Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiểu Phú Bà

Chương 37

Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm
Chọn tập

Qua vài giây, Bộ Hành lập tức nhận được Wechat Chu Mộ: Tuân mệnh, nữ vương đại nhân của tôi.

Cô không khỏi bật cười, ông Chu này ở trước mặt cô càng ngày càng mất hình ảnh.

Người phục vụ đưa rượu đến, khéo léo lịch sự mà mở rượu ra.

Bộ Hành tự mình rót rượu cho mọi người, nhẹ nhàng nói: “Đây là rượu nho trắng được sản xuất ở nhà máy Bassermann, vị hoa quả nhẹ nhàng rất thú vị, người bình thường không thích uống rượu cũng có thể uống được.”

Lúc này, Phạm Văn Hiên ngồi đối diện nhìn chằm chằm Bộ Hành vài giây mới dời ánh mắt đi, cúi đầu uống một ngụm rượu.

Chu Dung Dung kinh ngạc giọng vừa cảm thán vừa hâm mộ, “Hành Hành tỷ, chị thật hiểu biết!”

Bộ Hành cười cười, “Chị cũng có hiểu lắm đâu, chẳng qua trước kia có lần đi mua rượu, nhân viên bán hàng tư vấn cho chị loại này, nên chị mới biết.”

Tuy nói như vậy, vài người trong lòng hiểu mà không nói ra, một người trả hơn mười vạn tiền cơm mắt không chớp cái nào, thì những lời nói vừa rồi phần lớn lại mang tính chất khiêm tốn.

Tô Mạn Lệ cũng không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt khác, cầm ly rượu nhẹ nhàng thưởng thức, “Ôi! Hương vị rất tuyệt, nghe em nói như vậy chị phải uống hai ly mới được, hôm nay không lái xe, đi taxi về vậy.”

Bộ Hành từ đầu tính toán sẽ không uống rượu, không khỏi vừa cười vừa cầm ly lên, “Em sẽ tiếp chị!”

Tô Mạn Lệ nâng ly chạm nhẹ vào ly Bộ Hành, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, từ từ cảm nhận dư vị, lập tức khen không dứt miệng, “Công nhận rất ngon!”

Trên bàn mọi người khác cũng không chờ thêm cầm ly lên nhấm nháp một cách tinh tế.

Triệu Văn nói đùa, “Chưa cần nói đến vị, chỉ cần xem giá cả tôi cũng sẽ phải uống hai ly để cảm thụ một chút!”

Lời nói này thật ra nói trúng đến tâm lý nhiều người, tất cả mọi người hiểu ý mà cười rộ lên, không biết do tâm lý hay vì lý do gì, cảm thấy một ly rượu giá mấy trăm công nhận uống rất ngon.

Lâu không lên tiếng Từ Giai giả vờ tò mò, “Bộ Hành, nhà cô không phải trồng dưa hấu sao? Cũng trồng cả nho à? Bình thường uống loại tự ngâm à?”

Triệu Văn nghe xong không khỏi bực tức trong lòng, sao Từ Giai không để mọi người ăn được một bữa ngon vậy?

Phạm Văn Hiên vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng. “Từ Giai, cô có thể chọn từng chỗ, từng thời điểm để cô thể hiện hơn người có được không?”

Từ Giai tức khắc sửng sốt, không nghĩ tới Phạm Văn Hiên luôn hiền lành vậy mà hôm nay làm bẽ mặt cô trước mặt mọi người, tức khắc thẹn quá thành giận, “Có chuyện gì với anh vậy?” Suy nghĩ rồi lại cười rộ lên, “À, anh cứ nghĩ anh là hộ hoa sứ giả* cho người ta đi!”

(*Hộ hoa sứ giả: Người bảo vệ hoa, điển tích đời Bắc Tống của Trung Quốc. Ý ở đây muốn nói đến bảo vệ người đẹp.)

Ngay sau đó có ý mà nhìn Bộ Hành, ánh mắt hai người nhìn xung quanh.

“Cô…!”

Phạm Văn Hiên còn muốn nói thêm, bị Điền Quân ngồi bên cạnh cắt ngang hòa giải, “Thôi thôi, uống rượu đi, rượu tốt như vậy thưởng thức đi!”

Bộ Hành cười khẽ, trên mặt không có tia tức giận nào, “Chủ nhiệm Từ chắc không biết các nhà máy rượu vang nổi tiếng ở nước ngoài đều sản xuất từ những loại nho do họ trồng, giá rất đắt. Tôi vẫn hi vọng tương lai có cơ hội có thể uống được loại rượu nho do chính mình trồng, giống như cô nói đấy.”

Từ Giai bị sặc tiếp, mặt đẹp không biết để đi đâu.

Bộ Hành cũng không nhìn cô ta, mỉm cười, “Nói tiếp vấn đề, Nam Phụng quê của tôi có rất nhiều loại trái cây ngon, chờ đến mùa hè tôi sẽ mang cho mọi người, hoặc giám đốc Tô hãy tổ chức một chuyến dã ngoại để chúng ta tự thu hoạch cũng thú vị lắm đấy!”

“Được, ý kiến này không tồi! Tính khả thi rất cao!”

Đề nghị này lập tức được Tô Mạn Lệ hưởng ứng tích cực.

“Quá tuyệt vời! Tôi nhất định sẽ tham gia!”

Mọi người sôi nổi đồng ý, hơn nữa vì bữa ăn đắt tiền này cùng đề tài rượu nho làm cho mọi người có cái nhìn khác đối với vị đồng nghiệp mới này, đó là người có tiền, không phải người bình thường. Lại còn nói bản thân là người nhà quê, sẽ mang trái cây đến cho mọi người, rồi sẽ đưa mọi người đi để tự hái, sau lần  này kéo khoảng cách mọi người gần lại với nhau hơn.

Rốt cuộc có ai không thích đồng nghiệp vừa có tiền, hào phóng lại còn hiền hoà, khiêm tốn đâu cơ chứ!

Mà Từ Giai cũng thuộc kiểu người có tiền, hằng ngày lại hay khoe khoang không xem ai ra gì, đặc biệt lại vừa có màn diễn xuất kia, hai người ở trong lòng mọi người tự nhiên có sự so sánh cao thấp rõ ràng.

Tôn Hiểu Hiểu bình thường hay đi cùng Giang Kỳ Nhã, hôm nay cũng mềm miệng, chủ động khen, “Bộ Hành, thảo nào da cô không trang điểm mà vẫn đẹp như vậy, có phải do ăn nhiều trái cây không?”

“Đúng vậy,” Chu Dung Dung gật đầu, “Da chị thật đẹp, vừa trắng vừa mịn màng, em rất ngưỡng mộ!”

Bộ Hành cười cười, “Cũng có khả năng liên quan đến việc bổ sung nước nữa. Thật sự trái cây tôi ăn không ít, bình thường uống nước cũng nhiều, uống một lượng vừa phải rượu nho hẳn cũng có ích. Ngoài ra tôi cũng học được không ít về kiến thức chăm sóc da qua video của mỹ nhân cười ở trên mạng.”

Thật ra cô nhìn thấy trên trang đầu Weibo người khác chia sẻ một đoạn video mắt hồng, cô click vào xem trang điểm mắt.

Cô không thể nói trời sinh làn da cô đẹp tự nhiên như vậy, không bằng cùng các cô gái nói về một vài phương pháp chăm sóc da, để mọi người ai cũng có thể nói chuyện.

Tôn Hiểu Hiểu mặt lộ vẻ ngạc nhiên, “Cô cũng xem mỹ nhân cười à? Tôi cũng xem này, tôi còn học của cô ấy cách mát xa đấy!”

Bộ Hành tự nhiên mà nói: “Tôi cũng học được nhiều thứ, kiên trì làm cũng thực sự hiệu quả. Chỉ sợ đôi khi lười, ngại rồi lại không làm thôi.”

Triệu Văn cũng gia nhập câu chuyện, “Tôi còn mua loại phấn nền cô ấy đã quảng cáo đấy! Nhưng dùng được mấy ngày thì lại mọc mụn.”

“Da cô chắc là da dầu rồi! Tôi lúc trước dùng một loại phấn nền, giá rẻ nhưng dùng rất tốt….”

Mọi người mỗi người một câu mà xoay quanh vấn đề về da.

Từ Giai mặt lộ vẻ khinh thường, cầm di động chơi chơi, kỳ thật trong lòng cô rất giận dữ. Trước nay tất cả mọi người đều vây quanh cô, nịnh cô lấy lòng cô, tại sao hôm nay lại thành ra như vậy?

Giang Kỳ Nhã ngồi bên cạnh càng đau khổ, cô định chủ động nói chuyện kéo gần khoảng cách với mọi người nhưng lại sợ Từ Giai tức giận, cứ phải ngồi yên như bị xa lánh vậy, trong lòng thực sự hụt hẫng. Chờ đến khi hải sản được đem lên bàn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì mọi người không có thời gian để nói chuyện, đầu tiên mọi người vội vàng chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, rồi mới ăn uống thoái mái.

Không lâu sau, bên Sula có Kiều Mỹ Lâm sang chúc rượu, mỗi người cô đều có thể nhớ tên.

Tô Mạn Lệ nhìn Kiều Mỹ Lâm cùng mọi người vừa nói vừa cười, nói nhẹ nhàng với Bộ Hành: “Thấy không! Em cũng nên sang hai bàn bên cạnh chúc rượu chào hỏi mọi người đi.”

Bộ Hành cười nhẹ, “Thôi chị ạ, để mọi người tự nhiên ăn uống thì tốt hơn.”

Tô Mạn Lệ có chút hận không thể biến sắt thành thép mà nhìn cô, lại suy nghĩ, chính mình suy nghĩ đơn giản. Bộ Hành là người mới, không giống Kiều Mỹ Lâm đã có thành tích công tác, lúc này vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn.

Thêm nữa, hôm nay cô ấy đã chi hơn một nửa tiền thưởng để mời mọi người ở Bella ăn cơm, cũng đã gây ấn tượng sâu sắc với mọi người, chắc chắn sau này ngoài Từ Giai cũng không ai ngáng chân cô ấy để thêm phần xấu hổ.

Bữa tiệc hải sản kéo dài khoảng hai giờ, mọi người nhiệt tình ăn uống và trò chuyện, chân thành cảm ơn chủ chi rồi ai về nhà nấy.

Đương nhiên, trong đó không có Từ Giai, cô ta trước sau như một mà ngẩng cao đầu, không chào hỏi một tiếng cứ thế mà về.

Tô Mạn Lệ sắc mặt không vui nhìn hướng Từ Giai rời đi, cố ý nói Bộ Hành: “Cô ta hành xử kiểu gì thế không biết, nếu không có hậu trường, em xem có ai còn quan tâm đến cô ta nữa không!”

Tiếp theo thở dài, “Nếu thật sự ngày nào đó cô ta được gả cho Tiểu Chu tổng, cô ta thật muốn lên đến trời!”

Bộ Hành lại cảm thấy chị ta nói những lời này như cố ý nói cho mình nghe, trong lòng có chút kỳ lạ.

Tâm tư vừa suy nghĩ, không khỏi nghĩ tới ngày hôm qua khi tiểu tam xem nhà khóc ầm lên nói đến chuyện Từ Giai sẽ được gả đến Chu gia.

Tô Mạn Lệ đã nói những lời muốn nói, chuẩn bị lấy xe trở về, hỏi Bộ Hành, “Em về như thế nào?”

“Em đến bãi đỗ rồi thuê lái xe đến.”

Tô Mạn Lệ nghĩ thầm, chỉ sợ thuê lái xe là suy nghĩ của cô thôi, cười cười, “Được, vậy chị đi trước nhé.”

“Vâng, tạm biệt chị.”

Bộ Hành một mình đi đến bãi đỗ xe, đi gần đến xe mới phát hiện phía sau có người đi theo cô.

Không khỏi quay đầu lại xem, kinh ngạc, “Ai vậy?”

Lại là người trên bàn cơm tối nay bênh vực kẻ yếu Phạm Văn Hiên.

Phạm Văn Hiên ngữ khí nhẹ nhàng, “Bộ Hành, tôi bình thường cũng làm lái xe thuê kiếm thêm chút thu nhập, không bằng để tôi đưa cô về.”

Bộ Hành trong lòng có chút ngạc nhiên, nhất thời không biết anh ta nói làm lái xe thuê kiếm thêm thu nhập là thật hay giả.

Cô vội vàng nhìn xe mình, xin lỗi mà cười cười, “Không cần đâu, tôi đã tìm được người rồi.”

Nghe được lời này, Phạm Văn Hiên trên mặt có chút không được tự nhiên, không có ý nghĩ từ bỏ, “Nếu không, cô gọi điện thoại nói với người ta một câu.”

Bộ Hành định từ chối, một chiếc xe màu đỏ đang đi lại đây, không hề có ý giảm tốc độ.

Phạm Văn Hiên phản ứng rất nhanh, vội vàng kéo Bộ Hành né vào phía trong, hai người gần như đã dựa vào nhau.

Lúc này, cửa chiếc Mercedes-Benz bên cạnh xe giáp xác trùng nhanh chóng mở ra, có người đi xuống.

Không cho rằng trong xe bên cạnh có người, Phạm Văn Hiên ngẩng đầu cả kinh, “Chu…… Chu tổng!”

Chu Mộ Tu lại giống như không nghe thấy gì, đôi mắt nhìn thẳng hai cơ thể đang dựa vào nhau, Phạm Văn Hiên đang giữ cánh tay Bộ Hành. Bộ Hành nhẹ nhàng di chuyển cánh tay, Phạm Văn Hiên lập tức buông lỏng tay ra.

Chu Mộ Tu thẳng hướng hai người đi tới, Bộ Hành không nghĩ để người khác phát hiện được quan hệ của họ, lập tức dùng ánh mắt ý bảo Chu Mộ Tu.

Chu Mộ Tu trong lòng lúc này rất vội, nhưng vẫn theo ý cô, kìm nén hỏi: “Hai người là thiết kế của Bella?”

Phạm Văn Hiên lập tức trả lời: “Vâng, Chu tổng.”

Chu Mộ Tu đến gần Bộ Hành, ngửi được trên người cô có mùi rượu, nhẹ hỏi: “Uống rượu lại còn lái xe sao?”

Bộ Hành nghe thế nào cảm thấy anh ấy nói những lời này ngữ khí có chút ái muội, cũng mặc kệ Phạm Văn Hiên nghĩ như thế nào, tiến lên mở cửa xe nói: “Tôi chờ lái xe đến.”

Nói xong chui thẳng vào trong xe, đóng cửa xe lại.

Chu Mộ Tu nhìn về phía Phạm Văn Hiên.

Trước mặt Tiểu Chu tổng ở cuộc họp thường niên vẫn luôn nói nói cười cười này, Phạm Văn Hiên nhìn Chu Mộ Tu ánh mắt lạnh lùng, không tự chủ được mà rùng mình, cúi đầu cuống quýt nói: “Chu tổng tạm biệt.”

Không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nhìn lâu, vội vàng xoay người rời đi.

Chu Mộ Tu trong lòng không vui, mở cửa xe lên xe.

Cũng không nhìn cô, chỉ nói: “Lên phía trước ngồi đi.”

Bộ Hành lười di chuyển, “Anh lái xe đi.”

Chu Mộ Tu trong lòng càng thêm buồn bực, ra vẻ tò mò hỏi: “Vừa rồi anh ta nói gì với em thế?”

“Phạm Văn Hiên à? Anh ta nói làm lái xe thuê.”

“Phải không vậy?” Chu Mộ Tu quay đầu lại, hoài nghi, “Thế mà nói lâu vậy sao?”

“Lâu lúc nào? Sao anh không lấy đồng hồ ra mà bấm đi?” Bộ Hành lườm anh, “Còn chưa đến hai phút!”

“Thế thôi sao? Sao anh lại cảm giác rất lâu nhỉ!”

Bộ Hành nhíu mày, “Chẳng lẽ không phải à?”

Chu Mộ Tu sờ sờ cái mũi cười cười.

Bộ Hành thúc giục anh, “Lái xe nhanh lên, trở về tôi còn phải tính sổ với anh!”

“Tính cái gì thế?” Chu Mộ Tu không khỏi cười rộ lên, như thể rất thích nghe cô nói muốn tính sổ với anh, mở cửa xe cũng ngồi vào phía sau, ôm hôn cô, mặt trơ trẽn, “Bây giờ tính luôn cũng được!”

Chọn tập
Bình luận