Chu Mộ Tu trợn tròn mắt, không nghĩ tới hôm nay vẫn không tránh khỏi được kiếp này. Sợ cô không vui, cũng không dám gọi điện quấy rầy cô, quay lại phòng tắm, dùng máy sấy sấy khô tóc.
Vào phòng cho khách, ngồi trên giường nhìn tiểu cô nương kia, duỗi tay với xuống đan chéo tay hai tay của con búp bê vải vào với nhau, còn chưa hết giận, lại chụp đầu búp bê xuống.
Không mặc quần áo, thấy người lạnh căm căm, anh mở tủ ra, tìm thấy một chiếc chăn mỏng quấn quanh người. Đi dạo quanh phòng vài bước, không cam chịu cảnh phòng không gối chiếc, anh quyết định giãy giụa lần cuối.
Quấn chăn đi đến trước cửa phòng ngủ chính, lặng lẽ nghe động tĩnh bên trong.
Anh nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi: “Hành Hành, em ngủ chưa?”
Bên trong không có động tĩnh gì. Chỗ hở của cửa vẫn thấy đèn còn sáng, anh không can tâm, lắp bắp mà nói: “Hành Hành, anh đi ngủ nhé?”
Một lúc sau, bên trong truyền đến một tiếng hừ nhẹ, “Anh định bảo em hát ru cho anh ngủ nữa à?”
Chu Mộ Tu cười làm lành, “Không cần không cần, anh chỉ muốn chúc em ngủ ngon.”
Lưu luyến không muốn rời khỏi cửa phòng, nhìn phòng dành cho khách, rồi lại nhìn sô pha, anh chọn sô pha để nằm.
Buổi sáng rời khỏi giường, Bộ Hành đến phòng cho khách nhìn trước, không có ai. Đi về hướng phòng khách, thấy anh đang cuộn tròn người ngủ trên sô pha, chăn rơi xuống đất, chăn đắp qua eo, để lộ ngực và chân ra bên ngoài.
Trước kia cô còn cảm thấy sô pha rất rộng, giờ nhìn anh nằm, chiều dài không đủ cho anh duỗi chân, có thể tưởng tượng anh tối hôm qua ngủ không được thoải mái.
Cô tiến đến cạnh anh, nhặt chăn lên tính toán giúp anh đắp chăn, khi đến gần nhìn gương mặt đẹp trai cùng cơ ngực rắn chắc, đột nhiên chợt lóe lên ý nghĩ, lặng lẽ kéo chăn ở eo anh ra.
Ngay khi cô vừa định kéo, cổ tay cô đã bị anh bắt được, tay anh rất nhanh nhẹn, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, mang trong mắt ý cười, người cô cũng đã ngã nhào vào ngực anh.
Chu Mộ Tu ngẩng đầu nhìn cô ngã trên người anh, cười thành tiếng, “Hành Hành khẩu thị tâm phi*, sáng sớm đã nhào vào ngực anh!”
(Ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng nghĩ kiểu khác, ý chỉ không thật lòng.)
Bộ Hành trấn định thần sắc, hơi nâng người lên, “Em là em sợ anh cảm lạnh, nên đắp cho anh cái chăn thôi mà.”
Chu Mộ Tu hơi nhíu mày, “Anh thấy có giống như đang đắp chăn đâu nhỉ? Không thành vấn đề, muốn quang minh chính đại nhìn anh thì em cứ nhìn, em biết cả người anh thuộc về em mà!”
Nói xong câu cuối, anh một tấc lại tiến đến một thước đã cố ý dán đến bên tai cô mà nói.
Bộ Hành chỉ cảm thấy cổ và tai mình tê dại đi, nhìn chằm thân dưới quá đẹp của anh, sắc đẹp thực sự làm say mê lòng người, đặc biệt đây lại là buổi sáng khiến dục vọng được sống lại.
Cô miễn cưỡng nén khát vọng trong lòng, muốn thoát khỏi anh.
Chu Mộ Tu thật vất vả chờ cô chủ động nhào vào trong ngực, đâu chịu buông tha cô dễ như thế được, ôm cô thật chặt trong khi cô đang mặc váy ngủ.
Bộ Hành giãy giụa một chút, không thể động đậy được.
Chu Mộ Tu không mất chút sức lực nào mà hướng cổ áo cô nhìn, lúc này cảnh đẹp không sao tả xiết, phần dưới cơ thể anh nổi lên phản ứng.
Bộ Hành nghĩ chuyện lần này không thể dăm ba câu là cho qua, kiểu gì cũng phải phạt anh mười ngày ngủ ở phòng cho khách. Nếu không anh sẽ không nhớ, lần sau gặp chuyện khác còn làm trái với ý của cô.
Suy nghĩ như vậy, cô đầu óc tỉnh táo lại, duỗi tay gãi nhẹ vùng da dưới cánh tay anh, anh không nhịn được ngứa hơi buông lỏng cánh tay, cô lập tức nhân cơ hội này thoát khỏi anh, nhanh như chớp đi vào phòng tắm.
Chu Mộ Tu thấy cửa phòng tắm đóng thật mạnh, đầu gối lên cánh tay, ảo não mà thở dài.
Bộ Hành rửa mặt xong thay quần áo ra tới, nói với anh: “Hôm nay em có hẹn với Hứa Thành, đi xem thuê văn phòng.”
Chu Mộ Tu lập tức ngồi dậy, “Anh đi cùng em.”
Bộ Hành trợn mắt, “Cho anh ba phút.”
Chu Mộ Tu nhanh quấn chăn về phòng, tìm quần áo mặc lên trước.
Mười phút sau, hai người ra ngoài ăn sáng, đi đến nơi hẹn.
Lúc trước Chu Mộ Tu gợi ý ở Văn Châu nhưng Bộ Hành không đồng ý, nói là đến nơi Hứa Thành tìm xem trước rồi sẽ tính toán lại.
Tòa nhà này ở cạnh Bạch Lộ, hẹn 9 giờ, Hứa Thành cũng vừa mới đến.
Hứa Thành nhìn thấy Chu Mộ Tu cũng không ngạc nhiên, chủ động chào hỏi, “Chào anh Chu.”
Trải qua cuộc đua rượu sinh tử lần trước, hai người cũng đã quen nhau.
Chu Mộ Tu chào lại, “Hứa Thành huynh.”
Hứa Thành giới thiệu nói: “Nơi này có vài gian trống, chúng ta đi xem trước cái đã.”
Ba người đi theo nhân viên bất động sản của tòa nhà đi tham quan.
Gian đầu tiên, là một gian mới xây thô.
Chu Mộ Tu đứng bên cạnh Bộ Hành nói: “MOCO quan trọng nhất là thiết kế, mọi người cần phải sửa sang lại mới có thiết kế đặc trưng của công ty. Sơn và lát sàn phải mất một thời gian, ít nhất phải để hai tháng để cho bay mùi, mọi người vội vàng dọn đến, không được tốt cho lắm.”
Nói có sách mách có chứng.
Bộ Hành nhìn về phía Hứa Thành.
Hứa Thành cũng gật đầu, “Anh Chu suy xét không tồi.”
Bộ Hành nói với nhân viên tòa nhà: “Có gian nào đã được công ty khác thuê trước đó không em? Gian mà công ty họ cơ bản đã hoàn thiện ấy?”
Nhân viên tòa nhà trả lời: “Có ạ, ở tầng mười hai và mười ba đều có một gian.”
Ba người đi lên tầng mười hai.
Nhân viên công tác đi phía trước dẫn đường, mở cửa: “Gian này đã sửa lại không tồi, trước đây là công ty Internet thuê đấy ạ!”
Bộ Hành khẽ gật đầu, thiết kế không gian rất ổn, nếu muốn thuê chỉ cần sửa lại một chút.
Chu Mộ Tu mắt nhìn Bộ Hành, hỏi nhân viên tòa nhà: “Công ty Internet sao? Không phải của La Tinh Vũ đã nhảy lầu tự tử sao?”
“…… Vâng.” Nhân viên tòa nhà có chút kinh ngạc.
Bộ Hành cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Mộ Tu bĩu môi, “Ông chủ trước đây thuê gian này tên La Tinh Vũ, được xem là những người thành công trong giới doanh nghiệp, cũng có một chút tiếng tăm, năm ngoái trong Hội nghị thượng đỉnh các doanh nghiệp ở Tô Thành anh đã gặp ông ấy. Nhưng tháng trước ông ấy đã nhảy lầu, nghe nói công ty phá sản hơn nữa ông ấy lại còn mắc bệnh trầm cảm.”
Bộ Hành thái độ kinh ngạc.
Chu Mộ Tu rất tự nhiên chạm vào eo cô, “Đương nhiên, không phải nhảy ở tòa nhà này. Nhưng…..”
Anh nhìn quanh bốn phía, “Gian này em không cảm thấy gì sao, thông gió quá kém, ánh sáng cũng không nhiều, ảnh hưởng đến cảm xúc làm việc của nhân viên, làm việc lâu dài trong hoàn cảnh như vậy, nói không chừng sẽ bị trầm cảm ấy chứ.”
Bộ Hành lúc đầu vốn không cảm thấy như thế, nhưng nghe anh nói vậy, tự nhiên lại thấy như lời anh nói.
Hứa Thành cũng nhíu mi, “Ông chủ lúc trước nhảy lầu tự tử, ngẫm lại cũng thấy không may mắn.”
Mặt nhân viên tòa nhà đã có chút biến sắc, miễn cưỡng cười, “Trên tầng còn một gian, em mời anh chị lên đó xem thử ạ?”
Nghe xong chuyện vừa rồi, nơi này có sửa sang lại tốt mấy, Bộ Hành cũng không có hứng thú, xoa xoa ấn đường, “Chúng ta đi lên đi.”
Tầng mười ba.
Nhân viên tòa nhà mở cửa, bên trong có chút hỗn loạn, giấy cùng một số đồ lặt vặt vứt ở dưới sàn nhà.
Bộ Hành không khỏi nhíu mày.
Nhân viên tòa nhà giải thích: “Thật ngại quá, trước đây hai ngày vừa mới có công ty dọn đi, chúng em còn chưa kịp quét dọn.”
Có người lại mở miệng, hơn nữa không nể nang nhân viên tòa nhà đang đứng đó, “Cứ cho hôm qua công ty mới dọn đi, hôm nay có khách hẹn xem phòng thì cũng nên quét tước sạch sẽ một chút chứ, nói thẳng ra nhân viên tòa nhà này chậm chạp lười nhác, hơn nữa quản lý cũng không sát sao.”
Nhân viên tòa nhà khóe miệng trĩu trĩu, cái này không giống người đàn ông bình thường đi xem nhà, anh ta không phản bác lại được.
Hứa Thành lúc này cũng nói: “Tòa nhà này cũng không phải là mới, ít nhất cũng xây dựng được mười mấy năm, trong khi vẫn còn phòng xây thô chưa ai thuê, có thể suy nghĩ lý do vì sao.”
Anh có chút buồn rầu, “Những tòa nhà thích hợp gần đây tôi đều hỏi thăm qua, có nơi còn không bằng tòa nhà này, hoặc đã được thuê hết. Chỉ có thể đi tìm tiếp xem sao, nơi nào phù hợp chúng ta sẽ thuê, chỉ là không muốn lãng phí thời gian.”
Ba người ra khỏi tòa nhà.
Chu Mộ Tu nhân cơ hội này đưa ra ý kiến: “Hay chúng ta đi Văn Châu nhìn xem sao, nếu không ưng, sẽ đi tìm tiếp.”
Hứa Thành kinh ngạc, “Văn Châu sao? Bên đó tiền thuê nhà gấp hai ba lần bên này.”
Chu Mộ Tu thuyết phục Bộ Hành, “Dù sao hiện tại cũng không có nơi nào thích hợp mà, đi xem đã rồi quyết định có được không?”
Anh chắc chắn cô nhìn phòng sẽ rất thích.
Bây giờ cũng không có sự lựa chọn nào khác, Bộ Hành nghĩ lại vẫn đồng ý.
Ba người lái xe đến Văn Châu.
Thật ra tòa nhà Văn Châu này cách tòa nhà kia chỉ hai con đường lớn.
Chu Mộ Tu và Bộ Hành tiến vào cửa kính xoay tròn của Văn Châu, thẳng quầy lễ tân đi đến.
Hứa Thành đi theo ở phía sau.
Ngô Vi trước đó đã thông báo tới tòa nhà này, giám đốc bất động sản chờ ở quầy lễ tân, thấy Chu Mộ Tu vội ra đón, cung kính mà chào: “Chu tổng.”
Sau màn chào hỏi, đích thân giám đốc dẫn ba người lên tầng.
Nơi này so với tòa nhà kia cao cấp hơn nhiều, kể cả từ dịch vụ ở bên ngoài bãi đỗ xe, đường đi được thiết kế sang trọng, cách trang trí hay đồng phục của nhân viên tòa nhà đều khiến cho khách hàng dễ nhận thấy.
Hơn nữa, đi qua đoạn dài hành lang, Bộ Hành nhìn thấy vài nhãn hiệu quen thuộc.
Chỉ có hai gian văn phòng trống, một lớn một nhỏ, gian nhỏ cũng hơn hai trăm bình*.
(*Bình: đơn vị đo diện tích của Nhật Bản, 1 bình bằng 36 mét vuông.)
Bộ Hành vừa thấy liền rất thích, sáng sủa sạch sẽ, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào. Bên trong được trang trí rất nhiều cây xanh, khiến mọi người cảm thấy thoải mái. Gian phòng này có hai tầng riêng biệt, công ty trước thuê đã thiết kế lại, chia khu vực cũng rất ổn, chỉ cần bổ sung ít bàn ghế làm việc, thêm sô pha trang trí, bố trí lại một chút có thể chuyển đến luôn.
Bộ Hành đã không còn bối rối, mỉm cười nói: “Thật sự có chút lãng phí, chúng ta mới chỉ có vài người.”
Chu Mộ Tu vui vẻ, trấn an, “Người càng ngày sẽ càng nhiều chứ, biết đâu thuê ở kia hai năm sau sẽ phải đổi địa điểm, bước một bước nhưng đúng chỗ không hơn sao.”
Hứa Thành đi dạo một vòng quay trở về, có chút líu lưỡi, cần trọng, “Tiền thuê ở đây bao nhiêu vậy?”
Bộ Hành cười nhìn Chu Mộ Tu, “Ông chủ, cho xin cái giá!”
Hứa Thành bừng tỉnh, khó trách Chu Mộ Tu lúc trước hết sức ngăn cản Bộ Hành thuê văn phòng của tòa nhà khác.
Chu Mộ Tu suy nghĩ, “Giá cho nội bộ, mười vạn một năm có muốn không?”
Bộ Hành bật cười, giá này chỉ sợ anh giảm vài lần ấy chứ? Có nhà ai chiết khấu nội bộ nhiều như vậy cơ chứ!
Giám đốc bất động sản sợ đến ngây người, giá này không phải là tặng không sao?
Hứa Thành nắm bắt cơ hội nói: “Đương nhiên muốn, rất muốn!”
Chu Mộ Tu vừa lòng nhìn Hứa Thành, ôm một bên Bộ Hành, hỏi bên tai cô: “Anh sống ở nhà em có phải cũng nên trả tiền nhà không? Nếu không thì, anh chuyển hai trăm vạn kia cho em nhé!”
Bộ Hành lại cười, “Em chỉ đang nghĩ, muốn mua những đồ gì, bố trí như thế nào thôi mà.”
Cô đã đồng ý đến đây xem, cũng đã quyết định nhận ý tốt của anh.
Mọi người thảo luận một phen, đại khái cũng không cần thay đổi gì, đầu tiên cần mua vài bộ bàn ghế làm việc, bàn trà và sô pha, cuối tuần mọi người có thể đến làm việc luôn.
Không muốn lãng phí thời gian, buổi chiều Bộ Hành cùng Chu Mộ Tu đi đến cửa hàng nội thất trong thành phố.
Hứa Thành còn có chuyện khác cần làm, nên về gian hàng trước.
Đi dạo trong các cửa hàng nội thất cũng khiến con người ta phát mệt, hai người đã mất ba giờ mới lựa chọn được đồ ưng ý.
Chu Mộ Tu không hề mất kiên nhẫn, trong lòng biết bắt bẻ cô cũng vô dụng, từ đầu tới cuối đi cùng cô, góp ý cho cô vài ý kiến trọng tâm thích hợp.
Sô pha rất nhanh được chọn, Bộ Hành chọn được hai mẫu phong cách đơn giản và màu sắc tươi sáng, đang không biết chọn cái nào.
Chu Mộ Tu liếc cô, túm eo, kêu “Á” một tiếng.
Bộ Hành xoay mặt nhìn anh, “Anh bị sao vậy?”
Chu Mộ Tu nhíu mày trầm ngâm, “Chắc do hôm qua ngủ trên sô pha nên giờ lưng đau quá!”
Bộ Hành khóe miệng cười nhẹ, chỉ vào một kiểu sô pha có sáu người ngồi cười với Chu Mộ Tu, “Hay ở nhà đổi sang mẫu này, sô pha ở nhà thật sự hơi nhỏ, anh ngủ sẽ không được thoái mái.”
Chu Mộ Tu sửa lại tư thế, đứng thẳng người dậy, cuống quýt nói: “Anh thoải mái, rất thoải mái!”
Bộ Hành tròn mắt, “Anh chắc không?”
“Chắc chắn!” Chu Mộ Tu gật mạnh đầu, chắc như chém đinh chặt sắt.
Nói đùa thế thôi, vóc dáng anh ngủ ở sô pha nhỏ kia, tốt xấu còn có thể không đồng tình sao. Nếu thật đổi sang sô pha lớn hơn, có phải sau này anh đều ngủ luôn ở đó?