Đối với việc bí mật theo dõi bốn người Khương Đức Tiên, Hoàng Nhuận hoa, Đàm Kỷ, Khúc Nhị đã giằng co một thời gian ngắn, tổ chuyên án tin tưởng tổ chức hỗ trợ giết người này sớm muộn cũng sẽ tiếp tục gây án, để tránh đả thảo kinh xà, chủ yếu chọn dùng phương pháp định vị điện thoại di động phối hợp với phái người theo dõi. Vài ngày sau, khâu kỹ thuật điều tra phản hồi về một đầu mối có giá trị: Vào 12h trưa cùng ngày, Khúc Nhị dùng điện thoại trò chuyện với Khương Đức Tiên 2 phút 37 giây, nội dung cụ thể không rõ.
Đây là một tin tức khiến lòng người phấn chấn. Tổ chuyên án nhanh chóng đưa ra phán đoán, hai người này rất có khả năng vì tổ chức phải liên lạc và triệu tập người, nếu chuẩn bị đêm nay gây án, vậy các thành viên khác cũng có khả năng đồng thời xuất hiện. Lúc này là đêm trước mùng một tết âm lịch, lúc tình huống cảnh lực không đủ lại có phát sinh, tổ chuyên án quyết định thu hồi nhân lực theo dõi của những người khác, chỉ theo dõi điện thoại di động, tập trung lực lượng theo dõi hai người Khúc Nhị và Khương Đức Tiên, cũng an bài đặc công đợi mệnh, hy vọng có thể đem tổ chức này một lưới bắt hết, triệt để tan rã.
Khoảng 18h30 đêm đó, Khúc Nhị từ công ty đi ra, lên xe taxi chạy về phía bắc thành phố, một tổ cảnh sát lập tức lặng yên không một tiếng động theo sát. Cơ hồ là cùng lúc, một tổ nhân viên khác truyền đến tin tức, Khương Đức Tiên rời khỏi viện luật sư, cũng lái xe đi về phía bắc thành phố. Nửa giờ sau, hai người ở một nhà hàng thức ăn Hồ Nam gặp mặt. Sau khi vào thuê chung một phòng 210, hai người vẫn chưa đi ra. Tổ chuyên án phái hai cảnh viên lấy thân phận khách hàng tiến vào thuê phòng 213 đối diện phòng 210 dùng bữa, nghiêm mật giám thị tình huống ra vào của nhân viên phòng này. Đồng thời, sau khi cùng nhà hàng liên lạc, một gã cảnh viên hóa trang thành phục vụ viên tiến vào gian phòng đưa thức ăn, tin phản hồi là: Bên trong phòng thuê chỉ có hai người Khương Đức Tiên và Khúc Nhị, không còn ai khác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai tiếng sau, phòng 210 vẫn không có ai ra vào. Sau 21strong0, Khương Đức Tiên cùng Khúc Nhị sau khi tính tiền ở nhà hàng rời đi, ngồi chung xe hướng đến đông thành phố, nửa giờ sau, lại vào một quán trà.
Trịnh Lâm nghĩ có gì không đúng, vừa chỉ thị thủ hạ tiếp tục hóa trang thành khách hàng và phục vụ viên đồng thời tiến hành giám sát, vừa liên lạc với khâu kỹ thuật điều tra, tin tức phản hồi về là: điện thoại của Đàm Kỷ cùng Hoàng Nhuận Hoa đều nằm trong trạng thái khởi động, từ vị trí đến xem, vẫn dừng lại ở chỗ ở của mỗi người. Trịnh Lâm suy nghĩ một chút, chỉ thị cảnh sát hóa trang thành phục vụ viên lấy lý do đưa tặng phẩm tiến vào phòng, tận lực nghe lén nội dung hai người nói chuyện. Ai ngờ hai người thủy chung ở trong phòng thấp giọng nói chuyện với nhau, phục vụ viên sau khi tiến vào liền không nói thêm lời nào, lại thất bại trở về.
“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?” Biên Bình ở trong xe chỉ huy không ngừng hút thuốc, cau mày khổ sở suy tư. Thời gian đã gần nửa đêm, lo lắng những án trước thời gian phát sinh đều là lúc rạng sáng, tổ chuyên án không dám tùy tiện rút lui, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Phương Mộc thủy chung ngồi phía sau xe trầm tư, càng nghĩ càng thấy hai người này không giống như muốn cùng những người khác tụ hợp. Cậu do dự một chút, giựt cửa xe nhảy xuống.
Vài phút sau, Phương Mộc thở hồng hộc chạy về, vừa lên xe đã nói: “Chúng ta có thể đã bị trúng kế!”
Cậu vừa rồi ở buồng điện thoại công cộng ven đường bấm số di động của Đàm Kỷ và Hoàng Nhuận Hoa, đều là đợi thời gian dài vẫn không có người nghe. Đây chứng tỏ rằng, Đàm Kỷ và Hoàng Nhuận Hoa có thể đã để điện thoại bị theo dõi ở nhà, còn bản thân đã sớm rời đi, hay nói cách khác, hai người kia đã thoát khỏi khống chế!
Điệu hổ ly sơn!
Tổ chuyên án lưu lại một đội tiếp tục giám thị Khương Đức Tiên và Khúc Nhị, những người khác lập tức rút lui. Vừa khởi động ô tô, vấn đề mới lại đến, nếu các thành viên khác của tổ chức đã bắt đầu gây án, vậy nên đến đâu tìm kiếm đây?
“Thành tây!” Biên Bình chỉ bản đồ, “Bọn họ dụ chúng ta đến thành đông, địa điểm gây án khẳng định ở thành tây.”
Thành tây. Cổng chính đại học Y Khoa thuộc bệnh viện.
Một chiếc xe tải Jinbei (hãng xe của Trung Quốc) màu trắng đậu ven đường cách cổng chính khoảng 200 mét, H tiên sinh tay cầm vô lăng, một vẻ tâm tình phấn chấn, bộ dáng nóng lòng muốn thử. T tiên sinh ngồi vị trí lái phụ, thỉnh thoảng hướng hai bên đường nhìn quanh.
“Còn chưa được sao?”
“Chờ một chút.” T tiên sinh nhìn cửa bệnh viện như trước có người ra vào, “Q vừa gọi điện thoại cho tôi, cảnh sát vẫn còn đang quan sát phía bên cô ấy, không cần phải gấp.”
“Số của cô ấy dùng được sao?”
“Cái anh này!” T tiên sinh đấm H tiên sinh một cái, “Anh cho rằng Q giống anh sơ suất như vậy sao?”
H tiên sinh ha ha cười rộ lên, nhìn qua tâm tình có vẻ rất tốt, hắn rút hai điếu thuốc, một cây đưa cho T tiên sinh, một cái khác vứt ra chỗ ngồi phía sau cho La Gia Hải, tự mình cũng châm một điếu, mỹ mỹ hút.
“H, sau khi hết thảy đều kết thúc, anh có tính toán gì không?” T tiên sinh hỏi.
“Tôi?” Trên mặt H tiên sinh lộ ra nụ cười, “Đón vợ tôi về, yên yên ổn ổn mà sống, rồi sinh một đứa bé trai mập mạp, còn cậu?”
“Haha.” T tiên sinh vẻ mặt hạnh phúc, “Tôi à, tôi sẽ từ chức, sau đó cùng Q đến nơi khác.”
“Aha, nguyên lai nhóc con cậu thật sự cùng Q yêu nhau!”
“Đúng vậy.” T tiên sinh đỏ mặt nở nụ cười, “Cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ có chúng tôi có thể hiểu nhau, tín nhiệm nhau. Đến lúc đó chúng tôi cũng sẽ giống anh, kết hôn, sau đó sinh ra một đứa bé trai mập mạp! Bất quá,” hắn vội vàng nói thêm một câu, “Các anh phải giữ bí mật cho tôi a, nếu không Z sẽ lải nhải đó.”
H tiên sinh liên tục nói không thành vấn đề không thành vấn đề, La Gia Hải lại thủy chung hút thuốc, không nói một lời.
T tiên sinh nhận thấy sự lãnh đạm của La Gia Hải, cũng nhiệt tình hỏi han: “L, cậu thì sao, sau này có tính toán gì không.”
La Gia Hải đội mũ lưỡi trai, nửa khuôn mặt đều giấu sau cổ áo dựng thẳng, một lúc lâu, mới nghe thấy y rầu rĩ trả lời: “Không biết.”
H tiên sinh nhìn khuôn mặt u ám của La Gia Hải, có chút áy náy nói: “Xin lỗi nha, L, mọi người giúp tôi trước. Nếu tôi có thể tự kiềm chế, chuyện của cậu đã sớm được giải quyết.”
“Đừng nói như vậy.” La Gia Hải ngẩng đầu, gượng gạo cười, “Nếu không có anh, tôi sớm đã bị xử bắn rồi.”
Ba người vừa hút thuốc vừa trò chuyện, trong xe nhỏ hẹp rất nhanh đã bị khói thuốc dày đặc lấp đầy.
“L, mở cửa sổ xe ra, sắp sặc rồi.” H tiên sinh một bên ho khan, một bên hỏi T tiên sinh, “Thế nào, hiện tại làm được chưa?”
T tiên sinh nhìn cổng bệnh viện, ngoại trừ trản đèn trơ trọi, cửa đã không còn một bóng người.
“Được!” T tiên sinh quay đầu lại, “L, cậu đem túi kia di chuyển đến cửa xe, đến lúc đó động tác nhanh gọn chút.”
La Gia Hải ứng tiếng, đang muốn cúi đầu di chuyển túi kia, cửa xe đột ngột bị gõ vang.
Thanh âm kia mặc dù không lớn, nhưng đối với ba người bọn họ mà nói chẳng khác gì tiếng sấm, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bất động.
Ngoài xe có hai cảnh sát đang đứng, cảnh sát dẫn đầu không nhịn được gõ gõ cửa sổ xe bên sườn của H tiên sinh, cảnh sát ở phía sau giơ đèn pin trong tay hướng trong xe chiếu vào.
“Mở cửa, chúng tôi là cảnh sát.”
T tiên sinh hướng H tiên sinh đưa mắt ra hiệu, H tiên sinh quay một nửa cửa sổ xe xuống.
“Có việc gì thế?”
Cảnh sát phía sau không chút khách khí lấy đèn pin trong tay chiếu chiếu mặt T tiên sinh, “Các người ở chỗ này làm gì?”
“Chờ người.”
“Chờ người?” Cảnh sát dẫn đầu mặt nhăn mày nhíu, “Chờ ai?”
“Người nhà tôi nằm viện ở đây, tôi đón cô ấy xuất viện.” H tiên sinh hướng bệnh viện hất miệng.
“Xuất viện giờ này?” Cảnh sát dẫn đầu thần tình hồ nghi, đang muốn đặt câu hỏi, cảnh sát phía sau đột nhiên kéo gã lại, đèn pin trong tay sau khi lia nhanh chiếu mấy lần chỗ ngồi phía sau, lùi ra phía sau từng bước, tay phải đỡ tại bao súng bên hông.
“Mọi người, lập tức xuống xe!” Gã ra hiệu cho đồng sự rút súng, “Nhanh lên một chút!”
Lời còn chưa dứt, tay trái H tiên sinh đột ngột từ trong cửa sổ xe duỗi ra, trên tay rõ ràng đang cầm một khẩu súng!
“Đoàng!”
Lỗ Húc đêm nay trực ban, sau khi sửa sang lại ghi chép cảnh sát tiếp nhận của một ngày, đang chuẩn bị cầm đi sắp xếp, chợt nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, gã vội vàng đi vào hành lang, nhìn thấy mấy tên trung đội đặc vụ vũ trang đầy đủ chạy xuống lầu. Bộ đàm trên vai của một đặc công trong đó truyền đến một trận tiếng gọi dồn dập: “. . . . . .Các đơn vị chú ý, kẻ tình nghi phạm tội đang dọc theo đường Vĩnh Thái chạy trốn về hướng bắc. . . . . .Chú ý, kẻ tình nghi phạm tội có khả năng mang theo súng. . . . . .”
Lỗ Húc kéo hắn lại, “Làm sao vậy?”
Đặc công kia vội vã chấp hành nhiệm vụ, vội vội vàng vàng nói câu “Hai tuần cảnh ở Đại học Y bên kia đã phát hiện La Gia Hải”, rồi bước nhanh chạy ra khỏi cổng.
Lỗ Húc đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, đột nhiên như một con báo nhảy dựng lên, thẳng đến bãi đỗ xe.
Trịnh Lâm buông bộ đàm xuống, trong ánh mắt là vẻ cuồng hỷ không kiềm chế được.
“Đã phát hiện ra La Gia Hải, ngay xung quanh đại học Y thuộc bệnh viện của thành tây!”
“Cái gì?” Biên Bình và Phương Mộc không hẹn mà cùng nhào tới chỗ ngồi trước, “Mấy người? Làm thế nào phát hiện?”
“Hai tuần cảnh phát hiện, tính cả La Gia Hải, có ít nhất ba người.” Trịnh Lâm lập tức liên lạc cho tổ cảnh sát lưu lại theo dõi Khương Đức Tiên và Khúc Nhị, “Gắt gao theo dõi họ cho tôi! Tuyệt đối không được để mất dấu, nghe không?!”
Hạ lệnh xong, Trịnh Lâm lại thúc giục lái xe tốc độ nhanh hơn.
“Truy bắt quy mô lớn đã bắt đầu rồi.” Trịnh Lâm nheo mắt, bộ dáng thỏa thuê mãn nguyện, “Lần này xem bọn chúng còn chạy trốn tới đâu!”
Xe tải màu trắng lao vùn vụt trên đường, phía sau hơn 300 thước, một chiếc xe cảnh sát kéo vang còi hiệu đang nhanh chóng quay ngược trở lại.
H tiên sinh sắc mặt tái mét, hết sức chăm chú nhìn mặt đường phía trước, T tiên sinh bên cạnh vẻ mặt kinh hồn chưa định.
“Anh làm thế nào có súng?”
H tiên sinh không trả lời hắn, chân ga dưới chân đột nhiên tăng lực, tốc độ xe tải đã sắp tới cực hạn.
T tiên sinh nhìn sắc mặt hắn đáng sợ, không dám hỏi lại, mạnh vỗ đầu mình mấy cái, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.
“Chạy ra hướng ngoại thành đi.”
“Không được!” H tiên sinh nhìn kính chiếu hậu, “Hiện tại lối ra vào toàn thành khẳng định đã bị đóng hết.”
Đích xác, ngay cùng lúc bọn họ liều mạng chạy trốn, khâu quản lý giao thông đang thông qua các camera lộ khẩu theo dõi tùy thời thông báo cho cảnh sát hướng xe tải chạy trốn, còn các con đường chính thông ra ngoài C thị cũng đều bị cảnh sát khống chế hoàn toàn.
“Vậy làm sao bây giờ?” T tiên sinh đã hoàn toàn rối loạn, “Lần này xong đời rồi. . . . . .”
“Các người đều câm miệng cho tôi!” Thanh âm La Gia Hải đột nhiên từ chỗ ngồi phía sau truyền đến, “Z, là tôi, chúng tôi đã bị cảnh sát phát hiện. . . . . .Đúng, cảnh sát đang theo chúng tôi. . . . . .”
T tiên sinh quay đầu lại, La Gia Hải đang cầm điện thoại di động nói chuyện.
“Được rồi. Tôi hiểu.” La Gia Hải cúp điện thoại, “H, hướng vào đường nhỏ, đường chính không an toàn.”
H tiên sinh nặng nề “ừ” một tiếng, đến một giao lộ đột nhiên quẹo phải. Khâu quản lý giao thông đã qua 5 phút chưa cung cấp thông tin về hướng xe tải chạy trốn, mà từ tình hình của một chiếc xe cảnh sát duy nhất còn đang đuổi sát báo cáo đến xem, đối tượng tình nghi phạm tội đã tiến nhập vào khu vực nội thành cũ của C thị.
“Con mẹ nó, thế này thì hỏng rồi.” Trịnh Lâm một quyền nện trên cửa xe. Khu nội thành cũ là khu nhà xập xệ của C thị, đường xá hẹp, địa hình phức tạp, rất không có lợi cho việc vây bắt. Đối tượng tình nghi phạm tội một khi tiến vào khu nội thành cũ, tùy thời có thể vứt xe chạy trốn, khả năng trốn thoát thành công rất lớn.
Trịnh Lâm suy nghĩ một chút, lại cầm lấy bộ đàm: “Tiếp tục vây bắt, trọng điểm đặt ở khu nội thành cũ, nếu phát hiện đối tượng tình nghi, không được tùy tiện hành động, phải thông báo về đơn vị trước, sau đó chờ trợ giúp. Phái thêm người giúp một tay, đề nghị lực lượng cảnh sát vũ trang trợ giúp.”
Biên Bình cau mày, từ tình huống trước mắt đến xem, lái xe có lẽ là Hoàng Nhuận Hoa, hắn vừa có kỹ thuật lái cao siêu, vừa đồng thời quen thuộc tình trạng đường xá, khả năng thoát thân cũng không phải không có.
Tin tức xấu vẫn truyền đến, 10 phút sau đó, chiếc xe cảnh sát cuối cùng đuổi sát cũng tuyên bố mất dấu mục tiêu, nhưng vẫn xác định phương vị cuối cùng trước khi hồi báo đối tượng tình nghi biến mất. Trịnh Lâm lệnh tất cả cảnh lực lập tức đem khu vực đó bao vây, từ ngoài vào trong tiến hành lục soát.
Đây đã là một chiêu cuối cùng. Nếu sau đó đối tượng tình nghi thoát khỏi truy tung, tìm kiếm chỗ yên lặng vứt xe, sau đó chia nhau thoát đi, công tác truy bắt sẽ gặp khó khăn rất lớn.
Trong lúc nhất thời, mọi người trên xe đều không nói chuyện, bộ đàm trên tay Trịnh Lâm cũng chỉ truyền đến tiếng dòng điện rè rè. Trước mắt, tựa hồ ngoại trừ hỏa tốc chạy tới khu vực đó, cái khác đều không làm được. Trịnh Lâm sắc mặt xanh xám, những người khác cũng đều là bộ dáng ảo não, hơn mười phút trước còn tưởng rằng có thể đem tổ chứ này một lưới bắt hết, nào ngờ tới đám người ngày trình độ giảo hoạt vượt xa tưởng tượng. Phương Mộc vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chẳng lẽ, lúc này đây lại để cho La Gia Hải chạy thoát lần nữa?”
Bất thình lình, trong bộ đàm truyền đến một thanh âm rõ ràng: “C09748 gọi tổng bộ, C09748 gọi tổng bộ. . . . . .”
Tinh thần Trịnh Lâm rung lên, vội vàng đè xuống nút trò chuyện: “Tôi là Trịnh Lâm, tình huống nào?”
“Tôi là cảnh viên C09748, trên đường Hưng Thịnh phát hiện chiếc xe của đối tượng tình nghi, đang từ hướng nam đào thoát về hướng bắc, lặp lại, trên đường Hưng Thịnh phát hiện xe của đối tượng tình nghi, đang từ hướng nam đào thoát về hướng bắc. . . . . .”
“Tiếp tục theo dõi, đừng tùy tiện hành động, tùy thời giữ liên lạc!” Trịnh Lâm lập tức lệnh tất cả đơn vị hỏa tốc hướng phụ cận đường Hưng Thịnh tập trung, chuẩn bị áp dụng vây bắt.
Hạ lệnh xong, Trịnh Lâm quay đầu lại hưng phấn nói: “Trở về tra xem thằng nhóc này là ai, nhớ thưởng công cho hắn!”
“C09748. . . . . .” Phương Mộc nhẹ nhàng nhắc, đột nhiên trừng to hai mắt, đây không phải là cảnh hiệu của Lỗ Húc sao?
Sau khi bỏ rơi được chiếc xe cảnh sát vẫn đuổi theo không bỏ kia, ba người đều thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt H tiên sinh dần dần lộ vẻ tự đắc.
“Ranh con, còn dám theo ta đua xe nữa hết?”
“Chớ đắc ý quá sớm.” La Gia Hải cầm điện thoại di động, “Z bảo chúng ta vứt xe đi, chia nhau chạy ra ngoài.”
Hai người còn lại không dám chậm trễ, đang lúc giảm bớt tốc độ, tìm kiếm nơi thích hợp để vứt xe, phía sau đột nhiên lại mãnh liệt vang lên tiếng còi xe cảnh sát, trong nháy mắt, một chiếc mô tô cảnh sát từ phía sau đuổi kịp.
Lỗ Húc đã phát giác ý đồ của đối tượng tình nghi, bọn họ chậm lại là muốn tìm cơ hội vứt xe, nếu bọn họ chia nhau đào tẩu, sẽ gây khó khăn rất lớn cho việc vây bắt, phải để cho bọn họ ở lại trên xe, quân tiếp viện chạy tới sẽ dễ xử lý hơn.
Xe tải quả thật một lần nữa tăng tốc chạy trốn, Lỗ Húc ở phía sau bảo trì khoảng cách nhất định, thủy chung đuổi sát.
“Con mẹ nó!” T tiên sinh nóng nảy, từ trên đồng hồ đo túm lấy súng vừa rồi H tiên sinh đã sùng, quay kiếng xe xuống, hướng Lỗ Húc bóp cò.
Không chút phản ứng nào. Nhưng Lỗ Húc dưới ánh trăng thấy được trên tay kia cầm — chính là một khẩu súng! Trong nháy mắt, gã hoàn toàn không còn ý tứ tránh né nữa, vặn tay ga xuống phía dưới, xe mô tô rồ một tiếng vọt tới trước!
“Dừng xe! Mọi người lập tức xuống xe !!” Lỗ Húc một tay giữ ga, tay kia chỉ hướng cửa sổ xe, “Giao khẩu súng ra đây!”
“Mẹ nó, sao lại không nổ?” T tiên sinh hổn hển loay hoay với súng trên tay.
Khóe miệng H tiên sinh nhếch lên, đột nhiên hướng bên phải mạnh đánh vô lăng, xe tải hướng phía xe mô tô khua qua. Lỗ Húc niết phanh, tốc độ xe chợt giảm, thuận thế chuyển tới bên trái xe tải.
“Đem súng của tao — Giao ra đây!!”
H tiên sinh đã gần như điên cuồng, vừa hướng bên trái khua mạnh qua, Lỗ Húc lại linh hoạt tránh thoát. Một loạt xe đạp ven đường bị xe tải đụng ngã, mảnh vụn bay lên đập trên người, trên đầu Lỗ Húc, gã lại không cảm thấy được đau đớn.
Trên con đường hẹp, xe tải cùng xe mô tô đều tự đụng tự né, một người muốn đoạt lại súng đã bị mất, một người muốn liều mạng chạy thoát, đồng thời cấp bách muốn đẩy đối phương vào chỗ chết. Trong lúc bất tri bất giác, con đường này đã chạy đến gần cuối, phía trước cách đó không xa, là một cây cầu.
Trong ánh mắt H tiên sinh đã không có con đường phía trước nữa, chỉ có cảnh sát kia không ngừng ở hai bên trái phải của hắn lao vùn vụt, nương theo ánh trăng yếu ớt, H tiên sinh phát hiện cảnh sát kia đã chảy máu đầy mặt, cực kỳ kinh ngạc, sát khí dần dần hừng hực.
Được, mày đã không muốn sống mà đuổi theo không bỏ như vậy, lão tử sẽ thành toàn cho mày!”
Hắn mắt thấy xe mô tô lại xuất hiện phía bên phải, cắn răng một cái, hướng bên phải đánh liền hai lần vô lăng, hướng xe mô tô hung hăng khua qua. . . . . .
Hắn không thấy được, phía trước chính là trụ cầu xi măng cao cao.
Đến khi phát hiện, H tiên sinh theo bản năng quẹo về phía trái, nhưng đã không còn kịp rồi, đầu xe tải phía bên phải nặng nề đập vào trên trụ cầu, cả thân xe vắt ngang đến, quán tính thật lớn khiến nó ở trên mặt đường liên tục lăn lộn vài vòng, xe mô tô của Lỗ Húc khẩn cấp thắng lại, trong nháy mắt cũng mất đi thăng bằng, xe, người bay lên trời, thoáng bay vòng qua xe tải, ngã văng ra ngoài.
Sau vài phút dài dằng dặc tựa như cả một thế kỷ. H tiên sinh là người đầu tiên tỉnh lại, hắn ở trong xe tải trở mình liều mạng kéo mở đai an toàn, lau một phen máu trên mặt, nhìn thấy trước kính chắn gió có một cái động lớn, T tiên sinh bên cạnh đã chẳng biết đi đâu. Hắn không kịp nghĩ nhiều, dùng cả tay lẫn chân bò ra ngoài xe. Nghe thấy La Gia Hải ở trong xe lớn tiếng rên rỉ, lại quay trở về đem hắn túm ra.
Hai người run lẩy bẩy đứng trên cầu, một trản đèn xe còn sót lại chiếu rọi xuống, La Gia Hải quét một vòng quanh mặt đường tràn đầy những mảnh nhỏ xe, “T đâu?”
“Không biết. Không thể bỏ hắn lại, mau, mau tìm.”
Hai người tập tễnh nhìn bốn phía, vừa đi vừa nhỏ giọng hô: “T, T, cậu đâu rồi?”
Không hề có hồi âm. H tiên sinh cố gắng đi tới bên cầu, dưới cầu tối đen như mực cái gì cũng nhìn không thấy.
“Có thể hay không. . . . . .” Hắn chỉ dưới cầu, thanh âm run rẩy, “. . . . . . T có thể đã rơi xuống đó rồi không?”
Lời còn chưa dứt, H tiên sinh liền cảm thấy chân mình bị một đôi tay gắt gao ôm lấy, là cảnh sát kia!
Hắn vừa sợ vừa giận, liều mạng đá văng cảnh sát kia. Cảnh sát đó nằm trên mặt cầu ngửa về phía sau, đầy mặt đầu cổ đều là máu, đã hấp hối, nhưng vẫn giãy giụa muốn đứng lên.
“Không. . . . . .được đi, đem của tao. . . . . .Giao ra đây. . . . . .”
H tiên sinh nhấc chân hướng ngực cảnh sát đá tới, trong tiếng mắng còn kèm theo nghẹn ngào: “Tao giết cha mẹ mày hay vợ mày? Tại sao không chịu buông tha cho tao! Tại sao!!”
Thanh âm xương sườn gãy đoạn trong trời đêm có vẻ dị thường thanh thúy, ngực cảnh sát lún xuống, trong cổ họng khực khực rung động, một tay vẫn không khuất phục quơ về phía không trung. La Gia Hải lo lắng vạn phần bắt lây bả vai H tiên sinh kéo về, “Anh điên rồi sao? Đừng đánh nữa, chúng ta đi mau!”
Bất thình lình, sườn bên cầu phóng tới ánh đèn mãnh liệt, còi xe cảnh sát hú vang. Tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần, vài thanh âm đồng thời quát: “Không được nhúc nhích, nằm sấp trên mặt đất!”
H tiên sinh đầu tiên là hoảng sợ, sau đó đáy lòng một mảnh tuyệt vọng, hắn xoay người mạnh đẩy La Gia Hải một cái, “Chạy mau!” La Gia Hải lảo đảo về phía sau hai bước, theo bên sường dốc của cầu ngã nhào xuống.
Khi H tiên sinh lần nữa xoay người, trước mắt đã đầy ánh đèn pin chói mắt, kỳ quái chính là, hắn cư nhiên cảm thấy trong lòng bình tĩnh vô cùng. Hắn khom lưng nhặt lên một mảnh thủy tinh vỡ, để sát trên cổ cảnh sát kia, rồi hô một câu “Đừng tới đây”, tiếng súng liền vang lên.
Hoàng Nhuận Hoa co quắp té trên mặt đất, trước khi mất đi ý thức, trong đầu hắn đột nhiên có một ý niệm kỳ quái: Nếu có cơ hội, hắn muốn nói cho người khác biết, trúng đạn tuyệt không đau, chỉ như bị người đẩy mạnh một cái, ngoại trừ trong nháy mắt cảm thấy nóng rực, đến tiếp theo đó, chính là rét lạnh thật sâu. . . . . .
Phương Mộc không đợi xe dừng ổn đã nhảy xuống, đẩy ra những người mặc đủ loại đồng phục trước mặt, đi thẳng đến hiện trường. Một đoạn đường này không quá 200 thước lại tựa hồ dài vô cùng, cậu thấy được hài cốt của chiếc xe mô tô, trong lòng dự cảm xấu càng phát ra mãnh liệt.
Thi thể của Hoàng Nhuận hoa đã được các đội viên đặc công bao quanh, mấy khẩu súng chỉa vào khuôn mặt đã mất đi biểu cảm kia. Người bị thương duy nhất ở hiện trường diện mạo đã hoàn toàn thay đổi, nhưng Phương Mộc vẫn từ cảnh hiệu trước ngực gã nhận ra được đây là Lỗ Húc.
Thân thể Lỗ Húc đã bị tàn phá không chịu nổi, xương ngực lõm xuống đáng sợ, Phương Mộc không dám tùy tiện di chuyển gã, chỉ có thể lớn tiếng ghé vào bên tai gã la lên: “Lỗ Húc, Lỗ húc. . . . . .”
Khóe miệng Lỗ Húc đột nhiên co rúm, sau đó liền phun ra một ngụm máu tươi phiếm đầy bọt. Đáy lòng Phương Mộc một mảnh lạnh lẽo, xem ra xương sườn gãy đoạn đã đâm vỡ nội tạng. Cậu thất thanh kêu to: “Xe cấp cứu! Mau, mau gọi xe cấp cứu!!”
Thình lình, một thanh âm yếu ớt từ trong miệng Lỗ Húc truyền ra: “Súng. . . . . .Súng. . . . . .”
Phương Mộc vội vàng tìm kiếm bốn phía, nhưng linh kiện cùng mảnh nhỏ đầy đất, đi đâu mà tìm súng? Đột nhiên, Phương Mộc thấy được xe tải lật nghiêng cách đó không xa, tâm trạng nhất thời bừng sáng.
“Mau! Mau! Súng!” Cậu gấp đến độ nói năng không đầu không đuôi, “Nhanh đi vào xe tìm súng!”
Mấy đội viên đặc công ứng tiếng hành động. Phương Mộc cúi đầu, một bên lau đi bọt máu không ngừng trào ra bên mép Lỗ Húc, một bên thì thào tự nói: “Không sao. . . . . .Không sao. . . . . .Cậu nhất định phải kiên trì chịu đựng. . . . . .”
Đôi mắt Lỗ Húc đã không còn mở ra nữa, thân thể có chút co quắp, bàn tay được Phương Mộc gắt gao nắm lấy cũng dần dần mất đi nhiệt độ.
Vài phút sau, một đặc công vừa hô “tìm được rồi” vừa chen vào đám người, đem một thứ nặng trịch nhét vào trong tay Phương Mộc.
Lỗ Húc đang hôn mê sâu nghe được câu này, đôi mắt bị máu quết đầy phía trên rốt cuộc chậm rãi mở ra khe hở, trong nháy mắt con ngươi thất thần toát ra một tia sáng. Phương Mộc lại nhìn súng trong tay sững sờ. Đây là một khẩu súng hỏa dược (là súng ko phải nhét đạn, mà là nhét thuốc súng rùi bỏ thêm bất cứ vật gì mà người dùng nghĩ có thể gây sát thương vào) được cải tạo lại từ súng phát tín hiệu.
Lỗ Húc giơ tay lên, thanh âm cũng cao hơn nhiều, “Súng. . . . . .Súng. . . . . .”
Đại não Phương Mộc trống rỗng, dư quang khóe mắt lại thoáng nhìn thấy bao súng bên hông một tuần cảnh bên cạnh, cậu không nói một lời túm tuần cảnh kia qua, lấy tay rút khẩu súng ra. Tuần cảnh kia theo bản năng muốn ngăn cản cậu, suy nghĩ một chút, yên lặng cởi dây súng trên quần xuống.
Phương Mộc nhét khẩu súng vào trong tay Lỗ Húc, lớn tiếng nói: “Tìm được rồi, Lỗ húc, súng đã tìm về.”
Tiêu cự của mắt Lỗ Húc đã không cách nào tụ lại được nữa, nhưng lực độ trên tay lại đột ngột gia tăng, gã cơ hồ là đoạt lấy khẩu súng ôm vào trong ngực.
“Tôi. . . . . .” Một tia mỉm cười khó lòng phát hiện chậm rãi tràn ra trên mặt gã, “Cuối cùng. . . . . .”
Những lời này còn chưa nói hết, quang mang trong mắt cảnh viên C09748 chợt ảm đạm, cuối cùng dần dần biến mất.