Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rung Động Đầu Đời Của Tôi

Chương 12: 3 chọi 1

Tác giả: Hà Tỷ

Vừa khi bị lôi sồng sộc vào nhà vệ sinh nữ ở ngay cạnh nhà xe thầy cô, bọn nó đóng cửa lại và chốt ở bên trong, thì tôi đã bắt gặp ngay một gương mà quen thuộc, lúc đó thực sự tôi cũng có chút ngạc nhiên, thì ra là bà chị lưu manh hồi trước bị tôi làm cho nhục mặt đây mà. Thật ra tôi cũng nghĩ đến trường hợp bà ta trả thù nhưng không ngờ nhanh tới vậy. Lúc này đứa con gái bịt mồm mới chịu bó tay ra khỏi miệng tôi, nhưng 2 đứa to đô vẫn không chịu bỏ tay tôi ra. Thấy tôi bà chị lưu manh thì cười cười như kiểu mỉa mai tôi rồi khoanh tay nói:

“Mày nhớ tao là ai không?”

Nói thật bà này hỏi cực nhảm nhí. Ngày đầu tiên tôi gặp bả là tôi biết là cái mặt này sẽ ám ảnh tôi suốt đời rồi. Cái mặt bà xấu chết cha đi được, tôi nhìn mà có khi nhớ đến tận kiếp sau chứ sao quên được trong một sớm một chiều, giống như xem một bộ phim ma mà nhớ mãi nhân vật chính đấy. Nói thật tao cũng muốn quên mày lắm đây! Mà công nhận bả và đồng bọn nhan sắc tương đương nhau kinh, 3 đứa làm thành bộ 3 siểu đẳng này thì đến thị nở còn phải khóc thương. Thật ra xấu thì không phải cái tội, tính tốt thì vẫn dễ thương, cái này bù cho cái kia. Nhưng bọn này thì không thế, đã xấu lại còn ngáo mới đau chứ.

Nghe bà chị lưu manh nói tôi cười nhạt đáp lại:

“Hơ hơ! Giờ bà định làm gì vậy? Định giở trò hạ đẳng 3 đấu 1 à!”

“Tao là vậy đó! Sắp ăn đòn đến nơi rồi mà mạnh miệng! Tại vì mày mà tao bị nhục trước đám đông nên giờ tao sẽ dạy dỗ mày đàng hoàng! Nhờ cũng có tao mày mới được nhiều người biết đến còn tao thì bị trỉ trích thậm tệ, quả thực nếu không trả thù chắc tao tức điên mất!”- bà kia vừa nói vừa liên tục chỉ tay vào trán tôi.

“Đúng rồi chị phải dạy nó một bài học để cho nó biết thân biết phận của mình!”- cái đứa tóc vàng đứng bên trái của tôi chĩa giọng chua như quất chen vào nói. Làm ơn con nào nói cũng được nhưng cho con này câm luôn được không. Nói mà chua đến tận dây thần kinh. Có một sự xúc phạm không hề nhẹ khi nghe con nhỏ này nói.

“Tụi em sẽ giữ nó cho chị đánh!”- đứa béo đứng bên phải tôi đế thêm. Theo tôi thì con này nên chăm chỉ giảm cân thay vì đứng đây ra dáng.

Thật sự bọn này tính chơi với bà thật à. Tôi ngước lên nhìn bà lưu manh với ánh mắt kính bỉ nói:

“Mấy bọn mày ăn không rảnh rỗi chơi trò tiểu nhân đi ức hiếp người khác mà nói có vẻ oai gớm nhể! Chúng mày chỉ dám đánh tao nén lút trong nhà vệ sinh sao bọn hạ đẳng kia! À tao quên, bọn mày là lũ vô học mà!”

Sau câu nói của tôi bà lưu manh như bị chọc tức điên, mắt toé lửa nhìn tôi, không nói lại được bà ta lại bắt đầu dùng đến hành động “hoang dã” của mình, tính nhào tới đánh tôi, mồm nói:

“Còn chó điên kia! Mày chán sống rồi à!”

Nhưng tôi đâu có ngu cứ đứng im cho nó vả mà không phản kháng. Tôi bắt đầu bám 2 tay vào vai 2 con nhỏ đứng cạnh, nhấc bổng chân lên và căng cẳng đá bà đó kia ngã ra đất. Sau đó dùng hết 100 phần sức lực lấy khuỷu tay thục vào bụng 2 đứa đứng bên kèm theo câu:

“Hợ”

Hai đứa kia mới chịu nhả tay tôi ra mà ôm bụng kêu đau. Trông vậy thôi chứ tôi khoẻ lắm đó. Ông anh chơi gồng tay với tôi còn thua đó. Đúng là xem phim hành động nhiều đâm ra cũng học được vài triêu. Lúc này tôi cúi xuống lấy 2 đôi dép quai hậu đế cao su đang mang để tiện dối phó, một chọi ba à! ok má chấp các con. Mày vô đây, bà thề là cho chúng mày bay răng, cái này hứa danh dự đó.

Bà lưu manh dứng dậy ôm bụng, lườm tôi nói:

“Khốn nạn! Mày dám đánh tao à còn chó kia! Mày được, hôm nay tao thề là sẽ xé xác mày ra để xem mày vênh được bao lâu!”

Ngoài bà cô già kia ra tôi còn nhận được ánh mắt đại bác từ 2 đứa kia. Tao không đánh mày chả lẽ để bọn đánh tao à. Ô hô hố, đéo có dễ nha.

“Con nhỏ chó chết. Mày được lắm. Hôm nay tao không để yên cho mày đâu.”- con nhỏ mập nói, tay chỉ thẳng vào mặt tôi.

“Mày chết chắc!”- tóc vàng đế thêm.

Sau đó 3 đứa nó tản ra để tản tầm nhìn của tôi. Nhưng vì tôi sợ chiêu “dép thần trưởng” của tôi không dám xông vào ngay vì xông vào đảm bảo vỡ mồm. Còn tôi thì cứ quơ tay chân, phất dép cao su, múa lung tung như mèo vờn chuột đứa nào nào vô là tẩn ngay. Đang để ý 2 đứa 2 bên thì đứa tóc vàng sau lưng nhào tới ôm vào cổ tôi, 1 tay kia giữ 2 tay của tôi chặt đến nỗi muốn tắt thở rồi miệng nó thét:

“TỚI ĐI CHỊ!”

Thực sự mà nói giọng nó chua như dấm đã thế lại còn hét ngay bên tai tôi nữa. Không điếc nhưng cũng làm tôi nội thương mất một phần công lực. Hai đứa kia thừa thời cơ rất nhanh lao tới. Ôi! bồ tát phù hộ cho con! Con lạy chúa dê xu, con lạy má mafia! Cho con an toàn về nhà. Nhanh chóng tôi lập tức nhảy bật nhấc 2 chân lên đá vào bụng 2 đứa kia làm chúng ngã ra lên đất. Tôi nghĩ là, ai tiếp nhận cú đá đó của tôi chắc nổ tung ruột mất.

“AAAAAAAAA”- 2 đứa nó đồng thành hét. Nghe hét của bọn nó còn khó chịu hơn tiếng mẹ tôi hát nữa. Mà mẹ tôi hát thì biết rồi đó, đảm bảo chưa hết 1 bài là bạn tắt thở vì quá tởm mà bọn này hét nó còn tởm lợm hơn. Trời ơi, đau đầu quá.

“Bà mày điên tiết rồi đấy!”- bà chị lưu manh đứng dậy, sau đó bả và đứa kia trả cho tôi một cái lườm rách mắt.

“Yaaaaaaaaa!”- 2 đứa nó đồng thanh sông vào y như ra trận. Hình như bọn nó điên tiết lắm rồi sao ấy.

Vừa vào tới tôi lại dùng 2 chân đá lần 2 và cũng ngã lăn ra đấy rồi chúng nó đồng thanh kêu:

“Aaaaaaaaaa!”

Vâng lần này bọn nó kêu cũng chua ý lần trước và có phần chưa hơn. Hazzz, nói thật tôi cực kì thông cảm, đã đau bụng giờ tới đau mông luôn, ai kêu động tới tôi chi. Lúc này tôi mới lợi dụng 2 đứa kia ngã ra cúi thấp đầu xuống rồi phật thật mạnh vào cằm và mũi con nhỏ tóc vàng sau lưng. Này thì giọng chua này, về ăn muối cho bớt chua nghe con, chớ không có ngày ăn vả oan. Để xem đầu mày cứng hay đầu tao cứng.

“Aaaa!”- cả tôi và nhỏ tóc vàng đều hét lên. Và tất nhiên con kia thay vì giữ tôi thì nó ôm cái mặt của nó.

Đúng đời không như phim, đánh đầu nó bằng đầu mình mà mình đau chả kém, tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng sau cú đánh đầu vừa nãy. Tôi loạng choạng định chạy ra ngoài cửa thì bọn kia chặn lại, không thể ra được nên tôi đành chạy vào trong buồng vệ sinh ngay gần đó. Tính đóng cứa lại ngồi chờ người cứu thì bọn kia giữ mất cửa. Cha nội. Tôi cũng cố lôi cửa đóng vào, cứ chuẩn bị khép vào bọn kia lại lôi ra.

“Con chó kia! Mở cửa ra!”

“Má mày đâu có ngu!”- tôi đáp tay vẫn ghì lấy cửa.

Bỗng trong đầu tôi loé lên 1 suy nghĩ. Ok mày thích tao chiều. Sau đó tôi thả lỏng tay rồi đẩy thật mạnh cửa ra và ngày sau đó:

“Aaaaa! Mũi của tao!”-tiếng con mập kêu lên.

Bọn nó không ngừng chửi rủa tôi. Còn tôi thì cứ đứng khom trên bệt vệ sinh, 2 tao cầm chắc 2 cái dép, trong tư thể ngực tấn công mông phòng thủ. Bà lưu manh định đưa tay vào định kéo tôi ra thì tôi lấy ngay cái dép phật 1 phát nát tay bả luôn. Bả kêu rên lên và lại chửi tôi tiếp, kiểu như não bà mặc định đau là chửi hay sao ấy. Còn tóc vàng ức quá vào dùng 2 tay lôi tôi ra, bất chấp tôi có vũ khí. Nó bám vào chân tôi tính lôi ra nhưng tôi kịp thời vả một phát vào má nó bằng dép không khoan nhượng sau đó nó buông tôi ra, rồi tôi lấy chân đá 1 phát vào bụng nó ngã ra khỏi buồng vệ sinh:

“AAAAAAAAAA”- nhỏ tóc vàng kêu một cái to muốn bục trần nhà. Tôi nhanh chóng đóng cửa buồng vệ sinh lại thở phào một tiếng.

Mà cũng nhờ tiếng hét của nó mà tôi nghe có người đập cửa ở ngoài gọi:

“HÀ LINH BÀ CÓ Ở ĐÓ KHÔNG? HÀ LINH!…”-tôi nghe y như tiếng của tên Bảo đang gọi ngoài kia.

“BẢO ƠI! VÀO CỨU TÔI!”-tôi hét lên đáp lại.

Nhưng làm sao ra mở cửa được đây hơn nữa bây giờ bọn nó tức đến chết, mồm không ngừng chửi thề ra giờ có khi nộp mạng.

“Con chó kia mở cửa ra!”

“Mày có giỏi mày ra đây xem nào!”

Bà mày giỏi chớ bà mày đâu có ngu, ra để bị oánh à. Mày có giỏi mày vào đây. Thách mày đấy. Nhưng không ra thì không thể mở cửa cho tên Bảo vào được vì cửa chốt then bên trong rồi. Đáng ghét tôi đành phải liều. Tôi mở cửa nhẹ nhanh ra bọn kia đứng ngay trước cửa chĩa mắt ti la re về phía tôi. Tôi bỗng chìa cái dép ra chĩa về phía bọn chúng. Lúc bày cái dép có uy lực như của một con dao, bọn kia cũng sờ sợ đứng lui ra. (Kể bọn nó cũng ngu, bọn nó có dép sao không đấu dép với tôi thành 1 cuộc chiến dép)

“Mấy đứa kia có mở cửa ra không hả?”- tiếng thầy giám thị nói to vọng vào.

Ra khỏi buồng vệ sinh tôi từ từ lùi về phía cửa.

“Xông lên!”-3 đưa kia hô to sau đó bất chấp chạy đến chỗ tôi cùng 1 lúc.

Nhưng đã có 1 đứa vừa tới đã bị tôi vả bằng dép cái “bốp” là bà cô lưu manh và ngày sau đó bà hét “á” 1 tiếng rõ to. Rồi 2 đứa kia nhảy bổ tới ôm 2 tay của tôi cố gằng đã cái dép trong tay tôi ra. Tôi cũng cong người lôi lại nhất quyết không buông, rồi sau đó… tôi buông ra. Mày thích thì bà cho mày đó có 100k 1 đôi mày lấy thì nhớ đền. Bọn kia ngã xuống đất miệng không nói nên lời vì mông quá đau, chắc cảm giác vỡ luôn xương chậu rồi đấy, tôi chỉ thấy mồm bọn nó há to, tay ôm *** miệng sau vài dây mới kêu “á” 1 tiếng dài như vạn lí trường thành, cảm giác hơi của bọn nó chọc thủng được trời đấy. Rồi tôi vội vàng chạy tới mở cửa. Thầy giám thị và tên Bảo vẫn đập dầm dầm và gọi nãy giờ. Vừa mở cửa phát thầy giám thị suýt ngã vục đầu xuống may có tôi giữ lại chứ không là mặt thầy thành cái mặt bàn rồi, sau đó thầy lập tức ra mắng 3 đứa kia, rồi tôi quay ra tên Bảo, thấy mắt hắn tỏ vẻ lo lắng. Tôi có chút ngạc nhiên trước biểu hiện đó nên định nói trấn an hắn:

“Tôi không..”

Nhưng chưa kịp nói hắn đã quấn quýt cả lên nói:

“Bà có sao không? Có bị thương chỗ nào kkông? Bọn đánh bà ở chỗ nào? Đau chỗ nào không? Tay chân có bị sao không?…”- hắn cứ cầm 2 vai tôi xoay đi xoay lại.

Khiến tôi có cảm giác khó tả lắm… Kiểu như… hành động của hắn giống hệt bố tôi lúc tôi biết tôi cứu đứa bé sắp bị tai nạn. Có cảm giác… nhớ bố quá. Nếu có bố ở đây kiểu gì tôi cũng được hưởng tiền thương binh cho coi. Chợt tôi tỉnh lại sau cái suy nghĩ vớ vẩn tôi nói:

“Tôi không sao! Tôi mà có sao thì bọn kia chắc chả còn sống đâu! Ông yên tâm!”

Tên Bảo nghe vậy liền bớt lo và nhanh chóng thả tay ra khỏi vai tôi chắc vì nhận ra hành động quá lố của mình so với một người bạn không thân.

Sau đó tôi quay qua chỗ thầy giám thị từ nãy giờ đang mắng xa xả vào bọn kia. Nói thật cực hả hê:

“Các em biết làm vậy là không đúng không hả? Tụ tập với nhau để học làm lưu manh hả? Mới tí tuổi đầu!…”

3 đứa kia cúi gằm mặt xuống đứng xếp hàng nhưng vẫn nói:

“Là nó đánh em trước mà! Thầy nhìn bọn em còn bị đánh nặng hơn! Thầy có thể kiểm tra!”

“Hà Linh rốt cuộc ai đánh ai!”-Thầy giám thị quay ra chỗ tôi.

“Là các bạn đó ko em vào đây để đánh em, em chỉ tự vệ thôi. Chứ em đâu dại mà 1 mình đánh 3 đứa được!”- tôi nhăn mặt nói.

Và thế là 4 đứa dắt nhau lên phòng hiệu trưởng. Vui thật, lại được uống trè, lần đầu tiên tôi được mời lên phòng hiệu trưởng đấy, cảm giác khó tả lắm vì mình không làm sai nên lên phòng hiệu trưởng vui như đi hội. Có cần chỉnh lại đầu tóc cho ngày ngắn không nhỉ vì người mình sắp gặp là người có quyền cao nhất trường mà… À mà thôi để nguyên hiện trạng đầu tóc rối xù thấy mới biết mình là người bị hại. Mình là người bị hại mình phải tỏ ra thật đáng thương. Quan trọng nhất vẫn là cái thần thái mà.

Còn tên Bảo cũng muốn đi theo nhưng thầy giám thị bảo lên lớp học tiếp vì giờ vào lớp lâu rồi.

Tại phòng hiệu trưởng. Vừa bước vào thầy giám thị chửa kịp nói gì thì thầy hiệu trưởng đã đoán ngay là có đánh nhau, công nhận là thầy hiệu trưởng chửa nói đã biết, đúng là đẳng cấp khác hẳn dân thường:

“Lại có đánh nhau nữa hả?”- thầy hiệu trưởng quay ra thầy giám thị nói.

Thầy giám thị gật đầu đáp:

“Vâng thưa thầy!”

Xong thầy hiệu trưởng cùng cặp kính đeo trễ xuống mũi lướt ánh mắt như dao găm nhìn tôi và 3 đứa kia, mặc dù trả làm gì nhưng tôi có cảm giác mình như gà vừa bị cắt tiết. Sợ kinh khủng.

“EM”-thầy hiệu trưởng chỉ ngay vào mặt tôi nói to làm tôi giất bắn mình tay ôm tim.

“d…d…DẠ!”- sợ quá tôi dạ một tiếng to đùng, người cúi xuống gập 45 độ tay chạm mép quần, nghiêm chỉnh như quân đội gặp chỉ huy. Ngước lên tôi thấy thầy hiệu trưởng để 1 tay lên tim, tay kia trống dựa vào bàn còn thầy giám thị cười tủm tỉm sau đó xin ra ngoài để thầy hiệu trưởng giải quyết việc này.

Thầy hiệu trưởng nhỏ nhẹ nói:

“Tôi già rồi! Em muốn làm tôi giật mình chết ngay đây sao! Con gái nên nói nhỏ nhẹ thôi!”

Tôi ngơ ngác nhìn thầy hiệu trưởng rồi cũng cười cười hiểu ra. Mà chợt nhận ra tôi chưa trả lời thầy hiệu trưởng, sợ kêu là mất dạy nên tôi run nói:

“DẠ! EM BIẾT RỒI THƯA THẦY!”

Chết rồi run quá nói to rồi tôi vội sửa:

“Ý lộn! Dạ! Em biết rồi thưa thầy!”

Tôi hiểu trưởng cười nhạt tay xoa trước ngực nói:

“Thôi được rồi! Tôi nói em tại sao em lại đánh 3 bạn ra thành thế kia!”

Ơ! Tôi là người bị hại mà sao thầy nói ý như tôi là người có tội vậy, tôi mới quay ra nhìn 3 đứa kia. Ờ phải nhìn mặt chúng nó thì ai nghĩ chúng nó là người ra tay trước, 3 đứa đều má đỏ chó xưng vù còn lằn cả dấu dép, đứa mập còn chảy máu mũi, đứa tóc vàng thì xưng tều môi vì cú đầu chọi đầu của tôi. Nhìn hết sức bi thương. Ủa vậy mình là người bị hại hay bọn nó là người bị hại vậy?

Nhưng nghĩ lại là bọn nó giở trò đánh tôi mới tự vệ thôi, tôi mới là người bị hại chứ, xong tôi phụng phịu nói:

“Thầy ơi! Là các bạn lôi em vào nhà vệ sinh tính đánh em xong em mới tự vệ đánh lại chứ em đâu có cố tình! Thầy có thể kiểm tra camera ở nhà xe thầy cô giáo, là 2 bạn kia lôi em đi! Hơn nữa em đâu dại mà 1 mình đánh 3 người!”

Thầy hiểu trưởng nghe vậy có chút ngạc nhiên chắc vì thấy tôi có sứt mẻ chỗ nào đâu mà nói bị hại được nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Đúng không?

Sau khi xem xét trên máy tính thầy hiệu trưởng, sau đó thầy kêu tôi kể hết mọi chuyện từ chỗ có người gọi đến khi bị lôi, rồi thầy nói:

“Tôi đã kiểm tra camera đúng thật là 2 em kia đã kéo bạn này, 3 em muốn giải thích thế nào đây!”- thầy hiệu trưởng ngày thường hiền lành nhưng hôm nay trông mặt thầy rất tức giận.

“Nhưng bạn đó đánh em đau lắm! Thầy nhìn mặt em đi sưng vù luôn rồi!”- bà cô lưu manh nói.

Còn 2 đứa kia khôn hơn bà này lập tức nhận lỗi và xin lỗi tôi rồi hứa 1 tràng tôi nghe mà thấy 1 bầu trời giả tạo, mà điều hả hê nhất là 2 bọn kia không ngừng tố cáo bà cô lưu manh và nói rằng mình chỉ bị sui khiến. Rồi 2 đứa đấu 1 rồi cãi nhau um tùm cả lên.

“IM! CÁC EM CÓ COI TÔI RA GÌ KHÔNG?”-thầy hiệu trưởng hét.

Bầy giờ tôi mới liên tiếng:

“Thưa thầy theo em nghe kể thì đây đâu phải lần đầu các bạn này đánh người khác đâu. Rất nhiều lần nhưng chỉ là không bị phát hiện thôi, các bạn cậy đông ức yếu rồi đe doạ các bạn khác phải làm cho bạn đó cái này cái kia, các bạn khác mặc dù rất sợ nhưng không dám thưa thầy cô vì sợ bị đánh. Thầy cô phát hiện thì chỉ mắng vài câu và hạ hạnh kiểm cho nên các bạn đấy đâu sợ, ngày càng lộng hành. Em mong thầy sẽ xử một cách nghiêm minh và thích đáng để làm gương cho các bạn khác, không để chỉ 1 thành phần nhỏ mà làm mất danh tiếng của nhà trường thưa thầy.”- tôi tuôn một tràng xong mới ngạc nhiên, chả hiểu văn đâu ra mà tôi nói cực mạch lạc.

“Có thật là các em ức hiếp các bạn khác không?”- thầy hiệu trưởng quay hỏi 3 đứa kia.

“Không có thầy!”- 3 đứa đồng thành cãi.

Tin chúng mày thì chỉ tổ ăn cám. Tôi vẫn quay ra nghiêm túc nói với thầy hiệu trưởng.

“Tất nhiên là mấy người sẽ chối thôi! Thưa thầy thầy có thể hỏi các bạn cùng lớp của các bạn đó mà!”

Sau buổi thẩm vấn ngày hôm đó thì 2 đứa đàn em của bà cô kia chịu nhận tội thì chỉ bị viết bản kiểm điểm hạ hạnh kiểm loại trung bình của cả kì và dọn nhà 2 vệ sinh ở khu nhà A trong vòng 3 tháng. Đứa to đầu, già nhất nhưng ngu nhất thì bị viết bản kiểm điểm, đình chỉ học 3 tháng bị hạ hạnh kiểm loại kém của kì, bị phê bình trước toàn trường và dọn vệ sinh khu nhà B (2 nhà vệ sinh) từ giờ đến hết năm. Đó vậy là dành cả tuổi thanh xuân để dọn nhà vệ sinh. Tôi được xử vô tội mà còn được phụ huynh 3 đứa kia lên xin lỗi nữa. Một cái kết có hậu. Hết ngày.

À chưa hết đâu. Sau khi về lớp tôi được cả lớp hỏi han tình hình mà chủ yếu là cái cớ để hỏi xem bọn kia bị xử thế nào. 3 đứa này kết thù nhiều đứa nên nghe cái kết ai cũng hả hê. Thằng anh tôi và cái Ly còn tức vì dám động đến tôi định xách chổi đi trả thù đấy nhưng tôi ngăn vì bọn nó cũng bị tôi vả cho đau lắm rồi, nhưng mà bọn nó cững hẫm hực muốn sách chổi đi lắm mà đành phải nghe tôi và tên Bảo, còn có cả lớp trưởng.

Bộ 3 lưu manh kia thì sau ngày hôm đó tôi nghe kể chúng nó bị cả lớp kì thị, xa lánh, không ai thèm chơi luôn. Mà bọn nó cũng chả bắt nạt được ai vì mấy đứa đi theo bà lưu manh thì cạch bà đó rồi giờ chả làm được gì. Rồi về nhà bố mẹ nghe thầy giáo gọi điện nên biết chuyện nên kêu tôi kể từ đầu đến đuôi câu chuyện mà cả nhà tôi cứ cười, bố tôi khen tôi kinh khủng nghe max sướng vì 1 mình chấp 3 đứa, bố tôi kêu “còn này mai kia nối nghiệp bố rồi!” nghe bố tôi khen thì sướng thật nhưng đó không phải vấn đề chính, vấn đề là tôi được tăng tiền tiêu vặt. Âu reeeee.

THE END

Cảm ơn đã đọc!!!

(Đọc xong các bạn hãy để nhận xét ý kiến lại cho mk nha, nếu thấy hay thì đừng tiếc đề cử để Hà ra chương nhanh hơn! Cảm ơn and love all)

Bình luận