Chuyển ngữ: Bắp“Dịch Tứ quả nhiên không giống người thường, hôm nay coi như tôi phục cậu, sau này khi kết hôn cần người anh em giúp đỡ thì nói, cả tiền lẫn sức tuyệt đối sẽ không qua loa!”
“Nếu không làm sao là anh tư được chứ! Làm tụi em theo không kịp luôn! Cầu hôn trước mặt nhiều lãnh đạo, đủ lợi hại! Sao anh không tòa thị chính thả bong bay luôn đi?”
“Lão Lục đừng có khuyến khích anh ấy, không chừng ảnh đi thật đấy! Đến lúc đó chúng ta bị liên lụy, cũng không có chỗ mà khóc!”
“Các anh chỉ biết giễu cợt, em cảm thấy rất tốt! Anh tư thật sự là rất lãng mạn, nếu màn cầu hôn của bạn trai em mà kém anh, em nhất định không đáp ứng!”
“Lão Tứ, mau nhìn xem cậu tạo ra nghiệt gì! Thật là một đôi rất đẹp, lại nhất định không thành được! Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Trong phòng tiếng người ồn ào, Dịch Dương rất lâu rồi không nghe thấy ồn ào náo động như vậy, cảm thấy huyệt thái dương đau một hồi. Lại nhìn Thương Lâm, cô cũng bị trêu chọc đến mức có chút ngồi không yên, mông ở sô pha cứ dịch tới dịch lui, ngay cả cười cũng thực sự cứng đờ.
Thế mà có người không chịu buông tha cô, cô em họ thứ tám của Dịch Dương bưng ly rượu đi tới, cười như gió xuân. “Chị dâu, còn chưa có dịp kính chị! Nghe nói chị cùng nha đầu Hiểu Du đã gặp mặt qua vài lần, thế thì không được, đều là em gái chồng, không thể bất công thế!”
Thương Lâm không thể làm gì khác hơn là xốc lại tinh thần ứng phó ‘em chồng’. “Chị cũng thật sự muốn gặp chị em của Dịch Dương nhưng trước kia không có cơ hội! Nói thật ra thì đêm nay nhìn thấy nhiều người như vậy trong lòng chị cũng rất vui vẻ.”
“Thật sao?” Em họ miệng nói thật thân thiết, trong ánh mắt lại hàm chứa chút suy nghĩ. “Nếu chị dâu thật tình muốn thân thiết cùng chúng em thì uống hết ly này đi. Uống hết em sẽ không giận.”
Thương Lâm sờ hai má đã nóng lên, cắn răng nói: “Chị sẽ uống hết.”
Nói thì hùng hồn lắm nhưng rượu thì không uống nổi. Dịch Dương tiện thể giơ tay lên, cái ly liền bị anh đoạt đi. Thương Lâm cùng cô em họ đồng thời quay đầu lại, đã thấy anh nhàn nhã ngồi ở trên sô pha, giọng điệu ung dung “Em mời cô ấy, anh thay mặt uống cũng như nhau.”
Cô em họ nhíu mày định phản bác, Dịch Dương lại nắm lấy tay Thương Lâm, đối mặt với một đám bạn và các chị em gái nói: “Náo nhiệt cũng tham gia, rượu cũng kính, chúng tôi đi trước, các vị xin cứ tự nhiên.”
“Đừng mà!” Lập tức có người bất mãn. “Mới nói mấy câu sao đã đi chứ!”
Dịch Dương liếc mắt sang các cô gái bên cạnh, nở một nụ cười. “Một đêm đẹp như hôm nay, đương nhiên phải cùng với mỹ nhân, mấy người xen vào làm gì?”
Lời nói bá đạo này khiến đám đàn ông vỗ đùi thích chí. “Đã hiểu đã hiểu, nhanh đi làm việc đại sự của anh đi! Rượu nợ các anh em ngày mai sẽ uống bù.”
Đến lúc ra khỏi phòng, Thương Lâm mới hiểu ra người nọ nói đến “đại sự” là ý gì nên kéo cánh tay anh lại. “Ai bảo anh nói lung tung! Bọn họ nhất định cho rằng chúng ta đi làm… chuyện đó!”
Lúc này tiệc mừng thọ đã kết thúc, lầu trên lầu dưới đều là người hầu quét dọn, Thương Lâm và Dịch Dương đi ở giữa thỉnh thoảng có người đi qua bọn họ chào hỏi.
“Ai nói là anh nói lung tung?” Dịch Dương cầm tay cô, không để cô cựa quậy: “Bọn họ nghĩ cũng không sai mà!”
Quả thực…
Hai má Thương Lâm nóng lên, sợ bị người xung quanh nghe được, buồn bực lôi kéo anh bước về phía trước.
Leo cầu thang lên lầu hai, bà Từ sắp xếp cho bọn họ gian phòng bên phải hành lang. Bà thật tâm lý, hai gian phòng ở đối diện nhau, Thương Lâm tới cửa phòng mình liền cúi đầu tìm chìa khóa, ai dè lần tìm mãi trong túi lại không tìm được.
Cô đang ngây người, một chuỗi chìa khóa đã được ai đó đung đưa trước mắt cô. Anh đứng ở phía sau… “Em mời anh vào, hay là anh tự mình đi vào?”
Thương Lâm quyết định kháng cự một chút. “Không bằng như vậy, em đi vào trước thu dọn một chú, lát nữa anh hẵng vào?”
Anh cười trêu ghẹo. “Nghĩ rằng lừa được anh sao? Lời nói dối như vậy mà cũng nói được, anh có thể cho là em vừa từ chối vừa mời gọi không?”
Càng nói càng không có chừng mực. Thương Lâm ảo não. “Là em nghĩ suy cho cùng đang ở nhà người khác… Không tốt lắm.”
Dịch Dương dựa vào cô càng gần, tay từ phía sau duỗi tới, tự mở cửa. “Không cần phải bận tâm, tác phong làm việc của bà còn thoáng hơn em nhiều. Em nghĩ bà không hiểu sao?”
Bất kể bà có hiểu hay không cô vẫn cảm thấy xấu hổ!
Cửa phòng mở ra, ngọn đèn ngoài hành lang chiếu xiên vào trong một đoạn, Thương Lâm đang hí mắt quan sát đã bị người từ phía sau đẩy.
Cửa phòng khép lại, anh từ phía sau ôm lấy cô, mặt ở cổ cô. Hai người đứng ở trong bóng đêm cũng không bật đèn, cứ như cvy vẫn không nhúc nhích, dựa sát vào nhau.
Lưng Thương Lâm cứng đờ, hơi thở của anh phà vào cổ cô, như là có vô số con kiến nhỏ bò qua, quấy nhiễu làm trong lòng khó chịu. Cô không được tự nhiên nên động đậy thân mình, lại khiến anh hít sâu một hơi.
Ặc…Hình như cô cảm giác được cái gì …
Cứ vậy, một lúc sau, cô cẩn thận đề nghị. “Hay là chúng ta tới phòng ngủ?” Chung quy là không thể ở phòng khách OOXX.
Ngón tay anh vuốt qua cằm của cô, vỗ vài cái, cười một cách sâu xa. “Ừ, tới phòng ngủ.”
Nói xong câu đó Thương Lâm liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trong nháy mắt đã bị người đàn ông ở phía sau ôm lấy, bước nhanh vào phía bên trong.
Phòng ngủ của Thương Lâm là một phòng nhỏ, anh ôm cô đứng ở cửa phòng ngủ, ánh mắt của Thương Lâm dần thích ứng với bong tối, rốt cục thấy rõ bài trí bên trong.
Giường tròn châu Âu bốn phía được phủ phủ bởi hoa hồng xanh biếc, trên giường dùng hoa cẩm tú cầu màu trắng xếp thành hình trái tim, rèm che sáng long lanh như ngọc buông xuống, dưới ánh trăng nhẹ nhàng lay động, phát ra ánh sáng rực rỡ. Phòng này sớm đã được sắp xếp thành thế giới mộng ảo trong truyện cổ tích, chờ đợi bọn họ quay về.
“Anh… Đã sớm chuẩn bị tốt?” Giọng của cô cũng thay đổi.
“Ừ.” Anh gật đầu “Thích không?”
Thích…. Cái đầu anh ấy!
“Anh làm như vậy, chắc chắn bà Từ sẽ đoán được anh muốn làm gì!” Thương Lâm khóc không ra nước mắt. “Không thể kín đáo một chút sao!”
Cô xấu hổ như vậy, anh lại đắc ý nở nụ cười, bộ dáng kia không thể ghê tởm hơn. “Ngại quá, về chuyện này anh cũng không muốn giấu giếm chút nào.”
Anh bước chân đi đến bên giường, buông lỏng tay khiến cô gái rơi xuống giường, lún sâu vào trong. Ra giường trắng như tuyết, hoa tú cầu bị cô đè ép phía dưới người, tựa như là ngủ ở trên cánh hoa, rất xinh đẹp.
Anh chậm rãi khom mình, chân quỳ gối bên cạnh người cô, mặt đối mặt mà nhìn xuống phía dưới. “Em yêu, đừng sợ.”
Hàng mi của cô run rẩy không ngừng. Cô chầm chậm nở một nụ cười, giống như không chút nào sợ hãi. “Cũng không phải lần đầu tiên, có cái gì mà phải sợ…”
Anh hơi kinh ngạc, một lát sau hùa theo gật đầu. “Ừ, quả thật không có gì phải sợ.” Một chân khác cũng quỳ lên, cả người đều bao trùm ở phía trên cô.
Thương Lâm cảm thấy được bản thân mình lại trở nên bất lực, như dây leo mềm mại, chỉ có thể leo lên cây cao to ở bên cạnh. Cảm giác như vậy kỳ thực lâu rồi không cảm nhận được. Nhìn Dịch Dương nghiêm túc, giữ mình trong sạch thế thôi chứ trên phương diện này không khác gì đàn ông bình thường, trời sinh luôn giữ quyền chủ động.
Váy của cô vốn ngắn, nay dễ dàng bị anh lột xuống dưới. Cô không vật che chắn liền cảm thấy ngượng ngùng, định lấy chăn tới che nhưng anh lại kéo tay cô cởi quần áo của mình.
Áo vest, áo sơmi cởi ra ném trên mặt đất, quần áo trong… cô từng bước từng bước cởi xuống, càng đến phần sau tay càng run rẩy hơn. Đợi cho đến khi thấy anh lộ ra toàn bộ da thịt, mặt cô đã nóng đến lạ thường
Anh không buông tay cô, ấn đến trước ngực mình, âm thanh trầm nhẹ ẩn chứa sự hưng phấn. “Lâm Lâm, sờ anh.”
“Sờ anh… Cái gì?”
Anh không trả lời, buộc cô sờ soạng khắp người mình, cuối cùng đến vùng bụng dưới săn chắc.
“Anh…” Thương Lâm nuốt xuống một ngụm nước miếng, máu háo sắc nổi lên, đem ngượng ngùng vứt vào xó. “Làm sao luyện được?”
Cơ bụng này! Rõ ràng là bụng sáu múi a! Dưới trăng liếc mắt một cái xem qa, quả thực gợi cảm chết mất! Không ngờ cô có thể cùng giường với người đàn ông có dáng người như vậy, thực sự là ông trời không phụ ta!
“Cần gì phải cố sức luyện tập. Em quên rằng trước kia anh làm gì sao?” Anh cười rồi hôn lên môi cô, một cái thật dài đúng tiêu chuẩn nồng nhiệt, sau đó tiếp tục lời nói còn chưa nói xong. “Có một chuyện anh tiếc nuối rất lâu, hôm nay có thể thực hiện.”
“Chuyện… Chuyện gì?” Thương Lâm bị hôn đến thở hồng hộc, nước mắt lấp lánh trong mắt.
Ngón tay anh ấn lên da thịt của cô, đi xuống một chút, qua thắt lưng, qua chân, khi tìm được nơi nào đó thì vừa lòng nheo mắt lại. Cơ thể tiến đến càng gần, anh hôn lên mắt cô, ậm ừ nói: “Xem xem anh có lợi hại hơn Từ Triệt không…”
“Ưm…” Thân mình Thương Lâm chợt căng thẳng, móng tay cắm sâu trên lưng anh. Nhưng cơ thể anh được luyện tập săn chắc, không cảm giác được đau nhức.
“Ngoan, nhịn một chút. Nhịn một chút sẽ qua…” Anh vừa hôn lên trán vừa dỗ dành cô, tràn đầy kiên nhẫn.
Thương Lâm ngay cả ngón chân đều cứng đơ, đau đớn ở chỗ kia vẫn không có dấu hiệu giảm bớt. Ký ức một đêm kia cũng theo đó quay về, thật sự là hai lần bị tra tấn.
“Không công bằng… Rất không công bằng!” Cô run giọng nói. “Người khác đau một lần là đủ rồi… Dựa vào đâu mà em phải đau đến hai lần!”
Khoái cảm quá mức mãnh liệt, Dịch Dương toàn lực cố gắng kiềm chế lại bản thân, không để nhất thời nôn nóng làm thương tổn tới cô. “Cho nên nói đây là nhiệm vụ trời giao vì thế người cũng theo, phải hoạt động gân cốt, giãn gân cốt…”
Có phải nhiệm vụ trời giao hay không cô không biết, nhưng thật sự là giãn gân cốt! Cô vừa mới nghĩ đến đây anh liền vội vã bắt đầu động tác, không dứt. Mấy bông hoa trên giường đều bị họ đè ép đến dập nát, lộn xộn ở trên người. Trong nháy mắt thậm chí Thương Lâm còn cảm thấy được bọn họ đang đánh dã chiến…
Thương Lâm chịu không nổi, che mắt lại nghẹn ngào nói. “Đồ vô lại, anh lừa gạt em!”
Anh lấy tay cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô. “Lừa em cái gì?
Thương Lâm vòng qua cổ anh. “Anh thế này khiến em không thể nào tin được anh là lần đầu tiên!”
Đây là khen ngợi. Đàn ông đều thích nghe nói như vậy. Dịch Dương giương môi cười, thấp giọng hỏi: “ Thế nào? Rất tốt?”
Đôi môi đỏ mọng cắn lên bả vai anh, tiếng ngân như giọng chú mèo con. “Tốt, tốt lắm… Ông xã thật lợi hại…”
Dịch Dương vốn đã đạt đến giới hạn, lại nghe được giọng nói nũng nịu như vậy, gần như không chế không được, thiếu chút nữa đánh tơi bời ngay tại chỗ!
Anh trừng mắt về phía Thương Lâm, đã thấy cô đang nhìn anh, rất là đắc ý.
“Tốt lắm, xem ra em không cần anh phải chăm sóc đặc biệt.” Anh bỗng nhiên dùng sức, ép cô phải kêu ra tiếng. “Từ lâu anh đã ngại thân mình Từ Triệt không đủ dùng, hiện giờ em hãy tận hưởng xem có phải anh hơn hắn nhiều không…’”
Chỉ đùa một chút thôi mà, sao lại tức giận, Thương Lâm kêu khổ không ngừng. Hơn nữa, giọng điệu của anh là sao chứ. Từ Triệt không phải là anh sao? Không cần ở thời điểm này nêu tên người thứ ba mà. Cô sẽ nghĩ rằng chính mình từng ngoại tình đấy!
Ánh trăng tà chiếu xiên vào bên trong, mông lung mờ ảo. Người đàn ông trước mắt khôi ngô tuấn tú. Đây là người đàn ông của cô, người hoàn hảo trên đời khó tìm, hiện giờ chỉ thuộc về một mình cô. Bọn họ tiếp xúc thân mật khăng khít, ngay cả tầm mắt cũng cùng một chỗ. Thương Lâm bỗng cảm giác được một loại thỏa mãn thật lớn. Từ nay về sau, bất cứ lức nào, bất cứ chỗ nào, bọn họ đều sẽ ở bên nhau, không còn cách xa nữa.
Thật tốt. Không có gì có thể tốt hơn.