Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cảnh Sát Đặc Nhiệm Texas

Chương 15

Tác giả: Diana Palmer

– Khi chúng ta ngủ cùng nhau? – Cô lặp lại lời anh với giọng mơ mộng.

– Ồ, chỉ là ngủ cùng nhau thôi. Em mặc áo ngủ và váy dài, còn anh mặc pyjama rộng bằng flanen. Anh hứa là chúng ta chỉ ngủ cừng nhau thôi. Em biết đấy, chúng ta có thể sống cùng nhau và là bạn tốt của nhau. Lời hứa danh dự.

Josie, đang bắt đầu nhìn anh như thể cô còn đang nghi ngờ về sức khỏe tinh thần của mình, bỗng phá lên cười.

– Giờ thì chính anh là người bàn lùi đấy.

– Không hề, – anh đáp lại. – Anh muốn em tin chắc là anh không chỉ muốn thể xác em. Anh còn chưa nói hết,- anh tiếp.

– Em sẽ phải bước qua xác anh nếu em muốn quay trở lại Austin. Anh sẽ bắt cóc em lên con ngựa trắng đẹp đẽ của anh và giam giữ em ở trang trại của anh cho đến khi em đổi ý.

Tiếng radio làm anh không nói đùa nữa.

Marc và Josie dừng lại ở một quán cà phê để ăn sáng. Trong lúc ăn, Marc nhận được một cú điện thoại di động. Ông Holliman đã gọi điện đến văn phòng; ông ấy muốn chắc chắn là hai người sẽ đến nhà ông. Ông còn nhấn mạnh là chuyện rất quan trọng.

Họ vội vã rời khỏi bàn mà chưa kịp uống nốt tách cà phê

Chiếc xe lao nhanh về hướng nhà ông Holliman. Chưa đầy 20 phút sau, nhà ông Holliman đã hiện ra trước mắt họ. Không có người nào đi theo họ. Để cẩn thận, Marc thường xuyên phanh đột ngột, rồi luôn rẽ ngang bất ngờ để đi vào đường chuyển hướng. Nhưng không có một chiếc xe khả nghi nào xuất hiện trong kính chiếu hậu của anh cả.

– Thật là lạ, – anh nói khi đang leo lên con đường dẫn đến trang trại nhà ông Holliman. – Thường thì chúng ta sẽ bị theo dõi.

Anh rút khẩu colt của mình ra khỏi bao súng, kiểm tra ổ lắp đạn, rồi lại cho súng vào bao.

– Josie, khi ra khỏi xe, em hãy đi sau anh. Em hãy đi về phía ngôi nhà. Có khả năng chúng ta bị mai phục. Bọn này đang ở trong tình thế rất khó khăn.

– Em hiểu rồi, – cô nói, không có ý định tranh luận với anh.

Cô biết rằng, cho dù có xảy ra chuyện gì với anh thì anh vẫn sẽ giữ được bình tĩnh. Cô đã có dịp chứng kiến anh hành động và rất tin tưởng anh, ngay cả khi thỉnh thoảng anh hay dấn thân vào sự nguy hiểm một cách vô ích.

Sau khi ra khỏi xe, họ tiến về ngôi nhà. Ông Holliman bước ra khỏi bậc thềm nhà, tay cầm khẩu súng cũ kỹ của mình. Rõ ràng là suốt cả đêm qua ông không ngủ. Ông lo lắng nhìn xung quanh, rồi ra hiệu bảo họ vào nhà. Hai người vừa vào đến nhà là ông đã đóng ngay cửa lại và khóa trái hai vòng liền. Sau đó, ông đứng dựa vào cánh cửa, vẻ mặt như vừa thoát khỏi cái chết cận kề.

– Tôi không nghĩ là có một ngày tôi lại đi thú tội, – Ông thú nhận. – Tôi hy vọng là bọn chúng sẽ kết thúc bằng việc quên đi cái bằng chứng mà Dale đã cất giấu. Nhưng bọn chúng không chịu từ bỏ, đúng không?

– Đúng. Quá nhiều người đã chết vì họ đã giữ im lặng. Nếu ông biết điều gì đó thì ông phải cho chúng tôi biết, ông Holliman, nếu không ông có thể là nạn nhân tiếp theo của bọn chúng.

– Tôi không thể tin được rằng bọn chúng lại tra tấn em gái tôi. Tôi đã bảo vệ pháp luật trong gần một phần tư thế kỷ, nhưng chưa bao giờ tôi lại gặp một kẻ điên cuồng đến thế khi hành hạ một bà già tàn tật… Tôi đã cố gắng bảo vệ em gái tôi, tôi đã muốn tránh cho bà ấy nỗi khổ còn đau đớn hơn là nỗi đau khi phải chôn đứa con trai của mình. Nhưng tôi đã nhầm.

Ông hít một hơi dài rồi nói tiếp:

– Dale có giữ một cuốn sổ kế toán. Nhưng tôi tin là anh chị đã biết cuốn số đó, – Ông nói thêm rồi nhìn cả hai người.

– Chúng tôi biết đó là một cuốn số, – Josie nói. – Nhưng chúng tôi không biết hiện giờ nó đang ở đâu.

Ông già lắc đầu.

– Trong cuốn sổ đó là bằng chứng mà một trong những người cộng tác với phó thống đốc đã trả một khoản tiền lớn cho Jake Marsh để có được nhiều phiếu bầu hơn. Theo Dale thì họ cũng nắm giữ những thông tin về vợ của Webb. Dựa vào đó anh ta định bòn rút một khoản tiền lớn. Chắc chắn là phải hơn một triệu đô la.

– Silvia Webb. – Marc lẩm nhẩm rồi nhìn sang Josie. – Chính là cô ta, đối tượng của việc đe dọa tố giác.

– Tôi không biết họ biết những gì về cô ta. Cuốn sổ chứa đựng thông tin về những khoản tiền nộp cho Marsh. Những khoản tiền lớn. Nó cũng nói rằng có ít nhất hai người thân cận của Webb đã làm thế nào đó để đối thủ của anh ta phải thua. Hình như họ đã bới lại một vụ bê bối trước đây có liên quan đến gia đình của anh ta. Và vì đó là chuyện của mẹ đẻ của anh ta nên anh chàng đáng thương đó đã phải rút khỏi chiến dịch tranh cử. Nhờ đó mà Webb đã thắng cử. Cuốn sổ đó chứa đựng bằng chứng về những chuyện có thật…

– Người đàn ông mà Webb đã sa thải…

– Bib đã tống cổ anh ta bởi vì anh ta không minh bạch. Anh ấy chưa bao giờ nhúng tay vào những mưu mô đó của hắn. – Marc nói.

Anh quay lại nhìn về phía ông già.

– Đáng lẽ ông nên nói với chúng tôi, ông Holliman ạ.

– Đúng, nên thế… Vấn đề là tôi vẫn không biết cuốn sổ đó để ở đâu. Dale đã nói với tôi những gì có trong cuốn sổ nhưng nó không nói rõ nơi nó giấu cuốn sổ đó. Ngay cả sau khi nó bị bắt, nó cũng không muốn nói với tôi. Nó nghĩ rằng nó có thể tìm được một chỗ trú ẩn cho những ngày còn lại của nó và giúp được mẹ nó nhờ vào cái bằng chứng đó. Nó coi thường việc phải đi tù vì nó biết những người có thể giúp nó ra tù. Ấy đấy, người ta đã làm như vậy, nhưng không phải là theo cách mà nó mong đợi.

– Cậu ấy có nhắc đến Sandra Gates hay Becky Wilson không? – Josie hỏi.

Ông già lắc đầu.

– Không. Nó chỉ nói đến bà Webb, và khi nhắc đến cô ta thì trông nó buồn cười lắm.

– Buồn cười thế nào? – Brannon hỏi tiếp.

– Tôi không biết… Vẻ trịch thượng. Có vẻ như nó với cô ta…

Một tiếng nổ xé tan không khí, và những mảnh vỡ của cửa kính bay tứ tung cắt đứt nửa chừng câu nói của ông lão. Nhanh như chớp, Marc chửi thầm và rút súng ra khỏi bao. Anh kéo giật Josie ra xa cửa sổ và kéo ông Holliman xa cửa ra vào.

– Mọi người nằm xuống! – Anh ra lệnh rồi ngồi xổm xuống đất. Anh vén tấm ri đô phai màu bằng đầu súng của mình để nhìn ra bên ngoài. Không có ai cả.

– Tôi nhắm bắn vẫn còn chưa tồi, – Ông Holliman thì thầm, tay nắm chặt khẩu súng trường. – Tôi phải đứng ở đâu đây?

– Ông hãy chốt ở cửa. Đừng để chúng tóm được Josie.

– Bọn chúng không thể làm thế được đâu.

– Anh đi đâu? – Josie hỏi khi thấy anh đi về phía cửa.

– Làm một vòng. Em hãy ở lại đây.

Anh nhẹ nhàng bước đi, khẩu colt trên tay. Một lúc sau, anh đứng im, tai dỏng lên nghe ngóng. Nhiều năm kinh nghiệm và luyện tập đã dạy cho anh định vị được đối thủ. Tại đây, trong sự im lặng bao trùm này thì đó chỉ là trò trẻ con.

Anh nghe thấy tiếng xào xạc rất đáng ngờ của lá cây, sau đó là tiếng một cành cây nhỏ bị gãy. Bất cứ ai đang đi đằng kia đã không thông thạo luật đi rừng. Trong rừng, điều đầu tiên tố cáo sự có mặt của con người chính là kiểu chấn động nhịp nhàng. Thú rừng không bao giờ di chuyển theo cách ấy, cho dù là thú lớn.

Tiếp đó, một mùi hương bay đến kích thích lỗ mũi anh. Nước hoa phụ nữ. Một điểm khác quan trọng nữa để không thất bại trong việc vây dồn con thú là mùi hương. Mùi hương bị cuốn đi theo gió có thể bay xa một khoảng cách khó tin nổi.

Marc rút lui về phía chuồng ngựa, cẩn thận để bước chân không phát ra tiếng động. Anh nấp sau một cây rơm làm thức ăn cho ngựa của ông Holliman. Tưởng là đến giờ ăn, con vật kêu rống lên.

Có tiếng bước chân vội vã chạy trong sân. Và mùi nước hoa lan tỏa mạnh hơn. Một lúc sau, Silvia Webb xuất hiện tại chuồng ngựa, trên tay vung vẩy một khấu súng ngắn đính đầy ngọc trai. Cô ta đi găng tay, mặc quần và áo sơ mi dài tay màu đen, đầu đội một chiếc mũ cùng màu che kín mái tóc vàng. Bất kỳ ai cũng đều khó có thể nhận ra cô ta, nhưng với Marc thì không. Anh biết rõ vóc dáng của Silvia, và mừi nước hoa của cô ta nữa.

– Ra đi! – Cô ta kêu lên, súng giương lên, ánh mắt như điên dại. – Ra ngay lập tức!

Anh cho súng vào bao. Ngoảnh đầu lại, anh nhìn thấy một cục đất bị vướng vào rơm. Anh nhặt nó lên, chờ đợi rồi bình tĩnh đếm đến hai mươi. Đột nhiên, anh ném cục đất theo hình vòng cung. Cục đất rơi xuống ngay phía sau Silvia và phát một tiếng động nhỏ. Người phụ nữ trẻ giật mình quay lại.

Marc nhảy xổ ra. Cô ta không có một chút cơ hội nào để chạy thoát. Khi còn chơi trong đội bóng đá Mỹ ở trường đại học, anh đã tỏ ra là người rất cừ khôi trong việc ôm chân làm ngã đối phương. Anh xông lên về phía Silvia và quật ngã cô ta. Cô ta bị ngã xuống đất trước sức nặng cơ thể anh, thở phì phò. Khẩu súng văng ra. Marc cuộn tròn trên đất, vớ lấy khẩu súng rồi đứng lên, nhẹ nhàng nhanh nhẹn như loài mèo. Khi Silvia kịp thở lại được thì anh đã chĩa khẩu súng tự động nhỏ nhắn vào ngực cô ta.

Silvia thở nấc lên từng hồi, nuốt nước miếng một khó khăn rồi đứng lên một cách vất vả.

Marc nhìn cô ta một cách lạnh lùng, đôi mắt xám lộ vẻ khinh bỉ.

– Ra là cô ngay từ đầu… Chính tay cô đã giết Garner hay cô đã giao công việc bẩn thỉu này cho Jennings?

Cô ta nheo mắt lại.

– Anh đang nói về chuyện gì? – Cô ta nói, vẻ kiêu kỳ.

– Thôi đi Silvia. Lần này cô sẽ không thoát được đâu.

Silvia cười lạnh lùng.

– Vân tay của tôi không có trên khẩu súng này. Anh sẽ chẳng chứng tỏ được chuyện gì cả.

– Tôi sẽ có thể làm được nếu như tôi đặt tay lên cái gói mà Jennings đã để lại ở đây. – Anh nhếch mép cười đáp lại.

Silvia đứng im.

– Điều gì khiến anh nghĩ là nó ở đây?

– Chính cô. Tại sao cô đến đây nếu như nó không ở đây?

Silvia chần chừ. Bỏ mũ ra, cô ta lắc đầu.

– Nghe này Marc, – cô ta bắt đầu nói. – Cả hai chúng ta đều ở cùng một phe. Anh không muốn người bạn thân nhất của anh phải vào tù đúng không?

– Anh ấy sẽ không phải vào tù.

– Anh ta sẽ phải vào tù nếu như cảnh sát tìm thấy cuốn sổ. Hãy nghĩ kỹ đi Marc, không ai trông thấy tôi. Hãy để tôi tìm cuốn sổ và ra đi. Anh hãy nói là nó chẳng có ở đâu cả. Sẽ không ai biết nó cả.

– Có tôi biết.

– Nếu như cuốn sổ đó rơi vào tay kẻ xấu thì Bib sẽ là một tên tội phạm ghê gớm. Anh ta sẽ mất chức. Và mất tự do.

– Bib đã sa thải người mà cô tuyển dụng nhằm ngầm phá hoại đối thủ trong chiến dịch tranh cử, Silvia ạ. Tôi biết người đó là ai. Và tôi sẽ tìm thấy hắn, thúc vào sườn hắn, tôi không nghi ngờ việc hắn sẽ khai thật đâu.

Chắc chắn đó là một tình huống ngoài dự kiến của cô ta. Hàm răng cô ta nghiến lại, và trong một khoảng thời gian ngắn, dường như cô ta đánh mất vẻ tự tin. Nhưng điều đó cũng không xảy ra lâu.

– Thế thì sao nào? – Cô ta đáp lại. – Nếu hắn nói ra thì chính Bib sẽ là người phải đau khổ chứ không phải là tôi.

– Ít nhất có hai nhân chứng tận mắt trông thấy cô vào nhà bà Jennings cùng với Jake Marsh.

Anh cố tình nói dối để biết được sự thật.

Silvia trở nên cứng rắn.

– Nói dối! Họ không thể nhận ra tôi. Tôi mang mạng che mặt mà.

– Vậy sao?

Nắm chặt bàn tay, Silvia nhìn anh bằng ánh mắt chết người.

– Tôi cũng sẽ giết chết anh! – Cô ta kêu lên đầy hằn học. – Anh, cô bạn Langley của anh và cả ông già ngu ngốc đó nữa! Tất cả các người đều phải chết. Tôi sẽ bảo Jake trói các người lại và tôi sẽ giết các người bằng dao. Ồ, tôi dùng dao rất khá đấy. Tôi đã chứng kiến bố tôi chặt đứt bàn tay anh trai tôi bằng một cái rìu khi tôi còn nhỏ. Anh tôi rất dữ tợn. Còn bố tôi đã dọa cũng sẽ chặt đứt bàn tay tôi nếu tôi không vâng lời ông ta.

Một sự điên rồ nhảy nhót trong đôi mắt trống rỗng của Silvia.

Marc hít thở sâu. Anh không hề muốn nghe những lời tâm sự của Silvia một chút nào nữa. Anh không muốn thương hại cô ta nữa, sau tất cả những gì mà cô ta đã làm.

– Người ta nói là nỗi đau làm cho con người ta chai sạn, – cô ta nói tiếp, người giật lên bởi những tiếng cười khặc khặc. Cô ta chỉ có một mình trong thế giói hoang tưởng của mình.

– Ông ta đã chỉ cho tôi biết cách dùng dao. Tôi thích điều đó. Ông ấy nói rằng chúng tôi giống nhau. Tôi giống ông ta, tôi là một người mạnh mẽ, chứ không phải là một người nhu nhược như anh trai tôi. Ông ấy cũng nói rằng tôi xinh đẹp và tất cả bọn đàn ông phải trả giá đắt mới có được tôi. Ông đã đưa tôi lên thành phố và tôi đã quyến rũ bọn họ…Tôi đã giết ông ta, anh biết rồi đấy. Tôi đã giết bố tôi. Tôi còn nói với Bib là tôi có thai để anh ta phải cưới tôi. Anh ta làm việc cho Garner, và Garner thì có hàng triệu đô la. Bố tôi nói với tôi là chúng tôi sẽ giàu có như Crésus, nhưng ông ta lại đòi phần lớn nhất. Thế là tồi đã đẩy ông ta xuống cái giếng cũ trong nhà. Cảnh sát đã tìm kiếm ông ta trong nhiều ngày. Tôi khẳng định là ông ta đã đi đến nhà một người anh em họ. Và khi người ta tìm thấy ông ta thì tôi đã khóc, khóc nhiều đến nỗi mọi người đều thấy thương hại tôi. Bọn người ấy chẳng hiểu biết gì hết.

Lại một tiếng cười nữa làm cô ta giật lên.

– Ông ấy hẳn là phải tự hào về con gái mình, đúng không Marc? Ông ấy đã dạy tôi tất cả. Bib không biết tôi hay ở đâu. Tôi thường nói với anh ta là tôi đi mua sắm và anh ta tin tôi. Anh ta lúc nào cũng tin tôi.

Cô ta dừng một lúc, nhíu mày.

– Jake thường nói tôi là tôi không biết những gì tôi làm. Nhưng mà tôi biết rõ chứ. Tôi đã giết lão già Garner vì ông ta biết Dale đã lấy trộm cuốn sổ. Tôi đã đánh ông ta bằng một cái gậy ngắn, sau đó vứt nó vào xe của Dale. Tôi đã ngủ với Dale đấy. Tôi cần phải thoát khỏi cậu ta trước khi Bib biết chuyện và đòi ly hôn. Dale thì lại muốn chết gí trong nhà tù, vào lúc anh ta được trả tiền. Tôi đã rút một vài khoản từ tài khoản của Bib để làm anh ta yên tâm. Lúc đó, tôi không biết gì về những tấm ảnh, – cô ta nói, khuôn mặt méo mó đi vì cơn giận. – Đáng tiếc là điều đó vẫn chưa đủ. Dale là kẻ hám tiền. Anh ta luôn đòi hỏi nhiều hơn. Và anh ta dọa sẽ cho báo chí biết tất cả những gì anh ta biết về tôi và Bib. Chính vì thế mà tôi phải gọi đến Sandra. Cô ta đã tự xoay sở để Dale được chuyển đi và được tham gia lao động công ích. Sau đó, tôi đã bỏ tiền để anh ta được ra ngoài. Anh ta đã hứa là sẽ mang cuốn sổ và những bức ảnh nguy hiểm kia về cho tôi. Nhưng tôi cũng cần phải tự bảo vệ mình chứ. Thế là tôi đã khử anh ta. Điều phiền phức là cuốn sổ trên người anh ta không có gì cả. Chỉ có hai bản phim dương giữa những trang giấy, không hề thấy phim âm bản.

Tôi bắt đầu đi tìm cuốn sổ chết tiệt đó. Bà già đó đã không hé răng nói nửa lời, ngay cả khi bị tra tấn. Jake đã lục soát trong phòng ngủ. Khi ông ta quay trở lại và nhìn thấy bà ta nằm ở dưới đất, ông ta đã đánh tôi. Trước đây ông ta chưa bao giờ đánh tôi cả. Ông ta nói là ông ta sẽ không bênh vực tôi nữa. Ông ta còn nói là sẽ đuổi cả York đỉ. Ông ta đã dùng hắn để loại bỏ Dale, nhưng tôi thì chẳng cần ai cả. Tôi làm những việc cần làm một mình, như người cha thân yêu của tôi đã từng làm. Tôi đã nói với ông ta là tôi sẽ xử lý ông già Holliman. Tôi không cần đến York để tìm được cuốn sổ. Và tôi sẽ tìm thấy nó. Nó đang ở đây. Nó phải ở đây.

Cô ta đang điên rồ quá mức! – Marc bàng hoàng nghĩ. Điều ngạc nhiên nhất là cho đến lúc này không người nào nhận ra chuyện này cả.

Có tiếng những bước chân tiến lại gàn. Rút cái còng tay ra khỏi thắt lưng, Marc tiến lại gần Silvia và bẻ tay cô ta ra sau lưng. Cô ta không hề động đậy phản đối khi Marc tra chiếc còng thép vào cổ tay cô ta.

Đứng trước cửa chuồng ngựa, Josie thở dài nhẹ nhõm khi trông thấy Marc.

– Ơn Chúa, anh vẫn còn sống…

Sau đó cô nheo mắt khi nhận ra Silvia.

– Silvia? – Cô sửng sốt

Silvia quay người lại.

– Tôi là phu nhân của phó thống đốc, – cô ta nói, giọng coi thường. – Không ai được gọi tên tôi khi tôi chưa cho phép.

Marc nhìn Josie, vẻ bênh vực.

– Xin lỗi bà Webb. – Josie nói, chiều ý cô ta.

Đặt tay lên trên vai tù nhân của mình, Marc cài súng vào thắt lưng và nhìn xung quanh chuồng ngựa.

– Cuốn sổ… Silvia, nó ở đây phải không?

– Tôi không biết, – cô ta đáp lại, vẻ đãng trí. – Dale không muốn cho tôi biết. Ngay cả khi chúng tôi đã ngủ với nhau. Anh biết rồi đấy, chính anh ta đã thuê người để chụp ảnh chúng tôi. Tôi chỉ biết chuyện đó khi anh ta cho tôi xem những bản phim dương. Anh ta dọa sẽ cho báo chí biết nếu tôi không đưa anh ta khoản tiền mà anh ta đòi. Anh ta còn dọa sẽ đưa cuốn sổ đó cho cảnh sát Thế là đã đến hồi kết rồi, anh hiểu chứ? – Cô ta hỏi với vẻ thành khẩn đáng sợ. – Đáng lẽ Bib đã mất địa vị của mình rồi. Cả tôi cũng thế. Tên tuổi của gia đình là thiêng liêng. Bà tôi không ngừng nhắc đi nhắc lại điều đó. Bà lúc nào cũng khóc lóc vì anh trai tôi bị chết. Chính bố tôi đã giết anh ấy. Có thể ông ấy không cố ý, nhưng ông ấy đã đánh anh ấy quá mạnh, ông ta đã quẳng anh ấy dưới chân lũ ngựa, rồi bảo là anh ấy đã bất cẩn và bị ngựa đạp chết.

Cô ta cười với Marc.

– Tôi thích cưỡi ngựa. Có một lần, Dale và tôi đã cưỡi ngựa ở đây, khi ông già đó đi thăm em gái. Ông ta có một cái yên thật tuyệt vời, làm bằng tay. Năm nay tôi sẽ không đi đến tiệc khiêu vũ của thống đốc, – đột nhiên cô ta đổi chủ đề.

Marc và Josie nhìn nhau bất ngờ. Rồi anh ngẩng đầu lên. Cái yên ngựa! Ông Holliman cũng đã nói về cái yên ngựa.

Anh tự hỏi lúc này ông già đang ở đâu. Cho đến khi anh nhìn thấy những cái yên ngựa treo ở cuối tường.

Có hai cái yên ngựa. Một cái đã cũ, bị sờn và bẩn. Còn cái kia mới hơn, được trang trí bằng đinh và đồ trang sức bằng bạc đã bị xỉn, có thêm hai chiếc túi nhỏ được khâu bằng tay ở bên cạnh.

Anh tiến lại gần những chiếc yên ngựa, rồi bằng một động tác mềm dẻo, anh gỡ chiếc yên ngựa xuống. Anh mở chiếc túi nhỏ thứ nhất. Không có gì ở bên trong. Anh đã tưởng lầm… Dù sao đi chăng nữa, anh vẫn mở chiếc túi nhỏ thứ hai.

Chính vào lúc mở chiếc túi thứ hai thì anh cảm nhận được vật đó dưới đầu ngón tay. Một cái gói, có kích thước bằng một tập hồ sơ hành chính. Anh lôi cái gói đó ra, mở nó ra và lấy ra một cái túi nhỏ bằng nhựa.

Josie tiến lại gần anh khi anh kéo cái khóa Eclair của cái túi nhựa. Bên trong là một chiếc phong bì bằng giấy bao bì dày và những tấm ảnh màu. Trong những tấm ảnh là Dale và Silvia Webb trong những tư thế nhạy cảm. Marc nhanh chóng nhét lại ảnh vào trong phong bì. Cuối cùng, anh mở cuốn số kế toán ra. Giữa những trang giấy là những tờ hóa đơn, hai lời chú thích được viết bằng tay mà một chú thích có chữ ký của Jake Marsh, bốn cái cuống tờ séc có chữ ký của Silvia và những hóa đơn khác… Trong đó còn có những giao dịch bằng giấy trắng mực đen được hội viên của Marsh thực hiện để đe dọa tố giác đối thủ của Webb, cũng như những ghi chép với tên, địa chỉ, ngày tháng và khoản tiền. Thật là một khối thuốc nổ! – Marc nghĩ. – Bằng chứng này sẽ làm cho khối người bị mất mát.

– Bib không thích chuyện này. – Silvia thì thào, nụ cười ủ ê nở ưtrên môi. – Anh ấy sẽ mất chức.

– Tôi không nghĩ thế. – Marc lạnh lùng đáp lại.

– Jake thì lại nghĩ là có. Đúng không anh yêu? – Đột nhiên cô ta hỏi và quay ra phía cửa chuồng ngựa.

– Tôi tin như thế, – một tiếng nói phát ra. – Cảm ơn vì đã tìm cái bằng chứng đó giúp tôi, anh Brannon.

Jake Marsh, một người đàn ông đẹp, khoảng 40 tuổi, vừa mới xuất hiện ở cửa. Ông ta cầm một khẩu súng trường tự động trên tay.

– Kết thúc đi, – Ông ta gầm lên. – Đưa cái đó cho tôi.

Marc bỏ rơi cái gói và chống tay lên hông.

– Đến đây lấy nó đi, Marsh.

– Mẹ kiếp, Brannon! Tôi nhắc cho anh nhớ là tôi đang có vũ khí đấy.

– Josie, em tránh ra, – anh ra lệnh, mắt vẫn không rời khỏi Marsh.

Không phải là lúc tranh luận. Cô nghe theo anh và đi sang bên cạnh Silvia Webb. Cô nhìn thái độ của Marc thay đổi một cách khó nhận thấy. Cô mở to mắt. Chắc anh sẽ không thách thức một tên cướp có trang bị súng tự động đâu!

Marc vẫn không thôi nhìn Marsh vì biết rõ rằng ông ta sẽ bóp cò súng. Marsh không phải là người để cho nhân chứng còn sống sót sau lưng ông ta. Cũng như Silvia, ông ta không ngần ngại loại bỏ bất kỳ kẻ nào đe dọa tự do của ông ta. Chỉ cần có thời gian, – Marc nghĩ, – nếu như ông ta muốn có một cơ hội bắn trước anh.

Marsh tiến lên phía trước một bước, khẩu súng vẫn luôn chĩa vào người anh.

Đột nhiên, ông Holliman, súng trên tay, lao vào chuồng ngựa với một tiếng kêu khàn đục. Ông Holliman đã làm cho Marsh mất tập trung trong một thời gian rất ngắn. Còn Marc không hy vọng gì hơn thế. Anh rút súng ra và bắn. Jake Marsh đổ vật xuống. Một dòng máu sẫm chảy trên đùi ông ta qua lớp vải paga.

Marc lao đến, vặn cổ tay ông ta cho đến ông ta phải buông súng ra. Nhăn nhó vì đau đớn, tay gangster bắt đầu ấn cả hai tay vào vết thương để ngăn máu chảy.

– Làm sao… anh bắn được tôi?

– Tôi giữ kỷ lục về bắn súng cự ly gần nhất của cả bang Texas. Trong các cuộc thi đấu, không ai thắng nổi tôi. Nó đã giúp tôi!

– Anh đã bắn Jake. – Silvia bĩnh tĩnh nói. Mắt cô ta đờ đẫn.

– Còn tôi, tôi đã bắn Dale, – cô ta tiếp tục nói. – Anh ta dọa sẽ tố giác tôi bằng những bức ảnh khốn kiếp đó. Anh ta muốn có nhiều tiền hơn, với cái cớ là giúp đỡ mẹ anh ta. Tuần trước…

– Lạy Chúa, Silvia, đừng nói nữa và gọi cứu thương đi! – Marsh rên rỉ.

Marc rút điện thoại di động ra khỏi túi và bấm số.

Ông Holliman nhìn chằm chằm vào Silvia, vẻ căm giận. Tiến lại gần Silvia, ông giơ súng lên.

– Chúng ta sẽ phải cần đến hai xe cứu thương, – Ông nói, giọng run run.

– Đừng buộc tôi phải bắn ông, ông Holliman. – Marc cảnh báo và lại rút súng ra.

Ông già chần chừ nhưng chưa đầy một phút sau, ông hạ súng xuống rồi thở dài nhẫn nhục.

– Thôi được, đồng ý. Nhưng phải công nhận là chuyện này thật hấp dẫn.

Ông ta nhìn Marsh, lúc này đang quằn quại dưới đất vì đau đớn.

– Ông ta không khiến anh nhớ đến một con rắn chuông sẵn sàng phun nọc độc hay sao? – Ông hỏi trống không trước khi ngước mắt nhìn Silvia. – Cô ta bị làm sao?

– Cô ta đang giận dữ điên cuồng, đấy là những gì cô ta có. – Jake Marsh làu nhàu. – Tôi tiếc vì đã biết cô ta.

– Thật không tốt khi đối xử với tình yêu của đời anh như vậy. – Silvia làu bàu. – Sau tất cả những gì tôi làm cho anh…

– Ồ, tất nhiên rồi. Nhờ cô mà tôi sẽ vào tù, sau khi đi viện.

– Ông ta mất quá nhiều máu, – Ông Holliman nói, không hề biểu lộ một chút tình cảm nào.

– Đúng, rất nhiều. – Marc nói, thái độ dửng dưng.

– Hãy băng cho ông ta một cái ga rô đi, vì tình yêu của Chúa! – Josie kêu lên rồi quỳ xuống bên cạnh Marsh. – Tôi cần một cái gậy và một cái khăn mùi xoa.

Marsh cảm ơn cô bằng một nụ cười nhạt nhẽo.

– Cảm ơn bà.

– Đừng đụng vào ông ta! – Silvia kêu lên. – Ông ta là của tôi.

– Không, tôi vẫn sẽ làm.

Ông ta rùng mình khi Josie đặt cái ga rô lên và dùng một chiếc bút bi để siết chặt nó lại. Máu chảy ít dần.

– Cô không cần phải cố gắng đến thế, cô Langley, – Ông Holliman nói rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vết thương.

Josie ngước mắt lên.

– Sao lại không?

– Ông ta có thể sống được.

Marc mỉm cười.

– Nếu ông ta chết thì ông sẽ bỏ lỡ vụ kiện đấy. Đó sẽ là một buổi biểu diễn lớn.

Ông Holliman bỗng sáng ngời khuôn mặt.

– Thế mà tôi không nghĩ đến. Được, tôi sẽ gọi 911, nhỡ đâu… Đấy, họ đến rồi.

Một chiếc xe cứu thương lao vào trong sân, còi báo động inh ỏi, theo sau là xe của cảnh sát trưởng hạt Bexar. Thật lạ, – Josie nghĩ thầm. – Floresville nằm trong phạm vi của hạt Wilson cơ mà.

Anh chàng phụ tá trẻ tuổi của cảnh sát trưởng bước ra khỏi xe. Anh ta bước vào chuồng ngựa, theo gót những nhân viên cứu thương đang ngay lập tức chăm sóc người bị thương.

– Chào Brannon. Người của cảnh sát trưởng hạt Wilson bận ngập đầu. Tôi tình nguyện nhận vụ này. Một sự giúp đỡ bắt buộc, – anh ta vừa cười vừa nói. – Nào, có chuyện gì vậy?

– Ông sĩ quan, bắt những người này ngay. – Silvia ra lệnh.

– Tôi là vợ của phó thống đốc. Hai người này, – cô ta nói và chỉ tay về phía Marc và Josie, – đang giữ một vật thuộc về tôi. Làm ơn trả lại nó cho tôi ngay lập tức.

Người phụ tá trẻ nhìn kỹ Marc với chiếc phù hiệu ngôi sao bạc gắn trên ngực, khấu Colt bên hông cùng với súng của bà Webb và của Jake Marsh ở trên thắt lưng.

– Anh lại bắn trúng hả Brannon?

– Làm sao anh đoán ra đuợc? – Josie ngạc nhiên hỏi.

– Ồ, rất đơn giản. Mỗi năm một lần, ít nhất có một thằng đần nghĩ rằng có khả năng bắn nhanh hơn anh ấy. Thật tuyệt vời vì có dịp nói chuyện với một huyền thoại sống. Tôi mong được trở thành như anh khi tôi lớn lên, Brannon ạ.

Marc phá lên cười. Người đang ngưỡng mộ anh chắc khoảng ba mươi tuổi.

– Đừng quá tham lam. Và đừng hy vọng là tôi sẽ xin thôi việc để nhường chỗ cho anh.

– Anh đọc được ý nghĩ của tôi đấy, – anh chàng phụ tá nói rồi lắc đầu. – cứ mỗi vị trí đặc nhiệm bỏ trống là có ngay hàng trăm lá đơn nộp vào, thế mà chỉ có 107 cảnh sát đặc nhiệm trong toàn bang Texas.

Anh thở dài.

– Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ sống những ngày còn lại của đời mình như một trợ lý cảnh sát trưởng. Những khoảnh khắc tuyệt vời, đoàn tùy tùng tử tế, bổng lộc đáng kể… – anh nhăn nhó nói đùa và nhìn Marsh, sau đó là Silvia. – Anh có muốn tôi dẫn người phụ nữ này về không?

– Có, cảm ơn. Tôi sẽ gặp lại anh ngay với bằng chứng.

Marc giơ cái túi nhựa lên.

– Quyền lực của cái xấu sắp bị sụp đổ, nhờ vào một cuốn sổ kế toán bình thường, – anh nói, mắt nhìn về Marsh lúc này đã được các y tá cho nằm trên một chiếc băng ca. – Xin giới thiệu với các vị, Jake Marsh, một ông trùm trong giới tội phạm, ông ta đã bị bẩn quần, nhưng ông ta sẽ sớm có một chiếc quần mới… với những sọc kẻ.

– Tôi sẽ không phải vào tù! – Marsh kêu lên bằng giọng giận dữ.

– Tôi cũng thế. – Silvia nói, vẻ kiêu kỳ.

– Mời bà đi theo tôi…

– Tôi sẽ cho các người ra tòa! – Cô ta kêu lên.

– Hôm đó tôi sẽ mặc trang phục ngày lễ chủ nhật – Viên phụ tá đáp lời.

Anh ta dẫn Silvia một cách lịch sự ra xe của đội cảnh sát tuần tra, mở cửa và giúp cô ta ngồi vào ghế sau. Marc cười khẩy. Josie định mở miệng nói thì anh đã ngăn cô lại.

– Đừng vội phá vỡ ảo tưởng của anh chàng trẻ tuổi này. Anh ta sẽ sớm biết được Silvia là một con quỷ thôi.

Josie cầm lấy tay anh và nắm chặt tay anh trong bàn tay cô.

– Em mừng vì thấy anh vẫn còn sống. Có lúc em đã nghĩ là em sẽ phải dự lễ tang của anh rồi.

Cô thấy mình rùng mình với ý nghĩ là Jake Marsh đã có thể là người đầu tiên nổ súng. Marc ôm lấy vai cô.

– Người ta không thể giết được một cảnh sát đặc nhiệm, trừ khi là đâm một cái cọc vào tim anh ta.

– Cái cọc là dành cho ma cà rồng, anh yêu ạ.

Anh nhướn mày, giả vờ ngây thơ.

– Vậy sao?

– Liệu có ai sẽ mang tôi ra khỏi đây không? – Marsh đang nằm trên băng ca và làu nhàu.

Marc mỉm cười với ông ta.

– Hãy đưa ông ta đi thẳng tới khu bệnh viện dành cho tù nhân, – anh ra lệnh cho những nhân viên cứu thương. – Tôi sẽ báo với nhà chức trách bằng radio. Một cảnh sát sẽ đợi các anh ở cổng vào khu cấp cứu.

Hai nhân viên cứu thương nhún vai.

– Dù sao thì tình trạng của ông ta không thể gây cho chúng tôi phiền toái được, – một trong hai người nói.

– Nhưng nếu ông ta có ý định thì hãy đưa ông ta đến ngay nhà tù Floresville và phải đưa ông ta qua cửa sau đấy.

Marsh vẫn cứ làu nhàu, rên rỉ.

Thời gian còn lại trong ngày được dành cho một đống giấy tờ hành chính, viết báo cáo, trao cuốn sổ cho các nhà chức trách, thảo luận với trợ lý của chưởng lý phụ trách vụ việc… Cả một nhóm nhỏ đã tập hợp trong phòng họp cho những công việc này.

– Đây là câu chuyện khó tin nhất mà tôi chưa từng được nghe. – Grier kêu lên. – Chúng ta đã theo dõi Marsh trong nhiều năm. Cả FBI cũng tìm kiểm ông ta lâu rồi, cả viên chưởng lý nữa. Thế rồi, hai người xuất hiện, và hấp, anh chị đã hạ nốc ao ông ta.

– Chúng tôi gặp may thôi. – Marc bình tĩnh nói.

– Còn York? – Josie nói. – Hắn vẫn trốn thoát khỏi nhà tù?

Grier ngước mắt nhìn phụ tá cảnh sát trưởng, người vừa mới tham gia vào cuộc họp.

– Đừng lo lắng cho York. – Anh ta vừa nói vừa ngồi xuống ghế với vẻ tinh nghịch. – Tôi đang lái xe cảnh sát trên đường 410 thì có một chiếc xe cà tàng méo mó vượt lên trước.

Hắn chạy xe nhanh đến nỗi tôi có cảm giác bị dạt lại về phía sau. Tôi tăng tốc và ép hắn tạt vào vệ đường. Mọi người đoán xem ai đang lái xe? Chính là York với vết thương băng bó rất bẩn thỉu.

Anh cười to hơn.

– Lúc này thì hắn đang bị giam ở nhà tù của hạt rồi. Nếu Marsh thú tội, điều mà tôi tin như vậy, thì hắn ta sẽ phải sống nhiều năm sau song sắt.

– Nhưng hắn không giết ai cả. – Josie bác lại. – Chính Silvia Webb đã đánh Garner và Jennings.

– Có thể, nhưng Marsh đã dùng hắn ta để thực hiện rất nhiều hợp đồng. Chính York đã định giết Judd Dunn bằng xe của hắn khi Dunn đang điều tra những vụ giết người mà Marsh bị nghi ngờ có dính líu. Từ khi bị thuyên chuyển, Dunn không ngừng tập hợp những bằng chứng có khả năng buộc tội York. Chính anh ấy đã cho tôi nhận dạng chiếc xe của York.

Anh ngừng một lúc rồi thở dài.

– Tôi không muốn ở vào vị trí của York. Một gã trẻ tuổi, tóc vàng nhạt, hơi tầm thường nhưng hợp với hắn… Chắc chắn là bọn tù giam chung sẽ rất thích hắn ta, mọi người hiểu tôi muốn nói gì rồi.

Marc không nói gì, nhung anh không thể ngăn mình mỉm cười.

Bình luận
× sticky