Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe

Chương 37: Mục đích

Tác giả: Hồi Sênh
Chọn tập

Dịch: Vãn Phong

***

Tuy lúc ấy rất đau đớn nhưng vết thương trên chân cũng không nghiêm trọng lắm, thoa thuốc và nghỉ ngơi một đêm là đỡ ngay. Ưu điểm duy nhất của tai nạn bất ngờ này là rốt cuộc Tô Kị cũng ý thức được hành vi ức hiếp con tin đáng xấu hổ của đệ tử mình. Không biết hắn đã làm gì mà hôm sau, khi gặp lại, A Nguyễn đã ngoan ngoãn hơn nhiều.

Trải qua việc này, sự kiên nhẫn của Thương Lâm cũng không còn bao nhiêu nữa, cô quyết định chủ động phản kích. Hôm ấy, sau khi ăn sáng xong, cô khoác áo choàng ngồi ngẩn người trên hành lang, gió rét ùa vào mặt khiến cho hai má cô lạnh băng. A Nguyễn không muốn nói chuyện với cô, lại không dám ép cô về phòng như trước đây nữa nên đành phải ngồi bên cạnh, im lặng không nói.

Khi Tô Kị nghe tin và chạy tới thì hai cô gái đã ngồi trong gió rét được một lúc. A Nguyễn từ nhỏ đã luyện võ, cơ thể khỏe mạnh, cho nên không bị sao cả. Nhưng Thương Lâm thì…

Ánh mắt của Tô Kị rơi trên gương mặt tái nhợt của cô, trong mắt hiện lên vẻ bực mình, nhưng ngay sau đó, lại có chút lo lắng. Tóm lại là một cảm giác kỳ lạ nói không nên lời.

“Sư phụ.” A Nguyễn gọi hắn. “Cô ta cứ khăng khăng ngồi hóng gió, con khuyên thế nào cũng không nghe.” Thật ra thì nàng ta chưa từng khuyên Thương Lâm, nhưng lúc này lại đổ hoàn toàn trách nhiệm lên người cô.

Tô Kị ra hiệu cho nàng ta đi trước, sau đó đi đến trước mặt Thương Lâm, từ trên cao cúi xuống nhìn cô. “Hạ Lan Tích.”

Thương Lâm không thèm để ý đến hắn, tiếp tục ngây người nhìn chiếc ly bằng men xanh trên tay, nước trà bên trong đã trở nên nguội lạnh.

“Cô sao thế?” Tô Kị không nén được sự nghi hoặc. Tuy Hạ Lan Tích xuất thân cao quý nhưng trong quá trình ở chung mấy ngày nay, cô chưa từng cáu kỉnh hay tỏ vẻ đại tiểu thư. Hắn không hiểu sao tự nhiên cô lại như trở thành người khác thế.

Thương Lâm im lặng một lúc rồi mới nói khẽ. “Tối qua ta mơ thấy mẹ mình.”

Tô Kị ngẩn ra.

“Bà qua đời khi ta chỉ mới 10 tuổi, lúc ấy bà còn rất trẻ, rất đẹp. Ta nghe nói phụ hoàng từng rất thích bà, có điều sau đó thì dần chán ngán.” Cô thở dài một hơi, tỏ ra vẻ vô cùng thờ thẫn. “Có đôi khi ta sẽ tự hỏi, nếu mẹ ta còn sống thì phải chăng phụ hoàng sẽ không nỡ gả ta đến Ngụy Quốc…”

Lúc trước, khi tiếp đãi sứ thần Yến Quốc, Thương Lâm đã tìm hiểu kỹ về thân thế của Hạ Lan Tích, bây giờ đã đến lúc phát huy tác dụng.

“Cô… không thích gả đến Ngụy Quốc sao?” Tô Kị chậm rãi hỏi.

“Ta thích hay không thì có quan trọng sao?” Cô thờ ơ nói. “Hy sinh một người cho xã tắc, như vậy quân tướng để làm chi? Buồn cười là ta còn tưởng rằng bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của đấng nam nhi.”

Trong nhất thời, Tô Kị không biết phải nói gì. Trong lời nói của Thương Lâm ẩn chứa sự trách móc cùng trào phúng, khiến hắn cũng phải cảm thấy hổ thẹn. Đặt một thiếu nữ nhu nhược yếu đuối vào giữa ván cờ đối địch của hai nước, đây vốn không phải là hành động mà đại trượng phu nên làm. Trước nay hắn vẫn rất căm hận chuyện hòa thân, nhưng vì sức người có hạn, hoàn toàn không thể thay đổi gì.

“Nhưng… rõ ràng là cô rất thích Ngụy hoàng.” Thậm chí là cam tâm hy sinh tính mạng cho hắn.

“Chàng là phu quân của ta, xuất giá tòng phu, đây chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?” Thương Lâm nói. “Ta biết Tô đại hiệp ngài vẫn luôn trách ta, cảm thấy ta không chịu bỏ trốn theo biểu ca là phản bội lời thề với huynh ấy. Thế nhưng ngươi có từng đứng ở lập trường của ta mà nghĩ thử chưa? Khi biểu ca đến tìm ta chạy trốn thì ta đã là người có phu quân, cho nên bắt đầu từ ngày ta gả cho Ngụy hoàng thì trời đã định là cả đời này ta đều là người của chàng ấy.”

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp. “Đây chỉ là việc riêng. Quan trọng hơn là hôn sự này là nhằm duy trị sự hòa hảo giữa hai quốc gia, nếu ta đã đồng ý với phụ hoàng gả đến Ngụy Quốc thì phải làm hết trách nhiệm của một công chúa hòa thân, trách nhiệm của một đứa con gái. Tuy biểu ca đã hứa là sẽ không có ai biết chuyện chúng ta bỏ trốn, nhưng làm sao biết sau khi Yến Quốc hay tin ta chết bất đắc kỳ tử thì có phái một công chúa hòa thân khác qua hay không? Đời này của ta đã thế rồi, sao còn phải làm liên lụy đến các tỷ muội của mình nữa chứ?”

Sau khi nói một hơi thật dài, Thương Lâm ngước mắt lên nhìn vào mắt Tô Kị, từ tốn nói. “Lẽ nào Tô đại hiệp cảm thấy lúc ấy ta đi với biểu ca là có tình có nghĩa?”

Tô Kị ngẩng ngơ nhìn Thương Lâm với một ánh mắt chưa từng có. Trước nay hắn chưa bao giờ tưởng tưởng được trong lòng cô lại nghĩ như thế. Hắn nhớ tới có một lần ở hành cung Nam Sơn, cô thản nhiên nói với hắn. “Thiện ác trong tâm tưởng của ngươi cũng chỉ là những thứ do mình người nhìn nhận mà thôi. Dựa vào đâu mà ngươi có thể khẳng định nó là chính xác?”

Thì ra, đúng là như thế.

Hắn đứng ở đỉnh cao của đạo đức để chỉ trích cô, cảm thấy cô dễ dàng đổi thay, bạc tình bạc nghĩa. Hắn cứ tường mình đã đúng, nhưng cuối cùng phát hiện người sai lầm ngay từ đầu lại chính là hắn.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình bối rối như vậy.

Hắn quay đầu sang chỗ khác để che giấu, bởi vì bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

“Ta nói với ngươi những lời này không phải muốn thay đổi cách nhìn của ngươi về ta, chẳng qua là do hôm nay tâm trạng không tốt lắm, nghĩ gì thì nói nấy mà thôi.” Giọng của Thương Lâm rất bình thản. “Nhưng nếu ngươi hiểu được thì cũng tốt. Ta không biết ngươi bắt ta đến đây là để làm gì, nhưng nếu ngươi muốn đưa ta đến chỗ biểu ca thì tốt nhất là hãy bỏ ý định ấy đi. Đời này ta và huynh ấy đã không còn khả năng gì nữa. Nếu ta không thể trở lại bên cạnh Ngụy hoàng thì thà làm bạn với đèn xanh và kinh phật cho đến cuối đời.”

Rất lâu sau, Thương Lâm nghe thấy giọng nói trầm trầm của Tô Kị, giống như đang hứa hẹn. “Cô yên tâm, ta sẽ không đưa cô về bên cạnh huynh ấy.”

***

Nhờ vở kịch diễn vào ban ngày mà thái độ của Tô Kị đối với cô đã được cải thiện rất nhiều. Thương Lâm không biết thế có tác dụng gì không nhưng chỉ cần Tô Kị có ấn tượng tốt về cô một chút, lỡ sau này gặp phải chuyện gì thì cũng dễ nói chuyện hơn.

Cô ôm ý nghĩ ấy lăn qua lộn lại trên giường, rồi bỗng nhiên trợn to mắt đầy hoảng sợ.

Cách giường khoảng hai bước, A Nguyễn đang đứng trong bóng tối với khuôn mặt không chút biểu cảm, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

“Cô… làm gì vậy?” Cảnh tượng này quá kỳ quái khiến Thương Lâm phải lắp ba lắp bắp.

A Nguyễn tiếp tục nhìn cô, môi thì mím lại, cuối cùng nở một nụ cười vặn vẹo. “Đức Hinh công chúa, Hạ Lan hoàng hậu, cô quả là… có bản lĩnh, chỉ vài câu nói đã dụ được sư phụ. Ha ha, cô muốn trở về bên cạnh Ngụy hoàng sao? Ta e là cô không có mạng mà về!”

Vừa dứt lời, cô ta lập tức rút thanh kiếm ra, mũi kiếm sắc lạnh đâm thẳng về phía Thương Lâm.

Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Thương Lâm đành phải hét to lên. “Cô là người của Yến Quốc, sao có thể giết công chúa của Yến Quốc?”

Mũi kiếm của A Nguyễn dừng lại trước mặt cô chỉ cách có ba tấc, không nhúc nhích.

Trán Thương Lâm ướt đẫm mồ hôi lạnh. Xuyên tới đây hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên cô cận kề cái chết đến thế.

“Cô… sao cô lại biết?” A Nguyễn nghiến răng nghiến lợi.

Thương Lâm biết là mình đã đoán đúng rồi. Tô Kị và A Nguyễn đều là con dân của Yến Quốc. “Không cần biết tại sao ta lại biết, dù gì thì sự thật đúng là thế.”

A Nguyễn căm hận nhìn cô một lát, sau đó đột nhiên cười lạnh. “Ai nói với cô ta là người của Ngụy Quốc, từ trước tới nay ta bao giờ thừa nhận.”

“Ồ, cô không phải à? Vậy lẽ nào cô là người của Ngụy Quốc?” Thương Lâm hỏi ngược lại.

“Ta không phải là người của Yến Quốc, cũng không phải người của Yến Quốc. Nguyễn Ngọc ta trời sinh trời nuôi, không cha không mẹ.” A Nguyễn bình tĩnh nói. “Trên đời này ta chỉ quan tâm một mình sư phụ, cho nên ta sẽ không để cô làm ảnh hưởng tới quyết định không người.”

Thương Lâm cảm thấy cơn ớn lạnh lại dâng lên. Bà nó, con mụ này dám qua mặt chủ nhân.

“Ta chưa từng muốn ảnh hưởng tới sư phụ cô, cô giết ta là không có lý lẽ.” Thương Lâm nói. “Hơn nữa nếu ta chết thì sẽ dẫn tới những hậu quả rất nghiêm trọng, cô thật sự không sợ?”

“Đương nhiên là sẽ có những hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng không liên quan gì đến ta cả.” A Nguyễn nói nhỏ. “Cô yên tâm, sau khi cô chết thì vẫn có thể trở về bên cạnh Ngụy hoàng. Hắn sẽ tìm thấy cô trong biệt viện của Đại Tư Mã, sẽ tổ chức tang lễ long trọng cho cô…”

Đại Tư mã… Hoắc Hoằng?

“Các người…” Người Thương Lâm run lên, cô bỗng hiểu được tính toán của bọn họ. “Các người muốn đổ tội cho Đại Tư Mã?”

A Nguyễn không trả lời nhưng cô đã hiểu ra tất cả. Đúng rồi, nhất định là thế. Đến đây, mọi nghi vấn đều đã có được lời giải thích.

Lần án sát vào đêm nguyên tiêu, ngay từ đầu Tô Kị đã không định lấy mạng Dịch Dương, hắn chỉ muốn giá họa cho Hoắc Hoằng. Hắn là người của Yến Quốc, đương nhiên là mong Ngụy Quốc càng loạn càng tốt. Giữa hoàng đế và Đại Tư Mã sớm đã có nhiều vấn đề, việc này giống như là một cái ngòi nổ, nhen lên những mâu thuẫn. Đợi vua tôi Ngụy Quốc đấu đến một mất một còn thì Yến Quốc có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng không ngờ cô lại đột nhiên xông ra làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ. Cô đã thấy được mặt hắn nên đương nhiên hắn không thể thả cô đi mà phải nhốt cô lại.

“Sư phụ luôn nhớ mình là người của Yến Quốc nên vẫn không dám làm tổn hại đến tính mạng của cô, nhưng ta thì không quan tâm. Đợi ta giết cô rồi sẽ đi thỉnh tội với sư phụ sau. Đến lúc đó, cho dù người không muốn thì cũng phải tiến hành theo kế hoạch ban đầu.” A Nguyễn bước tới gần từng bước, Thương Lâm nhích người ra sau từng chút một, sau đó lưng đã chạm phải bức tường. “Công chúa điện hạ, hãy nhớ, người giết cô tên là Nguyễn Ngọc, muốn báo thù cũng đừng tìm lầm người. Ta chờ cô.”

Mắt lóe lên vẻ ác độc, A Nguyễn lại vung kiếm lên. Lần này động tác của nàng ta rất dứt khoát, mang theo vẻ hung tàn, không quan tâm hết thảy. Khi kiếm sắp đâm vào người Thương Lâm thì…

Keng!

“Á!”

Thương Lâm mở đôi mắt đang nhắm nghiền vì hoảng sợ ra thì nhìn thấy Tô Kị đang đứng trước giường với gương mặt xanh mét, tay phải của A Nguyễn thì máu chảy đầm đìa, thanh kiếm không ngừng run lên.

“Sư phụ…” Nàng ta cố nén đau, gọi hắn một tiếng.

Tô Kị cười lạnh một tiếng. “Sư phụ? Thì ra con vẫn còn nhớ ta là sư phụ của con?”

Nước mắt A Nguyễn lập tức tuôn trào. “Sư phụ, người biết mà, con làm những chuyện này đều là… đều là vì người cả!”

Tô Kị nhắm mắt lại, giọng rất lãnh đạm. “Xem ra mấy năm nay ta đã dung túng cho con quá rồi, đến nỗi hôm nay dám cả gan giấu ta làm việc này. Nếu đêm nay ta không nghĩ tới tâm trạng của con không được vui, vì thế đưa thức ăn khuya cho con thì e là ta không cách nào biết nửa đêm nửa hôm con không ngủ mà chạy tới đây lấy mạng người ta.”

A Nguyễn nghiến răng. “Sư phụ, người tưởng là con muốn lắm sao? Nhưng nếu chúng ta không giết cô ta, lẽ nào giữ cô ta lại để làm hại tới tất cả chúng ta sao? Cô ta đã biết toàn bộ bí mật của chúng ta, giết không được, thả không xong, vậy sư phụ chuẩn bị tính thế nào đây?” Môi nàng ta run lên. “Dù sao cũng không thể… giam cô ta cả đời được!” Nói xong câu này, mặt của nàng ta đã trở nên trắng bệch.

“Nói vớ vẩn!” Mặt Tô Kị biến sắc, giọng càng trầm xuống. “Lẽ ra lần này ta không nên mềm lòng mà dẫn con theo. Ngay mai con đi ngay đi, ta sẽ bảo Quý Nam đưa con về Lĩnh Nam. Con hãy ở đó mà sám hối, không được ra ngoài!”

“Sư phụ…” A Nguyễn hoảng hốt. “Người đuổi con đi? Người vì ả ta mà đuổi con đi?”

“Quý Nam!” Tô Kị không để ý đến nàng ta, gọi với ra ngoài. “Mang A Nguyễn về phòng, canh chừng nó, không cho nó chạy lung tung!”

A Nguyễn định cầu xin nhưng cuối cùng, vẻ mặt lạnh như băng của Tô Kị đã khiến nàng ta không nói nên lời, đành để Quý Nam nửa lôi nửa kéo đi ra ngoài.

Đợi bọn họ đi khỏi đó, Tô Kị mới từ từ quay đầu lại. trước mặt hắn là gương mặt không chút cảm xúc của Thương Lâm.

Ánh mắt của cô giống như một cây kim bén nhọn, đâm thẳng vào ngực hắn.

***

Bóng đêm mờ mịt, Dịch Dương ngồi một mình trong Tiêu Phòng Điện, im lặng không nói.

Đây là phòng của Thương Lâm. Trên chiếc bàn trang điểm còn đặt một chiếc lược bằng đồi mồi, bên trong ngăn tủ là những trang sức như hoa tai, trâm cài tóc… và cả chiếc vòng ngọc trong suốt, bóng loáng kia. Hắn cầm lấy một chiếc trâm cài chín khúc lộng lẫy, bất giác nhớ tới vẻ mặt của cô hôm mồng một tháng giêng, khi hắn tặng cho cô chiếc trâm cài này.

“Quà mừng năm mới?” Đôi mày liễu khẽ nhướng lên, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Hắn khẽ mỉm cười. “Quà mừng năm mới.”

Cô ngắm nghía cây trâm một lát, vui vẻ đến híp mắt lại. “Vậy anh cài lên cho em đi.”

Vì thế, hắn đứng phía sau lưng cài trâm lên tóc cho cô. Nhưng trong lúc hắn đang nghiêm túc nghiên cứu xem phải cài thế nào thì cô đã tựa vào lòng hắn, không an phận mà cọ cọ, còn ngửa đầu cười hì hì. “Tối qua anh hôn lén em, bây giờ tới lượt em hôn anh, được không?”

Dáng vẻ của cô lúc ấy quả thật khiến người ta phải yêu thương.

Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp cô ở nhà A Tuấn, lúc ấy cô giống như một con mèo hoang đang giương nanh múa vuốt, ngay cả ánh mắt cũng lóe lên vẻ phẫn nộ, khiến hắn phải nhăn mày. Nhưng dần dần ở chung với nhau, hắn lại phát hiện ngoài vẻ hung hăng dữ tợn ấy ra, phần lớn thời gian cô đều có vẻ dịu dàng và chu đáo.

Cô thích đọc những câu chuyện ấm áp và thú vị, thỉnh thoảng thì làm ra những việc hơi ngốc nghếch nhưng vào thời khắc quan trọng nhất lại thông minh và tinh ý, hết sức sâu sắc.

Trước kia hắn không để ý lắm, nhưng sau khi xa nhau mới phát hiện ra thì ra có rất nhiều chuyện đã khắc sâu vào lòng mình.

Hắn nhớ tới nụ cười rạng rỡ của cô khi cắm hoa, nhớ tới dáng vẻ giận dỗi của cô khi bị hắn làm cho á khẩu không nói được, nhớ tới… vẻ dứt khoát và trấn định khi nói chia tay với hắn trong bóng đêm.

Khiến cho lần đầu tiên trong đời, hắn được nếm thử cảm giác hoảng loạn.

Dịch Dương nhắm mắt lại, thở dài một hơi rồi chậm rãi đặt chiếc trâm cài chín khúc vào trong hộp nữ trang.

Vương Hải lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn, nói thật nhỏ. “Bệ hạ, thám tử hồi báo hôm nay chỗ Đại Tư Mã vẫn không có hành động gì khác thường.”

Dịch Dương gật đầu, không nói chuyện

“Bệ hạ, thần cảm thấy thích khách hôm nguyên tiêu chắc chắn là do Đại Tư Mã phái đến, nhất định hoàng hậu nương nương đang ở trong tay ông ta. Nếu người muốn cứu nương nương về thì đừng chần chừ quá lâu…”

Dịch Dương mở mắt ra. “Ngươi cảm thấy những thích khách đó là người của Đại Tư Mã phái đến?”

Vương Hải ngẩn ra. “Không phải ông ta thì còn ai nữa?”

Đúng vậy, không phải Hoắc Hoằng thì còn ai vào đây?

Bây giờ, ở trong triều thế lực của hắn là mạnh nhất nên đã sớm có ý định tạo phản. Trước kia hắn chưa động thủ, một mặt là vì chưa chuẩn bị xong, mặt khác là muốn đợi hoàng đế chết một cách tự nhiên. Nhưng bây giờ hoàng đế càng ngày càng khó khống chế, chắc chắn trong lòng Hoắc Hoằng đã hơi hoảng loạn.

Hoắc Tử Nhiêu là quý phi, Từ Triệt lại có người thừa kế danh chính ngôn thuận là đại hoàng tử. Chỉ cần diệt trừ hắn và Thương Lâm thì đương nhiên có thể đưa đại hoàng tử lên kế vị. Đến lúc đó Hoắc Tử Nhiêu mẫu nghi thiên hạ, Hoắc Hoằng sẽ trở thành hoàng đế thực sự của đại Ngụy.

Đạo lý đơn giản này, ngay cả Vương Hải cũng nghĩ ra thì chắc hẳn những người khác cũng nghĩ tới.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky