Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cảnh Sát Đặc Nhiệm Texas

Chương 12

Tác giả: Diana Palmer

Khi đến nhà ông Holliman, cả hai thấy ông già đang ngồi dưới cánh cổng đổ nát ông già nở nụ cười khi nhìn thấy họ, rồi bỗng chốc nét mặt ông tối sầm lại khi Marc và Josie tiến lại gần ông.

– Đã xảy ra chuyện gì đó đúng không? – Ông hỏi, những nếp nhăn lộ rõ vẻ lo lắng.

– Đúng vậy. – Marc trả lời. – Tôi rất lấy làm tiếc thông báo với ông là em gái ông đã bị sát hại.

Quá choáng váng, ông già nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu mà không thể thốt ra được một lời nào.

– Bị sát hại? – Cuối cùng thì ông cũng nói được. – Như thế nào?

– Chúng tôi vẫn chưa biết được. Căn hộ của bà ấy đã bị lục lọi khắp nơi. Một hoặc nhiều hung thủ đã lấy đi hai vật mà chúng tôi vẫn chưa biết được liệu chúng có phải là những thứ mà bọn chúng đang tìm kiếm hay không. Chúng tôi cho rằng đó là những đồ vật của Dale. Cuộc điều tra sẽ cho biết chuyện đó.

Ông Holliman nặng nề buông mình xuống ghé.

– Bà ấy ở đâu? Trong bệnh viện à?

– Trong Viện y học hình sự. Bác sĩ pháp y sẽ phải mổ tử thi để điều tra. Sau khi có kết quả của phòng thí nghiệm, xác em gái ông sẽ được đưa tới nhà tang lễ. Ông có thể gọi điện cho Alice Jones nếu như ông có điều gì đó muốn hỏi cô ấy.

– Thôi được. Tôi sẽ gọi điện cho ban tang lễ. – Ông già vừa nói vừa lắc đầu. – Hai đám ma chỉ trong vòng một tuần… Trời ơi… Tôi là người cuối cùng trong gia đình còn sống sót, – Ông buồn bã nói thêm. – Đúng thế, người cuối cùng.

– Chúng tôi có thể giúp ông được gì không, ông Holliman? – Josie hỏi.

– Có. Cô hãy tóm cổ tên giết người. Và hãy bắt hắn phải nhận tội. Vì kẻ đã sát hại em gái tôi cũng chính là kẻ đã giết cháu tôi.

Họ im lặng trên con đường quay trở vè. Khi đến San Antonio, Marc đưa Josie đến văn phòng thẩm phán tọa lạc trong khuôn viên của Bộ Tư pháp. Cô bước ra khỏi xe và cúi mình nói qua cửa kính xe.

– Em đã suy nghĩ rồi. Nếu Jennings đã thuê một két an toàn tại một ngân hàng thì sao nhỉ?

Marc chầm chậm gật đầu tán thành.

– Cũng có thể. Anh sẽ tìm hiểu. Anh sẽ gọi em sau.

– Đồng ý.

– Còn một chuyện nữa. Nếu em cảm thấy đau thì hãy cho người đưa em đến nhà anh và gọi điện cho anh. Anh không thích thấy em sống một mình ở đây, với một tên sát nhân đang chạy khắp nơi trên đường phố.

Anh đang ám chỉ đến York. Josie nhìn anh, một nụ cười lý thú nở trên môi. Anh có một tính cách luôn che chở bảo vệ… Đáng lẽ cô phải phẫn nộ về điều đó, nhưng trái lại, cô lại thấy rất thích sự ân cần của anh.

– Đồng ý.

Anh mỉm cười với cô.

– Và đừng thử chuyện mạo hiểm nữa nhé.

Cô bắt chéo cánh tay qua vai.

– Chắc chắn là không phải ngay bây giờ. Hẹn gặp lại anh sau.

Cô đóng cửa xe lại và nhìn theo chiếc xe đang rồi xa dần.

Sau đó, cô bước vào văn phòng của Bộ Tư pháp. Một nhân viên giới thiệu cô với Grier, và Grier mời cô vào trong văn phòng của mình.

Cash Grier 38 tuổi, vóc dáng cao to, gương mặt hốc hác với đôi mắt màu đen và mái tóc dài màu nâu buộc túm sau gáy. Anh mặc quần jean và áo T-shirt màu đen, bên ngoài là áo khoác bằng vải bò không ra một hình thù gì cả, chân đi ủng đen. Josie kín đáo quan sát anh, cảm thấy khá thích thú. Có vẻ như viên cảnh sát đặc nhiệm đã biết hối lỗi này không thích chiếc mũ cao bồi Stetson màu trắng và những kiểu tóc ước lệ giống như các đồng nghiệp của mình. Trông anh chẳng hề giống với hình ảnh viên cảnh sát điều tra bảo thủ mà cô đang mong đợi cả.

Grier nở nụ cười tươi, phô hàm răng trắng bóng chào đón Josie. Là một chuyên gia tin học, anh ta có phong cách thẳng thắn hoàn toàn chuyên nghiệp. Rõ ràng là anh hiểu rất rõ công việc của mình.

– Đúng là Sandra Gates đã tổ chức vụ chuyển Jennings đến nhà tù quốc gia. Và cô ta đã lo vụ này cho đến khi Jennings được đi lao động công ích, – anh nói thẳng không hề úp mở. – Tôi đã sàng lọc tất cả những giao dịch của cô ta, tất cả những mối quan hệ của cô ta trong vòng ba tháng gần đây, kể cả những giao dịch ngân hàng. Cô ta nhận được nhiều khoản tiền với bốn con số cho công việc của mình.

Nhưng vào ngày mà Jennings bị giết cô ta đã gửi 50 ngàn đô la tại ngân hàng.

– Tuyệt vời! – Josie kêu lên. – Anh có thể làm sáng tỏ được chuyện đó không?

– Có. Thực ra thì tôi có đủ bằng chứng để có thể có được một lệnh khám xét nơi ở. Trừ một vấn đề nhỏ.

– Vấn đề gì vậy?

Grier ngửa người trên ghế ngồi. Đôi mắt đen của anh ta lộ một vẻ lo lắng sốt ruột.

– Gates đã chuồn khỏi nơi ở của mình. Cô ta đã rút toàn bộ số tiền trong tài khoản của mình ở ngân hàng, gọi taxi và đến sân bay. Bạn của cô, Phil Douglas đã xác định được hiện cô ta đang ở Buenos Aires. Đáng tiếc là chúng ta không thể dẫn độ cô ta về được.

– Ít ra thì hiện giờ chúng ta đã biết rõ là cô ta thực sự có tham gia vào vụ này.

– Đúng, nhưng điều đó vẫn chưa cho phép chúng ta gán cho cô ta vào vụ giết hại Jennings, cũng như không thể lần được đến tận Jake Marsh. Tôi đã kiểm tra đĩa cứng trong máy tính cửa cô ta: không có dấu hiệu gì cho phép chúng ta biết được về cách tiến hành công việc của cô ta, nhưng chắc chắn là cô ta đã móc nối với Jennings khi cậu ta còn ở trong trại giam, và đột nhập vào máy tính ở đây để làm giả hồ sơ của cậu ta. Máy tính của trại giam ở Floresville đã thường xuyên bị tấn công, tiếp theo đó là một số lượng lớn tù nhân đã biến mất khỏi hồ sơ.

– Chuyện gì cũng đều có lời giải thích.

– Nhưng chúng ta cũng chẳng tiến thêm được bước nào cả. Nếu là tôi thì tôi sẽ bay chuyến bay đầu tiên đến Arhentina và bắt cô ta quay về.

– Vậy anh hãy yêu cầu chưởng lý cấp một tấm vé máy bay đi, – cô gợi ý, giọng nhẹ nhàng.

– Tôi đã làm rồi. Bà ấy chỉ cần nói vài lời với trưởng phòng kế toán. Còn ông ta thì khuyên tôi nên đi ăn xin!

Josie bật cười.

– Thôi được, đồng ý, chúng ta hãy quên hướng điều tra này đi. Nhưng chúng ta vẫn còn mối liên hệ giữa Jennings và Marsh. Và chúng ta có cả York nữa… ít ra thì chúng ta đã có anh ta, bởi vì anh ta đã biến rồi.

– Vâng, tôi biết tin rồi. – Grier vừa nói vừa bắt chéo chân.

– Một sai lầm của cảnh sát.

– Không hẳn như thế. Cảnh sát gác cửa đã bị đánh chết giấc. Anh ta bị đánh nứt sọ. Không ai muốn thấy một người đàn ông với một viên đạn trong người đi lại trong hành lang bệnh viện đâu.

– Nhưng tôi thì có, và sự thận trọng không bao giờ là thừa cả! – Grier bác bẻ lại và bắt chéo cánh tay qua vai. – Vết thương của cô có vẻ như không ngăn được cô làm việc nhỉ.

– Đúng thế. York vẫn nhờn nhơ ở bên ngoài và chúng ta vẫn chưa biết được ai sẽ là mục tiêu tiếp theo. Tuy nhiên, hắn không phải là người đã giết mẹ của Dale. Bà hàng xóm đã trông thấy một người đàn ông đi ra khỏi nhà bà Jennings. Người này mang giày đế thấp. Và chúng ta biết rằng Marsh luôn yêu thích kiểu giày này.

– Đúng thế, cùng với những bộ quần áo có giá 2.000 đô la.

Grier đứng lên và cầm lấy khẩu súng lục trong ngăn kéo bàn làm việc. Anh ta kiểm tra lại bộ phận lắp đạn, khấc an toàn, rồi nhét khẩu súng vào bao súng giắt bên thắt lưng.

Anh ta mặc một chiếc áo chống đạn.

– Một trong số những kẻ chỉ điểm của tôi là người của giới trộm cắp. – Anh giải thích. – Anh ta biết rõ tất cả những chuyện xảy ra trong giới tội phạm. Tôi sẽ qua chỗ anh ta hỏi han vài chuyện.

– Tôi có thể đi với anh được không?

– Để làm gì chứ?

– Tôi biết rõ vụ án Jennings, – Cô trả lời một cách đơn giản. – Tôi sẽ hỏi anh ta một số điều mà anh không nghĩ tới.

Thấy Grier đang chần chừ, cô nói thêm.

– Anh đừng lo. Tôi không có ý định cho anh ta xem giấy ủy nhiệm của tôi đâu. Tôi sẽ rất kín đáo… Anh chỉ việc giới thiệu tôi như là một đồng nghiệp mà thôi.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, như thể anh đang định lượng giá trị của cô.

– Cô có định báo cho Brannon biết không? – Anh hỏi.

– Tôi không phải báo cáo cho anh ấy tất cả những hành động hay công việc của tôi. Dù sao thì anh ấy sẽ không thấy có chuyện gì bất lợi đâu.

– Anh ấy có những ý nghĩ thật kỳ lạ về phụ nữ. Tôi đã nghe anh ấy kể về cô… Anh ấy có tính thích sở hữu như một con hổ và cũng có những tính xấu gần giống tôi. Tôi xin lỗi, tôi không có thói quen lấn quyền của bạn bè.

– Cũng có thể, nhưng tôi cho là anh sẽ không đưa phụ nữ bị thương về nhà mình.

– Tôi không đưa phụ nữ về nhà mình, – anh đáp lại, vẻ mặt không hề nở một nụ cười. – Thường thì người ta đến bệnh viện.

– Chỉ là công việc thôi, – cô đáp lại. – Không có chuyện riêng tư gì cả.

Anh ta nhún vai, sau đó tránh ra cho cô bước qua.

Grier lái chiếc xe tuần tra bình thường. Josie liếc nhìn cái nắp tròn đậy trục xe, lắc đầu rồi leo lên xe.

– Có chuyện gì không ổn à? – Anh vừa hỏi vừa ngồi vào sau tay lái.

– Những chiếc trục bánh xe của anh. Chẳng khó để có thể nhận ra anh là cảnh sát.

Anh hơi làu nhàu một chút và tỏ vẻ không để ý. Anh đi một chặng đường rất ngắn dẫn đến một khu giải trí. Họ bước ra khỏi xe và đi về phía tòa nhà.

Ở bên trong tòa nhà, có hai người đàn ông đang bắt đầu chơi một ván billard, còn ba người khác thì đang chơi bài tây. Grier đi xuyên qua căn phòng, theo sau là Josie.

– Chào Bartlett!

Anh chào một trong hai người đang chơi billard, chính là người lớn tuổi nhất và vạm vỡ nhất. Hai người bắt tay nhau một cách nồng nhiệt, mạnh mẽ.

– Cậu ổn chứ?

– Không đến nỗi nào, Grier.

Bartlett quay sang nhìn Josie.

– Giờ cậu lại vui thú với trò lừa bịp cả các cô nàng hả Grier?

– Tôi chẳng lôi kéo ai cả.

Bartlett cười ha hả. Giọng của ông ta nghe khàn khàn giống giọng của người nghiện thuốc lá. Tiếng cười của ông ta chuyển thành cơn ho, sau đó ông ta lại quay lại với ván billard của mình. Ông ta nhắm một viên bóng, rồi bắn cho nó rơi vào lỗ.

– Một cú đánh đẹp! – Josie cất tiếng khen ngợi ông ta.

Bartlett tò mò nhìn cô.

– Cô cũng chơi được chứ?

– Một chút thôi. Tôi có học khi còn ở trường.

– Tôi cá là cô sẽ gặp khó khăn khi choi với tôi với một ván đấy, – Ông ta vừa nói vừa hất hàm.

– Trừ phi là tôi phải dùng gậy billard bằng chân.

Bartlett phì cười.

– Cô ấy hài hước thật đấy, – Ông ta vừa nói với Grier vừa nhắm vào một viên bóng khác. – Cậu muốn gì nào?

– Nói chuyện riêng một chút.

– Không thành vấn đề.

Bartlett đặt gậy billard của mình xuống, rồi đi vào căn phòng không có người ở bên cạnh, theo sau là Josie và Grier.

– Anh có biết Marsh có dính líu vào một thỏa thuận không?

Bartlett mở to mắt

– Làm sao anh biết chuyện đó?

– Không quan trọng. Thế anh biết được chuyện gì?

– Người ta nói là Marsh đã tuyển một gã để khử một kẻ đe dọa tố giác. Công việc hoàn thành, ông ta phát hiện ra là trên cái xác chết không có cái mà hắn dùng để dọa tố cáo ông ta. Ông ta như phát điên lên và thề rằng sẽ tìm ra được cái đó, cho dù phải bắn vào tất cả những gì chuyển động đi chăng nữa.

– Liệu có thể ông ta đã tìm thấy vật đó chưa?

– Tôi không biết nhưng tôi không nghĩ vậy. – Bartlett trả lời. – Marsh sợ bị đổ tội vì vụ giết Jennnings… cho dù không phải ông ta là người bóp cò súng.

– Vậy thì ai đã bắn? York phải không? – Grier hỏi.

– Có khả năng. York nằm trong vòng ngắm từ nhiều năm rồi. Hắn có vẻ như trong trắng lắm nhưng đối với cảnh sát thì hắn có thể là tất cả đấy. Marsh giao cho hắn toàn bộ những công việc bẩn thỉu của mình.

Grier tả hình dáng người đàn ông đã tấn công bà Jennings.

– Không phải là York. Nhưng tôi thấy ngạc nhiên nếu đó là Marsh, ông ta không thuộc kiểu người thích hành hạ những bà già cả.

– Còn có một người phụ nữ đi cùng với hắn. Người này đội một chiếc mũ có gắn mạng che mặt.

– Marsh có một cô tình nhân. Nhưng tôi chưa bao giờ trông thấy cô ta. Người ta đồn rằng cô ta lấy một người rất giàu có. Cũng có những lời đồn thổi là cô ta chưa muốn bỏ con gà đẻ trứng vàng của mình.

– Thế còn lời đe dọa tố giác định nhằm mục đích gì?

Bartlett bật cười.

– Khoan đã nào! Chẳng phải anh là cảnh sát hay sao?

***

Josie không nói năng gì trong suốt quãng đường trở về. Sự có mặt của một người phụ nữ tại nhà bà Jennings có vẻ như còn rắc rối hơn là việc hầu như không ai tin Marsh là người thích việc hành hạ bà già đáng thương kia… Liệu có phải cô tình nhân của ông ta buộc ông ta phải làm công việc hèn hạ đó không?

Mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều. Một người phụ nữ đã kết hôn với một người đàn ông giàu có lại có mối quan hệ với Dale Jennings. Anh chàng này lại đang nắm giữ bằng chứng của một hành vi tội phạm. Và trung tâm của tất cả những chuyện này là Jake Marsh, ông trùm của bọn trộm cắp, một kẻ giết thuê và hai vụ án mạng… Vậy đấy, có rất nhiều việc phải giải quyết!

– Có một người nào đó rất liều lĩnh mạo hiểm, tất cả chỉ để có được một bằng chứng có liên quan đến mình mà thôi. – Josie bắt đầu nói.

– Một người nào đó hẳn là thân cận với Marsh và Jennings. – Grier nói.

– Người phụ nữ này, nhân tình của Marsh… liệu có thể chính cô ta là người đã tra tấn bà Jennings để buộc bà ấy lộ ra thông tin không?

– Cũng có thể.

– Một vài phụ nữ còn tồi tệ hơn cả đàn ông ấy chứ.

Gương mặt của Grier trở nên nghiêm nghị hơn.

– Lát nữa, tôi sẽ uống một ly mừng sức khỏe cô.

Chắc hẳn anh ta phải từng trải lắm. – Josie thầm nghĩ.

– Làm sao chúng ta có thể tìm thấy cô ta?

– Vấn đề là ở chỗ ấy.

Grier cho xe vào bãi đỗ xe trong khuôn viên của tòa án, đúng lúc Marc bước ra khỏi xe của mình. Tay chống ngang hông, mắt nheo nheo, Marc đứng nhìn cả hai đang bước ra khỏi xe.

– Em đã ở nơi quái quỷ nào thể? – Anh quát Josie. Giọng anh như thể sắp làm bùng cháy một bó củi ướt vậy.

Giọng nói của anh mạnh mẽ đến mức như thể nó sẽ đốt cháy một bó củi ướt vậy.

Grier làm cho cơn tức giận của anh dịu bớt bằng một cái nháy mắt, kiểu như “tôi đã báo cho anh rồi mà”. Sau đó, anh ta gật đầu chào Marc rồi bước đi.

– Em đã đi cùng với Grier đến hỏi chuyện một trong những người quen của anh ta. – Cô giải thích vẻ sự bình tĩnh chưa từng thấy.

Anh nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt của anh sáng lên như ánh kim.

– Chúng ta sẽ nói chuyện đó trong bữa trưa. Anh đói rồi.

– Marc, anh nghe đã…

– Em không đói à?

– Không. – Cô trả lời, chắc chắn, gần như cùng lúc với một tiếng òng ọc phát ra từ trong bụng. – Có chứ.

– Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.

– Thôi được.

Chấp thuận còn dễ hơn là tranh cãi với nhau. Dừ sao thì cũng cần phải cho anh biết những khám phá của cô. Vấn đề là cô không muốn đối mặt với anh. Anh làm cho cô e sợ mỗi khi anh không mỉm cười.

Anh lái xe vào trước một chung cư giàu có. Bãi đỗ xe gần như đã kín chỗ, mặc dù vẫn chưa đến giữa trưa.

– Anh thường ăn ở đây hả? – Cô hỏi anh.

– Đây là căng tin của cảnh sát. Lúc nào ở đây cũng có món cá tươi, mùa hè cũng như mùa đông.

Anh đưa cô vào bên trong, đến chỗ mà cô phục vụ xếp chỗ cho họ ngay lập tức. Josie yêu cầu làm hai hóa đơn thanh toán riêng. Cô bắt đầu bằng món chính được giới thiệu trong ngày và cà phê. Marc cũng gọi món giống cô, chỉ thay cà phê bằng trà lạnh.

– Nào, em đã biết được những chuyện gì?

Cô kể cho anh tất cả mọi chuyện. Những mối nghi ngờ về Sandra Gates, sự ra đi vội vã của cô ta, vai trò của cô tình nhân bí hiểm của Jake Marsh chắc chắn có dính líu trong vụ giết bà Jennings.

– Toàn những chuyện chung chung. – Anh nhận xét

– Em biết. Giá mà chúng ta biết được người phụ nữ đó là ai…

– Người chỉ điểm của Grier cũng không biết gì hơn hay sao?

– Anh ta chỉ nói là cô ta rất giàu.

Marc nuốt một miếng cá.

– Chính Grier đã đề nghị em đi cùng anh ta à? – Anh hỏi. – Em biết không, anh ta thường giao du với những kẻ nguy hiểm. Thật không an toàn khi thấy em đi cùng anh ta.

– Tại sao? Grier không sợ gì bọn họ cả.

– Bởi vì anh ta còn nguy hiểm hon bọn chúng. Em vẫn chưa biết anh ta là ai đâu.

– Anh ta là chuyên gia tin học trong văn phòng của chưởng lý. – Cô vừa đáp lại lời anh vừa nhấm nháp một miếng khoai tây rán.

Anh phá lên cười. Đẩy chiếc đĩa không ra xa, anh lau miệng và với tay lấy cốc trà lạnh của mình.

– Anh thấy buồn cười hay sao? – Cô hỏi, vẻ phật ý.

Anh nhoài người phía trước, mắt ánh lên vẻ vui thích.

– Liệu anh ta có xứng với ý nghĩ mà em cho là anh ta là chuyên gia tin học hay không?

Cô thầm so sánh Grier với Phil Douglas.

– Thực ra là không.

– Đừng quá dính vào kiểu người này, – anh khuyên cô, mắt nheo nheo.

– Không ư? Nhưng tại sao chứ?

Anh lại vươn người thêm về phía trước, khiến cho mặt của hai người gần như sát vào nhau.

– Bởi vì em là của anh. – Anh nói giọng đanh thép.

Cô đang tìm kiếm một câu trả lời đốp chát mà chín chắn thì anh đã đột ngột đứng dậy và cầm lấy hai tấm phiếu thanh toán. Cô cũng đứng dậy theo anh, lục tìm trong túi xách khoản tiền boa.

Khi cô đặt vài đồng tiền lẻ dưới chiếc đĩa thì Marc đã đi về quầy thu ngân và đang thanh toán cho cả hai suất ăn.

– Anh đừng trả tiền ăn cho em nữa, – cô thì thầm khi cả hai đang đi về phía xe của anh.

– Anh không thể ngăn mình được. Trông em quá gầy.

Bãi đỗ xe gần như trống trơn. Anh nhẹ nhàng đẩy cô dựa vào cửa xe và đặt tay lên nóc xe, lên cả hai vai cô.

– Brannon! – Cô phản ứng trong hơi thở đã trở nên gấp gáp. Anh chăm chú nhìn sâu vào trong mắt cô, rất lâu, khiến cô cảm thấy tìm mình như bị bật tung khỏi lồng ngực. Thấy rõ là cô không thể chống cự lại anh. Chắc chắn anh biết rõ là anh đang làm cho cô bối rối… Ánh mắt mãnh liệt của anh gắn chặt lên miệng cô.

– OK, – anh lẩm nhẩm. – Chúng ta sẽ làm như em muốn: hoa, bánh kẹo sô cô la, rồi vé xem hòa nhạc.

– Cái… gì cơ?

Anh gắn môi mình lên môi cô.

– Anh muốn hôn em, Josie. Anh luôn muốn hôn em.

Thật khó để cưỡng lại sự quyến rũ của anh, nhất là khi anh đang tỏ ra trìu mến. Cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhận được những cơ bắp nở nang của anh dưới lớp áo sơ mi, rồi cô nhắm mắt lại.

– Chúng ta sẽ bị bắt vì tội công xúc tu sỉ.

– Luật pháp không kết tội những người yêu nhau.

Và anh ôm hôn cô một cách nồng nhiệt, nhưng cố nén một tiếng thở dài.

Khi mở mắt ra, cô hiểu ngay rằng anh đã không nói dối. Sắc mặt của anh không lừa dối cô. Dường như trong anh có một niềm ham muốn tột độ được ôm hôn cô. Vẫn chưa phải là tất cả: cô cảm thấy một sức ép mạnh mẽ ở phân bụng dưới của mình.

– Marc, có xe tới kìa…

Anh buông cô ra một cách khó chịu và ngẩng đẩu lên. Chỉ có mỗi một chiếc xe vừa mới rẽ vào bãi đỗ xe. Trạng thái hưng phấn của Marc dần chuyển thành cái nhếch mép nhạo báng khi anh nhận ra Grier.

Viên cảnh sát cho xe đỗ ngay cạnh xe của Marc.

– Cô ấy nói với tôi là cậu sẽ không thấy phiền nếu cô ấy đi với tôi. Haha!

Trước khi hai người kịp trả lời thì Grier đã đi nhanh về phía nhà hàng.

– Ôi Brannon…, – Josie mỉm cười nói.

– Em đã nói thế à? – Anh hỏi cô.

– Vâng. Chắc chắn là em đã nhầm.

Anh cuộn một lọn tóc của cô quanh ngón tay của mình.

– Anh làm cảnh sát đã từ lâu rồi, ấy thế mà Grier đã có những chuyện dan díu mà anh còn không dám mơ đến, – anh vừa nhún vai vừa nói. – Anh ta ghét phụ nữ, thế nhưng họ lại chạy theo anh ta như lũ gà mái chạy theo một con rắn chuông vậy. Anh ta quyến rũ họ.

Anh ấy đang ghen! Tại sao cô chưa bao giờ nhận ra điều đó nhỉ?

– Anh không hề ghen, – anh nói như thể anh có thể đọc được những ý nghĩ trong đầu của cô vậy. – Đơn giản là vì anh không nghĩ đi cùng Grier là an toàn mà thôi.

Cô nhìn kỹ anh trong giây lát: mái tóc màu hạt dẻ sáng rực, mắt màu xám, khuôn mặt rám nắng và thô, không trau chuốt, cái miệng như được chạm khắc… Đột nhiên, cô không thể ngăn được mình. Cô cười phá lên.

– Em luôn nghĩ là anh biết là mình đẹp trai… Nhưng trông anh không đẹp tí nào.

Anh lắc đầu, cảm giác không thoải mái.

– Vẻ bề ngoài không quan trọng. Chỉ có chiếc phù hiệu mới…

– Brannon, ngay cả khi anh có chiếc mũi to hay đôi tai giỏng đi chăng nữa thì anh vẫn rất quyến rũ.

Anh nhướn mày, vẻ ngạc nhiên.

– Thật không?

Đây mới chính là người hay xúc động ghê gớm, – cô nghĩ, và cảm thấy mủi lòng. Anh có cần cô an ủi không? Anh có cần cô phải chứng tỏ với anh là cô thấy anh rất hấp dẫn không? Cảm thấy xốn xang, cô kiễng chân lên rồi ôm hôn anh một cách âu yếm. Có vẻ như anh thấy bất ngờ, nhưng anh vẫn trìu mến đáp lại nụ hôn của cô.

– Vấn đề duy nhất của anh, đó chính là tính khí của anh, – cô thì thầm. – Bên cạnh anh, Grier luôn là người chủ hòa.

Anh mỉm cười.

– Vài năm nữa tính tình anh sẽ dịu đi.

– Anh có chắc không?

– Người ta nói là trẻ con làm cho sự bất đồng ý kiến được giảm bớt đi.

– Và anh đang có nhiều ý kiến bất đồng cần phải giảm bớt?

Anh chau mày. Sau khi đã cân nhắc kỹ, anh nhẹ nhàng nhìn xuống bụng của Josie.

– Rồi chúng ta sẽ nói về chuyện này sau. Trong khi chờ đợi, em thấy ý kiến đi xem một buổi hòa nhạc vào thứ bảy tới như thế nào?

– Marc, chúng ta đang bận cuộc điều tra…

– Thế thì sao nào? Chúng ta sẽ thẩm vấn ông nhạc trưởng, rồi cả tay chơi violon ở hàng đầu nữa. Sau đó thì anh sẽ làm một bản báo cáo.

– Brannon!

– Cảnh sát điều tra cũng có quyền được nghỉ ngơi thư giãn chứ. Thứ bảy là của chúng ta.

Anh ôm hôn cô lần cuối, rồi mở cửa và giúp cô vào ngồi trong xe. Trong khi cho xe quay vòng, anh nhìn thấy có một đám thiếu niên đang ngồi trong một chiếc xe ô tô đỗ ngay trước cửa nhà hàng. Rõ ràng là chúng đã trông thấy anh và Josie, bởi chúng đang toác miệng ra cười. Chúng còn cười to hơn khi thấy Marc đội lại chiếc mũ cao bồi, và chúng nhìn thấy đôi ủng, khẩu Colt và chiếc phù hiệu của anh.

Cảm thấy đỏ mặt, anh vội vàng leo lên xe.

Nhận thấy sự có mặt của đám thiếu niên, Josie cũng trở nên ngượng ngùng. Marc nháy mắt với cô, trong khi cô thắt dây an toàn trên xe.

– Em cũng xấu hổ kìa. Ngần này tuổi rồi mà em vẫn còn đỏ mặt.

– Thật vậy sao? Anh cũng thế đấy, anh cũng đang đỏ mặt kia kìa, anh yêu ạ!

– Anh không bao giờ bị đỏ mặt cả!

Khi xe chạy ngang qua đám choai choai, một đứa con gái huýt sáo một cách rất nhiệt tình với Brannon.

Anh nghe thấy tiếng Josie đang cười, nhưng anh cố gắng hết sức để không phải nhìn mình trong gương. Dù sao đi chăng nữa thì anh không hề đỏ mặt!

***

– Chẳng có gì trong cái két an toàn hay sao? – Josie hỏi khi Marc đánh xe vào sân tòa án.

– Lệch hướng. Anh đã kiểm tra kỹ càng tất cả các ngân hàng không yêu cầu bảo đảm trong thành phố. Chẳng có gì cả. Không có ngân hàng nào có két bạc an toàn mang tên Dale Jennings cả. Để cẩn thận, anh sẽ điều tra cả ở những ngân hàng có yêu cầu bảo đảm nữa.

Josie suy nghĩ.

– Giả sử là… đúng, giả sử là cái két an toàn đó mang tên một phụ nữ thì sao?

– Vấn đề là chúng ta không biết tên người phụ nữ đó. Dù sao đi chăng nữa thì đó không phải là Sandra Gates.

– Em cá là Grier sẽ xác định được cô ta. Có vẻ như là anh ta có những mối quan hệ khá tốt với giới tội phạm.

– Hãy để anh ta làm công việc của anh ta, và em đừng tham gia vào. Anh không muốn em gặp nguy hiểm.

– Chính xác thì anh biết gì về anh ta?

– Nhiều chuyện mà anh không thể nhắc lại được.

– Nhiều chuyện?

Sau một chút chần chừ, anh thở dài.

– Hồ sơ bị xếp loại xấu, – cuối cùng thì anh cũng nói.

Cô chăm chú nhìn anh. Điều đó chẳng đó nghĩa gì cả.

– Em hãy nghe lời anh. – Anh nói với giọng cương quyết – Em đã bị dính một viên đạn, và đó là một thử thách ghê gớm đối với anh. Anh không muốn mạo hiểm để mất em thêm một lần nữa đâu.

– Không muốn? – Cô nói một cách lơ đãng, mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của anh.

Anh chạm vào lọn tóc bị xổ khỏi búi tóc của cô.

– Josie, em sẽ cảm thấy thế nào khi anh bị thương?

Cô thốt lên một tiếng nghẹn ngào. Mặt nạ đã rơi xuống, cô nhìn anh chăm chú.

Anh nắm lấy tay cô. Ngón tay cái của anh lướt qua bờ môi cô.

– Ít ra thì em cũng cảm thấy một điều gì đó đối với anh, – anh thì thầm, giọng khàn khàn.

Cô muốn chống cự lại anh, nhưng một lần nữa, ngón cái của Marc lại giữ chặt đôi môi cô.

– Đừng làm anh thất vọng, – anh thì thầm.

Lại một lần nữa, anh rướn người về phía cô, đôi môi anh hé mở. Và anh đã phải tỏ ra tự kiềm chế để không làm cô bị nghẹt thở trong vòng tay của mình.

Khi ngẩng đầu lên, anh bắt gặp đôi mắt đen của Grier. Anh ta đang chống khuỷu tay vào cửa sổ đang mở phía ghế hành khách.

– Cô ấy đã nói là anh không quan tâm khi cô ấy đi cùng với tôi, – lần thứ hai anh ta lại nói như vậy, giọng mỉa mai lạnh như tiền.

– Không phải là tôi không quan tâm. – Marc trả lời với thái độ đe dọa.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, một cái nhìn sắc lạnh thoáng qua đôi mắt xám của Marc. Grier cười phá lên:

– Thôi nào Brannon. Giờ tôi đang là chuyên gia tin học mà.

– Còn Putin trước đây là cớm. Grier cười phá lên trước khi quay lưng đi vào nhà, hai tay vẫn đút túi quần jean.

Putin, đầu óc cô quay cuồng. Anh ném cho cô một cái nhìn như nói: Nước Nga. Thủ tướng. Cựu đại tá KGB. “Ồ, Putin, Vladimir Putin”, cô kêu lên. Đúng thế.

Josie chau mày.

– Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? – Cô hỏi, vẻ khó chịu.

Marc nhìn sang phía khác.

– Những kỷ niệm không tốt đẹp hồi bọn anh còn làm việc cùng nhau… Giờ thì em hãy đi làm đi. Nhưng không được đi với Grier.

– Em không phải là nhân viên phục vụ!

Anh nheo mắt

– Cái gì cơ?

– Em không chấp nhận mệnh lệnh.

Cô cười chễ giễu với anh, rồi bước ra khỏi xe.

Anh nhoài người về phía cửa xe đang mở, nơi đang in bóng của Josie.

– Anh muốn có con!

Cô quay người lại, miệng há hốc.

– Thế thì sao?

– Thế thì em hãy bảo trọng và làm những việc anh đã nói với em.

Anh đóng cửa xe và nổ máy trước khi Josie có thể yêu cầu anh giải thích về câu nói cuối cùng đầy bất ngờ của anh.

Bình luận