Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vượt Lên Hàng Đầu

Chương 29

Tác giả: Jeffrey Archer

Thatcher là người đầu tiên nhận ra có thể thực hiện những sự thay đổi trong Nội các sau trình bày thắng lợi bảo ngân khố đầu tiên của Raymond Gould. Bà chuyển Simon sang xử lý công việc ở bộ Nội vụ và Charles sang chống đỡ những vấn đề khủng khiếp mọc lên do Raymond Gould gây ra tại bộ Tài chính.

Charles với tư cách là Chủ tịch Nội các nhanh chóng tập họp xung quanh anh một đội ngũ trẻ, ấn tượng, gồm các nhà kinh tế, các chủ ngân hàng và các kế toán trưởng là những người mà anh chọn chủ yếu từ những người mới ở các hàng ghế sau. Raymond nhanh chóng phát hiện được nhiệm vụ của anh là đẩy cho pháp luật được tiến hành trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Bà cựu Thủ tướng gửi một bức thư cho vị Chủ tịch của Uỷ ban 1922 báo cho ông biết rằng bà sẽ có thể không ra tái tranh cử quyền lãnh đạo. Bà giải thích rằng bà sẽ trên 65 tuổi ở lần bầu cử sắp tới và bà gần 14 năm lãnh đạo Đảng, một thời gian dài nhất sau Churchill đối với bất cứ một đảng viên Bảo thủ nào. Bà cũng bảo rằng bà đã sẵn sàng để chuyển giao quyền lãnh đạo cho một dòng máu mới.

Thời điểm mà mọi người trong Đảng nói những câu bình thường về người lãnh đạo trở nên vĩ đại nhất sau Churchill, họ cũng tiếp tục tìm kiếm một Churchill mới. Các phóng viên chính trị đoán trước rằng chỉ có hai ứng cử viên có cơ hội thực sự – đó là Charles Hampton và Simon Kerslake.

Cả hai người – Charles và Simon đều được đề cử trong vòng 24 giờ đầu của bảy ngày cần thiết. Đến cuối tuần, không thấy có thêm một tên ứng cử viên thứ ba nào xuất hiện trên danh sách, điều này làm giới báo chí tin rằng đó có thể sẽ chỉ là cuộc đua của hai con ngựa.

Tiểu sử của hai người xuất hiện trên tất cả các tờ báo Chủ nhật cùng với ảnh các bà vợ của họ. Điều không may cho Charles là báo chỉ tìm được một bức ảnh của anh chụp chung với Amanda năm 1981 khi mốt váy ngắn mini đang thịnh hành làm họ trở nên giống cha và con hơn.

Tiểu sử của Simon được bao gồm từ trường Trung học cơ sở đến thắng lợi một ghế sát lề trong Conventry trước khi được đề nghị một chức vụ nhỏ tại bộ Nội vụ. Sau đó một thời gian ngắn tách khỏi Nghị viện rồi lại quay về đó với chức vụ Quốc vụ khanh của Bắc Ireland, tiếp theo là Bộ trưởng bộ Quốc phòng, và cuối cùng là Ngoại trưởng. Điểm nổi bật của sự nghiệp Simon được nhấn mạnh là bản Hiến chương Ireland, rồi sau đó trở thành luật, sự trốn chạy thần kỳ của anh và cái chết bi kịch của con anh do bom của IRA và sự vững vàng của anh giải quyết vấn đề HMS Broadsword.

Charles được tô vẽ nhiều hơn một đảng viên Bảo thủ truyền thống. Người em trong số hai anh em sinh đôi của Bá tước xứ Bridgewater đã bước vào Nghị viện sau Elton và Oxford và đã ở trung đoàn vệ binh của vua Anh ba năm. Điểm nổi bật trong sự nghiệp của anh, theo giới báo chí, là công việc trong Nghị viện phụ trách tổ chức, sự vững vàng truyền thống tại bộ Ngoại giao, sự kiên quyết của anh trong vụ việc Broadsword, và giờ đây là năng lực và sự cần cù chăm chỉ làm tôn sự đột phá mới trong ngân sách nhà nước của Raymond Gould.

Tờ Sunday Times đã làm việc tốt hơn các địch thủ của mình. Người chủ bút chính trị của nó, ông Peter Ridel, đã mất một tuần để cố tiếp xúc hết với 257 đảng viên đảng Bảo thủ. Ông đã thành công với 228 người và có thể báo với độc giả của ông rằng 101 người có thể sẽ bầu cho Simon Kerslake, 98 cho Charles Hampton và có 29 người từ chối không cho biết ý kiến. Đầu đề của bài báo “Sự dẫn trước cho Kerslake” tiếp tục viết cho biết tuy hai người này rất lịch sự với nhau trước công chúng, nhưng không ai cho rằng họ là những người bạn.

“Vua Kerslake” là hàng tít chạy trên báo thứ Hai của tờ Sun, và chủ bút chính trị của nó dự báo rằng Simon thắng với 130 trên 127. Simon nghi ngờ rằng họ đã làm hơi nhiều hơn là chia mục “điều không biết”của tờ Sunday Times xuống giữa. Công ty mới của Ronnie đã ra mắt công chúng, và các cổ đông trông có vẻ như đóng góp quá mức. “Đó là một điều tiên đoán rằng nó sẽ trở nên cẩn thận”. – Simon nói và cười.

Còn 12 giờ nữa kết thúc thời hạn ra ứng cử thì xuất hiện một ứng cử viên mới trên danh sách, đó là một cú sốc bất ngờ vì cho đến thời điểm này, đông đảo công chúng đều hoàn toàn không chờ đợi Alec Pimkin. Một vài đồng nghiệp của anh còn bảy tỏ sự ngạc nhiên vì anh cũng biết người thứ nhất và người thứ hai. Do những kết luận rằng những người ủng hộ Pimkin đều là những người có thể ủng hộ Charles, điều này như một làn gió thổi vào trường hợp của anh, dù cho hầu hết các nhà tiên đoán chính trị đều nghi ngờ, liệu Pimkin có thể thu góp được bảy hoặc tám từ 217 phiếu bầu được phát ra không.

Charles cầu xin Pimkin rút lui, nhưng anh bướng bỉnh từ chối. Anh thú nhận với Fiona rằng anh luôn mong được tận hưởng niềm vui sướng với giây phút đăng quang của mình. Anh tổ chức các cuộc họp báo tại Nghị viện, các cuộc phỏng vấn không ngừng trên tivi, radio và báo chí Quốc gia, và lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy mình nhận được tương đối nhiều sự chú ý chính trị kể từ cuộc tranh luận về thị trường tại Nghị viện. Anh còn thích thú với bức tranh đăng trên Daily Telegraph về ba ứng cử viên trên vạch xuất phát. Charles được vẽ như một hạt đậu có sọc, Simon trông giống như một hạt đậu nhảy nhót và Alee đang lạch bạch ở đằng sau hai người một quãng dài. Nhưng Alexander Daglish vẫn nghi ngờ điều gì đã khiến cho Pimkin đặt tên mình lên chỗ đầu của danh sách.

– Phe đa số của tôi ở Littlechampton đã tụt từ 12 nghìn xuống 3 nghìn 200 từ khi tôi là người đầu tiên được chọn, thẳng thắn thì những người đảng Xã hội Dân chủ có ít sự an ủi để kết thúc hơn.

– Nhưng anh có thể thu được bao nhiêu phiếu bầu? – Fiona hỏi.

– Nhiều hơn là số những bọn say bét này nghĩ, tôi có chín phiếu bầu như chắc ngoài phiếu của chính mình và có thể kết thúc với 15 phiếu.

– Sao nhiều thế? – Fiona hỏi và ngay lập tức nhận ra sự không khéo léo của câu hỏi.

– Bạn thân mến, đơn giản là con người. – Pimkin trả lời – có một số đảng viên trong Đảng ta không quan tâm đến người lãnh đạo. Có thể giai cấp trung lưu đề cao một anh học trò nhỏ trường công, hoặc nhà quý tộc, một người đua đòi ngạo nghễ. Bằng cách bầu cho tôi, họ thể hiện rất rõ ràng sự chống đối của họ.

– Nhưng không phải như thế là anh sẽ rất vô trách nhiệm sao? – Fiona nói và cảm thấy chán ngán với kiểu “đơn giản” đó.

– Có thể là sẽ vô trách nhiệm, nhưng cô không tưởng tượng được tôi đã nhận được biết bao lời mời trong vài ngày cuối này và sẽ còn tiếp tục ít nhất là một năm nữa sau khi kết thúc cuộc bầu cử.

Vào ngày thứ ba trước cuộc bầu cử lãnh đạo, nghị viện đầy ắp những câu hỏi tới ngài Chủ tịch. Raymond và Charles vẫn tiếp tục các cuộc tranh luận thường lệ. Charles đã vượt nhẹ lên trên, vì anh không phải là Bộ trưởng bộ Tài chính, tất cả mọi điều Simon có thể làm là ngồi gác chân lên bàn nghe Charles tính điểm.

Tom Carson rất lo lắng khi vào phần phụ của bất kỳ một câu hỏi tài chính nào có trên giấy tờ yêu cầu. Giữa khoảng thời gian từ 2:30 đến 3:05 anh đã phải ra khỏi chỗ của mình tới 12 lần. Ngài Chủ tịch gọi anh vì một vấn đề vô thưởng vô hại về lợi nhuận may mắn bất thường.

Với những câu hỏi mới được bắt đầu của Thủ tướng, Carson đối mặt với một Nghị viện đông chặt và một khu vực dành cho giới báo chí đầy ắp. Anh ngừng lại một vài phút trước khi đọc vấn đề của mình: ” Sự đối xử của người bạn cánh hữu đối với người đầu tư một bảng vào công ty như thế nào, và nếu sau năm năm anh ta sẽ nhận một tấm séc 300 nghìn bảng mặc dù anh ta không ở trong ban Giám đốc hay thể hiện bằng cách nào đó sự tham gia của mình vào công ty đó?”.

Raymond không hiểu, anh không có một khái niệm gì về điều Carson đang nói. Anh cũng không nhận ra rằng mặt Simon Kerslake trở nên trắng bệch.

Raymond đứng dậy và đi tới bục phát biểu. “Tôi có thể nhắc với người bạn đáng kính của tôi rằng tôi đặt mức thuế đầu tư của mình lên tới 50%, điều này có thể làm mất vui tý chút sự say mê của bạn”. Đây là sự hóm hỉnh duy nhất trong năm mà Raymond đã cố gắng thực hiện trước bục phát biểu, và cũng có thể là nguyên nhân gây cười cho một số nghị sĩ. Khi Carson đứng lên lần thứ hai, Simon vội chuyển cho Raymond một mẩu giấy mà anh vội liếc nhìn ngay.

– Liệu ngài Quan Chưởng ấn có cho rằng một người như vậy lại có thể phù hợp với địa vị Thủ tướng, hoặc ngay chỉ là một lãnh tụ của phe Đối lập không?

Các nghị sĩ bắt đầu quay sang nói với nhau, cố tìm hiểu xem câu hỏi ám chỉ ai trong lúc ông Chủ tịch không ngừng ngọ nguậy trên ghế của mình, lo lắng để ngăn sự rối loạn phụ thêm này.

Raymond trở lại bục phát biểu để nói với Carson rằng vấn đề không đáng để trả lời. Vấn đề đáng có thể thể dịu xuống, nếu như Charles không đứng dậy phát biểu:

– Thưa ngài Chủ tịch, liệu ngài có nhận ra rằng sự tấn công cá nhân này là nhằm vào người bạn cánh hữu đáng kính của tôi, thành viên của Pucklbridge và là một sự bôi xấu nhục nhã tính cách và uy tín của anh ấy. Ngài thành viên khả kính ở Liverpool Dockside cần phải nên loại bỏ ngay luận điệu này của anh ta.

Các đảng viên đảng Bảo thủ tán thành hành động cao thượng của đồng nghiệp, trong khi Simon vẫn giữ lặng im và biết rằng Charles đã thành công trong việc đưa toàn bộ câu chuyện lên trang đầu của mỗi tờ báo Quốc gia. Tom Carson ngồi dựa lưng, tay khoanh tròn đầy vẻ thoả mãn. Ngài Chủ tịch nhanh chóng chuyển sang các vấn đề của Thủ tướng.

Charles về chỗ ngồi và rất hài lòng với hiệu quả việc mình đã gây được. Anh không nhìn Simon đang run lên như rẽ.

Simon đọc báo vào bữa sáng ngày thứ Sáu, anh không đánh giá quá cao hiệu quả của vấn đề phụ, không có thật của Charles. Chi tiết của cuộc kinh doanh giao dịch của anh với Ronnie Nethercote được viết vào biên niên sử trong phạm vi đầy đủ nhất, nhưng lại không nói rõ ràng anh đã nhận 300 nghìn bảng từ một “người sở hữu đầu cơ” cho một bảng đầu tư. Một vài tờ báo cảm thấy có giới hạn để hỏi Nethercote hy vọng sẽ nhận được điều gì từ cuộc điều kiện này. Không ai tỏ ra nhận thấy Simon đã đầu từ 60 nghìn bảng tiền riêng của anh vào công ty này, chỉ vừa mới trả hết số tiền bội chi, kết thúc với một món nợ nhỏ.

Vào sáng chủ nhật, Simon đã đọc một bài diễn văn dài thẳng vào máy ghi âm, và hầu hết tất cả các tờ báo đã nghe anh một cách thiện cảm. Tuy thế, chủ bút của tờ báo Sunday Express đã không giúp được anh điều gì với lời bình luận của bài báo đặt giữa trang có dòng tít “PM”.

Tôi có thể không cho rằng chỉ có một khoảng khắc ngài Simon đã làm được một điều gì có thể được mô tả là không trung thực, nhưng với sự quay lưng của công chúng với anh, một vài thành viên Quốc hội có thể cảm thấy rằng họ không thể mạo hiểm đi đến cuộc Tổng tuyển cử cho một lãnh tụ đã bị ngã vì tai nạn. Mặt khác, ngài Hampton đã làm rõ vị trí phong phú của mình. Ông không tìm cách quay trở về ngân hàng của gia đình mình trong phe Đối lập trong khi ông vẫn hy vọng giữ được sự giúp đỡ của công chúng.

Các tờ báo ngày thứ hai đều đánh giá kết quả bầu cử sẽ xảy ra ngày tiếp theo và đều dự đoán rằng ngài Hampton bây giờ đã có lợi thế.

Simon nhận được một vài bức thư ủng hộ trong tuần, kể cả một bức từ Raymond Gould. Raymond chắc chắn với Simon rằng anh đã không được chuẩn bị cho việc của Carson và xin lỗi vì những lúng túng mà câu trả lời thứ nhất của anh có thể gây ra.

– Không bao giờ điều này lại chạm vào suy nghĩ của anh là anh ấy đã thế – Simon nói và anh đưa cho Elizabeth bức thư của Raymond.

– Tờ Times đã đúng. – Cô nói sau một vài phút – Anh ấy là một người rất công bằng.

Một lúc sau Simon lại đưa cho vợ một bức thư khác:

15 tháng 5 năm 1989

Ngân hàng Hampton

207 Cheapsde

London ECL

Ngài Kerslake kính mến,

Tôi viết để sửa lại cho đúng một câu mà báo chí luôn luôn trích dẫn. Charles Hampton, vị cựu chủ tịch của ngân hàng này đã tìm cách quay lại ngân hàng Hampton sau khi đảng Bảo thủ đứng về phe Đối lập. Ông ta hy vọng tiếp tục là Chủ tịch với mức lương bốn mươi nghìn bảng một năm.

Hội đồng lãnh đạo ngân hàng Hampton đã không đồng ý với mong muốn của ông.

Chân thành chào ngài

Clive Reynolds

– Anh sẽ sử dụng nó chứ – Elizabeth hỏi khi đã đọc xong bức thư.

– Không, nó chỉ có thể tô thêm sự chú ý đến kết quả.

Elizabeth nhìn chồng khi anh tiếp tục đọc những bức thư và nhớ tới những điều cô biết về cuộc sống của Amanda Wallace. Cô sẽ không khi nào lộ điều này cho Simon nhưng có thể cũng đã đến lúc làm cho cuộc sống của Charles ngọt ngào thêm một chút.

Vào chiều ngày thứ Hai, Simon ngồi trên ghế trước lắng nghe vị thư ký bộ Tài chính trình bày những điều khoản tóm tắt của dự luật Tài chính đã được đưa ra tại uỷ ban trên sàn Nghị viện. Charles không cho phép một người nào từ phía đội của Raymond Gould bỏ qua một câu, thậm chí một dấu phẩy, nếu anh có thể thấy một điểm yếu nào trong trường hợp của anh, và phe Đối lập vui thích với từng thời điểm.

Simon ngồi quan sát các phiếu bầu cử trượt dần đi và biết rằng anh không thể làm gì để ngăn nó dừng lại.

Cuộc bầu cử được bắt đầu nhanh chóng vào chín giờ sáng ngày hôm sau trong phòng Hội đồng lớn của Nghị viện, các nhà tổ chức làm việc như các nhà tiên tri. Điều đã rõ ràng là bà Thatcher đã quyết định giữ vai trò trung lập, và vào lúc ba giờ mười trừ một người còn lại tất cả có phiếu bầu đã hoàn thành việc. Ông phụ trách Tổ chức đứng canh bên cạnh chiếc hộp thiếc lớn cho đến khi Big Ben điểm bốn giờ.

Vào bốn giờ, chiếc hộp được chuyển về phòng ông phụ trách Tổ chức, chiếc băng dính nhỏ được tháo ra, và được kiểm tra hai lần mất ít hơn 15 phút. Khi ông Trưởng ban Tổ chức rời phòng, ông đã được Pied Piperlike và các phóng viên hành lang theo sát ông với hy vọng biết được kết quả nhưng ông không có ý định tiết lộ bất cứ điều gì trước khi ông đến Uỷ ban 1922, những người đang vui mừng chờ đợi ông.

Phòng 14 của Hội đồng chật ních với 250 người trong số 257 đảng viên Bảo thủ của Quốc hội. Ngài Chủ tịch Uỷ ban 1922 đứng dậy nhìn uỷ ban, ông mở cuộn giấy mà ông Trưởng ban Tổ chức đưa cho và đeo kính lên. Ông lưỡng lự khi đọc lên những số liệu:

– Kết quả cuộc bầu cử lựa chọn vị lãnh tụ cho Nghị viện như sau:

Charles Hampton 121

Simon Kerslake 119

Alee Pimkin 16

Một khoảng khắc im lặng và tiếp theo là sự ồn ào kéo dài của các nghị sĩ cho đến khi họ nhận thấy vị chủ tịch vẫn đang đứng đợi cơ hội quay lại cuộc họp với họ.

– Đây là một thắng lợi không thuyết phục – ông tiếp tục – và cuộc bỏ phiếu lần thứ hai sẽ tiến hành vào ngày thứ Ba không có ngài Pimkin trong danh sách nữa.

Các tờ báo Quốc gia vây quanh Pimkin khi anh ra khỏi Nghị viện trưa hôm đó họ đợi xem ai sẽ được anh khuyên những người ủng hộ anh bỏ phiếu cho vào lần bầu thứ hai. Pimkin thích thú rõ ràng với thời điểm này, tuyên bố có đôi chút khoa trương rằng anh có ý định phỏng vấn cả hai ứng cử viên trong một thời gian gần đây và sẽ hỏi họ một hoặc hai câu hỏi. Anh đã được giới báo chí gọi là “Vua tạo việc”, điện thoại nhà anh và công sở không lúc nào ngừng réo. Dù cho đối thủ của họ có nghĩ gì, thì cả hai Simon và Charles đều đồng ý gặp Pimkin trước khi anh nói với những người ủng hộ của anh để họ sẽ dồn phiếu bầu cho ai.

Elizabeth đang xem xét một tập hồ sơ đã bạc màu mà cô không xem tới từ nhiều năm nay. Cô ngồi một mình ở bàn cùng với ước muốn sẽ tự mình vượt qua được việc này. Cô nhấp một hụm brandy để bên cạnh mà cô đã mang từ phòng thuốc về sáng sớm nay. Tất cả thời gian làm việc của cô và mọi niềm tin vào lời thề Hyppocratic đều chống lại điều cô thấy cần phải làm lúc này. Trong khi Simon đã ngủ thì cô tỉnh giấc và cân nhắc mọi tình huống. Và quyết định cuối cùng của cô là để sự nghiệp của Simon lên hàng đầu. Cô nhấc điện thoại lên, quay số và chờ đợi Elizabeth đã gần như đặt ống nghe xuống thì nghe thấy giọng nói của anh ta:

– 9712. Charles Hampton đang nghe.

Cô thấy rùng mình.

– Elizabeth Kerslake đang nói với anh – cô cố gắng nói một cách tự tin. Một sự im lặng kéo dài, cả hai đều không nói gì.

Sau khi đã nhấp thêm một ngụm brandy nữa, cô tiếp: “Đừng gác máy, thưa ông Hampton, vì tôi tin rằng ông sẽ quan tâm đến điều mà tôi sẽ nói”.

Charles vẫn lặng im.

– Tôi đã vài năm quan sát ông từ xa, và tin rằng phản ứng của ông với vấn đề của Carson đưa ra tại Nghị viện tuần trước không phải là một sự ngẫu nhiên không có chủ ý.

Charles hắng giọng nhưng vẫn không nói gì.

– Trước mặt tôi là tập hồ sơ về bà Amanda Wallace, và nếu như ông muốn cho nội dung của nó được giữ kín, tôi khuyên ông nên tránh lặp lại những trò hề của ông. Bởi vì nếu không, tập này mang tên “Con mắt riêng tư” sẽ có mặt ở khắp nơi trong hàng tháng.

Charles vẫn không nói.

– Ông cũng không phải bận tâm để nói với tôi rằng chỉ một hành động cũng có thể gạt tôi ra khỏi biên chế của ngành Y tế. Điều này là một cú phạt đền nhỏ có thể cho phép ông đau khổ như chồng tôi đã chịu tuần trước. – Cô ngừng lại – Chào ông, ông Hampton. Elizabeth đặt ống nghe xuống và uống nốt phần brandy còn lại. Cô cầu nguyện rằng cô đã đúng vì cô biết rằng, cô sẽ không còn khi nào có thể thực hiện sự đe doạ như vậy một lần nữa.

Charles mời Pimkin tới ăn tối tại nhà hàng White, nơi mà Alex luôn luôn muốn được trở thành một thành viên và đã dẫn tới một phòng đặt riêng tại tầng một.

Charles không đợi lâu và hỏi luôn: “Tại sao anh lại đi chơi trò này? – Anh không nhận thấy rằng nếu không có anh đứng đó, tôi đã thắng ngay từ vòng đầu à?”.

Pimkin kiềm chế: “Tôi đã không có nhiều niềm vui trong năm nay”.

– Nhưng ai là người giúp cho anh có ghế ở chỗ đầu vậy?

– Tôi rất nhớ – Pimkin trả lời – và tôi còn nhớ cả cái giá mà anh phải trả cho nó. Nhưng giờ đến lượt tôi bắt nhịp và lần này, tôi yêu cầu một vài điều khác hẳn.

– Anh đang hy vọng vào điều gì vậy? Không nghi ngờ là chức Bộ trưởng bộ Tài chính Anh trong bộ máy hành chính đầu tiên của tôi? – Charles nói, cố giữ giọng mình không có sự châm chọc.

– Không, không – Pimkin đáp – tôi biết sức mạnh của mình, vì tôi không phải là một thằng ngốc hoàn toàn.

– Vậy anh muốn điều gì? Thành viên của White nhé, có lẽ tôi sẽ thu xếp được việc này.

– Không gì lại trần tục như vậy. Khi quay lại đưa anh vào phố Downing tôi chờ sự chuyển sang Thượng nghị viện.

Charles do dự. Anh có thể luôn luôn hứa với Pimkin, và ai ngoài Pimkin ra có thể nhận thấy nếu như anh không giữ lời?

– Nếu như anh và 14 người của anh bầu cho tôi vào thứ Ba tới, tôi sẽ chuyển anh sang Thượng nghị viện – Charles hứa. – Anh đã có được lời hứa của tôi.

– Tốt rồi, nhưng còn một điều nhỏ, anh bạn cũ của tôi ạ. Pimkin nói khi gấp chiếc khăn ăn lại.

– Chúa ơi – Anh muốn gì bây giờ nữa? – Charles hỏi và giận điên lên.

– Giống như anh, tôi muốn một bản thoả thuận được viết ra.

Charles lại do dự nhưng lần này, anh biết rằng anh đã bị đánh bại. “Tôi đồng ý” – anh trả lời.

– Rất tốt, vậy là công việc đã được thoả thuận – Pimkin nói và nhìn quanh tìm người bồi bàn, anh nói thêm – Tôi nghĩ tốt hơn là gọi champange.

Hai ngày sau, khi Pimkin đưa những vấn đề này ra, Simon Kerslake nghĩ một thời gian trước khi trả lời. Sau đó anh nói: “Đó là vấn đề tôi phải xem xét tới công lao của nó vào lúc mà nếu như tôi trở thành Thủ tướng”.

– Đồ tư sản – Pimkin nói khi anh rời khỏi phòng làm việc của Simon. – Mình đưa cho anh ta chìa khoá vào số 10. Còn anh ta đối với mình như với một người thợ khoá.

Charles rời khỏi Nghị viện vào tối đó và để thời gian đi quanh một vòng các khu vực lớn đan chéo của những người ủng hộ anh, và anh đã tin rằng họ vẫn còn chắc chắc. Anh qua bất cứ nơi nào tại hành lang Gotic cũng đều nhận được sự bày tỏ ủng hộ của từng thành viên riêng rẽ hoặc từng nhóm. Sự thật là của trời cho Kerslake 300 nghìn bảng đã nhanh chóng trở thành tin tức ngày hôm qua, nhưng Charles vẫn cảm thấy quá nhiều máu đã mất vì vết thương đó để tin tưởng vào kết quả cuối cùng, ngay trong ý nghĩ anh vẫn nguyền rủa Pimkin vì là người đang nắm kết quả. Một thông báo nặc danh với mọi chi tiết cần thiết đã được gửi tới thành viên đảng Cánh hữu đảng Lao động và nhất định sẽ có một hiệu quả. Charles lại nguyền rủa lần nữa khi anh nhận ra Elizabeth Kerslake đã thành công để dừng mọi sự tấn công bất kỳ nào tới đối thủ của anh.

Khi anh quay về, anh kinh hoàng khi nhận thấy Amanda đang đợi trong phòng khách. Cô là người cuối cùng mà anh ở trong tâm trạng hiện nay phải gặp.

– Tôi nghĩ rằng tôi đã nói rằng cô hãy tránh xa tôi cho đến giữa tuần sau?

– Em đã nghĩ lại rồi, Charles ạ. – Amanda nói.

– Tại sao? – Anh nghi ngờ hỏi.

– Em nghĩ rằng em phải có một phần thưởng nhỏ vì là một người vợ tốt.

– Cô đang nghĩ gì trong đầu vậy? – Anh hỏi khi đứng cạnh lò sưởi.

– Một sự trao đổi công bằng.

– Vì điều gì vậy?

– Vì quyền thế giới với câu chuyện cuộc đời em.

– Cái gì của cô? – Charles hỏi trong hoài nghi. – Ai sẽ là người sáng giá quan tâm đến cô?

– Không phải là em, mà là anh Charles. “News of the world” đề nghị em 100 nghìn bảng cho một câu chuyện không rũ bỏ được với Charles Hampton. – Cô thêm vào rất kiểu cách- hay là điều giống như một cuộc sống với người con thứ hai của một bá tước, người sẽ đi qua bất kỳ một bậc thang nào để lên tới được chức Thủ tướng.

– Cô không thể nghiêm chỉnh được. – Charles nói.

– Nghiêm chỉnh chết người đấy. Em đã ghi chép một vài điều những năm qua. Bằng cách nào anh rũ bỏ Derek Spencer nhưng lại bị thất bại khi vẫn đặt cái bẫy đó cho Clive Reynolds. Bằng cách nào người vợ đầu tiên của anh lại lấy bức tranh nổi tiếng Holbein về bá tước thứ nhất xứ Bridgewater. Nhưng câu chuyện sẽ gây nên sự quan tâm nhất là chuyện về người cha thực sự của cậu bé Harry Hampton khi sẽ được tiết lộ, vì lịch sử cuộc sống của cha cậu đã được đăng nhiều kỳ trên “People” một vài năm trước, và có vẻ như một chương của câu chuyện đó đã bị bỏ qua.

– Cô là một con mụ lẳng lơ, đanh ác. Cô biết rõ Harry là con trai tôi mà. – Charles nói và tiến tới phía cô, nhưng Amanda vẫn đứng nguyên.

– Và có thể em sẽ gộp cả chương cách anh tấn công vợ anh sau những cánh cửa đóng kín của ngôi nhà êm ả tại quảng trường Eaton.

Charles dừng lại: “Việc gì vậy?”

– Em sẽ giữ im lặng cho đến hết phần còn lại của cuộc đời mình, còn anh sẽ tặng em 50 nghìn bảng bây giờ, và khi trở thành Thủ tướng, anh sẽ tặng thêm 50 nghìn bảng nữa.

– Cô bị điên mất rồi.

Không phải em, Charles, em luôn luôn tỉnh táo. Anh biết đấy, em không có hoang tưởng làm việc đó với người anh thân thiết và vô hại của anh, anh Rupert. “News of the World” sẽ thích phần này, bây giờ anh ấy đã là bá tước thứ 15 rồi. Em cũng vừa thấy ảnh của anh ấy đội chiếc mũ quý tộc và quấn dải băng lông chồn.

– Họ sẽ không tin đó.

– Họ sẽ lắm khi họ nhận thấy anh ấy cũng đáng ngờ như tờ ba đôla và ở đây chỉ có duy nhất con trai chúng ta sẽ nhận được tước vị bá tước khi anh ấy không phong tước.

– Không ai tin vào điều đó và khi họ đăng tin này lên sẽ là quá muộn để làm hại tôi – Charles nói lại.

– Không tý nào cả. – Amanda nói – Em đã được cung cấp tin rằng nguyên nhân thật sự việc từ chức Lãnh tụ đảng Bảo thủ có thể chỉ là một tin sốt dẻo lớn hơn là của một đối thủ.

Charles thả sâu người vào chiếc ghế bành gần nhất.

– Hai mươi nghìn bảng, Amanda đáp lại – Đây chỉ là sự công bằng. Và thực ra, tất cả là một công hai việc: không có câu chuyện nào cho giới báo chí và anh trở thành Lãnh tụ của đảng Bảo thủ.

– Đồng ý. – Charles lầu bầu và đứng dậy rời khỏi phòng.

– Đợi một chút, Charles. Đừng quên là em đã làm việc với anh trước kia.

– Còn điều gì cô hy vọng nữa? – Charles nói và đi vòng quanh.

– Chỉ là lý lịch của Lãnh tụ đảng Bảo thủ sắp tới. – Cô đáp và ngừng lời.

– Cô lôi từ địa ngục nào mọi điều này ra vậy? – Charles hỏi và nhìn vào tập giấy tờ.

– Từ sách vở của anh – Amanda trả lời với vẻ vô tội.

– Đừng làm trò với tôi.

– Từ bức vẽ trên bàn anh.

Charles gần như thay đổi quyết định của mình. Sau đó anh nghĩ tới người anh trai tại Thượng nghị viện, đứa con duy nhất của anh chưa được phong tước, và anh cũng phải bỏ chức vụ Lãnh đạo. Anh lấy bút ra và ký vội lên chiếc sec trước khi để người vợ lại trong phòng khách, tay giữ 50 nghìn bảng. Cô kiểm tra cẩn thận ngày tháng và chữ ký.

Simon nhận được lời mách từ những người bạn phóng viên rằng Pimkin có thể sẽ ủng hộ người bạn học cũ của anh. Anh đưa Elizabeth về nông thôn để có ngày nghỉ cuối tuần yên tĩnh trong lúc những người nhiếp ảnh thì đóng trại tại quảng trường Eaton.

– Một biện pháp tuyệt vời, – Elizabeth nói trong bữa ăn sáng khi đang xem bức ảnh trên trang đầu của tờ báo Observer.

– Một bức ảnh khác của Hampton nói cho chúng ta biết anh ấy sẽ làm gì khi trở thành Thủ tướng chăng? Simon nói, mắt không rời khỏi tờ Sunday Time.

– Không. – Elizabeth trả lời và đưa tờ báo qua bàn. Simon nhìn chằm chằm vào bức chân dung của Holbein bá tước xứ Bridgewater dưới dòng tít: “Một món quà tặng cho nhân dân”.

– Chúa phù hộ! – Simon nói – Còn độ sâu nào nữa cho anh ta lặn ngụp để giành chiến thắng trong cuộc bầu cử này đây?

– Cô bạn thân mến, theo tiêu chuẩn nào mà cô phân phối chiếc cúp sân cỏ như vậy? – Pimkin hỏi Fiona vào bữa sáng một ngày chủ nhật.

– Em nghĩ anh có thể đánh giá được – Fiona trả lời và rót cho anh thêm cốc rượu nữa.

– Tất nhiên là được, và anh đặc biệt thích lời bình luận của tờ National Gallery: “Cử chỉ tặng bức tranh vô giá của Charles cho Quốc gia là một hành động của một người luôn nghĩ đến người khác”.

– Tất nhiên khi câu chuyện đã lộ ra đến báo chí, Charles sẽ không còn sự lựa chọn nào khác – Alexander Daglish nói.

– Tôi nhận ra điều này, – Pimkin nói và ngả người dựa nào ghế, và tôi có thể mất mười hai chai rượu vang đỏ ngon nhất của tôi để có thể nhìn thấy bộ mặt của Charles khi anh ta nhận ra rằng ngài Bá tước thứ nhất xứ Bridgewater đã trốn khỏi sự kiểm soát của anh ta mãi mãi. Nếu anh ta từ chối đưa Bá tước cho Quốc gia, anh ta sẽ thất bại chắc chắn trong cuộc bầu cử vào ngày thứ ba.

– Thắng lợi hoặc thất bại vào tuần sau, – Alexander tiếp tục, – anh ta không dám cho rằng nó được thực hiện không có sự ủng hộ của chính mình.

– Tôi thích điều này, – Pimkin nhắc lại – tôi rất thích, người ta nói với tôi rằng Công nương Diana thay mặt Quốc gia tại buổi lễ đặc biệt sẽ nhấc chiếc khăn phủ bức chân dung ra, phần còn lại chắc chắn là tôi sẽ ở đó để được chứng kiến.

– À, thế Charles cũng sẽ có chứ? – Fiona hỏi.

Vào sáng ngày thứ hai, người anh của Charles gọi điện từ Somerset đến hỏi tại sao lại không hỏi ý kiến anh về việc tặng bức Holbein cho Quốc gia. “Đó là bức tranh của em và sẽ được cho khi em thích”. Charles nhắc lại điều này với anh mình và bỏ ống nghe xuống.

Vào chín giờ sáng thứ ba, khi tiến hành bầu cử lần cuối, cả hai đối thủ đều đã nói với hầu hết từng thành viên của mình gần như hai lần. Charles mời những cộng sự của mình ăn trưa tại phòng ăn của các nghị sĩ trong khi Simon đưa Elizabeth đến Lockets ở phố Marsham. Cô chỉ cho anh một vài quyển sách màu về những ngày nghỉ của hãng Orien Express, có vẻ như cách tốt nhất để tới Venice. Cô hy vọng rằng họ sẽ không có thời gian để đi du lịch. Simon hiếm khi nhắc đến cuộc bầu cử đang diễn ra hào hứng tại Nghị viện nhưng nó chưa khi nào rời khỏi ý nghĩ của cả hai.

Cuộc bầu cử kết thúc vào ba giờ năm mươi phút, nhưng ông Trưởng ban Tổ chức lại một lần nữa không chuyển chiếc hộp đen cho đến bốn giờ. Vào bốn giờ mười năm phút, ông đã biết người thắng cử nhưng không tiết lộ tên cho đến khi Ủy ban 1922 tập hợp lại vào hồi năm giờ. Ông báo cáo lại cho vị Chủ tịch Ủy ban 1922 đứng lên chiếc bục nhỏ được dựng lên ở phòng Hội đồng để tuyên bố kết quả. Không cần đến việc phải hỏi xem những người đứng ở phía sau có nghe được không.

– Thưa các quý ông, quý bà, – giọng nói của ông vang lên khắp phòng, – kết quả của cuộc bỏ phiếu lần thứ hai cho người Lãnh đạo đảng Bảo thủ như sau:

Charles Hampton 119

Simon Kerslake 137

Đúng nửa số các thành viên có mặt đứng dậy chúc mừng trong khi Bill Travers chạy suốt cả con đường đến nơi Simon làm việc để là người đầu tiên báo tin này. Khi anh đến nơi, Simon đang loanh quanh vòng vòng và ngóng nhìn ra cánh cửa mở.

– Trông anh như một vận động viên vừa chạy xong một cuộc chạy maratông.

– Giống như Pheidippides, tôi mang tin đại thắng đến.

– Tôi hy vọng rằng điều này không có nghĩa là anh sẽ ngã xuống chết, – Simon nói và cười toe toét.

Nhà Lãnh tụ mới của đảng Bảo thủ không nói gì hơn vài phút. Rõ ràng là Pimkin đã đứng ra ủng hộ anh. Vào lúc muộn tối đó, một hoặc hai đảng viên đã nhận rằng họ đã thay đổi quyết định trong tuần lễ thứ hai vì họ không ưa sự lạc quan trắng trợn của Charles khi tặng bức chân dung vô giá cho Quốc gia chỉ một vài ngày trước cuộc bầu cử cuối cùng.

Sáng ngày hôm sau, Fiona gọi điện hỏi Pimkin vì sao anh đã hành động như vậy. “Fiona kính mến của tôi, – anh đáp lại – cũng như Sydney Carton, tôi nghĩ là khi bước vào ngôi mộ của mình, điều rất tốt cho tôi là tôi cũng đã làm được một việc đáng kính trong cuộc đời của mình”.

Đã sửa bởi thuganhanuoi lúc 06.12.2015, 12:29.

Bình luận