Tần Tấn Dương có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, cô nêu ví dụ sao lại kỳ quái như thế! Trời ạ! Dám đem họ so sánh ngang với chuột và mèo? Trong cái đầu nhỏ bé của cô đã chứa gì trong đó!
“Đồng Thiên Ái!” Thật sự là nhịn không được, đưa tay nhẹ nhàng gõ một cái đầu nhỏ của cô, “Anh không phải mèo, mà em, càng không phải là chuột! Nghe rõ chưa?”
Đồng Thiên Ái cúi đầu, không nói gì.
Nhưng là bên tai của mình, lại có hai thanh âm đồng thời vang lên.
Một thanh âm thì đang giựt giây: Đồng Thiên Ái! Thừa nhận đi! Mi đối với gã biến thái này, không phải không có chút cảm giác nào! Thật ra thì dù ghét anh, đồng thời mình cũng bị anh hấp dẫn!
Một thanh âm khác lại rất rõ ràng đang cảnh cáo mình: Đồng Thiên Ái! Đừng dây dưa với gã biến thái này! Cho dù bây giờ là anh ta nói thích mi, đó cũng là tạm thời! Nói không chừng qua một hai ngày, nhiệt tình của anh ta liền tiêu mất !
Lưỡng lự phân vân, cho dù nghiêng về phía nào, cũng sẽ sụp đổ. . . . . .
. . . . . .
Ngẩng đầu lên, trấn định nhìn về phía anh.
Mới vừa rồi đang xao động không thôi, lòng của cô chợt trở nên bình tĩnh. Đúng Đồng Thiên Ái! Mi chỉ là cô bé con bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa! Có tài đức gì chứ?
Không có bất kỳ lý do gì. . . . . . Có thể làm cho anh. . . . . . Thích mình dài lâu. . . . . .
Lạnh gương mặt, mặt không thay đổi nói, “Nếu Tần Đại tổng tài có rãnh rỗi như vậy, vậy anh cứ tiếp tục giày vò đi! Chẳng qua tôi thanh minh trước, kết quả trận trò chơi này, anh nhất định sẽ thất vọng!”
Tần phu nhân sao? Phải là một thiên kim chủ tịch một tập đoàn mới có thể sắm được vai diễn này!
Cô là một cô bé mồ côi, chỉ sợ là không tiếp thụ nổi!
“Vậy sao? Không có sao! Anh rất có lòng tin! Bởi vì anh tin tưởng tình cảm của mình!” Ngay cả thổ lộ, đều là tự phụ như vậy.
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, chu mỏ, tối nghĩa khạc ra mấy cái chữ, “Vậy —— tùy —— anh ——”
Tần Tấn Dương nhìn thấy trong đôi mắt cô lóe lên chút gì đó, trong lòng mơ hồ cảm giác hiểu được. Con nhím nhỏ này, cô đang sợ những gì, lo lắng những gì?
Lòng của phụ nữ, sao lại khó khăn đoán như vậy?
“. . . . . .” Chăm chú nhìn cô một lát, dắt tay của cô, đi tới trạm xe buýt cách đó không xa.
Lần này, Đồng Thiên Ái không phản kháng anh, cũng thật biết điều, rất nghe lời để cho anh dắt đi. Ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng cao ngất của anh.
Có lẽ là bóng đêm Đài Bắc quá mức tối mịt mù rồi, hoặc có lẽ là ánh đèn dưới bóng đêm quá mức mê ly rồi, trong lúc nhất thời làm choáng váng mắt cô, bằng không, sao lại cảm thấy có chút xao xuyến thế này……
Mạnh mẽ bá đạo tỏ tình với cô, cô chỉ có thể bất đắc dĩ. . . . . .
Trạm xe buýt.
Các hành khách chờ sớm hơn một chút, trên khuôn mặt hiển lộ thần sắc lo âu. Đám đông nhốn nháo, mắt thấy Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái đến, rối rít quay đầu lại nhìn chăm chú.
Đồng Thiên Ái cảm thán trong lòng lần nữa, đưa ra một bàn tay còn trống đưa lên che mặt của mình.
Ghét nhất trở thành tiêu điểm, nhưng cùng gã biến thái này ở chung một chỗ, đoán chừng sẽ không có cách nào mà không trở thành tiêu điểm! Anh ta thật sự quá hiểu được cách hấp dẫn ánh mắt người khác mà!
Chẳng lẽ dáng dấp anh thực sự rất tuấn tú sao?
Tay khẽ hé , không để lại dấu vết quan sát anh ở bên cạnh.
Áo khoác đã bị cởi ra, khoác ở trên người của mình. Đưa tay lên nhìn, dường như còn lưu lại nhiệt độ của anh. Đèn xe nơi xa, theo xe lái vào, ánh sáng chói mắt, khúc xạ trên mặt anh.
Trong giây lát phát hiện, ngũ quan của anh lại khí thế bức người như thế. Đôi môi mỏng, dường như là nhất định vì để cho người phụ nữ thương tâm. Mà ánh mắt của anh, phần ánh sáng hội tụ ở đáy mắt kia lại quyến rũ chết người đến như vậy.
Cũng giống như nửa năm trước, lần đầu tiên ngồi ở trong xe Benz của anh.
Không thể phủ nhận, quả thật là không thể phủ nhận, Tần Tấn Dương, xác thực có tố chất khiến người phụ nữ khuynh đảo. Huống chi, anh còn mang ánh sang rực rỡ dưới danh tiếng của ” Tập đoàn Tần thị “!
Suy nghĩ một chút đi! Giấc mộng của bao nhiêu người phụ nữ Đài Loan, nằm mộng cũng muốn gả cho anh !
Nhưng bây giờ, cô lại còn cự tuyệt anh, hơn nữa, còn không chỉ lần thứ nhất! Sợ rằng chuyện này nếu như nói cho người khác biết, không có một người sẽ tin tưởng!
Thậm chí ngay cả mình cũng bắt đầu không tin, cô lại có thể cùng loại người cao cao tại thượng này nhấc lên quan hệ! Bây giờ còn càng ngày càng phức tạp!
Kiếp trước cô nhất định đã lỡ làm gì có lỗi với anh, cho nên kiếp này anh bắt đầu triển khai”Trả thù”! Chẳng lẽ đây chính là”Nhân quả” như người ta nói?
Cách đó không xa, đồng thời có hai chiếc xe buýt chậm rãi lái tới.
Tần Tấn Dương trực giác nhận thức trước khi xe buýt dừng sát ở sân ga, nắm lấy tay của Đồng Thiên Ái, bất chấp tất cả, sải chân, muốn bước lên xe.
“Không phải rồi! Gã ngốc này!” Đồng Thiên Ái mắt tinh liếc thấy số xe, kéo anh kéo đến một chiếc xe phía sau, “Là chiếc này! Là chiếc phía sau này á!”
“. . . . . .” Tần Tấn Dương buồn buồn nói, trong thanh âm có chút bất đắc dĩ, ” Anh lại không từng ngồi qua xe buýt. . . . . .”
Trái tim thoáng động tâm mới vừa rồi, khi vừa nghe những lời này lập tức tan thành mây khói. Đồng Thiên Ái! Mi phải thanh tỉnh! Mới vừa rồi sao lại có thể động lòng như vậy chứ?
Nhất định phải kiên định lập trường mới được ! Đúng! Như vậy mới đúng!
Hất tay của anh ra, đi lên xe. Đưa tay mở ra túi đeo lưng, móc ra mấy tiền xu, nhét vào máy bán vé tự động.”Đông đông đông ——” thanh âm, tiền xu lăn vào.
Không để ý tới người phía sau, vào trong chen lấn một vị trí đứng vững.
Cửa xe bị đóng lại, xe buýt vững vàng khởi động.
Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm máy bán vé tự động, nghiêng đầu liếc nhìn tài xế, cau mày, có chút ảo não, trầm giọng hỏi, “Có thể quet thẻ không?”
Tài xế nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn lướt qua, “Không mang tiền xu à? Người có tiền? Không mang thì đi xuống xe đi!”
“. . . . . .” Sao lại mất thể diện như vậy! Nhưng trong lòng đã từ từ dâng lên một cơn tức giận, anh thế nào bị người khi dễ như vậy á! Dầu gì cũng là người mà cô dẫn tới a!
Đồng Thiên Ái cắn răng, chen trở về bên cạnh anh, móc ra mấy tiền xu, nhét vào trong máy bán vé.
“Tới đây cho tôi! Đừng giống tên môn thần cản trở cửa!” Lại gần bên cạnh anh, thấp giọng mà nói.