hiểu được Tần Tấn Dương vì cái gì mà đối với nàng cảm thấy hứng thú.
Nụ cười của nàng, giống như là ánh mặt trời……
Căn phòng mấy trăm mét vuông, trang hoàng tráng lệ, một bên đồng hồ để bàn tinh xảo, kim đồng phía dưới lắc tới lắc lui.
“Tik tok–” tiếng vang rất nhỏ tức khắc trở nên rõ ràng, âm vang trong văn phòng, có vẻ làm cho nó càng thêm tĩnh mịch trống trải.
Đồng Thiên Ái cẩn thận nhìn Tần Tấn Dương, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của hắn.
Có điều Tần Tấn Dương dường như chẳng để ý tới nàng, thậm chí còn coi nàng như không khí.
Tự mình đi tới tủ trưng bày rượu, mở ra ngăn tủ, tùy tay lấy một bình. Lại cầm theo chiếc ly có chân dài, nghiêng bình rượu rót vào ly.
Nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, môi nhấp uống một ngụm.
Đồng Thiên Ái liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn tám giờ năm mươi phút !
Chỉ còn 10 phút đồng hồ nữa thôi!
Nàng khẳng định, nếu 10 phút này nàng không chịu mở miệng, tên biến thái kia tuyệt đối sẽ làm cho nàng phải chạy bám lấy người hắn!
“Tần Đại tổng giám đốc!” Rốt cục nhịn không được, nàng đành mở miệng trước.
Tần Tấn dương lắc lắc đầu, ánh mắt mê người nhìn nàng.
Đem cái chén giơ lên, nhìn xuyên qua chất lỏng màu nâu, đánh giá Đồng Thiên Ái.
Bỗng nhiên ánh mắt trở nên thâm trầm,
“Không biết vì sao, ta thích nghe nữ nhân gọi tên ta!”
Ngươi đừng có nằm mơ! – Đồng Thiên Ái thiếu chút nữa thốt ra.
Nhìn khuôn mặt ngạo mạn của hắn, nàng nhịn xuống cơn tức giận.
Có chút vô lực, nàng ấp úng gọi,
“Tần…… Tần…… Tấn…… Dương……”
“Bỏ họ của ta đi!” – Tần Tấn dương nhíu mày.
Đồng Thiên Ái có chút không thể nhịn được nữa, vạn phần xác định nam nhân trước mặt là một tên tự sướng ngông cuồng!
Gọi tên hắn chứ gì?
Như vậy là thích nữ nhân gọi tên hắn?
Nàng sẽ gọi đủ cho mà coi!
“Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương Tấn Dương — Tấn — Dương –”