Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cảnh Sát Đặc Nhiệm Texas

Chương 11

Tác giả: Diana Palmer

Marc mang đến cho cô tập hồ sơ và vài bộ quần áo. Anh có thái độ rất lạ, vừa dễ mến vừa có vẻ xa cách. Phải chăng anh luyến tiếc những nụ hôn mà họ đã trao cho nhau? Josie không có cơ hội để hỏi anh vì anh quay đi gần như ngay lập tức.

Khi anh quay trở về vào khoảng 20 giờ thì cô đang ngồi trên giường, giữa một đống tài liệu rải rác khắp nơi, vừa nói chuyện điện thoại vừa ghi chú nguệch ngoạc vào một cuốn sổ tay. Cô đã thay chiếc áo pyjama bằng một bộ quần áo nghiêm túc với quần màu xám, áo sợi cổ lọ quá khổ. Mái tóc của cô một lần nữa lại được túm thành búi sau gáy.

Tò mò trước vẻ mặt rầu rĩ của Marc, cô ngước nhìn Marc mà không bỏ dở cuộc điện thoại. Anh đi về phía phòng bếp. Cô đi theo anh sau khi đã gác điện thoại.

Nghiêng người trên quầy bar, anh đang quết bơ vào lát bánh mì.

– Giăm bông, pho mát hay xúc xích? – Anh hỏi cô mà không quay người lại.

– Xin lỗi, nhưng em đã ăn rồi.

Anh lắc đầu.

– Em đã gọi cho Simon Hart, – cô nói tiếp, – Ông ấy đã điều Phil trở về. Em đã gọi cho cậu ta ở Austin và cho cậu ta biết thông tin về Sandra Gates. Cậu ấy sẽ làm những việc cần thiết… Sau đó, em đã gọi điện cho văn phòng chưởng lý. Trợ lý của ông ấy đã hứa điều chuyên gia tội phạm công nghệ cao làm việc với Phil. Chắc sẽ là Grier phải không?

Một lần nữa, anh gật đầu đồng ý.

– Anh có nghe em nói không đấy? – Cô nói, vẻ bực bội.

Anh đặt bánh mì kẹp vào đĩa trước khi quay lại nhìn cô.

Ánh mắt của anh trở nên khó chịu hơn bao giờ hết.

– Tất cả những chuyện đó là gì? Một bản kê khai phải không? – Anh sẵng giọng, hất cằm về phía cô.

– Một bản kê khai?

– Em ăn mặc luộm thuộm quá! Toàn loại quần áo phi giới tính.

– Vậy anh muốn gì? – Cô đáp lại. – Anh muốn em đợi anh với cái áo ngủ mỏng tang và luôn bực bội, sốt ruột phải không?

– Ồ không, không phải thế. Em tỉnh lại đi, chắc chắn là không phải thế rồi.

– Vậy thì vấn đề là gì?

– Em vẫn không thể quên được đúng không? – Anh nói, giọng mệt mỏi. – Em chưa bao giờ làm một hành động nào khích lệ anh cả, thậm chí em không để tóc xoã ra nữa.

Cô lại cúi mặt vào cuốn sổ ghi chép của mình. Cô vừa tìm ra được vài từ. Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, một ánh mắt buồn vô hạn.

Marc tì vào quầy bar và nhìn cô chằm chằm.

– Ngay cả một người đàn ông với cả cái tôi quái dị nhất vẫn cần lời động viên của một phụ nữ như em. Nhưng em không có lòng tin. Lúc nào em cũng nhìn anh như một gã đểu cáng đã bước ra khỏi cuộc đòi em mà không một lời giải thích nào cả.

– Cũng có thể đúng, – cô nói sau một chút im lặng. – Lòng tin không có trong bản liệt kê những tính cách của em. Nhưng không chỉ có mỗi lòng tin. Anh không cần một người phụ nữ, Marc ạ. Anh chỉ cần mỗi mình anh. Anh giữ gìn ngôi nhà của mình còn tốt hơn một bà nội trợ khó tính nhất. Anh là một người đơn độc bẩm sinh.

Cô nhún vai. Cánh tay bị thương của cô làm cô đau, khiến cho cô phải nhăn nhó.

– Em cũng thế, – cô nói tiếp,- em thích sống một mình, thích có không gian riêng của em, không phải tính toán sổ sách… Em… em không cần phải thay đổi cuộc sống của mình. Em đã quen sống một mình.

– Em biết gì về anh?

Một câu hỏi bất lịch sự mà cô không hiểu.

– Anh sinh ở Jacobsville. Anh đã bắt đầu với nghề cảnh sát, sau đó anh làm việc trong đội tuần tra. Anh trở thành cảnh sát đặc nhiệm khi 26 tuổi. Hiện giờ, anh đã 33 tuổi. Em gái anh đã kết hôn với một nguyên thủ quốc gia nước ngoài.

– Đúng thế. Em chỉ biết những sự việc bên ngoài.

Anh nhấp một ngụm cà phê.

– Em biết gì về loại nhạc mà anh thích? Em biết gì về thứ văn học anh đọc? Về những thứ mà anh thích nhất? Em biết gì về những mong ước của anh?

Đáng lẽ cô đã trả lời một số câu hỏi của anh, nhưng cô không làm như vậy. Thà chết còn hơn là lại bị ruồng bỏ một lần nữa…

– Em không biết. – Cô trả lời cộc lốc.

– Và em cũng không muốn biết.

Anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu.

– Anh đã phản bội em một lần và em không thể quên chuyện đó.

– Anh đã phản bội em hai lần và em không thể quên chuyện đó. – Cô chữa lại lời anh.

Anh chau mày.

– Hai lần?

– Anh đã bán rẻ em cho luật sư chính trong vụ kiện của Dale.

– Không đúng như vậy. Anh đã nói với em là chính Bib đã khỏi xướng chuyện đó mà không hỏi ý kiến anh.

– Có thể, nhưng anh đã kể với anh ta chuyện của em.

Về chuyện này thì anh không thể phủ nhận.

– Đúng, – anh nhượng bộ, quai hàm anh nghiến chặt lại. – Nhưng khi anh biết anh ấy đã đề cập đến chuyện đó thì anh đã nói sự thật cho anh ấy biết. Anh ấy đã bị đảo lộn, ít ra là cũng bị đảo lộn như em. Đáng tiếc là không thể làm gì được nữa. Đã quá muộn.

Họ nhìn nhau. Marc nhớ lại chuyện cô đã buộc tội người bạn thân nhất của anh tội giết người. Còn Josie nhớ lại những dòng tít trên báo chí và những lời bình luận cay độc của tác giả. Cô cứ nghĩ là những vết thương cũ của cô đã liền miệng. Nhưng cô đã nhầm. Chỉ cần một hành động, một lời nói là có thể khơi lại vết thương lòng đó. Không bao giờ cô có thể vượt qua được những đau đớn trong quá khứ. Đã quá muộn, đúng như anh đã nói.

– Không còn quan trọng nữa, Brannon ạ, – cô nói và quay đi chỗ khác. – Chúng ta hãy quay trở lại công việc được không? Còn hơn là cứ khơi lại chuyện quá khứ đã quá phức tạp. Em chắc chắn là anh có thể có được tất cả mọi phụ nữ trên trái đất này nếu anh muốn.

Cô bước ra phía cửa phòng một cách dứt khoát. Sau lưng cô, một tiếng đập khô khốc vang lên – tiếng nắm đấm nện xuống bàn. Cô không hề nhìn lại phía sau. Khi ở trong phòng của mình, cô đặt cuốn sổ của mình xuống và bắt đầu lật giở từng trang tập tài liệu.

Sự dàn hòa chỉ kéo dài được hai ngày: họ lại trở thành kẻ thù của nhau. Họ vẫn đối xử với nhau một cách lịch sự, với mối thân tình giữa những đồng đội, nhưng chẳng có gì hơn.

Ngày hôm sau, họ lại quay trở lại công việc. Josie vẫn còn đau ở cánh tay, nhưng cô cảm thấy đã khá hơn để tiếp tục cuộc điều tra. Cô quay trở lại khách sạn, sau khi đã cảm ơn Marc vì sự đón tiếp của anh. Anh hoàn toàn không để ý đến lời cảm ơn của cô.

Vào cuối ngày, cô cố gắng gọi cho bà Jennings nhưng không được. Cô cũng không thể gọi được cho viên cảnh sát chịu trách nhiệm trông coi bà ấy. Cảm thấy lo lắng, cô quyết định đến nhà bà Jennings mà không báo cho Marc biết. Cô nghĩ là bà ấy sẽ dễ dàng nói chuyện với phụ nữ hơn.

Cô thuê một chiếc xe và tự mình đi đến tận chỗ ở của bà Jennings.

Cô nhấn chuông cửa, chờ đợi… nhưng vô ích. Chẳng có ai mở cửa cả. Càng lúc càng trở nên lo lắng, cô đi đến căn hộ của bà Danton, người hàng xóm đã đề nghị nhận giúp những tin nhắn qua điện thoại cho đến khi đường dây điện thoại căn hộ bà Jennings hoạt động.

– Tôi không nhìn thấy bà ấy từ hôm kia rồi, – bà Danton cho biết. – Nhưng hôm qua, bà ấy có khách đến thăm. Một người đàn ông và một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng. Họ đến trên một chiếc xe hơi màu đen rất đẹp. Người phụ nữ đó tóc vàng, đội một chiếc mũ có mạng che mặt chấm tròn. Tôi nhớ rất rõ vì tôi thấy cái mũ đó rất đẹp. Tôi cũng muốn có một cái mũ như thế. Trước đây lúc nào tôi cũng đội mũ khi đi lễ nhà thờ…

Josie cảm thấy nỗi lo sợ xâm chiếm mình.

– Họ ở lại có lâu không? – Cô hỏi.

– Không, không lâu lắm. Nhiều nhất là một giờ. Họ ra về trên chiếc xe của họ. Chắc là họ là người cùng gia đình với bà Jennings, vì tôi thấy họ mang đi những đồ dùng của bà ấy.

– Đồ gì cơ?

– Một chiếc hộp bằng gỗ kích thước bằng hộp thuốc xì gà, một quyển sách… chắc là sách Kinh thánh. Người đàn ông cầm một điếu thuốc trên tay. Ông ta dụi điếu thuốc bằng gót giày trong lối đi trước khi họ leo lên xe. Đôi giày cũng rất đẹp. Cô biết đấy, giày đế thấp…

Cảm giác e sợ của Josie biến thành sự lo lắng. Quay trở lại lối đi sang nhà bà Jennings, cô tìm được một mẩu thuốc lá trên con đường rải sỏi. Cô ngồi xổm xuống, rút khăn mùi xoa trong túi ra, rồi dùng một cây bút gạt mẩu thuốc vào khăn. Cô giữ mẩu thuốc trong một chiếc hộp nhỏ và mang tất cả lên xe. Sau đó cô lấy chiếc điện thoại di động trong cốp trong ra và nhét nó vào trong túi áo vét.

Khi quay trở lại cản hộ của bà Jennings cùng với bà hàng xóm, cô cố nhìn vào nhìn vào bên trong xuyên qua tấm màn cửa nhưng không được. Cô đi vòng quanh căn hộ nhưng cũng không thể làm gì hơn. Chỗ không có màn cửa thì lại bị những tấm mành kiểu Ý chắn cửa sổ. Chỉ đến khi đến trước cửa phụ có lắp kính thì cô mới có thể phát hiện ra một cái gì đó, ở góc bếp. Chẳng có ai ở bên trong và đèn thì đã bị tắt. Nhận thấy một viên gạch bị vỡ, cô mới tiến lại gần. Một mùi hôi thối xộc vào mũi cô khiến cả hai người có thể nhận ngay ra đã có chuyện gì xảy ra.

Cô bật điện thoại di động và bấm số gọi trung tâm cấp cứu. Sau đó cô gọi điện đến văn phòng cảnh sát trưởng và yêu cầu một đội tuần tra cùng điều tra viên. Cuối cùng, cô gọi điện cho Marc. Người ta cho cô biết là anh đã đi ra ngoài. Cô đành phải gửi lại cho anh một lời nhắn.

– Cô nghĩ là bà ấy gặp chuyện gì đó à? – Bà hàng xóm lo lắng hỏi. – Ở đây là chuyện thường xuyên. Lúc nào cũng có một người nào đó bị ngã hay chết, và phải nhiều ngày sau người ta mới phát hiện ra. Thật bất hạnh khi người ta già cả và chẳng còn gì…

– Bà Danton, bà hãy trở về nhà mình đi. Cảm ơn sự giúp đỡ của bà, nhưng bà không cần ở lại đây khi chúng tôi vào căn hộ.

Bà Danton nhăn mặt. Khoanh tay trước ngực, bà ta quay trở lại và biến mất vào căn hộ của mình.

Josie đứng đợi bên ngoài cho đến khi chi viện đến nơi. Xe của cảnh sát trưởng đến đầu tiên. Cô tiến lại gần và giới thiệu mình với trợ lý cảnh sát trưởng.

– Với cái mùi này thì có thể thấy là bà ấy đã chết – Cô nói.

– Người phụ nữ này có mối quan hệ với một vụ việc mà tôi đang điều tra cùng với một thành viên đội cảnh sát đặc nhiệm và văn phòng chưởng lý ở San Antonio. Nếu bà ấy chết với cái mùi này thì đây là một vụ giết người.

– Cô có chắc không? – Viên trợ lý cảnh sát trưởng hỏi, rõ ràng là anh ta còn đầy nghi ngờ.

– Chắc chắn.

Họ phải phá cửa để vào bên trong. Mùi hôi thối xộc vào mũi họ ngay khi cánh cửa mở ra. Ở bên trong, không khí trở nên không thể thở được do không có điều hòa không khí và thông gió. Bà Jennings nằm dài trên tấm thảm trước cánh cửa phòng bếp, gần cây gậy của mình. Mắt bà mở to, miệng há hốc, cẳng chân và cánh tay có nhiều vết màu nâu. Một lỗ thủng ở phần thân trên chiếc váy vải coton. Không thấy có vũ khí bên cạnh xác. Viên cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi bà Jennings đã bị điều đi chỗ khác cho một nhiệm vụ quan trọng nên không thể đến nhà bà Jennings trong vòng 24 giờ vừa qua. Tất nhiên đó chỉ là lời khai nhân chứng, nhưng nó không thể đưa ra một tí thông tin nào cả.

Vài phút sau, có tiếng lạo xạo của lốp xe lăn trên đường rải sỏi. Josie vừa bước ra khỏi bậc thềm thì đúng lúc trông thấy Marc đang dừng xe, theo sau là xe của phòng thí nghiệm. Anh bước ra khỏi xe của mình, ngay sau đó là Alice Jones, trợ lý của bác sĩ pháp y bước ra khỏi chiếc xe bên cạnh.

Josie gật đầu chào Marc, trước khi đến nói chuyện với Alice.

– Giờ thì cậu làm việc cho những tên giết người phải không hả Josie? – Alice vừa nói đùa vừa xách theo cái túi to đến tận cửa nhà.

– Còn cậu vẫn chuyên mổ xẻ người chết phải không?

Alice ôm lấy Josie và cười.

– Chẳng có nghề nào là điên rồ cả… ồ, nhưng mà anh Brannon đang ở đây. Anh ấy sẽ lại muốn mình ấn cái nhiệt kế vào mông xác chết trước mặt mọi người cho mà xem!

– Nhân danh Chúa, Jones, thôi đi. – Marc lẩm nhẩm, vẻ mặt trông phát chán.

– Ông bạn già ơi, anh chẳng bao giờ có tính hài hước cả. Không có gì là ngạc nhiên cả khi anh không phải là đội trưởng.

– Tôi vẫn chưa đủ tuổi. – Anh làu nhàu.

– Ngụy biện, – Cô vừa nói vừa đi về phía căn hộ của bà Jennings. Ngay lập tức cô đã tập trung vào nhiệm vụ của mình.

Trợ lý cảnh sát trưởng nháy mắt tỏ vẻ thích thú với Marc, rồi đi theo Jones vào bên trong căn hộ.

Phải nói là đã có một cơn bão càn quét trong căn hộ rất ít đồ đạc của bà. Chút đồ đạc ít ỏi của bà Jennings bị vứt tung toé trên đất, xung quanh cái xác bất động phủ bằng tấm ga trải giường chỉ thòi ra mỗi đôi giày của bà già. Josie nhớ lại vẻ trìu mến của bà đối với con trai mình, nỗi buồn rầu của bà khi ở nghĩa trang. Có thể lúc này hai mẹ con họ đang được ở gần nhau, – cô buồn rầu suy nghĩ.

Marc và Josie đứng đợi bên ngoài cùng với trợ lý cảnh sát trưởng và hai điều tra viên. Họ đang cố gắng giải tán đám đông những người tò mò khi Alice Jones bước ra khỏi căn nhà. Cô kéo họ ra một chỗ riêng.

– Mọi người sẽ có bản báo cáo khám nghiệm tử thi sau. – Cô nói. – Nhưng tôi đã có thể khẳng định là bà ấy bị chết ít nhất là đã được 24 tiếng và đã bị tra tấn trước khi bị chết.

– Những vết bỏng thuốc lá. – Josie thì thào.

– Chính xác.

Josie kêu lên, rồi ngay lập tức đi về phía chiếc xe, nơi cô cất chiếc hộp nhỏ của mình.

– Mình có cái này cho cậu, Alice. Mình tìm thấy nó trên đường trước căn nhà.

Cô quay lại với chiếc khăn mùi xoa chứa mẩu thuốc lá.

– Bill, lại đây xem này. – Alice kêu lên với một trong những kỹ thuật viên của phòng thí nghiệm.

Bill tiến lại gần. Anh ta mang găng tay bằng cao su. Josie nói với anh ta trong hoàn cảnh nào cô đã phát hiện ra mẩu thuốc lá, và miêu tả những “người khách” theo lời kể của bà hàng xóm. Kỹ thuật viên nhẹ nhàng lấy mẩu thuốc lá bằng một chiếc kẹp và cho nó vào trong một chiếc túi bằng nhựa sau đó khép kín miệng túi lại.

– Một sự khởi đầu tổt đẹp. – Alice nói, vẻ chuyên nghiệp. – Người ta có thể vẽ sơ đồ ADN cho 7% dân số nhờ vào những vết nước bọt. Chúng ta hãy cứ hy vọng.

Nói xong, cô quay lại vào trong nhà để yêu cầu mang cái xác đi. Còn lại Marc và Josie một mình.

– Làm tốt đấy. – Anh nói với Josie.

– Chỉ là gặp may thôi. Nếu như bà hàng xóm mà không nói thì có lẽ em đã dẫm lên mẩu thuốc đó mà không nhận ra nó… Nhưng em đã nhận ra một cái khác. Chính là cái nhãn hiệu thuốc lá bất thường.

– Anh cũng nhận ra điều đó… Mẹ kiếp, anh muốn bỏ tù hết bọn giòi bọ này. Anh không thể hiểu được bọn rác rưởi nào lại có thể đi hành hạ một bà già không có khả năng tự vệ như thế.

– Theo bà hàng xóm thì bọn chúng đã mang đi một cái hộp và một quyển sách, có thể là cuốn Kinh thánh. Chắc chắn là bà Jennings biết điều gì đó. Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ biết được điều đó là gì.

– Thực ra thì anh có vài tin khác, – anh nói. – York đã trốn thoát khỏi bệnh viện sau khi đã đánh chết người bảo vệ.

– Tuyệt vời… Một tên giết thuê đang tự do và một mục tiêu mà chúng ta còn chưa biết tên. Trừ phi là…

Cô nhìn về phía căn nhà.

– Anh cho là…

– Lời miêu tả về người đàn ông không giống với York. – Anh nói. – Trái lại, theo những thông tin của anh thì Jake Marsh lúc nào cũng đi giày đế thấp.

– Ông ta có vợ hay nhân tình gì đó không?

– Anh nghe nói ông ta có hai vợ, – anh trả lời, lông mày dựng lên. – Nhưng cũng không chắc.

– Theo bà Danton thì người phụ nữ đi cùng hắn đội mũ có mạng che mặt rất đẹp.

– Đáng tiếc là điều đó vẫn chưa đủ.

– Em biết… Liệu đã có ai đó báo cho ông Holliman đáng thương chưa?

– Chưa. Có thể cả hai chúng ta sẽ làm chuyện đó, – anh đề nghị. – Dù sao thì chúng ta biết ông ấy rõ hơn những điều tra viên. Anh sẽ đi cùng với họ.

Nói xong, anh đi về phía trợ lý cảnh sát trưởng.

– Anh có nhận thấy là tất cả ngăn kéo của bà Jennings đều trống rỗng không? – Josie hỏi.

Ngồi trong xe của Marc, lúc này cả hai đang chạy xe đến nhà ông Holliman.

– Có.

– Em cho là vật mà bọn chúng tìm đủ nhỏ để có thể để vừa trong ngăn kéo.

– Lập luận hay.

– Em là một điều tra viên đã được tôi luyện, anh nghĩ sao?

– Và em không đòi hỏi thứ gì khác cho cuộc sống à? Em chỉ muốn làm rạng danh công lý cho đến khi nghỉ hưu hay sao?

Cô nhíu mày.

– Thế thì sao?

– Trước kia, em rất yêu trẻ con, – anh làm cô nhớ lại. – Khi chúng ta đến công viên cho chim bồ câu ăn, em vẫn thường nhìn bọn trẻ con chơi trên xích đu.

– Người ta không thể có con mà lại không có quan hệ tình dục.

– Quy luật của tự nhiên mà!

– Đó là thứ ngôn ngữ duy nhất mà anh có thể hiểu được, đúng không? – Cô đáp lời anh, tay khoanh lại trên chiếc áo vét màu xanh của mình.

Một lần nữa, cô lại mặc bộ quần áo rộng lụng thụng che hết những đường cong của cơ thể.

– Em có điều gì chê trách tình dục à? – Anh hỏi.

Cô rùng mình. Mỗi lần cô nghĩ về chuyện đó là những hình ảnh đó lại làm cô bối rối. Kẻ hiếp dâm cô. Hay chính là Marc… Marc và những cái vuốt ve vừa táo bạo vừa tuyệt vời của anh.

– Anh biết là ba mẹ em là những con chiên ngoan đạo. Và em được hưởng một nền giáo dục theo tôn giáo. Tuy nhiên không vì thế mà tình dục không thuộc về cuộc sống. Đó là một điều tuyệt vời giữa hai người yêu nhau.

– Nếu hai người đó kết hôn với nhau.

Anh cười nhẹ nhàng.

– Em là người phụ nữ duy nhất mà anh biết có những ý tưởng lạc hậu đến như thế.

– Em biết, em không hợp thời. Anh đã nói điều đó với em rồi.

– Nếu như em đã thực hiện cuộc phẫu thuật mà chúng ta đều biết đó thì em đã làm tình với anh rồi, – anh nói với một vẻ tự tin đầy phẫn nộ.

Cô nhắm mắt lại và ngả đầu vào ghế.

– Rồi cuối cùng thì anh cũng sẽ bị cuốn đi với những tình nhân mới của mình. Anh muốn quyến rũ em chỉ bởi vì anh không thể có được em.

Anh cười phá lên.

– Thật vớ vẩn!

Cô quay đầu về phía anh.

– Tại sao?

Anh rẽ vào con lộ dài đầy bụi dẫn đến nhà ông Holliman và nhìn Josie rất nhanh trước khi tăng tốc.

– Bởi vì anh đã có thể có được em nếu anh muốn, từ hai năm trước cơ.

– Đó là một…

– Nếu em định nói “một lời nói dối” thì em có thể không cần phí lời nữa. Chính anh là người đã kết thúc cuộc chơi nho nhỏ tối hôm đó. Em còn năn nỉ anh tiếp tục.

– Đủ rồi! – Cô gằn thành tiếng, răng nghiến lại.

– Tại sao em phải xấu hổ? Chúng ta là người lớn và đồng ý với nhau chuyện đó. Trong đầu em, làm tình là điều gì đó đồi bại.

Một lần nữa cô lại nhắm mắt lại, hy vọng không phải nhớ đến nỗi đau khổ đó nữa.

– Anh làm em vui, em làm anh vui, – anh nói tiếp. – Chưa bao giờ anh có ham muốn như vậy với người khác. Đó chì là một trò chơi trong trắng ngây thơ thôi…

– Ngây thơ!

– Ngây thơ. – Anh lặp lại.

Cô ngồi im, mặt lạnh băng như đá. Cô tránh ánh mắt xoi mói của anh.

– Sau chuyện em bị hại, tất cả mọi người ở Jacobsville đều coi em như kẻ có lỗi, – cô nói, giọng nhát gừng. – Em đã tố cáo một gã thanh niên tội hiếp dâm và hắn đã được xử trắng án bởi vì em nói dối. Không ai muốn đến gần em nữa. Em đã bị tai tiếng. Và khi gia đình em chuyển đến sống ở San Antonio, một đứa con gái có gia đình ở Jacobsville đã nghe phong thanh được vụ việc. Và thế là cô ta dã đi kể chuyện đó với tất cả mọi người…

– Josie…

– Em sống như một người ở ẩn. Em không bao giờ đi đến những đám hội, những chỗ đông người vì bọn con trai thường chế giễu em hoặc làm những việc ám chỉ đến quá khứ của em. Em không bao giờ tham gia vào bất kỳ hoạt động nào của nhà trường. Sau này, khi em vào đại học, em cứ nghĩ là nỗi khổ của em sẽ chấm dứt. Nhưng đáng tiếc là, trong trường em đã gặp lại một vài người bạn học trung học. Em chưa bao giờ có bạn trai cho đến ngày em bắt đầu đi chơi với anh.

Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô, trong lòng chỉ muốn chui xuống đất. Anh nhớ lại quãng thời gian mà anh và cô còn đi chơi cùng nhau. Trong khi cô hầu như không có một chút kinh nghiệm nào trong chuyện này thì anh luôn làm mọi cách để cô yêu anh; anh không cho cô có thời gian để do dự hay suy nghĩ. Cô yêu anh chân thành đến mức cô đã có thể chấp nhận tất cả nếu như cô có thể.

– Gretchen không bao giờ nói với anh hay sao? – Cô hỏi, ngạc nhiên khi thấy anh im lặng.

– Bọn anh không nói chuyện về em, không nói gì về sau đêm hôm đó, cũng không nói gì về trước đêm đó cả. – Anh nói sau khi đã hít một hơi dài. – Đã quá muộn để xin lỗi em, Josie, nhưng anh rất lấy làm tiếc. Thật sự anh lấy làm tiếc.

– Không sao cả. Giờ thì không quan trọng nữa. Ngay từ đầu, mối quan hệ của chúng ta đã được xây dựng trên một sự hiểu lầm…

Cô nhay móng tay một cách lơ đễnh.

– Marc, có phải anh sẽ… dừng lại trong những điều kiện… bình thường?

– Không… tiếc là không, – anh nói. – Điều đó thiếu sự lãng mạn nhưng đó là sự thật. Anh muốn em từ rất lâu rồi… Chúng ta chỉ có một mình khi ở nhà anh. Em đã đáp lại những cử chỉ của anh một cách nhiệt tình như thế mà anh không còn biết đó là tốt hay xấu nữa. Anh đã không kiểm soát được bản thân nữa. Chuyện đó chưa từng xảy ra với anh trước đó.

– Ôi…

– Và cũng không phải chỉ mình anh, – anh nói tiếp. – Em cũng thế, em cũng không thể kiểm soát được mình. Chính vì thế mà em không muốn đối mặt với sự thật. Em muốn gần gũi anh đến mức mà em đã khóc thổn thức. Em đã van xin anh tiếp tục, ngay cả khi anh biết được em vẫn còn trinh. Chỉ việc nghĩ lại đến vụ kiện là anh thấy ốm rồi.

Anh dừng xe trước một tấm biển báo hiệu, tại một ngã tư vắng vẻ, rồi ngoảnh đầu sang phía cô.

– Anh đã làm cho sai lầm của mình trở nên trầm trọng hơn khi bỏ đi mà không có một lời giải thích với em. Anh cảm thấy xấu hổ với bản thân mình, em có hiểu không? Xấu hổ vì đã quyến rũ em, không để ý đến quá khứ. Chết tiệt, anh đáng bị ăn đòn.

– Đó không hoàn toàn là lỗi của anh. Em… em…

Cô áp chiếc túi nhỏ của mình vào ngực, bỏ lửng lời nói câu nói của mình.

– Em muốn có anh, – anh nói thay cô. – Đó chẳng phải là một ý nghĩ thô tục, em có hiểu không? Thượng đế đã tạo ra nhục dục để duy trì nòi giống. Tình dục không phải là điều xấu xa.

– Xấu chứ! Nó xấu xa và khiến phụ nữ xử sự như bọn gái điếm.

– Gái mại dâm bán thân xác của mình, em yêu ạ. Khác nhau chứ, khác nhau nhiều lắm.

Anh nghiêng người, nắm lấy tay cô.

– Josie, việc anh muốn em không thể ngăn cản anh nuôi dưỡng những tình cảm cao quý nhất của em… Anh luôn cảm thấy khó khăn khi phải xa em. Anh đã viện ra hàng ngàn lý do để được vào khu học xá với hy vọng gặp được em. Anh đã bắt đầu đi lễ nhà thờ vào các ngày chủ nhật chỉ với mục đích là được gặp em.

Cô nhìn anh, mắt mở to.

– Em không để ý đấy thôi, – anh nối tiếp. – Nhưng cha em thì có. Chắc chắn là ông lo lắng về điều đó, vì ông nhớ đến những lời khai của anh trước tòa. Nhưng rồi dần dần, ông đã hiểu ra là sự lôi cuốn giữa anh và em không chỉ là về thể xác.

– Và… nó chưa từng là như vậy?

Anh bóp chặt ngón tay cô trong bàn tay của mình.

– Josie, em bị nhồi nhét quá nhiều tư cách. Em có một nỗi buồn như anh. Em là một người độ lượng. Em yêu quý mọi người xung quanh em, và họ đến với em vì họ cảm thấy điều đó theo cách mà em nhìn họ, cách mà em nói chuyện với họ. Em là một người trung thực, em ghét sự dối trá. Em không bao giờ từ chối một công việc với cái cớ là công việc đó mệt mỏi hay nguy hiểm. Em rất lạ lùng. Anh rất muốn cùng em đi dạo trong công viên chỉ để ngắm nhìn em quan sát mọi người. Anh chưa bao giờ nghi ngờ rằng anh đối với em chỉ là vì ham muốn.

– Không phải thế chứ?

– Em đã biết điều đó rồi. Trừ phi là em còn ngần ngại tin tưởng anh. Em kết tội anh luôn sống trong quá khứ, nhưng chính em cũng luôn sống trong quá khứ. Nếu em không vượt qua được mối hận thù và cơn nóng giận của mình thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể tạo được một mối quan hệ nào tốt đẹp cả.

Cô cựa mình trên ghế.

– Chúng ta còn có thể duy trì được mối quan hệ nào chứ?

Anh vuốt ve lòng bàn tay cô.

– Mối quan hệ mà em muốn, – anh trả lời không hề giấu giếm. – Dĩ nhiên là anh muốn là người tình của em. Nhưng anh luôn sẵn sàng trao tặng cho em tất cả những gì làm em vui, ngay cả khi đó chỉ là tình bạn mà thôi.

Cô không trả lời. Đôi mắt sẫm màu của cô trở nên dịu dàng hơn.

– Anh không muốn thúc ép em, – anh nói thêm. – Anh chỉ muốn biết nhiều hơn về em.

Cô nuốt nước miếng.

– Làm thế nào được? Anh thì sống ở San Antonio, còn em thì ở Austin.

– Em hãy đến làm việc tại văn phòng chưởng lý ở đây. Họ cần những người như em. Hay là anh sẽ tìm một công việc trong đội đặc nhiệm ở Victoria, trong khi em sẽ được tuyển vào làm tại văn phòng thẩm phán ở Jacobsville.

– Tóm lại, là một kiểu… cam kết à?

– Đúng. Một sự cam kết.

Cô thở dài.

– Anh chờ đợi gì ở em hả Marc?

– Anh phải trả lời ngay bây giờ hay… muộn hơn?

– Ngay bây giờ.

Anh mỉm cười.

– Một người bạn gái đi cùng anh đến những buổi hòa nhạc, đến nhà hát, đi xem vũ ba lê. Trước đây, chúng ta đã cùng chung niềm đam mê âm nhạc.

Gương mặt cô trở nên rạng rỡ lên.

– Đúng thế… Em đã rất muốn đi chơi với anh.

– Còn anh, anh chỉ muốn ở gần bên em.

Anh kề tay cô lên miệng, rồi anh hôn vào bàn tay cô.

– Anh hứa với em là anh sẽ không làm gì để quyến rũ em đâu.

– Em không biết… Em cần phải suy nghĩ, – cô trả lời sau một chút im lặng.

Trống ngực cô đập thình thịch. Cô cảm thấy như tim mình sắp nổ tung.

Anh mỉm cười trước thái độ của cô.

– Em cứ suy nghĩ đi.

Anh nói lỏng bàn tay, rồi tiếp tục cho xe chạy. Một lúc sau, họ đã leo trên con đường ngoằn ngoèo dẫn đến nhà ông Holliman. Marc có cảm giác như có một sự khởi dầu mới. Và anh hy vọng lần này anh sẽ không vứt bỏ mọi thứ xuống đất.

Bình luận
× sticky