Tình yêu là câu trả lời tuyệt đối. Tình yêu không phải là sự trừu tượng mà là nguồn năng lượng thật sự, điều này tự bạn có thể tạo ra và gìn giữ. Chỉ yêu thôi, cảm thấy yêu, và hãy biểu lộ tình yêu.
Tình yêu sẽ xua tan mọi nỗi sợ. Chúng ta không cảm thấy sợ hãi khi yêu thương.
Vì mọi thứ là năng lượng. Tình yêu mở rộng mọi năng lượng. Tất cả đều là tình yêu thương.
Phần lớn chúng ta không sống với cuộc đời mình như thể chúng ta nhận thức được bản chất tâm linh của chính mình. Chúng ta hành động cứ như chúng ta chỉ là những đối tượng vật chất, không hề có tâm hồn hay linh hồn gì cả. Về mặt khác, chắc hẳn chúng ta sẽ không làm những việc điên rồ như chúng ta vẫn đang làm. Hơn 90% trong số chúng ta tin rằng có đấng Tối Cao, có thiên đường, và chúng ta sẽ đi đến một cõi khác khi chết đi. Tuy vậy, cách cư xử của chúng ta lại đi ngược với niềm tin này. Chúng ta đối xử với người khác thô lỗ, hung tàn. Chúng ta vẫn chấp nhận hành động diệt chủng và vẫn lao vào những cuộc chiến tranh liên miên. Chúng ta giết hại, tra tấn và cướp bóc. Chúng ta cứ tiếp tục hành xử theo cách ích kỷ, thô bạo.
Sự sợ hãi đã ngăn chúng ta nhận ra bản chất có giá trị về mặt tâm linh. Những sinh vật có tâm linh như chúng ta phải nên thực hành lòng từ ái, khoan dung chứ không phải sự sát hại cướp bóc.
Nếu phải nghĩ đến từ ngữ thưởng phạt, bạn nên suy xét rằng bạn sẽ được thưởng nhiều vô kể do tư tưởng và hành động của yêu thương và lòng từ. Bạn sẽ bị phạt không kể xiết do tư tưởng và hành vi hung hăng thù hận. Mặc dù chúng ta không có vẻ hiểu rõ về điều này, chúng ta vẫn thường tìm thấy những biểu hiện tình yêu hơn là thù địch.
Chúng ta có quá nhiều nỗi sợ. Chúng ta sợ bị từ chối, bị cười nhạo, bị làm nhục, bị cho là yếu đuối, ngu xuẩn. Thật ra, những nỗi sợ này rất vô lý. Chúng ta luôn được yêu thương và được bảo vệ. Chúng ta là những sinh vật có tâm linh trong biển cả tâm linh rộng lớn vô cùng.
Tình yêu thương là nước trong biển cả mênh mông rộng lớn. Tình yêu là tuyệt đối và không có dấu chấm hết.
Khi tôn giáo nói về bản chất của Thượng đế cũng đều đề cập đến tình yêu. Điều này là chân lý cho tất cả các tôn giáo và giúp chúng ta đoàn kết lại với nhau.
Hai mục đích chính trong cuộc đời của chúng ta là sám hối và nội tâm thanh tịnh. Thông qua sám hối chúng ta muốn được giải thoát. Sám hối có ngụ ý đến việc giảm bớt nghiệp báo. Có nhiều cách sám hối. Khi chúng ta thoát được vòng tội lỗi, chúng ta đã cải tạo được định mệnh của linh hồn mình.
Sám hối ở đây không theo nghĩa cứu rỗi trong đạo Cơ đốc hay ngữ nghĩa của bất cứ một tôn giáo, mà là quá trình giác ngộ và giải thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi. Sám hối là một quá trình từng bước, dẫn dắt một cách thanh tịnh đưa chúng ta về ngôi nhà tâm linh của chính mình. Khi được giải thoát, linh hồn này có thể chọn lựa cách quay trở lại một thân thể vật chất giúp linh hồn khác đi theo con đường cũ để được sám hối.
Sám hối xuất phát từ tình yêu chứ không phải từ đau khổ. Khi trái tim ta tràn ngập tình yêu thương và tình yêu của chúng ta tuôn trào cho người khác, chúng ta đang trong quá trình sám hối. Chúng ta đã hoàn thành nghiệp lực và xóa sổ những nợ nần của nghiệp cũ. Chúng ta được đưa đến cõi thiên đường, nơi đó có tình yêu tột cùng của các đấng thiêng liêng.
Đạt đến nội tâm thanh tịnh riêng lẻ là chưa đủ. Sự trải nghiệm trong tu viện hay tu hành khổ hạnh là phương tiện đi đến mục đích, không quan trọng lắm. Đạt đến trạng thái thanh tịnh khi ngồi trong hang động tại Tây Tạng thật là đáng khâm phục, nhưng đó chỉ là bước đầu mà bạn đạt được. Sống trong một thế giới trần tục đòi hỏi những hành động cụ thể như với tay ra giúp người khác giải thoát nỗi đau khổ, thấu hiểu và từ bi, chữa trị cho hành tinh này, dạy và học.
Nếu chúng ta tham gia vào quá trình này, chúng ta sẽ đạt được nội tâm thanh tịnh, thậm chí cho dù chúng ta không có một giây phút rảnh rỗi ngồi nơi hang động.
Lòng từ Albert Einstein đã từng tuyên bố: “Con người là một phần của vũ trụ, một phần bị giới hạn bởi không gian và thời gian. Họ tự trải nghiệm, tư tưởng và cảm nhận của họ giống như điều gì đó bị tách khỏi phần còn lại, một kiểu ảo giác trong nhận thức. Ảo giác này là ngục tù của chúng ta, hạn chế những mong muốn cá nhân, và chỉ để vài người gần gũi yêu mến chúng ta mà thôi. Nhiệm vụ của chúng ta là phải thoát khỏi ngục tù đó, bằng cách mở rộng lòng từ để ôm cả thiên nhiên và tất cả chúng sinh trong vòng tay.”
Tháng Tám năm 1996, tôi đến Brazil lần đầu tiên. Tôi dành một khoảng thời gian giữa những con người lạ thường và những con người phi thường bằng da bằng thịt trong chính vùng đất tâm linh này, và tôi làm quen với Geraldo, nhà xuất bản sách Brazil.
Tôi đã viết về anh, bởi vì anh đã chứng minh nguyên tắc tình yêu bằng hành động.
Một trong những ký ức về Brazil là khuôn mặt của một bé gái. Cô bé khoảng mười hai tuổi. Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt sáng lóng lánh và nghe tiếng cô bé cười khi cô và nhiều cô bé khác lao vút qua tôi đi đến chỗ làm.
Tôi được Geraldo đưa đến nhiều nơi đặc biệt. Anh và vợ, Regina, có công khởi xướng và duy trì một công trình cho các cô bé nghèo hèn tại ngoại thành Rio de Janeiro. Các cô bé vào trung tâm, kể cả những chung cư nhỏ, học nghề may thêu, làm tóc, đánh máy v.v… Các bé kết hợp với nhau; lòng tự trọng được mở mang, thông thạo nhiều kỹ năng. Hạnh phúc và niềm vui của các bé tràn ngập khi chứng minh được với tôi là mình đã thạo việc.
Tôi thật sự cảm động bởi năng lực tình yêu thương tại nơi đó và những cô bé đó.
Geraldo là ví dụ điển hình về tinh thần của người Brazil. Đây là người đàn ông thông minh và tinh tế, đã đưa tay giúp đỡ với rất nhiều tình yêu thương cho mảnh đất này, dân tộc này.
Đây là lý do mà chúng ta có mặt trên thế gian. Học hỏi và vươn tay ra với đồng loại bằng cả tấm lòng từ ái rộng mở, mà không cần biết sẽ nhận lại điều gì cho cá nhân chúng ta. Khi tôi nhìn khuôn mặt rạng rỡ đáng yêu của cô bé đó, tôi biết Geraldo đã thành công.
Lòng từ, hòa hợp, quan tâm đến những người hàng xóm, và trách nhiệm chung của chúng ta không phải là vấn đề kinh tế. Đó là những khuynh hướng của trái tim và không thể bị luật pháp cản trở hoặc áp đặt từ bên ngoài mà là từ trong tâm hồn của chúng ta.
Trong khía cạnh này, hệ thống chính trị, kinh tế, cộng đồng quốc gia không quan trọng. Lòng từ và tình yêu thương phải được chia sẻ khắp nơi trên trái đất này. Chúng ta cho và nhận. Niềm vui sẽ hiện diện ngang nhau giữa cho và nhận. Khi tất cả cộng đồng đều từ ái và hòa hợp, khi tất cả đều có trách nhiệm và ân cần, chúng ta đã tái tạo một chút thiên đường nơi hạ giới.
Tình yêu là câu trả lời tuyệt đối. Tình yêu không phải là sự trừu tượng mà là nguồn năng lượng thật sự, điều này tự bạn có thể tạo ra và gìn giữ. Chỉ yêu thôi, cảm thấy yêu, và hãy biểu lộ tình yêu.
Tình yêu sẽ xua tan mọi nỗi sợ. Chúng ta không cảm thấy sợ hãi khi yêu thương.
Vì mọi thứ là năng lượng. Tình yêu mở rộng mọi năng lượng. Tất cả đều là tình yêu thương.
Phần lớn chúng ta không sống với cuộc đời mình như thể chúng ta nhận thức được bản chất tâm linh của chính mình. Chúng ta hành động cứ như chúng ta chỉ là những đối tượng vật chất, không hề có tâm hồn hay linh hồn gì cả. Về mặt khác, chắc hẳn chúng ta sẽ không làm những việc điên rồ như chúng ta vẫn đang làm. Hơn 90% trong số chúng ta tin rằng có đấng Tối Cao, có thiên đường, và chúng ta sẽ đi đến một cõi khác khi chết đi. Tuy vậy, cách cư xử của chúng ta lại đi ngược với niềm tin này. Chúng ta đối xử với người khác thô lỗ, hung tàn. Chúng ta vẫn chấp nhận hành động diệt chủng và vẫn lao vào những cuộc chiến tranh liên miên. Chúng ta giết hại, tra tấn và cướp bóc. Chúng ta cứ tiếp tục hành xử theo cách ích kỷ, thô bạo.
Sự sợ hãi đã ngăn chúng ta nhận ra bản chất có giá trị về mặt tâm linh. Những sinh vật có tâm linh như chúng ta phải nên thực hành lòng từ ái, khoan dung chứ không phải sự sát hại cướp bóc.
Nếu phải nghĩ đến từ ngữ thưởng phạt, bạn nên suy xét rằng bạn sẽ được thưởng nhiều vô kể do tư tưởng và hành động của yêu thương và lòng từ. Bạn sẽ bị phạt không kể xiết do tư tưởng và hành vi hung hăng thù hận. Mặc dù chúng ta không có vẻ hiểu rõ về điều này, chúng ta vẫn thường tìm thấy những biểu hiện tình yêu hơn là thù địch.
Chúng ta có quá nhiều nỗi sợ. Chúng ta sợ bị từ chối, bị cười nhạo, bị làm nhục, bị cho là yếu đuối, ngu xuẩn. Thật ra, những nỗi sợ này rất vô lý. Chúng ta luôn được yêu thương và được bảo vệ. Chúng ta là những sinh vật có tâm linh trong biển cả tâm linh rộng lớn vô cùng.
Tình yêu thương là nước trong biển cả mênh mông rộng lớn. Tình yêu là tuyệt đối và không có dấu chấm hết.
Khi tôn giáo nói về bản chất của Thượng đế cũng đều đề cập đến tình yêu. Điều này là chân lý cho tất cả các tôn giáo và giúp chúng ta đoàn kết lại với nhau.
Hai mục đích chính trong cuộc đời của chúng ta là sám hối và nội tâm thanh tịnh. Thông qua sám hối chúng ta muốn được giải thoát. Sám hối có ngụ ý đến việc giảm bớt nghiệp báo. Có nhiều cách sám hối. Khi chúng ta thoát được vòng tội lỗi, chúng ta đã cải tạo được định mệnh của linh hồn mình.
Sám hối ở đây không theo nghĩa cứu rỗi trong đạo Cơ đốc hay ngữ nghĩa của bất cứ một tôn giáo, mà là quá trình giác ngộ và giải thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi. Sám hối là một quá trình từng bước, dẫn dắt một cách thanh tịnh đưa chúng ta về ngôi nhà tâm linh của chính mình. Khi được giải thoát, linh hồn này có thể chọn lựa cách quay trở lại một thân thể vật chất giúp linh hồn khác đi theo con đường cũ để được sám hối.
Sám hối xuất phát từ tình yêu chứ không phải từ đau khổ. Khi trái tim ta tràn ngập tình yêu thương và tình yêu của chúng ta tuôn trào cho người khác, chúng ta đang trong quá trình sám hối. Chúng ta đã hoàn thành nghiệp lực và xóa sổ những nợ nần của nghiệp cũ. Chúng ta được đưa đến cõi thiên đường, nơi đó có tình yêu tột cùng của các đấng thiêng liêng.
Đạt đến nội tâm thanh tịnh riêng lẻ là chưa đủ. Sự trải nghiệm trong tu viện hay tu hành khổ hạnh là phương tiện đi đến mục đích, không quan trọng lắm. Đạt đến trạng thái thanh tịnh khi ngồi trong hang động tại Tây Tạng thật là đáng khâm phục, nhưng đó chỉ là bước đầu mà bạn đạt được. Sống trong một thế giới trần tục đòi hỏi những hành động cụ thể như với tay ra giúp người khác giải thoát nỗi đau khổ, thấu hiểu và từ bi, chữa trị cho hành tinh này, dạy và học.
Nếu chúng ta tham gia vào quá trình này, chúng ta sẽ đạt được nội tâm thanh tịnh, thậm chí cho dù chúng ta không có một giây phút rảnh rỗi ngồi nơi hang động.
Lòng từ Albert Einstein đã từng tuyên bố: “Con người là một phần của vũ trụ, một phần bị giới hạn bởi không gian và thời gian. Họ tự trải nghiệm, tư tưởng và cảm nhận của họ giống như điều gì đó bị tách khỏi phần còn lại, một kiểu ảo giác trong nhận thức. Ảo giác này là ngục tù của chúng ta, hạn chế những mong muốn cá nhân, và chỉ để vài người gần gũi yêu mến chúng ta mà thôi. Nhiệm vụ của chúng ta là phải thoát khỏi ngục tù đó, bằng cách mở rộng lòng từ để ôm cả thiên nhiên và tất cả chúng sinh trong vòng tay.”
Tháng Tám năm 1996, tôi đến Brazil lần đầu tiên. Tôi dành một khoảng thời gian giữa những con người lạ thường và những con người phi thường bằng da bằng thịt trong chính vùng đất tâm linh này, và tôi làm quen với Geraldo, nhà xuất bản sách Brazil.
Tôi đã viết về anh, bởi vì anh đã chứng minh nguyên tắc tình yêu bằng hành động.
Một trong những ký ức về Brazil là khuôn mặt của một bé gái. Cô bé khoảng mười hai tuổi. Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt sáng lóng lánh và nghe tiếng cô bé cười khi cô và nhiều cô bé khác lao vút qua tôi đi đến chỗ làm.
Tôi được Geraldo đưa đến nhiều nơi đặc biệt. Anh và vợ, Regina, có công khởi xướng và duy trì một công trình cho các cô bé nghèo hèn tại ngoại thành Rio de Janeiro. Các cô bé vào trung tâm, kể cả những chung cư nhỏ, học nghề may thêu, làm tóc, đánh máy v.v… Các bé kết hợp với nhau; lòng tự trọng được mở mang, thông thạo nhiều kỹ năng. Hạnh phúc và niềm vui của các bé tràn ngập khi chứng minh được với tôi là mình đã thạo việc.
Tôi thật sự cảm động bởi năng lực tình yêu thương tại nơi đó và những cô bé đó.
Geraldo là ví dụ điển hình về tinh thần của người Brazil. Đây là người đàn ông thông minh và tinh tế, đã đưa tay giúp đỡ với rất nhiều tình yêu thương cho mảnh đất này, dân tộc này.
Đây là lý do mà chúng ta có mặt trên thế gian. Học hỏi và vươn tay ra với đồng loại bằng cả tấm lòng từ ái rộng mở, mà không cần biết sẽ nhận lại điều gì cho cá nhân chúng ta. Khi tôi nhìn khuôn mặt rạng rỡ đáng yêu của cô bé đó, tôi biết Geraldo đã thành công.
Lòng từ, hòa hợp, quan tâm đến những người hàng xóm, và trách nhiệm chung của chúng ta không phải là vấn đề kinh tế. Đó là những khuynh hướng của trái tim và không thể bị luật pháp cản trở hoặc áp đặt từ bên ngoài mà là từ trong tâm hồn của chúng ta.
Trong khía cạnh này, hệ thống chính trị, kinh tế, cộng đồng quốc gia không quan trọng. Lòng từ và tình yêu thương phải được chia sẻ khắp nơi trên trái đất này. Chúng ta cho và nhận. Niềm vui sẽ hiện diện ngang nhau giữa cho và nhận. Khi tất cả cộng đồng đều từ ái và hòa hợp, khi tất cả đều có trách nhiệm và ân cần, chúng ta đã tái tạo một chút thiên đường nơi hạ giới.