Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giáo Hóa Trường

Chương 12: Vết tích

Tác giả: Lỗi Mễ

Dương Cẩm Trình tựa lưng vào ghế dựa rộng lớn, đang cầm xem một quyển《 Hội thảo quốc tế thể hiện tâm lý trị liệu và tâm lý kịch luận văn tập 》thật dày. Buổi chiều dương quang lẳng lặng hắt vào, bị sàn nhà gỗ lim bóng loáng bức xạ, lại chuyển thành nhiệt độ ấm áp.

Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, Dương Cẩm Trình tháo mắt kính xuống, trở lại trước bàn, “Mời vào.”

Trợ lý Trần Triết đi tới, đem một chiếc chìa khóa xe cẩn thận đặt trên mặt bàn.

“Dương chủ nhiệm, xe đã sửa xong rồi.”

“Ừ. Cảm ơn.” Dương Cẩm Trình đứng dậy đi lấy áo khoác âu phục trên giá áo, “Tốn bao nhiêu tiền?”

“Không cần.” Trần Triết buông tay xuống, lễ độ cung kính đứng, “Tôi đã đem hóa đơn giao cho kế toán, đưa vào tài khoản của viện nghiên cứu rồi.”

“Như vậy sao được? Đây là hai việc khác nhau.” Dương Cẩm Trình nhăn nhíu mày, “Một hồi tôi đi tìm kế toán thôi.”

Trần Triết có chút xấu hồ, “Dương chủ nhiệm thật liêm khiết làm theo việc công.”

Dương Cẩm Trình khoát khoát tay, “Việc nên làm.” Mặt Trần Triết càng đỏ hơn, Dương Cẩm Trình cười cười: “Ý tốt của cậu tôi sẽ nhận, lần sau không được như vậy nữa.”

Trần Triết đang muốn nói chuyện, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

“Xin chào. . . . . .Tôi là. . . . . .A, thầy Thạch chào thầy. . . . . .” Dương Cẩm Trình cầm ống nghe, liếc mắt nhìn Trần Triết. Trần Triết lập tức gật đầu, “Chủ nhiệm tôi đi trước.”

Dứt lời, gã liền xoay người ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, còn cẩn thận đóng kín cửa lại.

Năm phút sau, Dương Cẩm Trình đã thay áo khoác trắng, mặc âu phục phẳng phiu ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, sau khi cùng chủ nhiệm văn phòng hành chính dặn dò qua loa vài câu, liền đi đến bãi đổ xe ngầm. Dọc theo đường đi không ngừng có người cùng hắn cúi chào, chào hỏi, mặt Dương Cẩm Trình thủy chung lộ vẻ tươi cười, đi đứng thong dong.

Sau khi mở khóa xe, Dương Cẩm Trình cố ý nhìn cửa xe, trên cửa xe bóng loáng không chút tỳ vết, vết xước xấu xí kia đã vô tung vô ảnh. Dương Cẩm Trình thỏa mãn gật đầu, mở cửa xe ngồi xuống.

Nửa giờ sau, trong phòng giáo vụ của trường tiểu học Trường Thịnh, Dương Cẩm Trình và nữ giáo vụ trưởng mập mạp ngồi đối diện nhau, Dương Triển đứng ở góc phòng, mặt hướng vách tường, thỉnh thoảng đưa tay móc một mảng sơn nhỏ trên tường.

“Chuyện chính là như vậy, cũng may học sinh bị đánh không bị thương nặng, phụ huynh cũng tỏ vẻ không truy cứu nữa. Song chúng tôi có trách nhiệm thông báo chuyện này cho ngài, hy vọng ngài có thể trở về quản giáo Dương Triển thỏa đáng, tránh cho chuyện tương tự phát sinh lần nữa.” Nữ giáo vụ trưởng ở trước mặt Dương Cẩm Trình khí vũ hiên ngang tỏ ra có chút câu nệ, một chút cũng không giống như trước mặt các phụ huynh khác cứng rắn lạnh lùng rập khuôn.

“Ngài phê bình rất đúng, đứa nhỏ không nghe lời, trách nhiệm chủ yếu là ở tôi — Mày đứng đàng hoàng chút đi!” Nữ giáo vụ trưởng bị dọa nhảy dựng, Dương Cẩm Trình vội vã giải thích: “Xin lỗi tôi không phải nói ngài. Dương Triển, mày bỏ tay xuống cho tao!”

Dương Triển không lập tức ngừng tay, mà còn tăng nhanh tốc độ lại móc vài cái, “soạt”, một mảng vỏ tường lớn rào rào rơi xuống.

Dương Cẩm Trình tức giận đến sùi bọt mép, giáo vụ trường vội vàng hòa giải: “Đứa nhỏ này quả thật không tồi, chỉ là có chút. . . . . .Làm theo ý mình.”

Dương Triển im lặng cuộn tròn ở ghế ngồi phía sau, tầm mắt lần lượt đảo qua cửa hàng bên đường, xuyên thấu qua cửa kính xe, hết thảy bên ngoài bày biện ra một loại màu lam xám kỳ quái, giống như một bộ phim điện ảnh cũ màu sắc đơn điệu.

“Vì sao đánh người?” Dương Cẩm Trình hỏi.

Dương Triển nhìn kính chiếu hậu, cha đang dùng một loại ánh mắt nghiêm khắc nhìn nó chằm chằm, nó nghiêng đầu đi, không nói câu nào.

Dương Cẩm Trình nặng nề thở dài, chuyên tâm lái xe.

Khi đi ngang qua một nhà hàng KFC, Dương Cẩm Trình giảm tốc độ xe. “Đã ăn trưa chưa?”

Dương Triển không quay đầu lại, nhưng hai khóe miệng bắt đầu chảy xuống dưới, dần dần, nước mắt xâu thành chuỗi tuôn rơi.

Dương Cẩm Trình đem xe đậu ở ven đường, một lát sau, mặt u ám mang theo một túi giấy trở lại. Hắn đem túi giấy ném cho Dương Triển, Dương Triển vội vã mở ra nhai ngấu nghiến, khiến cho trên chỗ ngồi phía sau nơi nơi đều là mảnh vụn thức ăn. Dương Cẩm Trình từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy dáng ăn của con trai, nhỏ giọng mắng một câu.

“Thật mẹ nó không để cho lão tử thể diện.” Hắn từ trong hộp khăn giấy rút ra vài tờ ném về phía sau, “Lau lau miệng và tay của mày!”

Dương Triển rất nhanh đã ăn no, nó đem túi giấy kia cẩn thận gói xong, khuôn mặt đầy dầu mở và sốt mayonnaise lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.

Dương Cẩm Trình cũng không về thẳng nhà, mà đến phòng an ninh của tiểu khu Trí Uyển. Sau mười mấy phút, Dương Cẩm Trình đi ra, phía sau đội trưởng bảo an đi theo cúi đầu khom lưng.

“Dương tiên sinh ngài yên tâm, chúng tôi nhất định bắt được hung thủ làm xước xe kia!” Hắn đem hai chữ “hung thủ” này nặn đến đặc biệt nặng nề, một bộ dáng cùng chung cừu địch.

Dương Cẩm Trình mang theo con trai về đến nhà, vừa vào cửa, Dương Triển liền tuột giày ra, tiến vào phòng mình. Dương Cẩm Trình vốn đang dự định hảo hảo gặng hỏi Dương Triển, nghe thấy cửa phòng ngủ Dương Triển “Cạch” một tiếng khóa cứng, đứng tại chỗ phát ngốc nửa ngày, một cỗ khí nghẹn trong ngực không ra được, chỉ có thể phẫn nộ rống một câu: “Tao đi làm, mày thành thành thật thật ở nhà cho tao.”

Dương Triển lưng đeo cặp sách ngồi trên giường nhỏ, nghe thấy cha gầm rú, nhẹ nhàng cười cười. Sau khi xác nhận cha đã rời đi, Dương Triển kéo cặp xuống, cúi đầu xuống bò vào đáy giường, móc ra hộp sắt nhỏ kia, đem thức ăn trong túi giấy vẫn nắm chặt trong tay kia toàn bộ trút vào. Làm xong hết thảy, nó thỏa mãn phủi bụi bặm trên người, mở cửa ra phòng khách xem tv.

Khi Dương Cẩm Trình trở về đã là đêm khuya. Trong phòng khách một mảnh đen kịt, khe hở trong cửa phòng ngủ của con trai cũng không thấy chút tia sáng. Dương Cẩm Trình thoáng xoay nắm cửa, đã khóa. Hắn nhẹ chân nhẹ tay trở về thư phòng của mình, bật máy tính, tiếp đó thay quần áo ở nhà, nấu một tách cà phê nồng đậm. Đồng hồ trên tường chỉ hướng 23:30, hắn ngồi vào trước máy tính, đăng nhập vào hòm thư điện tử của mình, khi nhìn thấy trong hộp thư có một bưu kiện mới, Dương Cẩm Trình khẽ cười cười. Ước chừng sau một giờ, Dương Cẩm Trình tắt máy tính, sau khi rửa mặt xong lên giường ngủ.

Mãi đến sau khi trong phòng của cha truyền ra tiếng ngáy vững vàng, đều đặn, Dương Triển mới để cho lỗ tai của mình rời khỏi cửa phòng. Nó vẫn mặc quần áo ban ngày, chẳng có tí bộ dáng nào như sắp đi ngủ.

Dương Triển đứng cạnh cửa, thật cẩn thận vặn khóa cửa, một tiếng “cách” tựa hồ khiến chính nó cũng bị dọa nhảy dựng. Nó không lập tức mở cửa, lẳng lặng đứng một hồi, đến tận khi tin chắc cha không bị bừng tỉnh mới mở cửa phòng.

Nó rón rén xuyên qua phòng khách, lặng yên không một tiếng động thay giầy thể thao, tình tự khẩn trương khiến sau khi nó làm xong hết thảy việc này đã có chút thở dốc. Dương Triển đứng trước cửa thoáng bình phục hô hấp của mình, chậm rãi mở cửa ra ngoài.

Nhiệt độ trong hành lang so với trong nhà thấp hơn nhiều, Dương Triển lại cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nó dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống, sau khi xuống hai tầng thì bước nhanh hơn. Trong tiếng cước bộ vui thích của đứa nhỏ đèn trên tầng lần lượt được thắp sáng, một tòa nhà không khí trầm lặng dường như trong nháy mắt liền sáng bừng sức sống.

Đứa nhỏ đi thẳng vào bãi đổ xe ngầm. Trong bóng đêm, lối ra vào của bãi đỗ xe thật to tựa như một bồn miệng máu từ dưới lòng đất kéo dài lên. Mới vừa đi tới trước cửa, không khí âm lãnh ẩm ướt liền phả vào mặt. Bước chân đứa nhỏ không ngừng, rảo bước đi xuống, đối với những máy quay kia làm như không thấy. Bãi đổ xe cũng không bởi vì khiếu nại của Dương Cẩm Trình mà tăng số nhân viên tuần tra, trong phòng trực ban một mảnh tối đen, chắc hẳn nhân viên bảo vệ trực ban sớm đã ngủ say. Dương Triển đi qua những những chiếc xe hơi màu sắc, kiểu dáng khác nhau này, thẳng đến bên cạnh một chiếc xe hơi Honda mui kín màu xám bạc. Nó ngồi xổm trước một bên cửa xe, thò tay vuốt ve mặt sơn sáng bóng như mới, biểu tình trên mặt tự tiếu phi tiếu, mà nụ cười như có như không kia cũng không duy trì lâu, rất nhanh, trên tay đứa nhỏ liền có thêm một cái chìa khóa.

Nó cầm chìa khóa, ở trên cửa xe dùng sức quẹt xuống.

Bình luận