Sáng thứ hai, trước khi đi làm Bộ Hành gọi điện thoại cho Hứa Đạt.
Đầu tiên cô hỏi: “Suy nghĩ của anh vẫn không thay đổi chứ?”
Hứa Đạt như thể vẫn luôn đợi cô trả lời anh, ngữ khí kiên định, “Ừ!”
Bộ Hành nói thẳng luôn vào vấn đề khó khăn phía trước, “Khả năng trong một thời gian dài, tôi sẽ không trả tiền lương cao cho anh được.”
“Tôi không cần tiền lương, chỉ cần cuối năm dựa vào thực tế lợi nhuận chia hoa hồng cho tôi là được, được nhiều chia nhiều, được ít chia ít.”
“Tôi không thể dựa vào vài câu nói của anh mà đồng ý cho anh góp cổ phần. Như thế này nhé, tôi đang đặt một đơn hàng lớn, giao hàng vào ngày hai mươi lăm tháng này. Ý anh nói có thể trực tiếp ở lại trong xưởng, theo dõi toàn bộ quá trình ở nhà xưởng đến khi nhà xưởng giao hàng đến kho của Bạch Lộ. Nếu anh có thể bảo đảm chất lượng cũng như thời gian giao hàng, tôi đồng ý để anh góp cổ phần.”
“Được!”
Hứa Đạt vẫn chưa suy nghĩ bao lâu, trả lời thật sự sảng khoái.
“Tốt, lát nữa tôi sẽ đưa địa chỉ cùng phương thức liên hệ với nhà xưởng cho anh, hơn nữa tôi cũng sẽ trả cho anh một tháng sinh hoạt phí cùng chi phí đi đường.”
“Cảm ơn!”
Trong khi nói chuyện điện thoại, Bộ Hành tự phết mứt trái cây lên bánh mì.
Đây là Chu Mộ Tu tối trước khi đi công tác một ngày cố ý kéo cô đi siêu thị mua, ngăn mát tủ lạnh đã nhét đầy thức ăn, thậm chí anh còn chờ xếp hàng nửa giờ để mua mười cái bánh bao to.
Vì mười cái bánh bao lạnh này anh còn xách từ siêu thị về một cái lò vi sóng.
Trước khi sống chung với nhau cũng là trước khi đến làm việc ở Trác Chu, Bộ Hành sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, đặc biệt buổi sáng thường dậy muộn, bữa sáng không ăn là bình thường, nếu có ăn cũng chỉ uống ly sữa bò là xong.
Thói quen xấu này từ lúc hai người ở chung đã bị Chu Mộ Tu dứt khoát thay đổi, anh sợ anh vừa đi cô lại trở về với lối sinh hoạt như trước, không thể không chuẩn bị thực phẩm đủ trong một tuần cho cô.
Ăn xong một miếng bánh mì nướng, bánh bao trong lò vi sóng cũng nóng lên rồi.
Bộ Hành mới vừa lấy bánh bao ra, Chu Mộ Tu gọi điện thoại đến.
Anh đi công tác mấy ngày nay sớm muộn gì cũng gọi điện thoại cho cô.
“Em ăn sáng chưa?”
“Tôi đang ăn. Ôi, nóng!” Bánh bao mới ra lò không thể dùng tay không để cầm.
Bên kia anh cũng nghe thấy, vội hỏi: “Nóng ở đâu?”
“Tay.”
Chu Mộ Tu có chút đau lòng, nhưng nhịn không được liền trêu ghẹo cô, “Ăn nhanh đi không bánh bao nguội mất.”
“Tôi để thời gian hơi lâu.”
“Không sao, chờ nguội hãy ăn.” Chu Mộ Tu sợ cô lái xe cho kịp giờ, dặn dò thêm, “Lái xe chậm thôi nhé, muộn thì cũng muộn rồi!”
Bộ Hành cẩn thận cắn bánh bao, “Đây là lời của ông chủ nói với nhân viên sao?”
“Em là bà chủ của anh.”
Bộ Hành cười cười, đeo túi, vừa ăn bánh bao vừa đổi giày đi ra cửa.
Hỏi anh: “Anh ăn sáng chưa?”
Chu Mộ Tu nghe thấy âm thanh cô ấn thang máy, “Đã xong hết.”
Hai người nói chuyện thêm vài câu, đến khi Bộ Hành lên xe mới tắt điện thoại.
Chu Mộ Tu không còn nhắc đến đề tài kết hôn nữa.
Bộ Hành thích trạng thái bọn họ ở chung hiện tại, mặc kệ là vì yêu hay là vì tiền, hai người thoải mái là được, không cần suy nghĩ đến việc khác, không trói buộc cũng không cần trách nhiệm.
Đến công ty đã thấy Từ Giai, mọi hôm cô ta đến muộn nhất vậy mà hôm nay lại đến sớm như vậy.
Bộ Hành vừa buông túi, liền nghe Từ Giai gọi cô, “Bộ Hành, hôm nay cô đi cùng tôi đến Thiên Mã xem vật liệu mới, thuận tiện thì mua luôn.”
“Vâng.” Bộ Hành trong lòng hơi ngạc nhiên, không phải cô ta luôn không vừa mắt với cô sao? Còn bảo cô cùng nhau đi ra ngoài, không phải tự mình làm mình không thoải mái sao?
Cô quay mặt lại nhìn thấy ánh mắt của Triệu Văn nhìn cô như kiểu “Tự cầu phúc”, cười cười ý nói với Triệu Văn không sao cả.
Dương Tiếu đã nghỉ việc, cô ấy lúc trước cũng đã chuyển phát các mẫu hàng cho Bộ Hành.
Bộ Hành thấy Từ Giai vui vẻ thoải mái ăn sáng, không giống lập tức phải đi ngay, mở ra máy tính, định gửi và nhận mail trước.
Vừa mới vào bàn khởi động máy, liền nghe Từ Giai giục, “Được rồi, đừng làm gì nữa, chúng ta đi sớm một chút.”
Bộ Hành cũng không vội, trả lời cô ta, “Tôi định OA điền một chút vào đơn đặt hàng ở bên ngoài đã.”
Cô không nghĩ sẽ xong việc nhanh bởi vì việc điền đơn này cô còn phải kiểm tra đi kiểm tra lại. Khi đang điền vào đơn hàng bên ngoài, cô thấy Từ Giai không nhanh không chậm đi pha cà phê, rồi tiếp tục ăn sandwich.
Sau khi chờ Bộ Hành trả lời mail xong, đại tiểu thư Từ cuối cùng cũng đã lau miệng, soi gương bôi son, lúc này mới đứng dậy.
Cô ta chỉ vào mặt sau tủ trưng bày, “Cô đem theo bảng màu này, tôi muốn mua bảng màu đấy.”
Bộ Hành không chần chờ, tìm cái túi xách, đem mấy cái bảng màu cô ta nói kia cất vào, bình tĩnh hỏi: “Còn muốn mang cái gì nữa không ạ?”
Từ Giai không trả lời cô, nói to với mọi người: “Mọi người hôm nay trước giờ về phải gửi bản thiết kế vào mail cho tôi.”
Sau đó liếc nhìn Bộ Hành, cầm lấy túi Chanel của mình rồi đi thẳng.
Bộ Hành suy nghĩ cô ấy nói những lời này nghĩa là hôm nay không trở về công ty sao? Tắt máy tính, cũng mang theo túi nhỏ của mình, để túi đựng bảng màu kia ở cửa.
Chờ thang máy, Từ Giai vẫn cầm túi Chanel của mình đứng thướt tha, không có ý muốn ấn thang máy. Thật sự là đại tiểu thư kiêu căng! Bộ Hành thực hiện tốt vai trò trợ lý, duỗi tay ấn nút gọi thang máy.
Thang máy tới, Từ Giai vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tay cô.
Bộ Hành ý bảo cô ta tiến vào, thấy cô ta không phản ứng gì, nên cô bước vào trước.
Từ Giai đi theo sát, đột nhiên nói: “Đồng hồ này của cô không tồi, kiểu này còn có đồng hồ nam phải không?.”
“Thế à?” Bộ Hành ngữ khí nhàn nhạt, “Tôi cũng không để ý nữa.”
Rồi lại cười rộ lên, “Chủ nhiệm Từ có thể mua một đôi cùng với bạn trai cô mà.”
Từ Giai thái độ thả lỏng, vẻ mặt hoài nghi, “Cô không có bạn trai thật sao?”
“Chủ nhiệm Từ luôn quan tâm đến đời sống riêng tư của cấp dưới như vậy sao?”
Từ Giai đột nhiên có chút ác ý mà cười, “Phạm Văn Hiên hình như có ý với cô, cô không suy xét sao? Mỗi tội anh ta nghèo, nghe nói bạn gái cũ đá anh ta cũng bởi vì anh ta nghèo.”
Bộ Hành hoài nghi, “Không phải tiền lương ở Trác Chu so với các công ty khác là cao sao? Anh ta đã là thiết kế cao cấp, tiền lương có thấp cũng không đến nỗi nào chứ!”
“Xời…! Có ích gì đâu. Anh ta là người tỉnh ngoài đến, có thể dựa vào tiền lương này mà mua nhà mua xe ở Tô Thành để cưới vợ sao?”
Bộ Hành nghĩ thầm, nhiều người vẫn dựa vào tiền lương để vay thế chấp mua nhà mua đất ở Tô Thành đấy thôi, cũng lười bàn chuyện riêng tư của đồng nghiệp với Từ Giai.
Từ Giai nghĩ nghĩ hỏi Bộ Hành, “Cô đã đi Thiên Mã bao giờ chưa?”
Bộ Hành gật đầu, “Tôi đến đó hai lần rồi!”
Thiêm Mã là thị trường nguyên vật liệu giày lớn nhất cả nước, cô không thể mới chỉ đến đó có hai lần.
Ra khỏi tòa nhà Trác Chu, Từ Giai nói: “Tôi sẽ lái xe qua đó, tiện đường muốn mua ít đồ, cô ngồi xe điện ngầm đến đó trước, hẹn 10 giờ gặp nhau ở cửa.”
Bộ Hành ước gì tách nhanh nhanh ra khỏi cô ta, vẫy vẫy tay về hướng trạm tàu điện ngầm đi đến. Chưa đến 10 giờ, cô có mặt ở Thiên Mã, chờ đến mười giờ mười phút còn chưa thấy Từ Giai đến.