Sự tình đang trở nên càng ngày càng hỏng bét: Vài ngày sau, một phần thông báo nội bộ gởi xuống các đơn vị. Trừ bỏ tổn thất đã điều tra rõ ra, súng cảnh sát của gã cơ động bị thương kia tuyên bố thất lạc. Cảnh sát ở hiện trường phát sinh lục soát hết lần này đến lần khác, cũng sắp xếp điều tra hơn trăm cư dân lân cận, súng lục ổ quay số hiệu C00863726 của cảnh sát vẫn vô tung vô ảnh.
Một khẩu súng, 6 viên đạn, vô luận kẻ nắm giữ xuất phát từ động cơ gì, cũng không thể là thiện ý.
Phương Mộc cảm thấy áp lực cực lớn. Mỗi sáng mở di động ra, đều nhận được hơn chục cuộc gọi yêu cầu phỏng vấn. Biên Bình cũng thay cậu cản không ít. Phương Mộc rất rõ ràng, nói là phỏng vấn, chẳng qua muốn cậu nhắc lại thừa nhận sai lầm của mình mà thôi. Trong sở có rất nhiều đồng nghiệp đều đối với thanh niên tương đối được lãnh đạo coi trọng này tỏ ra thái độ vui sướng khi người gặp họa, Phương Mộc mỗi ngày đều phải ở trong đủ loại ánh nhìn và lời thì thào rỉ tai mờ ám bôn ba đi về giữa phòng cảnh sát và các phân cục.
La Gia Hải, con mẹ nó ngươi ở đâu rồi?
Sau khi án phát sinh, cảnh sát lập tức đối với trạm vận chuyển khách của bổn thị như nhà ga, sân bay nơi nơi tiến hành khống chế, từ tiến trình truy bắt đến xem, La Gia Hải rất có thể còn đang ở thành phố. Rất nhanh, lệnh truy nã in ảnh chụp La Gia Hải được dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, toàn bộ nghỉ phép của nhân viên cảnh sát thành phố đồng loạt hủy bỏ, nhân số tuần tra cũng nhiều gấp đôi bình thường. Một người mặc áo tù, không có khả năng không ăn, không ngủ, cũng không thể đem mình hoàn toàn che giấu. La Gia Hải sa lưới tựa hồ là chuyện sớm muộn.
Thế nhưng một tuần trôi qua, đội truy bắt làm việc không chút tiến triển nào. Cảnh sát nhiều lần nhận được điện báo của quần chúng, sau khi súng vác vai đạn lên nòng vây bắt, mới phát hiện là lầm người. La Gia Hải tựa như hoàn toàn bốc hơi trong không khí rồi.
“Cậu đừng quá tức giận.” Biên Bình cao thấp xoa nắn mặt mình, toát lên vẻ mệt mỏi quá độ.
“Vâng.” Phương Mộc nhìn gân xanh hiện trên mu bàn tay và đôi mắt che kín tơ máu của Biên Bình, trong lòng áy náy càng mãnh liệt.
“Án tử mê cung kia trước để đó đi, toàn lực ứng phó bắt La Gia Hải rồi nói sau.”
“Vâng.” Phương Mộc khẽ lên tiếng, đứng dậy.
“Cậu đi đâu đó?”
“Đi ra ngoài. . . . . .Nhìn xem.”
“Ngồi xuống.” Biên Bình chỉa chỉa sô pha, “Tìm người không phải điểm mạnh của cậu, để người của phân cục đi là được rồi.”
Phương Mộc đứng bất động.
“Cậu có biết tôi tại sao muốn đưa cậu tới nơi này hay không?” Ngữ khí của Biên bình nghiêm nghị lại.
“Biết.” Phương Mộc cúi đầu, “Giúp phân tích vụ án hình sự của tội phạm tâm lý dị thường.”
“Vậy chưa được rồi. . . . . .”
“Còn có,” Phương Mộc bỗng nhiên nhếch mép cười, “Đàm phán sự kiện bắt cóc con tin mang tính đột phát.”
“Hắc hắc.” Biên Bình cũng cười lên, “Cậu tên tiểu tử thối này!”
Biên Bình cổ vũ khiến trong lòng Phương Mộc thoải mái không ít, cậu kéo qua một cái ghế ngồi trước bàn, vừa uống trà, vừa sửa sang lại suy nghĩ vẫn luôn cực kỳ rối loạn mấy ngày qua.
Từ tình huống hiện hữu đến xem, hướng đi của La Gia Hải có ít nhất hai loại khả năng: một là đã trốn ra bên ngoài; Hai là còn trốn ở thành phố này, hơn nữa là dưới sự che chở của người khác. Phương Mộc nghiêng về phía khả năng thứ hai hơn.
“Nói lý do của cậu nghe một chút.”
“Đầu tiên, tôi cảm thấy tính La Gia Hải chủ động vượt ngục khả năng không lớn. Tôi trước sau theo vào vụ án này, tôi cảm thấy sau khi La Gia Hải quy án, thủy chung tồn tại hai loại tình tự hoàn toàn bất đồng, một là đối với Trầm Tương yêu say đắm cùng thương tiếc, hận không thể đi theo; Một loại khác là sợ hãi đối với tử hình và khát vọng sinh tồn. Có thể nói, thời điểm tôi và La Gia Hải đàm phán, tư tưởng muốn chết của y vẫn rất kiên quyết. Tòa án trước khi mở phiên tòa, dục vọng bản năng muốn sống của La Gia Hải vẫn chiếm thượng phong. Điểm này, từ việc y đối với luật sư tích cực phối hợp có thể nhìn ra. Thế nhưng dù sao cũng là hai mạng người, chỉ dựa vào “tình tiết đáng thương” không có khả năng thoát khỏi tử hình. Tin tưởng điểm này, trong lòng La Gia Hải cũng có cân nhắc. Cho nên, bảo toàn sinh mạng cùng với gặp gỡ Trầm Tương ở thế giới bên kia, đều nằm trong dự kiến của La Gia Hải, cũng là kết quả có thể tiếp thu. Vô luận kết cục ra sao, đều có thể thỏa mãn một trong số tâm nguyện của y. Bởi vậy, tôi cảm thấy y không có khả năng chủ động vượt ngục lắm.”
“Ý của cậu là — Khương Đức Tiên rất có thể là đồng mưu?”
“Đúng. Nếu không hết thảy những việc này trùng hợp đến thái quá rồi — vừa vặn cảnh vệ rời khỏi cương vị; vừa vặn trong tay La Gia Hải có vật phẩm bén nhọn; vừa vặn ngăn trở tầm nhìn của tay súng bắn tỉa; vừa vặn phát sinh tại nạn xe cộ liên hoàn — Theo lẽ thường mà nhìn, đây không có khả năng.”
Vậy động cơ của Khương Đức Tiên thì sao?”
“Không rõ ràng lắm.” Phương Mộc lắc đầu, “Bị đương sự của mình cưỡng ép, đây đối với luật sư mà nói, không phải chuyện gì vẻ vang. Tôi cũng không nghĩ ra hắn vì sao muốn tự hủy tương lai, thế nhưng tôi cảm thấy hắn rất khả nghi.”
Biên Bình thoáng trầm ngâm một chút, “Tôi sẽ đề nghị thị cục điều tra Khương Đức Tiên.”
“Còn có tài xế xe tải kia.” Phương Mộc nhớ lại tình hình khi đội cảnh sát giao thông đến nhìn tài xế xe tải Hoàng Nhuận Hoa kia, gã dường như hoàn toàn sợ cháng váng, ngồi ở ghế trên không ngừng run rẩy. Bộ phận kiểm soát giao thông đối với xe tải của tài xế Hoàng Nhuận Hoa đã tiến hành xem xét, kết luận là khi ấy bọt khí nghẽn hệ thống ống phanh dẫn đến phanh xe không nhạy. Sau khi Hoàng Nhuận Hoa phát hiện thắng xe không ăn, để tránh né chiếc xe phía trước, bất đắc dĩ phải xông qua đèn đỏ, tuy rằng gã kịp thời kéo thắng tay, nhưng quán tính thật lớn vẫn dẫn đến xe tải trượt hướng về trung tâm đường. Một chi tiết này khiến bộ phận kiểm soát giao thông nhận định sự việc ngoài ý muốn gây ra sự cố giao thông. Công ty bảo hiểm bồi thường cho xong việc.
Ngay tại thời điểm cảnh sát toàn thành ngày đêm truy bắt La Gia Hải, thành phố này vẫn không vì một tội phạm tử hình đào thoát mà mất đi trật tự vốn có. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, trên quốc lộ như trước đông nghịt, nhóm nam nữ đơn thuần như trước vì mục tiêu bất đồng qua lại bôn ba. Bọn họ tựa hồ chẳng hề từng hoài nghi về trật tự của cuộc sống, thủy chung tin chắc thành phố này tốt đẹp hài hòa. Tội phạm tử hình, vượt ngục, tai nạn xe liên hoàn, giống như là chuyện phát sinh ở tinh cầu khác. Trừ bỏ có thể ở trên báo chiều hấp dẫn tầm mắt ra, cùng tất cả mọi người không quan hệ.
La Gia Hải buông xuống bức màn vừa vén lên một góc, nặng nề thở dài.
Từ sau ngày mũ lưỡi trai đem y dẫn đến nơi này, La Gia Hải liền chưa từng ra khỏi căn phòng này. Đây là một tòa nhà dân cư và thương mại ở gần trung tâm chợ, trừ bỏ không có điện thoại và mạng, phương tiện sinh hoạt trong phòng đều đầy đủ mọi thứ. Trong tủ đồ có chút quần áo sạch sẽ đơn giản, trong tủ lạnh nhét đầy thực phẩm đông lạnh thức ăn nhanh, thật sự là một nơi tốt để tránh né truy bắt. Mũ lưỡi trai dặn dò y ngàn vạn lần không nên rời khỏi phòng, cũng không nên mở rèm, mấy ngày tới cũng chỉ đến đưa chút thức ăn. La Gia Hải kinh hồn táng đảm ở đây vài ngày, chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nhưng sau khi bình tĩnh, chính là buồn bực.
Khương Đức Tiên đến tột cùng là ai? Mũ lưỡi trai lại là ai? Đây là nơi nào? Bọn họ vì sao phải cứu mình. . . . . .
Một đám câu hỏi nhiễu đến đêm La Gia Hải không thể ngủ. Vô luận y nghĩ như thế nào, cũng không làm rõ được đến tột cùng chuyện gì xảy ra. Y chỉ mơ hồ cảm thấy mình đang đứng trong một kế hoạch khổng lồ, mà kẻ mưu đồ là ai, tại sao chọn mình lại khiến y trăm tư không thể lý giải.
Duy nhất có thể khẳng định chính là, kế hoạch này có liên quan đến Trầm Tương.
Ngày đó, quản ngục vừa ra khỏi cửa, Khương Đức Tiên liền mở bao công văn, từ trong một phong bì lấy ra hai tấm ảnh ném trước mặt La Gia Hải. La Gia Hải theo bản năng nhìn, chỉ thoáng lướt qua liền ngây ngẩn cả người.
Trên bức ảnh, Trầm Tương một mình mang theo một túi nhựa thật to băng qua đường cái, lông mày nhíu lại. Trên một bức ảnh khác, La Gia Hải và Trầm Tương đang ở trong sân trường, Trầm Tương kéo cánh tay La Gia Hải, ngẩng đầu cười nói với y, mà La Gia Hải cũng mỉm cười nghiêng tai lắng nghe.
“Anh. . . . . .Anh là. . . . . .”
“Cái gì cũng đừng hỏi. Từ giờ trở đi, hết thảy nghe tôi!”
Khương Đức Tiên thấp bé mập mạp giờ phút này ánh mắt sáng ngời, tựa như một tướng quân có chí tất thắng.
“Cầm.” Hắn vặn mở nắp bút máy đưa cho La Gia Hải, “Lát nữa cậu dùng cái này đỉnh trên cổ tôi, cưỡng ép tôi ra ngoài. Dùng lực đỉnh nha, thấy máu cũng không sao. Nhớ kỹ, lúc ra cửa phải quay thân thể lại, đem tôi hướng về tháp quan sát, tận lực trốn phía sau tôi. Chỉ cần lên xe, hết thảy đều dễ xử rồi. Nhớ kỹ chưa?”
La Gia Hải mờ mịt luống cuống cầm bút máy, “Nhưng mà. . . . . .”
“Không có nhưng mà!” Khương Đức Tiên nghiêm nghị nói, trong hành lang đã truyền đến tiếng bước chân, “Hết thảy đều là vì Trầm Tương. Cậu hiểu chưa?”
Hết thảy đều là vì Trầm Tương?
Đây là câu nói khiến La Gia Hải cảm thấy lẫn lộn nhất. Sau đó y nhớ lại chi tiết của những bức ảnh kia, ý thức được trong bức ảnh đầu tiên Trầm Tương mang theo kỳ thực là một túi lớn xà bông và sữa tắm, mà trong một bức ảnh chụp khác thời gian không thể nghi ngờ là lúc bọn họ yêu nhau cuồng nhiệt. Y nhớ tới Trầm Tương từng nói một câu:
“Mỗi lần khi em đi tắm, hoặc đi mua đồ, luôn cảm thấy có người đi theo em.”
Người theo dõi là ai? Có phải là kẻ chụp bức ảnh hay không? Khương Đức Tiên cùng chuyện này có quan hệ gì?
Nếu đầu óc của một người tự hỏi đi hỏi lại cùng một vấn đề, y sẽ không phải càng ngày càng sáng suốt mà sẽ càng ngày càng chết lặng. La Gia Hải tựa như cái xác không hồn mỗi ngày lặp lại cùng một chuyện giống nhau: ăn cơm, xem tv, suy nghĩ, đi ngủ. Ngày qua ngày trong giam cầm, y cảm thấy mình đang chậm rãi rỉ sét. Ngẫu nhiên, y sẽ nhấc lên một góc màn, nhìn ngựa xe như nước và biển người qua lại bên dưới, từ sắc trời mờ ảo đến khi lên đèn.
Những quan chức tham nhũng bị bắt đều nói thời kỳ chạy trốn vô cùng thống khổ, xem ra, là thật.
Hôm nay, La Gia Hải đến khuya mới ăn cơm. Bữa tối là một túi bánh sủi cảo đông lạnh. La Gia Hải chỉ ăn vài cái liền nuốt không trôi, lấy ra một bao thuốc lá chậm rãi hút. Y cũng không biết hút thuốc, thế nhưng không có chuyện gì làm. Ngồi xuống lần này chính là hơn vài tiếng, tựa hồ suy nghĩ thứ gì đó, lại tựa như đại não trống rỗng. Trong chén cơm trước mắt cắm đầy đầu lọc ngắn ngắn dài dài, không khí cũng vẩn đục không chịu nổi. La Gia Hải muốn mở tung cửa sổ thay đổi không khí, thế nhưng lại không dám, nghĩ nghĩ, đứng dậy đến phòng bếp mở máy hút khói dầu.
Từ phòng khách đến phòng bếp phải đi qua cửa nhà, La Gia Hải vừa đi được vài bước, chợt nghe thấy một tiếng cùm cụp vang lên. La Gia Hải bị dọa nhảy dựng, cảm thấy cơ bắp toàn thân đều cứng ngắc. Y thẳng ngoắc ngoắc nhìn cửa phòng bị mở ra, mũ lưỡi trai đến.
“Ôi, khói nhiều như vậy?” Mũ lưỡi trai lấy tay phẩy phẩy dưới mũi. Gã trông thấy vẻ mặt hoảng sợ của La Gia Hải, tựa hồ cảm thấy rất buồn cười, “Không có việc gì, là tôi. Ăn cơm rồi sao?”
“Ăn rồi. . . . . .” Kinh hồn chưa định La Gia Hải lúng ta lúng túng nói.
“Hắc hắc.” Mũ lưỡi trai cười rộ lên, “Mấy ngày nay bị đè nén hỏng rồi sao, anh bạn?”
“Đúng vậy.”
“Đi thôi, tôi mang cậu ra ngoài một chút.”
Ngồi trong xe hơi lao vùn vụt, La Gia Hải quay kiếng xe xuống, tận tình hưởng thụ gió đêm trong trẻo rét lạnh cuối thu. Mãi đến khi bị thổi đến đau cả mặt, y mới nhớ tới việc cần hỏi.
“Chúng ta đang đi đâu?”
“Tới rồi cậu sẽ biết.” Mũ lưỡi trai thỉnh thoảng nhìn chằm chằm kiếng chiếu hậu, hiển nhiên không muốn nhiều lời. La Gia Hải cũng không hỏi lại nữa, chỉ có thể im lặng không lên tiếng nhìn xe hơi từ trung tâm chợ dần lái ra ngoại ô.
Ngọn đèn rực rỡ của thành thị đã hoàn toàn biến mất sau người, hai bên đường là vườn rau và ruộng lúa tít tắp. Xe hơi giống như du hồn dã quỷ dẫn theo đèn lồng, ở trên con đường không có điểm cuối lướt nhanh như bay.
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một điểm ánh sáng nho nhỏ, theo điểm sáng kia càng lúc càng lớn, tốc độ xe cũng dần chậm lại. La Gia Hải biết, nơi đó chính là đích đến.
Thoạt nhìn, đây là loại nhà hàng phong vị bản địa có thể tùy ý thấy ven đường. Nhìn từ trước cửa đỗ hai ba chiếc xe, tựa hồ sinh ý cũng không tệ lắm. Mũ lưỡi trai khóa kỹ cửa xe, ra hiệu La Gia Hải cùng gã vào trong. Đẩy cửa ra, bên trong lại trống trơn vắng vẻ, một khách nhân cũng không có. Chỉ có một người đàn ông cao lớn ngồi sau quầy rượu xem tv, vừa thấy có người tiến vào, hắn cũng đứng lên.
Mũ lưỡi trai hiển nhiên cùng hắn rất quen thuộc, “Mọi người đến đông đủ chưa?”
“Đã đến đông đủ. J tiên sinh cũng vừa đến.”
Mũ lưỡi trai gật đầu, xoay người ra hiệu La Gia Hải cùng gã lên lầu.
Trên lầu ngọn đèn âm u, cũng không bày bàn ghê, mà là một mảnh đất trống lớn, trải một tấm thảm vàng nhạt thật dày, vài tấm đệm mềm dày tùy ý ném trên mặt thảm, chính giữa hé ra một cái bàn vuông nhỏ, bày một bộ trà cụ tinh xảo. Bầu không khí nơi này đơn giản sạch sẽ cao nhã cùng căn phòng đầy dầu mỡ dưới lầu khác một trời một vực.
Ba người đang ngồi quanh trước bàn vuông uống trà, nghe thấy có người lên lầu, đều quay đầu.
“Đây là cô Q, Z tiên sinh.” Mũ lưỡi trai thay bọn họ giới thiệu từng người, Z tiên sinh là một người đàn ông hơn 30 tuổi, mang mắt kính, hơi có chút phong độ của người trí thức. Mà cô Q là người duy nhất ngồi trên băng ghế nhỏ, ăn mặc tùy ý, nhìn không ra tuổi tác cụ thể.
“Khương luật sư tôi không cần giới thiệu nữa nhé. Song chúng tôi ở đây đều gọi anh ấy là J tiên sinh.” Khương Đức Tiên cười vẫy tay, ý bảo La Gia Hải ngồi xuống. Lúc này, đèn dưới lầu đồng loạt tắt ngúm, nam tử cao lớn cũng sải bước lên lầu, hắn đem tấm ván gỗ hai bên thang lầu kéo ngang qua, hoàn toàn chặn lại cầu thang. Như vậy, trên lầu trở thành một không gian hoàn toàn phong bế.
“Đây là H tiên sinh.” H tiên sinh hướng La Gia Hải thân thiện cười cười.
La Gia Hải nhịn không được hỏi: “Vậy còn anh?”
“Tôi?” Mũ lưỡi trai tháo mũ xuống, lộ ra một đầu tóc nhuộm đủ màu, “Cậu có thể gọi tôi là T tiên sinh.”
La Gia Hải ngồi giữa một đám người quái dị, không khí nhất thời có chút nặng nề. Cô Q rót cho y một chén trà, La Gia Hải sau khi nói lời cảm ơn bưng đến bên miệng, do dự một chút lại không dám uống. Mọi người ha ha cười rộ lên.
“Vẫn là cho y xem tài liệu trước đi.” Z tiên sinh nói với Khương Đức Tiên.
Khương Đức Tiên từ dưới bàn vuông lấy ra một túi tài liệu, đưa cho La Gia Hải.
Bên trong là vài trang giấy in văn bản và ảnh chụp, La Gia Hải chậm rãi nhìn từng trang, mày càng nhăn càng chặt, tốc độ lật xem cũng càng lúc càng nhanh. Sau khi xem xong, lại lật về trang đầu, gắt gao nhìn thẳng. Một lát sau, y ngẩng đầu, môi run lẩy bẩy:
“Giáo hóa trường?”