Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vượt Lên Hàng Đầu

Chương 28

Tác giả: Jeffrey Archer

Joyce là người đã để lại tập Standard cho anh đọc khi anh quay trở về nhà từ Nghị viện vào một tối. Cô viết vội vàng phía trên nó: “Nó có thể kết thúc trên trang đầu của từng tờ báo”.

Raymond đồng ý với cô.

Mặc dù anh dùng hầu hết thời gian vào toàn bộ chiến lược cho tương lai của Chính phủ đảng Lao động, giống như các nhà chính trị gia, anh có những sở thích khác thường thực sự làm bối rối anh. Anh luôn đầy đầu với những vợ lính góa bụa đã về hưu, mối bận tâm có từ thời anh sống với bà tại Leeds. Anh nhớ cú sốc khi lần đầu, rất nhanh sau khi anh rời trường Tổng hợp, rằng bà anh đã thêm vào sự tồn tại của ba mươi năm trên một tuần lương hưu của người vợ góa mà không thể đủ với giá của loại thịt hạng hai tại khách sạn ở London.

Từ hàng ghế trái anh luôn phải cố gắng để đạt những điều giữ được những lời cam kết giao ước sau chiến tranh với những đồng lương hưu cao hơn cho những người vợ lính góa. Anh cũng ủng hộ những tổ chức từ thiện cho cựu chiến binh bằng những việc làm nhân danh họ. Những thư từ hàng tuần của anh cho thấy một sự không ngờ rằng vấn đề tiền hưu của các bà vợ lính góa đã trở nên một vấn đề chính trọng đại ra sao. Toàn bộ những năm làm việc của anh tại Quốc hội, anh làm việc rất kiên trì để đạt được, tuy rất nhỏ nhưng rõ ràng là có sự cải thiện. Anh thề rằng một khi nào đó anh trở thành Bộ trưởng bộ Quốc phòng, anh có thể ban một điều gì đó cấp thiết hơn.

Với tập tài liệu của Joyce trong tay, anh cố gắng để đưa được mọi tin tức của mình cho một Nội các bất đắc dĩ, nơi người ta quan tâm đến một loạt các kế hoạch đình công một ngày của Liên đoàng ngành In hơn là trường hợp của bà Dora Benson.

Raymond đọc lại kỹ lưỡng sự việc và phát hiện rằng trường hợp này không khác lắm với những trường hợp khác mà anh đã xem xét trong những năm qua, trừ chuyện chiếc huân chương Victoria. Do một vài nguyên nhân, bà Dora là trường hợp điển hình của Raymond. Bà là một trong những người vợ lính góa còn sống sót lại từ cuộc chiến tranh lần thứ nhất. Chồng bà, Pritvate Albert Benson, đã bị giết tại Somme khi dẫn đầu một cuộc tấn công bọn Đức. Chín tên Đức bị giết trước khi Albert Benson chết, đó là lý do vì sao anh ta được gắn huân chương Victoria. Vợ của người lính này đã làm hầu phòng tại cung điện của Nhà vua trên 50 năm. Sở hữu có giá trị của bà chỉ là bản giao kèo chiến tranh, không có ngày tháng được đảm bảo, họ chỉ trao cho mỗi người 25 nghìn bảng. Trường hợp của bà Benson có thể sẽ không được nhận ra, nếu bà không đề nghị trong sự thất vọng một cuộc bán đấu giá ở Sotheby huân chương của chồng.

Khi Raymond đặt mình lên toàn bộ sự kiện, anh nêu ra vấn đề với Bộ trưởng bộ Quốc phòng, hỏi liệu ngài Bộ trưởng có thể tỏ ra sự kính trọng cuối cùng của Chính phủ với những lời hứa hẹn kéo dài trong trường hợp như thế này không. Cả một Nghị viện đông nghẹt những người ngủ gật nghe Simon Kerslake trả lời rằng anh đã đệ trình bản chương trình xem xét của anh và hy vọng trình bản báo cáo những điều anh tìm thấy lên Quan Chưởng ấn vào một ngày gần đây. Simon ngồi xuống hàng ghế xanh và hài lòng về điều này có thể làm yên lòng Gould, nhưng những lời bình luận Raymond làm anh kinh ngạc và làm thức tỉnh cả Nghị viện.

– Quý ngài đáng kính có nhận thức được rằng bà góa tám ba tuổi có chồng bị giết trong cuộc tấn công và đã được thưởng huân chương Victoria có thu nhập thấp hơn thu nhập một học viên mười sáu tuổi trong ngày đầu tiên gia nhập quân đội không?

Simon lại đứng lên định đặt dấu chấm cho đến khi anh có đủ thời gian nghiên cứu các chi tiết của trường hợp cụ thể này: “Tôi không xác định được điều này, thưa ngài Chủ tịch, và tôi có thể chắc chắn với ngài Raymond đáng kính rằng tôi sẽ xem xét mọi mặt của điều mà ngài đang nhắc đến”.

Simon tin chắc rằng ngài chủ tịch sẽ chuyển sang vấn đề tiếp theo. Nhưng Raymond lại đứng lên, và nhắc dãy ghế của phe Đối lập có vẻ khích lệ anh.

– Quý ngài có biết rằng một ông đô đốc với một thu nhập ổn định sẵn có thể hy vọng kết thúc sự nghiệp của mình với số lương hưu hơn 500 bảng một tuần trong khi thu nhập hàng tuần của bà Dora Bensen chỉ còn có 32 bảng.

Có tiếng ồn và thở gấp ngay từ dãy ghế của đảng Bảo thủ khi Raymond ngồi xuống. Simon lại đứng lên công nhận một cách bất đắc dĩ rằng anh không được chuẩn bị với sự phản công của Gould và cần phải dập tắt nó càng nhanh càng tốt. “Tôi cũng không được biết cả sự so sánh này, nhưng một lần nữa tôi có thể chắc chắn với ngài Raymond đáng kính rằng tôi sẽ xem xét trường hợp này ngay lập tức”.

Raymond lại đứng lên lần thứ ba với sự kinh sợ của Simon. Simon có thể nhìn thấy các đảng viên đảng Lao động đang thích thú quan sát vở kịch hiếm có và theo dõi anh cưỡng lại sợi dây trói. “Ngài cũng biết rằng trợ cấp hàng năm của huân chương Victoria là 100 bảng không có thêm một khoản lợi nhuận nào khác. Chúng ta trả lương cho đội bóng Soccer loại hai còn nhiều hơn trong khi đó bà Benson được hưởng đáy rổ lợi nhuận quốc gia”.

Simon trông rất lo lắng khi anh phải đứng lên lần thứ tư và thực hiện lời nhận xét không mang tính cách thường ngày của anh rằng anh rất tiếc thời điểm mà anh nói nó.

“Tôi chấp nhận quan điểm của ngài”, lời nói của anh nhỏ và quá nhanh, và tôi bị lôi cuốn bằng sự quan tâm bỗng nhiên của ngài tới bà Benson. Tôi cho rằng nó cần được thúc đẩy bằng đông đảo quần chúng và trường hợp này rất được quan tâm theo dõi trên báo chí”.

Raymond không cố trả lời ngoài việc ngồi không biểu lộ cảm xúc với cánh tay khoanh tròn trên bàn trong khi những người cùng dãy ghế với anh đang hét những lời nhục mạ Simon.

Những tờ báo ngày hôm sau đăng tải đầy những bức ảnh của bà Dora Benson bị bệnh thấp khớp với chiếc thùng và cây gậy lau nhà bên cạnh những bức ảnh của người chồng trẻ tuổi, đẹp trai trong bộ đồng phục. Nhiều tờ báo miêu tả kết cục của Albert Benson đã bằng cách nào nhận được huân chương Victoria và tất cả họ đều lấy quan điểm của Raymond.

Một phóng viên không bình thường từ tờ Guardian đã viết câu chuyện của bà từ một góc cạnh khác, và những tờ báo còn lại đã đưa nó vào lần in thứ hai của họ. Điều đó trở nên rõ ràng rằng Raymond Gould đã đặt 47 câu hỏi liên quan tới quyền lợi tiền hưu của những người vợ lính góa trong thời gian anh ở Nghị viện, và đã nói về vấn đề trong ba ngân sách và năm cuộc tranh luận của những người phục vụ xã hội từ hàng ghế trái khi phóng viên tiết lộ rằng Raymond đã đưa 500 bảng một năm cho bệnh viên Erskime của những người lính địa phương, mọi thành viên biết rằng Simon Kerslake có thể sẽ có một cuộc phản công tới ngài Chủ tịch Nội các và có lời xin lỗi tới Nghị viện.

Vào 3:30 ngài chủ tịch đứng lên và nói với Nghị viện đông nghịt rằng Bộ trưởng bộ Quốc phòng muốn có lời phát biểu.

Simon Kerslake nhún nhường đứng dậy từ ghế trước và đứng bối rối trước bục phát biểu.

– Thưa ngài chủ tịch, – anh bắt đầu, với sự lễ phép của ngài và toàn thể Nghị viện, tôi muốn có một lời phát biểu nhân danh cá nhân. Trong vấn đề đặt ra cho tôi ngày hôm qua, tôi đã nghi ngờ tính trung thực của ngài Raymond, thành viên của Leeds. Điều mang cho tôi sự chú ý là tôi đã rất không công bằng với ngài Raymond và tôi gửi tới nghị viện lời xin lỗi chân thành của tôi. Tôi cũng gửi tới ngài Raymond đáng kính sự chắc chắn vào việc tôi sẽ không yêu cầu sự chính trực của ngài lần thứ ba.

Trong khi các thành viên mới của Nghị viện còn bối rối khó xử với sự việc, Raymond nhanh chóng hiểu ra. Nhận thức được một bài phát biểu nhân danh cá nhân hiếm như thế nào trong sự nghiệp của một nghị sĩ, các Nghị viện háo hức với sự trả lời của Raymond.

Anh chậm rãi bước tới bục phát biểu.

– Thưa ngài Chủ tịch, tôi nhận sự độ lượng trong lời xin lỗi của ngài Simon và hy vọng rằng ông ấy sẽ không làm mất sự hy vọng của một công việc vĩ đại nhân danh lợi ích của những người vợ góa, trường hợp cụ thể là của bà Dora Benson.

Simon đã trông tươi tỉnh trở lại và gật đầu một cách nhã nhặn.

Nhiều thành viên phe Đối lập nói với Raymond rằng anh sẽ có thể phải ra đi vì Simon khi anh quay về chỗ. Raymond không đồng ý. Điều này đủ biết rằng Simon Kerslake đã có thể bị sai lầm.

Sự việc tàu Broadsword giữ lại trong ký ức các cử tri ít hơn nhiều lần so với sự kiện chiến thắng Falkland, và trong vòng 6 tháng đảng Bảo thủ dẫn trước trong cuộc thăm dò ý kiến đã rơi xuống 3%.

– Sự thật là bà Thatcher đã có gần tám năm tại Số 10, – Raymond nhận xét tại cuộc họp Nội các Chính phủ, – và không có một vị Thủ tướng nào đã phục vụ hai nhiệm kỳ thắng lợi. – Hãy bỏ riêng nhiệm kỳ ba kể từ ngài Liverpool vào năm 1812 1.

Bà Thatcher không quan tâm mấy tới ngài Liverpool hoặc những người tiền nhiệm. Bà đề nghị một cuốc bầu cử vào tháng sáu tới, tháng mà trong quá khứ bà là người chiến thắng.

– Đó là thời gian để dân tộc lựa chọn người lãnh đạo trong năm năm tới. – Bà tuyên bố trên tờ Panorama.

– Không điều gì làm được với sự thật là bà ấy đã được dẫn trước trong cuộc thăm dò ý kiến. -Joyce nói.

– Một sự dẫn trước sẽ biến mất trong vòng năm tuần tới. – Raymond nói.

Anh quay trở về Yorkshire chỉ có ba ngày vì như một người phát ngôn lãnh đạo Đảng, anh phải lao vào cuộc chạy vòng quanh đất nước để phát biểu từ cuộc mitting này đến cuộc mitting khác. Nhiều phóng viên còn đi xa hơn với việc cho rằng nếu Raymond lãnh đạo Đảng, họ có thể sẽ ở vị trí mạnh hơn để chiến thắng trong cuộc bầu cử.

Trở về Leeds, dù vậy, anh vui sướng với cuộc bầu cử và thấy thư giãn với những cử tri của mình lần đầu tiên trong cuộc đời. Anh cũng thấy tuổi tác của mình khi phát hiện rằng ứng cử viên của đảng Bảo thủ cho Leeds North sinh năm 1964, năm mà anh bước vào Quốc hội lần đầu. Khi họ gặp nhau, lời lăng mạ làm Raymond đau đớn là lời mà đối thủ của anh nói khi bắt tay “Chào ngài”.

– Gọi tôi theo tên rửa tội thôi – Raymond nói.

– Raymond, – người đàn ông trẻ bắt đầu

– Không cần, Ray là tốt rồi.

Kết quả cuối cùng cuộc bầu cử không được biết rõ thêm cho đến bốn giờ chiều ngày thứ sáu. Chỉ có vài nghìn phiếu xác định kết quả:

Đảng Bảo thủ: 317

Đảng Lao động: 288

Ireland: 17

Chủ tịch và những người khác: 4

Mặc dù bà Thatcher không được nhiều phiếu hơn toàn bộ số phiếu của những người khác gộp lại, bà vẫn dẫn đầu Đảng lớn nhất tại Nghị viện và ở lại số 10. Bà thay đổi rất ít với đội ngũ của hàng ghế trước vì bà mong muốn rõ rệt để lại một ấn tượng của sự nhất trí. Charles chuyển sang bộ Nội vụ, trong khi Simon là Ngoại trưởng. Báo chí gọi đó làMột Nội các được trang điểm.

Sự lắng dịu sau cuộc bầu cử kéo dài trọn một tuần trước khi Tony Benn tung một đám mây sấm sét trên bầu trời xanh trong mùa hè bằng lời tuyên bố anh sẽ tranh cử quyền lãnh đạo đảng Lao động vào tháng Mười.

Benn nói rằng sự ngây ngô và cách xử sự vụng về của Kinnock như lãnh tụ là nguyên nhân duy nhất làm đảng Lao động không quay về nắm quyền lực được. Nhiều đảng viên đảng Lao động đồng ý với lời nhận xét này nhưng họ cũng cảm thấy họ phải trả giá kém hơn dưới thời Benn.

Dù cho lời tuyên bố của anh như thế nào cũng đáng kính trọng đối với các ứng cử viên khác cũng muốn tranh cử. Nhiều nghị sĩ Quốc hội, các lãnh tụ Liên đoàn và các nhà hoạt động cho sự bầu cử gây áp lực để Raymond ra ứng cử tranh quyền lãnh đạo. Joyce là người tích cực nhất trong tất cả bọn họ.

– Nếu anh không ra bây giờ – cô nói – anh sẽ không có cơ hội nào trong tương lai nữa.

– Chính anh đang nghĩ về tương lai lúc này, Raymond trả lời.

– Anh nói thế nghĩa là gì?

– Anh muốn giành chức phó chủ tịch Đảng. Đấy vẫn là con số 2, và nó không thể làm anh dừng giữ chức ở Chính phủ Nội các. Và điều quan trọng là sẽ bảo vệ quyền lực của anh trong đảng mà có thể cho anh cơ hội tốt hơn lần sau.

Raymond đợi thêm một tuần nữa trước khi anh ra ứng cử. Tại cuộc họp sáng thứ hai, anh tuyên bố rằng Liên đoàn xe tải đề cử anh. Norman Edward thực hiện lời giới thiệu.

Vòng bầu đầu tiên diễn ra theo đúng dự đoán với việc Benn dẫn đầu. Vòng thứ hai làm kinh ngạc mọi người trừ Raymond. Do những người của Kinnock bầu cho đối thủ sát nút của Benn, ông chủ tịch Đảng đã tuyên bố sau vài giờ rằng Tony Benn đã thất bại tuyệt đối. Đảng Lao động có người lãnh đạo ôn hòa mới.

Vào mười một giờ tối đó, Chủ tịch Hội nghị tuyên bố Raymond Goul đã đánh bại hai ứng cử viên khác và trở thành Phó Chủ tịch được bầu mới của đảng Lao động.

Các Liên đoàn đồng ý cho phép các thành viên của họ bầu cử cá nhân hơn là từng nhóm, nhưng sau cuộc bầu cử, Raymond rất thú vị nhận thấy cái nháy mắt của Norman Edward. Lãnh tụ mới của Đảng chỉ định ngay Raymond làm Bộ trưởng bộ Tài chính của Chính phủ Nội các. Giữa rất nhiều những bức thư và điện tín mà Raymond nhận được có một bức thư của Kate Wilberhoff: “Xin chúc mừng! Nhưng anh đã đọc đạo luật hiện hành số 5 (4) của hiến pháp đảng chưa?”

Raymond chưa đọc và anh trả lời: “Chưa. Nhưng sẽ đọc bây giờ. Hãy tin rằng đó là một điểm báo”.

Sau gần một thập kỷ của “Lady” từ Grantham, Raymond cảm thấy một trạng thái cần thay đổi. Trong mười hai tháng đầu đội quân mới của đảng Lao động trông mới mẻ và cách tân còn bà Thatcher bắt đầu có vẻ mệt mỏi và không nhạy bén.

Trong suốt mùa đông dài và lạnh năm 1988, phe Bảo thủ mất một vài phiếu trên sàn Nghị viện và nhiều hơn trên gác trong ủy ban. Bà thủ tướng có vẻ như tươi tỉnh hơn do một điều gì đó bà thấy trong buổi dự lễ Giáng sinh tại Chequers.

Sự nhẹ nhõm không kéo dài được lâu vì hai đảng viên đảng Bảo thủ lớn tuổi đã chết trước khi Nghị viện được triệu tập vào tháng Giêng. Báo chí gán cho Chính phủ một hệ thống hành chính không lối thoát. Cả hai cuộc bầu cử phụ được tiến hành vào tháng Năm và đảng Bảo thủ giành được ưu thế tốt hơn nhiều so với mức có thể chờ đợi được là giữ tiếp được một ghế và lại mất ghế khác. Lần thứ tư bà Thatcher lại nhảy vào cuộc bầu cử tháng Sáu.

Sự thất nghiệp hàng tháng, nạn lạm phát và các số liệu xuất nhập khẩu thường xuyên lên tiếng trong cuộc vận động lần thứ tư, tất cả đều tồi đối với đảng Bảo thủ. Lời bào chữa của Thủ tướng rằng Chính phủ không thể bị phán xét trên số liệu của một tháng đã trở nên không được tin tưởng, và vào tuần cuối cùng, đã khoanh lại ở luận điểm là liệu đảng Lao động có thể kết thúc với lượng đa số đủ lớn để lãnh đạo không.

Raymond lăn ra giường vào 4 giờ khi kết quả vẫn chưa rõ ràng. Anh đang trong giấc mơ thì bỗng bị thức giấc vì tiếng thét vọng ra từ bếp của Joyce.

– Chúng ta đã thắng. Chúng ta đã thắng.

Không phải là anh đang mơ.

Raymond và Joyce đi một vòng qua khu vực bầu cử sáng hôm đó trước khi cùng ăn bữa trưa với cha mẹ của Raymond. Khi họ rời khỏi cửa hàng bán thịt nhỏ, một đám đông những người hâm mộ đã đứng đợi anh trên vỉa hè và chúc mừng anh dọc con đường dẫn đến xe. Raymond và Joyce đi tới London và trở về phố Cowley đúng lúc để chiêm ngưỡng ngài thủ tướng đầu tiên của đảng Lao động từ 1979 từ điện Buckingham đi ra cùng với những chiếc camera truyền hình bám theo cho đến khi ông tới số 10 phố Downing.

Lần này Raymond không phải đợi lâu cạnh điện thoại vì sự bổ nhiệm đầu tiên của ngài Thủ tướng mới là khẳng định lại Raymond là Bộ trưởng bộ Tài chính của ông. Raymond và Joyce đến ở số 11 vào trưa ngày hôm sau và đã chỉ thị cho hãng Bất động sản cho thuê căn nhà của họ ở phố Cowley một thời gian ngắn. Sau tất cả mọi điều đảng Lao động đã chỉ thắng bằng bốn ghế.

Charles rời khỏi bộ Nội vụ và đi như có luồng gió mạnh thổi vào anh. Anh thông báo cho Amanda tại bữa sáng rằng có thể anh sẽ quay trở về ngân hàng Hampton và lương của anh có thể sẽ đủ cho chi tiêu của cô và sẽ giữ không đủ lâu đến khi nào là tùy cách xủ sự của cô. Amanda gật đầu và rời khỏi bữa sáng không lời bình luận vì Harry đã bước vào.

Đó là một buổi sáng quan trọng của Harry, vì đây là ngày đến trường đầu tiên tại Hill House để bắt đầu một khóa học hàn lâm do bố cậu phác ra. Cho dù Charles đã cố gắng thuyết phục cậu rằng nó sẽ bắt đầu cho một cuộc phiêu lưu tuyệt vời. Harry trông vẫn lo lắng. Ngay khi đã để lại cậu bé tám tuổi đầy nước mắt với lớp trưởng của cậu, Charles tiếp tục đến thành phố, vui vẻ với viễn cảnh của sự quay trở lại với thế giới ngân hàng.

Khi tới ngân hàng Hampton, anh gặp cô thư ký của Clive Reynold, cô đưa anh ngay tới phòng giám đốc và hỏi xem anh có muốn dùng một tách cà phê không.

– Cám ơn. – Charles trả lời, anh rút găng tay ra, treo chiếc ô lên mắc và ngồi vào ghế chủ tịch ở đầu bàn. – Cô sẽ báo với ông Reynold là tôi ở đây chứ?

– Tất nhiên rồi, thưa ông. – Cô thư ký đáp lại.

Clive bước vào gặp anh ngay sau vài giây.

– Chúc buổi sáng tốt lành, ngài Hampton. Rất mừng là được gặp lại ngài sau một thời gian dài như vây. – Reynolds nói và bắt tay Charles.

– Chào, Clive. Tôi cũng rất lấy làm vui vì được gặp anh. Đầu tiên là tôi phải chúc mừng cách thức anh đã điều khiển ngân hàng trong thời gian tôi vắng mặt.

– Anh rất tử tế khi nói điều đó, anh Hampton.

– Đặc biệt gây ấn tượng và việc tiếp nhận Distiller, điều này gây ấn tượng rõ với thành phố.

– Vâng, đúng là một hành động phi thường. – Reynolds nói và mỉm cười. – Còn có một việc nữa đang tiến hành.

– Tôi tin rằng sẽ được nghe chi tiết.

– A, tôi e rằng điều này sẽ còn phải giữ kín lúc này, Clive nói và ngồi cạnh anh.

– Tất nhiên, nhưng bây giờ khi tôi đã về, tốt nhất là tôi được thông báo ngay.

– Tôi sợ rằng các cổ đông không được thông báo cho đến khi chúng tôi chắc chắn rằng công việc sẽ được tiến hành tốt đẹp. Chúng ta không thể để cho những tin đồn làm tổn hại cơ hội của chúng ta, có phải thế không.

– Nhưng tôi đâu phải là một cổ đông bình thường. – Charles nói sắc bén – tôi quay về như Chủ tịch ngân hàng.

– Không, thưa ngài Hampton – Reynold nói nhẹ nhàng – tôi mới là chủ tịch ngân hàng này.

– Anh có nhận thức được anh đang nói với ai không? – Charles hỏi.

– Có, tôi nghĩ là có: Ngài cựu Ngoại trưởng, cựu Bộ trưởng bộ Nội vụ, cựu Chủ tịch ngân hàng và người cổ đông 2%.

– Nhưng anh hoàn toàn biết rằng, ban Giám đốc đã đồng ý để tôi quay trở lại chức vụ Chủ tịch?

– Thành phần của ban giám đốc đã thay đổi nhiều từ ngày đó. Có thể anh đã quá bận rộn với những sự tồn tại của thế giới để có thể nhận thấy một số ít đến và đi tại thành phố Threadmeedle.

– Tôi sẽ triệu tập một cuộc họp ban Giám đốc.

– Anh không có sự ủy quyền

– Khi đó tôi sẽ yêu cầu một cuộc họp lớn bất thường – Charles nói.

– Và anh sẽ nói gì với các cổ đông? Rằng anh có một luật lệ hiện hành cho phép anh trở về ghế Chủ tịch khi anh cảm thấy thích nó? Điều này không giống với một vị cựu Ngoại trưởng.

– Tôi sẽ làm cho anh phải ra khỏi đây sau 24 giờ. – Charles tiếp tục, giọng anh bỗng nhiên cao lên.

– Tôi không nghĩ vậy, ngài Hampton. Bà Trubshaw đã hoàn thành năm năm của mình và để lại toàn bộ lương hưu, và có thể anh sẽ không mất nhiều thời gian để phát hiện rằng tôi không sở hữu một tài khoản nhà băng Thụy sĩ hay có một bà chủ được bồi thường cao.

Charles bắt đầu đỏ mặt: “Tôi sẽ bắt anh phải rời đi. Anh không bắt đầu hiểu là sự quen biết của tôi sẽ xa đến đâu à?”

– Tôi hy vọng sẽ không rời đi vì lợi ích của anh – Reynold nói rất bình tĩnh.

– Anh dọa tôi chăng?

– Tất nhiên không, thưa ngài Hampton. Nhưng tôi không thích phải giải thích bằng cách nào ngân hàng Hampton đã mất năm trăm nghìn bảng trong tài khoản Nethercote do ý nghĩ riêng của anh chợt nảy ra để kết thúc sự nghiệp của Simon Kerslake. Có thể anh cũng sẽ quan tâm để biết rằng điều duy nhất ngân hàng thu được từ sự thất bại đó là một điều tốt, và chúng tôi định như thế vì tôi đã giới thiệu Morgan Grenfell thu góp từng phần một.

– Anh là đồ thủ đoạn hai mặt. Khi tôi đưa điều này ra công chúng sự nghiệp của anh sẽ đến đoạn kết. – Charles nói đắc thắng.

– Có thể – Reynold trả lời bình tĩnh – nhưng nó cũng ngăn cản việc anh sẽ trở thành Thủ tướng.

Charles quay đi, cầm chiếc ô lên, đeo găng tay vào và đi ra. Khi vừa đến cửa, anh gặp cô thư ký mang hai tách cà phê bước vào.

– Tôi chỉ cần một tách thôi, cô Bristown ạ – Reynolds nói.

Charles đi qua cô không nói một lời và dập cửa lại.

– Anh không biết một khách sạn nào nữa à?

– Có, nhưng họ không biết tôi – Ronnie Nethercote trả lời khi hai người bước vào Ritz mừng cuộc gặp sau hai năm. Tiếng thì thầm nhắc tới tên Simon khi mọi người chụm đầu vào nhau lúc nhìn thấy họ.

– Anh làm gì bây giờ? tôi không thể tin rằng phe Đối lập lại chiếm toàn bộ thời gian của anh. – Ronnie nói khi họ ngồi vào bàn.

– Không như thế, tôi có thể được mô tả như một trong bốn triệu người thất nghiệp – Simon đáp.

– Đó là điều chúng ta sẽ nói bây giờ – Ronnie nói – nhưng việc đầu tiên tôi đề nghị làm món xúp rau đồng nội và…

– Thịt bò cuốn – Simon gọi tiếp theo.

– Anh vẫn còn nhớ à.

– Đó là điều mà anh luôn luôn đúng.

Ronnie cười to hơn là mọi người thường cười trong Ritz trước khi nói: “Còn bây giờ khi anh không giữ lâu hơn toàn bộ lực lượng quân sự trong sự điều khiển của mình, và các ngài đại sứ không gọi anh là “Ngài nổi tiếng…” hoặc họ gọi anh bằng một cách nào đó thì tại sao anh lại không tham gia vào ban điều hành của công ty mới của tôi nhỉ?”

– Anh rất tử tế khi đề nghị tôi việc này, Ronnie ạ, nhưng câu trả lời sẽ là không.

Câu chuyện của họ bị ngắt quãng vì những món ăn họ đặt đã được mang đến.

– Lương cho công việc ở đó sẽ là 25 nghìn bảng một năm.

– Tôi chấp nhận rằng nó sẽ giúp cho việc mua sắm quần áo của Lucy, Simon nói và cười.

– Vậy thì tại sao không đến cùng chúng tôi?

– Bởi vì tôi đã cam kết làm một nhà chính trị và không muốn bị lôi kéo vào bất cứ một hoạt động thương mại nào. – Simon trả lời.

– Điều này sẽ ngăn không cho anh trở thành Thủ tướng à?

Simon do dự trước câu hỏi thẳng của Ronnie, sau đó anh trả lời.

– Thẳng thắn mà nói là đúng vậy. Tôi đã có những cơ hội tốt hơn bên ngoài, và tôi sẽ là thằng ngu để kéo dài sự kỳ cục bằng việc bị lôi cuốn vào bất cứ việc gì ngay lúc này.

– Nhưng ai cũng biết rằng ngay sau khi bà Thatcher tuyên bố thôi giữ chức vụ, anh sẽ trở thành vị Lãnh tụ tiếp theo. Điều này đơn giản như nó có.

– Không, Ronnie, điều này không khi nào lại đơn giản như vậy.

– Hãy nói cho tôi biết, ai có thể đánh bại anh được?

– Charles Hampton, là một.

– Hampton, anh ta là một kẻ hợm mình với cái mũi thượng lưu. – Ronnie nói.

– Anh ta có nhiều bạn bè trong Đảng.

– Ôi, nào nào, – Ronnie nói – Nhưng anh sẽ giết Hampton với từng thành viên chọn lọc của Đảng có quyền đi bầu.

– Thời gian sẽ nói. – Simon đáp- Nhưng hiện nay anh đang làm gì vậy? – Anh hỏi để thay đổi chủ đề.

– Tôi đã làm mọi công việc chuẩn bị cho công ty mới được ra đời, chính vì vậy tôi muốn anh tham gia vào ban điều hành.

– Anh không bao giờ bỏ cuộc.

– Không, và tôi hy vọng anh không bỏ một phần trăm của anh ở công ty.

– Elizabeth đã khóa kỹ nói ở đâu đó.

– Vậy thì tốt nhất là anh phải tìm chiếc chìa khóa.

– Nói thật là tôi đã quên sự tồn tại của cổ đông. – Simon cuối cùng cố gắng nói.

– Tôi có thể yên tâm nói – Ronnie trích một câu nói ưa thích của bà Thatcher – không tồi nếu đầu tư cho một bảng và anh sẽ không bao giờ phải hối tiếc.

— —— —— —— ——-

1 Earl of Liverpool – Thủ tướng Anh (phái Bảo thủ) từ 1812-1827.

PHẦN SÁU

Những người lãnh đạo

Bình luận