Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giáo Hóa Trường

Chương 29: Thiên sứ gãy cánh

Tác giả: Lỗi Mễ

Tổ chuyên án đối với bối cảnh và quan hệ xã hội của ba người chết tiếp tục tiến hành đi sâu vào điều tra, hy vọng có thể tìm được giao điểm, song kết quả khiến người ta thất vọng, ba người này thật giống như ba đường thẳng song song, từng người sống trong các không gian khác nhau, không mảy may tìm được đầu mối có giá trị nào.

Phương Mộc không hề nản chí, cậu kiên trì cho rằng suy đoán của mình chuẩn xác. Song, đây chỉ là một suy đoán, chỉ dựa vào việc này không cách nào đưa bọn họ lên bục bị cáo được, cậu cần có chứng cứ cực kỳ đanh thép. Xét thấy tình hình tổ chức này khả năng có nhiều người, tổ chuyên án quyết định tiếp tục bí mật theo dõi bốn người Đàm Kỷ, Khúc Nhị, Khương Đức Tiên, Hoàng Nhuận Hoa, đối với những kẻ cùng bốn người tiếp xúc thường xuyên cũng phải tiến hành theo dõi.

Chạng vạng ngày hôm ấy, Phương Mộc một mực nghiên cứu tài liệu hồ sơ vụ án, lúc nhớ tới ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã sớm qua giờ ăn cơm, trong phòng ăn phỏng chừng chỉ còn lại có nồi nước dùng thôi. Phương Mộc xoa bụng đói đến phát đau, quyết định ra ngoài tìm một quán nhỏ giải quyết chút cơm tối.

Đi tới trước xe, Phương Mộc mở cửa xe, lúc ngẩng đầu lần nữa, bất ngờ nhìn thấy Liêu Á Phàm đang đứng ở bên sườn khác của chiếc xe.

Phương Mộc có thể khẳng định trước đó một giây nơi này hoàn toàn trống không, Liêu Á Phàm phảng phất như từ trên trời rơi xuống, nhưng cô bé không nhìn cậu, cúi đầu vặn xoắn quai đeo cặp trước ngực.

“Sao con ở chỗ này?” Không trả lời.

“Con tới tìm chú?” Vẫn không trả lời.

Phương Mộc nhẹ nhàng thở dài, “Lên xe đi.”

Lần này Liêu Á Phàm có phản ứng, cô ngoan ngoãn bò lên xe, im lặng ngồi ở vị trí ghế phụ. Phương Mộc vốn dự định tùy tiện ăn bát mì cho xong việc, hiện tại có thêm Liêu Á Phàm, bữa cơm tối này đành không dám qua loa nữa.

Ở trên xe trưng cầu ý kiến của Liêu Á Phàm vài lần, cô vẫn trầm mặc, Phương Mộc bất đắc dĩ, cuối cùng quyết định nên đến chỗ hiệu ăn mà mấy đứa nhỏ vẫn thích.

Lúc này đây Phương Mộc mang cô đến pizza Hut. Bánh pizza cũng là một loại thức ăn Phương Mộc không thích, cậu không biết Liêu Á Phàm có thích không, nhìn cô không từ chối, liền gọi một phần pizza mới mở rộng, vài món ăn nhẹ, hai ly nước uống.

Pizza quả thật rất khó ăn, Phương Mộc ăn nửa miếng đã không muốn động nữa. Trái lại những khách hàng xung quanh đôi mắt nhìn miếng bánh trước mặt rất có hứng thú, nhưng khiến người khác không giải thích được chính là, tất cả mọi người đều lịch sự dùng dao nĩa. Người ngoại quốc đối với loại đồ ăn nhanh này đều dùng tay trực tiếp cầm lấy tống vào trong miệng, đến đây lại thành đồ ăn hiếm lạ như gan ngỗng, trứng cá muối, không có dao nĩa thì không thể hiện được sự trân quý này.

Liêu Á Phàm dùng dao nĩa cũng rất vụng về, thấy Phương Mộc không ăn nữa, cũng có chút khẩn trương mà dừng lại. Phương Mộc chú ý tới vẻ quẫn bách của cô bé, bất đắc dĩ lại cầm lên nửa miếng pizza kia, nhét vào trong miệng một miếng lớn. Động tác của Phương Mộc tựa hồ cổ vũ Liêu Á Phàm, cô bé cũng học bộ dáng của cậu, ngụm lớn ăn vào.

Bữa tối ăn được một nửa, điện thoại của Phương Mộc vang lên, là thầy Chu. Thầy Chu lo lắng hỏi Phương Mộc có thể lái xe giúp ông đi tìm Liêu Á Phàm hay không. Phương Mộc che micro, nhỏ giọng hỏi Liêu Á Phàm có phải lén chạy tới không, Liêu Á Phàm không trả lời, như trước cúi đầu ăn bánh. Phương Mộc bất đắc dĩ, nói với thầy Chu Liêu Á Phàm đang ở cùng một chỗ với cậu. Thầy Chu “haiz” một tiếng thật dài, bảo Phương Mộc đưa điện thoại cho Liêu Á Phàm. Liêu Á Phàm không nhận máy, cũng không ngẩng đầu nhìn cậu, như trước từng ngụm nhỏ cắn pizza.

Phương Mộc không có biện pháp, chỉ có thể nói với thầy Chu: “Cơm nước xong tôi sẽ đưa con bé trở về.” Cúp điện thoại, Liêu Á Phàm đối diện rốt cuộc ngẩng đầu lên, nắm nửa miếng pizza trong tay, nói từng chữ từng câu:

“Con không trở về.”

“Đừng nói chuyện trẻ con như vậy.” Phương Mộc chỉa chỉa đồ ăn trong đĩa, “Mau ăn, nếu không thầy Chu sẽ lo lắng.”

“Con không phải trẻ con.” Liêu Á Phàm vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Phương Mộc, trong ánh mắt trong suốt tựa hồ có chút gì đó kiên ngạnh.

“Được được, con không phải trẻ con.” Phương Mộc vừa tức giận vừa buồn cười, “Cô Liêu Á Phàm, nhanh ăn đi.”

Liêu Á Phàm cúi đầu, vẫn duy trì tư thế bất động vừa rồi, thình lình, một giọt nước mắt rơi trên khăn trải bàn, ngay sau đó, hai giọt, ba giọt. . . . . .

Liêu Á Phàm im lặng khóc lên, nhưng vẫn thủy chung nắm lấy nửa miếng pizza kia không buông tay, tựa hồ ăn không trôi, nhưng vẫn coi nó như thứ duy nhất có thể vững vàng nắm được.

Phương Mộc khó xử vô cùng, nam nữ bàn bên cạnh đã ném tới ánh mắt kinh ngạc, tựa hồ đối với quan hệ của hai người bọn họ tỏ vẻ hoài nghi. Đích xác, nếu như nói bọn họ là quan hệ cha con, Phương Mộc có vẻ quá trẻ tuổi, nếu như nói là người yêu, Phương Mộc lại có vẻ quá già. Có lẽ lời giải thích hợp lý duy nhất là: Phương Mộc là một gã trưởng thành lưu manh câu dẫn nữ sinh trung học.

Vài phút sau, Liêu Á Phàm im bặt dừng khóc, đột ngột như khi mới bắt đầu vậy. Cô dùng khăn ăn lau nước mắt, vuốt vuốt tóc, tiếp tục ăn miếng pizza đã bị cô nắm đến biến dạng kia. Thức ăn đầy bàn Phương Mộc cơ bản cũng không động qua, lại được Liêu Á Phàm loáng cái ăn sạch. Sức ăn của cô cũng không lớn lắm, mà đang cố ý trì hoãn thời gian của bữa tối, khách nhân bàn gần đó đều đã thay đổi ba lượt, bữa cơm tối dài dằng dặc này mới kết thúc.

Phương Mộc nhìn đồng hồ, đã hơn 9h rồi, điện thoại di động trong túi quần lại rung lên, không cần nhìn cũng biết là thầy Chu đang thúc giục cậu.

Phương Mộc thanh toán xong hóa đơn, đứng lên nói với Liêu Á Phàm: “Đi thôi.” Liêu Á Phàm ngồi bất động, tay kẹp chặt góc bàn, mắt cũng không chớp nhìn Phương Mộc nói: “Con không về.”

Phương Mộc nghiêm mặt, “Không được.”

Liêu Á Phàm đem đầu xoay sang chỗ khác, ý tứ rất rõ ràng: Tôi đây sẽ không đi.

Phương Mộc bất đắc dĩ, “Được được, không quay về.”

Liêu Á Phàm lại xoay đầu về, “Chú cam đoan?”

“Chú cam đoan.”

Dựa theo yêu cầu của Liêu Á Phàm, xe chỉ có thể chạy về hướng nam thành phố rời xa Nhà Thiên Sứ. Cô bé lấy tay nâng má, dán vào cửa sổ xe lạnh như băng nhìn thành thị trong bóng đêm. Nhìn như trầm tư, kỳ thật cô gái này mẫn cảm vô cùng. Mỗi lần Phương Mộc rẽ sang hướng bắc, mặc kệ là vô tình hay hữu ý, Liêu Á Phàm đều im lặng xoay đầu sang, nhìn chằm chằm Phương Mộc hồi lâu, thẳng đến khi cậu lại rẽ sang hướng nam.

Khi gần 11h giờ đêm, Phương Mộc đem xe đậu ven đường.

“Quá muộn rồi, con phải trở về.”

“Không.” Thanh âm cô gái nhẹ nhàng, cũng rất kiên quyết.

“Chúng ta không thể ngồi ngốc trong xe một đêm a. Trời lạnh thế này, chúng ta sẽ đông chết đó.”

Liêu Á Phàm trầm mặc một hồi, nghiêng đầu đi không nhìn Phương Mộc, phút chốc, truyền đến thanh âm run rẩy:

“Chú dẫn con đến khách sạn đi.”

Phương Mộc không nói gì, quay cửa kính xe xuống, hút xong nửa điếu thuốc, giẫm chân ga.

Xe jeep hướng về phía Nhà Thiên Sứ chạy như bay, Liêu Á Phàm nhìn chằm chằm Phương Mộc ước chừng 5 phút, có lẽ là nhận thấy Phương Mộc lúc này đây không có khả năng tiếp tục khoan dung mình nữa, cô chậm rãi cúi đầu.

“Tối nay cho dù chú tiễn con về, con vẫn sẽ chạy ra nữa thôi.”

Phương Mộc xanh mặt không nói được một lời, sau khi băng qua vài giao lộ lại đánh vô lăng một cái, hướng về phía một con đường khác chạy đi.

Mười phút sau, Phương Mộc đem xe đỗ dưới lầu ký túc xá.

“Đi theo tôi, đừng lên tiếng.” Phương Mộc cũng không muốn để cho các đồng sự chứng kiến mình đêm hôm khuya khoắc mà đem cô gái nhỏ như vậy về ký túc xá, Liêu Á Phàm ngược lại có vẻ vừa khẩn trương vừa hưng phấn, rất không cần thiết mà khom thắt lưng, cẩn thận theo sát phía sau Phương Mộc.

Lộ trình ngắn ngủi hai tầng lầu mà có vẻ dài vô cùng, may mắn chính là, trong hành lang trước sau không hề gặp phải đồng nghiệp. Rốt cuộc vào đến phòng ký túc xá của mình, Phương Mộc dựa vào cánh cửa, thật sâu thở dài một hơi.

Liêu Á Phàm ngược lại có vẻ rất buôn lỏng, cô đem cặp sách vứt trên giường Phương Mộc, ở trong phòng ký túc xá nho nhỏ hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây. Phương Mộc từ trong phòng vệ sinh lấy một thau nước trở ra, rồi từ trong bình thủy rót vào chút nước nóng, chỉa chỉa đồ vệ sinh trên bệ cửa ý bảo cô rửa mặt. Liêu Á Phàm thuận theo đi tới, cởi áo khoác đồng phục đặt trên lưng ghế dựa. Phương Mộc vội vàng đóng kỹ cửa, đứng ngoài hành lang gọi điện.

Thanh âm thầy Chu rất sốt ruột, “Sao cậu không nhận điện thoại của tôi?”

“Thầy đừng vội, tôi cũng không có biện pháp.” Phương Mộc che cạnh miệng, hạ giọng nói: “Á Phàm nói sao cũng không chịu về, không biết đứa nhỏ này bị làm sao vậy.”

“Các cậu hiện đang ở đâu?”

“Ký túc xá của tôi. Sợ rằng đêm nay cô bé phải qua đêm ở đây rồi.”

Thầy Chu có chút do dự, mà Phương Mộc nghe rõ ràng chị Triệu ở bên kia nói “không được”.

“Được rồi.” Thầy Chu cuối cùng vẫn đồng ý, “Sáng mai cậu trực tiếp đưa con bé đến trường.”

“Không thành vấn đề, thầy yên tâm đi.”

Trở lại phòng, Liêu Á Phàm đã rửa mặt xong, sạch sẽ khoan khoái ngồi bên giường. Phương Mộc kéo một cái ghế qua ngồi xuống, nhất thời không có gì để nói, cuối cùng phun ra một câu: “Bài tập con đã làm xong chưa?”

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Phương Mộc cũng nghĩ mình buồn cười. Cậu cầm lấy chìa khóa xe, đứng dậy nói: “Con ngủ đi. Sáng mai chú tới gọi con.”

Tay Phương Mộc vừa mới chạm vào nắm cửa, liền cảm thấy một bàn tay kéo lại áo khoác của cậu.

“Chú đừng đi.”

Sau đó, một đôi tay liền gắt gao vòng lấy thắt lưng cậu.

Trong nháy mắt, thân thể của Phương Mộc trở nên cứng đờ, tóc cũng “phụt” một cái toàn bộ dựng thẳng đứng lên. Cậu theo bản năng muốn xoay người đẩy Liêu Á Phàm ra, nhưng đôi tay kia ôm chặt như vậy, vô luận cậu chuyển hướng nơi nào, Liêu Á Phàm đều gắt gao dán phía sau lưng cậu. Cậu tự dưng nhớ tới trò diều hâu bắt gà con, mình là gà mái, Liêu Á Phàm là gà con trốn phía sau cậu.

Phương Mộc gỡ ngón tay Liêu Á Phàm, vừa gỡ được một ngón, lúc đang gỡ ngón thứ hai, ngón tay trước lại không thuận theo không buông tha mà lần nữa siết chặt hơn. Hai người trong lòng ăn ý im lặng gằng co, gỡ đi gỡ lại, Phương Mộc mệt mỏi, cũng sợ làm bị thương ngón tay của Liêu Á Phàm, chỉ có thể đứng bất động.

Liêu Á Phàm cảnh giác cao độ một hồi, nhận thấy Phương Mộc không có ý tiếp tục tranh đấu nữa, liền khoan khoái dễ chịu đem mặt dán trên lưng Phương Mộc, toàn thân Phương Mộc run lên, vô thức né về phía trước, Liêu Á Phàm cũng thuận thế theo động tác của cậu dán qua. Loại tư thế khom lưng hình cánh cung này duy trì không được bao lâu, qua 5 phút sau, Phương Mộc không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.

“Chú không đi, con buông chú ra trước.”

Liêu Á Phàm buông lỏng tay ra một chút, “Chú cam đoan?”

“Ừ, chú cam đoan.”

Đôi tay kia do do dự dự buông ra. Lúc Phương Mộc nhe răng trợn mắt đấm thắt lưng xoay người lại, Liêu Á Phàm đã trở về giường, nằm xuống đưa lưng về phía cậu. Chỉ trong nháy mắt như vậy, Phương Mộc rất muốn nhân cơ hội này giựt cửa ra chuồn đi, nhưng rồi nghĩ tới để cô bé này một mình ở lại trong ký túc xá, không biết sẽ còn nháo ra chuyện gì nữa, không thể làm gì khác hơn là buồn bực ngồi trên ghế.

Ngủ là không có khả năng, Phương Mộc bật máy tính, mở ra tài liệu, chuẩn bị làm việc trắng đêm. Nhìn tư liệu hồi lâu, vẫn nhịn không được quay đầu nhìn xem trên giường. Liêu Á Phàm mặt hướng vách tường, ôm bả vai nằm không nhúc nhích. Phương Mộc suy nghĩ một chút, đem chăn dưới đuôi giường mở ra, cẩn thận phủ trên người Liêu Á Phàm. Cô bé như không bị ảnh hưởng chút nào, nhưng Phương Mộc rất rõ ràng cô bé vẫn chưa ngủ. Thoáng cười khổ, Phương Mộc bật đèn bàn, rồi tắt đèn điện, trở lại trước bàn tiếp tục làm việc.

Làm việc là một chuyện kỳ diệu, nó có thể khiến người ta quên đói khát, quên rét lạnh, quên trên giường của mình có một thiếu nữ đang ngủ mà vô pháp nói có thể giải thích rõ với người ngoài. Lúc Phương Mộc lần nữa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 2h đêm. Cô bé đang lui vào trong chăn ngủ say, có thể nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ đều đều. Phương Mộc lén lút đứng dậy, hé mở cửa sổ, tựa trên bệ cửa châm một điếu thuốc.

Bên trong ngọn đèn hôn ám, đóm lửa thuốc lá tỏa ra đám khói phiếm chút màu lam nhàn nhạt, vừa mới phun ra một ngụm, đã bị khe hở của cửa sổ nhanh chóng hút đi. Trên mặt thủy tinh đã đọng lại một chút hoa sương, trản đèn màu đỏ đính trên trần của phòng trực ban dưới lầu qua làn khói trên cửa sổ biến thành một mảnh màu da cam mơ hồ, nhìn qua, tựa hồ có chút nhiệt độ ấm áp. Phương Mộc đem ngón tay ấn lên, lập tức cảm thấy từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác băng lãnh thấu xương.

Cô gái phía sau phát ra tiếng nỉ non nhè nhẹ, Phương Mộc nhìn lại, Liêu Á Phàm trở mình, chăn đã bị đá sang bên cạnh. Phương Mộc vội đóng cửa sổ, đi tới trước giường, mới vừa khom thắt lưng xuống kéo lại chăn cho cô, một tay của cô gái đột nhiên bắt được cánh tay cậu.

“Mẹ. . . . . .”

Liêu Á Phàm hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ, trên mặt biểu cảm phức tạp trộn lẫn giữa làm nũng và cầu xin. Phương Mộc thử kéo tay về, cô gái vẫn không buông tay.

“Mẹ. . . . . .”

Phảng phất như chỗ mềm mại nhất từ đáy lòng bị nhẹ nhàng khuấy động, Phương Mộc thoáng do dự, đá rơi giầy, nửa nằm xuống tựa ở đầu giường. Cơ hồ là đồng thời, thân thể của Liêu Á Phàm cũng dựa sát sang, đem mặt gắt gao dán trên ngực Phương Mộc, vẻ mặt cảm thấy thỏa mãn.

“Mẹ. . . . . .” Cô bé nhẹ giọng nỉ non, thanh âm dần thấp, cuối cùng ngủ thật say.

Tay Phương Mộc treo giữa không trung, chừng nửa phút sau, rốt cuộc nhẹ nhàng rơi vào trên vai cô gái, xuyên thấu qua áo nhung mỏng manh, có thể cảm thấy được xương bả vai của cô gái nhô ra. Cô rất gầy, nhẹ tựa lông vũ, tóc dài ở đỉnh đầu mặc dù dầy nhưng vẫn hiện ra màu khô vàng thiếu dinh dưỡng. Tay Phương Mộc hơi dùng sức, dễ dàng có thể đem cô gái hoàn toàn ôm vào lòng.

Cô là cô bé lớn tuổi nhất trong Nhà Thiên Sứ, các hài tử khác chỉ đối với hậu quả của việc phá bỏ và dời đi nơi khác tỉnh tỉnh mê mê, Liêu Á Phàm lại biết một khi Nhà Thiên Sứ giải tán đối với cô mà nói ý vị như thế nào — Cô bé lại mất đi một chốn có thể tạm thời nương thân. Tương lai sẽ như thế nào, tiền đồ ở nơi đâu, tất cả cô đều nhìn không thấy.

Mê mang, đối với Liêu Á Phàm mà nói, là chuyện đáng sợ nhất.

Từ màn đêm thâm trầm đến khi sắc trời tờ mờ, từ yên tĩnh không tiếng động đến khi tiếng người dần dần vang lên, Phương Mộc vẫn không nhúc nhích ôm Liêu Á Phàm, mở to đôi mắt suy nghĩ nhìn hoa sương trên cửa sổ dần sáng lên. Nhưng chẳng biết lúc nào, cậu ngủ thiếp đi, đến khi đột nhiên tỉnh dậy, Liêu Á Phàm đã không còn trong lòng nữa.

Phương Mộc đứng phắt dậy, đang lo lắng nhìn xung quanh, lại phát hiện Liêu Á Phàm lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, trong tay đang cầm một quyển sách ngoại ngữ, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Phương Mộc có chút khó xử, xoay đầu đến trước bàn tìm kính mắt, nhưng phát hiện bàn học được thu dọn đến chỉnh chỉnh tề tề, tư liệu bừa bộn được chồng một chỗ, gạt tàn nhét đầy cũng đã được đổ xong. Những nơi khác trong phòng cũng thế, thoạt nhìn sáng sủa hẳn lên. Phương Mộc ngồi bên giường, nhìn Liêu Á Phàm vẫn thủy chung đưa lưng về phía mình, nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể đứng dậy vào phòng vệ sinh múc nước.

Sau khi Liêu Á Phàm rửa mặt xong, Phương Mộc cũng qua loa lau mặt, ra hiệu Liêu Á Phàm cùng mình lén lút xuất môn.

Đám quỷ độc thân lười biếng chưa tới tám giờ khẳng định sẽ không rời giường, Phương Mộc cùng Liêu Á Phàm trong hành lang không một bóng người thuận lợi xuống đến lầu một, đứng ở chỗ rẽ đợi một hồi, rốt cuộc nghe được bác trực ban rời giường mở cửa, đi nhà xí, Phương Mộc nhanh chóng mang theo Liêu Á Phàm một mạch chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá.

Xe jeep chạy ra khỏi sân ký túc xá sở cảnh sát, Phương Mộc mới thở dài một hơi. Cậu hỏi Liêu Á Phàm: “Mấy giờ vào học?” Liêu Á Phàm ngoan ngoãn nói: “Trước 7h đến tự học.” Phương Mộc nhìn xem đồng hồ, giẫm chân ga.

Khi đi ngang qua một cửa hàng KFC, Phương Mộc xuống xe mua một phần ăn sáng đưa cho Liêu Á Phàm, dặn dò cô tìm thời gian rảnh thì ăn. Liêu Á Phàm cẩn thận đem bữa sáng bỏ vào trong cặp, sau đó im lặng mà ngồi, mãi cho đến tận cửa trường.

Ra vào cổng trường đều là những đứa trẻ đang ngáp ngắn ngáp dài, đều mặc đồ thể dục màu lam trắng giống Liêu Á Phàm. Phương Mộc nhìn đồng hồ, 6h55.

“Mau xuống xe thôi. Sau khi tan học về thẳng Nhà Thiên Sứ.”

Liêu Á Phàm cúi đầu bất động, trong tay nhào nắn quai đeo cặp, phút chốc, cô nhỏ giọng nói: “Chú có thể dẫn con đi không?”

“Cái gì?”

Mặt Liêu Á Phàm dần dần đỏ lên, Phương Mộc thấy một mạt đỏ hồng đó từ gương mặt lan tràn đến tận bên tai, Liêu Á Phàm dùng âm lượng thì thà thì thào nói: “Con có thể làm bạn gái của chú. . . . . .”

“Con, con đừng nghĩ nhiều như vậy,” Thân thể Phương Mộc chấn động, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp, “Mau mau nhanh đi hoc.”

Đầu Liêu Á Phàm cúi càng thấp, thanh âm lại cao lên, “Con có thể giúp chú quét dọn vệ sinh, nấu cơm, giặt quần áo. . . . . .Con cái gì cũng có thể làm. . . . . .Con cam đoan sẽ không mang đến phiền phức cho chú. . . . . .”

Phương Mộc mạnh tay mở ra một cửa khác bên sườn xe, “Xuống xe!”

Liêu Á Phàm bị dọa nhảy dựng, ngay sau đó xoay đầu sang nhìn chằm chằm Phương Mộc.

Phương Mộc thấy được trong ánh mắt phức tạp đó trộn lẫn giữa khuất nhục và thù hận.

Liêu Á Phàm nhảy xuống xe, nặng nề đóng sầm cửa, chạy một mạch vào trường học. Khi chạy qua miệng thùng rác, Phương Mộc rõ ràng thấy cô từ trong cặp móc ra thứ gì đó, hung hăng ném vào.

__________________________

Tiêu: Chương sau xuất hiện một hồi rượt đuổi đua xe lạng lách….và có người sẽ về với Chúa TT^TT

Bình luận