Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giáo Hóa Trường

Chương 37: Cát bụi trở về với cát bụi – 2

Tác giả: Lỗi Mễ

Trong một gian phòng trà gần đại học Y khoa trực thuộc bệnh viện, Phương Mộc cùng Khương Đức Tiên, Khúc Nhị ngồi đối diện nhau.

Khúc Nhị vẫn thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ, đối diện đường cái, tòa cao ốc của khu nằm viện màu xám lẳng lặng đứng im. Còn Khương Đức Tiên thủy chung không chịu cùng Phương Mộc đối diện, nhưng theo cách nói của Phương Mộc, sắc mặt đã gần như tro tàn.

“Cả quá trình của câu chuyện chính là như vậy.” Phương Mộc đem hình của Trần Triết bày ra trên bàn, “Gã chính là Z tiên sinh, đúng không?”

Khúc Nhị chỉ quét mắt qua bức ảnh, rồi tiếp tục nhìn về phía cao ốc khu nằm viện. Khương Đức Tiên thì lại nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu, từ biểu tình trên mặt hắn, Phương Mộc đã khẳng định phán đoán trong lòng.

“Tại sao cậu muốn nói cho chúng tôi chuyện này?” Một lúc lâu, Khương Đức Tiên gian nan mở miệng.

“Không tại sao cả.” Phương Mộc lại châm một điếu thuốc, “Làm luật sư, anh hẳn phải biết rằng chúng tôi vẫn không có chứng cớ khởi tố các người. Nhưng không sao nữa rồi, tôi chỉ nghĩ, nên cho các người biết chân tướng.”

Ba người một lần nữa trầm mặc.

Đột nhiên, Khúc Nhị đứng dậy, hướng Phương Mộc và Khương Đức Tiên thoáng nở nụ cười. Nàng đã gầy hóp đi, nụ cười trên mặt kia quỷ dị và thê lương nói không nên lời.

“Đã đến giờ thăm rồi.”

Nói xong, nàng cầm bao tay lên, vội vã ra khỏi phòng trà.

Cách cửa sổ thủy tinh, Phương Mộc đưa mắt nhìn hình bóng mảnh khảnh của Khúc Nhị xuyên qua đường cái, chạy vào cao ốc của khu nằm viện.

“Cảnh sát Phương.”

“Hửm?” Phương Mộc quay đầu lại, Khương Đức Tiên lần đầu tiên nhìn thẳng mình, tựa hồ có lời muốn nói, lại tựa hồ muốn nói lại thôi .

“Anh nói đi.” Phương Mộc hiểu được ý tứ của hắn, “Tôi không mang theo thiết bị ghi âm.”

Khương Đức Tiên cười khổ, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ.

“Kỳ thật, sau khi giết người, tôi tuyệt không cảm thấy nhẹ nhõm. Hơn nữa tôi tin tưởng, những người khác cũng như tôi.”

Phương Mộc diện vô biểu tình nhìn hắn, tâm trạng một mảnh tĩnh mịch.

“Chúng tôi sẽ gánh chịu hết thảy chuyện này.” Khương Đức Tiên thấp giọng nói: “Xin cho tôi và Khúc Nhị chút thời gian.”

Phương Mộc đem đầu lọc ấn trong gạt tàn, thở phào một hơi.

“Tùy anh thôi.”

Nói xong, Phương Mộc đứng dậy rời khỏi phòng trà.

Tiểu khu Trí Uyển.

Trong nhà Dương Cẩm Trình đã là một mảnh hỗn loạn, quần áo, sách tư liệu rơi lả tả ở các góc trong phòng. Dương Cẩm Trình đầu đầy mồ hôi đang nỗ lực đem vali hành lý đã nhét đến đầy tràn kéo lại xong.

Phía sau, trong phòng ngủ của Dương Triển đang truyền đến từng một trận tiếng đập liên tiếp, có tiếng vỡ vụn của bình thủy tinh ném trên tường, cũng có thanh âm “lách cách lách cách” liều mạng rung nắm cửa.

Dương Cẩm Trình sắc mặt tái mét lại nhấc lên một vali hành lý, đem đủ loại bằng vinh dự đặt trong thư phòng dứt khoát nhét vào, mới vừa kéo xong dây kéo, chợt nghe thấy chuông cửa vang lên.

Dương Cẩm Trình xuyên thấu qua mắt thần vừa nhìn, là hàng xóm.

Dương Cẩm Trình nhỏ giọng mắng một câu, giựt cánh cửa ra, vẻ mặt không nhịn được hỏi: “Cái gì?”

“Tôi nói tiến sĩ Dương, nhà các người đã náo loạn hơn vài giờ rồi, tôi ngay cả TV cũng xem không được. . . . . .”

“Vậy thì cứ việc đi khiếu nại tôi đi!” Dương Cẩm Trình ngắt lời hắn, sập cửa vào mặt hắn.

Mới vừa quay về phòng khách, lại nghe thấy Dương Triển ở trong phòng ngủ khàn giọng kêu to: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

Tâm phiền ý loạn Dương Cẩm Trình hét lớn một tiếng: “Con mẹ nó mày câm miệng cho tao!”

Tiếng quát tháo trong phòng im bặt. Dương Cẩm Trình thở phào nhẹ nhỏm, đưa tay quệt quệt mồ hôi trên trán, kéo qua một cái ghế gỡ xuống di ảnh của vợ, sau khi đơn giản chà lau, cẩn thận bỏ vào trong một hộp nhồi đầy xốp.

Gói ghém đâu ra đấy, Dương Cẩm Trình tự rót cho mình ly nước, rồi châm một điếu thuốc, ngồi trên sofa thở hổn hển. Một điếu thuốc còn chưa hút xong, hắn đột nhiên ý thức được trong phòng ngủ Dương Triển đã chừng hơn mười phút không hề có tiếng động.

Sau khi Dương Cẩm Trình vặn nắm cửa chạy vọt vào, mới phát hiện trong phòng ngủ đã không có một bóng người, nhào tới trước cửa sổ vừa nhìn, một sợi dây thừng bện bằng khăn trải giường đang tung bay theo gió.

Trên sân ga của trạm xe lửa C thị, Liêu Á Phàm đeo cặp vẻ mặt lo lắng nhìn bốn phía, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ điện tử bằng nhựa trên cổ tay.

Theo một tiếng còi bén nhọn, lại một đoàn tàu hỏa tiến vào trạm. Đám người kéo hành lý bao lớn bao nhỏ nhảy xuống xe lửa, lại có đám người kéo hành lý bao lớn bao nhỏ liều mạng chen lên xe. Trong loa truyền thanh của sân ga, một thanh âm không chút sắc thái tình cảm nào nhắc đi nhắc lại: “Chuyến Hài Hòa Xuân, an toàn xuất hành, xin mời các vị lữ khách. . . . . .”

Tiếng còi quản lý viên đã vang lên, một nam nhân viên tàu hướng Liêu Á Phàm không nhịn được quát: “Rốt cuộc có lên xe hay không?”

Liêu Á Phàm nhìn thoáng qua đám đông như thoi đưa tiến vào cửa cửa trạm lần cuối, khẽ cắn môi, xoay người nhảy lên xe lửa đã từ từ chuyển động.

Cơ hồ là cùng lúc, một đứa nhỏ mang túi du lịch từ trong đám người chen đến, vừa chạy vừa hô: “Chờ một chút, đừng chạy. . . . . .”

Điều phối viên túm lấy đứa nhỏ, “Nhóc con làm gì đó?”

Đứa nhỏ gấp đến độ nhảy thẳng lên: “Con muốn lên xe. . . . . .Con có vé. . . . . .”

“Người lớn trong nhà đâu?” Điều phối viên nhìn xung quanh, “Lên xe rồi?”

Tốc độ của xe lửa càng lúc càng nhanh, vô số khuôn mặt hiếu kỳ vùn vụt hiện lên trước mắt đứa nhỏ. Hài tử ở giữa những khuôn mặt kia phí công tìm kiếm, tựa hồ hy vọng nàng có thể kéo mình lên.

Thình lình, hài tử thấy được cái còi treo trước ngực điều phối viên, nhất thời hai mắt tỏa sáng.

“Mau, chú mau bảo xe dừng lại đi!”

“Được rồi được rồi, đừng làm rộn nữa.” Điều phối viên biểu tình bất đắc dĩ thúc phía sau lưng đứa nhỏ, “Về nhà đi.”

“Nhanh lên, xin chú đó.” Đứa nhỏ mặt đầy nước mắt, “Con muốn lên xe. . . . . .”

Điều phối viên hướng cảnh sát trên sân ga vẫy tay: “Cậu đem đứa nhỏ này dẫn. . . . . .”

Nói còn chưa dứt, gã liền cảm thấy đứa nhỏ trong tay thoáng cái giãy thoát, cúi đầu nhìn, trước mắt là họng súng tối om.

“Bảo xe dừng lại!” Đứa nhỏ giơ một khẩu súng lục ổ quay đen nhánh, khàn giọng rống to: “Dừng lại!”

Điều phối viên lúc ban đầu bị dọa sợ, sau đó hì hì cười rộ lên: “Thằng nhỏ phá phách, lấy một món đồ chơi dọa ai hả?”

Đứa nhỏ cắn răng, đột nhiên hướng dưới chân điều phối viên bóp cò. . . . . .

Đoàng!

Tiếng súng khiến cho sân ga huyên náo nháy mắt an tĩnh lại, theo sau chính là một trận tiếng thét và hô hoán liên tiếp. Mọi người đều thối lui, trên sân ga rất nhanh liền xuất hiện một khoảnh trống, trung tâm là đứa nhỏ tay cầm khẩu súng lục ổ quay cùng điều phối viên sợ đến xụi lơ trên mặt đất.

Mấy cảnh sát từ hai bên sân ga đã chạy tới, vừa chạy vừa dùng bộ đàm hướng phân cục thông báo tình huống. Một cảnh sát cẩn thận tới gần sườn phía sau đứa nhỏ, chậm rãi từ bên hông rút súng ra, vừa muốn nhắm, đã bị người áp trụ cánh tay.

“Đừng nổ súng.” Một nam nhân thần tình tuyệt vọng liều mạng bắt được tay cảnh sát, “Đó là con trai tôi.”

Dương Triển tận lực trốn phía sau điều phối viên, một bên dùng súng tùy tiện chỉa quanh bốn phía, một bên mơ hồ không rõ gào thét: “Các người đừng tới đây. . . . . .Tôi chỉ muốn lên xe. . . . . .Hu hu. . . . . .” Bất thình lình, nó từ trong đám cảnh sát đang cố gắng nhích đến gần mình nhìn thấy cha. Trong nháy mắt kia, trên mặt Dương Triển toát ra một tia sợ hãi, nhưng vẻ mặt này rất nhanh liền bao phủ trong tuyệt vọng khôn cùng.

“Ông đừng lại đây!” Dương Triển giơ súng hướng cha mình, “Tôi sẽ nổ súng!”

Dương Cẩm Trình giãy thoát khỏi người cảnh sát, nổi giận đùng đùng quát: “Súng là từ đâu có? Mau vứt cho tao, nhanh lên!”

“Không!” Dương Triển rốt cuộc khóc lên, “Ông từng quan tâm đến tôi sao?”

Nó hướng Dương Cẩm Trình vung vẩy súng trong tay, “Khẩu súng kia đặt ngay đầu giường của tôi mấy tháng rồi, ông từng thấy qua chưa? Ông từng vào phòng của tôi chưa?”

Dương Cẩm Trình nhắm chặt hai mắt, thay đổi ngữ khí hơi hòa hoãn nói: “Con trai, vứt súng đi, con còn nhỏ tuổi, không sao đâu. . . . . .”

“Không!” Dương Triển ấn súng lên đầu điều phối viên, “Tôi muốn rời khỏi đây!”

“Ba mang con ra nước ngoài. . . . . .”

“Tôi không đi!” Dương Triển đã gần như điên cuồng, “Tôi nói với ông lần nữa, tôi không đi, tôi không muốn ở cùng một chỗ với ông!”

Các cảnh sát đề phòng cao độ càng thêm khẩn trương, thanh âm kéo chốt an toàn của súng liên tục vang bên tai Dương Cẩm Trình. Dương Cẩm Trình gấp đến độ rống to: “Đừng nổ súng, tôi có thể thuyết phục nó, tôi là nhà tâm lý học. . . . . .”

“Ông cút qua một bên cho tôi!” Một cảnh sát lớn tuổi không chút khách khí nói: “Con của ông đều thành cái dạng này rồi, ông còn là chuyên gia chó má gì!”

Mặt Dương Cẩm Trình thoắt cái trở nên trắng bệch, hắn không nói được một lời xoay người đi nhanh về hướng Dương Triển.

Thần sắc sợ hãi lại trở về trong mắt Dương Triển, súng trong tay giơ lên, nhưng run rẩy kịch liệt.

“Ông đừng sang đây, tôi sẽ nổ súng. . . . . .”

Dương Cẩm Trình không dừng bước, răng nghiến đến kẽo kẹt.

“Ông đừng bức tôi, tôi thật sự sẽ nổ súng. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, má trái Dương Triển đã nặng nề trúng một cái bạt tai.

Trên sân ga bỗng chốc yên tĩnh lại, phút chốc, Dương Triển hu hu khóc lên. Nó hiện tại thoạt nhìn như một đứa trẻ ủy khuất, nhát gan, yếu ớt, súng trong tay cũng bị cha đoạt được.

“Tôi muốn rời khỏi ông. . . . . .” Dương Triển khóc thút thít nói: “Tôi không làm con ông nữa. . . . . .”

Điều phối viên dùng cả tay lẫn chân lặng lẽ bò ra, cảnh sát xung quanh cũng ào lên. Dương Triển vô lực phản kháng, tựa hồ cũng không còn tâm để phản kháng, tùy ý các cảnh sát ép mặt nó xuống mặt đất băng lãnh, hai tay trói quặt ra sau.

Dương Cẩm Trình liều mạng xô đẩy đám cảnh sát này: “Các người không thể đối đãi với con trai tôi như vậy. . . . . .”

“Ông câm miệng đi, hãy xem lại chính mình một chút đi.” Cảnh sát lớn tuổi vươn tay ra, “Đưa khẩu súng cho tôi!”

Dương Cẩm Trình nhìn thấy một đôi còng tay lóe lên răng rắc một tiếng mang vào trên tay con trai, đột nhiên đại não trống rỗng, tựa hồ hết thảy xung quanh đều sụp đổ. Trong thoáng chốc, hắn ý thức được có người đang mở tay hắn. . . . . .

Dương Cẩm Trình đột nhiên bạo phát. Hắn vung cái tay kia ra, giơ súng chỉ hướng cảnh sát đang kéo Dương Triển ra ngoài.

“Buông con trai tôi ra! Buông!”

Các cảnh sát trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Cẩm Trình, có mấy người đã duỗi tay về phía bên hông.

Trên mặt Dương Cẩm Trình hiện ra nụ cười si ngốc, hắn tiến lên, kéo cánh tay Dương Triển.

“Ba mang con rời khỏi đây, đi. . . . . .”

“Phi!” Dương Triển phun một cục đàm vào mặt Dương Cẩm Trình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thà ngồi tù, cũng không muốn ở cùng ông!”

Dương Cẩm Trình sửng sờ tại chỗ, tựa hồ cục đàm kia là một viên đạn. Hắn hoàn toàn bị bắn cho lờ mờ, không thể di chuyển, không thể nói, không thể nghĩ. . . . . .

Thình lình, Dương Cẩm Trình như một đầu dã thú tru lên:

“A — A –“

Sau đó, hắn đột ngột nhét súng vào trong miệng. . . . . .

Đoàng!

***

Phần kết: Một vài cảnh dưới góc nhìn của thành thị.

C thị 《 Báo sớm thành phố 》Ngày 6 tháng 2 đoạn trích từ tin được đăng:

. . . . . .Xét thấy họ Dương bắn chết cha khi còn chưa đầy 14 tuổi, không cấu thành phạm tội, hơn nữa không còn họ hàng nào khác, cục công an C thị quyết định đem họ Dương đưa tới viện quản giáo tội phạm thiếu niên C thị chấp hành thu dụng giáo dưỡng. . . . . .

Thầy Chu chết được một tháng, Khương Đức Tiên và vợ thỏa thuận ly hôn, tất cả tài sản giao cho vợ đứng tên. Ba ngày sau, vợ trước và con gái Khương Đức Tiên di dân sang Singapore.

Một tuần sau, Đàm Kỷ ở đại học y khoa trực thuộc bệnh viện lẳng lặng chết đi. Hôm sau, Khương Đức Tiên và Khúc Nhị đến cục công an C thị đầu án tự thú. Đến tận lúc này, dãy án mạng giáo hóa trường toàn bộ án kết thúc điều tra, dời đến viện kiểm soát nhân dân C thị khởi tố.

***

Trên quốc lộ của C thị, đêm khuya.

Phương Mộc điều khiển xe jeep, không ngừng qua lại dò xét phố lớn ngõ nhỏ, mỗi lần thấy thân ảnh của một cô gái trẻ tuổi, cậu đều thả chậm tốc độ, sau khi thấy rõ lại lần nữa tăng tốc.

Điện thoại di động trên đồng hồ đo không ngừng rung lên, kêu to, Phương Mộc hững hờ nhìn thoáng qua màn hình, tiện tay đem điện thoại ném về chỗ ngồi phía sau.

Đèn đường ảm đạm hắt trên mặt cậu lúc sáng lúc tối, Phương Mộc thần sắc uể oải, nhưng ánh mắt vẫn lợi hại như cũ, lo âu mà cố chấp.

***

Trường tiểu học nào đó của C thị. Hoàng hôn.

Trên bãi tập không một bóng người, bóng đêm đang từng chút thôn tính đường chạy đất đỏ và thảm cỏ nhân tạo. Dưới xích đu ở góc đông bắc trường học, một thân ảnh nho nhỏ như ẩn như hiện.

Hạ Thiên ngồi trên xích đu chậm rãi đong đưa, trong con ngươi trống rỗng một mảnh đen nhánh, cũng không có nửa điểm lóng lánh. Nó nhẹ giọng hát khẽ, điệu nhạc cổ quái, ca từ mơ hồ, nghe càng như một người nói mê thì thào tự nói.

Thình lình, trong bóng râm sau lưng nó truyền đến một trận tiếng bước chân sột soạt. Hạ Thiên quay đầu lại, nhìn thấy một đứa bé xấp xỉ cùng tuổi chậm rãi đi tới. Đứa bé mặc một bộ đồng phục kỳ quái, trước ngực in viện giam giữ vị thành niên 7526.

Đứa bé sờ sờ sợi xích thô trên xích đu, quay đầu cười với Hạ Thiên.

“Cùng nhau chơi nhé.”

(Toàn văn hoàn)
【 Lời cuối sách 】

Hai kết cục đều đã trình bày cho các bạn độc giả, thành thật mà nói, tôi cũng không biết cái nào tốt hơn. Đóa hoa ác đã nở, tất nhiên sẽ kết ra quả ác. Có lẽ chỉ khác nhau ở chỗ do ai chính miệng nuốt xuống mà thôi. Muốn nói tiếng xin lỗi với các độc giả, bởi vì tôi đã kể một câu chuyện bi thương. Nó khiến người ta cảm thấy áp lực, thấy tuyệt vọng, thấy bất lực. Kỳ thật giữa những mảnh đời giao nhau vừa vi diệu mà lại không thể đoán trước. Mỗi người đều không biết giây tiếp theo hướng mình đi tới, đến tột cùng là quý nhân hay là mệnh trung sát tinh. Trong cuộc đời buồn chán này, tại từng phút từng giây có chút khả năng thay đổi vận mệnh, chúng ta, thật sự không thể ngăn được ý nghĩ nông nỗi của nhau.

Do đó, tôi chân thành hy vọng mỗi người đều có thể vì người mà làm việc thiện, tha thứ lẫn nhau. Đừng keo kiệt nụ cười, đừng miễn cưỡng tâm mình. Để cho từng người cùng mình gặp gỡ thoáng qua, đều sẽ nhớ kỹ bàn tay ấm áp mà mình vươn ra.

Phương Mộc sẽ tiếp tục tìm kiếm Á Phàm, Thai Vĩ sẽ tiếp tục bôn ba với khẩu súng trong tay, Biên Bình sẽ tiếp tục đối mặt với những khuôn mặt thất thường này, Nhị Bảo sẽ tiếp tục trò chơi đoán số của chính mình. Những người mang đầy gánh nặng này vẫn sẽ quật cường truy tìm lý tưởng, vậy sao chúng ta lại không thể chứ?

Bi thương. Bi thương cũng là một loại sức mạnh.

Cám ơn mọi người.

Bình luận