Chu Dung Dung sửng sốt, vội nói: “Em có bạn học cùng thời tiểu học làm ở phòng thị trường, nghe bạn ấy nói. Có phải sự thật hay không?”
Dương Tiếu gật đầu.
Chu Dung Dung lại hỏi: “Chị ấy nhìn không còn trẻ nữa nhỉ!”
“Ba mươi sáu tuổi rồi!”
“…… Ôi! Vậy chị ấy rất khó có con lại sao? Em có dì, năm nay ba mươi tám tuổi, đã có con gái mười bảy tuổi, vẫn có ý định mang song thai……”
Hai người nói hết chuyện Tô Mạn Lệ cho tới chuyện vô sinh, ống nghiệm, rồi đến chuyện trẻ con.
Bộ Hành nhìn hai người ríu rít buôn chuyện, thầm thở dài. Cô vẫn ngồi thẳng, nhỏ giọng, đề nghị: “Thế này nhé, chúng ta sẽ phân công. Tôi cắt, Chu Dung Dung dán, Dương Tiếu phụ trách đánh số, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn một chút. Làm xong sớm, chúng ta còn có thời gian đi dạo ở khu thương mại.”
Hai người sửng sốt, nhìn nhau.
Chu Dung Dung phấn chấn tinh thần, “Đúng đúng, em cũng muốn đi chợ đêm, vừa rồi lúc ăn cơm nghe âm thanh bên đó thật náo nhiệt!”
Tiếp đó, ba người tạo thành một dây chuyền sản xuất, hiệu quả công việc rất cao.
Tám rưỡi, mọi việc đã xong.
Chu Dung Dung vội vàng tóm lấy Dương Tiếu, bắt cô dẫn đi dạo.
Bộ Hành đem tài liệu cất, nhìn quanh bốn phía. Văn phòng to như vậy nhìn qua cũng thấy các nhãn hiệu khác cũng có mười mấy người ở lại tăng ca, cũng có người ở lại để xem phim trong phòng studio.
Cầm lấy túi, quẹt thẻ vào thang máy, khi ra đến tầng một thấy rất đông người.
Vừa rồi ngồi cắt chỉ ngửi thấy mùi của vải da, lúc này vừa ra đến bên ngoài, Bộ Hành cảm thấy không khí thật trong lành.
Nhìn lại trấn nhỏ được thắp sáng bởi đèn nê ông, ban đêm so với ban ngày còn náo nhiệt hơn, rất đẹp và lộng lẫy.
Trác Chu đã rất thành công trong việc gia tăng sự trung thành của nhân viên. Có một bộ phận nhân viên ở ký túc xá trong trấn nhỏ này, giống như Dương Tiếu hay Chu Dung Dung, ban ngày đi làm, buổi tối là thời gian họ thả lỏng để tiêu khiển.
Bộ Hành mơ hồ có thể nghe được âm nhạc của quán bar truyền đến. Cô hít thở không khí mát mẻ này, đi đến bãi đỗ xe. So với ban ngày đông đúc, lúc này chỗ trống quá nhiều.
Tìm được xe giáp xác trùng của mình, cô mới vừa kéo cửa xe ra, liền nghe được tiếng mở cửa xe bên cạnh mà cô nghĩ rằng chiếc xe này không có ai.
Bộ Hành có chút bị dọa, nhíu mày quay đầu lại nhìn. Là Chu Mộ Tu.
Anh ta không phải có chỗ đỗ xe riêng ở phía đông rồi sao? Từ khi nào lại chuyển qua đỗ xe cạnh cô.
Bộ Hành trong lòng chửi thầm.
Thực tế, Chu Mộ Tu đã ở trong xe đợi cô hơn hai giờ.
Sau nụ hôn ngày hôm qua, anh tưởng rằng mối quan hệ của hai người đã tiến một bước lớn, ai biết được lúc tan tầm cô nhắn tin WeChat với nội dung khó hiểu, như tạt một gáo nước lạnh vào đầu anh.
Anh không rõ ngọn nguồn sự tình, tùy tiện nhắn WeChat hoặc gọi điện thoại càng dễ khiến cô hiểu lầm hơn, không bằng gặp mặt trực tiếp hỏi rõ ràng.
Vì thế sau khi cô trả lời tin nhắn kia liền lập tức đi xuống bãi đỗ xe, xác nhận xe cô còn ở trong bãi, ngồi vào trong xe của mình đợi.
Đợi xe bên cạnh đi ra, anh nói Tiểu Lý đem xe đậu cạnh xe cô.
Ai ngờ mãi không thấy cô xuống, kêu Tiểu Lý đến trung tâm thiết kế tìm hiểu xem thế nào, mới biết được cô phải tăng ca.
Anh không tiện đi tìm cô, cũng không nghe Tiểu Lý sẽ giúp mình, chỉ còn cách ngồi trong xe mà chờ cô. Nên mới có màn làm cô giật mình kia.
Chu Mộ Tu đi đến bên Bộ Hành, tự nhiên lấy chìa khóa xe trong tay cô, ngẩng đầu lên, ý ra hiệu cô ngồi ghế phụ.
Bộ Hành trong lòng lại thấy bực bội, không cảm kích, mà lạnh lùng nói: “Tôi nuôi không nổi tài xế như anh!”
Ngữ khí chanh chua đến bản thân cô còn ngạc nhiên.
Chu Mộ Tu ôn hòa mà nói đùa, “Tôi miễn phí.”
Bộ Hành liếc thấy miệng anh ta cười, không nghĩ sẽ xử lý anh ta tại đây, đi vòng qua xe đầu, ngồi vào ghế phụ.
Chu Mộ Tu cũng ngồi vào xe, đóng cửa xe, hỏi luôn: “Tin nhắn này có ý gì? Cô nghe được cái gì? Hay là cô thấy cái gì?”
Bộ Hành cũng không yếu thế, trầm giọng nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi.”
Chu Mộ Tu gật đầu, “Để tôi đoán xem, Từ Giai?”
Bộ Hành chớp mắt, Chu Mộ Tu biết mình đoán đúng rồi. Anh lấy di động, bấm gọi điện thoại, bật loa ngoài.
“Chu tổng!”
“Ngô Vi, anh thuật lại một lần nữa cuộc điện thoại Từ Giai gọi cho anh tôi nghe nào.”
Ngô Vi cũng không hỏi lý do, hắng giọng và bắt đầu một người dùng hai giọng.
“Trợ lý Ngô, Chu tổng có ở đấy không?”
“Chu tổng đang bận, cô Từ cô có chuyện gì tôi có thể chuyển lời.”
“Là như thế này, buổi tối tôi muốn đến nhà thăm phu nhân chủ tịch, xe tôi mấy ngày nay đang bảo dưỡng, có thể cùng ngồi xe Chu tổng qua đó không?”
“Được, chờ tôi một chút tôi sẽ chuyển lời đến Chu tổng.”
Ngô Vi tạm dừng vài giây, “Qua mười phút, tôi gọi điện trả lời cô Từ.”
“Trợ lý Ngô, anh chuyển lời của Chu tổng như thế nào?”
“Tôi chuyển lời rằng Chu tổng nói không tiện đường, còn nói lần sau nếu có công sự thì trực tiếp tìm giám đốc Tô, việc tư không liên quan đến anh ấy.”
Ngô Vi tổng kết nói: “Đấy là cuộc nói chuyện giữa tôi và cô Từ.”
“Rất tốt.” Chu Mộ Tu kết thúc cuộc gọi.
Anh biết Từ Giai nhất định gọi mình là “Mộ Tu”, mà Ngô Vi rất thông minh đem hai chữ này đổi thành “Chu tổng”, cho nên khen anh ta “Rất tốt”.
Chu Mộ Tu nhìn Bộ Hành, “Cô nghe chưa, tôi và cô ta không có quan hệ gì là không minh bạch, đến số điện thoại của cô ta tôi cũng không có.”
“Tôi chưa nói anh và cô ta có chuyện gì không minh bạch.”
Bộ Hành nào nghĩ anh ta sẽ đến đây như vậy, anh ta hành xử quang minh chính trực, có vẻ do cô không thoáng tính lắm, trên mặt có chút khó chịu. Trong lòng đột nhiên nghĩ ra một câu: Lòng không tham, không sợ hãi.
Vậy cô đang có lòng tham sao?
Chu Mộ Tu cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng, “Bộ Hành, cô muốn thế nào cô cứ nói?”
Bộ Hành trong lòng đối diện với bản thân mình tới bực mình, nghe anh ta nói như vậy đột nhiên quay mặt trừng mắt nhìn anh ta, tức giận nói: “Tôi hôm nay định ngủ với anh xem thế nào?”
Sớm đã đối mặt với nhiều việc bất ngờ, nhưng mặt của Tiểu Chu tổng cũng phải nóng lên, may mắn bây giờ là buổi tối cô nhìn không rõ.
Anh ho nhẹ một tiếng, “Cô muốn như thế nào thì sẽ là như thế.”