Chính nơi hành tinh này mà nhiều linh hồn được phép hiện thân thành những người phàm mắt thịt. Họ được phép quay trở lại… Trên hành tinh này, sự liên lạc với nhau được cho phép. Đây là nơi mà bạn được quyền sử dụng khả năng siêu linh của bạn và liên lạc với người phàm. Có nhiều cách để thực hiện điều này. Vài người được quyền sử dụng uy lực của tầm nhìn và có thể trưng bày bản thân họ với người bình thường. Người khác có uy lực dời chuyển và được phép dời những đồ vật bằng ngoại cảm. Rất nhiều người thích quay lại đây vì họ được quyền nhìn thấy những người phàm và rất thân thiết với họ.
Nhà đồng cốt tài giỏi Char chuyển cho con gái tôi, Amy đang vào tuổi thanh thiếu niên, một lời đoán. Ngày hôm trước hai vợ chồng tôi có dự lễ tang ông nội của David, bạn thân của Amy. Amy chỉ biết tên thường gọi của người mất đó là Buzzy.
Char nói với con bé:
– Tôi có lời nhắn cho ai đó tên David. Đó là lời nhắn từ ông nội anh ta, tên là Howard hay Harold.
Cô cứ nói những chuyện chính xác lạ kỳ. Amy chưa bao giờ biết Buzzy có tên là Howard.
– Nói với mọi người là ông ấy yêu thương tất cả, ông ấy rất khỏe. Ông đang ở cùng Max và Sam.
Chúng tôi không ai biết Max và Sam cả. Ngày hôm sau chúng tôi mới biết Sam là cha của Buzzy và Max là bạn thân của Sam, và là cộng sự trong hai mươi lăm năm.
Chúng ta không chết cho dù thân thể vật chất của chúng ta chết đi. Một phần trong chúng ta cứ tiếp tục. Tinh thần, linh hồn, ý thức. Giống như chúng ta đi qua một cánh cửa vào phòng khác, một phòng lớn hơn, đẹp hơn, sáng hơn. Đây là lý do tại sao chúng ta không nên e ngại. Chúng ta luôn được bao bọc bởi tình yêu thương. Những người thân yêu không bao giờ rời bỏ chúng ta. Chúng ta là những linh hồn bất diệt, tuyệt vời. Chúng ta chỉ ở lại thân xác này một khoảng thời gian mà thôi, chứ thân xác này không thực là của chúng ta.
Khi bệnh nhân của tôi nhận được những lời nhắn gởi từ những người thân đã mất, thì những lời nhắn này đều giống nhau một cách lạ kỳ. Bất kể là du hành về lại quá khứ, trong mơ, hay từ những nhà đồng cốt, lời nhắn đều cùng một chủ đề: họ yêu thương người thân còn lại, họ vẫn khỏe. Hãy tự lo cho mình, đừng quá đau buồn vì họ. Họ biết điều gì đó mà chúng ta đã quên đi.
Họ bất diệt và chúng ta cũng vậy.
Tôi có một trải nghiệm rất mãnh liệt khi tôi nhận được lời nhắn gởi trong lúc làm việc với Catherine. Đó là lời nhắn từ đứa con trai đầu lòng của tôi, tên Adam, thằng bé chết khi mới lọt lòng mẹ hai mươi ba ngày. Thằng bé bị bệnh mà trong trường hợp hiếm gặp nhất, khoảng mười triệu ca sinh mới có một. Các tĩnh mạch phổi, được cho rằng mang ôxy trong máu trở về tim, bị định tuyến không chính xác.
Như thể trái tim của thằng bé quay vòng, ngược lại. Một trường hợp hết sức hiếm hoi.
Kể cả bác sĩ phẫu thuật tim giỏi nhất cũng không cứu được thằng bé.
Vợ chồng tôi đau đớn hàng tháng trời, hy vọng và những mơ ước của chúng tôi tan theo mây khói. Thằng con Jordan được sinh ra một năm sau đó, niềm an ủi cho vết thương lòng của chúng tôi.
Rồi đến cái chết của cha tôi. Ông là người rất khỏe cho đến khi cơn đau tim đột ngột xuất hiện. Ông chết khoảng chín tháng trước khi tôi có lịch hẹn đầu tiên khám bệnh cho Catherine. Cô không hề biết gì về gia đình tôi, nhưng lời nhắn thông qua cô như thể cô hiểu rất rõ mọi việc.
Bốn tháng sau khi cha tôi chết, con gái tôi Amy được sinh ra. Amy là cái tên được đặt theo tên cha tôi, Avrom, tên của người Hê-brơ, hợp với cha hơn là tên theo tiếng Anh, Alvin.
Lời nhắn liên quan đến cha và con trai tôi đã mở ra cho tôi thấy về khả năng bất diệt và hiện tượng siêu linh. Sau chuyện này và những trải nghiệm tiếp theo với các bệnh nhân khác, nguyên tắc của tôi bắt đầu chuyển hướng đến giá trị tâm linh và từ bỏ mặt vật chất, hướng đến con người và những mối quan hệ nhiều hơn, ít hướng đến những tích lũy vật chất. Tôi bắt đầu nhận thức nhiều hơn về điều gì sẽ đi cùng với chúng ta, và điều gì mà chúng ta sẽ không mang theo. Thực ra, trước khi có những trải nghiệm này, tôi không tin rằng một phần trong chúng ta vẫn tồn tại trong cái chết vật lý.
Trong những lần du lịch đến Brazil, một đất nước phát triển nhiều về mặt tâm linh, tôi đã gặp gỡ vài nhà đồng cốt, tôi rất ấn tượng với nhà đồng cốt tên Celia.
Một người bạn hấp tấp đưa tôi đến nhóm du hành mà Celia đang hướng dẫn, thuộc vùng Rio de Janeiro. Celia không biết gì về tôi, và cũng chưa từng đọc sách của tôi. Bà chỉ nói tiếng Bồ Đào Nha, vì vậy người bạn phải phiên dịch cho tôi.
Tôi ngồi gần trước khán đài. Mọi người viết tên trên một mẩu giấy rồi đặt trong một cái giỏ. Celia nhặt những mẩu giấy, vò nát chúng, chẳng cần nhìn, gọi đúng tên từng người. Người nào nghe đúng tên của người thân đã mất tiến đến bục nhỏ nơi Celia đang ngồi. Có lúc, chỉ vài người bước lên, có lúc cả nhà tiến đến. Cảm xúc trên mặt họ, phản ảnh qua cử chỉ, chân thành không hề ngượng ngập. Hơn tám trăm con người từ nhiều tầng lớp trong xã hội đang tham dự. Không ai biết trước khi nào bà ta sẽ gọi tên mình.
Tôi hiếm khi gặp người nào làm việc nhanh như Celia. Một tràng tên chính xác, những miêu tả về đặc điểm thân thể và cá tính tuôn ra như thác đổ. Bà không những biết người đó chết như thế nào mà còn đề cập đến những chi tiết riêng tư bí mật trong cuộc sống của người đã mất, những chi tiết mà gia đình cảm thấy an ủi vô cùng. Lời nói của bà bật lên đầy uy lực. Sức mạnh trong lời nói ngược lại với thân hình nhỏ thó của một phụ nữ gần bảy mươi tuổi. Bà chỉ cao khoảng một mét rưỡi, và phải dùng thuốc ngửi vì bệnh suyễn.
Có hai câu chuyện khiến tôi cảm động vô cùng. Celia gọi tên một người đàn ông, rồi cha mẹ cùng cô em gái của anh ta bước đến cái bục. Tôi thấy cả nhà run lên khi Celia miêu tả rất sống động về một tai nạn xe hơi khủng khiếp mà người thanh niên đã bị chết. Bà nói rằng lúc này anh ta không sao cả, và còn gởi lời yêu thương cho gia đình, anh ta không hề cô đơn. Có hai thanh niên cùng chết với anh ta trong tai nạn đó. Bà đọc tên hai người nữa, ở phía dưới gia đình của hai nạn nhân đó đau đớn bước lên. Một người cha trong số người đó ở sau lưng những người khác, đứng thẳng người, có vẻ cách biệt, rõ ràng đang cố gắng giữ cảm xúc của mình. Những người khác thì ôm nhau khóc sướt mướt. Celia quay lại vợ của người đàn ông đứng tách rời.
– Bà không nên cảm thấy tội lỗi nữa. Linh hồn chúng nó ổn hết cả rồi.
Con trai của người đàn bà này là người lái chiếc xe đó, hiển nhiên anh ta phải có trách nhiệm về vụ tai nạn, và người mẹ cảm thấy quá ân hận. Celia nói tiếp:
– Chúng nó gởi lời yêu thương đến gia đình đó.
Bà còn nói thêm nhiều chi tiết riêng tư nữa. Rồi bà nhìn người đàn ông đứng bất động phía sau những người khác. Bà đứng đó, mặc dù bà đang đứng trên bục sau cái bàn, còn những người khác đứng dưới sàn run rẩy, cái đầu của bà vẫn không cao hơn những người đó. Bà muốn nhìn ông ta cho rõ hơn.
– Con trai ông nói với tôi rằng ông đã làm việc quá sức để chấp nhận tất cả những điều này. Quả là khó khăn cho ông hơn vì ông là kỹ sư.
Người đàn ông gật đầu vì lời bình phẩm rất chính xác.
– Nó còn nói là ông đừng gây gổ về chuyện tấm thảm nữa. Giờ đây thì chuyện đó chẳng còn quan trọng gì.
Đến lúc này, người đàn ông quỵ xuống. Ôm chầm lấy vợ, ông khóc nức nở. Chẳng ai biết được ông và vợ thỉnh thoảng cãi nhau về chuyện tấm thảm trong nhà. Ông cứ nằng nặc cho rằng bụi của tấm thảm làm con trai mình bị dị ứng và bị suyễn. Còn vợ ông thuyết phục chồng mình là tấm thảm vô tội, và không muốn dời nó đi chỗ khác.
Tính chất vô cùng riêng tư trong lời bình phẩm chọc thủng trí tuệ của người đàn ông này, và đánh gục trái tim ông. Ông không còn có thể phủ nhận những gì mà ông đã trải nghiệm. Hai vợ chồng ôm nhau khóc thút thít. Họ biết rằng linh hồn con trai mình vẫn còn sống.
Và chúng ta cũng biết rằng chúng ta không phải là những thể xác vô hồn, đúng ra, chúng ta không bao giờ thật sự chết đi.
Sau vài cuộc đối thoại chính xác và cảm động với cõi khác, Celia lại gọi tên một người đàn ông đã bị bắn chết cách ba tuần trước. Vợ và hai đứa con trai là bác sĩ của người bị giết bước đến cái bục.
Lời nhắn thông qua Celia chứa đầy chi tiết riêng tư. Bà miêu tả việc bắn giết và cách chữa trị sau đó. Bà dùng những từ y khoa đặc biệt, thậm chí còn quanh co vào những tính rắc rối của định lượng vật lý học. Tôi không tin Celia đã từng được đào tạo về y học hay vật lý học, và người phiên dịch xác nhận là không.
Khi người chết truyền lại tình yêu của anh với gia đình, ba người ôm nhau chặt lấy nhau. Việc điều trị mà họ đã từng chứng kiến rõ ràng xuyên suốt trong phòng.
Celia vẫn chưa dứt, bà còn lời nhắn tâm linh tuyệt vời để nói lại.
– Ông rất cảm kích lòng cảm thông và tình yêu của các người, nhưng ông muốn cả nhà cũng cảm thông cho người đã giết ông. Hãy từ bỏ thù hận. Vì mức độ của người này rất thấp, chưa hiểu được định luật thiêng liêng. Hắn sẽ trả giá cho việc làm của mình, tuy nhiên, vì hắn ngu si, nên hắn cần sự giúp đỡ. Hắn cần mọi người cầu nguyện. Hắn không hiểu biết, vì vậy, không nên phán xét hắn.
Sau khoảng sáu mươi hay bảy mươi lời nhắn gởi, Celia nghỉ giải lao. Tôi được đưa đến gian phòng nhỏ với khoảng mười người khác. Celia đang nghỉ trên ghế, và tôi được giới thiệu là bác sĩ nổi tiếng đến từ Mỹ, người đã có nhiều bài giảng về việc đầu thai, và nhiều vấn đề tâm linh khác. Celia hỏi tôi về công việc, và từ những câu hỏi đó, rõ ràng là Celia không hề giống tôi hoặc việc tôi đang làm. Bà tôn trọng công việc của tôi, còn tôi ca ngợi công việc của bà. Chúng tôi đều đồng ý rằng chỉ có tình yêu vô điều kiện mới thật sự quan trọng.
Bỗng nhiên mà không có sự thay đổi thật sự nào trong giọng nói hoặc ngữ điệu của bà, bà cho tôi lời nhắn.
– Con trai Adam của ông đang ở đây, cậu ta muốn ông biết rằng trái tim cậu ta đã nằm đúng vị trí rồi. Cậu ta canh chừng và bảo vệ thằng em trai Jodan, và đứa em gái có cái tên giống như cha ông. Cậu ta gởi lời yêu thương đến bà mẹ, Carole (bà phát âm thành Ca- ró-lee). Cái chết của cậu ta rất quan trọng để cho ông niềm thanh thản sau này, thông qua công việc của ông.
Chỉ có cha và người chú của Carole mới kêu tên vợ tôi như vậy. Cả hai đã chết vài năm trước. Đó là cái tên cưng mà họ gọi nàng.
Giọng của Celia thay đổi ngữ điệu một chút, bà bắt đầu nói nghiêm túc hơn.
– Công việc tâm linh của ông hoàn toàn chính xác. Đó là việc đúng đắn và tốt lành. Đừng bao giờ nản chí… hãy tiếp tục. Công việc này giúp ích mọi nơi, thậm chí ở cõi khác. Nó sẽ lớn mạnh hơn nữa.
Từng chữ từng lời của Celia nhập vào tâm trí và trái tim làm tôi nhớ lại lời nhắn của Catherine đã nhiều năm qua, lời nhắn đã thay đổi cuộc đời từ cái chết của cha và con trai tôi. Bất chợt, tôi rùng mình.
Celia chẳng biết gì về tôi hay gia đình tôi. Bà cũng chưa từng đọc sách của tôi. Lời nói chính xác của bà làm tôi nổi gai óc.
Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chưa cho điều huyền bí là hiển nhiên.
Celia không biết rằng có lúc tôi đã nản lòng, bởi vì công việc đòi hỏi tôi phải xa gia đình và bạn bè, bởi vì tôi chưa đủ khả năng đáp ứng nhiều yêu cầu giúp đỡ, và bởi vì sự công kích gay gắt từ những người theo chủ nghĩa hoài nghi và giới phê bình. Lời nói của Celia đã cứu sống trái tim tôi, và làm linh hồn tôi hồi sinh.
Tám trăm con người và tôi cùng chia sẻ cuộc trải nghiệm khác thường. Khi tôi quay lại căn phòng lớn, tôi cảm thấy nguồn năng lực yêu thương thanh tịnh tràn ngập cả tòa nhà. Tôi nói chuyện với bốn gia đình có lời nhắn, không ai đã từng gặp hoặc nói chuyện với Celia hoặc nhân viên của bà trước khi họ được kêu tên.
Sáng hôm sau tôi điện thoại cho người bạn để cám ơn vì anh đã đưa tôi đến gặp Celia. Anh kể rằng sau khi tôi đi rồi, anh có nói chuyện với bà. Bà nói với anh có rất nhiều linh hồn ở đó chờ tôi khi tôi đang ở trong phòng với bà. Nhiều linh hồn muốn nhắn lời cho tôi, nhưng bà không muốn làm tôi mệt mỏi. Và do đó, bà dừng lại để lấy lời nhắn của Adam. Một chút thất vọng trào lên trong tôi. Tôi muốn nghe thêm và trải nghiệm nhiều hơn nữa. Nhưng tôi vui với những gì tôi quan sát và nghe được suốt cả ngày hôm ấy. Và rồi sự chán nản trong lòng tôi dần dần tan biến.
Vài năm trước, James Van Praagh, nhà đồng cốt người Mỹ và là tác giả cuốn sách bán chạy khắp thế giới Talking to Heaven và bây giờ là cuốn Reaching to Heaven, đã đoán rằng công việc của tôi càng ngày sẽ có nhiều khán thính giả. Anh nói với tôi rằng tôi là một thời kỳ chuyển tiếp đến cấp độ ảnh hưởng cao hơn trên thế giới, nơi mà cần một hướng đi tâm linh và sự kết hợp giữa khoa học và tâm linh.
Tâm trí tôi nghe những lời tiên đoán đó nhưng tôi thật sự không tin một chút nào. Dường như có quá nhiều sự chống đối và thái độ hoài nghi chặn đường. Chín năm trôi qua, tôi đã dốc hết sức mình cố gắng giảng dạy về chân lý, cuộc sống thực sau khi chết, chuyện đầu thai, tình yêu thánh thiện. Chín năm qua, tôi luôn bị chế nhạo, cười mũi vì những lời giảng về sự bất diệt của tình yêu, rằng chúng ta và những người thân yêu không bao giờ chết đi khi thân thể vật chất của chúng ta ngừng thở, rằng chúng ta tiếp tục tồn tại và yêu thương trong trạng thái linh hồn, và nếu cần thiết chúng ta sẽ quay lại với trạng thái thân thể vật chất. Dù tôi biết tôi đang nói về những điều có thật, nhưng có quá nhiều người vẫn giữ tâm trí hẹp hòi. Làm sao công việc của tôi có thể đạt đến cấp độ cao hơn, và tại sao lại vào lúc này?
Trong khoảng thời gian rất ngắn khi tôi rời khỏi Brazil, ba điều xảy ra theo tuần tự đã đánh thức tôi và báo cho tôi biết về khả năng mà Celia và James đã tiên đoán.
Thứ nhất là quy mô số đông người và phản ứng truyền thông về những buổi nói chuyện của tôi và các buổi hội thảo tại Brazil. Tại mỗi nơi tôi ghé qua, hàng ngàn người đổ về khán đài đông như thác nước. Mỗi sự kiện đều bán hết vé. Truyền hình, báo chí, tạp chí đều theo dõi để lấy tin. Việc ký tên sách phải kéo dài hàng nhiều giờ vì số lượng người kiên nhẫn đứng xếp hàng quá đông.
Tuy vậy, tâm trí tôi vẫn chế ngự để xem nhẹ sự phản ứng khổng lồ này. Tôi tự giải thích theo cách duy lý “Đây là đất nước Brazil”. Brazil là một nước có nhận thức về tâm linh rất mạnh mẽ, một vùng đất có nét đẹp về vật chất thật ngoạn mục, đặc biệt vẻ đẹp của con người. Một dân tộc có suy nghĩ phóng khoáng, đáng yêu, có hiểu biết về tâm linh.
Những linh hồn như Allan Kardec[9] đã mở đường sẵn rồi.
Theo tôi, Brazil là một ngoại lệ giống như nhiều nước khác thuộc khối Châu Mỹ La-tin. Nơi mà con người tự do bàn luận và chia sẻ những trải nghiệm tâm linh của họ.
Rồi sự kiện thứ hai xảy ra. Nhiều năm qua, tôi đã điều trị nhiều nhân vật nổi tiếng, nhà lãnh đạo chính trị, ngôi sao thể thao, và nhiều người khác nữa tại phòng khám tư của tôi. Nhiều người có những trải nghiệm đầy xúc động, bất kể thuộc về những kiếp quá khứ hay hiện tượng tâm linh. Do quy luật tuyệt mật và sự tôn trọng tính riêng tư, tôi không thể nói hoặc viết về họ. Dĩ nhiên họ không bị cản trở bởi những giới hạn giống nhau. Tuy nhiên, vì họ e ngại phản ứng của xã hội, cho nên rất hiếm người nổi tiếng nói về tôi, về những cuốn sách của tôi, và công việc chúng tôi cùng làm.
Trường hợp ngoại lệ là Gloria Estefan. Ca sĩ kiêm diễn viên tài năng lạ thường. Cô cũng là một người có dũng khí rất mạnh về tinh thần lẫn thể xác, và cũng rất tiến bộ về mặt tâm linh. Gloria là người có trái tim tuyệt vời, cô đã giúp cho cộng đồng Miami theo nhiều cách từ thiện. Do đó, khi cô công khai về tôi, tôi rất xúc động, nhưng không hề ngạc nhiên.
Trong một bài tạp chí tháng sáu năm 1996, cô nói: “Tôi tập thiền cả một đời, gần như là một hình thức tự thôi miên, nhưng tôi không thật sự biết được đó là gì cho đến khi sau tai nạn trong chuyến du lịch bằng xe buýt, lúc đó người bạn gởi cho tôi cuốn sách của Brian Weiss, Tiền Kiếp và Luân Hồi, có thật không? Cuốn sách này đã tạo ra một tác động mạnh trong tôi và cho tôi nguồn sức lực trong quá trình hồi phục. Tôi thường nhờ đến cuốn sách. Tôi luôn tò mò về thuật thôi miên mà không biết rằng bản thân tôi đã thực hiện một hình thái thôi miên nhiều năm rồi. Rồi tôi cũng gặp được Brian Weiss, và khi ông thôi miên tôi, ông sử dụng phương pháp giống hệt cách mà tôi đã sử dụng từ khi tôi còn nhỏ để thực hiện một dạng thiền định nội tâm. Đó cũng là cách cầu nguyện của tôi.”
Nhưng Gloria không phải là sự kiện thứ hai mà là Sylvester Stallone. Trong khi tôi đang ở Brazil vào năm 1997, anh kể với báo chí Mỹ về cách mà tôi đã giúp anh để chuẩn bị cho vai diễn mới trong phim Cop land.
Giới phê bình đang ca tụng vai diễn của Stallone trong Cop Land. Anh không diễn lại vai người hùng, mà vai diễn đòi hỏi nhiều bất ngờ hơn như một cảnh sát trưởng sức khỏe kém chiến đấu chống lại sự thối nát trong một thị trấn nhỏ.
Bài báo viết rằng:
“Stallone cũng đã trải qua cuộc chuẩn bị nội tâm, đặc biệt là anh sẽ diễn chung với Robert De Niro, Harvey Keitel và Ray Liotta.
Anh thú nhận với nhiều lo lắng:
‘Trước đây tôi chưa từng diễn chung với những diễn viên gạo cội như vậy, rồi bỗng nhiên tôi bị ném vào đấu trường, giống như đi từ Sói con (Hướng Đạo Sinh) đến Lực Lượng Biệt Kích Mỹ!’
Một trong những việc mà anh ta thực hiện là đến xin tư vấn với bác sĩ Brian Weiss, ông là tác giả cuốn sách rất ăn khách, Tiền Kiếp và Luân Hồi, có thật không?
Ông là chuyên gia về tâm thần học tại Miami. Ông kết hợp thuật thôi miên, tâm lý liệu pháp, và những chuyến trở về tiền kiếp thành phương pháp chữa trị của ông. Ông đã giúp cho Stallone gợi lại những chuyện mà hẳn anh đã quên.
Stallone nói rằng:
‘Weiss tấn công vào khái niệm dũng khí phi vật thể, đó là người can đảm nhất hết thảy: một người đàn ông bước vào tình huống mà biết rằng sẽ không có cơ hội sống sót, nhưng anh ta sẵn sàng đương đầu vì lý tưởng.’
Weiss nói rằng:
‘Cuộc gặp gỡ của tôi với Stallone không phải về chuyện đào bới những kiếp quá khứ. Đó không phải là chuyện giữa bác sĩ với bệnh nhân. Nhân vật này là người hùng có dũng khí về tinh thần lẫn đạo đức rất sâu sắc. Anh lo ngại về khả năng biểu lộ điều đó. Ấn tượng của tôi về Stallone là khả năng bẩm sinh của anh đã có sẵn. Những gì tôi làm là giúp anh loại bỏ đi mọi chướng ngại để anh biểu lộ những khả năng của mình.’
Đã từ lâu Stallone chưa hề chuẩn bị quy mô cho một bộ phim như vậy. Không phải vì anh không muốn, mà bởi vì vai diễn của anh không đòi hỏi quá nhiều, ngoài việc xuất đầu lộ diện, tránh đạn, treo người trên đỉnh núi.”
Thật ra, việc mà Sylvester Stallone dám nói về tôi một cách công khai như vậy có nghĩa là hàng triệu con người trở nên có nhận thức về việc này.
Sự kiện thứ ba xảy ra chỉ vài ngày sau khi Sylvester Stallone phát biểu và Celia nhắn gởi. Sự kiện này là một tác động lớn đối với bản thân tôi, nhưng có vẻ riêng tư nhiều hơn.
Tôi trở về Miami sau chuyến thăm Brazil vào ngày 19/08/1997. Vào ngày 22/08/1997, tại phòng khám, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ cung điện Kensington – London, nhà của Công nương Diana. Jacqueline là trợ lý riêng của Công nương gọi cho tôi.
Jacqueline nói với tôi:
– Công nương rất thích cuốn sách của ông, Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi. Cuốn sách đã mang lại cho Công nương lòng thanh thản và niềm an ủi rất lớn. Công nương muốn nói chuyện với ông. Vậy ông có kế hoạch đi qua nước Anh trong thời gian tới đây không?
Tôi trả lời:
– Ồ không, tôi chưa có lên lịch đi, nhưng tôi chắc rằng chúng ta có thể sắp xếp.
– Công nương đang đi du lịch. Công nương muốn liên lạc với ông khi Công nương trở về Anh.
– Thật là vinh hạnh cho tôi. Tôi sẽ gởi cho Công nương thêm vài cuốn sách và băng dĩa.
Chiều hôm đó, chúng tôi gởi đi một kiện hàng gồm sách và băng dĩa, rồi tôi đợi điện thoại của bà. Tôi rất khâm phục lòng can đảm, lòng từ ái, và các việc làm từ thiện của bà, nhất là cách bà biểu lộ tình yêu đối với những người bị nhiễm AIDS.
Dĩ nhiên, Công nương Diana không bao giờ gọi cho tôi. Vào ngày 31/08/1997 trước khi bà trở về London, bà và Dodi Fayed bị chết vì tai nạn xe hơi thảm khốc trong đường hầm tại Paris.
Tôi không tin đó là sự ngẫu nhiên, và tôi viết phần này về Công nương Diana chỉ vài ngày sau cái chết của bà. Tôi buồn vô cùng, mặc dù tôi biết bà sẽ ổn thôi, vì linh hồn trong sáng đáng yêu của bà vẫn sống mãi, sẽ được bao phủ bởi ánh sáng và tình yêu thương ở một cõi khác. Tuy vậy, chúng ta vẫn đau buồn khi có người rời bỏ ta về mặt thân thể vật chất.
Tôi tin có hai lý do vì sao tôi có cuộc điện thoại từ cung điện Kensington một tuần trước khi Công nương mất.
Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi là cuốn sách nói tình yêu và bạn tri kỷ, nói về con người có mối liên kết đặc biệt từ kiếp này qua kiếp khác, vượt thời gian và không gian, nói về con người đã từng chung sống với nhau trong những kiếp quá khứ, và những người tìm lại được tình yêu của họ trong kiếp hiện tại. Họ học hỏi được rằng tình yêu là tuyệt đối và bất diệt. Tình yêu không bao giờ kết thúc, thậm chí con người có chết đi. Chúng ta luôn được yêu thương. Chúng ta không bao giờ cô đơn, chúng ta luôn được đoàn tụ với những người thân yêu của mình.
Tôi tin rằng Công nương Diana cảm nhận được mối liên kết trong tình bạn tri kỷ với Dodi Fayed, và có lẽ với những người con trai của bà, và với những người thân yêu khác. Có lẽ Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi giúp bà hiểu về những mối liên kết mãnh liệt này.
Một lý do khác là có lẽ con người thường có những tiên đoán trước hoặc trực giác mạnh mẽ về những sự kiện quan trọng trong cuộc đời họ. Những trực giác này thường hướng về những cái chết sắp xảy ra, bất kể của họ hay của những người gần gũi với họ. Có nhiều chuyện kể về những người nói chia chỉ vừa trước khi họ chết một cách đột ngột.
Một bệnh nhân của tôi là một người vợ trẻ của một doanh nhân, cô đang mang thai, còn chồng bị chết trong một tai nạn máy bay tại Colombia. Cô có những giấc mơ luôn tái diễn về cái chết vì tai nạn máy bay của chồng mình cả tháng trước khi điều đó xảy ra. Làm sao mà cô được cảnh báo trước nếu điều này đúng là một tai nạn bất ngờ?
Một bệnh nhân khác là người phụ nữ Miami. Anh trai cô bị chết trong một tai nạn xe hơi tại Michigan. Nhiều tuần trước khi tai nạn xảy ra, cô đến viếng thăm nhà tang lễ để lấy nhiều thông tin hơn. Có lẽ, cùng một cấp độ, Công nương Diana cũng biết về điều đó.
Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi cũng giống như Tiền Kiếp và Luân Hồi, Có Thật Không? không chỉ nói về tình bạn tri kỷ, những kiếp quá khứ, mà còn nói về tình yêu chân thành, thánh thiện. Điều đó nói lên rằng không có cái chết, chỉ có sự sống; rằng linh hồn chúng ta bất diệt và không bao giờ bị tổn thương; rằng chúng ta sẽ luôn luôn gặp lại người thân yêu bằng linh hồn hay thể xác vật chất. Những cuốn sách của hy vọng, không phải vì đó là nguồn an ủi cho con người, mà chính vì sự thật trong những cuốn sách đó. Có lẽ Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi đã an ủi Công nương Diana về cái chết của người cha yêu quý. Hẳn là bà vẫn còn đau buồn vì cái chết của cha mình? Hẳn là niềm an ủi thanh thản của bà liên quan tới cha mình?
Công nương đọc sách của tôi chỉ vừa trước khi bà chết. Thời gian không phải là tình cờ. Bà đã học hỏi được nhiều về tình bạn tri kỷ, và bà cũng học hỏi được nhiều hơn về linh hồn. Tôi chắc rằng sự chào đón bà bên kia thế giới rất rực rỡ với nguồn ánh sáng lộng lẫy, với lời chúc mừng nồng ấm và niềm vui không thể tả xiết.
Tôi sẽ nhớ đến bà. Tôi hy vọng cuốn sách của tôi có thể giúp ích cho bà một chút.
Gian phòng hội nghị nhỏ xíu chật cứng người. Một trăm năm mươi con người bám vào từng câu từng chữ của nhà đồng cốt James Van Praagh, còn tôi thì đang chứng kiến ông chuyển tải thông tin từ những người thân yêu đã mất. Thậm chí những kẻ hoài nghi trong chúng tôi cũng phải kinh ngạc trước chi tiết nhỏ nhặt có đầy đủ chứng cứ do ông cung cấp cho những người khao khát bằng chứng mà người thân của họ đã từng sống. Những người này đều công nhận sự chính xác của ông. Chi tiết càng riêng tư nhiều hơn, tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên nhiều hơn, xúc động nhiều hơn.
Hai vợ chồng tôi ngồi ở khoảng nửa phía sau thính giả. Tôi không hiểu làm sao mà James có thể biết được từng sự việc nhỏ nhặt này. Câu trả lời thật đơn giản của ông luôn luôn là “họ nói với tôi”.
Ngồi bên trái tôi là người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi. James gọi tên một người đàn ông, thì một người phụ nữ già hơn cô, ngồi phía bên kia run rẩy đứng lên. “Đó là mẹ tôi”, người trẻ hơn tâm sự với tôi.
Nguồn chi tiết có căn cứ, được cho là dựa trên bằng chứng, tuôn trào từ James đến người phụ nữ khoảng tuổi sáu mươi. Bà ta luôn miệng “Dạ… dạ… ồ, dạ!”. Hai tay bà xiết chặt vào nhau, đôi chân run rẩy.
James tiếp tục:
– Ông ta nói cám ơn vì bà đã chăm sóc vườn hoa hồng. Ông biết bà làm điều đó vì bà yêu ông, ông cũng yêu bà.
Người phụ nữ luống tuổi gật đầu, nước mắt tuôn như mưa.
– Đừng lo lắng về mấy con chó.
James nói có vẻ thần bí pha một chút hài hước. Con gái bà quay sang tôi giải thích:
– Mẹ tôi chăm sóc vườn hoa hồng cho cha tôi; dường như bà làm rất cật lực… và cứ hay lo mấy con chó chạy lung tung phá khu vườn… điều này quá sức kinh ngạc!
Mắt cô cũng ngấn lệ. Tôi quá xúc động bởi những điều đang diễn ra, đến nỗi tôi phải cố gắng duy trì tính khách quan và thái độ lạnh nhạt.
Tức thì sau đó James làm cho mọi người khóc òa.
– Ông ta cám ơn bà đã đem cái gì đó cho ông… James ngừng lại một lát.
– Đó là chiếc nhẫn, ông ta nói với tôi. Đó là chiếc nhẫn của ông, bà có đem theo và giúp ông có cơ hội vượt qua.
Khi Jamesvừa dứt lời, người phụ nữ luống tuổi từ từ duỗi cánh tay ra trước mặt và mở bàn tay trái, đôi bàn tay suốt từ đầu đan chặt lấy nhau. Chiếc nhẫn của chồng bà nằm trong tay, thậm chí cả tôi ngồi chỉ cách bà hai cái ghế cũng chẳng thấy cho đến lúc đó. Cả gian phòng đều hết sức mũi lòng. Một nụ cười rạng rỡ hiện lên khuôn mặt bà. Bà biết người chồng đang ở đó nói chuyện với mình.
Cô con gái trả lời cho cái nhìn khó hiểu của tôi:
– Mẹ tôi chẳng bao giờ đeo chiếc nhẫn đó. Bà đem theo với hy vọng nó sẽ giúp ích… tôi chắc vậy.
Nước mắt cô tuôn dài xuống má.
Nhà đồng cốt không phải là những người đọc được tư tưởng. Bất kể cảm nghĩ hay kiến thức mà họ nhận được, không phải từ những suy nghĩ của thính giả. Một họa tiết khác của James Van Praagh là điển hình cho điểm này.
Làm việc với gần sáu trăm thính giả trong một phòng khiêu vũ của khách sạn Fort Lauderdale, Florida, James lại “được chỉ thị” những người đặc biệt trong hàng khán thính giả. Tôi chỉ quan sát ông đang giúp đôi vợ chồng đau khổ bị mất đứa con gái bảy tuổi vừa chết vì bệnh bạch cầu.
– Con bé gởi lời yêu thương cho hai người và rất vui vì đã hai người đã giữ kỹ đồ chơi, búp bê, con kỳ lân.
Mặc dù điều này chẳng có ý nghĩa gì với tôi ngay lúc đó, nhưng đôi vợ chồng đó phản ứng tức thì. Với sự xúc động mạnh, họ giải thích rằng con gái họ đã được hỏa táng. Hủ tro cốt đang ở trong phòng con bé, nằm giữa những món đồ chơi của nó. Tấm trải giường và áo gối là những thứ mà con bé rất ưa thích, có hình con kỳ lân.
Trước đây James chưa bao giờ gặp gỡ hoặc nói chuyện với cặp vợ chồng này. Ông ta cũng chẳng nhận ra người đứng kế bên mà ông đang nhắn lời là người phụ nữ trẻ tôi quen. James vừa từ California đến, ông sống tại đó, ông cũng chưa từng nói chuyện với cô ta.
James bắt đầu:
– Tôi có David đây… David… con của ai đây, người này chết rồi, và đây là linh hồn.
Vài người phụ nữ đứng lên, vì David là cái tên khá phổ biến. Chỉ có người phụ nữ tôi quen thì không đứng lên. Cô không có con. Em chồng cô tên David chết đột ngột hai năm trước, mà thông tin xa như vậy không cụ thể lắm với cô.
James không có vẻ gì liên quan đến những người đã trả lời. Rồi ông hỏi:
– Ai là phi công. Anh ta nói với tôi về một phi công. Ai đó có họ hàng với David là phi công.
Bây giờ những người đã đứng lên liền ngồi xuống. Nhưng người phụ nữ trẻ kế bên run rẩy đứng lên.
Cô nói:
– Tôi có họ hàng với David. Đó là em chồng tôi đã chết cách đây hai năm. Mẹ chồng tôi là phi công… Bà lái máy bay.
James có vẻ đã hài lòng vì đã có sự liên hệ hợp lý. James nói thêm:
– Anh ta muốn tôi gởi lời yêu thương đến bà mẹ. Rồi ông nhìn qua phía khác, như thể ông đang lắng nghe ai đó. Khi ông quay lại người phụ nữ, ông nhìn lên đầu cô và nói:
– Tôi thấy có một con dao màu đỏ trên đầu cô. Tôi được chỉ cho thấy ai đó… đang nhìn con dao và nghĩ đến việc rửa sạch con dao.
Người phụ nữ không biết gì về con dao màu đỏ hoặc chồng cô có con dao đó không, nên cô không xác nhận thông tin này.
– Cứ nhớ lấy.
Lời James nói có nghĩa là điều này nằm trong tương lai. Rồi ông quay sang “người lạ” khác, bởi vì mỗi người trong phòng đều là người mới đối với ông.
Vài ngày sau tôi nói chuyện với người phụ nữ đó, cô ta nói với tôi rằng:
– Ông sẽ không thể tin được điều này.
Sau khi cô về nhà, cô liền điện thoại cho bà mẹ chồng, mẹ của David, bà đang sống ở vùng ngoại ô Pennsylvania. Cô không kể cho bà nghe về James hay buổi lên đồng. Cô chỉ hỏi một câu duy nhất:
– Cái con dao màu đỏ có nghĩa gì với mẹ không vậy? Bà mẹ chồng trả lời:
– Lạ quá sao con hỏi điều đó. Hôm qua (một ngày trước buổi lên đồng) mẹ xuống tầng hầm dọn dẹp, và di chuyển vài dụng cụ câu cá. Mẹ nhìn thấy con dao quân đội Thụy Sĩ cũ của David, mẹ nhặt lên và mẹ nghĩ nên rửa sạch nó.
James cảm nhận được tư tưởng của mẹ David. Sự suy nghĩ về con dao xảy ra một ngày trước đó. Người phụ nữ trẻ trong hàng thính giả cũng không biết gì về con dao hay dòng suy nghĩ xảy ra tại tầng hầm trong căn nhà cách xa hàng ngàn cây số. Chi tiết về con dao của quân đội Thụy Sĩ, phi công, con kỳ lân và vân vân quá rõ ràng để loại riêng ra các hạng mục giữa sự trùng hợp ngẫu nhiên và tính tổng quát.
Tất cả chúng ta đều có thể học hỏi để thực hiện việc james thực hiện, như khi bạn đọc xuyên suốt cuốn sách này, nhưng chúng ta thiếu tự tin và rèn luyện để nhận ra điều này. Tôi thích dùng sự tương tự như đánh đàn piano khi ta nói về việc học hỏi để sử dụng khả năng siêu linh. Không có người nào sinh ra đã có tài năng để trở thành nghệ sĩ bậc thầy đàn piano. Tuy nhiên, với những bài học, sự tập luyện, và làm việc cật lực, tất cả chúng ta đều có thể học hỏi để gõ vài nốt nhạc. Quá trình trực giác cũng sẽ phát triển giống hệt như vậy.
Dần dà chúng ta sẽ hiểu rằng tất cả sự sáng suốt nằm bên trong chúng ta, và khi chúng ta nhớ lại, tập luyện, và truy cập sự sáng suốt này, chúng ta sẽ chính là thầy giáo giỏi nhất của mình. Lúc đó, chúng ta sẽ tìm thấy niềm thanh thản, hân hoan ngay giây phút hiện tại, bởi vì vấn đề thực sự là chúng ta sẽ sống như thế nào ngay bây giờ, bằng chính tâm linh, điều gì mà chúng ta được chỉ dẫn để tin tưởng không còn quan trọng.
Ngay khi chúng ta thức tỉnh, linh hồn sẽ ca bài ca tình yêu rót vào bên tai ta.
Ẩn mình trong hàng khán thính giả tại chương trình Maury Povich vào cuối tháng Tám năm 1997, tôi quan sát thầy chữa bệnh nổi tiếng và là bà đồng người Anh, Rosemary Altea đang đưa những chi tiết đặc thù, riêng tư cho một người trong nhóm kiệt sức vì đau buồn do mất đi người thân yêu. Hai vợ chồng tôi đã đến thành phố New York, và có ghé thăm Joni Evans, đại diện bản quyền của tôi, một ngày trước chương trình. Joni cũng là đại diện của Rosemary. Cô lật đật mời chúng tôi đến buổi trình diễn. Rosemary không biết chúng tôi có mặt.
Giống như Celia và James Van Praagh, Rosemary, tác giả của nhiều cuốn sách nói về tâm linh, rất lão luyện trong việc chuyển tải những lời nhắn gởi từ cõi khác. Để sử dụng tài năng làm tốt đẹp thế giới, cô thành lập hội RAAH – Rosemary Altea Association of Healer, một tổ chức phi lợi nhuận đặt tại nước Anh. Mặc dù tôi thích đọc sách của cô và đã xem cô trên chương trình truyền hình, nhưng đây là cơ hội đầu tiên tận mắt nhìn thấy việc Rosemary thực hiện. Có rất nhiều nhà ngoại cảm, ông đồng bà cốt, những người thật sự thông thạo và đúng đắn trong công việc, và tôi không ngại chớp lấy cơ hội gặp gỡ.
Thật không may! Mọi thứ trên truyền hình Mỹ đều phải được thử nghiệm. Rosemary được đề nghị cung cấp những chi tiết chính xác về những người thân đã mất của người mà cô gặp lần đầu và về cuộc sống của họ mà cô chẳng biết gì. Tất cả điều này đều được truyền hình trực tiếp.
Cô phải gặp riêng họ mà không có một chút bối rối. Rosemary có vẻ bình thường với sự sắp xếp này. Tôi biết rằng truyền hình phất lên là nhờ thu hút được sự phản ứng tự nhiên của khán giả. Tôi ước gì cô bất chấp mọi trở ngại, và biết rằng đây không phải là sự đánh giá khoa học một cách công bằng đối với khả năng của cô.
Rosemary vượt qua tất cả mọi chướng ngại này, với sự chính xác đáng kinh ngạc, cô cung cấp sự việc này đến sự việc khác cho các gia đình đang đau khổ. Cô cung cấp rõ ràng cho họ niềm an ủi, hy vọng, và thanh thản. Cả khán phòng cùng chia sẻ sự trải nghiệm đầy kịch tính và cảm động này.
Không ai biết đến tôi, nhưng tôi biết hai người trên khán đài với Rosemary. Ralp và Kathy Robinson đã từng tham dự buổi diễn thuyết của tôi một năm trước, và chúng tôi trao đổi rất nhiều về cái chết đầy bi kịch của người con trai họ, Ryan, thằng bé bị người bạn vô tình bắn chết.
Ryan và người bạn đi dự tiệc tự do của tuổi “teen”, lúc đó hai đứa trẻ phát hiện một cây súng ngắn của Nga. Chúng nghĩ rằng cây súng không lên nòng, vì chốt an toàn vẫn khóa. Chúng kéo cò mấy lần mà không có viên đạn nào nổ. Nhưng bằng cách nào đó, chốt an toàn vô tình bị mở. Một viên đạn duy nhất trong phòng, vào một đêm tháng Mười lạnh giá, ngay sau đêm sinh nhật thứ mười sáu của thằng bé.
Thế giới vỡ tan thành từng mảnh vụn trước mắt Robinson. Họ héo hon vì đau buồn.
Tôi biết được nhiều chi tiết về cái chết của Ryan và cả những chi tiết trong cuộc sống ngắn ngủi của thằng bé. Rosemary không biết gì về chuyện này, quay sang họ, cô kêu lớn:
– Bùm. Thằng bé cứ nói liên tục bùm bùm!
Thậm chí cô còn miêu tả hơi hám chung quanh tai nạn khủng khiếp ấy, cô còn nói thêm nhiều chi tiết nữa.
Cha mẹ của Ryan rất xúc động, họ đều là người rất tinh tế. Tôi biết cuộc chạm trán với Rosemary sẽ giúp họ chữa lành vết thương lòng, thậm chí ngoài những gì mà tôi có thể làm cho họ.
Rosemary nói thêm, miêu tả Ryan hết sức chính xác:
– Thằng nhóc thật láu cá.
Vài ngày sau, Ralph viết thư cho tôi:
“Thật lạ, hoặc nhóm sản xuất cung cấp thông tin cho Rosemary về cái chết của Ryan hoặc cô ta quá lạ thường. Cô ta rất tốt với chúng tôi. Cô bước vào phòng chờ trước buổi diễn để giao lưu với từng người chúng tôi và nói về cách cô sẽ thực hiện. Sau buổi diễn cô lại dành thời gian cho nhóm chúng tôi để bảo đảm mỗi người đều cảm thấy trọn vẹn. Nhìn chung, đó là một trải nghiệm rất bổ ích. Hai vợ chồng tôi rất vui là đã tham dự.”
Cái chết của Ryan và những trải nghiệm của họ sau đó đã mang đến cho Robinson sự phát triển về mặt tâm linh rất đáng kể. Cô mở rộng kế hoạch để giúp đỡ tổ chức Comapassionate Friends, một tổ chức quốc gia chuyên giúp những gia đình có người thân bị mất.
Với tôi, không hề có một sự trùng hợp ngẫu nhiên nào cả. Gia đình Robinson hết lòng giúp người khác, và giờ đây, Rosemary giúp lại họ. Và tôi, một dạng mẫu số chung, đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Trong thư, Ralph kết luận bằng một bài thơ mà Ryan đã sáng tác.
“Chúng tôi không hề biết thằng bé sáng tác bài thơ nào cả cho đến khi chúng tôi phát hiện ra những tập san của nó sau khi nó đã ra đi.”
Hãy theo những cơn gió Hãy theo những cơn gió Đi vào thế giới bên kia Lời gọi vẫy chào bạn Bạn có thể giành lấy cuộc sống chưa từng tồn tại Linh hồn nhơ nhuốc có thể gột sạch bằng thời gian và đức tin.
Ryan J. Robinson Trong một lá thư khác, Ralph viết:
“Tôi đã học được cách nói với người mình yêu quý, bởi vì điều đó rất quan trọng, bởi vì ngày mai chỉ là một khái niệm trong tâm trí bạn.”
Trong buổi biểu diễn giống như vậy, Rosemary đã đưa ra lời bình phẩm sâu sắc về sự lắng nghe. Cô nói rằng chúng ta cứ hỏi, rồi hỏi về những lời nhắn gởi, dấu hiệu, liên lạc, mà không dành thời gian để lắng nghe. Làm sao chúng ta có thể nghe được nếu không chịu lắng nghe? Và lắng nghe có thể bị mất thời gian. Chúng ta phải kiên nhẫn. Chúng ta phải hết sức cẩn thận lắng nghe lời nhắn nhủ của “sự ngẫu nhiên”.
Con người tự nhiên và bình thường luôn mong mỏi dấu hiệu, mong mỏi lời nhắn gởi ngay tức thì. Tuy nhiên, lắng nghe là một kỹ năng và phát triển kỹ năng này đòi hỏi phải tốn thời gian.
Khi bạn thực hành tĩnh lặng bên trong nội tâm, dành thời gian lắng nghe, tạo ra không gian để lắng nghe, thì bạn sẽ được chữa lành.
Rồi khi đó, bạn sẽ nhìn thấy dấu hiệu, sẽ nhận được lời nhắn. Cùng lúc đó, bạn sẽ phát triển được nghệ thuật kiên nhẫn.
Chính nơi hành tinh này mà nhiều linh hồn được phép hiện thân thành những người phàm mắt thịt. Họ được phép quay trở lại… Trên hành tinh này, sự liên lạc với nhau được cho phép. Đây là nơi mà bạn được quyền sử dụng khả năng siêu linh của bạn và liên lạc với người phàm. Có nhiều cách để thực hiện điều này. Vài người được quyền sử dụng uy lực của tầm nhìn và có thể trưng bày bản thân họ với người bình thường. Người khác có uy lực dời chuyển và được phép dời những đồ vật bằng ngoại cảm. Rất nhiều người thích quay lại đây vì họ được quyền nhìn thấy những người phàm và rất thân thiết với họ.
Nhà đồng cốt tài giỏi Char chuyển cho con gái tôi, Amy đang vào tuổi thanh thiếu niên, một lời đoán. Ngày hôm trước hai vợ chồng tôi có dự lễ tang ông nội của David, bạn thân của Amy. Amy chỉ biết tên thường gọi của người mất đó là Buzzy.
Char nói với con bé:
– Tôi có lời nhắn cho ai đó tên David. Đó là lời nhắn từ ông nội anh ta, tên là Howard hay Harold.
Cô cứ nói những chuyện chính xác lạ kỳ. Amy chưa bao giờ biết Buzzy có tên là Howard.
– Nói với mọi người là ông ấy yêu thương tất cả, ông ấy rất khỏe. Ông đang ở cùng Max và Sam.
Chúng tôi không ai biết Max và Sam cả. Ngày hôm sau chúng tôi mới biết Sam là cha của Buzzy và Max là bạn thân của Sam, và là cộng sự trong hai mươi lăm năm.
Chúng ta không chết cho dù thân thể vật chất của chúng ta chết đi. Một phần trong chúng ta cứ tiếp tục. Tinh thần, linh hồn, ý thức. Giống như chúng ta đi qua một cánh cửa vào phòng khác, một phòng lớn hơn, đẹp hơn, sáng hơn. Đây là lý do tại sao chúng ta không nên e ngại. Chúng ta luôn được bao bọc bởi tình yêu thương. Những người thân yêu không bao giờ rời bỏ chúng ta. Chúng ta là những linh hồn bất diệt, tuyệt vời. Chúng ta chỉ ở lại thân xác này một khoảng thời gian mà thôi, chứ thân xác này không thực là của chúng ta.
Khi bệnh nhân của tôi nhận được những lời nhắn gởi từ những người thân đã mất, thì những lời nhắn này đều giống nhau một cách lạ kỳ. Bất kể là du hành về lại quá khứ, trong mơ, hay từ những nhà đồng cốt, lời nhắn đều cùng một chủ đề: họ yêu thương người thân còn lại, họ vẫn khỏe. Hãy tự lo cho mình, đừng quá đau buồn vì họ. Họ biết điều gì đó mà chúng ta đã quên đi.
Họ bất diệt và chúng ta cũng vậy.
Tôi có một trải nghiệm rất mãnh liệt khi tôi nhận được lời nhắn gởi trong lúc làm việc với Catherine. Đó là lời nhắn từ đứa con trai đầu lòng của tôi, tên Adam, thằng bé chết khi mới lọt lòng mẹ hai mươi ba ngày. Thằng bé bị bệnh mà trong trường hợp hiếm gặp nhất, khoảng mười triệu ca sinh mới có một. Các tĩnh mạch phổi, được cho rằng mang ôxy trong máu trở về tim, bị định tuyến không chính xác.
Như thể trái tim của thằng bé quay vòng, ngược lại. Một trường hợp hết sức hiếm hoi.
Kể cả bác sĩ phẫu thuật tim giỏi nhất cũng không cứu được thằng bé.
Vợ chồng tôi đau đớn hàng tháng trời, hy vọng và những mơ ước của chúng tôi tan theo mây khói. Thằng con Jordan được sinh ra một năm sau đó, niềm an ủi cho vết thương lòng của chúng tôi.
Rồi đến cái chết của cha tôi. Ông là người rất khỏe cho đến khi cơn đau tim đột ngột xuất hiện. Ông chết khoảng chín tháng trước khi tôi có lịch hẹn đầu tiên khám bệnh cho Catherine. Cô không hề biết gì về gia đình tôi, nhưng lời nhắn thông qua cô như thể cô hiểu rất rõ mọi việc.
Bốn tháng sau khi cha tôi chết, con gái tôi Amy được sinh ra. Amy là cái tên được đặt theo tên cha tôi, Avrom, tên của người Hê-brơ, hợp với cha hơn là tên theo tiếng Anh, Alvin.
Lời nhắn liên quan đến cha và con trai tôi đã mở ra cho tôi thấy về khả năng bất diệt và hiện tượng siêu linh. Sau chuyện này và những trải nghiệm tiếp theo với các bệnh nhân khác, nguyên tắc của tôi bắt đầu chuyển hướng đến giá trị tâm linh và từ bỏ mặt vật chất, hướng đến con người và những mối quan hệ nhiều hơn, ít hướng đến những tích lũy vật chất. Tôi bắt đầu nhận thức nhiều hơn về điều gì sẽ đi cùng với chúng ta, và điều gì mà chúng ta sẽ không mang theo. Thực ra, trước khi có những trải nghiệm này, tôi không tin rằng một phần trong chúng ta vẫn tồn tại trong cái chết vật lý.
Trong những lần du lịch đến Brazil, một đất nước phát triển nhiều về mặt tâm linh, tôi đã gặp gỡ vài nhà đồng cốt, tôi rất ấn tượng với nhà đồng cốt tên Celia.
Một người bạn hấp tấp đưa tôi đến nhóm du hành mà Celia đang hướng dẫn, thuộc vùng Rio de Janeiro. Celia không biết gì về tôi, và cũng chưa từng đọc sách của tôi. Bà chỉ nói tiếng Bồ Đào Nha, vì vậy người bạn phải phiên dịch cho tôi.
Tôi ngồi gần trước khán đài. Mọi người viết tên trên một mẩu giấy rồi đặt trong một cái giỏ. Celia nhặt những mẩu giấy, vò nát chúng, chẳng cần nhìn, gọi đúng tên từng người. Người nào nghe đúng tên của người thân đã mất tiến đến bục nhỏ nơi Celia đang ngồi. Có lúc, chỉ vài người bước lên, có lúc cả nhà tiến đến. Cảm xúc trên mặt họ, phản ảnh qua cử chỉ, chân thành không hề ngượng ngập. Hơn tám trăm con người từ nhiều tầng lớp trong xã hội đang tham dự. Không ai biết trước khi nào bà ta sẽ gọi tên mình.
Tôi hiếm khi gặp người nào làm việc nhanh như Celia. Một tràng tên chính xác, những miêu tả về đặc điểm thân thể và cá tính tuôn ra như thác đổ. Bà không những biết người đó chết như thế nào mà còn đề cập đến những chi tiết riêng tư bí mật trong cuộc sống của người đã mất, những chi tiết mà gia đình cảm thấy an ủi vô cùng. Lời nói của bà bật lên đầy uy lực. Sức mạnh trong lời nói ngược lại với thân hình nhỏ thó của một phụ nữ gần bảy mươi tuổi. Bà chỉ cao khoảng một mét rưỡi, và phải dùng thuốc ngửi vì bệnh suyễn.
Có hai câu chuyện khiến tôi cảm động vô cùng. Celia gọi tên một người đàn ông, rồi cha mẹ cùng cô em gái của anh ta bước đến cái bục. Tôi thấy cả nhà run lên khi Celia miêu tả rất sống động về một tai nạn xe hơi khủng khiếp mà người thanh niên đã bị chết. Bà nói rằng lúc này anh ta không sao cả, và còn gởi lời yêu thương cho gia đình, anh ta không hề cô đơn. Có hai thanh niên cùng chết với anh ta trong tai nạn đó. Bà đọc tên hai người nữa, ở phía dưới gia đình của hai nạn nhân đó đau đớn bước lên. Một người cha trong số người đó ở sau lưng những người khác, đứng thẳng người, có vẻ cách biệt, rõ ràng đang cố gắng giữ cảm xúc của mình. Những người khác thì ôm nhau khóc sướt mướt. Celia quay lại vợ của người đàn ông đứng tách rời.
– Bà không nên cảm thấy tội lỗi nữa. Linh hồn chúng nó ổn hết cả rồi.
Con trai của người đàn bà này là người lái chiếc xe đó, hiển nhiên anh ta phải có trách nhiệm về vụ tai nạn, và người mẹ cảm thấy quá ân hận. Celia nói tiếp:
– Chúng nó gởi lời yêu thương đến gia đình đó.
Bà còn nói thêm nhiều chi tiết riêng tư nữa. Rồi bà nhìn người đàn ông đứng bất động phía sau những người khác. Bà đứng đó, mặc dù bà đang đứng trên bục sau cái bàn, còn những người khác đứng dưới sàn run rẩy, cái đầu của bà vẫn không cao hơn những người đó. Bà muốn nhìn ông ta cho rõ hơn.
– Con trai ông nói với tôi rằng ông đã làm việc quá sức để chấp nhận tất cả những điều này. Quả là khó khăn cho ông hơn vì ông là kỹ sư.
Người đàn ông gật đầu vì lời bình phẩm rất chính xác.
– Nó còn nói là ông đừng gây gổ về chuyện tấm thảm nữa. Giờ đây thì chuyện đó chẳng còn quan trọng gì.
Đến lúc này, người đàn ông quỵ xuống. Ôm chầm lấy vợ, ông khóc nức nở. Chẳng ai biết được ông và vợ thỉnh thoảng cãi nhau về chuyện tấm thảm trong nhà. Ông cứ nằng nặc cho rằng bụi của tấm thảm làm con trai mình bị dị ứng và bị suyễn. Còn vợ ông thuyết phục chồng mình là tấm thảm vô tội, và không muốn dời nó đi chỗ khác.
Tính chất vô cùng riêng tư trong lời bình phẩm chọc thủng trí tuệ của người đàn ông này, và đánh gục trái tim ông. Ông không còn có thể phủ nhận những gì mà ông đã trải nghiệm. Hai vợ chồng ôm nhau khóc thút thít. Họ biết rằng linh hồn con trai mình vẫn còn sống.
Và chúng ta cũng biết rằng chúng ta không phải là những thể xác vô hồn, đúng ra, chúng ta không bao giờ thật sự chết đi.
Sau vài cuộc đối thoại chính xác và cảm động với cõi khác, Celia lại gọi tên một người đàn ông đã bị bắn chết cách ba tuần trước. Vợ và hai đứa con trai là bác sĩ của người bị giết bước đến cái bục.
Lời nhắn thông qua Celia chứa đầy chi tiết riêng tư. Bà miêu tả việc bắn giết và cách chữa trị sau đó. Bà dùng những từ y khoa đặc biệt, thậm chí còn quanh co vào những tính rắc rối của định lượng vật lý học. Tôi không tin Celia đã từng được đào tạo về y học hay vật lý học, và người phiên dịch xác nhận là không.
Khi người chết truyền lại tình yêu của anh với gia đình, ba người ôm nhau chặt lấy nhau. Việc điều trị mà họ đã từng chứng kiến rõ ràng xuyên suốt trong phòng.
Celia vẫn chưa dứt, bà còn lời nhắn tâm linh tuyệt vời để nói lại.
– Ông rất cảm kích lòng cảm thông và tình yêu của các người, nhưng ông muốn cả nhà cũng cảm thông cho người đã giết ông. Hãy từ bỏ thù hận. Vì mức độ của người này rất thấp, chưa hiểu được định luật thiêng liêng. Hắn sẽ trả giá cho việc làm của mình, tuy nhiên, vì hắn ngu si, nên hắn cần sự giúp đỡ. Hắn cần mọi người cầu nguyện. Hắn không hiểu biết, vì vậy, không nên phán xét hắn.
Sau khoảng sáu mươi hay bảy mươi lời nhắn gởi, Celia nghỉ giải lao. Tôi được đưa đến gian phòng nhỏ với khoảng mười người khác. Celia đang nghỉ trên ghế, và tôi được giới thiệu là bác sĩ nổi tiếng đến từ Mỹ, người đã có nhiều bài giảng về việc đầu thai, và nhiều vấn đề tâm linh khác. Celia hỏi tôi về công việc, và từ những câu hỏi đó, rõ ràng là Celia không hề giống tôi hoặc việc tôi đang làm. Bà tôn trọng công việc của tôi, còn tôi ca ngợi công việc của bà. Chúng tôi đều đồng ý rằng chỉ có tình yêu vô điều kiện mới thật sự quan trọng.
Bỗng nhiên mà không có sự thay đổi thật sự nào trong giọng nói hoặc ngữ điệu của bà, bà cho tôi lời nhắn.
– Con trai Adam của ông đang ở đây, cậu ta muốn ông biết rằng trái tim cậu ta đã nằm đúng vị trí rồi. Cậu ta canh chừng và bảo vệ thằng em trai Jodan, và đứa em gái có cái tên giống như cha ông. Cậu ta gởi lời yêu thương đến bà mẹ, Carole (bà phát âm thành Ca- ró-lee). Cái chết của cậu ta rất quan trọng để cho ông niềm thanh thản sau này, thông qua công việc của ông.
Chỉ có cha và người chú của Carole mới kêu tên vợ tôi như vậy. Cả hai đã chết vài năm trước. Đó là cái tên cưng mà họ gọi nàng.
Giọng của Celia thay đổi ngữ điệu một chút, bà bắt đầu nói nghiêm túc hơn.
– Công việc tâm linh của ông hoàn toàn chính xác. Đó là việc đúng đắn và tốt lành. Đừng bao giờ nản chí… hãy tiếp tục. Công việc này giúp ích mọi nơi, thậm chí ở cõi khác. Nó sẽ lớn mạnh hơn nữa.
Từng chữ từng lời của Celia nhập vào tâm trí và trái tim làm tôi nhớ lại lời nhắn của Catherine đã nhiều năm qua, lời nhắn đã thay đổi cuộc đời từ cái chết của cha và con trai tôi. Bất chợt, tôi rùng mình.
Celia chẳng biết gì về tôi hay gia đình tôi. Bà cũng chưa từng đọc sách của tôi. Lời nói chính xác của bà làm tôi nổi gai óc.
Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chưa cho điều huyền bí là hiển nhiên.
Celia không biết rằng có lúc tôi đã nản lòng, bởi vì công việc đòi hỏi tôi phải xa gia đình và bạn bè, bởi vì tôi chưa đủ khả năng đáp ứng nhiều yêu cầu giúp đỡ, và bởi vì sự công kích gay gắt từ những người theo chủ nghĩa hoài nghi và giới phê bình. Lời nói của Celia đã cứu sống trái tim tôi, và làm linh hồn tôi hồi sinh.
Tám trăm con người và tôi cùng chia sẻ cuộc trải nghiệm khác thường. Khi tôi quay lại căn phòng lớn, tôi cảm thấy nguồn năng lực yêu thương thanh tịnh tràn ngập cả tòa nhà. Tôi nói chuyện với bốn gia đình có lời nhắn, không ai đã từng gặp hoặc nói chuyện với Celia hoặc nhân viên của bà trước khi họ được kêu tên.
Sáng hôm sau tôi điện thoại cho người bạn để cám ơn vì anh đã đưa tôi đến gặp Celia. Anh kể rằng sau khi tôi đi rồi, anh có nói chuyện với bà. Bà nói với anh có rất nhiều linh hồn ở đó chờ tôi khi tôi đang ở trong phòng với bà. Nhiều linh hồn muốn nhắn lời cho tôi, nhưng bà không muốn làm tôi mệt mỏi. Và do đó, bà dừng lại để lấy lời nhắn của Adam. Một chút thất vọng trào lên trong tôi. Tôi muốn nghe thêm và trải nghiệm nhiều hơn nữa. Nhưng tôi vui với những gì tôi quan sát và nghe được suốt cả ngày hôm ấy. Và rồi sự chán nản trong lòng tôi dần dần tan biến.
Vài năm trước, James Van Praagh, nhà đồng cốt người Mỹ và là tác giả cuốn sách bán chạy khắp thế giới Talking to Heaven và bây giờ là cuốn Reaching to Heaven, đã đoán rằng công việc của tôi càng ngày sẽ có nhiều khán thính giả. Anh nói với tôi rằng tôi là một thời kỳ chuyển tiếp đến cấp độ ảnh hưởng cao hơn trên thế giới, nơi mà cần một hướng đi tâm linh và sự kết hợp giữa khoa học và tâm linh.
Tâm trí tôi nghe những lời tiên đoán đó nhưng tôi thật sự không tin một chút nào. Dường như có quá nhiều sự chống đối và thái độ hoài nghi chặn đường. Chín năm trôi qua, tôi đã dốc hết sức mình cố gắng giảng dạy về chân lý, cuộc sống thực sau khi chết, chuyện đầu thai, tình yêu thánh thiện. Chín năm qua, tôi luôn bị chế nhạo, cười mũi vì những lời giảng về sự bất diệt của tình yêu, rằng chúng ta và những người thân yêu không bao giờ chết đi khi thân thể vật chất của chúng ta ngừng thở, rằng chúng ta tiếp tục tồn tại và yêu thương trong trạng thái linh hồn, và nếu cần thiết chúng ta sẽ quay lại với trạng thái thân thể vật chất. Dù tôi biết tôi đang nói về những điều có thật, nhưng có quá nhiều người vẫn giữ tâm trí hẹp hòi. Làm sao công việc của tôi có thể đạt đến cấp độ cao hơn, và tại sao lại vào lúc này?
Trong khoảng thời gian rất ngắn khi tôi rời khỏi Brazil, ba điều xảy ra theo tuần tự đã đánh thức tôi và báo cho tôi biết về khả năng mà Celia và James đã tiên đoán.
Thứ nhất là quy mô số đông người và phản ứng truyền thông về những buổi nói chuyện của tôi và các buổi hội thảo tại Brazil. Tại mỗi nơi tôi ghé qua, hàng ngàn người đổ về khán đài đông như thác nước. Mỗi sự kiện đều bán hết vé. Truyền hình, báo chí, tạp chí đều theo dõi để lấy tin. Việc ký tên sách phải kéo dài hàng nhiều giờ vì số lượng người kiên nhẫn đứng xếp hàng quá đông.
Tuy vậy, tâm trí tôi vẫn chế ngự để xem nhẹ sự phản ứng khổng lồ này. Tôi tự giải thích theo cách duy lý “Đây là đất nước Brazil”. Brazil là một nước có nhận thức về tâm linh rất mạnh mẽ, một vùng đất có nét đẹp về vật chất thật ngoạn mục, đặc biệt vẻ đẹp của con người. Một dân tộc có suy nghĩ phóng khoáng, đáng yêu, có hiểu biết về tâm linh.
Những linh hồn như Allan Kardec[9] đã mở đường sẵn rồi.
Theo tôi, Brazil là một ngoại lệ giống như nhiều nước khác thuộc khối Châu Mỹ La-tin. Nơi mà con người tự do bàn luận và chia sẻ những trải nghiệm tâm linh của họ.
Rồi sự kiện thứ hai xảy ra. Nhiều năm qua, tôi đã điều trị nhiều nhân vật nổi tiếng, nhà lãnh đạo chính trị, ngôi sao thể thao, và nhiều người khác nữa tại phòng khám tư của tôi. Nhiều người có những trải nghiệm đầy xúc động, bất kể thuộc về những kiếp quá khứ hay hiện tượng tâm linh. Do quy luật tuyệt mật và sự tôn trọng tính riêng tư, tôi không thể nói hoặc viết về họ. Dĩ nhiên họ không bị cản trở bởi những giới hạn giống nhau. Tuy nhiên, vì họ e ngại phản ứng của xã hội, cho nên rất hiếm người nổi tiếng nói về tôi, về những cuốn sách của tôi, và công việc chúng tôi cùng làm.
Trường hợp ngoại lệ là Gloria Estefan. Ca sĩ kiêm diễn viên tài năng lạ thường. Cô cũng là một người có dũng khí rất mạnh về tinh thần lẫn thể xác, và cũng rất tiến bộ về mặt tâm linh. Gloria là người có trái tim tuyệt vời, cô đã giúp cho cộng đồng Miami theo nhiều cách từ thiện. Do đó, khi cô công khai về tôi, tôi rất xúc động, nhưng không hề ngạc nhiên.
Trong một bài tạp chí tháng sáu năm 1996, cô nói: “Tôi tập thiền cả một đời, gần như là một hình thức tự thôi miên, nhưng tôi không thật sự biết được đó là gì cho đến khi sau tai nạn trong chuyến du lịch bằng xe buýt, lúc đó người bạn gởi cho tôi cuốn sách của Brian Weiss, Tiền Kiếp và Luân Hồi, có thật không? Cuốn sách này đã tạo ra một tác động mạnh trong tôi và cho tôi nguồn sức lực trong quá trình hồi phục. Tôi thường nhờ đến cuốn sách. Tôi luôn tò mò về thuật thôi miên mà không biết rằng bản thân tôi đã thực hiện một hình thái thôi miên nhiều năm rồi. Rồi tôi cũng gặp được Brian Weiss, và khi ông thôi miên tôi, ông sử dụng phương pháp giống hệt cách mà tôi đã sử dụng từ khi tôi còn nhỏ để thực hiện một dạng thiền định nội tâm. Đó cũng là cách cầu nguyện của tôi.”
Nhưng Gloria không phải là sự kiện thứ hai mà là Sylvester Stallone. Trong khi tôi đang ở Brazil vào năm 1997, anh kể với báo chí Mỹ về cách mà tôi đã giúp anh để chuẩn bị cho vai diễn mới trong phim Cop land.
Giới phê bình đang ca tụng vai diễn của Stallone trong Cop Land. Anh không diễn lại vai người hùng, mà vai diễn đòi hỏi nhiều bất ngờ hơn như một cảnh sát trưởng sức khỏe kém chiến đấu chống lại sự thối nát trong một thị trấn nhỏ.
Bài báo viết rằng:
“Stallone cũng đã trải qua cuộc chuẩn bị nội tâm, đặc biệt là anh sẽ diễn chung với Robert De Niro, Harvey Keitel và Ray Liotta.
Anh thú nhận với nhiều lo lắng:
‘Trước đây tôi chưa từng diễn chung với những diễn viên gạo cội như vậy, rồi bỗng nhiên tôi bị ném vào đấu trường, giống như đi từ Sói con (Hướng Đạo Sinh) đến Lực Lượng Biệt Kích Mỹ!’
Một trong những việc mà anh ta thực hiện là đến xin tư vấn với bác sĩ Brian Weiss, ông là tác giả cuốn sách rất ăn khách, Tiền Kiếp và Luân Hồi, có thật không?
Ông là chuyên gia về tâm thần học tại Miami. Ông kết hợp thuật thôi miên, tâm lý liệu pháp, và những chuyến trở về tiền kiếp thành phương pháp chữa trị của ông. Ông đã giúp cho Stallone gợi lại những chuyện mà hẳn anh đã quên.
Stallone nói rằng:
‘Weiss tấn công vào khái niệm dũng khí phi vật thể, đó là người can đảm nhất hết thảy: một người đàn ông bước vào tình huống mà biết rằng sẽ không có cơ hội sống sót, nhưng anh ta sẵn sàng đương đầu vì lý tưởng.’
Weiss nói rằng:
‘Cuộc gặp gỡ của tôi với Stallone không phải về chuyện đào bới những kiếp quá khứ. Đó không phải là chuyện giữa bác sĩ với bệnh nhân. Nhân vật này là người hùng có dũng khí về tinh thần lẫn đạo đức rất sâu sắc. Anh lo ngại về khả năng biểu lộ điều đó. Ấn tượng của tôi về Stallone là khả năng bẩm sinh của anh đã có sẵn. Những gì tôi làm là giúp anh loại bỏ đi mọi chướng ngại để anh biểu lộ những khả năng của mình.’
Đã từ lâu Stallone chưa hề chuẩn bị quy mô cho một bộ phim như vậy. Không phải vì anh không muốn, mà bởi vì vai diễn của anh không đòi hỏi quá nhiều, ngoài việc xuất đầu lộ diện, tránh đạn, treo người trên đỉnh núi.”
Thật ra, việc mà Sylvester Stallone dám nói về tôi một cách công khai như vậy có nghĩa là hàng triệu con người trở nên có nhận thức về việc này.
Sự kiện thứ ba xảy ra chỉ vài ngày sau khi Sylvester Stallone phát biểu và Celia nhắn gởi. Sự kiện này là một tác động lớn đối với bản thân tôi, nhưng có vẻ riêng tư nhiều hơn.
Tôi trở về Miami sau chuyến thăm Brazil vào ngày 19/08/1997. Vào ngày 22/08/1997, tại phòng khám, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ cung điện Kensington – London, nhà của Công nương Diana. Jacqueline là trợ lý riêng của Công nương gọi cho tôi.
Jacqueline nói với tôi:
– Công nương rất thích cuốn sách của ông, Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi. Cuốn sách đã mang lại cho Công nương lòng thanh thản và niềm an ủi rất lớn. Công nương muốn nói chuyện với ông. Vậy ông có kế hoạch đi qua nước Anh trong thời gian tới đây không?
Tôi trả lời:
– Ồ không, tôi chưa có lên lịch đi, nhưng tôi chắc rằng chúng ta có thể sắp xếp.
– Công nương đang đi du lịch. Công nương muốn liên lạc với ông khi Công nương trở về Anh.
– Thật là vinh hạnh cho tôi. Tôi sẽ gởi cho Công nương thêm vài cuốn sách và băng dĩa.
Chiều hôm đó, chúng tôi gởi đi một kiện hàng gồm sách và băng dĩa, rồi tôi đợi điện thoại của bà. Tôi rất khâm phục lòng can đảm, lòng từ ái, và các việc làm từ thiện của bà, nhất là cách bà biểu lộ tình yêu đối với những người bị nhiễm AIDS.
Dĩ nhiên, Công nương Diana không bao giờ gọi cho tôi. Vào ngày 31/08/1997 trước khi bà trở về London, bà và Dodi Fayed bị chết vì tai nạn xe hơi thảm khốc trong đường hầm tại Paris.
Tôi không tin đó là sự ngẫu nhiên, và tôi viết phần này về Công nương Diana chỉ vài ngày sau cái chết của bà. Tôi buồn vô cùng, mặc dù tôi biết bà sẽ ổn thôi, vì linh hồn trong sáng đáng yêu của bà vẫn sống mãi, sẽ được bao phủ bởi ánh sáng và tình yêu thương ở một cõi khác. Tuy vậy, chúng ta vẫn đau buồn khi có người rời bỏ ta về mặt thân thể vật chất.
Tôi tin có hai lý do vì sao tôi có cuộc điện thoại từ cung điện Kensington một tuần trước khi Công nương mất.
Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi là cuốn sách nói tình yêu và bạn tri kỷ, nói về con người có mối liên kết đặc biệt từ kiếp này qua kiếp khác, vượt thời gian và không gian, nói về con người đã từng chung sống với nhau trong những kiếp quá khứ, và những người tìm lại được tình yêu của họ trong kiếp hiện tại. Họ học hỏi được rằng tình yêu là tuyệt đối và bất diệt. Tình yêu không bao giờ kết thúc, thậm chí con người có chết đi. Chúng ta luôn được yêu thương. Chúng ta không bao giờ cô đơn, chúng ta luôn được đoàn tụ với những người thân yêu của mình.
Tôi tin rằng Công nương Diana cảm nhận được mối liên kết trong tình bạn tri kỷ với Dodi Fayed, và có lẽ với những người con trai của bà, và với những người thân yêu khác. Có lẽ Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi giúp bà hiểu về những mối liên kết mãnh liệt này.
Một lý do khác là có lẽ con người thường có những tiên đoán trước hoặc trực giác mạnh mẽ về những sự kiện quan trọng trong cuộc đời họ. Những trực giác này thường hướng về những cái chết sắp xảy ra, bất kể của họ hay của những người gần gũi với họ. Có nhiều chuyện kể về những người nói chia chỉ vừa trước khi họ chết một cách đột ngột.
Một bệnh nhân của tôi là một người vợ trẻ của một doanh nhân, cô đang mang thai, còn chồng bị chết trong một tai nạn máy bay tại Colombia. Cô có những giấc mơ luôn tái diễn về cái chết vì tai nạn máy bay của chồng mình cả tháng trước khi điều đó xảy ra. Làm sao mà cô được cảnh báo trước nếu điều này đúng là một tai nạn bất ngờ?
Một bệnh nhân khác là người phụ nữ Miami. Anh trai cô bị chết trong một tai nạn xe hơi tại Michigan. Nhiều tuần trước khi tai nạn xảy ra, cô đến viếng thăm nhà tang lễ để lấy nhiều thông tin hơn. Có lẽ, cùng một cấp độ, Công nương Diana cũng biết về điều đó.
Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi cũng giống như Tiền Kiếp và Luân Hồi, Có Thật Không? không chỉ nói về tình bạn tri kỷ, những kiếp quá khứ, mà còn nói về tình yêu chân thành, thánh thiện. Điều đó nói lên rằng không có cái chết, chỉ có sự sống; rằng linh hồn chúng ta bất diệt và không bao giờ bị tổn thương; rằng chúng ta sẽ luôn luôn gặp lại người thân yêu bằng linh hồn hay thể xác vật chất. Những cuốn sách của hy vọng, không phải vì đó là nguồn an ủi cho con người, mà chính vì sự thật trong những cuốn sách đó. Có lẽ Chuyện Tình Qua Nhiều Kiếp Luân Hồi đã an ủi Công nương Diana về cái chết của người cha yêu quý. Hẳn là bà vẫn còn đau buồn vì cái chết của cha mình? Hẳn là niềm an ủi thanh thản của bà liên quan tới cha mình?
Công nương đọc sách của tôi chỉ vừa trước khi bà chết. Thời gian không phải là tình cờ. Bà đã học hỏi được nhiều về tình bạn tri kỷ, và bà cũng học hỏi được nhiều hơn về linh hồn. Tôi chắc rằng sự chào đón bà bên kia thế giới rất rực rỡ với nguồn ánh sáng lộng lẫy, với lời chúc mừng nồng ấm và niềm vui không thể tả xiết.
Tôi sẽ nhớ đến bà. Tôi hy vọng cuốn sách của tôi có thể giúp ích cho bà một chút.
Gian phòng hội nghị nhỏ xíu chật cứng người. Một trăm năm mươi con người bám vào từng câu từng chữ của nhà đồng cốt James Van Praagh, còn tôi thì đang chứng kiến ông chuyển tải thông tin từ những người thân yêu đã mất. Thậm chí những kẻ hoài nghi trong chúng tôi cũng phải kinh ngạc trước chi tiết nhỏ nhặt có đầy đủ chứng cứ do ông cung cấp cho những người khao khát bằng chứng mà người thân của họ đã từng sống. Những người này đều công nhận sự chính xác của ông. Chi tiết càng riêng tư nhiều hơn, tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên nhiều hơn, xúc động nhiều hơn.
Hai vợ chồng tôi ngồi ở khoảng nửa phía sau thính giả. Tôi không hiểu làm sao mà James có thể biết được từng sự việc nhỏ nhặt này. Câu trả lời thật đơn giản của ông luôn luôn là “họ nói với tôi”.
Ngồi bên trái tôi là người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi. James gọi tên một người đàn ông, thì một người phụ nữ già hơn cô, ngồi phía bên kia run rẩy đứng lên. “Đó là mẹ tôi”, người trẻ hơn tâm sự với tôi.
Nguồn chi tiết có căn cứ, được cho là dựa trên bằng chứng, tuôn trào từ James đến người phụ nữ khoảng tuổi sáu mươi. Bà ta luôn miệng “Dạ… dạ… ồ, dạ!”. Hai tay bà xiết chặt vào nhau, đôi chân run rẩy.
James tiếp tục:
– Ông ta nói cám ơn vì bà đã chăm sóc vườn hoa hồng. Ông biết bà làm điều đó vì bà yêu ông, ông cũng yêu bà.
Người phụ nữ luống tuổi gật đầu, nước mắt tuôn như mưa.
– Đừng lo lắng về mấy con chó.
James nói có vẻ thần bí pha một chút hài hước. Con gái bà quay sang tôi giải thích:
– Mẹ tôi chăm sóc vườn hoa hồng cho cha tôi; dường như bà làm rất cật lực… và cứ hay lo mấy con chó chạy lung tung phá khu vườn… điều này quá sức kinh ngạc!
Mắt cô cũng ngấn lệ. Tôi quá xúc động bởi những điều đang diễn ra, đến nỗi tôi phải cố gắng duy trì tính khách quan và thái độ lạnh nhạt.
Tức thì sau đó James làm cho mọi người khóc òa.
– Ông ta cám ơn bà đã đem cái gì đó cho ông… James ngừng lại một lát.
– Đó là chiếc nhẫn, ông ta nói với tôi. Đó là chiếc nhẫn của ông, bà có đem theo và giúp ông có cơ hội vượt qua.
Khi Jamesvừa dứt lời, người phụ nữ luống tuổi từ từ duỗi cánh tay ra trước mặt và mở bàn tay trái, đôi bàn tay suốt từ đầu đan chặt lấy nhau. Chiếc nhẫn của chồng bà nằm trong tay, thậm chí cả tôi ngồi chỉ cách bà hai cái ghế cũng chẳng thấy cho đến lúc đó. Cả gian phòng đều hết sức mũi lòng. Một nụ cười rạng rỡ hiện lên khuôn mặt bà. Bà biết người chồng đang ở đó nói chuyện với mình.
Cô con gái trả lời cho cái nhìn khó hiểu của tôi:
– Mẹ tôi chẳng bao giờ đeo chiếc nhẫn đó. Bà đem theo với hy vọng nó sẽ giúp ích… tôi chắc vậy.
Nước mắt cô tuôn dài xuống má.
Nhà đồng cốt không phải là những người đọc được tư tưởng. Bất kể cảm nghĩ hay kiến thức mà họ nhận được, không phải từ những suy nghĩ của thính giả. Một họa tiết khác của James Van Praagh là điển hình cho điểm này.
Làm việc với gần sáu trăm thính giả trong một phòng khiêu vũ của khách sạn Fort Lauderdale, Florida, James lại “được chỉ thị” những người đặc biệt trong hàng khán thính giả. Tôi chỉ quan sát ông đang giúp đôi vợ chồng đau khổ bị mất đứa con gái bảy tuổi vừa chết vì bệnh bạch cầu.
– Con bé gởi lời yêu thương cho hai người và rất vui vì đã hai người đã giữ kỹ đồ chơi, búp bê, con kỳ lân.
Mặc dù điều này chẳng có ý nghĩa gì với tôi ngay lúc đó, nhưng đôi vợ chồng đó phản ứng tức thì. Với sự xúc động mạnh, họ giải thích rằng con gái họ đã được hỏa táng. Hủ tro cốt đang ở trong phòng con bé, nằm giữa những món đồ chơi của nó. Tấm trải giường và áo gối là những thứ mà con bé rất ưa thích, có hình con kỳ lân.
Trước đây James chưa bao giờ gặp gỡ hoặc nói chuyện với cặp vợ chồng này. Ông ta cũng chẳng nhận ra người đứng kế bên mà ông đang nhắn lời là người phụ nữ trẻ tôi quen. James vừa từ California đến, ông sống tại đó, ông cũng chưa từng nói chuyện với cô ta.
James bắt đầu:
– Tôi có David đây… David… con của ai đây, người này chết rồi, và đây là linh hồn.
Vài người phụ nữ đứng lên, vì David là cái tên khá phổ biến. Chỉ có người phụ nữ tôi quen thì không đứng lên. Cô không có con. Em chồng cô tên David chết đột ngột hai năm trước, mà thông tin xa như vậy không cụ thể lắm với cô.
James không có vẻ gì liên quan đến những người đã trả lời. Rồi ông hỏi:
– Ai là phi công. Anh ta nói với tôi về một phi công. Ai đó có họ hàng với David là phi công.
Bây giờ những người đã đứng lên liền ngồi xuống. Nhưng người phụ nữ trẻ kế bên run rẩy đứng lên.
Cô nói:
– Tôi có họ hàng với David. Đó là em chồng tôi đã chết cách đây hai năm. Mẹ chồng tôi là phi công… Bà lái máy bay.
James có vẻ đã hài lòng vì đã có sự liên hệ hợp lý. James nói thêm:
– Anh ta muốn tôi gởi lời yêu thương đến bà mẹ. Rồi ông nhìn qua phía khác, như thể ông đang lắng nghe ai đó. Khi ông quay lại người phụ nữ, ông nhìn lên đầu cô và nói:
– Tôi thấy có một con dao màu đỏ trên đầu cô. Tôi được chỉ cho thấy ai đó… đang nhìn con dao và nghĩ đến việc rửa sạch con dao.
Người phụ nữ không biết gì về con dao màu đỏ hoặc chồng cô có con dao đó không, nên cô không xác nhận thông tin này.
– Cứ nhớ lấy.
Lời James nói có nghĩa là điều này nằm trong tương lai. Rồi ông quay sang “người lạ” khác, bởi vì mỗi người trong phòng đều là người mới đối với ông.
Vài ngày sau tôi nói chuyện với người phụ nữ đó, cô ta nói với tôi rằng:
– Ông sẽ không thể tin được điều này.
Sau khi cô về nhà, cô liền điện thoại cho bà mẹ chồng, mẹ của David, bà đang sống ở vùng ngoại ô Pennsylvania. Cô không kể cho bà nghe về James hay buổi lên đồng. Cô chỉ hỏi một câu duy nhất:
– Cái con dao màu đỏ có nghĩa gì với mẹ không vậy? Bà mẹ chồng trả lời:
– Lạ quá sao con hỏi điều đó. Hôm qua (một ngày trước buổi lên đồng) mẹ xuống tầng hầm dọn dẹp, và di chuyển vài dụng cụ câu cá. Mẹ nhìn thấy con dao quân đội Thụy Sĩ cũ của David, mẹ nhặt lên và mẹ nghĩ nên rửa sạch nó.
James cảm nhận được tư tưởng của mẹ David. Sự suy nghĩ về con dao xảy ra một ngày trước đó. Người phụ nữ trẻ trong hàng thính giả cũng không biết gì về con dao hay dòng suy nghĩ xảy ra tại tầng hầm trong căn nhà cách xa hàng ngàn cây số. Chi tiết về con dao của quân đội Thụy Sĩ, phi công, con kỳ lân và vân vân quá rõ ràng để loại riêng ra các hạng mục giữa sự trùng hợp ngẫu nhiên và tính tổng quát.
Tất cả chúng ta đều có thể học hỏi để thực hiện việc james thực hiện, như khi bạn đọc xuyên suốt cuốn sách này, nhưng chúng ta thiếu tự tin và rèn luyện để nhận ra điều này. Tôi thích dùng sự tương tự như đánh đàn piano khi ta nói về việc học hỏi để sử dụng khả năng siêu linh. Không có người nào sinh ra đã có tài năng để trở thành nghệ sĩ bậc thầy đàn piano. Tuy nhiên, với những bài học, sự tập luyện, và làm việc cật lực, tất cả chúng ta đều có thể học hỏi để gõ vài nốt nhạc. Quá trình trực giác cũng sẽ phát triển giống hệt như vậy.
Dần dà chúng ta sẽ hiểu rằng tất cả sự sáng suốt nằm bên trong chúng ta, và khi chúng ta nhớ lại, tập luyện, và truy cập sự sáng suốt này, chúng ta sẽ chính là thầy giáo giỏi nhất của mình. Lúc đó, chúng ta sẽ tìm thấy niềm thanh thản, hân hoan ngay giây phút hiện tại, bởi vì vấn đề thực sự là chúng ta sẽ sống như thế nào ngay bây giờ, bằng chính tâm linh, điều gì mà chúng ta được chỉ dẫn để tin tưởng không còn quan trọng.
Ngay khi chúng ta thức tỉnh, linh hồn sẽ ca bài ca tình yêu rót vào bên tai ta.
Ẩn mình trong hàng khán thính giả tại chương trình Maury Povich vào cuối tháng Tám năm 1997, tôi quan sát thầy chữa bệnh nổi tiếng và là bà đồng người Anh, Rosemary Altea đang đưa những chi tiết đặc thù, riêng tư cho một người trong nhóm kiệt sức vì đau buồn do mất đi người thân yêu. Hai vợ chồng tôi đã đến thành phố New York, và có ghé thăm Joni Evans, đại diện bản quyền của tôi, một ngày trước chương trình. Joni cũng là đại diện của Rosemary. Cô lật đật mời chúng tôi đến buổi trình diễn. Rosemary không biết chúng tôi có mặt.
Giống như Celia và James Van Praagh, Rosemary, tác giả của nhiều cuốn sách nói về tâm linh, rất lão luyện trong việc chuyển tải những lời nhắn gởi từ cõi khác. Để sử dụng tài năng làm tốt đẹp thế giới, cô thành lập hội RAAH – Rosemary Altea Association of Healer, một tổ chức phi lợi nhuận đặt tại nước Anh. Mặc dù tôi thích đọc sách của cô và đã xem cô trên chương trình truyền hình, nhưng đây là cơ hội đầu tiên tận mắt nhìn thấy việc Rosemary thực hiện. Có rất nhiều nhà ngoại cảm, ông đồng bà cốt, những người thật sự thông thạo và đúng đắn trong công việc, và tôi không ngại chớp lấy cơ hội gặp gỡ.
Thật không may! Mọi thứ trên truyền hình Mỹ đều phải được thử nghiệm. Rosemary được đề nghị cung cấp những chi tiết chính xác về những người thân đã mất của người mà cô gặp lần đầu và về cuộc sống của họ mà cô chẳng biết gì. Tất cả điều này đều được truyền hình trực tiếp.
Cô phải gặp riêng họ mà không có một chút bối rối. Rosemary có vẻ bình thường với sự sắp xếp này. Tôi biết rằng truyền hình phất lên là nhờ thu hút được sự phản ứng tự nhiên của khán giả. Tôi ước gì cô bất chấp mọi trở ngại, và biết rằng đây không phải là sự đánh giá khoa học một cách công bằng đối với khả năng của cô.
Rosemary vượt qua tất cả mọi chướng ngại này, với sự chính xác đáng kinh ngạc, cô cung cấp sự việc này đến sự việc khác cho các gia đình đang đau khổ. Cô cung cấp rõ ràng cho họ niềm an ủi, hy vọng, và thanh thản. Cả khán phòng cùng chia sẻ sự trải nghiệm đầy kịch tính và cảm động này.
Không ai biết đến tôi, nhưng tôi biết hai người trên khán đài với Rosemary. Ralp và Kathy Robinson đã từng tham dự buổi diễn thuyết của tôi một năm trước, và chúng tôi trao đổi rất nhiều về cái chết đầy bi kịch của người con trai họ, Ryan, thằng bé bị người bạn vô tình bắn chết.
Ryan và người bạn đi dự tiệc tự do của tuổi “teen”, lúc đó hai đứa trẻ phát hiện một cây súng ngắn của Nga. Chúng nghĩ rằng cây súng không lên nòng, vì chốt an toàn vẫn khóa. Chúng kéo cò mấy lần mà không có viên đạn nào nổ. Nhưng bằng cách nào đó, chốt an toàn vô tình bị mở. Một viên đạn duy nhất trong phòng, vào một đêm tháng Mười lạnh giá, ngay sau đêm sinh nhật thứ mười sáu của thằng bé.
Thế giới vỡ tan thành từng mảnh vụn trước mắt Robinson. Họ héo hon vì đau buồn.
Tôi biết được nhiều chi tiết về cái chết của Ryan và cả những chi tiết trong cuộc sống ngắn ngủi của thằng bé. Rosemary không biết gì về chuyện này, quay sang họ, cô kêu lớn:
– Bùm. Thằng bé cứ nói liên tục bùm bùm!
Thậm chí cô còn miêu tả hơi hám chung quanh tai nạn khủng khiếp ấy, cô còn nói thêm nhiều chi tiết nữa.
Cha mẹ của Ryan rất xúc động, họ đều là người rất tinh tế. Tôi biết cuộc chạm trán với Rosemary sẽ giúp họ chữa lành vết thương lòng, thậm chí ngoài những gì mà tôi có thể làm cho họ.
Rosemary nói thêm, miêu tả Ryan hết sức chính xác:
– Thằng nhóc thật láu cá.
Vài ngày sau, Ralph viết thư cho tôi:
“Thật lạ, hoặc nhóm sản xuất cung cấp thông tin cho Rosemary về cái chết của Ryan hoặc cô ta quá lạ thường. Cô ta rất tốt với chúng tôi. Cô bước vào phòng chờ trước buổi diễn để giao lưu với từng người chúng tôi và nói về cách cô sẽ thực hiện. Sau buổi diễn cô lại dành thời gian cho nhóm chúng tôi để bảo đảm mỗi người đều cảm thấy trọn vẹn. Nhìn chung, đó là một trải nghiệm rất bổ ích. Hai vợ chồng tôi rất vui là đã tham dự.”
Cái chết của Ryan và những trải nghiệm của họ sau đó đã mang đến cho Robinson sự phát triển về mặt tâm linh rất đáng kể. Cô mở rộng kế hoạch để giúp đỡ tổ chức Comapassionate Friends, một tổ chức quốc gia chuyên giúp những gia đình có người thân bị mất.
Với tôi, không hề có một sự trùng hợp ngẫu nhiên nào cả. Gia đình Robinson hết lòng giúp người khác, và giờ đây, Rosemary giúp lại họ. Và tôi, một dạng mẫu số chung, đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Trong thư, Ralph kết luận bằng một bài thơ mà Ryan đã sáng tác.
“Chúng tôi không hề biết thằng bé sáng tác bài thơ nào cả cho đến khi chúng tôi phát hiện ra những tập san của nó sau khi nó đã ra đi.”
Hãy theo những cơn gió Hãy theo những cơn gió Đi vào thế giới bên kia Lời gọi vẫy chào bạn Bạn có thể giành lấy cuộc sống chưa từng tồn tại Linh hồn nhơ nhuốc có thể gột sạch bằng thời gian và đức tin.
Ryan J. Robinson Trong một lá thư khác, Ralph viết:
“Tôi đã học được cách nói với người mình yêu quý, bởi vì điều đó rất quan trọng, bởi vì ngày mai chỉ là một khái niệm trong tâm trí bạn.”
Trong buổi biểu diễn giống như vậy, Rosemary đã đưa ra lời bình phẩm sâu sắc về sự lắng nghe. Cô nói rằng chúng ta cứ hỏi, rồi hỏi về những lời nhắn gởi, dấu hiệu, liên lạc, mà không dành thời gian để lắng nghe. Làm sao chúng ta có thể nghe được nếu không chịu lắng nghe? Và lắng nghe có thể bị mất thời gian. Chúng ta phải kiên nhẫn. Chúng ta phải hết sức cẩn thận lắng nghe lời nhắn nhủ của “sự ngẫu nhiên”.
Con người tự nhiên và bình thường luôn mong mỏi dấu hiệu, mong mỏi lời nhắn gởi ngay tức thì. Tuy nhiên, lắng nghe là một kỹ năng và phát triển kỹ năng này đòi hỏi phải tốn thời gian.
Khi bạn thực hành tĩnh lặng bên trong nội tâm, dành thời gian lắng nghe, tạo ra không gian để lắng nghe, thì bạn sẽ được chữa lành.
Rồi khi đó, bạn sẽ nhìn thấy dấu hiệu, sẽ nhận được lời nhắn. Cùng lúc đó, bạn sẽ phát triển được nghệ thuật kiên nhẫn.