Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lời Ngỏ Từ Cõi Tâm Linh

Chương sáu. Sự thấu hiểu chữa lành mọi vết thương

Tác giả: Brian L. Weiss
Thể loại: Văn Hóa - Tôn Giáo

Tất cả là tình yêu… Tất cả là tình yêu. Có tình yêu, sẽ có sự thấu hiểu. Có sự thấu hiểu, sẽ có sự kiên nhẫn. Và rồi thời gian ngừng lại. Mọi thứ đều là hiện tại.

Phần sâu thẳm trong tâm trí chúng ta không tùy thuộc vào định luật thường hằng của thời gian. Chúng ta vẫn có thể còn bị tác động sâu sắc bởi những sự kiện đã xảy ra rất lâu. Những vết thương cũ có ảnh hưởng đến tình cảm và cách cư xử của chúng ta, như thể chúng ta chỉ mới vừa bị thương ngày hôm qua. Đôi khi sức mạnh của những vết thương này tăng dần cùng với thời gian.

Sự thấu hiểu có thể giúp ta chữa lành những nỗi đau buồn xa xưa. Bởi vì phần tâm trí sâu thẳm này không lệ thuộc vào không gian và thời gian, cho nên những sự kiện trong quá khứ có thể chỉnh sửa và tái cấu trúc. Luật nhân quả không quá đến mức không thể gỡ ra được. Nỗi đau buồn có thể được chữa lành, và những ảnh hưởng nguy hại có thể được thay đổi. Việc chữa lành hoàn toàn có thể thực hiện được, thậm chí tại những khoảng cách xa xôi, và sau nhiều năm đau thương mòn mỏi.

Vừa lúc tình yêu mang đến việc chữa lành hoàn toàn cho những mối quan hệ của chúng ta, thì sự thấu hiểu cũng giúp nỗi sợ hãi giảm dần. Sự thấu hiểu mở cửa, và xuyên qua cánh cửa đó, cơn gió tình yêu nhẹ nhàng thổi bay đi nỗi phiền muộn lo lắng của chúng ta, làm mới linh hồn ta, nuôi dưỡng các mối quan hệ tình cảm của chúng ta.

Sự sợ hãi thường là những sự kiện đã xảy ra, từ tuổi thơ trong kiếp này hoặc từ những kiếp xa xưa. Vì chúng ta đã lãng quên, chúng ta đặt những nỗi sợ này vào tương lai. Nhưng cái mà ta sợ đã thuộc về quá khứ, đã chấm dứt. Tất cả những gì chúng ta phải làm là nhớ lại, sống lại với quá khứ.

Một phụ nữ trẻ người Nam Mỹ viết cho tôi kể về sự nhận thức của cô và việc chữa lành đạt kết quả như sau: “Tôi đã đọc những cuốn sách của bác sĩ. Tôi thật sự ấn tượng với những câu chuyện tiền kiếp của mọi người. Vả lại điều đó còn có thể chữa khỏi bệnh ám ảnh, thật lạ làm sao. Tôi muốn chia sẻ với bác sĩ những điều tôi nhìn thấy và cảm thấy.

Trước tiên xin hãy cho tôi được giải thích rằng tôi phải thực hiện năm lần rồi sau đó tôi mới thật sự đi vào “trạng thái xuất thần”. Tôi rất hồi hộp nên không tự tập trung được.

Từ lúc tôi gặp người bạn trai và chúng tôi bắt đầu hẹn hò cách đây khoảng hơn một năm, tôi cảm thấy quá lo sợ bị mất anh ấy. Điều này không bình thường, thậm chí chuyện tự tử cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Điều tệ hại nhất là anh ấy chẳng bao giờ làm gì để tôi lại có suy nghĩ đó, ngược lại, anh luôn cho tôi thấy rằng anh yêu tôi biết dường nào. Một ngày kia, tôi cảm thấy khổ sở quá mức và tôi tự nhủ lòng mình phải chấm dứt tình trạng này.

Rồi tôi nhớ cách mà tôi đã ghi âm toàn bộ quá trình. Lần này tôi chỉ có mục đích là tìm ra nguyên nhân tại sao tôi lại quá lo sợ đến vậy.

Lập tức tôi thấy mình đang ngồi trên con đường sáng như sao. Đó là năm 1679 tại Pháp, tôi là Marie Claire người Pháp. Tôi khoảng hai mươi tuổi, rất đẹp với mái tóc dài đen nhánh. Tôi mặc quần áo màu nâu rách tả tơi, mang săng-đan. Điều này cho biết tôi rất nghèo. Tôi đang bồng một đứa bé trên tay, và tôi khóc nức nở không ngừng. Rồi tôi nhìn thấy một người khác trong cảnh tượng đó: tôi nhận ra anh ấy chính là người bạn trai của tôi trong kiếp này. Anh tên là Pedro, người Tây Ban Nha. Anh khoảng bốn mươi tuổi, người cao ốm. Chúng tôi đang ngồi cùng nhau, đứa bé là con của chúng tôi. Anh cũng đang khóc trong tuyệt vọng. Rồi hai tên lính canh đi vào kéo anh ra khỏi tôi. Tôi nhìn thấy anh nắm với lấy tay tôi và gào thét muốn thoát khỏi hai tên lính.

Đó là những gì tôi thấy, tôi quá kích động và mở mắt ra…

Một điều không thể tin được mà tôi cảm nhận sau này. Tôi muốn hét lên vì hạnh phúc, và cười thật nhiều. Tôi cảm thấy mình được tự do và thanh thản trong lòng! Điều tốt nhất là tôi không còn rơi một giọt nước mắt nào về anh ấy nữa, và những cảm giác khủng khiếp đã qua. Mối quan hệ của chúng tôi cũng tốt đẹp hơn…và tôi hy vọng việc điều trị mới này được mọi người chấp nhận nhanh chóng!”

Tôi cũng hy vọng như vậy. Tuy nhiên tôi nhận ra rằng điều này còn hơn việc điều trị. Đó là sự thấu triệt về cách hoạt động của cuộc đời, về cách cải thiện cho các mối quan hệ như thế nào, và hiểu rằng chúng ta không bao giờ thật sự mất đi người thân yêu. Đây là hai con người còn sống khỏe mạnh trong những thân thể mới, sau ba trăm năm lại yêu nhau, lại bắt đầu chia sẻ với nhau trong cuộc đời này.

Là sự thấu triệt về việc chữa lành vết thương, và thông qua sự thấu triệt này, tình yêu mãi mãi được hồi sinh và bày tỏ.

Hai con người này không hề gặp lại nhau do sự tình cờ hay trùng hợp ngẫu nhiên.

Định mệnh đã tinh tế ngỏ lời tìm ra lại tình yêu của họ. Trước khi họ từng được tái sinh vào thể xác hiện tại trong kiếp này, họ đã cùng đồng ý gặp lại nhau vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Họ có thể gặp nhau, họ có thể nhận ra nhau tại một mức độ sâu thẳm nào đó, khi những linh hồn cùng đồng hành với nhau vượt qua thời gian, và rồi hẳn là họ cùng quyết định về tương lai của tình yêu trong việc đầu thai trở lại kiếp này. Phải chăng bản ngã của họ, tâm trí lô-gic của họ đã cản trở sự nhận thức trong tim họ, một sự nhận thức bị khuấy động bởi sự trùng phùng với người tri kỷ? Hoặc có lẽ tiếng nói của trái tim đã thắng, gạt mọi trở ngại trong tâm trí tỉnh thức qua một bên?

Nỗi sợ nào đó, khuôn mẫu nào đó có thể nổi lên lại, trong trường hợp của cô ấy là nỗi sợ vô cớ về một cuộc chia ly đầy nước mắt thương đau, chỉ vì chuyện buồn này đã xảy ra cách đây ba trăm năm. Bởi từ đầu cô không nhớ đến sự kiện xa xưa đó, cho dù ký ức vô thức biết rất rõ về điều đó. Cô sợ chuyện này sẽ xảy ra trong kiếp này hay kiếp sau.

Một trong các nhiệm vụ của nghiệp báo là giúp cô khắc phục nỗi sợ chia ly bằng cách hiểu rằng tình yêu là năng lực tuyệt đối, rằng tình yêu không bao giờ mất, dù thân thể vật chất có chết đi. Chúng ta luôn sum hợp với những người yêu thương, ở cõi này hay cõi khác.

Mặc dù linh hồn cô hiểu rõ điều đó, nhưng cô đã quên đi mối liên kết ở kiếp trước với người mình yêu khi cô tái sinh trong kiếp này. Nhiệm vụ của cô là nhớ lại sự bất tử trong tình yêu, và sử dụng kiến thức này để khắc phục nỗi sợ.

Kiến thức này bật lên từ trái tim đến tâm trí tỉnh thức của cô, khi cô lắng nghe đoạn ghi âm mà cô đã thu lại từ trong cuốn sách của tôi, rồi tự nhớ lại kiếp sống ở Pháp. Giờ đây, cô đã biết loại bỏ những nỗi sợ dù trong kiếp trước hay kiếp hiện tại. Cô yêu trong sự thanh thản, không hề nắm giữ, không còn sợ mất người yêu.

Kinh nghiệm của người phụ nữ trẻ này là một ví dụ tuyệt vời cho sự thật trước khi ta được sinh ra, giúp chúng ta biết cách bố trí sắp xếp lại những cơ hội học hỏi trong cuộc đời, những điểm nhấn trong định mệnh.

Vài cảm giác nhàm chán là thể hiện một sự gợi nhớ mơ hồ về kế hoạch trước khi chúng ta đầu thai, bởi vì điều này trở nên rất thật trong cơ thể vật chất tại thời gian và không gian đã được thiết kế sẵn trong lúc cuộc đời của chúng ta mở ra. Điều quan trọng là nên lưu ý kỹ đến những sự trùng hợp ngẫu nhiên, những sự đồng bộ, những trải nghiệm nhàn chán trong đời sống, vì chúng thường thể hiện sự hội tụ những kế hoạch tâm linh của chúng ta và con đường có thật trong cuộc đời mà chúng ta đang du hành.

***

Tôi thường bị hạch hỏi rằng làm sao tôi biết khi nào ký ức là thật, khi nào nó chỉ là sự tưởng tượng. Thật thú vị! Theo phép trị liệu, điều này không quan trọng. Thậm chí nó chẳng hề quan trọng nếu như người bệnh kia hay vị thầy thuốc nọ có tin về kiếp trước hay không. Điều quan trọng là người ta cảm thấy khỏe hơn, bệnh tình biến mất.

Tuy vậy, vẫn có nhiều đặc điểm trong ký ức có vẻ là thật. Những ký ức này thường rất sống động, thuộc về thị giác hơn là hình ảnh tưởng tượng.

Vài bệnh nhân của tôi nhớ lại nhiều kiếp, trong đó họ chết lúc nhỏ hoặc họ không có con, không bao giờ chuyển đổi gien di truyền. Ký ức về cuộc đời không có con khá sống động rõ ràng từng chi tiết.

Một đặc điểm ký ức khác cũng rất thật. Một bệnh nhân có thể nhớ lại trận đánh vào thời Trung cổ, và tìm thấy chính xác một người lính trong số mười ngàn người trên chiến trận. Vết thương của người lính đó thường tương ứng với bệnh tật trong kiếp hiện tại. Đặc biệt, căn bệnh này bắt đầu hồi phục sau khi cảnh tượng xưa được gợi nhớ lại. Anh đã quan sát thân thể anh vừa rời bỏ, tình trạng và vết thương của nó, cũng như toàn bộ cảnh tượng của trận chiến, rồi những gì vẫn đang phơi bày khi trận chiến đi đến kết thúc. Trong khi quan sát bằng mắt trên xác mình, anh đã trải nghiệm được những xúc cảm và những suy nghĩ.

Gợi nhớ: chìa khóa đi đến hạnh phúc trong kiếp hiện tại.

Sống trong cơ thể vật chất là khác thường. Khi bạn sống bằng linh hồn thì tự nhiên hơn. Khi chúng ta được đưa trở về giống như bị đưa đến chuyện gì đó mà ta không biết. Chúng ta sẽ mất thời gian lâu hơn. Trong cõi tâm linh, chúng ta phải chờ đợi để được hồi phục, để được làm mới lại. Ở cõi đó cũng giống như nhiều cõi khác mà thôi.

Chúng ta đều là những linh hồn … vài linh hồn đang ở trong thân thể vật chất, linh hồn khác đang trong giai đoạn thay đổi. Còn những linh hồn khác là người giám hộ. Nhưng tất cả chúng ta sẽ cùng đi đến đó. Chúng ta cũng sẽ là những người giám hộ.

Hãy nhớ rằng chúng ta đều là linh hồn, rằng chúng ta bất diệt, và luôn tồn tại trong biển năng lượng rộng mênh mông. Trong biển này, người chủ của những linh hồn hữu dụng thúc đẩy chúng ta đi theo con đường định mệnh của riêng từng người, đi theo sự tiến triển, du hành đến sự tỉnh thức tối cao. Chúng ta không cần phải chạy đua với những linh hồn khác. Chúng ta đi đường mình. Họ đi đường họ. Không hề có cuộc đua mà chỉ có một nhóm kết hợp cùng đi đến ánh sáng của giác ngộ. Linh hồn nào đã có tiến bộ hơn sẽ với tay lại giúp những người đi sau bằng cả tấm lòng từ bi yêu thương. Linh hồn đi cuối hoàn tất cuộc hành trình cũng có giá trị không kém gì so với linh hồn đi đầu.

Một vấn đề đặc biệt trong ngôi trường mà chúng ta gọi là cõi nhân gian là chúng ta hoàn toàn không thể nhớ rằng chúng ta là linh hồn, chứ không chỉ là thân thể vật chất. Chúng ta thường bị rối trí bởi những ảo tưởng vô vọng trong cõi trần gian này. Chúng ta được dạy rằng tiền bạc, quyền lực, danh vọng, của cải vật chất, những tiện ích trần tục là vô cùng quan trọng, mà thậm chí còn là mục đích của cuộc đời. Chúng ta được dạy rằng hạnh phúc của chúng ta là được người khác yêu quý và kính trọng. Nếu ở một mình, chúng ta bị người đời thương hại.

Thực tế, chúng ta là những sinh linh bất diệt.

Chúng ta luôn được đồng hành cùng người tri kỷ. Chúng ta luôn được các linh hồn giám hộ bảo vệ, yêu thương. Chúng ta không đơn độc.

Chúng ta không mang theo của cải vật chất khi rời bỏ cõi nhân gian tạm bợ này. Những gì chúng ta mang theo là nghiệp báo, nhân quả, kết quả của sự thông thái trong trái tim.

Khi chúng ta gợi lại ý thức rằng chúng ta là những linh hồn thì những giá trị sẽ thay đổi, cuối cùng rồi chúng ta cũng được hạnh phúc an lành. Điều gì khác nhau trên cuộc đời này nếu bạn giàu có còn tôi nghèo nàn? Chỉ có kho báu linh hồn mới giữ lại được. Điều gì khác nhau nếu bạn có quyền lực và danh vọng, còn tôi thì không? Hạnh phúc không sinh ra từ trong quyền lực hay danh tiếng, mà từ trong tình yêu. Điều gì khác nhau nếu bạn được người khác yêu thích, kính trọng, còn tôi thì không? Vì tôi dám nói thật và sống thật, mà sự thật thì hiếm khi được biết đến. Hạnh phúc đến từ trong nội tâm thanh tịnh, không phải từ bên ngoài, không phải từ những suy nghĩ của người khác về mình. Sự ganh ghét sẽ đầu độc tâm hồn.

Có lẽ do việc học hỏi trong cơ thể vật chất là sự thực nghiệm nên nhiều người không có ký ức tự nhiên về những kiếp quá khứ. Chúng ta phải bảo đảm rằng kiến thức và những thành tựu về mặt tâm linh đã ăn sâu vào trong chính bản thể của chúng ta. Nếu chúng ta là người bất bạo lực, chỉ vì ký ức trong kiếp quá khứ đầy hung ác làm ta lo sợ hậu quả trong tương lai có cách hành xử tương tựa, như vậy, chúng ta đã thấu triệt bài học này. Chúng ta biết rằng nếu chúng ta không có tính bạo lực là vì ngay trong tim, chúng ta biết bạo lực là sai trái. Vì vậy, mục đích của chúng ta là gợi nhớ lại. Có lẽ một câu chuyện hay một đoạn văn trong cuốn sách này có thể khơi lại ký ức của bạn, khuấy động sự thức tỉnh của bạn, làm tăng lên sự nhận thức của bạn.

Tôi không tin rằng chúng ta không có con đường truy cập vào những ký ức này. Thông qua thuật thôi miên, gợi nhớ sẽ dễ hơn, bài học được ghi nhận từ viễn cảnh cao hơn, triệu chứng bệnh tan biến, sự hiểu biết về tâm linh có thể đột ngột tăng nhanh hơn.

Sự trải nghiệm của Nancy có lẽ chứng minh được quá trình này.

Từng người trong ngày thứ ba của buổi hội thảo tại viện Omega – Rhinebeck, New York, đều dành ngày nghỉ cuối tuần ở đồi Catskill, và tất cả đều cảm thấy rất thư giãn. Những chuyến du hành trở về quá khứ theo nhóm cũng phụ thêm vào tâm trạng yên lành.

Nancy giản dị trong chiếc áo thun trắng quần soóc màu be. Cùng với bốn người khác, cô xung phong du hành về quá khứ trước mặt cả nhóm đông người. Tôi chọn cô vì tôi có cảm giác cô sẽ được lợi ích khi du hành riêng lẻ, lúc đó tôi có thể đặt câu hỏi và hướng dẫn quá trình rành mạch hơn. Tôi không thể nhận được sự phản hồi cá nhân trong những buổi thực hành cho cả nhóm người.

Vì cô là người xung phong, không phải bệnh nhân, cho nên đợt thực hành này dự định để chứng minh phương pháp, không phải là buổi trị liệu. Tuy nhiên, khi một người chìm sâu vào trạng thái tỉnh thức tập trung tích cực mà hoàn toàn thư giãn, thì bệnh tình thường xuyên hồi phục. Tiềm thức không quan tâm đến ý đồ của tôi, miễn là nó được bảo vệ an toàn. Với Nancy, đây là cơ hội chữa lành vết thương, một tình huống học hỏi, và cơ hội bằng vàng như vậy không thể bị bỏ lỡ.

Chúng tôi nói riêng với nhau một lúc, và tôi miêu tả thủ tục mà chúng tôi phải thực hiện. Tôi quyết định sử dụng phương pháp quy nạp nhanh chóng. Theo phương pháp này, chưa đầy hai mươi giây, tôi có thể đưa Nancy đi sâu vào trạng thái bị thôi miên.

– Được rồi, Nancy, như chúng ta đã bàn, đặt tay phải cô lên tay tôi, nhìn vào mắt tôi, rồi theo hướng dẫn. Có ổn không vậy?

Cô nhanh chóng đồng ý.

– Tốt. Tôi sẽ đếm đến ba. Khi vừa đếm đến ba, tôi ấn chặt bàn tay cô xuống. Cô sẽ cảm thấy bàn tay tôi giữ chặt lại. Cô cứ nhìn vào mắt tôi và nghe chỉ dẫn. Một… hai… ba. Hãy nhíu mắt lại, nhắm lại, ngủ đi. Hãy nhắm mắt lại, nhắm lại – ngủ đi!

Tôi vội vàng rút tay ra, và cô rơi ngay vào trạng thái xuất thần. Tôi đưa cô đi sâu hơn, theo vài phương pháp đào sâu thêm, rồi hỏi cô đang trải nghiệm điều gì.

Yên lặng một lát, cô bắt đầu nói.

– Lễ ban Thánh đầu tiên của tôi. Chúng tôi đang ngồi trong xe, ông tôi mua kem cho chúng tôi. Đó là ngày đặc biệt của tôi. Ai cũng quan tâm đến tôi, còn tôi thì rất háo hức.

Cô cười rạng rỡ.

– Cô mấy tuổi rồi?

– Sáu tuổi.

Cô trả lời không do dự chút nào.

– Cô có thấy mình đang mặc gì không vậy?

– Áo đầm trắng, giầy trắng có nơ cột gọn gàng đến mắt cá chân. Trông tôi rất xinh xắn, tôi rất phấn khích vì mọi người đều khen tôi đẹp.

– Cô rất vui phải không?

Tôi hỏi lại, dù câu trả lời rất rõ ràng.

– Dạ.

– Cô có nhìn thấy ai đang ở đó với cô không? Cái nhìn bằng mắt luôn luôn quan trọng.

– Dạ có ông ngoại, mẹ và anh chị tôi.

– Họ trông ra sao?

– Họ trông… chúng tôi đang ngồi trong xe, đang chạy xe. Họ ngồi trong xe với tôi, bình thường, anh chị tôi ngồi ghế sau với tôi. Họ còn trẻ, họ khoảng… tôi không biết họ bao nhiêu tuổi.

– Đây là giây phút hạnh phúc của cô. Có phải cô cảm thấy vui không? Tôi hỏi điều này vì tôi nhìn thấy khóe mắt cô ngấn lệ.

– Dạ.

– Cô ứa nước mắt kìa, những giọt nước mắt hạnh phúc hay đau buồn vậy?

– Tôi kích động quá.

Vì biết đó là ký ức hạnh phúc, nên tôi quyết định rút gọn và di chuyển xa hơn về lại thời điểm chính xác.

– Đó là ký ức tuyệt vời, và cô biết mọi thứ xảy ra sau đó. Một trí nhớ tốt. Cô mặc áo đầm trắng trông xinh xắn, mọi người đều chú ý đến cô. Tôi muốn cô giữ lại ký ức hạnh phúc này với sự cảm nhận tình yêu thương, thậm chí sau khi cô tỉnh lại. Có được không?

Cô gật đầu vì đã thấm nhuần bài học yêu thương.

– Cô sẵn sàng quay ngược lại xa hơn? Cô gật đầu lần nữa.

– Chúng ta chỉ nhìn xem lúc đó điều gì xảy ra với cô, bất cứ điều gì. Tôi sẽ gõ lên trán cô và đếm ngược lại từ năm đến một. Quay lại, trước khi cô được sinh ra, trong bào thai, nhìn xem cô có cảm nhận được gì không.

Sau một lát, cô bắt đầu kể:

– Tôi đang bay bổng. Tôi cảm nhận được tình yêu. Mẹ tôi bị đau lưng. Tôi thấy mẹ đấm lưng.

– Cô được mọi người mong muốn. Cô cảm nhận được tình yêu, điều đó đang chờ đón cô.

– Dạ. Có nhiều thứ lắm. Bận rộn quá. Tôi đoán… họ đang… sẵn sàng.

– Họ đang làm gì vậy?

Tôi hỏi lại cho rõ.

– Họ đang mô tả, và di chuyển mọi người.

– Cô nhận thức được mọi chuyện à?

Tôi hỏi lại vì quá ấn tượng với các chi tiết mà cô nhận thức được.

– Dạ. Nhưng họ rất phấn khích. Đó là hoạt động tích cực.

– Sao cô khóc.

Tôi nhìn thấy cô ứa nước mắt.

– Tôi không biết. Tôi cảm thấy hạnh phúc.

– Cô là đứa bé được mong đợi, cha mẹ cô đang trông cô chào đời. Quá tràn đầy tình yêu ở đó. Bây giờ chúng ta hãy đi đến giai đoạn cô được sinh ra. Tôi sẽ đếm đến ba. Rất thoải mái, không hề đau đớn gì hết, nhìn xem cô được chào đón như thế nào, cảm giác của mọi người ra sao. Cô nhận thức được cái gì nào?

– Mát mẻ.

Cô nói, và rùng mình.

– Mẹ tôi chưa tỉnh. Mẹ không có ở đó. Mẹ cũng không biết tôi có mặt ở đó. Chỉ có sự thờ ơ. Chỉ có một đứa bé khác. Bác sĩ và y tá đang làm việc của họ.

Tôi cho rằng mẹ cô chưa tỉnh lại vì bị gây mê. Bác sĩ và y tá đang làm việc, Nancy không biết rằng khi họ làm việc họ không có nhiều xúc cảm.

– Không phải tình yêu mà mẹ cô dành cho cô hả?

– Dạ, tôi đoán vậy.

– Họ có quấn cô để giữ ấm không?

– Tôi không thể nói được.

Người cô run lên, cảm giác ớn lạnh trở nên nghiêm trọng hơn, do đó tôi quyết định đưa cô rời khỏi phòng sanh.

– Thôi, bây giờ tôi đưa cô rời khỏi cảnh tượng đó, cô sẽ thấy ấm lại. Làm ấm mình đi. Hãy bỏ quang cảnh đó đi, nếu thấy ấm rồi, thoải mái rồi, cô hãy thoát ra.

Bây giờ cô sẵn sàng quay lại xa hơn, được không?

– Dạ được.

– Chúng ta chỉ du hành một lần nữa, dừng lại một lần nữa, rồi đi về xa hơn. Có thể cô sẽ nhớ lại một kiếp quá khứ nào đó. Khi tôi gõ lên trán cô và đếm ngược từ năm đến một. Cô hãy tập trung vào một hình ảnh hay cảnh tượng nào của kiếp quá khứ hiện ra nhé, nhớ để ý đến những chi tiết.

Ánh mắt lấp lánh dưới hàng mi, cô nói:

– Tôi đang ở trong một ngôi làng. Đó là trung tâm thị trấn, giống như chợ. Có nhiều hoạt động, nhiều người hò hét nhau, giống như cuộc đấu giá. Một cuộc đấu giá. Tôi đi qua, tôi không tham gia. Tôi là đàn ông, có râu quai nón. Có nhiều mùi thơm lẫn mùi hôi. Không sạch sẽ chút nào.

Cô đang quét lại hình ảnh đó, thu lại mọi chi tiết.

Tôi cố gắng biết khoảng thời gian nào.

– Khu chợ đó ra sao vậy? Người ở đó ăn mặc thế nào? Nó ở ngoài trời hả? Người ta bán gì vậy?

– Ngoài trời, giăng bạt. Đường sá khô ráo nhưng dơ lắm. Gà và rau quả, không có nhiều rau quả lắm. Người ta… nhìn giống nông dân, đó là con phố vắng…

– Trong một thành phố lớn hả?

– Tôi nhìn thấy một bức tường. Bức tường chia ra từng khu vực cách nhau. Tôi muốn nói là Ai Cập, nhưng không phải Ai Cập. Đúng rồi, đó là Ai Cập.

Tôi nghi ngờ vùng đất đó bị chiếm đóng, bị xâm lăng, bị thay đổi biên giới.

– Bây giờ chúng ta hãy đi đến đúng thời gian để nhìn xem người đàn ông gặp chuyện gì. Người đàn ông đi ngang qua đó. Người đàn ông có râu… chuyện gì đã xảy ra cho anh ta vậy. Hãy đi xa hơn, đến sự kiện có ý nghĩa trong đời cô, đời người đàn ông đó… khi tôi gõ lên trán cô ba lần. Cô có thể trải nghiệm và trong trạng thái xuất thần, cô vẫn có thể nói chuyện với tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

– Một cuộc gặp gỡ. Anh ta có cuộc gặp gỡ với nhiều người. Anh ta rất quan trọng. Anh ta biết… anh ta nói với mọi người về những gì đang xảy ở nơi khác. Thay đổi, thay đổi… tôi không biết thay đổi cái gì. Người ta không muốn thay đổi.

– Anh ta cảm thấy thế nào? Cô cảm thấy thế nào? Tôi tế nhị nói gộp chữ “anh ta” và “cô” để đẩy mạnh mối liên kết của cô với người đàn ông xa xưa này.

– Anh ta lo lắng. Anh ta không chắc họ có muốn nhận lấy điều này.

– Nhưng đó là thông tin quan trọng, sự thay đổi có cần thiết phải thực hiện không?

– Anh ta biết mình phải nói với họ. Anh ta không thể nói. Anh ta được lệnh phải nói với họ.

– Tôi sẽ gõ lên trán cô để xem thử liệu cô có thể nhìn thấy thêm các chi tiết về việc anh ta phải nói không, phải thay đổi cái gì?

– Tôi nhìn thấy bản đồ. Tôi không nhận ra… Cô ngừng lại một lát, rồi tiếp tục:

– Tôi cảm nhận một đội quân. Rất đông người đang tiến đến gần. Tôi nghĩ chúng đang cướp đoạt mảnh đất này. Tôi nghĩ chúng đang đến gần, cho nên tôi muốn kêu gọi mọi người hãy chuyển đi, nếu không họ sẽ bị đuổi đi. Còn nếu họ không đi thì họ phải chiến đấu.

– Cô giữ vai trò gì trong đó? Cô thuộc phe nào? Cô phải hoàn thành việc gì vậy?

– Tôi nghĩ mình thuộc phe khác. Tôi đang cảnh báo họ. Hầu như tôi là gián điệp. Họ đều cho rằng tôi đang giúp họ, nhưng thực ra, tôi cố gắng giữ hòa bình giữa hai bên.

– Đó là điều tốt để tránh chiến tranh xảy ra. Điều này thật quan trọng, nhưng quá nguy hiểm cho cô.

– Tôi thấy sợ.

Tôi có thể nhìn thấy sự lo lắng hiện trên mặt Nancy. Tôi đưa cô đi xa hơn, đến đúng thời gian.

– Hãy tiếp tục đi đến đúng lúc đó, nhìn xem cái gì xảy ra với cô. Đây là tình huống nhạy cảm và nguy nan. Cô đang sợ. Một đội quân đang tiến đến, cô là người báo trước chuyện này, cố gắng thực hiện công việc theo cách hòa bình, do vậy không có chiến tranh, vì cô không biết cách nào để người dân ở đó đi theo. Nhưng hãy đi tiếp, xem chuyện gì xảy ra… Chuyện gì xảy ra với người dân và mảnh đất đó.

– Tôi đang ở trong sa mạc. Tôi đã ra khỏi khu vực đó. Tôi phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Họ đang bắt đầu tự đánh nhau. Có người tin tôi, có người không tin. Ngay lúc tôi biết họ nhận được lời nhắn của tôi, tôi rời khỏi nơi đó lập tức. Tôi đang tiếp tục di chuyển. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, một nơi chưa biết đến. Tôi chỉ đang đi giữa sa mạc, một mình.

– Cô già lắm không?

– Tôi chưa già lắm…

Cô trở nên yên lặng, và tôi đợi. Cuối cùng tôi phá vỡ sự yên lặng.

– Chúng ta hãy tiếp tục đi tới cuối cuộc đời đó xem sao. Một điệp viên, một trinh sát, người đưa tin.

Hãy đi tiếp đến cuối đời, khi tôi gõ lên trán cô, và ngay phút giây đó, hãy nhìn xem chuyện gì xảy ra.

– Tôi đang ở trong nhà của một người bạn. Tôi sắp chết. Tôi cảm thấy thanh thản. Khuôn mặt cô phản chiếu sự an lành.

– Cô có nhìn thấy người bạn không?

– Tôi cảm nhận được có họ, những người bạn rất tốt. Đó là người đàn ông và người vợ. Họ chăm sóc tôi vào những giây phút cuối đời. Tôi rất già.

– Như vậy cô đã sống sót qua cơn nguy hiểm. Cô sống cho đến già. Giờ đã đến lúc đi rồi, cô hãy thoát khỏi thể xác già cỗi, sắp chết. Ra đi để cảm nhận sự tự do và nguồn ánh sáng, niềm thanh thản. Hãy thoát đi và xét lại tâm trí cô có đã nhận được bài học gì trong cuộc đời đó không. Một cuộc đời rắc rối, quan trọng, đầy gian khổ? Cô đã học hỏi được gì? Người đàn ông đó đã học được gì?

Nancy đang nghiền ngẫm bài học.

– Tôi phải hy sinh. Niềm hạnh phúc của tôi không quan trọng. Tôi có việc lớn hơn. Tôi phải rời khỏi nhà và cứu giúp người khác.

– Nhiệm vụ gì vậy?

– Dạ, rất đáng giá, rất tốt. Tôi phải hy sinh.

– Giúp mang lại hòa bình, hoặc ít ra cũng tránh được chiến tranh theo cách nào đó, phải không?

– Dạ, tôi cho là vậy. Thật sự, tôi không bao giờ biết rõ.

– Vì cô đi tiếp đến một nơi khác?

– Dạ, tôi chuyển đi và không nghe lại tình hình về vùng đất đó nữa.

– Rất tốt. Hãy tạo ra mối liên kết với kiếp sống hiện tại của Nancy trong tâm trí cô. Cô đã đem gì về từ kiếp sống đó cho kiếp này, mang gì về cho cuộc sống của Nancy? Nguyên tắc sống, uy tín, lòng thương cảm, ý thức với nhiệm vụ mà anh ta phải thực hiện? Hãy nhìn mối liên kết và điều mà cô đã học hỏi được từ đó… sức mạnh của anh ta. Chỉ mang vào cuộc đời hiện tại, không cần phải kể với tôi. Đó là chuyện riêng của cô.

Chúng tôi chờ đợi. Tôi biết được khi nào cô sẽ hoàn tất công việc này.

– Tốt rồi. Cô sẵn sàng trở về chưa?

– Dạ rồi.

– Được. Tôi sẽ đánh thức cô trong vài giây bằng cách nhấn lên một điểm giữa lông mày. Khi tôi nhấn lên, cô có thể mở mắt. Cô bị đánh thức, ngay đây, nhưng cô nhớ rõ mọi thứ, hoàn toàn điều khiển được thân thể và tâm trí.

Cô mở mắt từ từ, đôi mắt ngây dại. Cô vừa quay về sau trạng thái xuất thần, một chuyến du hành dài.

– Tốt quá. Chào mừng cô trở về. Cô cảm thấy thế nào? Cuộc trải nghiệm đó ra sao?

– Tôi cảm thấy như tôi đang quan sát điều gì mà tôi chưa từng trải qua, mặc dù tôi đã trải qua. Rất khác lạ.

– Một cảm giác mãnh liệt? Cô gật đầu.

– Rất mãnh liệt. Tôi biết có điều quan trọng ở đó, nhưng tôi không hiểu chuyện gì quan trọng lúc đó, cho đến khi tôi nhìn lại, và rồi tôi nhận ra rằng mọi thứ đều được thực hiện theo cách đã định sẵn.

– Cô đang có ký ức về thời thơ ấu, buổi lễ, áo đầm trắng, và cảm xúc đặc biệt phải không? Cô có anh chị mà cô thường không để ý đến.

– Năm anh chị em trong gia đình bảy người.

Cô nói rõ hơn.

– Vì vậy cô không quan tâm đến mình nhiều. Đúng không, dù đó là ngày hạnh phúc của cô.

– Dạ đúng vậy. Ngày đó tôi giống như nữ hoàng. Cô trả lời trong sâu thẳm, nhớ lại ngày lễ ban Thánh của cô.

– Rồi cô quay về thời điểm được sinh ra, còn nằm trong bụng. Cô lại nhận thức được tình yêu, được chào đón, được chuẩn bị. Dù cô là đứa con thứ năm, cô vẫn được mọi người mong đợi. Cô cảm thấy khác biệt giữa bác sĩ và y tá, những người chỉ lo phận sự của mình, cảm nhận được tình yêu của cha mẹ cô. Họ chuẩn bị chào đón cô.

– Lúc đó tôi cảm thấy xa lạ, có vẻ như họ không có mối quan hệ gì với tôi, hay phấn khởi khi tôi có mặt.

Đó là một lần sinh khác, họ phải chăm sóc người khác.

Cô đang nói về những nhân viên y tế.

– Rồi ký ức về người đàn ông râu quai nón trong sa mạc. Có lẽ là Ai Cập hay Châu Á. Ánh mắt cô nhìn xa xăm, như gợi nhớ nhiều hơn.

– Tôi nhìn thấy anh ta đi xuống con đường đồi vòng quanh, con đường đất dài, một bên là cánh đồng.

Anh ta đi một mình.

Tôi quan sát:

– Anh ta chuẩn bị để những chiến binh không bị chết một cách vô ích. Cô gắng hòa giải hơn là đánh nhau.

Nancy biết nhiều hơn.

– Tôi thật sự biết rằng dù anh ta sống đơn độc, nhưng anh ta không hề cô đơn, không bao giờ cảm thấy cô đơn. Tôi cho rằng có điều gì đó nối kết với mục đích này.

– Tôi muốn cô nhìn xem mối liên kết với cuộc đời cô hiện nay. Chỉ nghĩ thôi, không cần nói ra, vì đó là chuyện riêng của cô. Cô có phiền không nếu có người hỏi cô một vài câu?

Cô đồng ý. Khán giả đang say mê, và phải mất một lúc sau mới có người dám hỏi:

– Chuyện xảy ra vào thời kỳ nào vậy? Nancy nghĩ ngợi một lát rồi trả lời:

– Tôi không biết thời gian, nhưng tôi cảm nhận về cách ăn mặc có vẻ như trước Công nguyên, nhưng tôi không biết năm nào.

Khi Nancy trả lời xong, tôi liên tưởng đến Catherine, bệnh nhân mà tôi đã kể trong cuốn Tiền kiếp và luân hồi, có thật không? Catherine cũng đã nhắc đến từ Công nguyên. Nhiều năm qua, các nhà phê bình đã mắng mỏ điều này cho là cái dạng mâu thuẫn tai hại. Họ hả hê cho rằng “Làm sao cô ta biết được trước Công nguyên, khi mà thời đại cổ xưa đó chưa hề có khái niệm về hai chữ ‘Công nguyên’?”. Giờ đây, Nancy cũng nói giống như vậy.

Dĩ nhiên, câu trả lời rất đơn giản nếu bạn hiểu quá trình thôi miên và thời đại trong quá khứ. Trong thuật thôi miên, người đó là người quan sát cũng là người bị quan sát. Thực tế, nhiều người xuất thần nhìn thấy quá khứ như thể họ đang xem một bộ phim. Tâm thức của bạn luôn nhận rõ và quan sát những điều bạn đang trải nghiệm trong lúc bạn bị thôi miên. Mặc cho sự liên lạc nằm sâu trong tiềm thức, tâm trí bạn vẫn có thể bình phẩm, chỉ trích, và phê duyệt. Đây là lý do tại sao người ta bị thôi miên và dính vào các hoạt động trong thời thơ ấu hay trong tiền kiếp mà vẫn có thể trả lời các câu hỏi của nhà trị liệu, nói bằng ngôn ngữ hiện đại, biết rõ các địa danh mà họ nhìn thấy, thậm chí biết được niên đại dù chỉ hiện thoáng qua trong mắt hay tâm thức của họ. Họ có thể nhớ các sự kiện xảy ra lúc còn sơ sinh, như chúng ta đã chứng kiến, tuy họ vẫn nói ngôn ngữ hiện đại một cách hoàn hảo. Tại sao? Bởi vì họ nhớ, chứ không phải họ trở lại thành đứa bé sơ sinh mà mất đi hết mọi khả năng trí tuệ và cơ thể vật chất hiện thời.

Nancy đang lắng nghe các câu hỏi từ thính giả.

– Nancy có cảm giác gì về lý do tại sao cô đặc biệt chọn kiếp sống đó để trải nghiệm, chứ không phải bất cứ một kiếp nào khác? Hay tự nó đến với cô?

– Tôi không biết tại sao kiếp sống đó lại đến với tôi. Tôi nghĩ rằng ở phần cuối là nói đến những gì tôi cần thực hiện trong kiếp hiện tại. Tôi cho đó là bài học có giá trị mà tôi phải biết, phải suy ngẫm. Có lẽ đó là những gì tôi thật sự cần được nghe và hiểu về cuộc đời cô độc.

Tôi kết thúc phần này sau vài câu hỏi nữa. Vài ngày sau, Nancy gởi cho tôi một lá thư.

“Công việc của ông đã tác động đến nhiều cuộc sống của chúng tôi. Cá nhân tôi đã trải nghiệm sự hình thành của uy lực từ khi tôi đọc những cuốn sách ông viết. Thậm chí tôi chưa kịp hấp thu hết cuộc trải nghiệm này, cho dù tôi đã hiểu hết lời gợi ý mà tôi đã nhận được và nhìn thấy tầm quan trọng đó trong cuộc đời hiện tại. Tôi biết điều này sẽ có ảnh hưởng sâu sắc với cuộc sống của tôi và nhiều người chung quanh tôi.

Cám ơn ông đã giúp tôi được giải thoát và biết được rằng linh hồn mình là bất diệt!”

Nancy đã đạt được điều cốt yếu của chuyến du hành.

Mỗi ngày là một niềm vui: Bài học cho trái tim.

Đừng bao giờ sợ mạo hiểm. Chúng ta bất diệt. Chúng ta không bao giờ bị tổn thương.

Đôi khi bài học có vẻ đơn giản và rõ ràng, tuy vậy, chúng ta phải học thuộc lòng, tận trong tâm trí, không phải chỉ bằng tri thức. Cuộc trải nghiệm trực tiếp thông qua những chuyến du hành có thể chỉ ra một con đường cho trái tim.

Barbara đã trải qua cảm giác sâu sắc từng chi tiết trong một kiếp sống ở miền Nam nước Mỹ vào giai đoạn hai của thế kỷ thứ mười chín.

Cô nhớ đã sống với mẹ cô trong một căn nhà to lớn màu trắng, một cuộc đời gian khổ mà họ phải chịu đựng do hậu quả của cuộc nội chiến. Cô nhớ lại sau đó là một khoảng thời gian hạnh phúc khi cô lập gia đình. Cô có hai đứa con, và sống ở một căn nhà khác.

Tôi đưa cô đi đến những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời đó.

– Tôi già rồi… tay tôi đã trổ đồi mồi.

– Có ai ở chung quanh không.

– Thằng con trai đang ngồi bên tôi… đứa con gái đang đứng ở cửa, nó nhìn tôi buồn bã.

Barbara lầm bầm:

– Tôi không muốn nó buồn.

Cô tắt thở, linh hồn thoát khỏi thể xác. Tôi hỏi:

– Giờ thì cô cảm thấy thế nào? Cô trả lời hùng hồn:

– Tốt hơn nhiều. Tôi có thể nhìn thấy các con trong phòng, nhìn thấy thân thể của người đàn bà đang nằm trên giường. Tóc bà ta trắng xóa, mặt nhăn nheo .. tôi cảm thấy bình yên… thấy mình như đang bay đi.

Cô đang tận hưởng nơi bình yên này. Trước khi đánh thức cô, tôi dặn cô hãy nhìn kỹ hai đứa con, liệu cô có nhận ra người nào đó trong kiếp sống hiện tại của Barbara không.

– Tôi có cảm tưởng đứa con gái của tôi bây giờ là đứa cháu gái, tên nó là Rebecca… lạ thật… tôi thấy như có mối liên hệ giữa đứa con và đứa cháu hiện giờ.

Tôi nhắc Barbara rằng chúng ta thường tái sinh lại cùng với những người thân quen, duy chỉ có vị trí trong mối quan hệ sẽ thay đổi. Đây cũng là bài học trong trạng thái thân thể vật chất.

Sau khi thoát khỏi thân xác già nua, cô có thể ôn lại quãng đời đó, sự giàu sang lúc ban đầu, sự tàn phá sau cuộc nội chiến, và một đời sống gia đình hạnh phúc tiếp theo đó. Một bài học nổi bật hơn những bài học khác.

Barbara nói một cách dứt khoát:

– Hãy làm chậm lại và tận hưởng những điều mà chúng ta đang có.

Một lần nữa, bài học này không chỉ áp dụng đặc trưng với cô mà với tất cả chúng ta.

Có rất nhiều vẻ đẹp, rất nhiều lẽ phải và tình yêu chung quanh ta, mà chúng ta hiếm khi biết cách chú ý, biết cách thưởng thức. Đôi khi phải trải qua một bi kịch hoặc một mất mát to lớn chúng ta mới nhận ra điều này. Nhưng dường như chúng ta lại nhanh chóng rơi vào vết mòn cũ.

Hãy ngồi thoải mái và nhắm mắt lại. Thở nhẹ nhàng, và để mọi mệt mỏi buồn phiền rời xa tâm trí, thân thể bạn.

Hãy nhớ đến lúc bạn khóc vì hạnh phúc. Có lẽ bạn giúp người khác một cách vô tư. Có lẽ một người nào đó vô tình giúp đỡ bạn. Có lẽ bạn đang đọc một cuốn sách hay xem một đoạn phim hoặc chứng kiến một cảnh tượng, trong đó, con người đối xử với nhau bằng cả tấm lòng yêu thương.

Hãy tận hưởng niềm vui. Trái tim bạn đang rộng mở. Bạn đã có một đầu mối vững chắc rằng sự biến đổi rất cần thiết để mang niềm vui, hạnh phúc và an lành cho cuộc đời mình.

Người ta biết rằng hạnh phúc xuất phát từ trong nội tâm thanh tịnh. Bạn sẽ không đạt được hạnh phúc kỳ diệu nếu một người nào khác thay đổi, và cho dù cả thế giới bên ngoài có thay đổi, mà chính là bạn phải thay đổi. Bạn phải nhìn thấy được viễn cảnh rộng lớn hơn. Người khác có thể chỉ ra con đường, đưa ra cho bạn nhiều phương cách, nhưng đó là những cái chung chung ai cũng có thể thực hiện được. Phần còn lại là tùy thuộc vào bạn.

Hạnh phúc không có gì là sai trái, tội lỗi, hay thực dụng cả. Bạn chưa thể tốt nghiệp từ ngôi trường thế gian này nếu bạn chưa biết được hạnh phúc là gì.

Mẹ Teresa đã viết rằng:

“Tôi tin chắc rằng nếu tất cả chúng ta đều hiểu lời vàng của Chúa – rằng Chúa là tình yêu và rằng Người đã tạo ra những điều vĩ đại cho chúng ta, yêu và được yêu. Rồi chúng ta sẽ yêu thương lẫn nhau cũng như Người đã yêu thương từng người chúng ta vậy. Tình yêu chân thật là sự ban tặng trước khi nó bị tổn thương. Không phải là chúng ta cho tặng nhiều đến mức nào, mà chúng ta đặt để tình yêu nhiều đến dường nào vào trong việc cho tặng đó.

Hành động trong tình yêu là việc phụng sự nhân loại, và vì vậy hành động của tình yêu là hành động của hòa bình nhân loại. Đây chính là đời sống của nguyên tắc vàng.

Hãy yêu thương lẫn nhau, cũng như Chúa đã yêu thương từng người trong chúng ta.”

Tôi không đồng ý với bà về vấn đề tình yêu chân thật là việc ban tặng cho đến khi nó bị tổn thương, bởi vì có rất nhiều niềm vui khi chúng ta dâng tặng cho người khác. Bất cứ sự tổn thương nào rồi cũng sẽ nhanh chóng được xoa dịu. Tuy nhiên phần sau thật tuyệt vời, một trí tuệ thật thanh khiết. Nếu mỗi người trong chúng ta đều nghe theo lời nói đơn giản của Mẹ Teresa thì bạo động và chiến tranh sẽ tan biến, hòa bình sẽ được tái lập trên khắp thế giới này.

Về mặt tâm lý, trong nội tâm con người vẫn tìm thấy sự bình an. Nỗi sợ có biến mất là nhờ vào tình yêu. Nếu không sợ hãi, chúng ta có thể hoàn thành những gì mà chúng ta phải hoàn thành khi có mặt trên thế gian này. Nếu không sợ hãi, chúng ta không cần phải bảo vệ bản thân. Chúng ta sẽ cởi mở tâm hồn mình với một tấm lòng yêu thương tràn đầy.

Tôi đã từng điều trị một nhà đánh gôn chuyên nghiệp. Anh ta quá quan tâm đến những điểm số của mình. Càng lo lắng, anh ta càng bị mất điểm.

Trong một buổi tập thiền tại văn phòng tôi, anh loại bỏ cái ngã của mình và hòa vào buổi chơi gôn. Anh chợt hiểu gôn như một phép ẩn dụ của cuộc đời. Buổi đánh gôn rung mạnh lên cùng với cuộc đời, làm cuộc đời thêm nhiều sinh khí.

Tôi hỏi anh:

– Anh đã học được điều gì?

– Việc đánh gôn không để ý tôi có ghi điểm hoặc chơi hay dở ra sao. Buổi chơi gôn chỉ muốn tôi hưởng thụ niềm vui, cảm thấy hương vị và nét đẹp trong đó mà thôi. Điều mong ước lớn nhất của việc chơi gôn là được hài lòng và vui vẻ.

Người đàn ông này đã có được bước tiến về mặt tâm linh đáng kể. Chẳng có gì ngạc nhiên nếu anh ta đưa bài học đánh gôn vào bài học về cuộc đời, hẳn là học trò anh sẽ được lợi ích gấp đôi, và những bàn thắng của anh cũng sẽ rơi xuống như mưa.

Sự nhận thức.

Bạn nên xem xét lại thói hư tật xấu của mình trước khi đi đến quyết định. Nếu không, những thói hư đó sẽ theo bạn hết kiếp này qua kiếp khác. Chỉ khi nào chúng ta loại bỏ hết những thói hư tật xấu thì chúng ta mới tích lũy vốn sống trong một cơ thể vật chất. Đấng tối cao cũng không thể làm gì để giúp chúng ta được.

Chỉ khi nào bạn tin rằng mình đủ sức mạnh để thông suốt những vọng tưởng phiền não, thì lúc đó mọi vọng tưởng phiền não này sẽ không gây rối bạn trong kiếp sau.

Thầy dòng Tên và nhà tâm lý học Tony de Mello kể một câu chuyện về sự nhận thức, về chuyện bất ngờ nhận thức mà hàng ngày chúng ta đang ngủ quên.

Một người cha phát hiện con trai mình ngủ đi ngủ lại quá giờ và sẽ bị trễ giờ đến trường. Ông gọi cửa phòng thằng con nhiều lần, nói lớn:

– Dậy đi con, kẻo trễ giờ đến trường!

– Con không muốn đi học!

– Sao vậy?

– Có ba lý do. Thứ nhất, trường học rất chán. Thứ hai, mấy đứa nhỏ cứ trêu ghẹo con hoài. Thứ ba, con ghét trường học.

Người cha vặn lại:

– Cha sẽ đưa ra ba lý do tại sao con phải đến trường. Thứ nhất, đó là bổn phận của con. Thứ hai, con đã bốn mươi lăm tuổi rồi. Thứ ba, vì con là hiệu trưởng!

Vì vậy, hãy tỉnh thức và vượt qua vết mòn của cuộc đời. Hãy sống trong hiện tại, không sống trong quá khứ hay tương lai. Quá khứ đã qua, chỉ học hỏi rồi để mọi thứ qua đi. Tương lai thì chưa đến. Hãy lên kế hoạch cho tương lai mà không phải bận lòng. Bạn sẽ phí thời gian và năng lượng nếu phải bận lòng với tương lai.

Con đường dẫn đến sự nhận thức được mở rộng có lẽ bật ra trong lúc trải nghiệm chuyến trở về quá khứ. Có lẽ kinh nghiệm chuyển hóa cuộc đời dễ được tìm thấy hơn, nếu như nhà trị liệu linh hoạt và sẵn sàng chấp nhận một tâm trí ở mức độ cao để hướng dẫn cho những chuyến du hành trở về theo cách nhẹ nhàng, như vậy sẽ tốt hơn là theo đuổi lịch trình riêng của nhà trị liệu. Trường hợp đó giống như John vậy.

John, người đàn ông có học ở tuổi trung niên, khi bị tôi thôi miên trước mặt hàng trăm thính giả tại buổi hội thảo ở Boston. Sự nhận thức khiến thính giả trở nên yên lặng lạ thường, họ mong đợi và cố bám vào từng chữ, thấm vào sự nhận thức của tôi.

Nhẹ nhàng, chầm chậm, tôi đưa John trở về đúng lúc. Cảnh tượng đầu tiên John thấy là buổi tiệc Giáng sinh. Lúc đó John năm tuổi.

Anh ta rạng rỡ với niềm hãnh diện trẻ con khi nhìn thấy lại cảnh tượng sống động đó.

– Tôi có thể nhìn thấy các người cô đang ở đó. Tôi mặc bộ đồ đầu tiên bằng vải flanen màu xám.

Có vẻ như anh cảm thấy mình thành người lớn khi mặc bộ đồ đó. Anh nói tiếp:

– Tôi thấy cây thông lấp lánh.

Tôi yên lặng một lát, để anh thưởng thức giây phút đó, trải nghiệm niềm hãnh diện và hạnh phúc. Rồi tôi đưa anh đi trở về xa hơn, trước khi anh được sinh ra.

Lập tức anh kể:

– Chật chội quá! Tôi muốn duỗi thẳng ra.

John bắt đầu lắc đầu qua lại, duỗi thẳng đôi chân, cẩn thận di chuyển đôi tay. Rồi anh ta chú ý đến ánh sáng nhấp nháy, tiếng rì rầm nơi dây rốn, và ánh sáng làm anh dễ chịu. Tôi đưa anh qua khỏi đó, dù anh không cảm thấy khó chịu, nhưng tiếng ồn ào vẫn làm anh bực mình. John giải thích:

– Nhiều người nói chuyện quá!

Tôi hướng dẫn anh tách khỏi cảnh tượng sinh nở, tuy vẫn còn trong trạng thái bị thôi miên sâu. Tôi nói John hãy mường tượng đi qua một cánh cửa đặc biệt, tôi mong anh khôi phục lại ký ức của một kiếp quá khứ, nhưng anh không thực hiện. Thay vào đó, là một cuộc trải nghiệm về mặt tâm linh.

John tìm thấy chính mình đang ở trong một khu vườn xinh xắn. Anh miêu tả ánh sáng đẹp lạ kỳ tràn ngập khắp vườn, ánh sáng truyền vào người làm anh cảm thấy thật an lành. Anh bắt đầu nhận thấy có rất nhiều trẻ em. Anh là người lớn hơn và là thầy giáo của đám trẻ đó.

Anh quan sát thấy một con ngựa trắng bên cạnh, cụm từ “thuần khiết” vụt qua tâm trí anh. Một cây có tàng lớn đứng đơn độc bên phải. John nói rất chậm rãi, khoan thai. Từ ngữ không đủ miêu tả cảnh vật trải ra trước mặt anh, không đủ miêu tả nét đẹp của ánh sáng trong khu vườn.

Tôi hiểu rằng anh đã nhận thức được nhiều hơn những gì anh có thể chia sẻ với chúng tôi. Tôi hỏi:

– Anh dạy điều gì cho mấy đứa nhỏ vậy?

Câu trả lời đầy bí ẩn, nhưng anh nói rất nhẹ nhàng và từ tốn:

– Tôi dạy chúng cách chơi.

Sau đó giọng nói anh trở nên chắc nịch, như thể chúng tôi trong hàng thính giả đều là học trò của anh vậy.

– Chúng ta có thể luôn luôn ở đó! Chúng ta có thể luôn luôn ở đó!

Giọng anh kéo lê, rồi yên lặng. Anh bắt đầu nói thì thầm, có vẻ như chỉ muốn một mình tôi nghe.

– Niềm vui này… vẻ đẹp… sự nhận thức, khu vườn này trên trái đất luôn luôn ở đó, ngay bây giờ hay bất cứ lúc nào chúng ta lựa chọn. Nếu chúng ta chọn… nếu chúng ta nhớ lại như thế nào.

Anh lại yên lặng, những giọt nước mắt vui mừng lăn dài trên má. John không hề muốn rời bỏ nơi đó, nên tôi để anh nghỉ ngơi một chút ở đó.

Những gì John dạy cho đám trẻ là Vườn Địa Đàng trên trái đất. Đó là điều có thể đạt được nếu chúng ta biết cách chọn lựa. Lời ngỏ từ cõi tâm linh của John rất mạnh mẽ. Chúng ta bắt đầu nhận thức về sự thật “khác”, thậm chí trong tình trạng hiện tại, trong hình thái của cơ thể vật chất. Chúng ta có thể cảm thấy niềm vui thanh khiết, niềm an lạc, nét đẹp hoàn hảo ngay lúc này.

Khi chúng ta vượt khỏi thể xác, chúng ta sẽ nhận thức giống như vậy, đến một nơi giống như vậy, chúng ta thực sự giống nhau.

Sự quên lãng, sự vô tình có thể sẽ được đảo ngược lại. Chúng ta không cần phải chết, hoặc cận kề với cái chết mới nhớ lại, mới trải nghiệm lại. Những giọt nước mắt hạnh phúc của John vẫn còn ứa ra từ trong khóe mắt của anh.

Cũng như tôi, anh đã nhận ra rằng sự thay đổi đã xảy ra trong cuộc đời mình, sự thay đổi từ trong trí tuệ quá mức trở thành một cuộc trải nghiệm có thật. Cánh cửa đã mở ra và không thể đóng lại, bởi vì cuộc trải nghiệm quá xác thực, đầy sức mạnh.

Hai tuần sau đó John viết cho tôi, miêu tả về những sự kiện đồng bộ đã chứng nhận cuộc trải nghiệm của anh chắc chắn hơn nữa. Biểu tượng của khu vườn xuất hiện khắp nơi, từ dĩa CD cho đến sách, các tập thơ, anh đều nghe thấy những lời miêu tả về nét đẹp của khu vườn giống như anh đã trải qua.

Trong khoảng thời gian John trải nghiệm tại Boston, sự nhận thức của tôi cũng dần dần thay đổi.

Chúng ta không nên quên lãng, chúng ta có thể gìn giữ sự nhận thức mà chúng ta là những sinh vật thánh thiện, những sinh vật biết vui, biết yêu thương, biết cảm thông, biết chọn sự an lạc cho cuộc sống.

Tất cả là tình yêu… Tất cả là tình yêu. Có tình yêu, sẽ có sự thấu hiểu. Có sự thấu hiểu, sẽ có sự kiên nhẫn. Và rồi thời gian ngừng lại. Mọi thứ đều là hiện tại.

Phần sâu thẳm trong tâm trí chúng ta không tùy thuộc vào định luật thường hằng của thời gian. Chúng ta vẫn có thể còn bị tác động sâu sắc bởi những sự kiện đã xảy ra rất lâu. Những vết thương cũ có ảnh hưởng đến tình cảm và cách cư xử của chúng ta, như thể chúng ta chỉ mới vừa bị thương ngày hôm qua. Đôi khi sức mạnh của những vết thương này tăng dần cùng với thời gian.

Sự thấu hiểu có thể giúp ta chữa lành những nỗi đau buồn xa xưa. Bởi vì phần tâm trí sâu thẳm này không lệ thuộc vào không gian và thời gian, cho nên những sự kiện trong quá khứ có thể chỉnh sửa và tái cấu trúc. Luật nhân quả không quá đến mức không thể gỡ ra được. Nỗi đau buồn có thể được chữa lành, và những ảnh hưởng nguy hại có thể được thay đổi. Việc chữa lành hoàn toàn có thể thực hiện được, thậm chí tại những khoảng cách xa xôi, và sau nhiều năm đau thương mòn mỏi.

Vừa lúc tình yêu mang đến việc chữa lành hoàn toàn cho những mối quan hệ của chúng ta, thì sự thấu hiểu cũng giúp nỗi sợ hãi giảm dần. Sự thấu hiểu mở cửa, và xuyên qua cánh cửa đó, cơn gió tình yêu nhẹ nhàng thổi bay đi nỗi phiền muộn lo lắng của chúng ta, làm mới linh hồn ta, nuôi dưỡng các mối quan hệ tình cảm của chúng ta.

Sự sợ hãi thường là những sự kiện đã xảy ra, từ tuổi thơ trong kiếp này hoặc từ những kiếp xa xưa. Vì chúng ta đã lãng quên, chúng ta đặt những nỗi sợ này vào tương lai. Nhưng cái mà ta sợ đã thuộc về quá khứ, đã chấm dứt. Tất cả những gì chúng ta phải làm là nhớ lại, sống lại với quá khứ.

Một phụ nữ trẻ người Nam Mỹ viết cho tôi kể về sự nhận thức của cô và việc chữa lành đạt kết quả như sau: “Tôi đã đọc những cuốn sách của bác sĩ. Tôi thật sự ấn tượng với những câu chuyện tiền kiếp của mọi người. Vả lại điều đó còn có thể chữa khỏi bệnh ám ảnh, thật lạ làm sao. Tôi muốn chia sẻ với bác sĩ những điều tôi nhìn thấy và cảm thấy.

Trước tiên xin hãy cho tôi được giải thích rằng tôi phải thực hiện năm lần rồi sau đó tôi mới thật sự đi vào “trạng thái xuất thần”. Tôi rất hồi hộp nên không tự tập trung được.

Từ lúc tôi gặp người bạn trai và chúng tôi bắt đầu hẹn hò cách đây khoảng hơn một năm, tôi cảm thấy quá lo sợ bị mất anh ấy. Điều này không bình thường, thậm chí chuyện tự tử cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Điều tệ hại nhất là anh ấy chẳng bao giờ làm gì để tôi lại có suy nghĩ đó, ngược lại, anh luôn cho tôi thấy rằng anh yêu tôi biết dường nào. Một ngày kia, tôi cảm thấy khổ sở quá mức và tôi tự nhủ lòng mình phải chấm dứt tình trạng này.

Rồi tôi nhớ cách mà tôi đã ghi âm toàn bộ quá trình. Lần này tôi chỉ có mục đích là tìm ra nguyên nhân tại sao tôi lại quá lo sợ đến vậy.

Lập tức tôi thấy mình đang ngồi trên con đường sáng như sao. Đó là năm 1679 tại Pháp, tôi là Marie Claire người Pháp. Tôi khoảng hai mươi tuổi, rất đẹp với mái tóc dài đen nhánh. Tôi mặc quần áo màu nâu rách tả tơi, mang săng-đan. Điều này cho biết tôi rất nghèo. Tôi đang bồng một đứa bé trên tay, và tôi khóc nức nở không ngừng. Rồi tôi nhìn thấy một người khác trong cảnh tượng đó: tôi nhận ra anh ấy chính là người bạn trai của tôi trong kiếp này. Anh tên là Pedro, người Tây Ban Nha. Anh khoảng bốn mươi tuổi, người cao ốm. Chúng tôi đang ngồi cùng nhau, đứa bé là con của chúng tôi. Anh cũng đang khóc trong tuyệt vọng. Rồi hai tên lính canh đi vào kéo anh ra khỏi tôi. Tôi nhìn thấy anh nắm với lấy tay tôi và gào thét muốn thoát khỏi hai tên lính.

Đó là những gì tôi thấy, tôi quá kích động và mở mắt ra…

Một điều không thể tin được mà tôi cảm nhận sau này. Tôi muốn hét lên vì hạnh phúc, và cười thật nhiều. Tôi cảm thấy mình được tự do và thanh thản trong lòng! Điều tốt nhất là tôi không còn rơi một giọt nước mắt nào về anh ấy nữa, và những cảm giác khủng khiếp đã qua. Mối quan hệ của chúng tôi cũng tốt đẹp hơn…và tôi hy vọng việc điều trị mới này được mọi người chấp nhận nhanh chóng!”

Tôi cũng hy vọng như vậy. Tuy nhiên tôi nhận ra rằng điều này còn hơn việc điều trị. Đó là sự thấu triệt về cách hoạt động của cuộc đời, về cách cải thiện cho các mối quan hệ như thế nào, và hiểu rằng chúng ta không bao giờ thật sự mất đi người thân yêu. Đây là hai con người còn sống khỏe mạnh trong những thân thể mới, sau ba trăm năm lại yêu nhau, lại bắt đầu chia sẻ với nhau trong cuộc đời này.

Là sự thấu triệt về việc chữa lành vết thương, và thông qua sự thấu triệt này, tình yêu mãi mãi được hồi sinh và bày tỏ.

Hai con người này không hề gặp lại nhau do sự tình cờ hay trùng hợp ngẫu nhiên.

Định mệnh đã tinh tế ngỏ lời tìm ra lại tình yêu của họ. Trước khi họ từng được tái sinh vào thể xác hiện tại trong kiếp này, họ đã cùng đồng ý gặp lại nhau vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Họ có thể gặp nhau, họ có thể nhận ra nhau tại một mức độ sâu thẳm nào đó, khi những linh hồn cùng đồng hành với nhau vượt qua thời gian, và rồi hẳn là họ cùng quyết định về tương lai của tình yêu trong việc đầu thai trở lại kiếp này. Phải chăng bản ngã của họ, tâm trí lô-gic của họ đã cản trở sự nhận thức trong tim họ, một sự nhận thức bị khuấy động bởi sự trùng phùng với người tri kỷ? Hoặc có lẽ tiếng nói của trái tim đã thắng, gạt mọi trở ngại trong tâm trí tỉnh thức qua một bên?

Nỗi sợ nào đó, khuôn mẫu nào đó có thể nổi lên lại, trong trường hợp của cô ấy là nỗi sợ vô cớ về một cuộc chia ly đầy nước mắt thương đau, chỉ vì chuyện buồn này đã xảy ra cách đây ba trăm năm. Bởi từ đầu cô không nhớ đến sự kiện xa xưa đó, cho dù ký ức vô thức biết rất rõ về điều đó. Cô sợ chuyện này sẽ xảy ra trong kiếp này hay kiếp sau.

Một trong các nhiệm vụ của nghiệp báo là giúp cô khắc phục nỗi sợ chia ly bằng cách hiểu rằng tình yêu là năng lực tuyệt đối, rằng tình yêu không bao giờ mất, dù thân thể vật chất có chết đi. Chúng ta luôn sum hợp với những người yêu thương, ở cõi này hay cõi khác.

Mặc dù linh hồn cô hiểu rõ điều đó, nhưng cô đã quên đi mối liên kết ở kiếp trước với người mình yêu khi cô tái sinh trong kiếp này. Nhiệm vụ của cô là nhớ lại sự bất tử trong tình yêu, và sử dụng kiến thức này để khắc phục nỗi sợ.

Kiến thức này bật lên từ trái tim đến tâm trí tỉnh thức của cô, khi cô lắng nghe đoạn ghi âm mà cô đã thu lại từ trong cuốn sách của tôi, rồi tự nhớ lại kiếp sống ở Pháp. Giờ đây, cô đã biết loại bỏ những nỗi sợ dù trong kiếp trước hay kiếp hiện tại. Cô yêu trong sự thanh thản, không hề nắm giữ, không còn sợ mất người yêu.

Kinh nghiệm của người phụ nữ trẻ này là một ví dụ tuyệt vời cho sự thật trước khi ta được sinh ra, giúp chúng ta biết cách bố trí sắp xếp lại những cơ hội học hỏi trong cuộc đời, những điểm nhấn trong định mệnh.

Vài cảm giác nhàm chán là thể hiện một sự gợi nhớ mơ hồ về kế hoạch trước khi chúng ta đầu thai, bởi vì điều này trở nên rất thật trong cơ thể vật chất tại thời gian và không gian đã được thiết kế sẵn trong lúc cuộc đời của chúng ta mở ra. Điều quan trọng là nên lưu ý kỹ đến những sự trùng hợp ngẫu nhiên, những sự đồng bộ, những trải nghiệm nhàn chán trong đời sống, vì chúng thường thể hiện sự hội tụ những kế hoạch tâm linh của chúng ta và con đường có thật trong cuộc đời mà chúng ta đang du hành.

***

Tôi thường bị hạch hỏi rằng làm sao tôi biết khi nào ký ức là thật, khi nào nó chỉ là sự tưởng tượng. Thật thú vị! Theo phép trị liệu, điều này không quan trọng. Thậm chí nó chẳng hề quan trọng nếu như người bệnh kia hay vị thầy thuốc nọ có tin về kiếp trước hay không. Điều quan trọng là người ta cảm thấy khỏe hơn, bệnh tình biến mất.

Tuy vậy, vẫn có nhiều đặc điểm trong ký ức có vẻ là thật. Những ký ức này thường rất sống động, thuộc về thị giác hơn là hình ảnh tưởng tượng.

Vài bệnh nhân của tôi nhớ lại nhiều kiếp, trong đó họ chết lúc nhỏ hoặc họ không có con, không bao giờ chuyển đổi gien di truyền. Ký ức về cuộc đời không có con khá sống động rõ ràng từng chi tiết.

Một đặc điểm ký ức khác cũng rất thật. Một bệnh nhân có thể nhớ lại trận đánh vào thời Trung cổ, và tìm thấy chính xác một người lính trong số mười ngàn người trên chiến trận. Vết thương của người lính đó thường tương ứng với bệnh tật trong kiếp hiện tại. Đặc biệt, căn bệnh này bắt đầu hồi phục sau khi cảnh tượng xưa được gợi nhớ lại. Anh đã quan sát thân thể anh vừa rời bỏ, tình trạng và vết thương của nó, cũng như toàn bộ cảnh tượng của trận chiến, rồi những gì vẫn đang phơi bày khi trận chiến đi đến kết thúc. Trong khi quan sát bằng mắt trên xác mình, anh đã trải nghiệm được những xúc cảm và những suy nghĩ.

Gợi nhớ: chìa khóa đi đến hạnh phúc trong kiếp hiện tại.

Sống trong cơ thể vật chất là khác thường. Khi bạn sống bằng linh hồn thì tự nhiên hơn. Khi chúng ta được đưa trở về giống như bị đưa đến chuyện gì đó mà ta không biết. Chúng ta sẽ mất thời gian lâu hơn. Trong cõi tâm linh, chúng ta phải chờ đợi để được hồi phục, để được làm mới lại. Ở cõi đó cũng giống như nhiều cõi khác mà thôi.

Chúng ta đều là những linh hồn … vài linh hồn đang ở trong thân thể vật chất, linh hồn khác đang trong giai đoạn thay đổi. Còn những linh hồn khác là người giám hộ. Nhưng tất cả chúng ta sẽ cùng đi đến đó. Chúng ta cũng sẽ là những người giám hộ.

Hãy nhớ rằng chúng ta đều là linh hồn, rằng chúng ta bất diệt, và luôn tồn tại trong biển năng lượng rộng mênh mông. Trong biển này, người chủ của những linh hồn hữu dụng thúc đẩy chúng ta đi theo con đường định mệnh của riêng từng người, đi theo sự tiến triển, du hành đến sự tỉnh thức tối cao. Chúng ta không cần phải chạy đua với những linh hồn khác. Chúng ta đi đường mình. Họ đi đường họ. Không hề có cuộc đua mà chỉ có một nhóm kết hợp cùng đi đến ánh sáng của giác ngộ. Linh hồn nào đã có tiến bộ hơn sẽ với tay lại giúp những người đi sau bằng cả tấm lòng từ bi yêu thương. Linh hồn đi cuối hoàn tất cuộc hành trình cũng có giá trị không kém gì so với linh hồn đi đầu.

Một vấn đề đặc biệt trong ngôi trường mà chúng ta gọi là cõi nhân gian là chúng ta hoàn toàn không thể nhớ rằng chúng ta là linh hồn, chứ không chỉ là thân thể vật chất. Chúng ta thường bị rối trí bởi những ảo tưởng vô vọng trong cõi trần gian này. Chúng ta được dạy rằng tiền bạc, quyền lực, danh vọng, của cải vật chất, những tiện ích trần tục là vô cùng quan trọng, mà thậm chí còn là mục đích của cuộc đời. Chúng ta được dạy rằng hạnh phúc của chúng ta là được người khác yêu quý và kính trọng. Nếu ở một mình, chúng ta bị người đời thương hại.

Thực tế, chúng ta là những sinh linh bất diệt.

Chúng ta luôn được đồng hành cùng người tri kỷ. Chúng ta luôn được các linh hồn giám hộ bảo vệ, yêu thương. Chúng ta không đơn độc.

Chúng ta không mang theo của cải vật chất khi rời bỏ cõi nhân gian tạm bợ này. Những gì chúng ta mang theo là nghiệp báo, nhân quả, kết quả của sự thông thái trong trái tim.

Khi chúng ta gợi lại ý thức rằng chúng ta là những linh hồn thì những giá trị sẽ thay đổi, cuối cùng rồi chúng ta cũng được hạnh phúc an lành. Điều gì khác nhau trên cuộc đời này nếu bạn giàu có còn tôi nghèo nàn? Chỉ có kho báu linh hồn mới giữ lại được. Điều gì khác nhau nếu bạn có quyền lực và danh vọng, còn tôi thì không? Hạnh phúc không sinh ra từ trong quyền lực hay danh tiếng, mà từ trong tình yêu. Điều gì khác nhau nếu bạn được người khác yêu thích, kính trọng, còn tôi thì không? Vì tôi dám nói thật và sống thật, mà sự thật thì hiếm khi được biết đến. Hạnh phúc đến từ trong nội tâm thanh tịnh, không phải từ bên ngoài, không phải từ những suy nghĩ của người khác về mình. Sự ganh ghét sẽ đầu độc tâm hồn.

Có lẽ do việc học hỏi trong cơ thể vật chất là sự thực nghiệm nên nhiều người không có ký ức tự nhiên về những kiếp quá khứ. Chúng ta phải bảo đảm rằng kiến thức và những thành tựu về mặt tâm linh đã ăn sâu vào trong chính bản thể của chúng ta. Nếu chúng ta là người bất bạo lực, chỉ vì ký ức trong kiếp quá khứ đầy hung ác làm ta lo sợ hậu quả trong tương lai có cách hành xử tương tựa, như vậy, chúng ta đã thấu triệt bài học này. Chúng ta biết rằng nếu chúng ta không có tính bạo lực là vì ngay trong tim, chúng ta biết bạo lực là sai trái. Vì vậy, mục đích của chúng ta là gợi nhớ lại. Có lẽ một câu chuyện hay một đoạn văn trong cuốn sách này có thể khơi lại ký ức của bạn, khuấy động sự thức tỉnh của bạn, làm tăng lên sự nhận thức của bạn.

Tôi không tin rằng chúng ta không có con đường truy cập vào những ký ức này. Thông qua thuật thôi miên, gợi nhớ sẽ dễ hơn, bài học được ghi nhận từ viễn cảnh cao hơn, triệu chứng bệnh tan biến, sự hiểu biết về tâm linh có thể đột ngột tăng nhanh hơn.

Sự trải nghiệm của Nancy có lẽ chứng minh được quá trình này.

Từng người trong ngày thứ ba của buổi hội thảo tại viện Omega – Rhinebeck, New York, đều dành ngày nghỉ cuối tuần ở đồi Catskill, và tất cả đều cảm thấy rất thư giãn. Những chuyến du hành trở về quá khứ theo nhóm cũng phụ thêm vào tâm trạng yên lành.

Nancy giản dị trong chiếc áo thun trắng quần soóc màu be. Cùng với bốn người khác, cô xung phong du hành về quá khứ trước mặt cả nhóm đông người. Tôi chọn cô vì tôi có cảm giác cô sẽ được lợi ích khi du hành riêng lẻ, lúc đó tôi có thể đặt câu hỏi và hướng dẫn quá trình rành mạch hơn. Tôi không thể nhận được sự phản hồi cá nhân trong những buổi thực hành cho cả nhóm người.

Vì cô là người xung phong, không phải bệnh nhân, cho nên đợt thực hành này dự định để chứng minh phương pháp, không phải là buổi trị liệu. Tuy nhiên, khi một người chìm sâu vào trạng thái tỉnh thức tập trung tích cực mà hoàn toàn thư giãn, thì bệnh tình thường xuyên hồi phục. Tiềm thức không quan tâm đến ý đồ của tôi, miễn là nó được bảo vệ an toàn. Với Nancy, đây là cơ hội chữa lành vết thương, một tình huống học hỏi, và cơ hội bằng vàng như vậy không thể bị bỏ lỡ.

Chúng tôi nói riêng với nhau một lúc, và tôi miêu tả thủ tục mà chúng tôi phải thực hiện. Tôi quyết định sử dụng phương pháp quy nạp nhanh chóng. Theo phương pháp này, chưa đầy hai mươi giây, tôi có thể đưa Nancy đi sâu vào trạng thái bị thôi miên.

– Được rồi, Nancy, như chúng ta đã bàn, đặt tay phải cô lên tay tôi, nhìn vào mắt tôi, rồi theo hướng dẫn. Có ổn không vậy?

Cô nhanh chóng đồng ý.

– Tốt. Tôi sẽ đếm đến ba. Khi vừa đếm đến ba, tôi ấn chặt bàn tay cô xuống. Cô sẽ cảm thấy bàn tay tôi giữ chặt lại. Cô cứ nhìn vào mắt tôi và nghe chỉ dẫn. Một… hai… ba. Hãy nhíu mắt lại, nhắm lại, ngủ đi. Hãy nhắm mắt lại, nhắm lại – ngủ đi!

Tôi vội vàng rút tay ra, và cô rơi ngay vào trạng thái xuất thần. Tôi đưa cô đi sâu hơn, theo vài phương pháp đào sâu thêm, rồi hỏi cô đang trải nghiệm điều gì.

Yên lặng một lát, cô bắt đầu nói.

– Lễ ban Thánh đầu tiên của tôi. Chúng tôi đang ngồi trong xe, ông tôi mua kem cho chúng tôi. Đó là ngày đặc biệt của tôi. Ai cũng quan tâm đến tôi, còn tôi thì rất háo hức.

Cô cười rạng rỡ.

– Cô mấy tuổi rồi?

– Sáu tuổi.

Cô trả lời không do dự chút nào.

– Cô có thấy mình đang mặc gì không vậy?

– Áo đầm trắng, giầy trắng có nơ cột gọn gàng đến mắt cá chân. Trông tôi rất xinh xắn, tôi rất phấn khích vì mọi người đều khen tôi đẹp.

– Cô rất vui phải không?

Tôi hỏi lại, dù câu trả lời rất rõ ràng.

– Dạ.

– Cô có nhìn thấy ai đang ở đó với cô không? Cái nhìn bằng mắt luôn luôn quan trọng.

– Dạ có ông ngoại, mẹ và anh chị tôi.

– Họ trông ra sao?

– Họ trông… chúng tôi đang ngồi trong xe, đang chạy xe. Họ ngồi trong xe với tôi, bình thường, anh chị tôi ngồi ghế sau với tôi. Họ còn trẻ, họ khoảng… tôi không biết họ bao nhiêu tuổi.

– Đây là giây phút hạnh phúc của cô. Có phải cô cảm thấy vui không? Tôi hỏi điều này vì tôi nhìn thấy khóe mắt cô ngấn lệ.

– Dạ.

– Cô ứa nước mắt kìa, những giọt nước mắt hạnh phúc hay đau buồn vậy?

– Tôi kích động quá.

Vì biết đó là ký ức hạnh phúc, nên tôi quyết định rút gọn và di chuyển xa hơn về lại thời điểm chính xác.

– Đó là ký ức tuyệt vời, và cô biết mọi thứ xảy ra sau đó. Một trí nhớ tốt. Cô mặc áo đầm trắng trông xinh xắn, mọi người đều chú ý đến cô. Tôi muốn cô giữ lại ký ức hạnh phúc này với sự cảm nhận tình yêu thương, thậm chí sau khi cô tỉnh lại. Có được không?

Cô gật đầu vì đã thấm nhuần bài học yêu thương.

– Cô sẵn sàng quay ngược lại xa hơn? Cô gật đầu lần nữa.

– Chúng ta chỉ nhìn xem lúc đó điều gì xảy ra với cô, bất cứ điều gì. Tôi sẽ gõ lên trán cô và đếm ngược lại từ năm đến một. Quay lại, trước khi cô được sinh ra, trong bào thai, nhìn xem cô có cảm nhận được gì không.

Sau một lát, cô bắt đầu kể:

– Tôi đang bay bổng. Tôi cảm nhận được tình yêu. Mẹ tôi bị đau lưng. Tôi thấy mẹ đấm lưng.

– Cô được mọi người mong muốn. Cô cảm nhận được tình yêu, điều đó đang chờ đón cô.

– Dạ. Có nhiều thứ lắm. Bận rộn quá. Tôi đoán… họ đang… sẵn sàng.

– Họ đang làm gì vậy?

Tôi hỏi lại cho rõ.

– Họ đang mô tả, và di chuyển mọi người.

– Cô nhận thức được mọi chuyện à?

Tôi hỏi lại vì quá ấn tượng với các chi tiết mà cô nhận thức được.

– Dạ. Nhưng họ rất phấn khích. Đó là hoạt động tích cực.

– Sao cô khóc.

Tôi nhìn thấy cô ứa nước mắt.

– Tôi không biết. Tôi cảm thấy hạnh phúc.

– Cô là đứa bé được mong đợi, cha mẹ cô đang trông cô chào đời. Quá tràn đầy tình yêu ở đó. Bây giờ chúng ta hãy đi đến giai đoạn cô được sinh ra. Tôi sẽ đếm đến ba. Rất thoải mái, không hề đau đớn gì hết, nhìn xem cô được chào đón như thế nào, cảm giác của mọi người ra sao. Cô nhận thức được cái gì nào?

– Mát mẻ.

Cô nói, và rùng mình.

– Mẹ tôi chưa tỉnh. Mẹ không có ở đó. Mẹ cũng không biết tôi có mặt ở đó. Chỉ có sự thờ ơ. Chỉ có một đứa bé khác. Bác sĩ và y tá đang làm việc của họ.

Tôi cho rằng mẹ cô chưa tỉnh lại vì bị gây mê. Bác sĩ và y tá đang làm việc, Nancy không biết rằng khi họ làm việc họ không có nhiều xúc cảm.

– Không phải tình yêu mà mẹ cô dành cho cô hả?

– Dạ, tôi đoán vậy.

– Họ có quấn cô để giữ ấm không?

– Tôi không thể nói được.

Người cô run lên, cảm giác ớn lạnh trở nên nghiêm trọng hơn, do đó tôi quyết định đưa cô rời khỏi phòng sanh.

– Thôi, bây giờ tôi đưa cô rời khỏi cảnh tượng đó, cô sẽ thấy ấm lại. Làm ấm mình đi. Hãy bỏ quang cảnh đó đi, nếu thấy ấm rồi, thoải mái rồi, cô hãy thoát ra.

Bây giờ cô sẵn sàng quay lại xa hơn, được không?

– Dạ được.

– Chúng ta chỉ du hành một lần nữa, dừng lại một lần nữa, rồi đi về xa hơn. Có thể cô sẽ nhớ lại một kiếp quá khứ nào đó. Khi tôi gõ lên trán cô và đếm ngược từ năm đến một. Cô hãy tập trung vào một hình ảnh hay cảnh tượng nào của kiếp quá khứ hiện ra nhé, nhớ để ý đến những chi tiết.

Ánh mắt lấp lánh dưới hàng mi, cô nói:

– Tôi đang ở trong một ngôi làng. Đó là trung tâm thị trấn, giống như chợ. Có nhiều hoạt động, nhiều người hò hét nhau, giống như cuộc đấu giá. Một cuộc đấu giá. Tôi đi qua, tôi không tham gia. Tôi là đàn ông, có râu quai nón. Có nhiều mùi thơm lẫn mùi hôi. Không sạch sẽ chút nào.

Cô đang quét lại hình ảnh đó, thu lại mọi chi tiết.

Tôi cố gắng biết khoảng thời gian nào.

– Khu chợ đó ra sao vậy? Người ở đó ăn mặc thế nào? Nó ở ngoài trời hả? Người ta bán gì vậy?

– Ngoài trời, giăng bạt. Đường sá khô ráo nhưng dơ lắm. Gà và rau quả, không có nhiều rau quả lắm. Người ta… nhìn giống nông dân, đó là con phố vắng…

– Trong một thành phố lớn hả?

– Tôi nhìn thấy một bức tường. Bức tường chia ra từng khu vực cách nhau. Tôi muốn nói là Ai Cập, nhưng không phải Ai Cập. Đúng rồi, đó là Ai Cập.

Tôi nghi ngờ vùng đất đó bị chiếm đóng, bị xâm lăng, bị thay đổi biên giới.

– Bây giờ chúng ta hãy đi đến đúng thời gian để nhìn xem người đàn ông gặp chuyện gì. Người đàn ông đi ngang qua đó. Người đàn ông có râu… chuyện gì đã xảy ra cho anh ta vậy. Hãy đi xa hơn, đến sự kiện có ý nghĩa trong đời cô, đời người đàn ông đó… khi tôi gõ lên trán cô ba lần. Cô có thể trải nghiệm và trong trạng thái xuất thần, cô vẫn có thể nói chuyện với tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

– Một cuộc gặp gỡ. Anh ta có cuộc gặp gỡ với nhiều người. Anh ta rất quan trọng. Anh ta biết… anh ta nói với mọi người về những gì đang xảy ở nơi khác. Thay đổi, thay đổi… tôi không biết thay đổi cái gì. Người ta không muốn thay đổi.

– Anh ta cảm thấy thế nào? Cô cảm thấy thế nào? Tôi tế nhị nói gộp chữ “anh ta” và “cô” để đẩy mạnh mối liên kết của cô với người đàn ông xa xưa này.

– Anh ta lo lắng. Anh ta không chắc họ có muốn nhận lấy điều này.

– Nhưng đó là thông tin quan trọng, sự thay đổi có cần thiết phải thực hiện không?

– Anh ta biết mình phải nói với họ. Anh ta không thể nói. Anh ta được lệnh phải nói với họ.

– Tôi sẽ gõ lên trán cô để xem thử liệu cô có thể nhìn thấy thêm các chi tiết về việc anh ta phải nói không, phải thay đổi cái gì?

– Tôi nhìn thấy bản đồ. Tôi không nhận ra… Cô ngừng lại một lát, rồi tiếp tục:

– Tôi cảm nhận một đội quân. Rất đông người đang tiến đến gần. Tôi nghĩ chúng đang cướp đoạt mảnh đất này. Tôi nghĩ chúng đang đến gần, cho nên tôi muốn kêu gọi mọi người hãy chuyển đi, nếu không họ sẽ bị đuổi đi. Còn nếu họ không đi thì họ phải chiến đấu.

– Cô giữ vai trò gì trong đó? Cô thuộc phe nào? Cô phải hoàn thành việc gì vậy?

– Tôi nghĩ mình thuộc phe khác. Tôi đang cảnh báo họ. Hầu như tôi là gián điệp. Họ đều cho rằng tôi đang giúp họ, nhưng thực ra, tôi cố gắng giữ hòa bình giữa hai bên.

– Đó là điều tốt để tránh chiến tranh xảy ra. Điều này thật quan trọng, nhưng quá nguy hiểm cho cô.

– Tôi thấy sợ.

Tôi có thể nhìn thấy sự lo lắng hiện trên mặt Nancy. Tôi đưa cô đi xa hơn, đến đúng thời gian.

– Hãy tiếp tục đi đến đúng lúc đó, nhìn xem cái gì xảy ra với cô. Đây là tình huống nhạy cảm và nguy nan. Cô đang sợ. Một đội quân đang tiến đến, cô là người báo trước chuyện này, cố gắng thực hiện công việc theo cách hòa bình, do vậy không có chiến tranh, vì cô không biết cách nào để người dân ở đó đi theo. Nhưng hãy đi tiếp, xem chuyện gì xảy ra… Chuyện gì xảy ra với người dân và mảnh đất đó.

– Tôi đang ở trong sa mạc. Tôi đã ra khỏi khu vực đó. Tôi phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Họ đang bắt đầu tự đánh nhau. Có người tin tôi, có người không tin. Ngay lúc tôi biết họ nhận được lời nhắn của tôi, tôi rời khỏi nơi đó lập tức. Tôi đang tiếp tục di chuyển. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, một nơi chưa biết đến. Tôi chỉ đang đi giữa sa mạc, một mình.

– Cô già lắm không?

– Tôi chưa già lắm…

Cô trở nên yên lặng, và tôi đợi. Cuối cùng tôi phá vỡ sự yên lặng.

– Chúng ta hãy tiếp tục đi tới cuối cuộc đời đó xem sao. Một điệp viên, một trinh sát, người đưa tin.

Hãy đi tiếp đến cuối đời, khi tôi gõ lên trán cô, và ngay phút giây đó, hãy nhìn xem chuyện gì xảy ra.

– Tôi đang ở trong nhà của một người bạn. Tôi sắp chết. Tôi cảm thấy thanh thản. Khuôn mặt cô phản chiếu sự an lành.

– Cô có nhìn thấy người bạn không?

– Tôi cảm nhận được có họ, những người bạn rất tốt. Đó là người đàn ông và người vợ. Họ chăm sóc tôi vào những giây phút cuối đời. Tôi rất già.

– Như vậy cô đã sống sót qua cơn nguy hiểm. Cô sống cho đến già. Giờ đã đến lúc đi rồi, cô hãy thoát khỏi thể xác già cỗi, sắp chết. Ra đi để cảm nhận sự tự do và nguồn ánh sáng, niềm thanh thản. Hãy thoát đi và xét lại tâm trí cô có đã nhận được bài học gì trong cuộc đời đó không. Một cuộc đời rắc rối, quan trọng, đầy gian khổ? Cô đã học hỏi được gì? Người đàn ông đó đã học được gì?

Nancy đang nghiền ngẫm bài học.

– Tôi phải hy sinh. Niềm hạnh phúc của tôi không quan trọng. Tôi có việc lớn hơn. Tôi phải rời khỏi nhà và cứu giúp người khác.

– Nhiệm vụ gì vậy?

– Dạ, rất đáng giá, rất tốt. Tôi phải hy sinh.

– Giúp mang lại hòa bình, hoặc ít ra cũng tránh được chiến tranh theo cách nào đó, phải không?

– Dạ, tôi cho là vậy. Thật sự, tôi không bao giờ biết rõ.

– Vì cô đi tiếp đến một nơi khác?

– Dạ, tôi chuyển đi và không nghe lại tình hình về vùng đất đó nữa.

– Rất tốt. Hãy tạo ra mối liên kết với kiếp sống hiện tại của Nancy trong tâm trí cô. Cô đã đem gì về từ kiếp sống đó cho kiếp này, mang gì về cho cuộc sống của Nancy? Nguyên tắc sống, uy tín, lòng thương cảm, ý thức với nhiệm vụ mà anh ta phải thực hiện? Hãy nhìn mối liên kết và điều mà cô đã học hỏi được từ đó… sức mạnh của anh ta. Chỉ mang vào cuộc đời hiện tại, không cần phải kể với tôi. Đó là chuyện riêng của cô.

Chúng tôi chờ đợi. Tôi biết được khi nào cô sẽ hoàn tất công việc này.

– Tốt rồi. Cô sẵn sàng trở về chưa?

– Dạ rồi.

– Được. Tôi sẽ đánh thức cô trong vài giây bằng cách nhấn lên một điểm giữa lông mày. Khi tôi nhấn lên, cô có thể mở mắt. Cô bị đánh thức, ngay đây, nhưng cô nhớ rõ mọi thứ, hoàn toàn điều khiển được thân thể và tâm trí.

Cô mở mắt từ từ, đôi mắt ngây dại. Cô vừa quay về sau trạng thái xuất thần, một chuyến du hành dài.

– Tốt quá. Chào mừng cô trở về. Cô cảm thấy thế nào? Cuộc trải nghiệm đó ra sao?

– Tôi cảm thấy như tôi đang quan sát điều gì mà tôi chưa từng trải qua, mặc dù tôi đã trải qua. Rất khác lạ.

– Một cảm giác mãnh liệt? Cô gật đầu.

– Rất mãnh liệt. Tôi biết có điều quan trọng ở đó, nhưng tôi không hiểu chuyện gì quan trọng lúc đó, cho đến khi tôi nhìn lại, và rồi tôi nhận ra rằng mọi thứ đều được thực hiện theo cách đã định sẵn.

– Cô đang có ký ức về thời thơ ấu, buổi lễ, áo đầm trắng, và cảm xúc đặc biệt phải không? Cô có anh chị mà cô thường không để ý đến.

– Năm anh chị em trong gia đình bảy người.

Cô nói rõ hơn.

– Vì vậy cô không quan tâm đến mình nhiều. Đúng không, dù đó là ngày hạnh phúc của cô.

– Dạ đúng vậy. Ngày đó tôi giống như nữ hoàng. Cô trả lời trong sâu thẳm, nhớ lại ngày lễ ban Thánh của cô.

– Rồi cô quay về thời điểm được sinh ra, còn nằm trong bụng. Cô lại nhận thức được tình yêu, được chào đón, được chuẩn bị. Dù cô là đứa con thứ năm, cô vẫn được mọi người mong đợi. Cô cảm thấy khác biệt giữa bác sĩ và y tá, những người chỉ lo phận sự của mình, cảm nhận được tình yêu của cha mẹ cô. Họ chuẩn bị chào đón cô.

– Lúc đó tôi cảm thấy xa lạ, có vẻ như họ không có mối quan hệ gì với tôi, hay phấn khởi khi tôi có mặt.

Đó là một lần sinh khác, họ phải chăm sóc người khác.

Cô đang nói về những nhân viên y tế.

– Rồi ký ức về người đàn ông râu quai nón trong sa mạc. Có lẽ là Ai Cập hay Châu Á. Ánh mắt cô nhìn xa xăm, như gợi nhớ nhiều hơn.

– Tôi nhìn thấy anh ta đi xuống con đường đồi vòng quanh, con đường đất dài, một bên là cánh đồng.

Anh ta đi một mình.

Tôi quan sát:

– Anh ta chuẩn bị để những chiến binh không bị chết một cách vô ích. Cô gắng hòa giải hơn là đánh nhau.

Nancy biết nhiều hơn.

– Tôi thật sự biết rằng dù anh ta sống đơn độc, nhưng anh ta không hề cô đơn, không bao giờ cảm thấy cô đơn. Tôi cho rằng có điều gì đó nối kết với mục đích này.

– Tôi muốn cô nhìn xem mối liên kết với cuộc đời cô hiện nay. Chỉ nghĩ thôi, không cần nói ra, vì đó là chuyện riêng của cô. Cô có phiền không nếu có người hỏi cô một vài câu?

Cô đồng ý. Khán giả đang say mê, và phải mất một lúc sau mới có người dám hỏi:

– Chuyện xảy ra vào thời kỳ nào vậy? Nancy nghĩ ngợi một lát rồi trả lời:

– Tôi không biết thời gian, nhưng tôi cảm nhận về cách ăn mặc có vẻ như trước Công nguyên, nhưng tôi không biết năm nào.

Khi Nancy trả lời xong, tôi liên tưởng đến Catherine, bệnh nhân mà tôi đã kể trong cuốn Tiền kiếp và luân hồi, có thật không? Catherine cũng đã nhắc đến từ Công nguyên. Nhiều năm qua, các nhà phê bình đã mắng mỏ điều này cho là cái dạng mâu thuẫn tai hại. Họ hả hê cho rằng “Làm sao cô ta biết được trước Công nguyên, khi mà thời đại cổ xưa đó chưa hề có khái niệm về hai chữ ‘Công nguyên’?”. Giờ đây, Nancy cũng nói giống như vậy.

Dĩ nhiên, câu trả lời rất đơn giản nếu bạn hiểu quá trình thôi miên và thời đại trong quá khứ. Trong thuật thôi miên, người đó là người quan sát cũng là người bị quan sát. Thực tế, nhiều người xuất thần nhìn thấy quá khứ như thể họ đang xem một bộ phim. Tâm thức của bạn luôn nhận rõ và quan sát những điều bạn đang trải nghiệm trong lúc bạn bị thôi miên. Mặc cho sự liên lạc nằm sâu trong tiềm thức, tâm trí bạn vẫn có thể bình phẩm, chỉ trích, và phê duyệt. Đây là lý do tại sao người ta bị thôi miên và dính vào các hoạt động trong thời thơ ấu hay trong tiền kiếp mà vẫn có thể trả lời các câu hỏi của nhà trị liệu, nói bằng ngôn ngữ hiện đại, biết rõ các địa danh mà họ nhìn thấy, thậm chí biết được niên đại dù chỉ hiện thoáng qua trong mắt hay tâm thức của họ. Họ có thể nhớ các sự kiện xảy ra lúc còn sơ sinh, như chúng ta đã chứng kiến, tuy họ vẫn nói ngôn ngữ hiện đại một cách hoàn hảo. Tại sao? Bởi vì họ nhớ, chứ không phải họ trở lại thành đứa bé sơ sinh mà mất đi hết mọi khả năng trí tuệ và cơ thể vật chất hiện thời.

Nancy đang lắng nghe các câu hỏi từ thính giả.

– Nancy có cảm giác gì về lý do tại sao cô đặc biệt chọn kiếp sống đó để trải nghiệm, chứ không phải bất cứ một kiếp nào khác? Hay tự nó đến với cô?

– Tôi không biết tại sao kiếp sống đó lại đến với tôi. Tôi nghĩ rằng ở phần cuối là nói đến những gì tôi cần thực hiện trong kiếp hiện tại. Tôi cho đó là bài học có giá trị mà tôi phải biết, phải suy ngẫm. Có lẽ đó là những gì tôi thật sự cần được nghe và hiểu về cuộc đời cô độc.

Tôi kết thúc phần này sau vài câu hỏi nữa. Vài ngày sau, Nancy gởi cho tôi một lá thư.

“Công việc của ông đã tác động đến nhiều cuộc sống của chúng tôi. Cá nhân tôi đã trải nghiệm sự hình thành của uy lực từ khi tôi đọc những cuốn sách ông viết. Thậm chí tôi chưa kịp hấp thu hết cuộc trải nghiệm này, cho dù tôi đã hiểu hết lời gợi ý mà tôi đã nhận được và nhìn thấy tầm quan trọng đó trong cuộc đời hiện tại. Tôi biết điều này sẽ có ảnh hưởng sâu sắc với cuộc sống của tôi và nhiều người chung quanh tôi.

Cám ơn ông đã giúp tôi được giải thoát và biết được rằng linh hồn mình là bất diệt!”

Nancy đã đạt được điều cốt yếu của chuyến du hành.

Mỗi ngày là một niềm vui: Bài học cho trái tim.

Đừng bao giờ sợ mạo hiểm. Chúng ta bất diệt. Chúng ta không bao giờ bị tổn thương.

Đôi khi bài học có vẻ đơn giản và rõ ràng, tuy vậy, chúng ta phải học thuộc lòng, tận trong tâm trí, không phải chỉ bằng tri thức. Cuộc trải nghiệm trực tiếp thông qua những chuyến du hành có thể chỉ ra một con đường cho trái tim.

Barbara đã trải qua cảm giác sâu sắc từng chi tiết trong một kiếp sống ở miền Nam nước Mỹ vào giai đoạn hai của thế kỷ thứ mười chín.

Cô nhớ đã sống với mẹ cô trong một căn nhà to lớn màu trắng, một cuộc đời gian khổ mà họ phải chịu đựng do hậu quả của cuộc nội chiến. Cô nhớ lại sau đó là một khoảng thời gian hạnh phúc khi cô lập gia đình. Cô có hai đứa con, và sống ở một căn nhà khác.

Tôi đưa cô đi đến những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời đó.

– Tôi già rồi… tay tôi đã trổ đồi mồi.

– Có ai ở chung quanh không.

– Thằng con trai đang ngồi bên tôi… đứa con gái đang đứng ở cửa, nó nhìn tôi buồn bã.

Barbara lầm bầm:

– Tôi không muốn nó buồn.

Cô tắt thở, linh hồn thoát khỏi thể xác. Tôi hỏi:

– Giờ thì cô cảm thấy thế nào? Cô trả lời hùng hồn:

– Tốt hơn nhiều. Tôi có thể nhìn thấy các con trong phòng, nhìn thấy thân thể của người đàn bà đang nằm trên giường. Tóc bà ta trắng xóa, mặt nhăn nheo .. tôi cảm thấy bình yên… thấy mình như đang bay đi.

Cô đang tận hưởng nơi bình yên này. Trước khi đánh thức cô, tôi dặn cô hãy nhìn kỹ hai đứa con, liệu cô có nhận ra người nào đó trong kiếp sống hiện tại của Barbara không.

– Tôi có cảm tưởng đứa con gái của tôi bây giờ là đứa cháu gái, tên nó là Rebecca… lạ thật… tôi thấy như có mối liên hệ giữa đứa con và đứa cháu hiện giờ.

Tôi nhắc Barbara rằng chúng ta thường tái sinh lại cùng với những người thân quen, duy chỉ có vị trí trong mối quan hệ sẽ thay đổi. Đây cũng là bài học trong trạng thái thân thể vật chất.

Sau khi thoát khỏi thân xác già nua, cô có thể ôn lại quãng đời đó, sự giàu sang lúc ban đầu, sự tàn phá sau cuộc nội chiến, và một đời sống gia đình hạnh phúc tiếp theo đó. Một bài học nổi bật hơn những bài học khác.

Barbara nói một cách dứt khoát:

– Hãy làm chậm lại và tận hưởng những điều mà chúng ta đang có.

Một lần nữa, bài học này không chỉ áp dụng đặc trưng với cô mà với tất cả chúng ta.

Có rất nhiều vẻ đẹp, rất nhiều lẽ phải và tình yêu chung quanh ta, mà chúng ta hiếm khi biết cách chú ý, biết cách thưởng thức. Đôi khi phải trải qua một bi kịch hoặc một mất mát to lớn chúng ta mới nhận ra điều này. Nhưng dường như chúng ta lại nhanh chóng rơi vào vết mòn cũ.

Hãy ngồi thoải mái và nhắm mắt lại. Thở nhẹ nhàng, và để mọi mệt mỏi buồn phiền rời xa tâm trí, thân thể bạn.

Hãy nhớ đến lúc bạn khóc vì hạnh phúc. Có lẽ bạn giúp người khác một cách vô tư. Có lẽ một người nào đó vô tình giúp đỡ bạn. Có lẽ bạn đang đọc một cuốn sách hay xem một đoạn phim hoặc chứng kiến một cảnh tượng, trong đó, con người đối xử với nhau bằng cả tấm lòng yêu thương.

Hãy tận hưởng niềm vui. Trái tim bạn đang rộng mở. Bạn đã có một đầu mối vững chắc rằng sự biến đổi rất cần thiết để mang niềm vui, hạnh phúc và an lành cho cuộc đời mình.

Người ta biết rằng hạnh phúc xuất phát từ trong nội tâm thanh tịnh. Bạn sẽ không đạt được hạnh phúc kỳ diệu nếu một người nào khác thay đổi, và cho dù cả thế giới bên ngoài có thay đổi, mà chính là bạn phải thay đổi. Bạn phải nhìn thấy được viễn cảnh rộng lớn hơn. Người khác có thể chỉ ra con đường, đưa ra cho bạn nhiều phương cách, nhưng đó là những cái chung chung ai cũng có thể thực hiện được. Phần còn lại là tùy thuộc vào bạn.

Hạnh phúc không có gì là sai trái, tội lỗi, hay thực dụng cả. Bạn chưa thể tốt nghiệp từ ngôi trường thế gian này nếu bạn chưa biết được hạnh phúc là gì.

Mẹ Teresa đã viết rằng:

“Tôi tin chắc rằng nếu tất cả chúng ta đều hiểu lời vàng của Chúa – rằng Chúa là tình yêu và rằng Người đã tạo ra những điều vĩ đại cho chúng ta, yêu và được yêu. Rồi chúng ta sẽ yêu thương lẫn nhau cũng như Người đã yêu thương từng người chúng ta vậy. Tình yêu chân thật là sự ban tặng trước khi nó bị tổn thương. Không phải là chúng ta cho tặng nhiều đến mức nào, mà chúng ta đặt để tình yêu nhiều đến dường nào vào trong việc cho tặng đó.

Hành động trong tình yêu là việc phụng sự nhân loại, và vì vậy hành động của tình yêu là hành động của hòa bình nhân loại. Đây chính là đời sống của nguyên tắc vàng.

Hãy yêu thương lẫn nhau, cũng như Chúa đã yêu thương từng người trong chúng ta.”

Tôi không đồng ý với bà về vấn đề tình yêu chân thật là việc ban tặng cho đến khi nó bị tổn thương, bởi vì có rất nhiều niềm vui khi chúng ta dâng tặng cho người khác. Bất cứ sự tổn thương nào rồi cũng sẽ nhanh chóng được xoa dịu. Tuy nhiên phần sau thật tuyệt vời, một trí tuệ thật thanh khiết. Nếu mỗi người trong chúng ta đều nghe theo lời nói đơn giản của Mẹ Teresa thì bạo động và chiến tranh sẽ tan biến, hòa bình sẽ được tái lập trên khắp thế giới này.

Về mặt tâm lý, trong nội tâm con người vẫn tìm thấy sự bình an. Nỗi sợ có biến mất là nhờ vào tình yêu. Nếu không sợ hãi, chúng ta có thể hoàn thành những gì mà chúng ta phải hoàn thành khi có mặt trên thế gian này. Nếu không sợ hãi, chúng ta không cần phải bảo vệ bản thân. Chúng ta sẽ cởi mở tâm hồn mình với một tấm lòng yêu thương tràn đầy.

Tôi đã từng điều trị một nhà đánh gôn chuyên nghiệp. Anh ta quá quan tâm đến những điểm số của mình. Càng lo lắng, anh ta càng bị mất điểm.

Trong một buổi tập thiền tại văn phòng tôi, anh loại bỏ cái ngã của mình và hòa vào buổi chơi gôn. Anh chợt hiểu gôn như một phép ẩn dụ của cuộc đời. Buổi đánh gôn rung mạnh lên cùng với cuộc đời, làm cuộc đời thêm nhiều sinh khí.

Tôi hỏi anh:

– Anh đã học được điều gì?

– Việc đánh gôn không để ý tôi có ghi điểm hoặc chơi hay dở ra sao. Buổi chơi gôn chỉ muốn tôi hưởng thụ niềm vui, cảm thấy hương vị và nét đẹp trong đó mà thôi. Điều mong ước lớn nhất của việc chơi gôn là được hài lòng và vui vẻ.

Người đàn ông này đã có được bước tiến về mặt tâm linh đáng kể. Chẳng có gì ngạc nhiên nếu anh ta đưa bài học đánh gôn vào bài học về cuộc đời, hẳn là học trò anh sẽ được lợi ích gấp đôi, và những bàn thắng của anh cũng sẽ rơi xuống như mưa.

Sự nhận thức.

Bạn nên xem xét lại thói hư tật xấu của mình trước khi đi đến quyết định. Nếu không, những thói hư đó sẽ theo bạn hết kiếp này qua kiếp khác. Chỉ khi nào chúng ta loại bỏ hết những thói hư tật xấu thì chúng ta mới tích lũy vốn sống trong một cơ thể vật chất. Đấng tối cao cũng không thể làm gì để giúp chúng ta được.

Chỉ khi nào bạn tin rằng mình đủ sức mạnh để thông suốt những vọng tưởng phiền não, thì lúc đó mọi vọng tưởng phiền não này sẽ không gây rối bạn trong kiếp sau.

Thầy dòng Tên và nhà tâm lý học Tony de Mello kể một câu chuyện về sự nhận thức, về chuyện bất ngờ nhận thức mà hàng ngày chúng ta đang ngủ quên.

Một người cha phát hiện con trai mình ngủ đi ngủ lại quá giờ và sẽ bị trễ giờ đến trường. Ông gọi cửa phòng thằng con nhiều lần, nói lớn:

– Dậy đi con, kẻo trễ giờ đến trường!

– Con không muốn đi học!

– Sao vậy?

– Có ba lý do. Thứ nhất, trường học rất chán. Thứ hai, mấy đứa nhỏ cứ trêu ghẹo con hoài. Thứ ba, con ghét trường học.

Người cha vặn lại:

– Cha sẽ đưa ra ba lý do tại sao con phải đến trường. Thứ nhất, đó là bổn phận của con. Thứ hai, con đã bốn mươi lăm tuổi rồi. Thứ ba, vì con là hiệu trưởng!

Vì vậy, hãy tỉnh thức và vượt qua vết mòn của cuộc đời. Hãy sống trong hiện tại, không sống trong quá khứ hay tương lai. Quá khứ đã qua, chỉ học hỏi rồi để mọi thứ qua đi. Tương lai thì chưa đến. Hãy lên kế hoạch cho tương lai mà không phải bận lòng. Bạn sẽ phí thời gian và năng lượng nếu phải bận lòng với tương lai.

Con đường dẫn đến sự nhận thức được mở rộng có lẽ bật ra trong lúc trải nghiệm chuyến trở về quá khứ. Có lẽ kinh nghiệm chuyển hóa cuộc đời dễ được tìm thấy hơn, nếu như nhà trị liệu linh hoạt và sẵn sàng chấp nhận một tâm trí ở mức độ cao để hướng dẫn cho những chuyến du hành trở về theo cách nhẹ nhàng, như vậy sẽ tốt hơn là theo đuổi lịch trình riêng của nhà trị liệu. Trường hợp đó giống như John vậy.

John, người đàn ông có học ở tuổi trung niên, khi bị tôi thôi miên trước mặt hàng trăm thính giả tại buổi hội thảo ở Boston. Sự nhận thức khiến thính giả trở nên yên lặng lạ thường, họ mong đợi và cố bám vào từng chữ, thấm vào sự nhận thức của tôi.

Nhẹ nhàng, chầm chậm, tôi đưa John trở về đúng lúc. Cảnh tượng đầu tiên John thấy là buổi tiệc Giáng sinh. Lúc đó John năm tuổi.

Anh ta rạng rỡ với niềm hãnh diện trẻ con khi nhìn thấy lại cảnh tượng sống động đó.

– Tôi có thể nhìn thấy các người cô đang ở đó. Tôi mặc bộ đồ đầu tiên bằng vải flanen màu xám.

Có vẻ như anh cảm thấy mình thành người lớn khi mặc bộ đồ đó. Anh nói tiếp:

– Tôi thấy cây thông lấp lánh.

Tôi yên lặng một lát, để anh thưởng thức giây phút đó, trải nghiệm niềm hãnh diện và hạnh phúc. Rồi tôi đưa anh đi trở về xa hơn, trước khi anh được sinh ra.

Lập tức anh kể:

– Chật chội quá! Tôi muốn duỗi thẳng ra.

John bắt đầu lắc đầu qua lại, duỗi thẳng đôi chân, cẩn thận di chuyển đôi tay. Rồi anh ta chú ý đến ánh sáng nhấp nháy, tiếng rì rầm nơi dây rốn, và ánh sáng làm anh dễ chịu. Tôi đưa anh qua khỏi đó, dù anh không cảm thấy khó chịu, nhưng tiếng ồn ào vẫn làm anh bực mình. John giải thích:

– Nhiều người nói chuyện quá!

Tôi hướng dẫn anh tách khỏi cảnh tượng sinh nở, tuy vẫn còn trong trạng thái bị thôi miên sâu. Tôi nói John hãy mường tượng đi qua một cánh cửa đặc biệt, tôi mong anh khôi phục lại ký ức của một kiếp quá khứ, nhưng anh không thực hiện. Thay vào đó, là một cuộc trải nghiệm về mặt tâm linh.

John tìm thấy chính mình đang ở trong một khu vườn xinh xắn. Anh miêu tả ánh sáng đẹp lạ kỳ tràn ngập khắp vườn, ánh sáng truyền vào người làm anh cảm thấy thật an lành. Anh bắt đầu nhận thấy có rất nhiều trẻ em. Anh là người lớn hơn và là thầy giáo của đám trẻ đó.

Anh quan sát thấy một con ngựa trắng bên cạnh, cụm từ “thuần khiết” vụt qua tâm trí anh. Một cây có tàng lớn đứng đơn độc bên phải. John nói rất chậm rãi, khoan thai. Từ ngữ không đủ miêu tả cảnh vật trải ra trước mặt anh, không đủ miêu tả nét đẹp của ánh sáng trong khu vườn.

Tôi hiểu rằng anh đã nhận thức được nhiều hơn những gì anh có thể chia sẻ với chúng tôi. Tôi hỏi:

– Anh dạy điều gì cho mấy đứa nhỏ vậy?

Câu trả lời đầy bí ẩn, nhưng anh nói rất nhẹ nhàng và từ tốn:

– Tôi dạy chúng cách chơi.

Sau đó giọng nói anh trở nên chắc nịch, như thể chúng tôi trong hàng thính giả đều là học trò của anh vậy.

– Chúng ta có thể luôn luôn ở đó! Chúng ta có thể luôn luôn ở đó!

Giọng anh kéo lê, rồi yên lặng. Anh bắt đầu nói thì thầm, có vẻ như chỉ muốn một mình tôi nghe.

– Niềm vui này… vẻ đẹp… sự nhận thức, khu vườn này trên trái đất luôn luôn ở đó, ngay bây giờ hay bất cứ lúc nào chúng ta lựa chọn. Nếu chúng ta chọn… nếu chúng ta nhớ lại như thế nào.

Anh lại yên lặng, những giọt nước mắt vui mừng lăn dài trên má. John không hề muốn rời bỏ nơi đó, nên tôi để anh nghỉ ngơi một chút ở đó.

Những gì John dạy cho đám trẻ là Vườn Địa Đàng trên trái đất. Đó là điều có thể đạt được nếu chúng ta biết cách chọn lựa. Lời ngỏ từ cõi tâm linh của John rất mạnh mẽ. Chúng ta bắt đầu nhận thức về sự thật “khác”, thậm chí trong tình trạng hiện tại, trong hình thái của cơ thể vật chất. Chúng ta có thể cảm thấy niềm vui thanh khiết, niềm an lạc, nét đẹp hoàn hảo ngay lúc này.

Khi chúng ta vượt khỏi thể xác, chúng ta sẽ nhận thức giống như vậy, đến một nơi giống như vậy, chúng ta thực sự giống nhau.

Sự quên lãng, sự vô tình có thể sẽ được đảo ngược lại. Chúng ta không cần phải chết, hoặc cận kề với cái chết mới nhớ lại, mới trải nghiệm lại. Những giọt nước mắt hạnh phúc của John vẫn còn ứa ra từ trong khóe mắt của anh.

Cũng như tôi, anh đã nhận ra rằng sự thay đổi đã xảy ra trong cuộc đời mình, sự thay đổi từ trong trí tuệ quá mức trở thành một cuộc trải nghiệm có thật. Cánh cửa đã mở ra và không thể đóng lại, bởi vì cuộc trải nghiệm quá xác thực, đầy sức mạnh.

Hai tuần sau đó John viết cho tôi, miêu tả về những sự kiện đồng bộ đã chứng nhận cuộc trải nghiệm của anh chắc chắn hơn nữa. Biểu tượng của khu vườn xuất hiện khắp nơi, từ dĩa CD cho đến sách, các tập thơ, anh đều nghe thấy những lời miêu tả về nét đẹp của khu vườn giống như anh đã trải qua.

Trong khoảng thời gian John trải nghiệm tại Boston, sự nhận thức của tôi cũng dần dần thay đổi.

Chúng ta không nên quên lãng, chúng ta có thể gìn giữ sự nhận thức mà chúng ta là những sinh vật thánh thiện, những sinh vật biết vui, biết yêu thương, biết cảm thông, biết chọn sự an lạc cho cuộc sống.

Bình luận